Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 665: Star:Đào phạm báo thù 20 (hoàn)

“Tôi muốn cùng các vị chơi một trò chơi, chuyện là tám năm trước, tiểu thư Tô Thiện Thiện và tiên sinh Lâm Vân Chân đã hy sinh đứa con trai độc nhất mới sinh ra không được bao lâu để cứu vớt Đế Quốc, cứu vớt công dân toàn Đế Quốc, vậy nên hôm nay, tôi lại muốn tiểu thư Tô Thiện Thiện tiếp tục đứng ra, nếu cô ấy nguyện ý vì cứu vớt Đế Đô này mà lần nữa dâng hiến con trai mình, vậy thì tối nay, các vị có thể an toàn sống sót, còn tôi sẽ lập tức rời khỏi hành tinh này, được chứ?”

Đám đông bên ngoài nghe thấy những lời này không nhịn được mà chửi mắng, bọn họ vốn chẳng biết tý gì về độ khủng bố hay khả năng sát thương của Bách Hợp, cho nên chỉ cảm thấy ở đây có con mụ điên đang mở miệng nói càn, trên mạng lập tức xuất hiện không ít tiếng nói tuyên bố muốn xử tử Bách Hợp.

Luật pháp của thời đại Stars đã xoá sổ án tử hình, việc có người chết trong chiến tranh hay chuyện người ta lén lút giết người, đánh nhau ngộ sát không tính. Ngay cả tội danh phản bội Đế Quốc cũng chỉ có mức án là chung thân giam giữ. Thế nhưng, cũng giống như điều luật về lưu đày đã nói ở trên, nếu có trên 80% dân số đề xuất muốn xử tử Bách Hợp, vậy thì thuận theo lòng dân, kẻ bị yêu cầu xử tử ấy cũng sẽ bị cơ quan thi hành án thực thi hình phạt là tử hình.

Hoạt động bỏ phiếu đòi tử hình Bách Hợp trên mạng liên hành tinh cho công dân Đế Quốc chỉ trong mấy chục giây đã đạt tỷ suất tán đồng lên tới trên 70% và còn đang tiếp tục tăng với vận tốc ánh sáng, không mất bao lâu đã lên tới hơn 90%. Bách Hợp vừa ăn bánh mì vừa dùng máy tính đeo tay lên mạng, thấy rất nhiều người đang phẫn nộ để lại những lời nhắn đại loại: Sao cơ quan thi hành án còn chưa đem ngay cái thứ bại hoại bôi đen Đế Quốc này đi xử tử? Có người để lại vẻ mặt châm chọc. Có đám đông biểu lộ sự thất vọng và phẫn nộ với tốc độ xử lý vấn đề của cơ quan công quyền. Nói chung, trên mạng tiếng mắng chửi bay rợp trời. Rõ ràng là dân chúng không thèm để mấy lời đe doạ của Bách Hợp vào mắt. Bọn họ không cho rằng Bách Hợp có năng lực lấy được tính mạng của bọn họ, chỉ coi đây là hành vi cố ý đe doạ, uy hiếp… suông.

Nhất là khi Bách Hợp nhắc tới đứa con trai đã chết đi tám năm về trước của Tô Thiện Thiện, không ít người cho rằng đây là Bách Hợp cố ý chọc vào chỗ đau trong lòng họ. Ai cũng biết, chuyện thương tâm của Tô Thiện Thiện là đứa con đã mất khi tham gia hoạt động bảo vệ Đế Quốc, Bách Hợp lúc này lôi chuyện cũ ra nói, bọn họ lập tức suy diễn ra đây là cô muốn trả thù riêng, cho nên cảm giác càng thêm thống hận. Đủ loại biểu hiện tức giận, mắng chửi lăng nhục không ngừng vang lên bên tai. Bách Hợp chỉ xem một hồi, liền out khỏi mạng liên hành tinh.

“Nhà họ Lâm các người đã suy nghĩ rõ ràng chưa?” Bách Hợp một bên ăn bánh mì, một bên nêu câu hỏi.

Lúc này tình cảnh trong nhà họ Lâm đã rối loạn cực kì. Tô Thiện Thiện vốn cực kì chắc chắn, khẳng định với Lâm Vân Chân người tên Bách Hợp mà ả gặp trên đường kia không thể nào là Diêu Bách Hợp, nhưng nghe nhắc tới sự kiện đứa bé đã chết vào tám năm trước, ả không còn dám nói chắc nữa. Toàn thân ả run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn Lâm Vân Chân chằm chằm. Mặt mũi Lâm Vân Chân âm trầm lạnh lẽo đến độ có thể làm hơi nước ngưng tụ thành giọt được. Dự cảm không hay của hắn càng lúc càng sâu, nhất là hắn bắt được mấu chốt trong những lời Bách Hợp vừa nói ra, cô ta muốn hắn hy sinh con trai để bảo toàn Đế Đô.

Cô ta đã dùng đến mấy chữ, bảo toàn Đế Quốc, bảo toàn Đế Đô, vậy thì hắn dám khẳng định, lúc này Bách Hợp đã nắm được trong tay loại lực lượng có thể huỷ diệt Đế Đô thật. Nếu là trước kia, có lẽ hắn chỉ cho rằng những lời như vậy là của kẻ ngốc nói lời mê sảng. Thế nhưng sau khi Bách Hợp đào thoát được khỏi nhà giam bằng cương vi tinh, hắn không còn dám coi những lời như thế này từ miệng Bách Hợp thốt ra như là lời nói đùa được nữa. Chưa kể, cô ta có thể vô thanh vô tức đột nhập vào tầng thượng trong toà nhà vốn được coi như trái tim của Đế Quốc mà vẫn bình yên vô sự, điều này đã đủ chứng minh lực sát thương của cô ta, người này, nhất định là Diêu Bách Hợp.

“Đức giáo hoàng còn bao lâu nữa mới đến?” Nếu đánh sập toà kiến trúc biểu tượng của Đế Quốc chính là kéo mức tiến bộ và thực lực của cả Đế Quốc thụt lùi mấy trăm năm. Chỉ riêng tích luỹ kinh nghiệm trong máy chủ trí tuệ nhân tạo đang đặt trong trung tâm của toà nhà thôi cũng đã là một thứ tài sản vô giá. Nếu vì muốn giết Bách Hợp mà đánh sập toà nhà, không chỉ máy chủ bị huỷ diệt, việc rất nhiều dân chúng đang tụ tập quanh đó bị ngộ thương cũng là chuyện khiến cho lực lượng bảo an phải chùn tay. Càng quan trọng hơn nữa là, đức giáo hoàng từ Y Lan tinh sắp tới Đế Đô, nếu lúc đức ngài đến mà toà kiến trúc đã bị đánh sập, cho dù có tiêu diệt được một phần tử nguy hiểm như Bách Hợp, sợ rằng loại tin tức kiểu vào đêm đức giáo hoàng ghé thăm Đế Đô, toà nhà biểu tượng Đế Quốc đã bị đánh sập cũng đủ tạo ra một vụ tai tiếng siêu cấp thay cho niềm vinh dự được chào đón đức ngài.

Đấy là chưa tính đến việc trước đây, khi thắng thế hoàn toàn, Lâm Vân Chân cũng không thể dồn được Diêu Bách Hợp vào chỗ chết, ngay cả nhà giam bằng cương vi tinh cũng không nhốt nổi cô ta, loại đàn bà yêu nghiệt như vậy, lần này lại lập thành tích mới, không cần bất cứ hình thức mạo danh hay thân phận đặc biệt gì vẫn mò được lên tầng thượng toà nhà được phòng hộ bậc nhất Đế Quốc. Lâm Vân Chân vẫn có khả năng tự biết mình, nếu là hắn, trong tình huống không có bất kì trợ giúp nào, muốn làm được những việc Bách Hợp đã từng làm là hoàn toàn không thể. Mà hắn cũng không dám xác định, nếu hắn cho sơ tán đám đông, sau đó hạ lệnh oanh kích toà nhà biểu tượng Đế Quốc, thì liệu có giết được Bách Hợp hay không.

