Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 639: Xuyên qua thành thị : Đứa con phá sản 11
Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
“Hừ, nói năng ngọt xớt” – lời của mình bị người khác tìm ra sơ hở khiến Trương Thiên Thành cực kì không vui. Anh ta trìu mến ôm Diệp Như Vân vào trong ngực, một bên lại để cô ta há miệng ra. Diệp Như Vân ở trước mặt Bách Hợp thì hung hãn, lúc này ở trước mặt Trương Thiên Thành lại dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Thiên Thành bảo Như Vân hé miệng, cô ta nghe theo, khó khăn há miệng ra, một mặt còn nhắm chặt hai mắt, phảng phất có chút ít ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng làm say lòng người. Trong miệng cô ta đầu lưỡi vừa mới bị rách, lúc này miệng vết thương nhìn cực kì dữ tợn, Trương Thiên Thành ánh mắt lộ ra vài phần âm trầm, cuối cùng lại trìu mến hôn lên môi Diệp Như Vân một cái: “Yên tâm, người khác thiếu nợ em, anh thay em đòi lại gấp 10 lần, người như em phải được bảo vệ thật tốt …”
Lời anh ta thổ lộ còn chưa nói hết, một bên cha Diệp nằm trên giường chứng kiến tình cảnh này, mắt nhìn trừng trừng như muốn lọt con ngươi ra ngoài, miệng vô ý thức giật giật. Bách Lan thì không thể nhịn được nữa, tiện tay vớ đồ vật bên cạnh, sờ đến mới phát hiện vừa vặn là nước sôi nóng hổi y tá cho cha Chương bọn họ pha trà, Bách Lan giận không kìm được, nhặt được chén trà ném tới Trương Thiên Thành.
“Ah…” Trương Thiên Thành đang muốn hướng Diệp Như Vân thổ lộ tâm tình, không nghĩ tới sau lưng sẽ có người hắt nước sôi vào mình, lập tức bị bỏng, không tự chủ được thảm thiết kêu một tiếng. Anh ta vô thức lui qua một bên. Diệp Như Vân vốn đang được anh ta ôm vào trong ngực, hắn vừa tránh ra, lập tức nước trà liền hắt lên mặt Diệp Như Vân. Cô ta căn bản không có nghĩ đến sẽ bị tập kích như vậy. Nước trà vừa ngâm rất lâu, lại được giữ ấm trong chén, da mặt ả vốn vô cùng mềm mịn, bị phỏng như thế này đau đớn không chịu nổi. Trong miệng Diệp Như Vân phát ra tiếng quát tháo khàn khàn, đưa tay bưng kín mặt.
“Dì Lan, dì làm gì vậy…” Trương Thiên Thành ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn tay Bách Lan vẫn giơ chén trà lên. Tâm tình bình tĩnh trở lại, chỉ là thần sắc còn rất nghiêm túc. Anh ta có thể cho phép đàn bà tranh giành ghen tuông, nhưng không cho phép họ tranh giành ghen tuông về sau còn tổn thương lẫn nhau.
Bách Lan lúc này lấy nước sôi hắt người còn chưa hết giận, nhịn không được chửi ầm lên: “Trương Thiên Thành, đồ không biết xấu hổ, lại dám hôn con dâu tôi? Diệp Như Vân, tôi nhịn cô hai năm rồi, lời con tôi vừa nói cô còn không chịu thừa nhận, hôm nay xem như bắt được quả tang rồi. Ngay tại trước mặt mọi người, cô cùng tên nhóc Trương Thiên Thành này cũng dám hung hăng càn quấy như thế, sau lưng không biết cô còn bắt nạt con của tôi như thế nào? Nhà họ Diệp dạy ra con gái thật tốt, lả lơi ong bướm thật không biết xấu hổ!”
Bách Lan giận đến toàn thân run rẩy, bà mắng, chửi, mắng, chửi, đột nhiên nhớ tới lúc trước Bách Hợp nhắc đến việc Diệp Như Vân lừa bà cầm tiền của nhà họ Chương đi nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, nhớ được lúc ấy hình như Bách Hợp đã từng nói qua tên tiểu bạch kiểm này gọi là Trương Thiên Thành, chỉ là từ đầu Bách Lan cũng không có nghi ngờ đến anh ta.
