Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 500: Cô gái trong đoàn xiếc -5

Edit: Jolly

Beta: Sakura

Phía trước khoảng 800 mét có một đoạn tường vây vây lại, lúc này bên trong đang phát tiếng tập thể dục buổi sáng, lúc này cách khá xa không nghe rõ, Bách Hợp chạy tới gần mới nghe được rõ ràng, đây là một ngôi trường 9 năm giáo dục bắt buộc ở ngoại thành, Bách Hợp chạy ngoài tường vây một vòng phát hiện diện tích trường này không nhỏ, lúc này các học sinh bên trong cũng nghe thấy tiếng chuông báo thức bắt đầu tập thể dục theo nhạc, chung quanh ký túc xá cũng đã sáng đèn, bên trong hỗn loạn một mãnh, trong đầu Bách Hợp bất chợt nảy ra chủ ý.

Đứng đợi bên ngoài gần nữa giờ đồng hồ, sắc trời dần dần sáng lên, chung quanh người lui tới cũng dần đông hơn, phòng bảo vệ của trường học cũng sáng đèn, cổng trường học cũng mở ra, một số học sinh ở gần đó cũng lục đục đeo cặp sách tới trường, Bách Hợp chen lẫn trong đám học sinh đi vào trong, cô tùy ý tìm một học sinh hỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, liền đi về phía đó.


Trường trung học này cũng không phải là trường trọng điểm gì, hôm nay cũng không phải là ngày lễ, cửa phòng hiệu trưởng đang mở, Bách Hợp bước tới người đàn ông trung niên kia liền ngẩng đầu lên, Bách Hợp mỉm cười gật đầu chủ động lên tiếng chào hỏi với ông ta: “Xin chào thầy, tôi họ Triệu vốn là học nghệ thuật biểu diễn, trong lúc vô tình cùng em trai đi ngang qua đây, thấy được quý trường, muốn tại quý trường tổ chức một buổi biểu diễn miễn phí, tôi chỉ là hứng thú yêu thích cũng không cần gì đến tiền tài, chỉ cần thầy phái mấy học sinh trong trường tới giúp tôi chuyển thiết bị, cũng mượn quý trường một chỗ trống biểu diễn, như vậy có thể chứ?”

Nếu như Bách Hợp đến nói là đoàn xiếc mình muốn ở bên cạnh thu phí biểu diễn, chỉ sợ là lời cô chưa nói xong đã bị hiệu trưởng đuổi ra ngoài rồi, nhưng lúc này cô nói không thu tiền, hơn nữa chỉ là thuần túy yêu thích biểu diễn, lại không cần trường học xuất tiền, cùng lắm chỉ mượn một chỗ trống hơn nữa chỉ phái mấy học sinh đến giúp đỡ chuyển thiết bị mà thôi, tuy không biết lai lịch Bách Hợp như thế nào, nhưng vị hiệu trưởng kia vừa nghe có chuyện tốt như vậy trên mặt lập tức lộ ra tươi cười. Sau khi Bách Hợp vào văn phòng hiệu trưởng bài tỏ rõ ý định, việc muốn biểu diễn trong trường học hiệu trưởng cơ hô đã đáp ứng, bởi vì Bách Hợp không thu tiền, cũng không phải buôn bán vãng lai, cho nên hiệu trưởng kia cũng không kiểm tra thân phận của Bách Hợp, chỉ là hiệu trưởng sợ Bách Hợp sẽ đổi ý, cuối cùng đưa ra yêu cầu muốn Bách Hợp ký hợp đồng, Bách Hợp nhẹ gật đầu nhận lời, đem 10 hạng mục mình muốn biểu diễn toàn bộ viết lên, cũng ký tên biểu thị chính mình tuyệt không thu phí, hiệu trưởng lúc này mới tươi cười tiễn cô ra ngoài.

Lúc cô mang theo một tờ hợp đồng đơn sơ như vậy trở lại xe, Triệu Tấn Anh đã thức dậy đang ở trong xe kéo cửa ‘loảng xoảng’, lúc sáng sớm Bách Hợp đi ra ngoài đã khóa cửa sắt phía sau xe tải lại, cậu ta từ bên trong không mở được, Bách Hợp đi tới nhẹ nhàng mở cửa ra, Triệu Tấn Anh bực bội khuôn mặt đỏ bừng lên, một đầu tóc xoăn bù xù, lúc này đang oán hận trừng mắt nhìn Bách Hợp, cũng chưa kịp hỏi cô sáng sớm đã đi đâu, cả người lạnh run nhanh chóng nhảy xuống xe chạy vèo vào sau bụi cây, hiển nhiên vừa rồi luống cuống là do quá mót.

Bách Hợp cố nhịn cười, Triệu Tấn Anh run cầm cập từ sau bụi cây đi ra, có chút xấu hổ nhìn Bách Hợp, lại có chút buồn bực hỏi: “Chị, sáng sớm chị đi đâu vậy?”


