Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 641: Xuyên qua thành thi: Đứa con phá sản 13
Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Diệp Như Vân vốn là trưởng nữ mà cha Diệp tự hào nhất, cuối cùng lại khiến ông mất mặt. Trước đây cha Diệp thích cô con gái này bao nhiêu thì cuối cùng lại giận cô ta bấy nhiêu. Nhưng dẫu sao cũng là cốt nhục của mình, giữa cha và con gái làm sao có thể giận nhau lâu được, lúc Diệp Như Vân trở về, mặc dù cha Diệp vẫn tức giận nhưng cũng không giống như lúc trước không để ý cô ta. Diệp Như Vân dưỡng thương mấy ngày, miệng vết thương hơi khỏi liền miễn cưỡng cùng cha Diệp nói chuyện, đã nói rõ nhưng năm gần đây trong lòng cô ta có nhiều chua xót. Cô ta không cam lòng gả cho Chương Bách Hạ, cho nên mới luôn không cho Chương Bách Hạ động vào người. Mặt khác những năm này cô ta sống cũng không vui, trong lòng thống khổ chỉ là luôn luôn chịu đựng không nói cùng cha mẹ.
Về việc giữa cô ta và Trương Thiên Thành, Bách Hợp căn bản là hiểu lầm, cô ta cùng Trương Thiên Thành vốn không phải như Bách Hợp nghĩ, thậm chí cô ta đến bây giờ vẫn là thân hoàn bích, cô ta dám đi bệnh viện nghiệm màng trinh! Cô ta nhận thức Trương Thiên Thành, thực sự không phải cầm tiền của Bách Hợp đi bao nuôi hắn, mà là ngưỡng mộ tài năng của hắn, dùng tiền tài biểu đạt cảm nghĩ trong lòng mình mà thôi. Diệp Như Vân thậm chí kỹ càng giải thích cho cha Diệp cái gì gọi là viết tiểu thuyết cùng với khen thưởng, bỏ ra hai ngày thời gian, nói cho cha Diệp hiểu, Diệp Như Vân lại chỉ cha Diệp cách xem tiểu thuyết, nói cho ông biết tài năng văn chương cùng với y thuật của Trương Thiên Thành, thành tựu này, Chương Bách Hạ cả đời cũng làm không được.
Cha Diệp cảm thấy mình đã oan uổng con gái, nghĩ đến lúc trước Diệp Như Vân vì mình miễn cưỡng gả cho Chương Bách Hạ, những năm gần đây trong nội tâm khẳng định rất khổ sở. Hiểu được con gái, cởi bỏ khúc mắc hai cha con ôm nhau khóc rống. Cha Diệp rốt cuộc vẫn đau lòng con gái, cho nên hôm nay kéo người một nhà tới tìm Bách Hợp chuẩn bị đàm phán việc ly hôn.
Trong mắt cha Diệp, hai nhà kết Tần Tấn là chuyện tốt. Hôn nhân vốn nên cực kì mỹ mãn, nhưng con gái của mình lãng phí hai năm tuổi xuân đã chứng minh hôn sự này là một sai lầm, hiện nay cũng đến lúc sửa sai rồi.
“Các người là đến kể chuyện cười hay sao?” Lời nói tâm huyết của cha Diệp không khiến Bách Hợp cảm động, ngược lại làm cho cô không nhịn được cười: “Dưa hái xanh không ngọt? Sửa sai? Muốn ly hôn?”