Dẫu sao thằng nhóc nhà họ Trương này dù không thành người, tài sản cuối cùng vẫn còn đó, không phải gia cảnh sa sút đến nỗi toàn bộ cần dựa vào đàn bà nuôi. Huống chi người nhà họ Trương gần đây đều nói Trương Thiên Thành thay đổi rồi, không giống như trước kia bộ dáng cẩu thả. Cho dù anh ta không có thay đổi, trước kia dù gì cũng cùng con của mình từ trong viện nhi lớn lên, hai nhà cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Trương Thiên Thành không có khả năng ngu như vậy, biết rõ hai nhà có quan hệ còn dám động đến con dâu của mình.
” Nhà họ Trương gia giáo như vậy, lại dạy ra mày là một tên tiểu súc sinh không hiểu lễ nghi, mày không cảm thấy thẹn?” Bách Lan một bên đánh một bên mắng. Lúc Trương Thiên Thành nghe được hai chữ ‘Con dâu’, cũng có chút ngây người, anh vô thức đưa tay muốn trốn, Bách Lan tức giận liền thò tay túm tóc Diệp Như Vân, hai tay dùng sức quăng cho cô ta một cái tát.
“Đồ không biết xấu hổ!”
Tóc Diệp Như Vân bị kéo lấy, không thể giãy dụa được, Bách Lan vừa tát, cô ta đành phải nhận lấy. Gương mặt của cô ta vừa mới bị phỏng qua, lúc này lại bị hai bàn tay kéo lại, có nhiều chỗ đã rách da, đau đến nỗi không cầm đựơc nước mắt. Trong lòng cô ta cảm thấy ủy khuất, mình cái gì cũng không có làm qua, nhưng bây giờ lại bị người ta sỉ nhục như vậy. Cô ta liền không chút nghĩ ngợi lấy tay đẩy Trương Thiên Thành ra, che miệng khóc rồi chạy ra bên ngoài.
“Vân nhi!” Trương Thiên Thành dưới tình thế cấp bách, theo bản năng muốn đuổi theo kéo tay của cô ta. Bách Hợp lại thừa dịp anh ta gấp gáp đứng dậy, nhấc chân quét qua dưới chân hắn. Trương Thiên Thành phản ứng rất nhanh, bản năng muốn nhảy dựng lên, có điều anh ta mới tiến vào thân thể này còn chưa đầy ba tháng, một thân võ công đời trước hiện nay tại thân thể này chỉ tối đa phát huy ra ba phần tác dụng, bởi vậy lúc này một chân giơ lên, chân khác còn trên mặt đất. Anh ta định tĩnh khí chuẩn bị đem toàn bộ nội lực đặt tại trên đùi, nghĩ Bách Hợp là dạng người trông thì ngon mà không dùng được Nhị thế tổ (Nhị thế tổ () là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua) căn bản không có khả năng lay động được mình, lại không nghĩ rằng lực đạo trên chân Bách Hợp vô cùng to lớn, mà lực đạo anh ta định thân căn bản không đủ. Một trận đau nhức kịch liệt truyền đến mắt cá chân, thân thể của hắn nghiêng một cái, người thẳng tắp hướng trên mặt đất ngã xuống.
Trương Thiên Thành nói xong, liền hướng Bách Hợp lao đến. Bách Lan kinh hô một tiếng, cha Chương cũng hét to lên: “Đánh nhau rồi!”
Trong lúc mọi người sợ hãi, Trương Thiên Thành tưởng mình rất nhanh liền có thể đánh ngã Bách Hợp. Dù sao anh ta có được trí nhớ hai đời, ở tiền thế hắn sinh ra ở Đường triều thịnh thế, lúc ấy thư sinh cũng đã quen với việc sử dụng kiếm, đại đa số văn sĩ đều là thế hệ văn võ song toàn. Thế nhưng tuy thời gian Bách Hợp cùng Trương Thiên Thành tiến vào thế giới này giống nhau, nhưng Trương Thiên Thành lại chia thời gian một ngày làm rất nhiều phần. Bởi vì đời trước hắn luyện tốt võ công nên đời này còn lại hai ba thành công lực để cỗ thân thể này sử dụng, số thời gian còn lại hắn một là dùng để tán gái, hai là dùng để học văn tài y thuật, ba thì là dùng để sáng tác tiểu thuyết trên mạng kiếm tiền.
