Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 438: Nữ nhân bị liên lụy (8)
Lý Thừa Càn đã hỏi như vậy rồi, cho thấy trong lòng hắn đã thật sự ngàn chịu vạn chịu, chỉ cần hắn bằng lòng, Bách Hợp có rất nhiều phương pháp buộc hắn sau này muốn thư giãn cũng không được: “Điện hạ cứ yên tâm, chỉ cần Điện hạ tuân thủ giao hẹn, việc thỉnh cầu hai người Chí Ninh trợ giúp cứ giao cho thiếp.”
Hai người Vu Chí Ninh đều bảo thủ cứng nhắc và cố chấp, dầu muối đều không thấm, có khi ngay cả Lý Thế Dân cũng không nể mặt, đối với người như vậy chỉ có một cách để trị hắn, đó là lưu danh thiên cổ, nếu sau này Lý Thừa Càn đăng cơ, thân phận thái phó của bọn họ cũng có thể vinh quang cả đời, hơn nữa cũng không phải bắt bọn họ làm việc gì ảnh hưởng đến danh dự, chỉ là giấu diếm việc Lý Thừa Càn “hăng hái cố gắng” mà thôi, cũng không phải giấu diếm Lý Thế Dân chuyện Lý Thừa Càn chơi bời lêu lỏng. Bách Hợp nắm chắc tám mươi phần trăm có thể thuyết phục bọn họ.
Lý Thừa Càn không biết như thế nào, thấy bộ dáng tự tin của Bách Hợp thì càng xem càng thích, lập tức ho một tiếng, cùng với Bách Hợp vỗ tay lập lời thề, ước định của hai người liền định ra như vậy.
Sau khi nói chuyện chính sự, Bách Hợp lại bắt đầu kích thích Lý Thừa Càn, nàng cố ý gọi cung nhân đến giúp mình tìm kiếm y phục màu sắc rực rỡ, trước đây trước mặt hắn thì nàng thường ăn mặc mộc mạc, lúc này còn không ngại lạnh, bắt đầu kiếm y phục đẹp đẽ, Lý Thừa Càn còn tưởng là nàng đang làm vì mình, muốn ăn diện cho mình xem, còn thích thú muốn ở lại qua đêm, nhưng không ngờ Bách Hợp mở miệng: “Hay là sáng sớm ngày mai Điện hạ thay đổi chỗ tập luyện, ngày mai thiếp có hẹn với Xưng Tâm đến điện của hắn chơi rồi.”
Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ tới Bách Hợp muốn ăn diện lại không phải vì mình, Lý Thừa Càn sớm đã nổi giận, muốn phất áo bỏ đi giống như ngày trước, nhưng lúc này không biết như thế nào chân lại không bước nổi, mặt hắn đen như đáy nồi, ngồi ở đó nhìn Bách Hợp chỉ huy cung nhân lục tung lên để tìm y phục và đồ trang sức, sắc mặt càng trở nên âm trầm, Bách Hợp cảm thấy ánh mắt của hắn đang rơi trên người mình, nhưng lúc này lại không định tiện nghi cho hắn, người đã xấu tính thì càng khó có được cái gì thì sẽ càng quý trọng hơn, trước đây Tô Bách Hợp là vợ của Lý Thừa Càn, hắn muốn gì thì phải như thế, vì vậy hắn không hề quý trọng, lúc này Bách Hợp giả bộ như mới phát hiện Lý Thừa Càn, quay đầu nhìn lại hắn một cái, kinh ngạc nói: “Sao Điện hạ còn ở đây vậy?”
Trước đây hắn vừa đến một lúc là đã chạy đến chỗ của Xưng Tâm rồi, hôm nay hiếm thấy lại không muốn đi rồi, giọng điệu Bách Hợp như đang muốn đuổi người, Lý Thừa Càn giận không có chỗ phát tiết, hắn còn muốn ở lại, lúc này cũng trưng gương mặt không vui ra, đành phải hừ lạnh một tiếng, mặt âm trầm đi ra ngoài, thị vệ hỏi hắn đi đến thiên điện của Xưng Tâm phải không, không biết như thế nào, trước mắt Lý Thừa Càn liền hiện lên cảnh Bách Hợp đang tìm y phục, hắn hừ lạnh một tiếng. Tâm phiền ý loạn hắn một mình đi về tẩm cung của mình.