Đối với ngữ khí mỉa mai của Bách Hợp, cha Diệp có chút không vui, nhưng ông cho là mình lý giải được nội tâm của Bách Hợp lúc này. Kỳ thật lúc trước Chương Bách Hạ đối với Diệp Như Vân tốt như thế nào ông cũng thấy rõ ràng. Ông biết rõ Chương Bách Hạ thích Diệp Như Vân, chỉ sợ không tiếp thu được sự đả kích khi ly hôn. Nhưng con gái của mình đã sống hai năm cực khổ, cha Diệp không muốn miễn cưỡng con gái. Bách Hợp một người còn trẻ như vậy lại sống dựa vào bố mẹ, làm cho cha Diệp có chút xem thường. Hơn nữa nếu như Trương Thiên Thành xác thực tài giỏi như Diệp Như Vân nói, cũng khó trách con gái tâm cao khí ngạo của ông lại nhìn trúng anh ta, dù sao có tài có y thuật lại chính mình kiếm được tiền như Trương Thiên Thành so với Chương Bách Hạ không có ưu thế gì thì tốt hơn nhiều lắm.
“Đúng vậy.” Cha Diệp nghiêm túc gật nhẹ đầu. Bách Hợp cười lạnh: “Trời vẫn tối, các người đã mơ mộng đẹp rồi?”
“Con gái tôi tại nhà họ Chương chậm trễ hai năm tuổi xuân. Cái này còn chưa đủ sao? Nó không thích cậu, cậu miễn cưỡng lưu nó lại làm được cái gì?” Cha Diệp nghe được lời này của Bách Hợp, lại xem thái độ cô ương ngạnh, trong lòng có chút bất mãn. Thời gian dần trôi qua thái độ cũng kiên định lên, ông từ trước đến nay tại trước mặt Chương Bách Hạ quen thói cao cao tại thượng, cho nên rất không thích thái độ Bách Hợp cùng ông nói chuyện bây giờ. Con gái của mình không làm chuyện có lỗi với Chương Bách Hạ, cuối cùng ngược lại làm chậm trễ hai năm tuổi xuân khiến trong lòng chịu không ít khổ. Cho dù lúc trước Diệp Như Vân đánh vào đầu Chương Bách Hạ là sai, nhưng những thống khổ dày vò mà Diệp Như Vân phải chịu cũng đủ rồi.
“Tôi muốn làm rõ ràng. Cô ta chậm trễ thanh xuân cái gì chứ? Hai năm qua tôi bỏ ra không ít tiền, còn không có động đến cô ta đâu, rốt cuộc là thanh xuân của ai bị chậm trễ?” Bách Hợp bởi vì thái độ muốn ly hôn của người Diệp gia, dần dần nói chuyện có chút lạnh nhạt hơn.
Đừng nói đến thái độ lúc trước của cha Chương, trong vòng một năm nàng không thể ly hôn, cho dù cha Chương không nói vậy, đồng ý để nàng cùng Diệp Như Vân ly hôn Bách Hợp cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Như Vân.
“Miệng cậu sạch sẽ một chút!” cha Diệp chứng kiến thái độ của Bách Hợp, trong lòng tức giận, càng cảm thấy con gái cùng hắn ly hôn là ý kiến hay: “Cậu lần trước vu oan con gái tôi, nói tại bên ngoài nó cùng người khác làm chuyện xằng bậy, tôi còn chưa tính sổ với cậu…”
“Vu oan? Con gái của bác cùng Trương Thiên Thành trước mặt mọi người tình chàng ý thiếp ai mà không thấy, một đôi môi vạn người nếm. Không phải nói tôi không có tài văn chương sao, câu thơ này tôi làm như thế nào,cô Diệp?” Bách Hợp nhướng nhướng lông mi. Cha Diệp nghĩ đến chuyện trong bệnh viện hôm đó, trong lòng có chút xấu hổ, mặc dù hận Bách Hợp nói lời không sạch sẽ, nhưng lúc này lại không nói được lời nào để phản bác.
“Coi như là việc đó con gái tôi có lỗi với cậu, thế nhưng mà trừ chuyện đó ra tôi dám đảm bảo hai người họ tuyệt đối không có phát sinh bất cứ chuyện gì. Như Vân đã giải thích với tôi. Nó cùng Trương Thiên Thành căn bản không quen biết. Hôm đó nó đi đến chỗ mẹ cậu, lúc ra ngoài gặp được cậu Trương. Cậu Trương đưa nó ra khỏi khu đó, nên mời nó uống ly cà phê, nó uống xong liền về nhà. Mếu như không tin, nó dám đến bệnh viện nghiệm thân.”