Trong ba tháng này hắn dựa vào việc sáng tác tiểu thuyết kiếm ít tiền, lại dựa vào y thuật kiếm ra thanh danh, thời gian dùng để luyện võ ít đi rất nhiều. Thân thể hắn trọng sinh cùng Chương Bách Hạ không khác nhau nhiều lắm, vốn cơ thể bên trong còn kém, hắn lại dùng thuốc cải thiện thể chất, Bách Hợp thì dùng linh khí tẩm bổ thân thể, lại suốt ngày đem tòan bộ tâm tư đặt ở việc tập võ. Mấy tháng này, nếu là luận tài năng văn chương và y thuật chỉ sợ Bách Hợp không sánh bằng Trương Thiên Thành, nhưng nếu là luận võ công, Trương Thiên Thành cũng không phải đối thủ của Bách Hợp.
Trương Thiên Thành vốn dĩ tràn đầy tự tin. Mấy tháng này anh ta từ cổ đại đi đến hiện đại, gặp được những người hiện đại này đều yếu ớt vô cùng, không phải là đối thủ của mình. Những bạn bè trước kia của Trương Thiên Thành không phải thành kẻ địch thì cũng thành đàn em của hắn. Hắn vốn cho rằng mình cũng có thể đem Bách Hợp hung hăng dẫm nát dưới chân, lại không nghĩ rằng cuối cùng kẻ bị đánh ngã lại là mình, hắn có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
“Hừ! Nếu là trong tay ta có kiếm, ngươi đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm của ta!” Hắn là thư sinh cầm trường kiếm đi tới chân trời góc bể, trong tay không có vũ khí, vừa rồi lại không cầm ngân châm mà mình hay châm cứu, nếu không hôm nay mười Bách Hợp cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghe được Trương Thiên Thành nói lời này, tất cả mọi người đều liếc mắt coi thường, Bách Hợp lại dùng sức giẫm một phát trên lưng hắn, cười lạnh:
“Nếu trong tay tôi có kiếm, anh đã sớm chết rồi, lúc này còn có cơ hội cùng tôi lải nhải?” Thua thì thua, Trương Thiên Thành vậy mà còn không chịu nổi thua, đến bước này còn muốn nói lời ác độc.
“Phốc phốc!” Mọi người nghe nói như thế, không khỏi phì cười. Phía sau đã có người hô: “Nhường một chút, Thành Thành, con có ở bên trong không?” lúc biết Trương Thiên Thành đùa giỡn con dâu mình, Bách Lan liền gọi điện thoại cho người nhà họ Trương. Lúc này người nhà họ Trương trở về rồi, Diệp Như Vân cũng đi theo cùng trở về. Cô ta vốn chạy ra ngoài, cũng không chạy bao lâu chợt nghe đến trong bệnh viện người nói tầng cao nhất có hai người đánh nhau. Diệp Như Vân hiện tại đầu lưỡi bị thương nhưng lỗ tai còn có thể nghe, lúc cô ta chạy ra Trương Thiên Thành còn chưa đi ra cùng, cô ta liền đoán rằng Trương Thiên Thành có thể là muốn giúp mình trút giận. Trong lòng Diệp Như Vân vốn cảm thấy vài phần ngọt ngào, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi Trương Thiên Thành chịu thiệt.