“Còn hai mươi bảy phút lẻ bốn mươi ba giây.” Người đứng bên cạnh Lâm Vân Chân sờ sờ tai nghe, dè dặt, cẩn thận báo ra con số, trong lòng Lâm Vân Chân bất ổn lại chần chừ, nếu muốn tiêu diệt được Bách Hợp trong thời gian ngắn như vậy, ngoại trừ việc đánh sập luôn toà biểu tượng Đế Quốc ra thì hắn không nghĩ ra được giải pháp nào khả thi hơn. Lúc này giả như toàn bộ chiến sĩ Thần Cơ Doanh đều tề tựu đầy đủ ở Đế Đô, muốn dựa vào lực lượng này mà tiêu diệt Bách Hợp trong thời gian ngắn cũng không dễ, nếu lỡ chiến cuộc kéo dài đến khi đức giáo hoàng đến nơi, rồi lỡ như đức giáo hoàng gặp sơ sẩy gì tại Đế Đô này, vậy thì toàn bộ Liên Minh Đế Quốc đều biến thành đối tượng công kích của các hành tinh khác.

Tín đồ của đức giáo hoàng phải có đến hàng ngàn tỷ người, phân bố rộng rãi trên tất cả các hành tinh lớn lớn nhỏ nhỏ, nếu đám cuồng tín đó biết tin đức ngài gặp sự cố tại Đế Quốc, khẳng định luôn là Đế Quốc gánh không nổi hậu quả của chuyện này.

Một người quyết đoán như Lâm Vân Chân lúc này cũng chỉ có thể nghiến chặt hàm răng, ánh mắt rơi xuống đứa con trai đang được Tô Thiện Thiện ôm trong ngực, đây là đứa con duy nhất của hắn, do đặc thù nghề nghiệp, hắn thường xuyên sinh hoạt dài ngày trong quân doanh, có lúc còn lãnh nhiệm vụ xuất chinh, cuộc sống chung với Tô Thiện Thiện chỉ có thể tóm gọn trong mấy chữ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Trong thời đại Stars, gene của nhân loại được ưu hoá giúp kéo dài tuổi thọ, có thể nói đã đạt được nhu cầu trường sinh mà loài người thủa xa xưa khao khát kiếm tìm, nhưng đổi lại, tốc độ sinh sản của loài người cũng giảm mạnh xuống, việc thụ thai vốn đã khó khăn, thời gian hắn và Tô Thiện Thiện chung đụng lại không nhiều, cho nên hắn kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có duy nhất một đứa con trai này mà thôi.

Lâm Vân Chân thương yêu con trai, đây không chỉ là người thừa kế tương lai của hắn, cũng là người sẽ tiếp nhận tất cả tài nguyên sau này của nhà họ Lâm tại Đế Quốc, nhưng muốn nhận được tất cả những quyền lợi này thì điều kiện tiên quyết chính là, nhà họ Lâm phải trụ vững được tại Đế Quốc này cái đã.

Nhìn ánh mắt của Lâm Vân Chân, đáy lòng Tô Thiện Thiện phát rét, ả vô thức ôm con lùi lại mấy bước, một mực lắc lắc đầu, con trai là nền tảng căn bản để ả đứng vững gót chân trong nhà họ Lâm, ả không thể để nó gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Ả hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của Lâm Vân Chân, cũng biết người chồng mình chung sống nhiều năm nay có tính cách thế nào, chỉ có thể gượng gạo nói: “Cô ta là đồ lừa đảo, dung mạo, giọng nói của cô ta và Diêu Bách Hợp đều không có lấy một điểm giống nhau, anh biết mà, dù là chỉnh dung, cũng không thể chỉnh được đến mức độ thay đổi cả chiều cao.”

“Em nói đúng lắm, Thiện Thiện.” Giọng nói của Lâm Vân Chân hạ xuống, dịu dàng, nhưng chẳng thà hắn không biểu hiện như vậy còn đỡ, hắn càng như vậy, Tô Thiện Thiện càng rét run từ tận đáy lòng, ả mấp máy môi mấy cái, còn chưa kịp nói gì thì Lâm Vân Chân đã duỗi tay đến muốn ôm con trai đi: “Cô ta có thể là giả mạo, chúng ta cứ dùng tiểu vương tử thử một lần. Phải dẫn dụ cô ta ra ngoài, trừ khử cô ta trước rồi lại nói chuyện này được không?”

Trước phải có nhà họ Lâm, rồi mới bàn đến tất cả những cái ngày sau khác, nếu hôm nay hắn không qua được cửa ải khó khăn này, tất cả mọi người giống như đám châu chấu bị buộc trên cùng một cọng mây, nếu chết thì tất cả đều phải chết hết, làm gì còn có ngày sau. Hôm nay nếu nhà họ Lâm không qua được ải này, vậy thì cũng chẳng có tiền đồ cẩm tú ngày sau cho con trai hắn thừa kế nữa.

“Chỉ là dẫn dụ cô ta ra ngoài, sau đó tiêu diệt cô ta, rất đơn giản, Thiện Thiện, tám năm trước em đã thành công một lần rồi, em quên sao?” Lâm Vân Chân đã ôm chặt eo con trai, nhưng Tô Thiện Thiện sống chết cũng không chịu buông tay. Làm sao mà giống như lúc ấy được, lúc ấy đối tượng mà ả hy sinh là con trai người khác, lúc này đứa bé ả đang ôm trong tay là con trai ruột thịt của mình. Con trai nhà người ta chết, ả không cần thương tâm, không cần rơi lệ, ả cũng có lòng tin Lâm Vân Chân bảo hộ mình cực kì tốt, cho nên ả dám vì tiền đồ của mình đánh cuộc một lần, nhưng con trai ả là tất cả đối với ả, ả làm sao dám cược?

Trong lúc hai vợ chồng này giằng co, Bách Hợp trên tầng thượng toà biểu tượng Đế Quốc đã ăn xong một mẩu bánh mì, lại lấy ra một mẩu khác, sau khi lót dạ bằng mấy mẩu bánh, bụng cô không còn đói đến khó chịu như trước, tướng ăn cũng không còn gấp gáp, ngược lại đổi sang nhẩn nha chậm rãi. Lúc này, cô cười lạnh một tiếng: “Xem ra các vị đã có lựa chọn? Tôi đã cho các vị cơ hội rồi đấy nhé!” Câu nói vừa dứt, cô đem miếng bánh mì ăn dở trong tay vứt qua một bên, lấy khăn ra thong thả lau tay, than thở: “Tô Thiện Thiện, vì cái gì tám năm trước mày có thể ôm con trai đi liều mình vì nước, hiện tại lại không nỡ bỏ rồi? Chẳng lẽ đó là vì tám năm trước, đứa bé mày ôm đi không phải con trai của mày, còn lần này, đối tượng cần phải hy sinh đích thực là con trai ruột thịt của mày sao?”

Nói dứt lời, cô ném luôn khăn tay sang một bên, đứng lên, bước tới.


Máy chiếu đem hình ảnh của cô chiếu lên không trung rõ mồn một, cô đang mặc một bộ trang phục tác chiến màu lam, người ở Đế Đô đều thích mặc dạng y phục này, không những thoải mái, hành động cũng thuận tiện, co dãn cực kì tốt, dù mặc trên thân thể phụ nữ, khi giơ tay nhấc chân cũng bộc lộ ra khí thế oai hùng, hiên ngang. Dáng dấp của Bách Hợp có thể nói là chân dài, eo thon, tỷ lệ thân hình rất đẹp, nhưng so với người dân Đế Đô thì cô không được cao. Thời đại này, chiều cao trung bình của phụ nữ vào khoảng 1m7, vóc người 1m65 của Bách Hợp được tính là nhỏ xinh. Lúc này, hình chiếu phóng đại ngàn lần đang hướng về đám người ở Đế Đô đang nhìn cô chòng chọc mà nở một nụ cười tươi. Rồi bất thình lình chiều cao và dung mạo của cô bất thần phát sinh biến hoá.

