Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 806: Gặp lại hệ thống cung phi (1)
Edit: Suly
Beta: Sakura
Lúc hoàn thành nhiệm vụ trở lại tinh không, sớm biết Lý Duyên Tỷ bị nhốt ở nơi nào đó chưa về, nhưng nhìn đến tinh không im phăng phắc, Bách Hợp mấp máy khóe miệng.
Trong tinh không tư liệu của cô hiện ra:
Giới tính: Nữ (có thể biến đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 87 (max: 100)
Dung mạo: 92 (max: 100)
Thể lực: 77(max: 100)
Vũ lực: 75 (max: 100)
Tinh thần: 82 (max: 100)
Danh vọng: 34 (max: 100)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ Thuật, tinh thần Luyện Thể Thuật
Sở trường đặc biệt: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái (đọc lướt qua)
Mị lực: 65 (max:100)
Ấn ký: Khí tức Chân long hoàng tộc
Ngoại trừ vũ lực, rất lâu cũng không có tăng còn lại ngay cả giá trị thuộc tính dung mạo lần này vậy mà cũng ngoài ý muốn tăng một điểm, tuy nói tăng lên là dung mạo mà cũng không phải là cái khác, nhưng thêm vào đó có được đồ khiến Bách Hợp hưng phấn, chỉ tiếc Lý Duyên Tỷ lúc này chưa trở về, cô im lặng thở dài, chuyện cho tới bây giờ cô cũng không giúp được Lý Duyên Tỷ cái gì, cũng không biết làm thế nào mà lần trước anh có thể trở về tinh không, chỉ hi vọng bây giờ mình mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hy vọng có tác dụng với anh.
Lúc truyền tống nhiệm vụ cảm giác hoa mắt đánh tới, Bách Hợp nhắm hai mắt lại.
“Nương nương bớt giận!” Tiến vào nhiệm vụ, hình như nguyên chủ vỗ mạnh vào mặt bàn, chấn động làm trong lòng bàn tay Bách Hợp hơi đau, chén trà nhỏ bên cạnh không nhúc nhích, Bách Hợp chỉ cảm thấy mạch máu trong đầu dường như đang nhảy “Thình thịch”, hình như rất nhiều người đều đồng loạt quỳ dưới đất.
Xung quanh yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, lúc này đầu Bách Hợp đau muốn nứt ra, nhưng lại mở miệng nói không ra một câu.
“Hợp nhi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm như thế, nói cái gì đó?” Một chuỗi tiếng bước chân truyền từ xa đến gần, giọng nữ nghiêm khắc trong mang theo vài phần trách cứ ở bên người Bách Hợp vang lên. Bách Hợp còn chưa có nâng tay lên thì nước mắt bỗng chốc từ hốc mắt lăn xuống, cô há miệng, cỗ thân thể này trước kia hẳn là bị kích thích rất lớn, bây giờ tinh thần lực của Bách Hợp đã cao tới hơn 80, nhưng lúc này đau đớn dường như khó có thể nhẫn nại. Giống như lại trở về lúc trước vừa mới tiến vào nhiệm vụ, loại đau khổ dị thường vào thời điểm tiếp thu tình tiết, lúc này nghe thấy giọng nói của nữ nhân kia thì trong đầu lập tức giống như có người dùng châm đâm, ngất đi.
“Nương nương vì đau khổ mà khó thở, hơn sau khi đẻ non bị kích thích, lúc này mới nhịn không được ngất đi. Chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn, sẽ không có trở ngại lớn. Có điều dược này có thể chữa thân thể, nhưng lại không thể chữa tâm tư, chủ tử ngài…” Có một giọng nữ trầm thấp vang lên bên tai Bách Hợp, một tay lúc này đang vuốt bên gò má cô. Cảm giác được Bách Hợp sắp tỉnh lại thì động tác của chủ nhân cái tay kia dừng một chút: “Trong lòng ta biết rõ, trước ngươi chữa bệnh tốt cho Hợp nhi thay ta, nếu như lưu lại cái gì trở ngại thì ta sẽ lột sống da Giang Mẫn Châu!”