“Thôi đi, gả cho tôi hai năm, đến tôi động đầu ngón tay cô còn muốn cắn lưỡi tự vẫn. Vậy mà đàn ông không quen biết hẹn đi uống cà phê cô ta liền đồng ý. Là tôi ăn muối quá ít nên không có kiến thức, hay là cô ta uống thuốc quá nhiều, ăn nói linh tinh rồi hả?” Huống chi người mới vừa quen biết, sao lại hẹn người khác đi uống cà phê chứ. Bách Hợp không tin lời này của cha Diệp, Diệp Như Vân lo lắng đến đỏ bừng mặt, nước mắt rơi xuống, nói to: “Thật sự!”
Trước khi cha Diệp nói chuyện, cô ta luôn trầm mặc không có lên tiếng, lúc này vì giải thích, phải mở miệng nói chuyện khiến Bách Hợp phát hiện cô ta nói năng không lưu loát như trước, xem ra chuyện cắn lưỡi tự vẫn có ảnh hưởng lớn đối với cô ta. Lúc này cô ta nói chuyện có chút cố hết sức, giống như đầu lưỡi không nghe lời: “Thật sự, ngày đó tôi đi tìm mẹ anh vay tiền, ra ngoài gặp được Thiên Thành. Tôi không có xe, anh ấy đưa tôi đi nên mới quen, chính là hôm đi bệnh viện đó!”
Diệp Như Vân vốn cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện nói chuyện với đàn ông lạ, nếu như là người khác thì cô ta quả thực vô cùng kiêu ngạo. Nhưng Trương Thiên Thành lại không giống vậy. Trên người anh ta có một cảm giác tiêu sái tự tại, phảng phất như đại hiệp đến từ cổ đại, một loại khí chất khiến con người ta bái phục, cộng thêm sự hài hước phong phú của hắn, lúc nói tên lại nói mình là Trương Thiên Thành, lúc trước Diệp Như Vân đã mê danh “Lam liên cư sĩ” của Trương Thiên Thành, khi anh ta mời đi uống cà phê đã đồng ý, còn nói cho anh ta biết tên của mình.
“Trong lúc kết hôn tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh. Hiện nay cha tôi cũng không mở công ty, sau này tôi cũng không nhờ anh giúp đỡ nữa. Vì mẹ anh mà công việc tôi cũng mất, các người còn muốn như thế nào nữa đây? Lẽ nào nhà họ Chương các người cứ như vậy một tay che trời, trong tỉnh Hải Uy này không còn luật pháp nữa hay sao? Hiện giờ anh còn không bỏ qua cho tôi, lẽ nào còn muốn ép chết tôi”. Nói đến đây, Diệp Như Vân không nhịn được mà chảy nước mắt: “Em trai và em gái tôi vẫn còn đang đi học, mẹ tôi lại không có công việc, nhà họ Diệp đã đi đến bước này, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Cô ta khóc đến điềm đạm đáng yêu, nhà họ Diệp một nhà theo lời cô ta trợn trừng mắt nhìn Bách Hợp. Bách Hợp chán ghét nhìn cô ta:
“Cô Diệp, cô phải làm rõ, công ty của ba cô mở cửa hay đóng cửa không liên quan đến tôi, công việc của cô còn hay không cũng không liên quan đến tôi.” Hiện tại lời của Diệp Như Vân hình như mang ý rằng tất cả đều do Bách Hợp hại vậy. Mặc dù chuyện cô ta mất việc Bách Hợp không biết, nhưng nay biết rồi cũng không cảm thấy Bách Lan làm gì sai: “Hơn nữa, công việc của cô vốn dĩ là mẹ tôi giúp cô tìm, bây giờ mất rồi cũng là chuyện rất bình thường đi? Cô ra ngoài không mang thuốc sao? Đừng có thấy người là cắn loạn lên như chó điên vậy. Cô phải biết, nếu như không có tôi, hai năm trước nhà họ Diệp các người đã rơi vào tình trạng này rồi. Hai năm trước công ty của ba cô đã không tốt, nếu như không phải cô bán thân trả nợ, nhà họ Diệp của cô sớm đã hết đường để đi rồi. Ép chết cô? Cô sống hay chết không liên quan đến tôi. Muốn ly hôn cũng dễ thôi, lúc đầu nợ tôi bao nhiêu tiền, hiện nay mang cả vốn lẫn lời trả cho tôi. Lúc đầu thay ba cô trả nợ, tôi trước giờ chưa từng động một ngón tay vào cô, vậy thì 600 vạn lúc đầu cô vay tôi phải trả cả vốn lẫn lãi. Công việc ở đài truyền hình mà mẹ tôi tìm cho cô, đã tiêu hết không ít tiền tài và nhân lực, hiện giờ công việc mất rồi, nhưng cô đã từng làm qua, hai năm qua cô cũng đã nhận lương, tất cả những gì mà mẹ tôi bỏ ra cho cô thì cô đều phải trả lại cho mẹ tôi.”
Bách Hợp dừng một chút, thấy bộ dáng có chút ngu ngơ của Diệp Như Vân, lại nói tiếp: “Mặt khác trong hai năm này đồ cô ăn cô uống cô mặc cùng với tiền nhà cô cũng phải trả tiền, hơn nữa những năm gần đây công ty cha cô tìm cha mẹ tôi cầu giúp đỡ không ít lần, cô đã muốn ly hôn, những chuyện này cũng phải tính rõ ràng. Cô trộm thẻ tín dụng của tôi đi bao nuôi Trương Thiên Thành, tổng cộng 160 vạn, tổng cộng hai năm qua em trai và em gái của cô tiêu của tôi 40 vạn, những hóa đơn này tôi sẽ tính ra rồi giao đến tận tay cô. Nếu như không có vấn đề, một khi tiền đến tay tôi, đương nhiên tôi sẽ ký tên ly hôn.”
Nghe được khoản sổ sách mà Bách Hợp tính toán, không chỉ là Diệp Như Vân, những người còn lại của Diệp gia đều sợ ngây người. Diệp Như Vân có chút không tin:
“Tôi thừa nhận tôi dùng thẻ tín dụng của anh, thế nhưng, thế nhưng ở đâu có nhiều như vậy?”
“Lần trước em trai em gái của cô dùng thẻ ngân hàng của tôi, thiếu 40 vạn, cô còn để lại tờ giấy nói sẽ trả, không phải cô sẽ không nhận chứ?”
Lúc trước Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ đi tìm Diệp Như Vân thật phiền toái. Lúc ấy Diệp Như Vân tự cho là thanh cao không muốn gặp mặt Bách Hợp, bởi vậy chỉ trả hai tấm thẻ ngân hàng còn không thèm tự mình tới, ngược lại còn cho người gửi trở về, mặt khác còn gửi cùng một tờ giấy, hiện tại muốn trốn nợ cũng không được.
“Hơn nữa lúc công ty của cha cô cần dùng tiền, mẹ của tôi đều chuyển khoản qua, những cái này đều có ghi chép. Về phần cô đã muốn ly hôn rồi, nửa tháng trước còn muốn lừa gạt của mẹ tôi 5000 vạn, suýt nữa cô đã lừa được, cô sẽ không phải là ác ý muốn vơ vét của cải chứ?”