Tất cả diễn ra như một màn ảo thuật trước con mắt chứng kiến của không biết bao nhiêu con người, chỉ trong vài nhịp thở, chiều cao của cô đã tăng lên rất nhiều, do hình chiếu đã phóng đại hình ảnh của cô lên nên kích thích thị giác mà những người chứng kiến phải chịu càng cường đại, tựa như họ đang xem một đoạn phim 3D đã được máy tính xử lý kỹ xảo tạo ra ảo ảnh như thật. Rất nhiều người chứng kiến cảnh này hít vào một ngụm khí lạnh, trong nhà họ Lâm, cha của Lâm Vân Chân nhịn không nổi thất thanh hô to:

“Đây là cái loại năng lực gì vậy?”

Hình như trong một khắc vừa rồi, mọi người vừa chứng kiến một tình cảnh hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra nổi, chuyện này dù có là chuyên gia về gene di truyền ở đây cũng chưa chắc đã giải thích được rõ ràng.

Bách Hợp giải phóng linh lực vẫn luôn áp chế bên trong nội thể, lại thông qua vận hành Cửu dương chân kinh mà thay đổi cấu tạo của chính thân thể mình. Khoảnh khắc linh lực khoá lại trong cơ thể được giải phóng, chiều cao của cô liền khôi phục về nguyên trạng như thân thể cũ của Diêu Bách Hợp, ngũ quan vốn theo biến hoá thân cao mà chịu ảnh hưởng cũng theo đó khôi phục về trạng thái vốn có, chứng kiến tất cả những cảnh này, nhiều ngươi sợ đến tắt tiếng, nhưng đồng thời, cũng có không ít người tinh mắt nhận ra dung mạo của Diêu Bách Hợp nên kinh hoảng gọi tên cô ra miệng:

“Diêu Bách Hợp? Thế này là sao? Cô ta không phải là phản đồ của Đế Quốc, tám năm trước đã bị phán tội phản quốc, lãnh án chung thân rồi sao? Sao cô ta có thể xuất hiện ở đây được?” Đã nhận ra thân phận của Diêu Bách Hợp liền nhớ tới lý lịch từng gắn bó với lực lượng thần bí nhất của Đế Quốc là Thần Cơ Doanh, cư dân Đế Quốc bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ. Nhất là một màn truyền hình trực tiếp bản lãnh biến thân của Bách Hợp càng khiến người ta bị đả kích tinh thần trầm trọng. Cuộc bỏ phiếu xử tử trên mạng liên hành tinh vốn tăng phiếu như vũ bão, đã sắp đạt luôn 100%, lúc này lại bất ngờ trì hoãn lại, nhiều người liên tiếp phát lời nhắn, muốn biết tin tức sớm nhất có thể giúp giải thích rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra ở đây.

“Bốn mươi năm trước. Tôi sinh ra ở hành tinh này. Diêu Bách Hợp tôi xuất thân từ một thế gia về quân sự, tuy nhà họ Diêu không có vai vế gì quan trọng, nhưng cũng đã trung thành với Đế Quốc mấy trăm năm. Mọi nỗ lực bỏ ra đều là để bảo hộ cho các người, một lũ… “ Bách Hợp nói đến đây, dừng một chút: “…ngu xuẩn!”

Nhận xét này khiến đám công dân Đế Đô mới nghe được ngẩn ra, sau đó, rất nhiều người nhịn không nổi nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.

Cười lạnh xem đám người kia tức giận chửi mắng, yêu cầu nhà chức trách lập tức đem phần tử nguy hiểm như cô bắt lại. Đúng là một đám người chết đến nơi rồi còn không tự biết, vẫn hăng hái giương nanh múa vuốt. Bách Hợp rũ mi, lúc cô không tiếp tục áp chế nội lực, biến trở về thành bộ dạng của Diêu Bách Hợp, mái tóc cột đuôi ngựa vì thân thể biến hoá mà bị nong lỏng ra nên cô dứt khoát xoã tóc xuống, dùng tay vuốt ngược ra sau đầu.

“Sáu tuổi tôi tòng quân, trải qua rất nhiều huấn luyện. Mỗi một ngày qua đều là bị thương, bị đánh, thời niên thiếu bởi vì có biểu hiện kiệt xuất nên được tuyển nhập Thần Cơ Doanh. Tôi vì Đế Quốc này lập bao nhiêu chiến công lớn lớn nhỏ nhỏ, tôi vì Đế Quốc này mà vào sinh ra tử, vì bảo hộ mấy cái thứ ngu xuẩn như các người, tôi đã chịu bao nhiêu thương tích, nhận bao nhiêu khổ sở, cho tới khi hai mươi bảy tuổi, được chọn làm một đội trưởng trong Thần Cơ Doanh.” Nguyên chủ vì Đế Quốc cống hiến rất nhiều, nhưng chỉ vì tính chất thần bí của Thần Cơ Doanh nên cư dân Đế Quốc cũng không hề hay biết. Sau này, cô ấy vì cái chết của con trai mà bi phẫn xuất thủ đánh Lâm Vân Chân, cuối cùng những kẻ cầm quyền kia vì muốn che dấu vụ bê bối liền định tội phản quốc cho cô ấy, sau đó giam cầm chung thân.

Khi cô ấy bị bắt giữ, phán xử, không có bất kì người nào đứng ra nói giúp một câu. Ngay cả đám quần chúng cô ấy đã từng phụng sự kia, vừa nghe nói cô ấy phản quốc đều hận không thể đẩy cô ấy vào chỗ chết, nhà họ Diêu cũng coi cô ấy là nỗi hổ thẹn, đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy. Trong những ngày bị giam cầm, mỗi khi nghĩ đến những chuyện này Diêu Bách Hợp đều thấy oán hận trong lòng không cách nào ngưng lại được.

“Không thể để cô ta nói tiếp được.” Xem Bách Hợp lúc này đang kể lại về cuộc đời Diêu Bách Hợp, sắc mặt Lâm Vân Chân xanh mét, xe bay của hắn đã chuẩn bị thoả đáng, Diêu Bách Hợp có vẻ cũng đã tự mình sửa soạn kỹ càng cho ngày hôm nay, hắn giao lại con trai về tay Tô Thiện Thiện, lại nhìn ả một cái, ả vẫn mang bộ dạng mà hắn thích từ xưa. Thời niên thiếu Lâm Vân Chân từng cho rằng bản thân mình đã đủ mạnh mẽ, không cần phải có một người đàn bà cũng mạnh mẽ để cùng hắn sánh vai chiến đấu làm gì, bởi vậy nên hắn chọn cô gái trong vẻ nhu nhược có pha nét kiên cường là Tô Thiện Thiện, hắn vốn cho rằng Tô Thiện Thiện hẳn là người con gái thích hợp với hắn nhất. Thế nhưng lúc này, trong tình cảnh bản thân hắn lúc này còn đang ở độ tuổi sung mãn, kiêu ngạo, hăng hái nhất, lại bị một người đàn bà hắn từng vứt bỏ khi xưa quấy phá đến độ sứt đầu mẻ trán. Lâm Vân Chân bắt đầu cảm thấy hoài nghi tự hỏi, năm đó có phải hắn đã chọn sai rồi hay không. Nếu ngày xưa hắn không chọn Tô Thiện Thiện nhu nhược mà là Diêu Bách Hợp mạnh mẽ, như vậy khi gặp phải chuyện trọng đại giống như hôm nay, phải chăng hắn sẽ không cần gánh vác một mình, Diêu Bách Hợp có thể san sẻ giúp hắn phân nửa gánh nặng.

Tình thế lúc này đã nghiêm trọng lắm rồi, chuyện phát sinh năm đó tuyệt đối không thể để cho Bách Hợp nói ra, về phần phải làm sao mới ngăn cản được cô, Lâm Vân Chân vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào hoàn mỹ. Bản thân Tô Thiện Thiện cũng không lấy ra được chủ ý nào tốt, chỉ có thể thấp thỏm lo ấu đi theo sau lưng Lâm Vân Chân, mãi đến khi Lâm Vân Chân lên xe bay, hơn nữa không hề có ý tứ mời ả cùng lên, Tô Thiện Thiện mới lờ mờ nhận ra lần này mình không cần phải đi theo hắn.