Liên tiếp chừng mấy ngày Lý Thừa Càn đi tới cung của Bách Hợp thỉnh thoảng Bách Hợp lại không có ở trong cung, đối với hắn không nóng không lạnh, mở miệng ra là nói Xưng Tâm tính tình lương thiện, trước kia Lý Thừa Càn cũng thấy Xưng Tâm lương thiện, nhưng hôm nay nghe được cái tên Xưng Tâm này, không khỏi cảm thấy chói tai vô cùng, trước kia Bách Hợp “Si tình” hắn. Hắn đi vào trong nội cung lúc trước Bách Hợp đã vì hắn tìm phương thuốc trị chân, còn luyện tập võ công cùng với hắn. Hôm nay chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, nàng hầu như đã quên chuyện hai người trước đây, chênh lệch cực lớn như thế này khiến cho Lý Thừa càn không chịu nổi, không biết như thế nào hết lần này đến lần khác, hắn vẫn thích đến chỗ của Bách Hợp, đến xong trở về trong lòng lại tích thêm một bụng lửa, hắn giống như tự ngược chính mình, mỗi ngày dù sớm muộn cũng vẫn đến, ngược lại không giống như trước kia có lúc quên Bách Hợp còn phải phái người đến thúc giục.
“Các ngươi nói đi, vì sao nữ nhân lại hay thay đổi như vậy?” Sau khi Lý Thừa Càn một lần nữa đi đến cung của Bách Hợp bị nàng dùng nhiều phương pháp từ mềm đến cứng mời đi về, đối mặt với gió mát ban đêm, Lý Thừa Càn chợt cảm thấy đau khổ khi bị người khác ghét bỏ, bây giờ hắn không muốn đi bất cứ đâu, hắn vừa nghĩ đến chỗ của Xưng Tâm đã nổi trận lôi đình, các nữ nhân còn lại so với Bách Hợp chỉ thấy tẻ nhạt vô vị, rất nhiều ngày gần đây hắn đều vườn không nhà trống rồi, suốt ngày làm ổ trong cung của mình, so với cuộc sống xa hoa đồi trụy trước kia đã có sự thay đổi rõ rệt, đồng thời khí chất toàn thân hắn cũng không giống với trước đây, sau khi tránh xa tửu sắc, chân lại được chữa khỏi, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, hai gò má nở nang hơn, sự lo lắng giữa hai đầu chân mày đã biến mất, hiện ra vài phần phong thần tuấn lãng, hơn nữa gần đây Lý Thừa Càn chuyên tâm luyện võ, thân thể cũng tốt hơn trước đây nhiều, người hắn cũng cao hơn trước, ít đi mấy phần trẻ con, nhìn thành thục chững chạc hơn rất nhiều.
Mấy thị vệ nhìn thoáng qua nhau, miệng cũng đồng thanh nói: “Điện hạ, gần đây quan hệ giữa Thái Tử phi và lang quân Xưng Tâm tốt lên rất nhiều, đây cũng là một chuyện tốt nha, Thái Tử Phi thích lang quân Xưng Tâm, đây là phúc của Điện hạ, không bằng Điện hạ cho mời lang quân Xưng Tâm đến vì điện hạ nhảy một bản đi!” Đám người Hột Can Thừa Cơ nhớ tới những gì Bách Hợp căn dặn, nhắm mắt mở miệng, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Thái Tử Phi yêu thích Xưng Tâm, Lý Thừa Càn nghe càng nổi trận lôi đình, cáu kỉnh thét lên:
“Vô liêm sỉ, Thái Tử Phi của Cô làm sao có thể yêu thích nam nhân khác, năm nay Xưng Tâm cũng mười ba tuổi rồi, trong hậu cung không phải thái giám tịnh thân làm sao có thể tự do đi lại?” Lý Thừa Càn càng nghĩ càng tức, mấy thị vệ đồng thời ôm lấy hạ thể, từng người đều bị chửi cho té tát, liên tục nói đúng, nhưng trong lòng lại đang khóc không biết bao giờ Bách hợp mới tha bọn hắn, trên thực tế bọn hắn cũng không muốn làm cho người khác chán ghét, biết rõ lúc này Thái Tử không muốn nghe đến tên Xưng Tâm lại còn nhắc đến hắn, nhưng đây là do Bách Hợp phân phó, nghĩ đến cho tới bây giờ Thái Tử Phi thay đổi rất nhiều, hiện giờ ngay Lý Thừa Càn cũng không làm gì được Thái Tử phi. Đám thị vệ càng kiên định nghe theo lời Bách Hợp.
