Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 565: Dị Giới: Nữ vương giá lâm 2
Đây là một đại lục có tên là Maya, ở đây có hai chủng tộc là loài người và người thú. Trong thế giới loài người chia thành ba nước. Nguyên chủ Bách Bách Hợp là người nước Lam Á, quốc gia mạnh nhất trong ba nước. Trong nhà có cha mẹ, anh chị, thế nhưng cha cùng ba anh trai lần lượt ra chiến trường, rồi bỏ mạng. Mẹ cùng chị gái bị anh hùng Đế Quốc hành hạ đến chết. Nàng một mình chốn thoát, chạy vào khu rừng rậm thân bí gặp được lão nhân thần bí, truyền thụ kiếm thuật, học xong nàng ấy bắt đầu lang thang khắp nơi, chuẩn bị trở lại báo thù anh hùng.
Bách Hợp vẫn chuẩn bị để tiếp thu nội dung câu chuyện, nhưng không ngờ câu chuyện chỉ tiếp thu đến dây thì không còn gì nữa.
Đã làm rất nhiều nhiệm vụ, mỗi một nội dung câu chuyện đại khái đều là nguyên chủ trong câu chuyện có kết cục bị ruồng bỏ, cho nên sau khi chết đi thì không cam lòng, dùng linh hồn đánh đổi lấy sự giúp đỡ của Lý Duyên Tỷ, cô sẽ thay họ hoàn thành tâm nguyện. Thế nhưng giờ đây Bách Hợp phát hiện căn bản nữ nhân vật chính cũng không có cảnh tượng chết đi, điều này không bình thường.
Trước khi tiếp thu nội dung câu chuyện, cô còn lo lắng thời gian sẽ lâu, nên đặc biệt chọn một nơi yên tĩnh, không nghĩ tới nội dung câu chuyện lần này lại ngắn hơn dự đoán của cô. Bách Hợp im lặng túm chặt quần áo, xác định bản thân cũng không có bị bất cứ việc gì từ bên ngoài cắt đứt việc tiếp thu câu chuyện. Bách Hợp túm lấy tóc, cẩn thận nghĩ lại câu chuyện đơn giản ngắn gọn mà nguyên chủ đã trải qua. Bắt đầu là nguyên chủ có một gia đình hạnh phúc, sau đó trong nhà có chuyện xấu xảy ra, nàng ta còn chưa có bắt đầu cuộc báo thù thì câu chuyện đã chấm dứt. Không biết có phải do trước kia làm nhiệm vụ mỗi một người đề không chỉ có nguyên nhân đơn giản như vậy, khiến cho Bách Hợp không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải trong lúc nguyên chủ báo thù, gặp phải chuyện oan khúc, nhưng vì có một vài nguyên nhân không rõ nên ảnh hưởng tới việc tiếp thu câu chuyện hay không.
Bách Hợp cau chặt mày lại, cô ôm thanh kiếm cổ màu xanh ở trước ngực, bắt đầu cẩn thận đem manh mối ít ỏi tiếp thu được trong đầu suy nghĩ lại một lần. Nguyên chủ tên là Bách Bách Hợp, xuyên vào một cô gái đơn độc trong một thế giới dị giới, xuyên không đến một gia đình thợ săn bình thường trên đại lục Maya, có một người mẹ và chị gái dịu dàng lương thiện. Cũng có một người cha cùng ba người anh trai dũng mãnh, nhưng bởi vì cha và các anh đều sùng bái chiến tướng Đế quốc Ca Liên Cảnh, thì ra đó là bức tượng lúc trước cô nhìn thấy ở quảng trường. Nên không chùn bước gia nhập vào trong quân đội, vì bảo vệ Đế quốc cuối cùng bị chết trong tay người thú.
Vài năm sau, trong lúc vô tình một lần nguyên chủ ra ngoài hái nấm, gặp một đạo quân đội, mà thanh niên đứng đầu tự xưng gọi là Ca Liên Cảnh, bọn họ xuất hiện bên trong cánh rừng rậm này, nhìn qua thấy vừa khát vừa mệt mỏi, nguyên chủ dẫn bọn họ trở lại trong làng. Kết quả mang lại tai hoạ ngập đầu, bởi vậy sự sùng bái đối với Ca Liên Cảnh trong lòng nguyên chủ biến thành oán hận. Từ đó nghĩ cách tìm hắn báo thù
Nhưng thế giời này là thế giới coi trọng sức mạnh, Ca Liên Cảnh không những là một thống soái ưu tú, ngoài việc ở trong quân đội hắn gặp may ra, còn có thực lực Đại kiếm sư. Trên đại lục Maya này, kiếm sĩ là người được tôn trọng, được chia theo đẳng cấp: Kiếm sĩ, Kiếm sư, Kiếm tông và Kiếm Tôn. Người có thể trở thành Kiếm sĩ vốn đã ít lại càng thêm ít rồi, chứ đừng nói tới Kiếm sư cùng với Kiếm tông. Trên toàn bộ đại lục chỉ có vỏn vẹn ba vị Kiếm tông thanh danh cực kỳ vang dội. Về phần Kiếm tôn, căn bản là chưa từng có xuất hiện.
Nguyên chủ cực kỳ may mắn, nàng nhà tan cửa nát, về sau một mình trốn thoát, chạy vào trong rừng rậm lạnh lẽo nguy hiểm có tiếng trên đại lục, trùng hợp lại được ông lão thần bí cứu. Ông lão thu nàng làm đồ đệ, dạy nàng kiếm thuật, nguyên chủ giẫm vận khí cứt chó lại hấp thu được linh dịch Thiên Địa, cuối cùng cải tạo thân thể thành thể chất tuyệt vời thích hợp để luyện kiếm. Mà trước đấy hai tháng, ông lão mang đan dược cho nàng ăn, nguyên chủ đột phát đến cấp tiểu Kiếm sư, rồi chuẩn bị xuống núi tìm Ca Liên Cảnh báo thù. Chỉ là vừa tiến vào đô thành nước Lam Á, Bách Hợp không rõ ràng xuyên tới.
“…” Nghĩ đến đây, Bách Hợp đột nhiên có cảm giác không nói lên lời mà đi hỏi ông trời. Cho dù một lần lại một lần nhớ lại câu chuyện, cô đều như trước không rõ nhiệm vụ lần này, nguyên chủ chẳng qua mới đạt được cấp tiểu Kiếm sư, còn chưa đạt tới cấp Đại Kiếm sư. Mà vài năm trước đây, khi Ca Liên Cảnh tàn sát làng của nàng lúc đó hắn đã đạt cấp Đại Kiếm sư, đã qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ giờ đây thực lực của Ca Liên Cảnh đã cao hơn lúc trước rất nhiều. Chênh lệch sức mạnh giữa hai cấp bậc Kiếm sĩ có thể coi bằng khoảng cách của hệ ngân hà. Nguyên chủ lấy đâu ra được tự tin lớn như vậy, tiểu Kiếm sư lại dám lao xuống núi tìm người báo thù.