Thuận miệng đem nợ nần mình nhớ rõ nói ra, Bách Hợp thấy sắc mặt Diệp Vân Như có chút tái nhợt, người nhà họ Diệp hiển nhiên không ngờ điểm này, trong lúc nhất thời đều có chút bối rối.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Beta: Sakura
Diệp Như Vân vốn là trưởng nữ mà cha Diệp tự hào nhất, cuối cùng lại khiến ông mất mặt. Trước đây cha Diệp thích cô con gái này bao nhiêu thì cuối cùng lại giận cô ta bấy nhiêu. Nhưng dẫu sao cũng là cốt nhục của mình, giữa cha và con gái làm sao có thể giận nhau lâu được, lúc Diệp Như Vân trở về, mặc dù cha Diệp vẫn tức giận nhưng cũng không giống như lúc trước không để ý cô ta. Diệp Như Vân dưỡng thương mấy ngày, miệng vết thương hơi khỏi liền miễn cưỡng cùng cha Diệp nói chuyện, đã nói rõ nhưng năm gần đây trong lòng cô ta có nhiều chua xót. Cô ta không cam lòng gả cho Chương Bách Hạ, cho nên mới luôn không cho Chương Bách Hạ động vào người. Mặt khác những năm này cô ta sống cũng không vui, trong lòng thống khổ chỉ là luôn luôn chịu đựng không nói cùng cha mẹ.
Về việc giữa cô ta và Trương Thiên Thành, Bách Hợp căn bản là hiểu lầm, cô ta cùng Trương Thiên Thành vốn không phải như Bách Hợp nghĩ, thậm chí cô ta đến bây giờ vẫn là thân hoàn bích, cô ta dám đi bệnh viện nghiệm màng trinh! Cô ta nhận thức Trương Thiên Thành, thực sự không phải cầm tiền của Bách Hợp đi bao nuôi hắn, mà là ngưỡng mộ tài năng của hắn, dùng tiền tài biểu đạt cảm nghĩ trong lòng mình mà thôi. Diệp Như Vân thậm chí kỹ càng giải thích cho cha Diệp cái gì gọi là viết tiểu thuyết cùng với khen thưởng, bỏ ra hai ngày thời gian, nói cho cha Diệp hiểu, Diệp Như Vân lại chỉ cha Diệp cách xem tiểu thuyết, nói cho ông biết tài năng văn chương cùng với y thuật của Trương Thiên Thành, thành tựu này, Chương Bách Hạ cả đời cũng làm không được.
Cha Diệp cảm thấy mình đã oan uổng con gái, nghĩ đến lúc trước Diệp Như Vân vì mình miễn cưỡng gả cho Chương Bách Hạ, những năm gần đây trong nội tâm khẳng định rất khổ sở. Hiểu được con gái, cởi bỏ khúc mắc hai cha con ôm nhau khóc rống. Cha Diệp rốt cuộc vẫn đau lòng con gái, cho nên hôm nay kéo người một nhà tới tìm Bách Hợp chuẩn bị đàm phán việc ly hôn.
Trong mắt cha Diệp, hai nhà kết Tần Tấn là chuyện tốt. Hôn nhân vốn nên cực kì mỹ mãn, nhưng con gái của mình lãng phí hai năm tuổi xuân đã chứng minh hôn sự này là một sai lầm, hiện nay cũng đến lúc sửa sai rồi.
“Các người là đến kể chuyện cười hay sao?” Lời nói tâm huyết của cha Diệp không khiến Bách Hợp cảm động, ngược lại làm cho cô không nhịn được cười: “Dưa hái xanh không ngọt? Sửa sai? Muốn ly hôn?”
Đối với ngữ khí mỉa mai của Bách Hợp, cha Diệp có chút không vui, nhưng ông cho là mình lý giải được nội tâm của Bách Hợp lúc này. Kỳ thật lúc trước Chương Bách Hạ đối với Diệp Như Vân tốt như thế nào ông cũng thấy rõ ràng. Ông biết rõ Chương Bách Hạ thích Diệp Như Vân, chỉ sợ không tiếp thu được sự đả kích khi ly hôn. Nhưng con gái của mình đã sống hai năm cực khổ, cha Diệp không muốn miễn cưỡng con gái. Bách Hợp một người còn trẻ như vậy lại sống dựa vào bố mẹ, làm cho cha Diệp có chút xem thường. Hơn nữa nếu như Trương Thiên Thành xác thực tài giỏi như Diệp Như Vân nói, cũng khó trách con gái tâm cao khí ngạo của ông lại nhìn trúng anh ta, dù sao có tài có y thuật lại chính mình kiếm được tiền như Trương Thiên Thành so với Chương Bách Hạ không có ưu thế gì thì tốt hơn nhiều lắm.