Mắng cả buổi, cuối cùng Lý Thừa Càn vẫn xám xịt trở về cung, bây giờ hắn cảm thấy như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, đường đường là Thái Tử vậy mà lại có cảm giác mỗi ngày không có chỗ nào có thể đi. Trước đây hắn thích chơi giả trang làm người Đột Quyết, bây giờ khi Lý Thừa Càn đã luyện võ công hắn không thể không thừa nhận rằng ngày trước mình rất ngây thơ, hắn tình nguyện lúc không có việc gì luyện võ công vài lần để cường thân kiện thể còn tốt hơn ẩu tả cùng đám bạn xấu Hán Vương và Lý Nguyên nhiều. Mỗi ngày ngoại trừ luyện công, Lý Thừa Càn cảm thấy những bài học mà trước đây hắn không chịu nổi bây giờ đã trở thành thứ giết thời gian rất tốt, hắn bắt đầu biến đau thương thành sức mạnh, đem tâm tư vào việc học tập, khiến cho hai người Vu Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt vừa mừng vừa sợ, thấy rằng hạt mầm vô dụng này rốt cuộc đã có tiền đồ, chó cũng có thể sửa tính tình không ăn phân nữa rồi, nên hai người dạy lại càng nghiêm túc, thái độ đối đãi với Lý Thừa Càn cũng tốt hơn trước nhiều.
Mà Xưng Tâm đang bị Lý Thừa Càn ghen ghét, vào lúc này cuộc sống như trong dầu sôi lửa bỏng, gần đây Lý Thừa Càn giống như đang lạnh nhạt với hắn, Thái Tử Phi lại không biết phát cái gì, lập tức theo dõi hắn, mỗi ngày tới ‘Cùng hắn chơi’ trò trốn tìm, chính là một trò chơi, chơi cả ngày, cũng không biết Thái Tử Phi lấy đâu thể lực tốt như vậy, cả ngày đuổi hắn chạy tán loạn khắp sân, mỗi ngày Xưng Tâm đều cảm thấy mệt mỏi, Bách Hợp vừa đi thì tay chân giống như không phải của hắn vậy, phải cho cung nhân vịn hắn mới có thể lên giường đi ngủ, khi mở mắt ra là Bách Hợp lại có mặt ở trong sân của hắn, lúc này Xưng Tâm bắt đầu hối hận rất nhiều, ngày đó mình và Thái Tử chơi cái gì mà không được, cuối cùng lại muốn chơi trò trốn tìm, Bách Hợp cả ngày luôn như vậy, đến lúc đó cũng không phải là cùng hắn chơi mà chính là công khai chơi lại hắn.
Xưng Tâm nhớ lại mấy lần mình muốn tìm Thái Tử cáo trạng, nhưng không biết tại sao chuyện quan trọng như vậy mà đã liên tiếp nhiều ngày liền Lý Thừa Càn không có đến viện của hắn rồi, trước đây hắn muốn gặp Lý Thừa Càn chỉ cần cho người truyền lời, nhưng hình như gần đây thị vệ tiểu ca cũng quên hắn, không biết có nói vài lời tốt cho hắn trước mặt Lý Thừa Càn hay không, hắn không gặp được Lý Thừa Càn, nên không có cách nào cáo trạng lại việc Bách Hợp đối xử với hắn như vậy, có lúc nghĩ lại Xưng Tâm cảm thấy đầy ủy khuất: Thái Tử, nếu ngài còn không đến, Xưng Tâm sẽ bị Thái Tử Phi hành hạ đến chết mất!
Lý Thừa Càn và Xưng Tâm này ở trong kịch tình câu chuyện ân ái dị vô cùng, thậm chí hai người còn ăn ở cùng nhau, bây giờ từng người đều cảm thấy vô cùng dày vò, chỉ có Bách Hợp là cảm thấy thú vị, mỗi ngày nàng mở mắt ra là có thể thấy Lý Thừa Càn tức giận đến mức trong bụng có lửa phát không ra, ăn uống no đủ còn có thể đùa giỡn với tiểu yêu tinh Xưng Tâm, nhất là quá trình thuyết phục được hai người Chí Ninh ngoài ý định quá dễ dàng, gần đây trong lúc vô tình Lý Thừa Càn đem số Cửu cung ô mà Bách Hợp dạy hắn lấy ra chơi sau khi học xong lại thu hút được sự chú ý của hai lão già bảo thủ, sau khi hiểu rõ nguyên lý của các con số, hai ông già lập tức bị hấp dẫn, mỗi ngày giảng bài cho Lý Thừa Càn thời gian ít đi rất nhiều, thời gian còn lại là Lý Thừa Càn dạy bọn họ chơi Cửu Cung ô, quan hệ của bọn họ vốn chuyển biến xấu lại dần tốt lên, Bách Hợp bắt đầu yêu cầu hai người giấu diếm tin tức Lý Thừa Càn tiến bộ ra ngoài, hai người sau một lúc do dự đã đồng ý.