Huống chi trước đấy người ta nói người ta là Ca Liên Cảnh, nàng liền tin người ta thực sự là Ca Liên Cảnh ư? Nhất là ông lão thần bí kia rõ ràng có thực lực cường đại còn nói muốn thay nàng ấy báo thù, tại sao nàng ta còn muốn đi tìm cái chết đây? Bách Hợp nhịn không được muốn cào tường, cô cố gắng nén lại cảm giác phiền não trong lòng do không xác định được nhiệm vụ lần này mang đến. Nghĩ đến mình có một đôi mắt xanh nhạt, cô lại muốn hộc máu.
Đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, Bách Hợp thờ phụng khiêm tốn mới là vương đạo, súng bắn chim đầu đàn, nguyên chủ không biết đạp được vận khí gì mà tuỳ tiện là có thể gặp được linh dịch hiếm có, ngâm hết uống xong còn có thể làm thay đổi màu mắt. Hôm nay sở hữu một đôi mắt như thế, cô vừa mới vào thành đã khiến cho người khác chú ý, nghĩ đến trong trí nhớ nguyên chủ,trước tiên nàng ý định tìm một nơi tâm thường để ở lại. Đến buổi tối sẽ tìm thời cơ ám sát Ca Liên Cảnh. Bách Hợp suýt nữa phun máu. Có một đôi mắt màu xanh nhạt, mà người trên đại lục này chủ yếu là mắt màu hạt kê, đen và xanh đậm, trong tình huống này đôi mắt của cô quả thực là đom đóm trong bóng tối, đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm thu hút mọi chú ý.
Thở dài một cái, trong lúc này Bách Hợp cảm giác như mình bị Lý Duyên Tỷ lừa gạt, anh nói cái gì mà nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Đã không biết nội dung câu chuyện, Bách Hợp lại không tin nhiệm vụ đơn giản chỉ là thay nguyên chủ tìm Ca Liên Cảnh báo thù như vậy, nói không biết chừng còn có những tình tiết khác, nhưng mình lại không có tiếp nhận được. Trước mắt chỉ có thể tìm Ca Liên Cảnh báo thù
May mắn lúc cô vừa mới vào thành đã nhìn qua bức tượng kia, xác thực chính là kẻ thù trong ấn tượng. Nếu như nguyên chủ nhận nhầm người, thì thực sự khôi hài rồi, đến lúc đó trời đất bao la, cô biết đi đâu tìm hung thủ giết người giả mạo Ca Liên Cảnh kia? Thế nhưng lúc này đây tạm thời nhận định mục tiêu nhiệm vụ cô cũng không cảm thấy thoải mái, đừng nói Ca Liên Cảnh có khả năng đột phát cấp bậc Đại Kiếm sư, mà cho dù không có đột phá thì chỉ cần một Đại Kiếm sư cũng đã có thể dễ dàng đè chết nguyên chủ rồi. Huống chi hắn còn có quyền cao chức trọng, bên người hầu hết đều là cao thủ. Bách Hợp không cần nghĩ đã biết muốn ám sát hắn không phải một chuyện dễ dàng. Trong lòng cô lặng lẽ thắp cho mình một ngọn nến, lại một lần nữa hoài nghi Lý Duyên Tỷ nói cho mình một nhiệm vụ đơn giản có phải là lừa gạt cô hay không.
Chuyển trường kiếm sang tay bên kia, Bách Hợp duỗi tay phải chống vách tường muốn đứng dậy, nhưng hai bên hông đeo hai túi to rất nặng. Nặng thật đấy, Bách Hợp thò tay vào sờ thấy một vật mềm mềm kêu lên, lần nữa trầm mặc.
Đó là một đôi thần thú, trong lúc vô tình nguyên chủ có được đã nhận nàng làm chủ nhân. Trên đại lục này, ngoài con người và người thú thì còn có yêu thú. Yêu thú cũng được chia thành mấy cấp bậc. Đẳng cấp cao nhất tất nhiên là thần thú, đôi thần thú này của nguyên chủ cực kỳ trân quý, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, nếu là thần thú trưởng thành, thì một thần thú có thực lực tương đương với Kiếm tông. Đôi thần thú này là một cặp song sinh. Lại cực kỳ hiếm có, bởi vì là sinh đôi nên tâm ý tương thông, sức mạnh càng vượt xa thần thú bình thường. Cơ bản chúng là hai trợ lực lớn cho nguyên chủ, nhưng mà bọn chúng vẫn còn là thần thú chưa trưởng thành.
Thần thú có mệnh vượt xa loài người, mà thời kỳ sinh trưởng cực kỳ dài, nếu chúng thật sự là tiểu thần thú không gặp được kỳ ngộ gì thì chỉ sợ rằng muốn đợi chúng đạt tới cấp bậc tương đương Kiếm tông chắc phải mất hai trăm năm sau. Mà hai trăm năm sau, gái trinh nữ cũng thành đàn bà rồi, còn báo thù cái gì nữa?
Bách Hợp lần nữa nghiến răng, đôi thần thú này được ông lão dùng phương pháp đặc biệt để thăng cấp, lúc này vẫn còn đang trong thời kỳ ngủ say, muốn đợi tỉnh lại không biết là bao giờ. Vì vậy lúc này đây Bách Hợp chỉ có thể tự thân vận động mà thôi, đôi thần thú này mang danh tiếng là thần thú chỉ gọi cho dễ nghe, cũng không giúp ích được gì.
Đôi thần thú này còn nhỏ, thế nhưng trọng lượng cũng không nhẹ. Bách Hợp không biết trước kia nguyên chủ làm thế nào để mang chúng theo một đường đến được thủ đô nước Lam Á. Nhưng lúc này cô thực sự có loại xúc động muốn ngay lập tức vất đi hai vật được gọi là thần thú mà không có tác dụng này. Nhớ lại hết câu chuyện đã tiếp thu, Bách Hợp từ trong ngõ hẻm đi ra với sắc mặt âm trầm. Lúc này tâm tình của cô có chút nặng nề, trong quảng trường người cũng dần dần đông hơn. Lúc Bách Hợp đi qua, không ít ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Như vậy không phải là một biện pháp tốt, làm cho mọi người chú ý đến, cô muốn ám sát Ca Liên Cảnh là nhiệm vụ khó có thể thực hiện.
Thay vì bị người khác nhìn chằm chăm, cô chỉ có thể thay đổi cách ăn mặc, gương mặt che đi là tốt nhất, nhưng cặp mắt nguyên chủ bây giờ rất thu hút. Bách Hợp buồn bực nhìn thoáng qua mặt tường sạch sẽ sáng bóng dường như có thể nhìn rõ đường nét gương mặt, lấy tay xé một đoạn ống tay áo xuống cô buộc mái tóc xoăn đỏ lên cao như đuôi ngựa, giống như tất cả những du khách tại đây, sau cùng dùng miếng vải còn lại bịt lấy một con mắt, từ cô gái xinh đẹp thuần khiết mang theo đồ đạc vào thành trong nháy mắt Bách Hợp trở thành một người kỳ quái trên lưng đeo hai túi da- Độc nhãn long.