Trong giọng nói của nữ nhân lộ ra vài phần âm tàn, sát ý cùng oán hận nói không nên lời, người chung quanh im ắng không dám phát ra chút tiếng nào, một lát sau giọng nữ trầm thấp kia mới đáp một câu, xin cáo lui đi ra ngoài trước, bọn người vừa đi, trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại, nguyên bản bàn tay phu nhân vẫn dừng ở bên má Bách Hợp, mới giơ lên: “Đã tỉnh, trước mặt nương còn giả ngủ cái gì? Bây giờ con đùa giỡn, lừa qua người khác, còn có thể lừa qua ta sao?”
Trong lòng Bách Hợp cười khổ hai tiếng, không biết nữ nhân này thế nào mà nhìn thấu cô, thế nhưng bà ấy đã tự xưng là nương, có lẽ không bất lợi đối với nguyên chủ, bằng không lúc cô đang ngủ mê man, nữ nhân này muốn làm cái gì, sớm có cơ hội lớn để hạ thủ, chỉ tiếc mình đây một chút tình tiết còn chưa tiếp thu, đành phải cẩn thận khắp nơi.
“Nhìn con thật vô dụng, nhà tôn quý xuống dốc nuôi dưỡng ra một nữ nhân ti tiện mà đã khiến con loạn cả lên, quả thực đánh mất thanh danh Đào thị ta!” Đầu ngón tay nữ nhân thoáng cái điểm tới trán Bách Hợp, đầu ngón tay bà ấy lạnh lẽo, càng lộ vẻ xúc cảm tinh tế, phụ nhân này tuổi chừng ba mươi, giữa lông mày lộ vẻ nghiêm khắc nói không nên lời, đầu đội bộ đồ trang sức kim loại trạm trổ, trán khảm một khối lớn hình giọt nước bằng vàng và ngọc, rủ xuống ở giữa trán nàng ấy, mặt bà chiếu ra đầy vầng sáng cùng kiêu ngạo, lộ ra vẻ ung dung mà hào hoa phú quý, lúc này hai mắt bà ấy nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng không che giấu được.
Lúc nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng Bách Hợp bừng lên bi thương nói không nên lời, cô đang muốn mở miệng, đột nhiên trong đầu lại vang lên một giọng nói:
“Hệ thống đã khóa lại, cổ động Lục Dung Hòa cho Giang Mẫn Châu một bài học, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng eo thon dương liễu, thất bại thì không có trừng phạt!”
Thanh âm này không hiểu ra sao vang lên trong đầu Bách Hợp, điều này làm cho toàn thân cô bỗng chốc kéo căng, đây là một gian nội điện có diện tích rộng, Bách Hợp nhiều lần tiến vào trong nhiệm vụ cũng có mấy lần nhiệm vụ cổ trang, tự nhiên nhìn ra được nơi này là hoàng cung, xung quanh cung nhân đứng không ít người, có thể tại phụ nhân ở trước mặt này, mỗi người cũng không dám thở mạnh ra ngoài, không hiểu tiếng vừa nãy từ chỗ nào chui ra, để Bách Hợp cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Đã làm không ít nhiệm vụ, lần đầu tiên phát sinh loại tình huống quỷ dị này, con ngươi cô co rút nhanh, phụ nhân kia liền phát hiện ra cô khác thường nên đưa tay sờ sờ trán cô:
“Nói con hai câu mà đã không vui, giống tính ta nhưng lại học không được một phần thông minh của nương! Đồ vô dụng, một Giang Mẫn Châu đã khiến con như thế này, đứa nhỏ không giữ được thì không nói, đường đường hoàng hậu Đại Sở, vậy mà còn ngất trước mặt mọi người, tin tức như vậy truyền đi, chẳng phải là làm cho người ta cười nhạo Đào thị ta?” Trên khuôn mặt phu nhân xinh đẹp lộ ra vẻ giận dữ, hừ lạnh một tiếng đứng lên: “Tiện nhân Trường Bình kia, không nên nhằm vào ta, quay trở lại ta liền lột da Giang Mẫn Châu, da người tặng cho nó làm hài đi!”
Bà ấy vừa mới nói xong, giọng nói cổ quái không ra nam nữ lại vang lên trong đầu Bách Hợp: “Đinh! Cổ động Lục Dung Hòa hoàn thành!”