“Chiều nay chúng ta đến trường học biểu diễn.” Bách Hợp vừa nói vừa giương tờ hợp đồng trong tay mình lên, như bây giờ Triệu Tấn Anh cũng biết đoàn xiếc ước định biểu diễn không hề giống trước kia chỉ cần thảo luận miệng là được, hiện tại biểu diễn là làm hợp đồng ký tên lăn dấu tay, cậu ta nghe được có thể biểu diễn hai mắt đều dại ra, có chút kinh hỉ nói: “Thật không? Nhưng chúng ta không đủ người, chị Học Nhi và anh Lăng Phong không có ở đây, đến lúc đó trường học cảm thấy biểu diễn không tốt, có thể bắt chúng ta trả tiền lại không?”

“Không cần hai người kia, một mình chị biểu diễn là được, lại không thu tiền, làm sao trả tiền lại được?”

Nghe đến tên hai người Triệu Học Nhi, gương mặt Bách Hợp đang cười thoáng cái âm trầm xuống, cô đem hợp đồng cất trong túi áo, Triệu Tấn Anh nghe đến không thu tiền giống như bị tạt một chậu nước lạnh, sau nữa ngày cắn răng không nói tiếng nào, Bách Hợp cũng mặc kệ cậu ta. Lúc này đã đáp ứng biểu diễn tuy Bách Hợp đã tiếp thu thân thể nguyên chủ, thế nhưng trong các lần làm nhiệm vụ đối với biểu diễn xiếc vẫn là lần đầu tiên, cô muốn thừa dịp buổi chiều trước khi biểu diễn luyện tập lại một lần, ít nhất quen thuộc một ít cũng tốt, tuy nói với Triệu Tấn Anh không thu tiền nhưng trong lòng Bách Hợp cũng không thực nghĩ rằng sẽ không thu tiền.

Triệu Tấn Anh phiền muộn đi theo sau lưng Bách Hợp nhìn cô bắt đầu luyện những động tác đơn giản, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thấy Bách Hợp không thrgm để ý đến cậu ta, Triệu Tấn Anh cũng bắt đầu hờn dỗi, ngồi một bên không lên tiếng.


Lúc này tập đi trên dây thép khẳng định là không được, Bách Hợp đanh phải tìm dây thừng ra buộc lên hai cây to gần đó, thử nhảy lên tìm cảm giác thăng bằng, do cô nhiều lần trong nhiệm vụ đã luyện qua võ công, cũng không có chứng sợ độ cao, chỉ cần tìm thấy vài phần cảm giác của nguyên chủ Bách Hợp liền nhảy xuống dưới.

Lúc giữa trưa trường học quả nhiên phái một đội học sinh nam tới giúp đỡ chuyển thiết bị, các bạn học này vừa nghe đến xế chiều không cần đi học lại được xem biểu diễn xiếc miễn phí, mỗi người đều rất vui vẻ  . Tuy Triệu Tấn Anh lúc này còn có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến gười biểu diễn không phải là mình huống chi Bách Hợp cũng đã đáp ứng, bởi vậy không thể làm gì liền đi theo khuân đồ, đã có học sinh trong trường cùng một số thầy giáo tự nguyện hổ trợ, cái lều kia dựng cũng nhanh, không đến hai giờ rạp xiếc trên sân vận động tạm thời cũng xong, đến thời gian ước định, bản thân Bách Hợp thay đổi một thân quần áo biểu diễn, thừa dịp chưa đến lúc biểu diễn liền căn dây thép lên luyện tập, không biết có phải là do Triệu Bách Hợp từng hai lần bị rơi xuống hay không, lúc Bách Hợp đi trên dây thép thân thể bản năng có chút sợ hãi, cô liên tiếp bắt buộc bản thân đi hai lần, mới đè ép sợ hãi  trong lòng xuống.

Đợi đến lớp buổi chiều kết thúc trước một tiết, trên sân vận động rất nhiều người đều đem ghế đền chuẩn bị xem biểu diễn, trước kia tuy đoàn xiếc Triệu gia cũng biểu diển trước nhiều người, nhưng số người đó cũng không tính là nhiều, cái trường học này từ học sinh tiểu học đến trung học tất cả đều là giáo dục bắt buộc 9 năm, học sinh gần ngàn người, cộng thêm các thầy cô giáo cùng gia đình, lúc này chung quanh chặt như nêm cối, bởi vì ngay từ đầu Bách Hợp nói rõ là biểu diễn không thu tiền, trường học cũng nhận phần ân tình này, lúc này còn đặc biệt vì cô chuẩn bị các loại âm thanh, trước khi biểu diễn Triệu Tấn Anh phụ diễn nguyên bản không quá cam tâm tình nguyện, nhưng nhìn thấy có nhiều người xem như vậy, ngược lại có chút kích thích, rất lưu loát giới thiệu Bách Hợp biểu diễn tiết mục đi dây thép, khó có được tâm tình cậu ta tốt còn nói hai câu chuyện cười dí dõm, thiếu niên này tuấn tú đáng yêu vừa mới kể xong tất cả mọi người có mặt đều cười lên.