Mới bắt đầu Bách Hợp còn chưa quen chỉ dùng một con mắt để nhìn, nhưng dần dần người nhìn cô liền ít đi, có nhiều hành khách bởi vì chiến đấu mà mất đi một vài bộ phận, hình tượng bây giờ Bách Hợp bớt chú ý hơn hình dáng lúc đầu một đầu tóc xoăn cùng một đôi mắt xanh rất nhiều.
Vừa bịt lại một bên mắt, Bách Hợp soi lên bức tường thuỷ tinh kia sửa sang lại một bên mắt bị bịt, nơi buộc lại khiến cho cô cảm thấy đau, nguyên chủ có được làn da vô cùng mịn màng, cô vừa chuyển nút buộc ra sau đầu thì trong của hàng liền có tiếng mắng lớn:
“Yêu thú xấu xa của ai, ăn hết của ma tinh của ta rồi!”
Bách Hợp ngẩng đầu lên, một vị đại hán có gương mặt rám nắng râu quai nón, dáng người cực kỳ cường tráng liền vọt ra, đi phía sau hắn còn có mấy tiểu nhị, một lát đã vây quanh Bách Hợp đang đứng ngoài cửa hàng. Trong tay đại hán là hai yêu thú đang giãy giụa, lúc này trừng mắt nhìn Bách Hợp nói: “ Có phải là sủng vật của cô không? Không trông được vật nhỏ này à, chúng ăn hết ma tinh của ta rồi, bồi thường tiền đi!”
“…” Bách Hợp nhìn hai tiểu thần thú, rõ ràng vừa rồi còn ngủ say, trong trí nhớ ông lão dạy cho nguyên chủ từng nói qua, hai thần thú này thời gian thăng cấp không ổn định, có thể tầm năm ba tháng, cũng có thể là năm ba năm, chỉ có thể xem cơ duyên của nàng ấy, hai thần thú này đã ngủ say rất lâu, nhưng vì cớ gì lúc này lại đột nhiên tỉnh lại? Hơn nữa bộ dáng lúc này còn chọc ra một cái tai hoạ rất lớn.
“ Ma tinh trong cửa hàng của ta gần như bị ăn hết sạch, trong đó còn có hai khối thạch ma tinh tím, ít nhất giá trị một vạn lượng vàng”. Đại hán kia cười lạnh. Theo bản năng Bách Hợp muốn phủ nhận hai ma thú này không phải của mình, người ở đây tuổi thọ bình thường khoảng 150 tuổi, nếu tiến đến cấp bậc Kiếm tông thì có thể sống đến 300 năm, mà một thần thú tiến vào giai đoạn trưởng thành cần 300 năm, cô đi vào trong nhiệm vụ lần này là thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, không phải làm vú em cho thần thú, hai tiểu thần thý này chỉ là gánh nặng, hơn nữa nhìn bộ dáng còn muốn ăn thêm ma tinh cái gì đó. Trong trí nhớ nguyên chủ cũng không biết cái đấy là gì. Có thể lúc nghe đến một vạn lượng vàng, Bách Hợp biết rõ chính mình không trả nổi khoản nợ này, cô lắc đầu: “ Đây không phải ma thú của ta…”
Lời nói còn chưa dứt, hai tiểu thần thú giãy giụa rồi cắn vào tay đại hán, hai tiểu thần thú này tuy còn chưa tiến đến trạng thái trưởng thành, nhưng dù sao cũng có huyết thống thần thú. Một cái cắn này liền cắn nát chân lực bảo vệ thân thể của đại hán kia. Đại hán kêu lên một tiếng, hai thần thú thoáng một cái nhanh chóng rút vào trong hai cái túi bên hông của Bách Hợp
“Hừ hừ”. Bỗng nhiên ngay lúc đó đại hán nở nụ cười lạnh, một bên lấy ra một tấm thẻ trong suốt nói: “Ta khuyên cô nên thức thời một chút, nếu cô muốn trốn nợ, đoàn Á Long kỵ sĩ đế đô do một tay đại nhân Ca Liên Cảnh huấn lyện có thể đang ở đây. Nếu như ta báo đội quản lý đế đô, ít nhất cô phải ở trong tù mười năm đấy”.
Bách Hợp có cảm giác muốn vất đi hai sủng vật đeo bên hông lần nữa. Cô định muốn chơi xấu, thế nhưng lúc này trước ánh mắt uy hiếp của đại hán, Bách Hợp nhìn tấm thẻ trong tay đại hán đột nhiên chấn động. Lúc lấy ra tấm thẻ này, đã khiến cho đám binh sĩ canh giữ đế quốc phụ cần gần đó chú ý. Từng tốp binh sĩ đã đi đến bên này.
Một binh sĩ không thể làm gì được cô, nhưng trăm binh sĩ khiến cho Bách Hợp có một chút áp lực. Bách Hợp lần nữa cắn răng, thực lực của nguyên chủ như vậy, làm sao nàng ta dám một mình đến hành thích Ca Liên Cảnh? Chỉ sợ rằng chưa nhìn thấy mặt Ca Liên Cảnh thì nàng ta cũng không đánh nổi người bên cạnh hắn sẽ bị bắt lại.
Cơ bản ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, trong đế đô nước Lam Á, nghiêm cấm hành vi phá quấy, người dân đại lục mặc dù hung hãn, thế nhưng có thể lén hẹn nhau quyết đấu trên sân bãi. Nhưng nếu có người muốn gây náo loạn, quân đội của Lam Á cũng không phải để không, người bị bắt cho dù mang cấp Kiếm sư cũng khó có có thể chạy thoát. Trong quảng trường này, trên thân kiếm thuỷ tinh của Ca Liên Cảnh có thể áp chế tu vị ma lực của một người, đồng thời bảo vệ cho chiến sĩ đế đô. Nghe nói thuỷ tinh này là lúc trước ba vị Kiếm Tông hợp lực một chỗ mới có được. Đế quốc Lam Á mỗi đời vua đều dùng một cái giá thật lớn để đổi lấy. Những điều này Bách Hợp nghe được là sau khi ký nợ một vạn lượng vàng, chủ nợ kia chỉ cho nàng cách kiếm tiền, đó là đi làm lính đánh thuê.
Sau khi tiếp thu, điều tốt duy nhất là Bách Hợp biết chữ, theo như lời chủ nợ nói, nếu muốn giàu nhanh, thì chỉ có đi làm lính đánh thuê. Nếu tìm được một vài cuộc mua bán, vận khí tốt làm vài năm là có thể trả hết số nợ một vạn lượng vàng kia. Tiến vào nhiệm vụ không bao lâu, thật vất vả nghĩ cách thay nguyên chủ ám sát Ca Liên Cảnh để báo thù. Bách Hợp còn chưa kịp tiến hành kế hoạch của mình, cũng chỉ vì hai ma thú sủng vật chết tiệt của nguyên chủ mà trên lưng phải cõng số nợ khổng lồ phải tốn thời gian mấy năm mới trả hết được. Hơn nữa mấy năm thời gian này cô còn phải không ăn không uống gì mới có thể tích luỹ được.
Cho dù Bách Hợp có nhẫn nại tốt hơn nữa, thì lúc này cũng không khỏi muốn mắng mẹ rồi. Cô có thể nhẫn nại vài năm thậm chí vài chục năm để nâng cao tu vi của mình, để chuẩn bị sau này báo thù, nhưng cô không có cách nào nhịn được lấy tính mạng lãng phí vô ích để trả nợ.