“Mười năm trước, tôi và Lâm Vân Chân cùng rời khỏi hành tinh này đi thực thi nhiệm vụ, kết quả không may gặp hải tặc vũ trụ, Lâm Vân Chân dụ tôi  làm mồi hấp dẫn sự chú ý của hải tặc để hắn thừa cơ công kích, tôi đáp ứng.” Bách Hợp đem toàn bộ những lời nguyên chủ vẫn không có cơ hội nói ra miệng đều nói hết ra, cô cột lại tóc chắc chắn, lại ngồi về vị trí cũ. Bộ trang phục do thân thể đột ngột biến cao nên bị kéo căng ra, ôm sát thân hình cô làm hiện ra đường cong thân thể, đặc biệt là cặp chân dài cực kì bắt mắt, cô buông lỏng dáng ngồi, dựa vào cạnh bàn, thần tình có chút biếng nhác, bàn tay đùa nghịch máy tính đeo tay: “Nhưng Lâm Vân Chân lại bỏ chạy, khiến tôi bị hải tặc bắt làm tù binh, trở thành sự sỉ nhục trong mắt các người!”

Nói đến đây, khoé miệng Bách Hợp lộ ra một ý cười như có như không: “Tôi vì Đế Quốc vào sinh ra tử, dốc hết năng lực bình sinh để bảo hộ các người, mà khi tôi cần Đế Quốc bảo hộ thì các người đang ở đâu? Gặp tình huống như vậy, tôi không muốn phản bội Đế Quốc, cũng không muốn bị bán làm nữ nô, một người bị bắt giữ như tôi chọn lựa trao thân cho hải tặc vũ trụ chính là sỉ nhục sao? Sao tôi lại cảm thấy tên đàn ông bỏ chạy kia càng hèn yếu vô dụng, càng khiến tôi cảm thấy hắn mới đúng là sự sỉ nhục nhỉ?”

Bách Hợp nghiêng đầu, nhướn mày, nhìn chằm chằm vào camera, ánh mắt của cô lúc này xuyên qua hình chiếu trên không nhìn khắp toàn trường, người dân Đế Đô ai ai đối mắt với ánh mắt ấy cũng cảm thấy giống như cô đang nhìn vào mình, bất giác cảm thấy có chút chột dạ.

“Hai năm sau, tôi trốn thoát từ hang ổ hải tặc, trở lại Thần Cơ Doanh, tôi vốn cho rằng trở về rồi, tôi lại có thể tiếp tục vì nước lập công, tiếp tục bảo hộ quốc dân, tiếp tục hoàn thành thiên chức của quân nhân, nhưng tôi lại mang thai. Đứa bé này lai lịch không ổn, tôi biết vậy nhưng tôi không nhẫn tâm bỏ nó, nó ở trong bụng tôi lâu như vậy, cùng tôi huyết mạch tương liên, tôi vốn không nên yêu thương nó, nhưng tôi lại không nỡ xa nó. Tôi có thể chịu đựng hết tất cả sỉ nhục, mệt nhọc và công kích, tôi có thể chịu đựng sự hiểu lầm, vì tôi là quân nhân, thiên chức của tôi là bảo hộ quốc gia, nhưng mà, con trai của tôi thì không phải!” Bách Hợp đổi giọng, chân mày lộ ra mấy phần khí thế âm lệ: “Nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa hiểu, trong lúc tôi ra ngoài thực thi nhiệm vụ, bảo hộ quốc gia, vào sinh ra tử, con đĩ Tô Thiện Thiện lại ôm con trai của tôi đi, giả mạo làm con trai nó để dẫn dụ địch nhân.”

“Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết làm gì? Nếu muốn hy sinh, sao mày không đem con trai của mày ra mà hy sinh hả Tô Thiện Thiện? Giết con trai của tao, còn mày lại được danh hiệu thánh mẫu cứu thế. Mày có nhiều người ủng hộ nhỉ, để tao xem nào, bao nhiêu là người vì mày mà công kích tao, đòi đuổi tao ra khỏi hành tinh này. Sự che chở bọn họ dành cho mày quả thật làm tao cảm động quá đi mất. Nhưng mà hiện tại, bọn ngu xuẩn đó sắp phải chết hết rồi, Tô Thiện Thiện, sao lần này mày không ôm con trai tới đây đổi mạng cho bọn họ nữa đi? Bởi vì lần trước người chết không phải con trai mày nên mày không đau lòng, hiện tại, cần hy sinh là con trai mày thật cho nên mày không nỡ phải không?”

Nghe thấy những lời này, không ít người quay sang nhìn nhau, căn bản là không muốn tin những lời Bách Hợp vừa nói. Trên mạng lúc này lại không thiếu người không nhịn được nóng nảy mắng lên: “Nhà chức trách đang làm cái *ếu gì thế? Đám toi cơm ngày thường chỉ biết thu thuế. Để cho một con đàn bà bị khép tội phản quốc trốn ra ở đây lải nhà lải nhải thì cũng thôi đi, đến lúc này rồi còn để mụ ta bôi đen nữ vương Thiện Thiện, thật vô dụng!”



“Lúc tôi muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi, muốn báo thù cho con trai tôi, không có một ai muốn giúp đỡ tôi. Lúc tôi bị tuyên án, kết tội, quốc gia mà tôi từng phụng sự cũng không vì những quân công tôi từng lập mà đối với tôi khoan dung một chút, những kẻ mà tôi liều cả tính mạng bảo vệ lại không một ai chịu thay tôi nói chuyện, thế giới này đã không còn cái công lý gì đáng nói nữa. Như vậy, cơn giận này, tôi sẽ tự mình giải quyết. Kẻ nào thiếu nợ tôi, phải trả lại cho tôi cả vốn lẫn lời. Các người đã không muốn cho tôi sự công bằng, tự tay tôi sẽ đứng ra đòi về là được!” Bàn tay Bách Hợp nắm chặt lại, đổi lại tư thế ngồi ngay ngắn: “Lời thừa chỉ nói đến đây là hết. Các người muốn xua đuổi, muốn trục xuất tôi khỏi hành tinh này, nhưng trong lòng tôi cảm thấy, so với việc để bản thân bị chật vật đuổi đi, tôi muốn được tự mình tống tiễn tất cả các người hơn.”

Nói xong, cô duỗi tay gẩy gẩy máy tính đeo tay của mình, đè xuống nút khởi động. Một tiếng ‘OÀNH’ vang lên kịch liệt, toàn bộ nền đất của Đế Đô đều rung động mạnh, toà nhà Bách Hợp đang có mặt cũng không thoát được một trận rung động lắc lư. Những người đang ngồi trên xe bay lơ lửng trên không không cảm nhận được rõ ràng cảm giác chấn động này, chỉ thấy được những người đang đứng dưới đất bước chân lảo đảo, thiếu điều té lăn ra.

Rất nhiều người còn đang chưa hiểu chuyện gì phát sinh thì đã thấy mặt đất rắn chắc đang mau chóng rạn nứt thành rất nhiều rãnh nhỏ rộng cỡ đầu ngón tay, từ dưới nền đất thấm lên một lượng nước lớn, khe rãnh ban đầu rất nhỏ, nhưng càng lúc càng nứt rộng, nước cũng dâng lên càng lúc càng nhanh, không mất bao lâu, nước đã ngập đến đầu gối, nhiều người vẫn hoang mang nhìn quanh, không hiểu đây là chuyện gì.

“Diêu Bách Hợp, cô rốt cục muốn làm gì?” Đám người Lâm Vân Chân đương nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này từng tốp, từng tốp chiến sĩ Thần Cơ Doanh ngồi xe bay đang mau chóng tập trung về đây. Giọng nói có chút kinh sợ của Lâm Vân Chân thông qua loa khuếch đại truyền ra ngoài: “Cô điên rồi phải không? Chẳng lẽ cô cho rằng dựa vào một chút nước này liền có thể huỷ diệt được Đế Đô sao?” Có thể nói, hắn đã cực lực nhẫn nhịn, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo mấy phần cảm giác hổn hển phập phồng vì tức giận:

“Cô nên suy nghĩ cẩn thận đến hậu quả, cô gây ra loại chuyện này rồi có thể gánh vác được không? Nếu như cô lập tức dừng tay, có lẽ còn một con đường sống, cô không thể chấp mê bất ngộ như vậy, chờ đến khi đã tạo ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn rồi, cô tưởng là mình còn có thể sống tiếp được hả?”