Tiếng máy móc này nói xong, Bách Hợp nhạy cảm cảm giác quần áo mặc trên người mình dường như rộng ra, thay đổi rất nhỏ này người khác cũng không có phát hiện, có lẽ nếu như đổi thành người khác, cũng không nhất định có khả năng phát hiện, thế nhưng tính cô luôn luôn nhạy bén cẩn thận, lúc phát hiện tiếng nói thần bí cổ quái này, thân thể đã căng thẳng, lúc này dù thay đổi vô cùng nhỏ, nhưng cô vẫn cảm giác ra, nhớ tới lời vừa mới của giọng nói thần bí, tức thì trong lòng lạnh hơn, tinh thần thoáng cái cũng có chút tập trung cao độ.
Phụ nhân kia nói xong, không chờ Bách Hợp mở miệng, hừ lạnh một tiếng, sải bước ra. Lúc bà ấy đi lại trâm cài vàng trên đầu phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, ngọc bội treo ở bên hông va chạm lẫn nhau, tiếng thanh thúy dễ nghe vang lên, vạt áo thật dài kéo ở phía sau, một đám nha hoàn cũng ở sau lưng bà ấy, thẳng đến chỗ rẽ ở cửa trông không thấy thân ảnh, làn gió thơm thoang thoảng giống như vờn quanh chóp mũi cô, hẳn là một nữ nhân cường thế và hung hãn.
Nhưng lúc này Bách Hợp không có tâm tư đi quản nữ nhân này, cô muốn cấp tốc biết rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, nhất là âm thanh quái dị kia đến từ chỗ nào mà giờ này cô còn chưa có biết rõ ràng, trong lòng cô phát lạnh, cũng không biết đồ vật kia nói chuyện với mình trốn ở nơi nào, chỉ phải tập trung tinh thần cao độ, không biết âm thanh này là ai, cũng không biết cái gọi là nhiệm vụ này có mục đích gì, lúc này âm thanh kia có thể trực tiếp xuyên qua óc liên hệ với mình, thậm chí Bách Hợp không biết nó có nhìn được cách nghĩ trong đầu mình hay không, trong lúc nhất thời cô cũng không dám tiếp thu tình tiết vở kịch, tim đập rất nhanh.
Làm nhiệm vụ cũng không phải là lần đầu, thế nhưng loại sự tình khó giải quyết này thật đúng là lần đầu tiên, đáng tiếc Lý Duyên Tỷ lúc này không ở trong tinh không, bằng không mình gặp được một cái phiền phức như thế, có thể tìm anh hỏi cho rõ ràng, Bách Hợp cắn cắn môi, ép buộc chính mình gạt bỏ kinh hoảng tỉnh táo lại, bây giờ cô không xác định nói chuyện trong đầu mình là vật gì, bởi vậy tạm thời cô không định tiếp thu tình tiết, sợ hãi cái đồ vật kia trốn ở sau lưng, phát hiện thân phận của mình.
Không có nội dung câu chuyện cùng với ký ức nguyên chủ, trước mắt Bách Hợp chỉ có vẻn vẹn vài manh mối đi lục lọi, bởi vì cô khẩn trương nên môi khô khốc, nhớ lại sau khi mình tiến vào nhiệm vụ thì nghe được những người này nói, ở trong lòng sửa soạn lại.
Nữ nhân vừa nói muốn giáo huấn Giang Mẫn Châu tự xưng là nương của mình, cũng nói hành động của nguyên chủ hủy hoại uy danh Đào thị, có thể đoán nguyên chủ hẳn là họ Đào, theo Lý DuyênTỷ thiết lập cho mình thì cỗ thân thể này chắc tên là Đào Bách Hợp. Mà nữ nhân kia từng nói qua, chính mình “Đường đường thân là hoàng hậu Đại Sở, vậy mà còn ngất trước mặt mọi người”, bởi vậy có thể suy luận nơi mình ở là Đại Sở, mà Đào Bách Hợp là hoàng hậu Đại Sở, nguyên nhân té xỉu thì lúc vừa tỉnh táo lại từng có người nhỏ giọng nói, là bởi vì nguyên chủ bị mất con về sau đau khổ mà khó thở, nữ nhân kia còn nói mình bị một người tên là Giang Mẫn Châu làm hại, chắc có lẽ vì tranh giành tình nhân rồi.