Trước sảnh có mấy thiếu nữ xinh tiếp tân đẹp mặc váy ngắn đang nói chuyện với mấy nhà mạo hiểm. Trong tay là bút lông ngỗng lúc này đang ghi chép. Xếp hàng cả buổi sắc mặt Bách Hợp có chút cứng ngắc, rốt cuộc cũng đợi đến lượt của cô. Cô gái tươi cười ngọt ngào giời thiệu một loạt quy củ của lính đanh thuê. Ví dụ như để vào tổ chức lính đánh thuê càn phải đăng ký, sau đó dựa vào hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thăng cấp, đề cao giá trị con người vv…, cuối cùng Bách Hợp chỉ nghe được cuối cùng một câu:
“Nhận nhiệm vụ cần đăng ký với công đoàn lính đánh thuê?”
“Đúng vậy” Cô gái rất nhanh từ dưới bàn móc ra một cái thẻ thuỷ tinh, đặt trước mặt Bách Hợp: “ Một thẻ có thể kiểm tra xem lính đánh thuê ở đội nào hoặc là xem tư liệu tổ chức của lính đánh thuê, dũng sĩ tôn kính, chỉ cần hai lượng vàng, cô có thể cầm về”.
“…” Trên người cô không có đồng nào.
Sắc mặt Bách Hợp trở nên khó coi đồng thời trầm mặc một lúc lâu, rất nhanh cô gái kia ý thức được điều gì, vui vẻ trên mặt cô ta rất nhanh trùng xuống, không kiên nhẫn thu cái thẻ về: “Nếu như không có tiền, theo quy định của chúng ta, bên này không thể nhận nhiệm vụ, nếu muốn đăng ký làm lính đánh thuê, xin ngài nộp năm lượng bạc”
Cái gì cũng rất cần tiền, vì nguyên nhân gì mà lúc đi ra ngoài nguyên chủ lại chỉ mang theo một đống đồ đạc rách rưới?
“Hai con yêu thú được không?
Nghĩ đến hai yêu thú làm mình phải mang nợ, gân xanh trên trán Bách Hợp nhảy dựng lên, để sủng vật của mình lên quầy, lúc này sắc mặt cô gái kia đã hoàn toàn trầm xuống, cũng không thèm nhìn hai con sủng vật kia: “ Thực xin lỗi, nơi này là công đoàn lính đánh thuê, không phải là nơi giao dịch sủng vật!”
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Bách Hợp cảm thấy một đồng tiền có thể làm khó anh hùn, cô có được thuật Tinh thần luyện thể, cô có được đủ loại kỹ năng, trong quá khứ mỗi lần cô tiến vào nhiệm vụ về sau đề là cố gắng tìm cơ hội luyện tập võ công, đợi đến lúc thực lực của mình lớn mạnh sẽ bắt đầu tìm cách hoàn thành tâm nguyện nguyên chủ. Thế nhưng lúc này trên người cô không có một xu nào, ngược lại vì nguyên chủ nuôi hai thần thú mà lâm vào cảnh nợ nần.
Bởi vì trên người không có tiền, Bách Hợp đành phải nhẹ nhàng lui sang một bên, cô có chút buồn bực, nếu như trên người không có tiền, buối tối ngoài việc chịu đói, cô còn không có chỗ để đi. Đang lúc rầu rĩ, cửa công đoàn lính đánh thuê mở ra, một người có khuôn mặt tuấn tú dò xét đi vào, ánh mắt rơi trên người Bách Hợp, con mắt híp lại, trực tiếp xông tới hướng này, cô gái phía sau gắt gao kéo hắn chậm lại, nhưng bởi vì khí lực không đủ, lúc này bị hắn kéo theo cùng đi tới bên này.
“ Lại gặp mặt.” Chàng trai làm bộ vô tình gặp được, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giọng nói nghe có chút quen tai, nhưng trong đầu cô lại không có ấn tượng gì với tướng mạo này, cô sửa sang lại khăn che mắt trên đầu mình, lại cúi thấp đầu xuống.
Chàng trai kia cũng không nhụt chí, ngược lại ngồi xuống cười hì hì, hắn đã nghe được một lúc, dường như hiểu được tình cảnh Bách Hợp lúc này, lại nhìn cách ăn mặc của cô bây giờ, hiển nhiên biết được người tới công đoàn lính đánh thuê là vì nhận nhiệm vụ kiếm tiền hoặc là để thăng cấp địa vị của mình. Bất kể là loại nào, giống như quy định của hội, một người không thể lập thành một đội, trên mặt chàng trai tuấn tú hiện lên vài phần đắc ý:
“Ta và em gái ta vừa đúng lúc muốn lập thành một đội, còn thiếu một người, có ai muốn cùng không?”
Lần nữa nghe được hắn mở miệng nói chuyện, rốt cục Bách Hợp mới nhớ ra, hôm nay lúc cô tiến vào nhiệm vụ hình như có đạp bay một chàng trai. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên liếc nhìn chàng trai. Mái tóc chàng trai lúc này đã khô, trên người mặc một bộ quần áo kỵ sĩ anh tuấn, lộ ra có chút non nớt, cô gái khoảng tầm mười lăm tuổi hai tay bắt chặt eo, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn. Bách Hợp lại nghĩ đến hắn vừa nói muốn lập một đội lính đánh thuê, mà mình giờ đây vừa đúng lúc cần người lập đội lính đánh thuê. Đến lúc một khi có người ghi lại thân phận của mình rồi, như vậy cô muốn nhận nhiệm vụ hẳn sẽ không có hạn chế. Cô không bị kẹt ở nơi đây, nếu như có thể kiếm được ít tiền đảm bảo cuộc sống của mình, còn thừa thời gian cô có thể tu luyện kiếp thuật, sau này tìm Ca Liên Cảnh báo thù. Nếu nhiều năm sau hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể nhanh chóng thoát khỏi cái thế giới này rồi.
Nghĩ đến đây, thần sắc Bách Hợp dần dần trở nên nhiệt tình, cô quay đầu nhìn chằm chằm chàng trai, con mắt sáng ngời:
“Nếu như không chê, ta nghĩ có lẽ ta có thể gia nhập đội ngũ của ngươi.”
Chàng trai tươi cười nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới đáp ứng. Chẳng qua là lúc đăng ký lính đánh thuê, mấy người đến lại bị đuổi trở về, chàng trai đi đến trước sảnh, cô gái tiếp đón trước sảnh nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, mà nói một câu: “ Một đội lính đánh thuê cần ít nhất năm người” rồi đuổi hắn về.
Ở đây đã có ba người, tuy em gái của chàng trai kia cơ bản không thích thú gì gia nhập đội lính đánh thuê, nhưng chàng trai cũng không có đem lời cự tuyệt của cô gái vào trong tai, ngược lại đôi mắt chuyển động một cái, liền nhảy lên cái ghế gần đó hô lên: “Đội lính đánh thuê mới thành lập còn thiếu hai thành viên tinh anh, tốt nhất là cô gái độc thân xinh đẹp, hoan nghênh gia nhập.”