Dù sao trong phòng bệnh Trương Thiên Thành là một thân một mình, cha Chương lại là một tỉnh trưởng, Diệp Như Vân cũng không biết Trương Thiên Thành có thân phận gì. Ngộ nhỡ đến lúc hắn đánh Bách Hợp rồi, cha Chương muốn xử lý cả hắn, chỉ sợ cả đời này hắn không may rồi. Một người trẻ tuổi có học thức lại có tiền đồ như vậy, Diệp Như Vân không đành lòng nhìn hắn bị hủy trong tay cha Chương, bởi vậy vội vàng đi theo người của bệnh viện trở về. Diệp Như Vân trong nội tâm rất mâu thuẫn, một đằng cô ta hy vọng Trương Thiên Thành thay mình trút giận đánh Bách Hợp, một đằng lại sợ hãi hắn đánh người rồi sẽ rước lấy phiền toái, không nghĩ tới lúc mình trở lại trong phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh rất đông người vây quanh.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Beta: Sakura
“Hừ, nói năng ngọt xớt” – lời của mình bị người khác tìm ra sơ hở khiến Trương Thiên Thành cực kì không vui. Anh ta trìu mến ôm Diệp Như Vân vào trong ngực, một bên lại để cô ta há miệng ra. Diệp Như Vân ở trước mặt Bách Hợp thì hung hãn, lúc này ở trước mặt Trương Thiên Thành lại dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Thiên Thành bảo Như Vân hé miệng, cô ta nghe theo, khó khăn há miệng ra, một mặt còn nhắm chặt hai mắt, phảng phất có chút ít ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng làm say lòng người. Trong miệng cô ta đầu lưỡi vừa mới bị rách, lúc này miệng vết thương nhìn cực kì dữ tợn, Trương Thiên Thành ánh mắt lộ ra vài phần âm trầm, cuối cùng lại trìu mến hôn lên môi Diệp Như Vân một cái: “Yên tâm, người khác thiếu nợ em, anh thay em đòi lại gấp 10 lần, người như em phải được bảo vệ thật tốt …”
Lời anh ta thổ lộ còn chưa nói hết, một bên cha Diệp nằm trên giường chứng kiến tình cảnh này, mắt nhìn trừng trừng như muốn lọt con ngươi ra ngoài, miệng vô ý thức giật giật. Bách Lan thì không thể nhịn được nữa, tiện tay vớ đồ vật bên cạnh, sờ đến mới phát hiện vừa vặn là nước sôi nóng hổi y tá cho cha Chương bọn họ pha trà, Bách Lan giận không kìm được, nhặt được chén trà ném tới Trương Thiên Thành.
“Ah…” Trương Thiên Thành đang muốn hướng Diệp Như Vân thổ lộ tâm tình, không nghĩ tới sau lưng sẽ có người hắt nước sôi vào mình, lập tức bị bỏng, không tự chủ được thảm thiết kêu một tiếng. Anh ta vô thức lui qua một bên. Diệp Như Vân vốn đang được anh ta ôm vào trong ngực, hắn vừa tránh ra, lập tức nước trà liền hắt lên mặt Diệp Như Vân. Cô ta căn bản không có nghĩ đến sẽ bị tập kích như vậy. Nước trà vừa ngâm rất lâu, lại được giữ ấm trong chén, da mặt ả vốn vô cùng mềm mịn, bị phỏng như thế này đau đớn không chịu nổi. Trong miệng Diệp Như Vân phát ra tiếng quát tháo khàn khàn, đưa tay bưng kín mặt.
“Dì Lan, dì làm gì vậy…” Trương Thiên Thành ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn tay Bách Lan vẫn giơ chén trà lên. Tâm tình bình tĩnh trở lại, chỉ là thần sắc còn rất nghiêm túc. Anh ta có thể cho phép đàn bà tranh giành ghen tuông, nhưng không cho phép họ tranh giành ghen tuông về sau còn tổn thương lẫn nhau.
Bách Lan lúc này lấy nước sôi hắt người còn chưa hết giận, nhịn không được chửi ầm lên: “Trương Thiên Thành, đồ không biết xấu hổ, lại dám hôn con dâu tôi? Diệp Như Vân, tôi nhịn cô hai năm rồi, lời con tôi vừa nói cô còn không chịu thừa nhận, hôm nay xem như bắt được quả tang rồi. Ngay tại trước mặt mọi người, cô cùng tên nhóc Trương Thiên Thành này cũng dám hung hăng càn quấy như thế, sau lưng không biết cô còn bắt nạt con của tôi như thế nào? Nhà họ Diệp dạy ra con gái thật tốt, lả lơi ong bướm thật không biết xấu hổ!”
Bách Lan giận đến toàn thân run rẩy, bà mắng, chửi, mắng, chửi, đột nhiên nhớ tới lúc trước Bách Hợp nhắc đến việc Diệp Như Vân lừa bà cầm tiền của nhà họ Chương đi nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, nhớ được lúc ấy hình như Bách Hợp đã từng nói qua tên tiểu bạch kiểm này gọi là Trương Thiên Thành, chỉ là từ đầu Bách Lan cũng không có nghi ngờ đến anh ta.