Bách Hợp điểm qua đại khái tình tiết, chắc nguyên chủ xuất thân hiển hách, cực kỳ cường thế, mẫu thân là Lục Dung Hòa, gả cho hoàng đế Đại Sở làm hoàng hậu, tranh sủng với Giang Mẫn Châu, kết quả không địch lại nên đẻ non, tức giận đến gần chết còn cần người nhà mẹ đẻ thay nàng ấy xuất đầu. Mặc dù còn một ít vấn đề nhỏ không đáng kể còn không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần đại khái điều gì đó là có thể sáng tỏ, cái này cũng giống như thi công phòng ốc, nền tảng cốt thép xây dựng tốt rồi, còn lại chậm rãi kê gạch lót ngói là có thể chậm rãi xuất hiện rồi.
Nhưng làm cho cô cảm thấy có chút khó xử, nguyên nhân là bởi vì cô không có tiếp thu tình tiết cùng ký ức nguyên chủ, dẫn đến cô không biết tâm nguyện cùng mục đích của nguyên chủ, nhưng đây cũng là không có cách nào, một ngày không điều tra rõ âm thanh cổ quái không ra sao kia là vật gì, một ngày Bách Hợp cũng không dám trầm tĩnh lại, sự tình nhiệm vụ, chỉ có thể chậm rãi tính toán thêm.
“Nương nương cần phải dùng bữa? Thái y lệnh hâm nóng đơn thuốc bổ thay nương nương, ngự thiện phòng đã sớm chuẩn bị.” Tiểu cung nữ quỳ gối trước giường, run như cầy sấy đầu cũng không dám nâng lên, nói chuyện với Bách Hợp đều run run, chắc chắn tính tình nguyên chủ vô cùng kiêu căng, cũng không phải là người dễ hầu hạ.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Beta: Sakura
Lúc hoàn thành nhiệm vụ trở lại tinh không, sớm biết Lý Duyên Tỷ bị nhốt ở nơi nào đó chưa về, nhưng nhìn đến tinh không im phăng phắc, Bách Hợp mấp máy khóe miệng.
Trong tinh không tư liệu của cô hiện ra:
Giới tính: Nữ (có thể biến đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 87 (max: 100)
Dung mạo: 92 (max: 100)
Thể lực: 77(max: 100)
Vũ lực: 75 (max: 100)
Tinh thần: 82 (max: 100)
Danh vọng: 34 (max: 100)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ Thuật, tinh thần Luyện Thể Thuật
Sở trường đặc biệt: Nấu ăn trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái (đọc lướt qua)
Mị lực: 65 (max:100)
Ấn ký: Khí tức Chân long hoàng tộc
Ngoại trừ vũ lực, rất lâu cũng không có tăng còn lại ngay cả giá trị thuộc tính dung mạo lần này vậy mà cũng ngoài ý muốn tăng một điểm, tuy nói tăng lên là dung mạo mà cũng không phải là cái khác, nhưng thêm vào đó có được đồ khiến Bách Hợp hưng phấn, chỉ tiếc Lý Duyên Tỷ lúc này chưa trở về, cô im lặng thở dài, chuyện cho tới bây giờ cô cũng không giúp được Lý Duyên Tỷ cái gì, cũng không biết làm thế nào mà lần trước anh có thể trở về tinh không, chỉ hi vọng bây giờ mình mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hy vọng có tác dụng với anh.
Lúc truyền tống nhiệm vụ cảm giác hoa mắt đánh tới, Bách Hợp nhắm hai mắt lại.
“Nương nương bớt giận!” Tiến vào nhiệm vụ, hình như nguyên chủ vỗ mạnh vào mặt bàn, chấn động làm trong lòng bàn tay Bách Hợp hơi đau, chén trà nhỏ bên cạnh không nhúc nhích, Bách Hợp chỉ cảm thấy mạch máu trong đầu dường như đang nhảy “Thình thịch”, hình như rất nhiều người đều đồng loạt quỳ dưới đất.