Trong lúc Lâm Vân Chân hô to gọi nhỏ. Nước đọng từ dưới lòng đất tiếp tục dâng lên với vận tốc ánh sáng. Lúc này bốn phương đều truyền đến những tiếng nổ mạnh, mỗi lần từ dưới nền đất vang lên một tiếng nổ rền rĩ, tốc độ nước dâng lại nhanh hơn mấy phần. Nơi Bách Hợp đã công tác thời gian qua không chỉ quản lý các đường dẫn nước thải, mà còn nối tiếp với khu lọc nước. Lúc này các cơ quan cô mai phục trong đó tuỳ theo mệnh lệnh của cô lần lượt nổ tung. Một lượng nước lớn bị ép phun lên, nền đất bên trên không chịu nổi áp lực tự nhiên nứt vỡ, mà nước thải của toàn bộ hành tinh là một số lượng lớn kinh người, một khi nó phun trào, có thể đủ nhấn chìm phân nửa Đế Đô. Lâm Vân Chân xem mực nước không ngừng dâng lên mà sắc mặt xanh mét.

Chiêu này của Bách Hợp đủ ngoan độc, phá hoại toàn bộ hệ thống cống ngầm của Đế Đô, muốn khôi phục không phải công trình ngày một ngày hai, hơn nữa hết sức phiền toái rườm rà. Lâm Vân Chân đã có thể mường tượng ra, một lần này dù hắn có hạ gục được Bách Hợp tại chỗ, sau đó chỉ riêng thu thập đống hỗn độn cô ta để lại thôi cũng đủ rắc rối, phiền toái, lắt nhắt, vụn vặt, nghĩ thôi cũng đã thấy sứt đầu mẻ trán chứ chưa nói đến làm.

“Hậu quả? Đường sống?” Nghe được những lời này, Bách Hợp không nhịn được cười: “Sao tao lại sống không được nữa chứ? Người thực sự sống không nổi nữa là ai, Lâm Vân Chân, mày đã nghĩ rõ ràng chưa? Sao mười năm trôi qua lại làm mày lại biến thành ngu xuẩn như vậy nhỉ? Chẳng lẽ tại vì ngu xuẩn là bệnh truyền nhiễm? Vì sống với Tô Thiện Thiện lâu quá, nên giờ mày đâm ra ngu không ai bằng? Hay là tại ngày xưa tao đánh giá mày quá cao, kì thực trước giờ mày vốn vẫn tầm thường như vậy nhỉ?”

Một đống lời vừa công vừa thủ được Bách Hợp nói ra bằng giọng điệu chế nhạo cùng thần sắc như cười mà không phải cười gây cho Lâm Vân Chân cảm giác đả kích khổng lồ. Trong nháy mắt, hắn suýt chút nữa nhịn không nổi muốn đích thân hạ lệnh oanh kích đánh sập toà nhà biểu tượng Đế Quốc, để kẻ dám can đảm chế nhạo hắn là Bách Hợp phải tan xác tại chỗ.

“Mày tưởng cứ thế này là xong rồi à? Lâm Vân Chân, nhiều năm rồi không gặp, sao chỉ số thông minh của mày lại sút giảm đến nông nỗi này cơ chứ?” Tính tình Lâm Vân Chân kiêu ngạo, tự đại, Bách Hợp biết hắn kém nhất là chịu đựng việc người ta phủ định năng lực, đã biết đâu là chỗ đau của hắn, đương nhiên phải nhắm vào đó mà đánh cho mạnh, nói đến mức Lâm Vân Chân nghiến răng nghiến lợi, Bách Hợp mới nở nụ cười, bắt đầu điều chỉnh một chút thiết bị khống chế luồng điện. Trạm biến áp vốn phải do máy tính trung ương khống chế giờ đã rơi vào tay cô. Khi Bách Hợp thay đổi điện áp vốn vẫn vận hành theo quy luật, rất nhiều thứ lập tức chịu ảnh hưởng.

Vốn dĩ điện áp nào dùng cho thiết bị nào đã sớm được máy tính trung ương xác định và kiểm soát tốt, chỉ cần xáo trộn một chút, luồng điện liền rối loạn, chỗ điện áp giảm sút, một số thiết bị liền không vận hành được, chỗ điện áp quá cao, một số mạch điện bị quá tải, gây chập mạch, đèn tín hiệu ở nhiều nơi trong phút chốc liền suy yếu. Tai hại nhất là tháp tín hiệu đã nhận phải ảnh hưởng xấu đầu tiên, khi tháp tín hiệu đã xảy ra vấn đề, một số thiết bị liên lạc liền không thể dùng nữa, sau đó thiết bị lớn tiếp theo chịu ảnh hưởng là tháp từ trường công cộng. Do điện áp thay đổi, dẫn tới từ trường của tháp từ trường công cộng rối loạn, và đây đương nhiên cũng là vấn đề lớn.

Những chiếc xe bay trong thành phố có thể trôi nổi lên xuống trong không trung, trước tiên là nhờ có đèn tín hiệu chỉ dẫn, điều khiển nó chạy theo những đường lối chính xác, an toàn. Mà từ trường ổn định lại chính là vốn liếng cơ bản để xe bay có thể treo mình trong không trung. Cả hai thứ này, thiếu một cũng không được. Bây giờ từ trường đã rối loạn, tháp tín hiệu cũng có vấn đề. Một chiêu này của Bách Hợp có thể gọi là hai bút cùng vẽ, những chiếc xe bay vốn treo lơ lửng trên không trung lúc này thoáng cái như bị mất đi phản trọng lực, bùm bùm rơi xuống nước như sung rụng không ngừng, càng khiến cho lòng người thêm loạn.

Lâm Vân Chân đương nhiên cũng không thoát khỏi số phận chung, thân bất do kỉ mà rơi xuống dưới. Dự cảm không lành trong lòng hắn càng dâng lên mãnh liệt. Nhưng dù lúc này hắn có cảm thấy sự tình không thích hợp bao nhiêu đi chăng nữa, thì vẫn đoán không ra Bách Hợp rốt cục muốn làm cái gì, càng không nghĩ ra bằng cách nào Bách Hợp có thể gây ra tất cả những chuyện hắn đang gặp lúc này. Hắn âm thầm thở dài, cố gắng tháo bỏ dây an toàn, chỉ là lúc này e là nước đã ngập sâu ba thước, do chênh lệch áp suất trong ngoài, hắn không thể mở được cửa xe, Lâm Vân Chân cảm thấy vừa hoảng vừa loạn, thứ cảm giác nguy hiểm rình rập theo sát như bóng theo hình đang xiết chặt quanh họng hắn khiến hắn cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở.

Không ít chiến sĩ Thần Cơ Doanh vào lúc xảy ra sự cố xe rơi cũng không ở trên xe bay, lúc này vừa thấy có sự cố liền nhanh chóng nhảy ra, một số bơi tới phát hiện Lâm Vân Chân liền cùng nhau dốc sức nâng chiếc xe bay của hắn lên khỏi mặt nước, theo tiếng nước trút xuống khỏi mui khi xe được nâng lên, cuối cùng Lâm Vân Chân đã mở được cửa xe, mặt mũi âm trầm xoay người đi ra.

“Doanh chủ, cô ta định làm gì?”