Khởi đầu thuận lợi chẳng khác nào thành công một nữa, lúc Bách Hợp đứng trên khung sắt bắt dây thép qua, rất nhiều bạn học sinh nhìn thấy trên người cô không có buộc dây thừng bảo hộ, rất nhiều người đều hút khí lạnh, hiệu trưởng ngồi phía trước có chút lo lắng đứng dậy, hiển nhiên cũng sợ một buổi biểu diễn miễn phí lại xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng khi Bách Hợp thuận lợi đi qua dây thép xong, dưới sân lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.


Rất nhiều học sinh từng xem qua các tiết mục biểu diễn ảo thuật xiếc thú các loại trên ti vi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, 10 tiết mục biểu diễn xong thời gian vẫn còn sớm, rất nhiều học sinh đôi mắt trông mong nhìn về phía sân khấu không muốn rời đi, lúc nghe thấy biểu diễn đã chấm dứt, một số người dưới sân khấu cầu khẩn hy vọng biểu diễn thêm lần nữa. Triệu Tấn Anh có chút khó xử nhìn Bách Hợp, làm ra bộ dáng không biết làm sao đi về phía hiệu trưởng, lúc trước cô cùng trường học ước định chỉ biểu diễn 10 hạn mục, hiện tại 10 hạn mục đã biểu diễn xong, nếu như trường học vẫn còn muốn xem, đương nhiên có thể, nhưng từng tiết mục phải thu tiền.

Đây cũng giống như ca hát, khoản thời gian đầu là miễn phí, nhưng khi hết thời gian miễn phí nếu cảm thấy chưa tận hứng đương nhiên phải thu tiền rồi. Bách Hợp định giá không cao, người trong trường học cơ hồ không do dự đều đáp ứng, đến cuối cùng Bách Hợp không chỉ biểu diễn lần nữa tiết mục mạo hiểm bước chậm trên không trung, mà ngay cả Triệu Tấn Anh cũng biểu diễn một tiết mục trói dây thép, cái phần biểu diễn này của cậu ta cũng không có tiêu chuẩn hay kỷ xảo gì đáng nói, thuần túy là một dạng sức mạnh đem bản thân mình trói lại bằng dây thép mõng, hô to một tiếng liền bứt gãy dây thép mà thôi. Tiết mục sau cùng này của cậu ta không biết có phải là do tướng mạo tuấn tú hay không, ngược lại làm cho một đám thiếu nữ ngồi không chịu rời đi, lúc Bách Hợp đi theo hiệu trưởng đến phòng tài vụ lãnh tiền, Triệu Tấn Anh vẫn còn bị vây ở giữa sân khấu chưa ra được.

Nhận được 5000 đồng từ trường học trở về, chung quanh đã bắt đầu có học sinh giúp tháo lều ra, Triệu Tấn Anh lúc này bên trong đếm tiền, trời vẫn đang rất lạnh nhưng cậu ta không để ý, nữa người trên trần trụi đứng ở kia trên mặt tràn đầy mừng rỡ, nhìn thấy Bách Hợp đi đến mắt sáng rực, cuống quýt chạy tới khoát tay cô: “Chị, em bán được rất nhiều tiền.”

Chung quanh cậu ta toàn là dây thép, trên người rất nhiều chỗ bị dây thép ghì bầm tím, Bách Hợp nhẹ gật đầu ra hiệu Triệu Tấn Anh đem áo mặc vào, thế mới biết sau khi cậu ta biểu diễn tiết mục thân thể gong đứt dây thép, rất nhiều học sinh nam chú ý đợi sau khi biểu diễn xong liền tìm cậu ta mua không ít dây thép về luyện tập, lúc này nhìn sơ qua cũng có gần 500 đồng.

Một chuyến biểu diễn miễn phí này làm cho hai người kiếm được hơn 5000 đồng, trong lòng Bách Hợp cũng có tính toán, nghệ thuật xiếc truyền thống cũng không hoàn toàn không có đường sống, chỉ là thiếu một ít phát triển, cô chỉ cần dựa theo cách này, ăn uống khẳng định không thành vấn đề, chỉ cần trước giải quyết vấn đề ăn mặc đi lại, đến lúc đó muốn thu thập đám người Triệu Học Nhi cùng ông chủ giấu mặt cũng không thành vấn đề.

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Story Chương 500: Cô gái trong đoàn xiếc -5
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...