Xung quanh yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, lúc này đầu Bách Hợp đau muốn nứt ra, nhưng lại mở miệng nói không ra một câu.
“Hợp nhi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm như thế, nói cái gì đó?” Một chuỗi tiếng bước chân truyền từ xa đến gần, giọng nữ nghiêm khắc trong mang theo vài phần trách cứ ở bên người Bách Hợp vang lên. Bách Hợp còn chưa có nâng tay lên thì nước mắt bỗng chốc từ hốc mắt lăn xuống, cô há miệng, cỗ thân thể này trước kia hẳn là bị kích thích rất lớn, bây giờ tinh thần lực của Bách Hợp đã cao tới hơn 80, nhưng lúc này đau đớn dường như khó có thể nhẫn nại. Giống như lại trở về lúc trước vừa mới tiến vào nhiệm vụ, loại đau khổ dị thường vào thời điểm tiếp thu tình tiết, lúc này nghe thấy giọng nói của nữ nhân kia thì trong đầu lập tức giống như có người dùng châm đâm, ngất đi.
“Nương nương vì đau khổ mà khó thở, hơn sau khi đẻ non bị kích thích, lúc này mới nhịn không được ngất đi. Chỉ cần điều dưỡng nhiều hơn, sẽ không có trở ngại lớn. Có điều dược này có thể chữa thân thể, nhưng lại không thể chữa tâm tư, chủ tử ngài…” Có một giọng nữ trầm thấp vang lên bên tai Bách Hợp, một tay lúc này đang vuốt bên gò má cô. Cảm giác được Bách Hợp sắp tỉnh lại thì động tác của chủ nhân cái tay kia dừng một chút: “Trong lòng ta biết rõ, trước ngươi chữa bệnh tốt cho Hợp nhi thay ta, nếu như lưu lại cái gì trở ngại thì ta sẽ lột sống da Giang Mẫn Châu!”
Trong giọng nói của nữ nhân lộ ra vài phần âm tàn, sát ý cùng oán hận nói không nên lời, người chung quanh im ắng không dám phát ra chút tiếng nào, một lát sau giọng nữ trầm thấp kia mới đáp một câu, xin cáo lui đi ra ngoài trước, bọn người vừa đi, trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại, nguyên bản bàn tay phu nhân vẫn dừng ở bên má Bách Hợp, mới giơ lên: “Đã tỉnh, trước mặt nương còn giả ngủ cái gì? Bây giờ con đùa giỡn, lừa qua người khác, còn có thể lừa qua ta sao?”
Trong lòng Bách Hợp cười khổ hai tiếng, không biết nữ nhân này thế nào mà nhìn thấu cô, thế nhưng bà ấy đã tự xưng là nương, có lẽ không bất lợi đối với nguyên chủ, bằng không lúc cô đang ngủ mê man, nữ nhân này muốn làm cái gì, sớm có cơ hội lớn để hạ thủ, chỉ tiếc mình đây một chút tình tiết còn chưa tiếp thu, đành phải cẩn thận khắp nơi.
“Nhìn con thật vô dụng, nhà tôn quý xuống dốc nuôi dưỡng ra một nữ nhân ti tiện mà đã khiến con loạn cả lên, quả thực đánh mất thanh danh Đào thị ta!” Đầu ngón tay nữ nhân thoáng cái điểm tới trán Bách Hợp, đầu ngón tay bà ấy lạnh lẽo, càng lộ vẻ xúc cảm tinh tế, phụ nhân này tuổi chừng ba mươi, giữa lông mày lộ vẻ nghiêm khắc nói không nên lời, đầu đội bộ đồ trang sức kim loại trạm trổ, trán khảm một khối lớn hình giọt nước bằng vàng và ngọc, rủ xuống ở giữa trán nàng ấy, mặt bà chiếu ra đầy vầng sáng cùng kiêu ngạo, lộ ra vẻ ung dung mà hào hoa phú quý, lúc này hai mắt bà ấy nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng không che giấu được.