Dù sao việc này cùng lắm giống như bọn hắn báo tin dữ không báo hỉ mà thôi, tin rằng sau này khi Lý Thế Dân biết được cũng sẽ không trách bọn họ, ngược lại còn cho rằng bọn họ dạy Lý Thừa Càn rất tốt, nói không chừng đến lúc đó bọn họ còn có thể có phần thưởng chồng chất, trăm lợi mà không hề có hại, chẳng qua là thuận tay mà làm, hôm nay quan hệ giữa hai người và Lý Thừa Càn bắt đầu tốt lên, cũng không hề có ý cự tuyệt.
Mà bọn thị vệ trước đây Lý Thừa Càn bồi dưỡng để chuẩn bị ám sát Lý Thái, Bách Hợp cũng không cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, mỗi ngày việc muốn bọn hắn làm là đi ra ngoài trong lúc lơ đãng nói xấu Lý Thừa Càn, nhất là trước mặt hai huynh đệ Lý Thái và Lý Trị, nửa tháng trôi qua rất nhanh, hai người Lý Thái và Lý Trị quả nhiên trở mặt vài lần, Lý Thế Dân lại sợ rằng mình đã quá cưng chiều Lý Thái, hai mu bàn tay đều là thịt, ông cũng bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề người thừa kế mình sau này.
Theo lý mà nói nếu như tính cách Lý Thừa Càn không có lệch lạc, hôm nay vẫn giữ được sự thông minh như thuở thiếu thời thì sau này giang sơn Đại Đường không cần nói nhất định sẽ giao cho hắn, nhưng mà bây giờ Lý Thừa Càn càng ngày càng không nên thân, nên ông chỉ có thể chọn lựa người thừa kế trong hai người con còn lại của vợ cả.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Hai người Vu Chí Ninh đều bảo thủ cứng nhắc và cố chấp, dầu muối đều không thấm, có khi ngay cả Lý Thế Dân cũng không nể mặt, đối với người như vậy chỉ có một cách để trị hắn, đó là lưu danh thiên cổ, nếu sau này Lý Thừa Càn đăng cơ, thân phận thái phó của bọn họ cũng có thể vinh quang cả đời, hơn nữa cũng không phải bắt bọn họ làm việc gì ảnh hưởng đến danh dự, chỉ là giấu diếm việc Lý Thừa Càn “hăng hái cố gắng” mà thôi, cũng không phải giấu diếm Lý Thế Dân chuyện Lý Thừa Càn chơi bời lêu lỏng. Bách Hợp nắm chắc tám mươi phần trăm có thể thuyết phục bọn họ.
Lý Thừa Càn không biết như thế nào, thấy bộ dáng tự tin của Bách Hợp thì càng xem càng thích, lập tức ho một tiếng, cùng với Bách Hợp vỗ tay lập lời thề, ước định của hai người liền định ra như vậy.
Sau khi nói chuyện chính sự, Bách Hợp lại bắt đầu kích thích Lý Thừa Càn, nàng cố ý gọi cung nhân đến giúp mình tìm kiếm y phục màu sắc rực rỡ, trước đây trước mặt hắn thì nàng thường ăn mặc mộc mạc, lúc này còn không ngại lạnh, bắt đầu kiếm y phục đẹp đẽ, Lý Thừa Càn còn tưởng là nàng đang làm vì mình, muốn ăn diện cho mình xem, còn thích thú muốn ở lại qua đêm, nhưng không ngờ Bách Hợp mở miệng: “Hay là sáng sớm ngày mai Điện hạ thay đổi chỗ tập luyện, ngày mai thiếp có hẹn với Xưng Tâm đến điện của hắn chơi rồi.”
Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ tới Bách Hợp muốn ăn diện lại không phải vì mình, Lý Thừa Càn sớm đã nổi giận, muốn phất áo bỏ đi giống như ngày trước, nhưng lúc này không biết như thế nào chân lại không bước nổi, mặt hắn đen như đáy nồi, ngồi ở đó nhìn Bách Hợp chỉ huy cung nhân lục tung lên để tìm y phục và đồ trang sức, sắc mặt càng trở nên âm trầm, Bách Hợp cảm thấy ánh mắt của hắn đang rơi trên người mình, nhưng lúc này lại không định tiện nghi cho hắn, người đã xấu tính thì càng khó có được cái gì thì sẽ càng quý trọng hơn, trước đây Tô Bách Hợp là vợ của Lý Thừa Càn, hắn muốn gì thì phải như thế, vì vậy hắn không hề quý trọng, lúc này Bách Hợp giả bộ như mới phát hiện Lý Thừa Càn, quay đầu nhìn lại hắn một cái, kinh ngạc nói: “Sao Điện hạ còn ở đây vậy?”
Trước đây hắn vừa đến một lúc là đã chạy đến chỗ của Xưng Tâm rồi, hôm nay hiếm thấy lại không muốn đi rồi, giọng điệu Bách Hợp như đang muốn đuổi người, Lý Thừa Càn giận không có chỗ phát tiết, hắn còn muốn ở lại, lúc này cũng trưng gương mặt không vui ra, đành phải hừ lạnh một tiếng, mặt âm trầm đi ra ngoài, thị vệ hỏi hắn đi đến thiên điện của Xưng Tâm phải không, không biết như thế nào, trước mắt Lý Thừa Càn liền hiện lên cảnh Bách Hợp đang tìm y phục, hắn hừ lạnh một tiếng. Tâm phiền ý loạn hắn một mình đi về tẩm cung của mình.
Liên tiếp chừng mấy ngày Lý Thừa Càn đi tới cung của Bách Hợp thỉnh thoảng Bách Hợp lại không có ở trong cung, đối với hắn không nóng không lạnh, mở miệng ra là nói Xưng Tâm tính tình lương thiện, trước kia Lý Thừa Càn cũng thấy Xưng Tâm lương thiện, nhưng hôm nay nghe được cái tên Xưng Tâm này, không khỏi cảm thấy chói tai vô cùng, trước kia Bách Hợp “Si tình” hắn. Hắn đi vào trong nội cung lúc trước Bách Hợp đã vì hắn tìm phương thuốc trị chân, còn luyện tập võ công cùng với hắn. Hôm nay chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, nàng hầu như đã quên chuyện hai người trước đây, chênh lệch cực lớn như thế này khiến cho Lý Thừa càn không chịu nổi, không biết như thế nào hết lần này đến lần khác, hắn vẫn thích đến chỗ của Bách Hợp, đến xong trở về trong lòng lại tích thêm một bụng lửa, hắn giống như tự ngược chính mình, mỗi ngày dù sớm muộn cũng vẫn đến, ngược lại không giống như trước kia có lúc quên Bách Hợp còn phải phái người đến thúc giục.
“Các ngươi nói đi, vì sao nữ nhân lại hay thay đổi như vậy?” Sau khi Lý Thừa Càn một lần nữa đi đến cung của Bách Hợp bị nàng dùng nhiều phương pháp từ mềm đến cứng mời đi về, đối mặt với gió mát ban đêm, Lý Thừa Càn chợt cảm thấy đau khổ khi bị người khác ghét bỏ, bây giờ hắn không muốn đi bất cứ đâu, hắn vừa nghĩ đến chỗ của Xưng Tâm đã nổi trận lôi đình, các nữ nhân còn lại so với Bách Hợp chỉ thấy tẻ nhạt vô vị, rất nhiều ngày gần đây hắn đều vườn không nhà trống rồi, suốt ngày làm ổ trong cung của mình, so với cuộc sống xa hoa đồi trụy trước kia đã có sự thay đổi rõ rệt, đồng thời khí chất toàn thân hắn cũng không giống với trước đây, sau khi tránh xa tửu sắc, chân lại được chữa khỏi, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, hai gò má nở nang hơn, sự lo lắng giữa hai đầu chân mày đã biến mất, hiện ra vài phần phong thần tuấn lãng, hơn nữa gần đây Lý Thừa Càn chuyên tâm luyện võ, thân thể cũng tốt hơn trước đây nhiều, người hắn cũng cao hơn trước, ít đi mấy phần trẻ con, nhìn thành thục chững chạc hơn rất nhiều.