Dẫu sao thằng nhóc nhà họ Trương này dù không thành người, tài sản cuối cùng vẫn còn đó, không phải gia cảnh sa sút đến nỗi toàn bộ cần dựa vào đàn bà nuôi. Huống chi người nhà họ Trương gần đây đều nói Trương Thiên Thành thay đổi rồi, không giống như trước kia bộ dáng cẩu thả. Cho dù anh ta không có thay đổi, trước kia dù gì cũng cùng con của mình từ trong viện nhi lớn lên, hai nhà cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Trương Thiên Thành không có khả năng ngu như vậy, biết rõ hai nhà có quan hệ còn dám động đến con dâu của mình.
” Nhà họ Trương gia giáo như vậy, lại dạy ra mày là một tên tiểu súc sinh không hiểu lễ nghi, mày không cảm thấy thẹn?” Bách Lan một bên đánh một bên mắng. Lúc Trương Thiên Thành nghe được hai chữ ‘Con dâu’, cũng có chút ngây người, anh vô thức đưa tay muốn trốn, Bách Lan tức giận liền thò tay túm tóc Diệp Như Vân, hai tay dùng sức quăng cho cô ta một cái tát.
“Đồ không biết xấu hổ!”
Tóc Diệp Như Vân bị kéo lấy, không thể giãy dụa được, Bách Lan vừa tát, cô ta đành phải nhận lấy. Gương mặt của cô ta vừa mới bị phỏng qua, lúc này lại bị hai bàn tay kéo lại, có nhiều chỗ đã rách da, đau đến nỗi không cầm đựơc nước mắt. Trong lòng cô ta cảm thấy ủy khuất, mình cái gì cũng không có làm qua, nhưng bây giờ lại bị người ta sỉ nhục như vậy. Cô ta liền không chút nghĩ ngợi lấy tay đẩy Trương Thiên Thành ra, che miệng khóc rồi chạy ra bên ngoài.
“Vân nhi!” Trương Thiên Thành dưới tình thế cấp bách, theo bản năng muốn đuổi theo kéo tay của cô ta. Bách Hợp lại thừa dịp anh ta gấp gáp đứng dậy, nhấc chân quét qua dưới chân hắn. Trương Thiên Thành phản ứng rất nhanh, bản năng muốn nhảy dựng lên, có điều anh ta mới tiến vào thân thể này còn chưa đầy ba tháng, một thân võ công đời trước hiện nay tại thân thể này chỉ tối đa phát huy ra ba phần tác dụng, bởi vậy lúc này một chân giơ lên, chân khác còn trên mặt đất. Anh ta định tĩnh khí chuẩn bị đem toàn bộ nội lực đặt tại trên đùi, nghĩ Bách Hợp là dạng người trông thì ngon mà không dùng được Nhị thế tổ (Nhị thế tổ () là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua) căn bản không có khả năng lay động được mình, lại không nghĩ rằng lực đạo trên chân Bách Hợp vô cùng to lớn, mà lực đạo anh ta định thân căn bản không đủ. Một trận đau nhức kịch liệt truyền đến mắt cá chân, thân thể của hắn nghiêng một cái, người thẳng tắp hướng trên mặt đất ngã xuống.
Trương Thiên Thành nói xong, liền hướng Bách Hợp lao đến. Bách Lan kinh hô một tiếng, cha Chương cũng hét to lên: “Đánh nhau rồi!”
Trong lúc mọi người sợ hãi, Trương Thiên Thành tưởng mình rất nhanh liền có thể đánh ngã Bách Hợp. Dù sao anh ta có được trí nhớ hai đời, ở tiền thế hắn sinh ra ở Đường triều thịnh thế, lúc ấy thư sinh cũng đã quen với việc sử dụng kiếm, đại đa số văn sĩ đều là thế hệ văn võ song toàn. Thế nhưng tuy thời gian Bách Hợp cùng Trương Thiên Thành tiến vào thế giới này giống nhau, nhưng Trương Thiên Thành lại chia thời gian một ngày làm rất nhiều phần. Bởi vì đời trước hắn luyện tốt võ công nên đời này còn lại hai ba thành công lực để cỗ thân thể này sử dụng, số thời gian còn lại hắn một là dùng để tán gái, hai là dùng để học văn tài y thuật, ba thì là dùng để sáng tác tiểu thuyết trên mạng kiếm tiền.