Lúc nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng Bách Hợp bừng lên bi thương nói không nên lời, cô đang muốn mở miệng, đột nhiên trong đầu lại vang lên một giọng nói:
“Hệ thống đã khóa lại, cổ động Lục Dung Hòa cho Giang Mẫn Châu một bài học, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng eo thon dương liễu, thất bại thì không có trừng phạt!”
Thanh âm này không hiểu ra sao vang lên trong đầu Bách Hợp, điều này làm cho toàn thân cô bỗng chốc kéo căng, đây là một gian nội điện có diện tích rộng, Bách Hợp nhiều lần tiến vào trong nhiệm vụ cũng có mấy lần nhiệm vụ cổ trang, tự nhiên nhìn ra được nơi này là hoàng cung, xung quanh cung nhân đứng không ít người, có thể tại phụ nhân ở trước mặt này, mỗi người cũng không dám thở mạnh ra ngoài, không hiểu tiếng vừa nãy từ chỗ nào chui ra, để Bách Hợp cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Đã làm không ít nhiệm vụ, lần đầu tiên phát sinh loại tình huống quỷ dị này, con ngươi cô co rút nhanh, phụ nhân kia liền phát hiện ra cô khác thường nên đưa tay sờ sờ trán cô:
“Nói con hai câu mà đã không vui, giống tính ta nhưng lại học không được một phần thông minh của nương! Đồ vô dụng, một Giang Mẫn Châu đã khiến con như thế này, đứa nhỏ không giữ được thì không nói, đường đường hoàng hậu Đại Sở, vậy mà còn ngất trước mặt mọi người, tin tức như vậy truyền đi, chẳng phải là làm cho người ta cười nhạo Đào thị ta?” Trên khuôn mặt phu nhân xinh đẹp lộ ra vẻ giận dữ, hừ lạnh một tiếng đứng lên: “Tiện nhân Trường Bình kia, không nên nhằm vào ta, quay trở lại ta liền lột da Giang Mẫn Châu, da người tặng cho nó làm hài đi!”
Bà ấy vừa mới nói xong, giọng nói cổ quái không ra nam nữ lại vang lên trong đầu Bách Hợp: “Đinh! Cổ động Lục Dung Hòa hoàn thành!”
Tiếng máy móc này nói xong, Bách Hợp nhạy cảm cảm giác quần áo mặc trên người mình dường như rộng ra, thay đổi rất nhỏ này người khác cũng không có phát hiện, có lẽ nếu như đổi thành người khác, cũng không nhất định có khả năng phát hiện, thế nhưng tính cô luôn luôn nhạy bén cẩn thận, lúc phát hiện tiếng nói thần bí cổ quái này, thân thể đã căng thẳng, lúc này dù thay đổi vô cùng nhỏ, nhưng cô vẫn cảm giác ra, nhớ tới lời vừa mới của giọng nói thần bí, tức thì trong lòng lạnh hơn, tinh thần thoáng cái cũng có chút tập trung cao độ.
Phụ nhân kia nói xong, không chờ Bách Hợp mở miệng, hừ lạnh một tiếng, sải bước ra. Lúc bà ấy đi lại trâm cài vàng trên đầu phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, ngọc bội treo ở bên hông va chạm lẫn nhau, tiếng thanh thúy dễ nghe vang lên, vạt áo thật dài kéo ở phía sau, một đám nha hoàn cũng ở sau lưng bà ấy, thẳng đến chỗ rẽ ở cửa trông không thấy thân ảnh, làn gió thơm thoang thoảng giống như vờn quanh chóp mũi cô, hẳn là một nữ nhân cường thế và hung hãn.
Nhưng lúc này Bách Hợp không có tâm tư đi quản nữ nhân này, cô muốn cấp tốc biết rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, nhất là âm thanh quái dị kia đến từ chỗ nào mà giờ này cô còn chưa có biết rõ ràng, trong lòng cô phát lạnh, cũng không biết đồ vật kia nói chuyện với mình trốn ở nơi nào, chỉ phải tập trung tinh thần cao độ, không biết âm thanh này là ai, cũng không biết cái gọi là nhiệm vụ này có mục đích gì, lúc này âm thanh kia có thể trực tiếp xuyên qua óc liên hệ với mình, thậm chí Bách Hợp không biết nó có nhìn được cách nghĩ trong đầu mình hay không, trong lúc nhất thời cô cũng không dám tiếp thu tình tiết vở kịch, tim đập rất nhanh.