Những chiến sĩ Thần Cơ Doanh này hiển nhiên là đã cảm nhận được chuyện không đúng vị, người nào người nấy sắc mặt đại biến. Bọn họ cũng đã lăn lộn ở Thần Cơ Doanh khá lâu, sống những ngày rút đao liếm máu, cuộc sống tràn ngập nguy cơ năm này qua năm khác đã dưỡng ra cho họ trực giác nhạy cảm cực kì. Lúc này, tất cả đều cảm nhận được thứ trạng thái hoảng hốt như thể sắp sửa đối mặt với tử vong. Những lời Bách Hợp vừa công khai hoàn toàn lật đổ những tưởng tượng trong lòng họ. Một Lâm Vân Chân kiên nghị chính trực thế nhưng lại là mặt hàng trong cơn nguy hiểm bỏ phụ nữ lại chạy trốn một mình. Cô vợ lương thiện tốt đẹp của Lâm Vân Chân còn quá lắm hơn, lợi dụng tính mạng của con trai người khác để kiếm thanh danh cho bản thân. Sai biệt về nhận thức quá lớn, đám chiến sĩ này dù định lực có lớn cũng không tránh khỏi có chút bàng hoàng.

“Mặc kệ cô ta muốn làm cái gì. Đức giáo hoàng sắp đến nơi rồi. Cứ trừ khử được cô ta trước đã.”

Toàn thân Lâm Vân Chân đang run lên cầm cập, vừa rồi khi bị rơi xuống nước, hắn đang ở trong xe bay, thế nhưng mặc dù trên người không dính một giọt nước, vậy mà hắn lại cảm thấy rét lạnh đến tận xương. Mực nước lúc này không tăng thêm nữa, Đế Đô giống như đã biến thành một bể bơi khổng lồ. Có không ít Gundam cũng đang bập bềnh trong nước, nhiều người từ trong Gundam chui ra, không nhịn được mà chửi ầm lên.

Bách Hợp thông qua hệ thống camera theo dõi thu hết những cảnh này vào mắt, tỏ ra vui vẻ cực kì: “Các vị thích trò chơi này không?”



Ra lệnh xong xuôi, nhìn mấy chiến sĩ đều một bộ khuôn mặt mịt mờ đứng trong biển nước, hắn nổi cơn lôi đình mở xe bay lấy ra loa khuếch đại âm thanh, may mà sóng mạng và từ trường xe bay không dùng được, nhưng cái loa này vẫn chạy tốt, hắn hoảng loạn mở loa, lớn giọng gọi lên: “Diêu Bách Hợp, rốt cục cô muốn làm gì? Hành tinh này dù sao cũng là nơi đã sinh ra, nuôi lớn cô, cha mẹ, trưởng bối của cô đều sống ở nơi này, cô phá huỷ nơi này, không sợ rằng vì tội lỗi của mình khiến cho nhà họ Diêu ngày sau đời đời không thể ngẩng mặt nhìn người hay sao?” Hắn lại âm thầm thở dài, bình tĩnh điều tiết lại cảm xúc của mình: “Cô không nhớ rằng nhà họ Diêu cô đời đời nhập ngũ, cô nhẫn tâm để cho nhà họ Diêu vì những chuyện cô gây ra bôi bẩn danh dự trăm năm à?”

“Vào cái ngày tôi bị tuyên bố tội danh phản quốc, tôi đã không còn là người nhà họ Diêu nữa rồi, Lâm tiên sinh, có cần tôi nhắc cho anh nhớ chuyện này không?” Giọng nói của Bách Hợp êm ái vang lên. Gia thế, bối cảnh của cô vốn rất rõ ràng. Lâm Vân Chân đương nhiên cũng biết, khi Diêu Bách Hợp bị tuyên án, lại biết cô ấy đã sinh một đứa con cho hải tặc Thập Tự Đường, nhà họ Diêu lợi dụng cái cớ hổ thẹn vì những việc cô làm,  trục xuất ra khỏi gia tộc, không thừa nhận đứa con gái là cô nữa.

Lâm Vân Chân xưa nay làm chuyện gì cũng thích nhổ cỏ tận gốc, năm đó hắn đối đãi Diêu Bách Hợp cũng theo cách đó, bức cô ấy vào tuyệt cảnh, không còn đường xoay người. Năm đó con trai của Diêu Bách Hợp chết, gia tộc lại không chịu ra mặt vì cô ấy, cô ấy cùng đường bí lối chỉ có thể bị khép tội, tiếp đó mau chóng lãnh án chung thân. Lâm Vân Chân cảm thấy hắn làm thế là không sai, nếu hắn không chặt đứt hết đường lui của Diêu Bách Hợp, không chừng lại có ngày cô ấy đông phong tái khởi, hắn cũng không thể yên tâm mà sống. Thế nhưng, vào thời khắc này, hắn lại thấy hối hận vì năm đó mình làm việc quá ngoan tuyệt, nếu lúc đó hắn chịu lưu cho Diêu Bách Hợp một đường lui, phải chăng hôm nay cô ta sẽ có điều cố kị, sẽ không giống như bây giờ, y như một con beo cái bị chọc giận, đang trả đũa bằng phong cách hung hãn dị thường.

“Tôi không muốn chơi nữa, chán rồi. Các người thì muốn tống cổ tôi khỏi hành tinh này, còn tôi lại muốn tống tiễn các người khỏi thế giới này!” Kéo dài thời gian đến lúc này, Bách Hợp nhìn qua máy theo dõi đã thấy rõ mực nước tăng vọt. Cũng có không ít người đều đang đâm đầu đi thăm dò xem rốt cục đã phát sinh chuyện gì. Cô cười lạnh một tiếng, bên tai dường như đã nghe thấy tiếng động cơ của Gundam đang bay tới. Nhất định không phải là ảo giác.

Tuyên bố xong, cô đứng lên, hình ảnh cô vốn đang phóng chiếu từ trên tầng thượng toà nhà bắt đầu di động về hướng cửa sổ, trên bầu trời hình chiếu 3D lộ ra quang cảnh sau lưng cô bỏ lại, chính là một cảnh tượng rối tung rối mù, lờ mờ còn nhìn thấy được xác của mấy nhân viên công tác bị vặn gãy cổ đang nằm xụi lơ trên sàn. Hình chiếu pháo hoa thịnh phóng vốn bị Bách Hợp chặn lại lúc này lại một lần nữa bay lên rực rỡ.

“Tiếp theo. Để tôi tặng lại cho các người một trường pháo hoa chân chính, để các người có thể lên đường một cách hoa lệ!” Âm thành của Gundam bay tới càng lúc càng gần, ngay cả những người dân thường đang bì bõm trong biển nước cũng có thể nghe được rõ ràng. Lâm Vân Chân nghe được mấy lời này của Bách Hợp đã có ngay dự cảm không lành, giờ nghe được âm thanh của Gundam thì cảm thấy vô cùng khoan khoái, hắn hy vọng, đó là phi thuyền của giáo hoàng đang đến.

Bách Hợp lúc này điên rồi, chỉ cần phi thuyền của đức ngài đến, nhất định là mang theo rất nhiều thủ vệ. Giờ Lâm Vân Chân không còn cố kị mặt mũi, tài nguyên gì nữa, hắn chỉ mong phi thuyền của giáo hoàng có thể mau chóng đánh sập cả toà nhà kia lẫn Diêu Bách Hợp trong đó cho lành.

Hắn liều mạng ngửa đầu nhìn lên trời, có ánh sáng chớp động như sao trời của một Gundam đang tiến rất nhanh về phía này, thanh âm vang lên càng lúc càng lớn, chỉ trong chớp mắt, một điểm sáng nhỏ như đầu kim đã lớn thêm không ít. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Lâm Vân Chân giơ chiếc loa khuếch âm trong tay lên, gào lớn: “Nhắm vào toà nhà lớn oanh kích! Nhắm vào điểm phát pháo hoa oanh kích đi!”

Gundam rất nhanh đã bay tới nơi, ánh sáng từ động cơ phản lực chiếu sáng khuôn mặt tươi tắn mang nụ cười hy vọng của Lâm Vân Chân, tiếc cho hắn là hình thập tự khổng lồ trên đầu Gundam kia cũng hiện rõ đến mức, nụ cười của hắn trong nháy mắt biến thành cứng đờ.

Người của Thập Tự Đường? Tại sao người tới lại là Thập Tự Đường chứ? Lâm Vân Chân suýt nữa thì gào lên như vậy. Gundam bay vọt tới chỗ toà nhà, Bách Hợp mở miệng nói ra hai chữ cuối cùng: “Bye Bye!”