“Đúng vậy.” Cha Diệp nghiêm túc gật nhẹ đầu. Bách Hợp cười lạnh: “Trời vẫn tối, các người đã mơ mộng đẹp rồi?”
“Con gái tôi tại nhà họ Chương chậm trễ hai năm tuổi xuân. Cái này còn chưa đủ sao? Nó không thích cậu, cậu miễn cưỡng lưu nó lại làm được cái gì?” Cha Diệp nghe được lời này của Bách Hợp, lại xem thái độ cô ương ngạnh, trong lòng có chút bất mãn. Thời gian dần trôi qua thái độ cũng kiên định lên, ông từ trước đến nay tại trước mặt Chương Bách Hạ quen thói cao cao tại thượng, cho nên rất không thích thái độ Bách Hợp cùng ông nói chuyện bây giờ. Con gái của mình không làm chuyện có lỗi với Chương Bách Hạ, cuối cùng ngược lại làm chậm trễ hai năm tuổi xuân khiến trong lòng chịu không ít khổ. Cho dù lúc trước Diệp Như Vân đánh vào đầu Chương Bách Hạ là sai, nhưng những thống khổ dày vò mà Diệp Như Vân phải chịu cũng đủ rồi.
“Tôi muốn làm rõ ràng. Cô ta chậm trễ thanh xuân cái gì chứ? Hai năm qua tôi bỏ ra không ít tiền, còn không có động đến cô ta đâu, rốt cuộc là thanh xuân của ai bị chậm trễ?” Bách Hợp bởi vì thái độ muốn ly hôn của người Diệp gia, dần dần nói chuyện có chút lạnh nhạt hơn.
Đừng nói đến thái độ lúc trước của cha Chương, trong vòng một năm nàng không thể ly hôn, cho dù cha Chương không nói vậy, đồng ý để nàng cùng Diệp Như Vân ly hôn Bách Hợp cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Như Vân.
“Miệng cậu sạch sẽ một chút!” cha Diệp chứng kiến thái độ của Bách Hợp, trong lòng tức giận, càng cảm thấy con gái cùng hắn ly hôn là ý kiến hay: “Cậu lần trước vu oan con gái tôi, nói tại bên ngoài nó cùng người khác làm chuyện xằng bậy, tôi còn chưa tính sổ với cậu…”
“Vu oan? Con gái của bác cùng Trương Thiên Thành trước mặt mọi người tình chàng ý thiếp ai mà không thấy, một đôi môi vạn người nếm. Không phải nói tôi không có tài văn chương sao, câu thơ này tôi làm như thế nào,cô Diệp?” Bách Hợp nhướng nhướng lông mi. Cha Diệp nghĩ đến chuyện trong bệnh viện hôm đó, trong lòng có chút xấu hổ, mặc dù hận Bách Hợp nói lời không sạch sẽ, nhưng lúc này lại không nói được lời nào để phản bác.
“Coi như là việc đó con gái tôi có lỗi với cậu, thế nhưng mà trừ chuyện đó ra tôi dám đảm bảo hai người họ tuyệt đối không có phát sinh bất cứ chuyện gì. Như Vân đã giải thích với tôi. Nó cùng Trương Thiên Thành căn bản không quen biết. Hôm đó nó đi đến chỗ mẹ cậu, lúc ra ngoài gặp được cậu Trương. Cậu Trương đưa nó ra khỏi khu đó, nên mời nó uống ly cà phê, nó uống xong liền về nhà. Mếu như không tin, nó dám đến bệnh viện nghiệm thân.”