Làm nhiệm vụ cũng không phải là lần đầu, thế nhưng loại sự tình khó giải quyết này thật đúng là lần đầu tiên, đáng tiếc Lý Duyên Tỷ lúc này không ở trong tinh không, bằng không mình gặp được một cái phiền phức như thế, có thể tìm anh hỏi cho rõ ràng, Bách Hợp cắn cắn môi, ép buộc chính mình gạt bỏ kinh hoảng tỉnh táo lại, bây giờ cô không xác định nói chuyện trong đầu mình là vật gì, bởi vậy tạm thời cô không định tiếp thu tình tiết, sợ hãi cái đồ vật kia trốn ở sau lưng, phát hiện thân phận của mình.
Không có nội dung câu chuyện cùng với ký ức nguyên chủ, trước mắt Bách Hợp chỉ có vẻn vẹn vài manh mối đi lục lọi, bởi vì cô khẩn trương nên môi khô khốc, nhớ lại sau khi mình tiến vào nhiệm vụ thì nghe được những người này nói, ở trong lòng sửa soạn lại.
Nữ nhân vừa nói muốn giáo huấn Giang Mẫn Châu tự xưng là nương của mình, cũng nói hành động của nguyên chủ hủy hoại uy danh Đào thị, có thể đoán nguyên chủ hẳn là họ Đào, theo Lý DuyênTỷ thiết lập cho mình thì cỗ thân thể này chắc tên là Đào Bách Hợp. Mà nữ nhân kia từng nói qua, chính mình “Đường đường thân là hoàng hậu Đại Sở, vậy mà còn ngất trước mặt mọi người”, bởi vậy có thể suy luận nơi mình ở là Đại Sở, mà Đào Bách Hợp là hoàng hậu Đại Sở, nguyên nhân té xỉu thì lúc vừa tỉnh táo lại từng có người nhỏ giọng nói, là bởi vì nguyên chủ bị mất con về sau đau khổ mà khó thở, nữ nhân kia còn nói mình bị một người tên là Giang Mẫn Châu làm hại, chắc có lẽ vì tranh giành tình nhân rồi.
Bách Hợp điểm qua đại khái tình tiết, chắc nguyên chủ xuất thân hiển hách, cực kỳ cường thế, mẫu thân là Lục Dung Hòa, gả cho hoàng đế Đại Sở làm hoàng hậu, tranh sủng với Giang Mẫn Châu, kết quả không địch lại nên đẻ non, tức giận đến gần chết còn cần người nhà mẹ đẻ thay nàng ấy xuất đầu. Mặc dù còn một ít vấn đề nhỏ không đáng kể còn không rõ ràng lắm, nhưng chỉ cần đại khái điều gì đó là có thể sáng tỏ, cái này cũng giống như thi công phòng ốc, nền tảng cốt thép xây dựng tốt rồi, còn lại chậm rãi kê gạch lót ngói là có thể chậm rãi xuất hiện rồi.
Nhưng làm cho cô cảm thấy có chút khó xử, nguyên nhân là bởi vì cô không có tiếp thu tình tiết cùng ký ức nguyên chủ, dẫn đến cô không biết tâm nguyện cùng mục đích của nguyên chủ, nhưng đây cũng là không có cách nào, một ngày không điều tra rõ âm thanh cổ quái không ra sao kia là vật gì, một ngày Bách Hợp cũng không dám trầm tĩnh lại, sự tình nhiệm vụ, chỉ có thể chậm rãi tính toán thêm.
“Nương nương cần phải dùng bữa? Thái y lệnh hâm nóng đơn thuốc bổ thay nương nương, ngự thiện phòng đã sớm chuẩn bị.” Tiểu cung nữ quỳ gối trước giường, run như cầy sấy đầu cũng không dám nâng lên, nói chuyện với Bách Hợp đều run run, chắc chắn tính tình nguyên chủ vô cùng kiêu căng, cũng không phải là người dễ hầu hạ.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 806: Gặp lại hệ thống cung phi (1)
10.0/10 từ 49 lượt.