Thanh âm này vẫn bị hệ thống trên tầng thượng thu vào và phát ra cùng với tiếng nổ của pháo hoa. Trong lúc người dân Đế Đô vẫn đang bì bõm trong nước, không biết phải làm sao thì thân thể Bách Hợp đã loé lên, bay ra khỏi tầng mười, cùng lúc cô bay ra khỏi cửa sổ thì đồng thời ấn vào một nút trên thiết bị khống chế trên cổ tay.

Cô đơn độc bay ra, bị gió mạnh quạt tới kéo thân thể ra xa, cùng lúc rất nhanh, Gundam của Thập Tự Đường vọt tới, vào lúc tưởng như nó sắp đâm bổ vào toà nhà biểu tượng Đế Quốc thì nó lại rất nhanh đánh một đường cong sà xuống đúng vị trí tầng mười. Lưới phòng hộ của Gundam mở ra, Bách Hợp liền lắc mình xông vào trong.

Cũng vào khoảnh khắc Bách Hợp nói “bye bye”, Lâm Vân Chân theo bản năng nhảy lên cao, lúc đó hắn không kịp nghĩ gì hết, trong đầu chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy. Khi ý thức của hắn còn chưa đuổi kịp bản năng thì ngay tiếp đó, hắn đã nhận ra mình vừa làm một việc hoàn toàn đúng rồi.

Lần này dòng điện qua sự khống chế của Bách Hợp bị thay đổi thành dòng siêu cao áp truyền thẳng vào Đế Đô từ bốn phương tám hướng. Trong tình cảnh nước đã nhấn chìm phân nửa vật thể kiến trúc của Đế Đô, dòng diện mau chóng truyền trong nước tạo ra những âm thanh ù ù làm người ta cảm thấy da đầu run lên từng chặp. Toàn bộ Đế Đô giống như chìm trong một làn sáng màu xanh biển, những người còn đang kẹt trong biển nước không kịp rên một tiếng đã bị điện giật cháy khét.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, vẻ kinh hãi trong mắt không thể tan, vì ngay dưới chân hắn kia, mấy chiến sĩ Thần Cơ Doanh vừa giúp hắn nâng xe bay đã bị điện giật biến thành mấy cái xác co rút vặn vẹo cháy đen, thân thể còn đang bốc khói, hoà lẫn với hơi nước bị đun nóng bốc lên nghi ngút.

Người có mạnh mẽ đến mấy, cũng chỉ có thể bại trận trước sốc điện siêu cao thế.

Suốt thời gian dòng điện truyền qua biển nước, khắp Đế Đô chỉ nghe thấy tiếng rung ù ù của dao động xoay chiều. Lâm Vân Chân phải gồng hết chân lực nội khí trong người mới giữ được cho thân thể của mình tiếp tục lơ lửng trên không trung, không rơi xuống thấp.

Đế Đô vốn náo nhiệt phồn hoa biết bao, thoáng một cái như biến thành một toà thành chết vậy, yên tĩnh đến đáng sợ.

Khi Bách Hợp tiến vào cabin của con Gundam của nhóm Thập Tự Đường, thái độ của đám người Thập Tự Đường nhìn cô đều mang theo vẻ kính nể xen lẫn với kinh sợ. Lúc trước, khi Bách Hợp nói muốn huỷ diệt toàn bộ Đế Đô mới bõ cơn tức, người duy nhất trong Thập Tự Đường không cho rằng cô bị điên là Lý Duyên Tỷ, bọn họ quả thực không ngờ cô làm được thật. Hoàn toàn chỉ là dùng năng lực của một cá nhân, đem nguyên một toà thành huỷ diệt trong chốc lát.



Lúc này phía bên dưới chỉ còn lại sự im ắng, hình ảnh và âm thanh bên ngoài được truyền vào màn hình quan sát bên trong Gundam không có gì khác ngoài tiếng gió rít trên trời và tiếng rền rĩ của dòng điện dưới nước. Không có tiếng kêu cứu, không có tiếng rên rỉ. Chỉ trong chớp mắt mà thôi, một thành phố phồn hoa đã chết.

Thứ yên tĩnh không còn chút dấu hiệu của sự sống này khiến người ta sởn tóc gáy. Trong dĩ vãng, Liên Minh Đế Quốc vốn cường đại bao nhiêu, vậy mà bây giờ, thủ đô của nó lại bị tuyệt diệt chỉ trong nháy mắt. Người của Thập Tự Đường bất giác đứng né ra xa Bách Hợp thêm vài bước, tên nào tên nấy cảm thấy sau lưng đang rịn ra mồ hôi lạnh.

“Chơi có vui không?” Lý Duyên Tỷ ngược lại không chút để ý, rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn gấp gọn gàng sạch sẽ, giúp Bách Hợp lau đi mảnh vụn bánh mì còn dính trên khoé môi, lúc nãy cô ăn vội ăn vàng, ăn xong cũng đã cẩn thận lau tay, nhưng mà hoàn toàn quên lau miệng, lúc này khoé miệng quả thực vẫn còn dính vụn bánh mì ở trên. Bách Hợp đứng hình, ngoan ngoãn để y giúp mình lau miệng, lại gật đầu một cái. Lần này nhiệm vụ đã xong, thời gian còn lại đều là của cô hết. Cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã được nhấc bỏ đi, cô không kìm chế được, liếm liếm khoé môi, khuôn mặt lộ ra vẻ thư thái nhẹ nhõm.

Nói nói cười cười mấy câu liền diệt xong một thành thì cũng thôi đi, Lý Duyên Tỷ lại còn hỏi ‘chơi có vui không?’ Người của Thập Tự Đường không nhịn được lại rụt rụt đôi chân, tuy nói trong vũ trụ tiếng tăm của bọn họ đã đủ độ vang dội, nhưng sau vụ làm ăn với Bách Hợp lần này, có thể dự đoán được là tên tuổi nhất định được nâng lên tầm khét tiếng toàn vũ trụ luôn rồi.

Gundam mau chóng bay đi mất, bỏ lại sau lưng toà thành chết yên tĩnh đến quỷ dị. Lâm Vân Chân lúc này đang cực lực ổn định lại thân hình của chính mình, giữ cho nó tiếp tục lơ lửng giữa không trung, nghiến răng nghiến lợi mà rít lên: “Diêu Bách Hợp, Diêu Bách Hợp!”

Tâm huyết hắn nỗ lực nửa đời, chỉ trong chốc lát đều bị huỷ diệt sạch sẽ. Các ống dẫn nước sau khi bị nổ tuy nhất thời gây ra tình trạng ngập lụt trong thành, nhưng nền tảng vững chắc của hệ thống thoát nước đã xây đắp ra suốt mấy ngàn năm vẫn còn ở đấy, vậy nên lúc này mực nước đang từ từ giảm xuống. Luồng điện siêu cao thế cũng không có đủ năng lượng cực lớn để duy trì, đang suy yếu dần đi. Lúc này linh lực trong người Lâm Vân Chân cũng đã hao hết, hắn nằm sấp trên nóc xe bay của bản thân, cảm thấy lòng đau như cắt

Không còn Bách Hợp thò tay quấy rối, máy chủ trí tuệ nhân tạo trung ương của Đế Quốc sau thời gian ngắn tê liệt đã khởi động được chương trình dự bị. Nguồn điện được ổn định trở lại, từ trường khôi phục, hệ thống liên lạc bằng tín hiệu cũng khôi phục. Lâm Vân Chân nhìn thấy đèn xanh trên máy tính đeo tay của mình lại loé sáng trở lại, lúc này mới sực nhớ ra một chuyện, vội vàng lau mặt, sau đó gọi về nhà họ Lâm tìm cha hắn: “Cha, cha!”

Bên kia không có tiếng trả lời, hắn lại thử gọi Tô Thiện Thiện, cũng không có hồi đáp. Pháo hoa 3D vẫn chói lọi rực rỡ trên không trung, nhưng bóng dáng của Bách Hợp trên đó không còn, tưởng như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một câu chuyện đùa.