Cô gái đáng yêu bên cạnh nghe được lời của hắn, mặt đều đen đi dường như biết rõ tính cách của chàng trai, biết nói hắn cũng vô ích, đành hầm hừ ngồi ở một bên.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bách Hợp vẫn chuẩn bị để tiếp thu nội dung câu chuyện, nhưng không ngờ câu chuyện chỉ tiếp thu đến dây thì không còn gì nữa.
Đã làm rất nhiều nhiệm vụ, mỗi một nội dung câu chuyện đại khái đều là nguyên chủ trong câu chuyện có kết cục bị ruồng bỏ, cho nên sau khi chết đi thì không cam lòng, dùng linh hồn đánh đổi lấy sự giúp đỡ của Lý Duyên Tỷ, cô sẽ thay họ hoàn thành tâm nguyện. Thế nhưng giờ đây Bách Hợp phát hiện căn bản nữ nhân vật chính cũng không có cảnh tượng chết đi, điều này không bình thường.
Trước khi tiếp thu nội dung câu chuyện, cô còn lo lắng thời gian sẽ lâu, nên đặc biệt chọn một nơi yên tĩnh, không nghĩ tới nội dung câu chuyện lần này lại ngắn hơn dự đoán của cô. Bách Hợp im lặng túm chặt quần áo, xác định bản thân cũng không có bị bất cứ việc gì từ bên ngoài cắt đứt việc tiếp thu câu chuyện. Bách Hợp túm lấy tóc, cẩn thận nghĩ lại câu chuyện đơn giản ngắn gọn mà nguyên chủ đã trải qua. Bắt đầu là nguyên chủ có một gia đình hạnh phúc, sau đó trong nhà có chuyện xấu xảy ra, nàng ta còn chưa có bắt đầu cuộc báo thù thì câu chuyện đã chấm dứt. Không biết có phải do trước kia làm nhiệm vụ mỗi một người đề không chỉ có nguyên nhân đơn giản như vậy, khiến cho Bách Hợp không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải trong lúc nguyên chủ báo thù, gặp phải chuyện oan khúc, nhưng vì có một vài nguyên nhân không rõ nên ảnh hưởng tới việc tiếp thu câu chuyện hay không.
Bách Hợp cau chặt mày lại, cô ôm thanh kiếm cổ màu xanh ở trước ngực, bắt đầu cẩn thận đem manh mối ít ỏi tiếp thu được trong đầu suy nghĩ lại một lần. Nguyên chủ tên là Bách Bách Hợp, xuyên vào một cô gái đơn độc trong một thế giới dị giới, xuyên không đến một gia đình thợ săn bình thường trên đại lục Maya, có một người mẹ và chị gái dịu dàng lương thiện. Cũng có một người cha cùng ba người anh trai dũng mãnh, nhưng bởi vì cha và các anh đều sùng bái chiến tướng Đế quốc Ca Liên Cảnh, thì ra đó là bức tượng lúc trước cô nhìn thấy ở quảng trường. Nên không chùn bước gia nhập vào trong quân đội, vì bảo vệ Đế quốc cuối cùng bị chết trong tay người thú.
Vài năm sau, trong lúc vô tình một lần nguyên chủ ra ngoài hái nấm, gặp một đạo quân đội, mà thanh niên đứng đầu tự xưng gọi là Ca Liên Cảnh, bọn họ xuất hiện bên trong cánh rừng rậm này, nhìn qua thấy vừa khát vừa mệt mỏi, nguyên chủ dẫn bọn họ trở lại trong làng. Kết quả mang lại tai hoạ ngập đầu, bởi vậy sự sùng bái đối với Ca Liên Cảnh trong lòng nguyên chủ biến thành oán hận. Từ đó nghĩ cách tìm hắn báo thù
Nhưng thế giời này là thế giới coi trọng sức mạnh, Ca Liên Cảnh không những là một thống soái ưu tú, ngoài việc ở trong quân đội hắn gặp may ra, còn có thực lực Đại kiếm sư. Trên đại lục Maya này, kiếm sĩ là người được tôn trọng, được chia theo đẳng cấp: Kiếm sĩ, Kiếm sư, Kiếm tông và Kiếm Tôn. Người có thể trở thành Kiếm sĩ vốn đã ít lại càng thêm ít rồi, chứ đừng nói tới Kiếm sư cùng với Kiếm tông. Trên toàn bộ đại lục chỉ có vỏn vẹn ba vị Kiếm tông thanh danh cực kỳ vang dội. Về phần Kiếm tôn, căn bản là chưa từng có xuất hiện.
Nguyên chủ cực kỳ may mắn, nàng nhà tan cửa nát, về sau một mình trốn thoát, chạy vào trong rừng rậm lạnh lẽo nguy hiểm có tiếng trên đại lục, trùng hợp lại được ông lão thần bí cứu. Ông lão thu nàng làm đồ đệ, dạy nàng kiếm thuật, nguyên chủ giẫm vận khí cứt chó lại hấp thu được linh dịch Thiên Địa, cuối cùng cải tạo thân thể thành thể chất tuyệt vời thích hợp để luyện kiếm. Mà trước đấy hai tháng, ông lão mang đan dược cho nàng ăn, nguyên chủ đột phát đến cấp tiểu Kiếm sư, rồi chuẩn bị xuống núi tìm Ca Liên Cảnh báo thù. Chỉ là vừa tiến vào đô thành nước Lam Á, Bách Hợp không rõ ràng xuyên tới.
“…” Nghĩ đến đây, Bách Hợp đột nhiên có cảm giác không nói lên lời mà đi hỏi ông trời. Cho dù một lần lại một lần nhớ lại câu chuyện, cô đều như trước không rõ nhiệm vụ lần này, nguyên chủ chẳng qua mới đạt được cấp tiểu Kiếm sư, còn chưa đạt tới cấp Đại Kiếm sư. Mà vài năm trước đây, khi Ca Liên Cảnh tàn sát làng của nàng lúc đó hắn đã đạt cấp Đại Kiếm sư, đã qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ giờ đây thực lực của Ca Liên Cảnh đã cao hơn lúc trước rất nhiều. Chênh lệch sức mạnh giữa hai cấp bậc Kiếm sĩ có thể coi bằng khoảng cách của hệ ngân hà. Nguyên chủ lấy đâu ra được tự tin lớn như vậy, tiểu Kiếm sư lại dám lao xuống núi tìm người báo thù.
Huống chi trước đấy người ta nói người ta là Ca Liên Cảnh, nàng liền tin người ta thực sự là Ca Liên Cảnh ư? Nhất là ông lão thần bí kia rõ ràng có thực lực cường đại còn nói muốn thay nàng ấy báo thù, tại sao nàng ta còn muốn đi tìm cái chết đây? Bách Hợp nhịn không được muốn cào tường, cô cố gắng nén lại cảm giác phiền não trong lòng do không xác định được nhiệm vụ lần này mang đến. Nghĩ đến mình có một đôi mắt xanh nhạt, cô lại muốn hộc máu.
Đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, Bách Hợp thờ phụng khiêm tốn mới là vương đạo, súng bắn chim đầu đàn, nguyên chủ không biết đạp được vận khí gì mà tuỳ tiện là có thể gặp được linh dịch hiếm có, ngâm hết uống xong còn có thể làm thay đổi màu mắt. Hôm nay sở hữu một đôi mắt như thế, cô vừa mới vào thành đã khiến cho người khác chú ý, nghĩ đến trong trí nhớ nguyên chủ,trước tiên nàng ý định tìm một nơi tâm thường để ở lại. Đến buổi tối sẽ tìm thời cơ ám sát Ca Liên Cảnh. Bách Hợp suýt nữa phun máu. Có một đôi mắt màu xanh nhạt, mà người trên đại lục này chủ yếu là mắt màu hạt kê, đen và xanh đậm, trong tình huống này đôi mắt của cô quả thực là đom đóm trong bóng tối, đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm thu hút mọi chú ý.
Thở dài một cái, trong lúc này Bách Hợp cảm giác như mình bị Lý Duyên Tỷ lừa gạt, anh nói cái gì mà nhiệm vụ cực kỳ đơn giản. Đã không biết nội dung câu chuyện, Bách Hợp lại không tin nhiệm vụ đơn giản chỉ là thay nguyên chủ tìm Ca Liên Cảnh báo thù như vậy, nói không biết chừng còn có những tình tiết khác, nhưng mình lại không có tiếp nhận được. Trước mắt chỉ có thể tìm Ca Liên Cảnh báo thù
May mắn lúc cô vừa mới vào thành đã nhìn qua bức tượng kia, xác thực chính là kẻ thù trong ấn tượng. Nếu như nguyên chủ nhận nhầm người, thì thực sự khôi hài rồi, đến lúc đó trời đất bao la, cô biết đi đâu tìm hung thủ giết người giả mạo Ca Liên Cảnh kia? Thế nhưng lúc này đây tạm thời nhận định mục tiêu nhiệm vụ cô cũng không cảm thấy thoải mái, đừng nói Ca Liên Cảnh có khả năng đột phát cấp bậc Đại Kiếm sư, mà cho dù không có đột phá thì chỉ cần một Đại Kiếm sư cũng đã có thể dễ dàng đè chết nguyên chủ rồi. Huống chi hắn còn có quyền cao chức trọng, bên người hầu hết đều là cao thủ. Bách Hợp không cần nghĩ đã biết muốn ám sát hắn không phải một chuyện dễ dàng. Trong lòng cô lặng lẽ thắp cho mình một ngọn nến, lại một lần nữa hoài nghi Lý Duyên Tỷ nói cho mình một nhiệm vụ đơn giản có phải là lừa gạt cô hay không.
Chuyển trường kiếm sang tay bên kia, Bách Hợp duỗi tay phải chống vách tường muốn đứng dậy, nhưng hai bên hông đeo hai túi to rất nặng. Nặng thật đấy, Bách Hợp thò tay vào sờ thấy một vật mềm mềm kêu lên, lần nữa trầm mặc.
Đó là một đôi thần thú, trong lúc vô tình nguyên chủ có được đã nhận nàng làm chủ nhân. Trên đại lục này, ngoài con người và người thú thì còn có yêu thú. Yêu thú cũng được chia thành mấy cấp bậc. Đẳng cấp cao nhất tất nhiên là thần thú, đôi thần thú này của nguyên chủ cực kỳ trân quý, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, nếu là thần thú trưởng thành, thì một thần thú có thực lực tương đương với Kiếm tông. Đôi thần thú này là một cặp song sinh. Lại cực kỳ hiếm có, bởi vì là sinh đôi nên tâm ý tương thông, sức mạnh càng vượt xa thần thú bình thường. Cơ bản chúng là hai trợ lực lớn cho nguyên chủ, nhưng mà bọn chúng vẫn còn là thần thú chưa trưởng thành.
Thần thú có mệnh vượt xa loài người, mà thời kỳ sinh trưởng cực kỳ dài, nếu chúng thật sự là tiểu thần thú không gặp được kỳ ngộ gì thì chỉ sợ rằng muốn đợi chúng đạt tới cấp bậc tương đương Kiếm tông chắc phải mất hai trăm năm sau. Mà hai trăm năm sau, gái trinh nữ cũng thành đàn bà rồi, còn báo thù cái gì nữa?
Bách Hợp lần nữa nghiến răng, đôi thần thú này được ông lão dùng phương pháp đặc biệt để thăng cấp, lúc này vẫn còn đang trong thời kỳ ngủ say, muốn đợi tỉnh lại không biết là bao giờ. Vì vậy lúc này đây Bách Hợp chỉ có thể tự thân vận động mà thôi, đôi thần thú này mang danh tiếng là thần thú chỉ gọi cho dễ nghe, cũng không giúp ích được gì.
Đôi thần thú này còn nhỏ, thế nhưng trọng lượng cũng không nhẹ. Bách Hợp không biết trước kia nguyên chủ làm thế nào để mang chúng theo một đường đến được thủ đô nước Lam Á. Nhưng lúc này cô thực sự có loại xúc động muốn ngay lập tức vất đi hai vật được gọi là thần thú mà không có tác dụng này. Nhớ lại hết câu chuyện đã tiếp thu, Bách Hợp từ trong ngõ hẻm đi ra với sắc mặt âm trầm. Lúc này tâm tình của cô có chút nặng nề, trong quảng trường người cũng dần dần đông hơn. Lúc Bách Hợp đi qua, không ít ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Như vậy không phải là một biện pháp tốt, làm cho mọi người chú ý đến, cô muốn ám sát Ca Liên Cảnh là nhiệm vụ khó có thể thực hiện.
Thay vì bị người khác nhìn chằm chăm, cô chỉ có thể thay đổi cách ăn mặc, gương mặt che đi là tốt nhất, nhưng cặp mắt nguyên chủ bây giờ rất thu hút. Bách Hợp buồn bực nhìn thoáng qua mặt tường sạch sẽ sáng bóng dường như có thể nhìn rõ đường nét gương mặt, lấy tay xé một đoạn ống tay áo xuống cô buộc mái tóc xoăn đỏ lên cao như đuôi ngựa, giống như tất cả những du khách tại đây, sau cùng dùng miếng vải còn lại bịt lấy một con mắt, từ cô gái xinh đẹp thuần khiết mang theo đồ đạc vào thành trong nháy mắt Bách Hợp trở thành một người kỳ quái trên lưng đeo hai túi da- Độc nhãn long.
Mới bắt đầu Bách Hợp còn chưa quen chỉ dùng một con mắt để nhìn, nhưng dần dần người nhìn cô liền ít đi, có nhiều hành khách bởi vì chiến đấu mà mất đi một vài bộ phận, hình tượng bây giờ Bách Hợp bớt chú ý hơn hình dáng lúc đầu một đầu tóc xoăn cùng một đôi mắt xanh rất nhiều.