Mấy thị vệ nhìn thoáng qua nhau, miệng cũng đồng thanh nói: “Điện hạ, gần đây quan hệ giữa Thái Tử phi và lang quân Xưng Tâm tốt lên rất nhiều, đây cũng là một chuyện tốt nha, Thái Tử Phi thích lang quân Xưng Tâm, đây là phúc của Điện hạ, không bằng Điện hạ cho mời lang quân Xưng Tâm đến vì điện hạ nhảy một bản đi!” Đám người Hột Can Thừa Cơ nhớ tới những gì Bách Hợp căn dặn, nhắm mắt mở miệng, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Thái Tử Phi yêu thích Xưng Tâm, Lý Thừa Càn nghe càng nổi trận lôi đình, cáu kỉnh thét lên:
“Vô liêm sỉ, Thái Tử Phi của Cô làm sao có thể yêu thích nam nhân khác, năm nay Xưng Tâm cũng mười ba tuổi rồi, trong hậu cung không phải thái giám tịnh thân làm sao có thể tự do đi lại?” Lý Thừa Càn càng nghĩ càng tức, mấy thị vệ đồng thời ôm lấy hạ thể, từng người đều bị chửi cho té tát, liên tục nói đúng, nhưng trong lòng lại đang khóc không biết bao giờ Bách hợp mới tha bọn hắn, trên thực tế bọn hắn cũng không muốn làm cho người khác chán ghét, biết rõ lúc này Thái Tử không muốn nghe đến tên Xưng Tâm lại còn nhắc đến hắn, nhưng đây là do Bách Hợp phân phó, nghĩ đến cho tới bây giờ Thái Tử Phi thay đổi rất nhiều, hiện giờ ngay Lý Thừa Càn cũng không làm gì được Thái Tử phi. Đám thị vệ càng kiên định nghe theo lời Bách Hợp.
Mắng cả buổi, cuối cùng Lý Thừa Càn vẫn xám xịt trở về cung, bây giờ hắn cảm thấy như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, đường đường là Thái Tử vậy mà lại có cảm giác mỗi ngày không có chỗ nào có thể đi. Trước đây hắn thích chơi giả trang làm người Đột Quyết, bây giờ khi Lý Thừa Càn đã luyện võ công hắn không thể không thừa nhận rằng ngày trước mình rất ngây thơ, hắn tình nguyện lúc không có việc gì luyện võ công vài lần để cường thân kiện thể còn tốt hơn ẩu tả cùng đám bạn xấu Hán Vương và Lý Nguyên nhiều. Mỗi ngày ngoại trừ luyện công, Lý Thừa Càn cảm thấy những bài học mà trước đây hắn không chịu nổi bây giờ đã trở thành thứ giết thời gian rất tốt, hắn bắt đầu biến đau thương thành sức mạnh, đem tâm tư vào việc học tập, khiến cho hai người Vu Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt vừa mừng vừa sợ, thấy rằng hạt mầm vô dụng này rốt cuộc đã có tiền đồ, chó cũng có thể sửa tính tình không ăn phân nữa rồi, nên hai người dạy lại càng nghiêm túc, thái độ đối đãi với Lý Thừa Càn cũng tốt hơn trước nhiều.
Mà Xưng Tâm đang bị Lý Thừa Càn ghen ghét, vào lúc này cuộc sống như trong dầu sôi lửa bỏng, gần đây Lý Thừa Càn giống như đang lạnh nhạt với hắn, Thái Tử Phi lại không biết phát cái gì, lập tức theo dõi hắn, mỗi ngày tới ‘Cùng hắn chơi’ trò trốn tìm, chính là một trò chơi, chơi cả ngày, cũng không biết Thái Tử Phi lấy đâu thể lực tốt như vậy, cả ngày đuổi hắn chạy tán loạn khắp sân, mỗi ngày Xưng Tâm đều cảm thấy mệt mỏi, Bách Hợp vừa đi thì tay chân giống như không phải của hắn vậy, phải cho cung nhân vịn hắn mới có thể lên giường đi ngủ, khi mở mắt ra là Bách Hợp lại có mặt ở trong sân của hắn, lúc này Xưng Tâm bắt đầu hối hận rất nhiều, ngày đó mình và Thái Tử chơi cái gì mà không được, cuối cùng lại muốn chơi trò trốn tìm, Bách Hợp cả ngày luôn như vậy, đến lúc đó cũng không phải là cùng hắn chơi mà chính là công khai chơi lại hắn.