Lâm Vân Chân chạy về nhà họ Lâm như thể sắp phát điên. Người nhà họ Lâm cũng không may mắn thoát khỏi biến cố lần này, tuy nước đã rút, nhưng trong nhà không có lấy một chút động tĩnh, luồng điện cực mạnh đã đốt tất cả người sống ở đây thành những cái xác ngoài khét trong sống, tuy nhờ mắc kẹt trong nước nên các thi thể vẫn giữ được hình dạng hoàn chỉnh, nhưng mấy cái xác đã trôi nổi đến khi nước rút nên giờ cũng phân tán rải rác khắp nơi, hắn nhất thời nhìn không ra đâu là con hắn, đâu là vợ hắn, đâu là cha mẹ hắn.

Khoảnh khắc này thân thể của Lâm Vân Chân run lên bần bật, trong lòng trào ra hận ý ngập trời. Cảm giác của hắn lúc này không khác gì Diêu Bách Hợp lúc bị tuyên án, bị người của Thần Cơ Doanh cưỡng chế nhốt vào phòng giam, hắn hận, hắn không cam tâm, hắn liều mạng tranh đấu mấy chục năm, hắn đã cố gắng nhiều như vậy, thế nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đã bị đánh thành vô sản. Bách Hợp đã huỷ diệt hết tất cả những gì hắn có. Gia tộc của hắn, thế lực của hắn, uy vọng của hắn, địa vị của hắn, vợ con của hắn. Tất cả, tất cả đều không còn nữa.

Trên bầu trời lúc này mới thấy xuất hiện phái đoàn của đức giáo hoàng khoan thai đến chậm, thế nhưng lúc này, trong Đế Đô, ngoại trừ cảnh pháo hoa hoa lệ đã chuẩn bị sẵn từ trước để chào đón đức ngài, những gì còn lại trước mắt phái đoàn chỉ là một toà thành chết im lìm.

Câu chuyện Liên Minh Đế Quốc bị người ta huỷ diệt mất Đế Đô trong đêm, do sự có mặt chứng kiến của đức giáo hoàng mà lan truyền khắp các hành tinh khác. Mỗi một người nghe được tin tức đều phải chấn kinh, vì số lượng người nhân sự cố này mà tử vong lên tới hơn trăm vạn. Ngay cả một cuộc chiến tranh lớn trong thời buổi này cũng không dễ tạo ra cái chết của lượng người lớn như vậy. Thế nhưng Liên Minh Đế Quốc lần này không những bị chết quá nhiều người, hơn nữa trong số người đã chết đó lại chiếm một số lượng lớn toàn nhân vật tinh anh. Sau biến cố, Liên Minh Đế Quốc vốn có thực lực sung mãn đã bị sa sút trầm trọng, từ một siêu cường quốc biến thành nhược tiểu, yếu đuối.

Những lời Bách Hợp nói ngày hôm đó đã sớm bị người ta truyền lên mạng liên hành tinh, không chỉ công bố cho thiên hạ biết hung thủ của thảm án này là ai, đồng thời cũng hiểu rõ nguyên nhân sinh ra thảm án lần này là gì. Dư luận chung cho rằng, người của Thập Tự Đường phải chịu trách nhiệm chính cho sự cố này. Trong khắp vũ trụ tuy cũng có những người đồng tình với cảnh ngộ Diêu Bách Hợp đã gặp, cũng có thể lý giải ít nhiều cho hành vi trả thù của cô, nhưng vì báo thù mà hại chết nhiều người như vậy thì … danh tiếng của Bách Hợp vẫn khiến người ta thấy sợ run nhiều hơn là đồng cảm.

Thập Tự Đường vốn cũng đã bị nhiều chính phủ phát lệnh truy nã và treo thưởng chung, sau sự cố huỷ diệt thủ đô của Liên Minh Đế Quốc, tiền thưởng để bắt băng hải tặc này về quy án so với trước đó đã tăng gấp trăm lần và còn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Bách Hợp hưởng thụ cảm giác tựa mình vào ngực Lý Duyên Tỷ. Hiện nay tâm nguyện của Diêu Bách Hợp cơ bản là đã hoàn thành, thời gian còn lại trong nhiệm vụ cô liền coi như kì nghỉ của mình, ngoài ra ngẫu nhiên có thể hưởng thụ chút kích thích của trò chơi bị người đuổi giết. Trong số những kẻ đeo bám này, luôn luôn có một khuôn mặt, kẻ đó hiện giờ tên tuổi thối hoắc, mất hết tất cả, chỉ còn một mong muốn là giết chết cô để báo thù rửa hận nhưng sự thực chứng minh là hắn hữu tâm vô lực, ấy là Lâm Vân Chân. Bách Hợp cũng không buồn giết hắn, bây giờ Lâm Vân Chân sống một ngày là chịu đày đoạ một ngày, giết hắn lúc này chính là tiện nghi cho hắn. Tất cả những nỗi đày đoạ Diêu Bách Hợp đã từng chịu đựng khi xưa, biết kẻ thù của mình là ai, ở đâu lại không có cách nào báo phục, bị người ta hiểu lầm, bị người ta không thông cảm, khốn khổ vì mất hết danh dự, tất cả, tất cả, bây giờ Lâm Vân Chân đều nếm đủ. Hắn giống như một con chó điên cứ thế tìm cách đuổi cắn Bách Hợp không ngừng, nhưng hắn lại không phải đối thủ của cô, tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là mỗi ngày đều không ngừng truy đuổi theo dấu vết của cô, sau đó theo thời gian trôi qua, một ngày so với một ngày càng cảm thấy thêm tuyệt vọng.

Quý công tử cao cao tại thượng của Liên Minh Đế Quốc ngày xưa, cuối cùng lại lưu lạc đến nông nỗi như vậy đó.

*Edit: Đoạn bạn Lý Duyên Tỷ phân trần giải thích vụ bạn vào nhiệm vụ này muộn nên cháu trai con cô Diêu Bách Hợp không có liên quan gì đến bạn hết nằm ở chương sau, thuộc phần câu truyện kế tiếp.

*Khách quan mà nói, cảnh đánh cá điện ở chương cuối tác giả chém hơi mạnh, vì cái loại điện có thể giật cháy đen người ta nó phải là điện hồ quang, loại điện hồ quang siêu cao thế nổi tiếng nhất mà chúng ta đều biết chính là sét và chớp, đánh trúng ai trong cơn mưa có thể gây ra hiệu ứng ngoài khét trong sống, hoặc trúng cây to có nhiều cành khô thì cháy thành than luôn cũng có. Còn kiểu điện giật trong nước thường có thể trực tiếp gây chết vì liệt thần kinh luôn, và khi tách người bị giật khỏi nguồn điện mới có nguy cơ sinh ra hồ quang và gây bỏng. Còn hiện tượng một luồng sáng dạng như chùm tia chớp truyền đi theo cái gì đó nó chỉ là minh hoạ của manga cho cái sự truyền điện thôi, các bạn đừng tin, sự thật là tất cả những nguồn điện hở có thể gây chết người trong thực tế nó đều truyền đi âm thầm lắm, không có sáng sáng hay xẹt xẹt báo hiệu gì hết. Bạn nào tình cờ nhìn thấy tổ hợp dây điện và nguồn nước đang ở với nhau thì nhớ cẩn thận nhé.

*Dù sao mình cũng không phản đối tác giả chém gió lắm, vì nếu bả tả cảnh đánh cá điện âm trầm lặng lẽ quá cộng thêm combo chơi có vui không của hai bạn nam nữ chính thì chắc đây không còn giống phim hành động nữa mà sẽ giống y như phim kinh dị.

*Và nói chung, đây là lần đầu mình tham gia dịch truyện, hơn nữa, còn là tham gia dịch một tác phẩm mà văn phong của tác giả hoàn toàn trái ngược với văn phong tự nhiên của mình, mong là bạn đọc gần xa không cảm thấy phần truyện này có gì đó lủng củng không nhất quán.

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Story Chương 665: Star:Đào phạm báo thù 20 (hoàn)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...