Vừa bịt lại một bên mắt, Bách Hợp soi lên bức tường thuỷ tinh kia sửa sang lại một bên mắt bị bịt, nơi buộc lại khiến cho cô cảm thấy đau, nguyên chủ có được làn da vô cùng mịn màng, cô vừa chuyển nút buộc ra sau đầu thì trong của hàng liền có tiếng mắng lớn:
“Yêu thú xấu xa của ai, ăn hết của ma tinh của ta rồi!”
Bách Hợp ngẩng đầu lên, một vị đại hán có gương mặt rám nắng râu quai nón, dáng người cực kỳ cường tráng liền vọt ra, đi phía sau hắn còn có mấy tiểu nhị, một lát đã vây quanh Bách Hợp đang đứng ngoài cửa hàng. Trong tay đại hán là hai yêu thú đang giãy giụa, lúc này trừng mắt nhìn Bách Hợp nói: “ Có phải là sủng vật của cô không? Không trông được vật nhỏ này à, chúng ăn hết ma tinh của ta rồi, bồi thường tiền đi!”
“…” Bách Hợp nhìn hai tiểu thần thú, rõ ràng vừa rồi còn ngủ say, trong trí nhớ ông lão dạy cho nguyên chủ từng nói qua, hai thần thú này thời gian thăng cấp không ổn định, có thể tầm năm ba tháng, cũng có thể là năm ba năm, chỉ có thể xem cơ duyên của nàng ấy, hai thần thú này đã ngủ say rất lâu, nhưng vì cớ gì lúc này lại đột nhiên tỉnh lại? Hơn nữa bộ dáng lúc này còn chọc ra một cái tai hoạ rất lớn.
“ Ma tinh trong cửa hàng của ta gần như bị ăn hết sạch, trong đó còn có hai khối thạch ma tinh tím, ít nhất giá trị một vạn lượng vàng”. Đại hán kia cười lạnh. Theo bản năng Bách Hợp muốn phủ nhận hai ma thú này không phải của mình, người ở đây tuổi thọ bình thường khoảng 150 tuổi, nếu tiến đến cấp bậc Kiếm tông thì có thể sống đến 300 năm, mà một thần thú tiến vào giai đoạn trưởng thành cần 300 năm, cô đi vào trong nhiệm vụ lần này là thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, không phải làm vú em cho thần thú, hai tiểu thần thý này chỉ là gánh nặng, hơn nữa nhìn bộ dáng còn muốn ăn thêm ma tinh cái gì đó. Trong trí nhớ nguyên chủ cũng không biết cái đấy là gì. Có thể lúc nghe đến một vạn lượng vàng, Bách Hợp biết rõ chính mình không trả nổi khoản nợ này, cô lắc đầu: “ Đây không phải ma thú của ta…”
Lời nói còn chưa dứt, hai tiểu thần thú giãy giụa rồi cắn vào tay đại hán, hai tiểu thần thú này tuy còn chưa tiến đến trạng thái trưởng thành, nhưng dù sao cũng có huyết thống thần thú. Một cái cắn này liền cắn nát chân lực bảo vệ thân thể của đại hán kia. Đại hán kêu lên một tiếng, hai thần thú thoáng một cái nhanh chóng rút vào trong hai cái túi bên hông của Bách Hợp
“Hừ hừ”. Bỗng nhiên ngay lúc đó đại hán nở nụ cười lạnh, một bên lấy ra một tấm thẻ trong suốt nói: “Ta khuyên cô nên thức thời một chút, nếu cô muốn trốn nợ, đoàn Á Long kỵ sĩ đế đô do một tay đại nhân Ca Liên Cảnh huấn lyện có thể đang ở đây. Nếu như ta báo đội quản lý đế đô, ít nhất cô phải ở trong tù mười năm đấy”.
Bách Hợp có cảm giác muốn vất đi hai sủng vật đeo bên hông lần nữa. Cô định muốn chơi xấu, thế nhưng lúc này trước ánh mắt uy hiếp của đại hán, Bách Hợp nhìn tấm thẻ trong tay đại hán đột nhiên chấn động. Lúc lấy ra tấm thẻ này, đã khiến cho đám binh sĩ canh giữ đế quốc phụ cần gần đó chú ý. Từng tốp binh sĩ đã đi đến bên này.
Một binh sĩ không thể làm gì được cô, nhưng trăm binh sĩ khiến cho Bách Hợp có một chút áp lực. Bách Hợp lần nữa cắn răng, thực lực của nguyên chủ như vậy, làm sao nàng ta dám một mình đến hành thích Ca Liên Cảnh? Chỉ sợ rằng chưa nhìn thấy mặt Ca Liên Cảnh thì nàng ta cũng không đánh nổi người bên cạnh hắn sẽ bị bắt lại.
Cơ bản ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, trong đế đô nước Lam Á, nghiêm cấm hành vi phá quấy, người dân đại lục mặc dù hung hãn, thế nhưng có thể lén hẹn nhau quyết đấu trên sân bãi. Nhưng nếu có người muốn gây náo loạn, quân đội của Lam Á cũng không phải để không, người bị bắt cho dù mang cấp Kiếm sư cũng khó có có thể chạy thoát. Trong quảng trường này, trên thân kiếm thuỷ tinh của Ca Liên Cảnh có thể áp chế tu vị ma lực của một người, đồng thời bảo vệ cho chiến sĩ đế đô. Nghe nói thuỷ tinh này là lúc trước ba vị Kiếm Tông hợp lực một chỗ mới có được. Đế quốc Lam Á mỗi đời vua đều dùng một cái giá thật lớn để đổi lấy. Những điều này Bách Hợp nghe được là sau khi ký nợ một vạn lượng vàng, chủ nợ kia chỉ cho nàng cách kiếm tiền, đó là đi làm lính đánh thuê.
Sau khi tiếp thu, điều tốt duy nhất là Bách Hợp biết chữ, theo như lời chủ nợ nói, nếu muốn giàu nhanh, thì chỉ có đi làm lính đánh thuê. Nếu tìm được một vài cuộc mua bán, vận khí tốt làm vài năm là có thể trả hết số nợ một vạn lượng vàng kia. Tiến vào nhiệm vụ không bao lâu, thật vất vả nghĩ cách thay nguyên chủ ám sát Ca Liên Cảnh để báo thù. Bách Hợp còn chưa kịp tiến hành kế hoạch của mình, cũng chỉ vì hai ma thú sủng vật chết tiệt của nguyên chủ mà trên lưng phải cõng số nợ khổng lồ phải tốn thời gian mấy năm mới trả hết được. Hơn nữa mấy năm thời gian này cô còn phải không ăn không uống gì mới có thể tích luỹ được.
Cho dù Bách Hợp có nhẫn nại tốt hơn nữa, thì lúc này cũng không khỏi muốn mắng mẹ rồi. Cô có thể nhẫn nại vài năm thậm chí vài chục năm để nâng cao tu vi của mình, để chuẩn bị sau này báo thù, nhưng cô không có cách nào nhịn được lấy tính mạng lãng phí vô ích để trả nợ.