“Thôi đi, gả cho tôi hai năm, đến tôi động đầu ngón tay cô còn muốn cắn lưỡi tự vẫn. Vậy mà đàn ông không quen biết hẹn đi uống cà phê cô ta liền đồng ý. Là tôi ăn muối quá ít nên không có kiến thức, hay là cô ta uống thuốc quá nhiều, ăn nói linh tinh rồi hả?” Huống chi người mới vừa quen biết, sao lại hẹn người khác đi uống cà phê chứ. Bách Hợp không tin lời này của cha Diệp, Diệp Như Vân lo lắng đến đỏ bừng mặt, nước mắt rơi xuống, nói to: “Thật sự!”
Trước khi cha Diệp nói chuyện, cô ta luôn trầm mặc không có lên tiếng, lúc này vì giải thích, phải mở miệng nói chuyện khiến Bách Hợp phát hiện cô ta nói năng không lưu loát như trước, xem ra chuyện cắn lưỡi tự vẫn có ảnh hưởng lớn đối với cô ta. Lúc này cô ta nói chuyện có chút cố hết sức, giống như đầu lưỡi không nghe lời: “Thật sự, ngày đó tôi đi tìm mẹ anh vay tiền, ra ngoài gặp được Thiên Thành. Tôi không có xe, anh ấy đưa tôi đi nên mới quen, chính là hôm đi bệnh viện đó!”
Diệp Như Vân vốn cũng không phải loại phụ nữ tùy tiện nói chuyện với đàn ông lạ, nếu như là người khác thì cô ta quả thực vô cùng kiêu ngạo. Nhưng Trương Thiên Thành lại không giống vậy. Trên người anh ta có một cảm giác tiêu sái tự tại, phảng phất như đại hiệp đến từ cổ đại, một loại khí chất khiến con người ta bái phục, cộng thêm sự hài hước phong phú của hắn, lúc nói tên lại nói mình là Trương Thiên Thành, lúc trước Diệp Như Vân đã mê danh “Lam liên cư sĩ” của Trương Thiên Thành, khi anh ta mời đi uống cà phê đã đồng ý, còn nói cho anh ta biết tên của mình.
“Trong lúc kết hôn tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh. Hiện nay cha tôi cũng không mở công ty, sau này tôi cũng không nhờ anh giúp đỡ nữa. Vì mẹ anh mà công việc tôi cũng mất, các người còn muốn như thế nào nữa đây? Lẽ nào nhà họ Chương các người cứ như vậy một tay che trời, trong tỉnh Hải Uy này không còn luật pháp nữa hay sao? Hiện giờ anh còn không bỏ qua cho tôi, lẽ nào còn muốn ép chết tôi”. Nói đến đây, Diệp Như Vân không nhịn được mà chảy nước mắt: “Em trai và em gái tôi vẫn còn đang đi học, mẹ tôi lại không có công việc, nhà họ Diệp đã đi đến bước này, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Cô ta khóc đến điềm đạm đáng yêu, nhà họ Diệp một nhà theo lời cô ta trợn trừng mắt nhìn Bách Hợp. Bách Hợp chán ghét nhìn cô ta:
“Cô Diệp, cô phải làm rõ, công ty của ba cô mở cửa hay đóng cửa không liên quan đến tôi, công việc của cô còn hay không cũng không liên quan đến tôi.” Hiện tại lời của Diệp Như Vân hình như mang ý rằng tất cả đều do Bách Hợp hại vậy. Mặc dù chuyện cô ta mất việc Bách Hợp không biết, nhưng nay biết rồi cũng không cảm thấy Bách Lan làm gì sai: “Hơn nữa, công việc của cô vốn dĩ là mẹ tôi giúp cô tìm, bây giờ mất rồi cũng là chuyện rất bình thường đi? Cô ra ngoài không mang thuốc