Xưng Tâm nhớ lại mấy lần mình muốn tìm Thái Tử cáo trạng, nhưng không biết tại sao chuyện quan trọng như vậy mà đã liên tiếp nhiều ngày liền Lý Thừa Càn không có đến viện của hắn rồi, trước đây hắn muốn gặp Lý Thừa Càn chỉ cần cho người truyền lời, nhưng hình như gần đây thị vệ tiểu ca cũng quên hắn, không biết có nói vài lời tốt cho hắn trước mặt Lý Thừa Càn hay không, hắn không gặp được Lý Thừa Càn, nên không có cách nào cáo trạng lại việc Bách Hợp đối xử với hắn như vậy, có lúc nghĩ lại Xưng Tâm cảm thấy đầy ủy khuất: Thái Tử, nếu ngài còn không đến, Xưng Tâm sẽ bị Thái Tử Phi hành hạ đến chết mất!
Lý Thừa Càn và Xưng Tâm này ở trong kịch tình câu chuyện ân ái dị vô cùng, thậm chí hai người còn ăn ở cùng nhau, bây giờ từng người đều cảm thấy vô cùng dày vò, chỉ có Bách Hợp là cảm thấy thú vị, mỗi ngày nàng mở mắt ra là có thể thấy Lý Thừa Càn tức giận đến mức trong bụng có lửa phát không ra, ăn uống no đủ còn có thể đùa giỡn với tiểu yêu tinh Xưng Tâm, nhất là quá trình thuyết phục được hai người Chí Ninh ngoài ý định quá dễ dàng, gần đây trong lúc vô tình Lý Thừa Càn đem số Cửu cung ô mà Bách Hợp dạy hắn lấy ra chơi sau khi học xong lại thu hút được sự chú ý của hai lão già bảo thủ, sau khi hiểu rõ nguyên lý của các con số, hai ông già lập tức bị hấp dẫn, mỗi ngày giảng bài cho Lý Thừa Càn thời gian ít đi rất nhiều, thời gian còn lại là Lý Thừa Càn dạy bọn họ chơi Cửu Cung ô, quan hệ của bọn họ vốn chuyển biến xấu lại dần tốt lên, Bách Hợp bắt đầu yêu cầu hai người giấu diếm tin tức Lý Thừa Càn tiến bộ ra ngoài, hai người sau một lúc do dự đã đồng ý.
Dù sao việc này cùng lắm giống như bọn hắn báo tin dữ không báo hỉ mà thôi, tin rằng sau này khi Lý Thế Dân biết được cũng sẽ không trách bọn họ, ngược lại còn cho rằng bọn họ dạy Lý Thừa Càn rất tốt, nói không chừng đến lúc đó bọn họ còn có thể có phần thưởng chồng chất, trăm lợi mà không hề có hại, chẳng qua là thuận tay mà làm, hôm nay quan hệ giữa hai người và Lý Thừa Càn bắt đầu tốt lên, cũng không hề có ý cự tuyệt.
Mà bọn thị vệ trước đây Lý Thừa Càn bồi dưỡng để chuẩn bị ám sát Lý Thái, Bách Hợp cũng không cho bọn họ hành động thiếu suy nghĩ, mỗi ngày việc muốn bọn hắn làm là đi ra ngoài trong lúc lơ đãng nói xấu Lý Thừa Càn, nhất là trước mặt hai huynh đệ Lý Thái và Lý Trị, nửa tháng trôi qua rất nhanh, hai người Lý Thái và Lý Trị quả nhiên trở mặt vài lần, Lý Thế Dân lại sợ rằng mình đã quá cưng chiều Lý Thái, hai mu bàn tay đều là thịt, ông cũng bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề người thừa kế mình sau này.
Theo lý mà nói nếu như tính cách Lý Thừa Càn không có lệch lạc, hôm nay vẫn giữ được sự thông minh như thuở thiếu thời thì sau này giang sơn Đại Đường không cần nói nhất định sẽ giao cho hắn, nhưng mà bây giờ Lý Thừa Càn càng ngày càng không nên thân, nên ông chỉ có thể chọn lựa người thừa kế trong hai người con còn lại của vợ cả.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 438: Nữ nhân bị liên lụy (8)
10.0/10 từ 49 lượt.