Trong ba tháng này hắn dựa vào việc sáng tác tiểu thuyết kiếm ít tiền, lại dựa vào y thuật kiếm ra thanh danh, thời gian dùng để luyện võ ít đi rất nhiều. Thân thể hắn trọng sinh cùng Chương Bách Hạ không khác nhau nhiều lắm, vốn cơ thể bên trong còn kém, hắn lại dùng thuốc cải thiện thể chất, Bách Hợp thì dùng linh khí tẩm bổ thân thể, lại suốt ngày đem tòan bộ tâm tư đặt ở việc tập võ. Mấy tháng này, nếu là luận tài năng văn chương và y thuật chỉ sợ Bách Hợp không sánh bằng Trương Thiên Thành, nhưng nếu là luận võ công, Trương Thiên Thành cũng không phải đối thủ của Bách Hợp.
Trương Thiên Thành vốn dĩ tràn đầy tự tin. Mấy tháng này anh ta từ cổ đại đi đến hiện đại, gặp được những người hiện đại này đều yếu ớt vô cùng, không phải là đối thủ của mình. Những bạn bè trước kia của Trương Thiên Thành không phải thành kẻ địch thì cũng thành đàn em của hắn. Hắn vốn cho rằng mình cũng có thể đem Bách Hợp hung hăng dẫm nát dưới chân, lại không nghĩ rằng cuối cùng kẻ bị đánh ngã lại là mình, hắn có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
“Hừ! Nếu là trong tay ta có kiếm, ngươi đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm của ta!” Hắn là thư sinh cầm trường kiếm đi tới chân trời góc bể, trong tay không có vũ khí, vừa rồi lại không cầm ngân châm mà mình hay châm cứu, nếu không hôm nay mười Bách Hợp cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghe được Trương Thiên Thành nói lời này, tất cả mọi người đều liếc mắt coi thường, Bách Hợp lại dùng sức giẫm một phát trên lưng hắn, cười lạnh:
“Nếu trong tay tôi có kiếm, anh đã sớm chết rồi, lúc này còn có cơ hội cùng tôi lải nhải?” Thua thì thua, Trương Thiên Thành vậy mà còn không chịu nổi thua, đến bước này còn muốn nói lời ác độc.
“Phốc phốc!” Mọi người nghe nói như thế, không khỏi phì cười. Phía sau đã có người hô: “Nhường một chút, Thành Thành, con có ở bên trong không?” lúc biết Trương Thiên Thành đùa giỡn con dâu mình, Bách Lan liền gọi điện thoại cho người nhà họ Trương. Lúc này người nhà họ Trương trở về rồi, Diệp Như Vân cũng đi theo cùng trở về. Cô ta vốn chạy ra ngoài, cũng không chạy bao lâu chợt nghe đến trong bệnh viện người nói tầng cao nhất có hai người đánh nhau. Diệp Như Vân hiện tại đầu lưỡi bị thương nhưng lỗ tai còn có thể nghe, lúc cô ta chạy ra Trương Thiên Thành còn chưa đi ra cùng, cô ta liền đoán rằng Trương Thiên Thành có thể là muốn giúp mình trút giận. Trong lòng Diệp Như Vân vốn cảm thấy vài phần ngọt ngào, nhưng ngay sau đó lại sợ hãi Trương Thiên Thành chịu thiệt.
Dù sao trong phòng bệnh Trương Thiên Thành là một thân một mình, cha Chương lại là một tỉnh trưởng, Diệp Như Vân cũng không biết Trương Thiên Thành có thân phận gì. Ngộ nhỡ đến lúc hắn đánh Bách Hợp rồi, cha Chương muốn xử lý cả hắn, chỉ sợ cả đời này hắn không may rồi. Một người trẻ tuổi có học thức lại có tiền đồ như vậy, Diệp Như Vân không đành lòng nhìn hắn bị hủy trong tay cha Chương, bởi vậy vội vàng đi theo người của bệnh viện trở về. Diệp Như Vân trong nội tâm rất mâu thuẫn, một đằng cô ta hy vọng Trương Thiên Thành thay mình trút giận đánh Bách Hợp, một đằng lại sợ hãi hắn đánh người rồi sẽ rước lấy phiền toái, không nghĩ tới lúc mình trở lại trong phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh rất đông người vây quanh.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 639: Xuyên qua thành thị : Đứa con phá sản 11
10.0/10 từ 49 lượt.