sao? Đừng có thấy người là cắn loạn lên như chó điên vậy. Cô phải biết, nếu như không có tôi, hai năm trước nhà họ Diệp các người đã rơi vào tình trạng này rồi. Hai năm trước công ty của ba cô đã không tốt, nếu như không phải cô bán thân trả nợ, nhà họ Diệp của cô sớm đã hết đường để đi rồi. Ép chết cô? Cô sống hay chết không liên quan đến tôi. Muốn ly hôn cũng dễ thôi, lúc đầu nợ tôi bao nhiêu tiền, hiện nay mang cả vốn lẫn lời trả cho tôi. Lúc đầu thay ba cô trả nợ, tôi trước giờ chưa từng động một ngón tay vào cô, vậy thì 600 vạn lúc đầu cô vay tôi phải trả cả vốn lẫn lãi. Công việc ở đài truyền hình mà mẹ tôi tìm cho cô, đã tiêu hết không ít tiền tài và nhân lực, hiện giờ công việc mất rồi, nhưng cô đã từng làm qua, hai năm qua cô cũng đã nhận lương, tất cả những gì mà mẹ tôi bỏ ra cho cô thì cô đều phải trả lại cho mẹ tôi.”
Bách Hợp dừng một chút, thấy bộ dáng có chút ngu ngơ của Diệp Như Vân, lại nói tiếp: “Mặt khác trong hai năm này đồ cô ăn cô uống cô mặc cùng với tiền nhà cô cũng phải trả tiền, hơn nữa những năm gần đây công ty cha cô tìm cha mẹ tôi cầu giúp đỡ không ít lần, cô đã muốn ly hôn, những chuyện này cũng phải tính rõ ràng. Cô trộm thẻ tín dụng của tôi đi bao nuôi Trương Thiên Thành, tổng cộng 160 vạn, tổng cộng hai năm qua em trai và em gái của cô tiêu của tôi 40 vạn, những hóa đơn này tôi sẽ tính ra rồi giao đến tận tay cô. Nếu như không có vấn đề, một khi tiền đến tay tôi, đương nhiên tôi sẽ ký tên ly hôn.”
Nghe được khoản sổ sách mà Bách Hợp tính toán, không chỉ là Diệp Như Vân, những người còn lại của Diệp gia đều sợ ngây người. Diệp Như Vân có chút không tin:
“Tôi thừa nhận tôi dùng thẻ tín dụng của anh, thế nhưng, thế nhưng ở đâu có nhiều như vậy?”
“Lần trước em trai em gái của cô dùng thẻ ngân hàng của tôi, thiếu 40 vạn, cô còn để lại tờ giấy nói sẽ trả, không phải cô sẽ không nhận chứ?”
Lúc trước Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ đi tìm Diệp Như Vân thật phiền toái. Lúc ấy Diệp Như Vân tự cho là thanh cao không muốn gặp mặt Bách Hợp, bởi vậy chỉ trả hai tấm thẻ ngân hàng còn không thèm tự mình tới, ngược lại còn cho người gửi trở về, mặt khác còn gửi cùng một tờ giấy, hiện tại muốn trốn nợ cũng không được.
“Hơn nữa lúc công ty của cha cô cần dùng tiền, mẹ của tôi đều chuyển khoản qua, những cái này đều có ghi chép. Về phần cô đã muốn ly hôn rồi, nửa tháng trước còn muốn lừa gạt của mẹ tôi 5000 vạn, suýt nữa cô đã lừa được, cô sẽ không phải là ác ý muốn vơ vét của cải chứ?”
Thuận miệng đem nợ nần mình nhớ rõ nói ra, Bách Hợp thấy sắc mặt Diệp Vân Như có chút tái nhợt, người nhà họ Diệp hiển nhiên không ngờ điểm này, trong lúc nhất thời đều có chút bối rối.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 641: Xuyên qua thành thi: Đứa con phá sản 13
10.0/10 từ 49 lượt.