Trước sảnh có mấy thiếu nữ xinh tiếp tân đẹp mặc váy ngắn đang nói chuyện với mấy nhà mạo hiểm. Trong tay là bút lông ngỗng lúc này đang ghi chép. Xếp hàng cả buổi sắc mặt Bách Hợp có chút cứng ngắc, rốt cuộc cũng đợi đến lượt của cô. Cô gái tươi cười ngọt ngào giời thiệu một loạt quy củ của lính đanh thuê. Ví dụ như để vào tổ chức lính đánh thuê càn phải đăng ký, sau đó dựa vào hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thăng cấp, đề cao giá trị con người vv…, cuối cùng Bách Hợp chỉ nghe được cuối cùng một câu:
“Nhận nhiệm vụ cần đăng ký với công đoàn lính đánh thuê?”
“Đúng vậy” Cô gái rất nhanh từ dưới bàn móc ra một cái thẻ thuỷ tinh, đặt trước mặt Bách Hợp: “ Một thẻ có thể kiểm tra xem lính đánh thuê ở đội nào hoặc là xem tư liệu tổ chức của lính đánh thuê, dũng sĩ tôn kính, chỉ cần hai lượng vàng, cô có thể cầm về”.
“…” Trên người cô không có đồng nào.
Sắc mặt Bách Hợp trở nên khó coi đồng thời trầm mặc một lúc lâu, rất nhanh cô gái kia ý thức được điều gì, vui vẻ trên mặt cô ta rất nhanh trùng xuống, không kiên nhẫn thu cái thẻ về: “Nếu như không có tiền, theo quy định của chúng ta, bên này không thể nhận nhiệm vụ, nếu muốn đăng ký làm lính đánh thuê, xin ngài nộp năm lượng bạc”
Cái gì cũng rất cần tiền, vì nguyên nhân gì mà lúc đi ra ngoài nguyên chủ lại chỉ mang theo một đống đồ đạc rách rưới?
“Hai con yêu thú được không?
Nghĩ đến hai yêu thú làm mình phải mang nợ, gân xanh trên trán Bách Hợp nhảy dựng lên, để sủng vật của mình lên quầy, lúc này sắc mặt cô gái kia đã hoàn toàn trầm xuống, cũng không thèm nhìn hai con sủng vật kia: “ Thực xin lỗi, nơi này là công đoàn lính đánh thuê, không phải là nơi giao dịch sủng vật!”
Làm nhiều nhiệm vụ như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Bách Hợp cảm thấy một đồng tiền có thể làm khó anh hùn, cô có được thuật Tinh thần luyện thể, cô có được đủ loại kỹ năng, trong quá khứ mỗi lần cô tiến vào nhiệm vụ về sau đề là cố gắng tìm cơ hội luyện tập võ công, đợi đến lúc thực lực của mình lớn mạnh sẽ bắt đầu tìm cách hoàn thành tâm nguyện nguyên chủ. Thế nhưng lúc này trên người cô không có một xu nào, ngược lại vì nguyên chủ nuôi hai thần thú mà lâm vào cảnh nợ nần.
Bởi vì trên người không có tiền, Bách Hợp đành phải nhẹ nhàng lui sang một bên, cô có chút buồn bực, nếu như trên người không có tiền, buối tối ngoài việc chịu đói, cô còn không có chỗ để đi. Đang lúc rầu rĩ, cửa công đoàn lính đánh thuê mở ra, một người có khuôn mặt tuấn tú dò xét đi vào, ánh mắt rơi trên người Bách Hợp, con mắt híp lại, trực tiếp xông tới hướng này, cô gái phía sau gắt gao kéo hắn chậm lại, nhưng bởi vì khí lực không đủ, lúc này bị hắn kéo theo cùng đi tới bên này.
“ Lại gặp mặt.” Chàng trai làm bộ vô tình gặp được, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn thoáng qua, giọng nói nghe có chút quen tai, nhưng trong đầu cô lại không có ấn tượng gì với tướng mạo này, cô sửa sang lại khăn che mắt trên đầu mình, lại cúi thấp đầu xuống.
Chàng trai kia cũng không nhụt chí, ngược lại ngồi xuống cười hì hì, hắn đã nghe được một lúc, dường như hiểu được tình cảnh Bách Hợp lúc này, lại nhìn cách ăn mặc của cô bây giờ, hiển nhiên biết được người tới công đoàn lính đánh thuê là vì nhận nhiệm vụ kiếm tiền hoặc là để thăng cấp địa vị của mình. Bất kể là loại nào, giống như quy định của hội, một người không thể lập thành một đội, trên mặt chàng trai tuấn tú hiện lên vài phần đắc ý:
“Ta và em gái ta vừa đúng lúc muốn lập thành một đội, còn thiếu một người, có ai muốn cùng không?”
Lần nữa nghe được hắn mở miệng nói chuyện, rốt cục Bách Hợp mới nhớ ra, hôm nay lúc cô tiến vào nhiệm vụ hình như có đạp bay một chàng trai. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên liếc nhìn chàng trai. Mái tóc chàng trai lúc này đã khô, trên người mặc một bộ quần áo kỵ sĩ anh tuấn, lộ ra có chút non nớt, cô gái khoảng tầm mười lăm tuổi hai tay bắt chặt eo, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn. Bách Hợp lại nghĩ đến hắn vừa nói muốn lập một đội lính đánh thuê, mà mình giờ đây vừa đúng lúc cần người lập đội lính đánh thuê. Đến lúc một khi có người ghi lại thân phận của mình rồi, như vậy cô muốn nhận nhiệm vụ hẳn sẽ không có hạn chế. Cô không bị kẹt ở nơi đây, nếu như có thể kiếm được ít tiền đảm bảo cuộc sống của mình, còn thừa thời gian cô có thể tu luyện kiếp thuật, sau này tìm Ca Liên Cảnh báo thù. Nếu nhiều năm sau hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể nhanh chóng thoát khỏi cái thế giới này rồi.
Nghĩ đến đây, thần sắc Bách Hợp dần dần trở nên nhiệt tình, cô quay đầu nhìn chằm chằm chàng trai, con mắt sáng ngời:
“Nếu như không chê, ta nghĩ có lẽ ta có thể gia nhập đội ngũ của ngươi.”
Chàng trai tươi cười nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới đáp ứng. Chẳng qua là lúc đăng ký lính đánh thuê, mấy người đến lại bị đuổi trở về, chàng trai đi đến trước sảnh, cô gái tiếp đón trước sảnh nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, mà nói một câu: “ Một đội lính đánh thuê cần ít nhất năm người” rồi đuổi hắn về.
Ở đây đã có ba người, tuy em gái của chàng trai kia cơ bản không thích thú gì gia nhập đội lính đánh thuê, nhưng chàng trai cũng không có đem lời cự tuyệt của cô gái vào trong tai, ngược lại đôi mắt chuyển động một cái, liền nhảy lên cái ghế gần đó hô lên: “Đội lính đánh thuê mới thành lập còn thiếu hai thành viên tinh anh, tốt nhất là cô gái độc thân xinh đẹp, hoan nghênh gia nhập.”
Cô gái đáng yêu bên cạnh nghe được lời của hắn, mặt đều đen đi dường như biết rõ tính cách của chàng trai, biết nói hắn cũng vô ích, đành hầm hừ ngồi ở một bên.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 565: Dị Giới: Nữ vương giá lâm 2
10.0/10 từ 49 lượt.