Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 402: Kế hoạch cứu vớt chính mình (7)
Edit: Cố Nhạc Phong
Beta: Sakura
Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện một lòng cuồng si Nhiếp Diễm cuối cùng đổi lại chính là sau khi chết đi, có lẽ hắn cả trăm năm cũng khó mà nhớ tới một lần kết cục như vậy. Lần này trong tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp không có hắn, Bách Hợp cũng không định dây dưa tiếp với người này, vì thế chuẩn bị giải quyết dứt khoát hủy đi mối hôn sự này:
“Ta thấy chỉ e Hạ Hậu cô nương còn xứng đôi với Nhiếp đại ca hơn ta, mối hôn sự này chấm dứt tại đây thôi.” Bách Hợp vừa dứt lời này, Hạ Hậu Thấm Nhi ngây người, hai má hiện lên vài phần ửng đỏ, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, trong mắt Nhiếp Diễm cũng lộ ra ra vài phần vui vẻ, sau đó lại có chút ngờ vực nhìn Bách Hợp, hắn đích xác tâm cao khí ngạo, tuy nói ban đầu lúc Nhiếp phụ nhặt được hắn, hắn đã không còn kí ức, nhưng trong xương cốt của Nhiếp Diễm theo bản năng cảm thấy mình chắc hẳn không nên tầm thường như vậy, hắn muốn truy tìm người nhà thực sự của mình, hắn muốn đi tìm cội nguồn của hắn ở đâu, đáng tiếc lúc đầu Nhiếp phụ lại có ơn với hắn, Nhiếp Diễm tựa như cảm thấy mình chính là một con đại bàng muốn tung cánh bay, nhưng lại bị khóa chặt hai cánh, vây hãm trong Nhiếp gia.
Hắn không thích Nhiếp Bách Hợp, hơn nữa cũng không thích loại phương thức dùng thành hôn để báo ơn, điều đó khiến hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, đáng tiếc bởi vì hắn trở thành đối tượng được ban ơn, lại không có tư cách nói ra lời hủy bỏ hôn ước, nhất là sau khi Nhiếp phụ tạ thế, chuyện thành hôn báo ơn với Nhiếp Bách Hợp giống như gông xiềng treo ở trên cổ hắn, khiến hắn ngủ không yên giấc, đến nay sắp tới ngày thành hôn, hắn vốn cảm thấy càng ngày càng không bình tĩnh, nhưng mà trong thế giới của hắn lại có một Hạ Hậu Thấm Nhi xông vào, hiện tại Bách Hợp lại chủ động đề xuất chuyện giải trừ hôn ước, điều này khiến Nhiếp Diễm cảm thấy có chút kinh hỉ, tuy nói hắn có chút tâm cơ, nhưng dù sao lúc này cũng chỉ là tên thiếu niên chưa đến 20 tuổi, vì thế hắn mặc dù đã mạnh mẽ kiềm chế, nhưng sự thả lỏng trong khóe mắt hắn vẫn bị Bách Hợp nhìn thấy như cũ.
“Muội đang nói gì vậy?” Nhiếp Diễm lúc này cố gắng trấn định, trong lòng hắn tuy vui mừng, hơn nữa còn có một loại cảm giác chính mình dường như sắp được giải phóng, hắn thậm chí cảm thấy mình phảng phất giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ tới tự do. Hiện giờ trong lòng Nhiếp Diễm thầm ra quyết định, nếu Nhiếp Bách Hợp thật sự đáp ứng nguyện ý cho hắn tự do, vậy thì để hồi báo, hắn cũng nguyện ý chăm sóc Bách Hợp cả đời, chỉ cần nàng không nghĩ tới việc gả cho hắn, hắn cũng vui vẻ coi nàng thành muội muội mà đối đãi, dù sao ban đầu phu thê Nhiếp gia cũng có ơn với hắn.
“Bách Hợp, muội thật sự muốn giải trừ hôn ước sao? Muội đã nghĩ kĩ chưa?” Có lẽ bản thân gần đây vẫn luôn xoắn xuýt vấn đề này, hiện tại Nhiếp Diễm có chút không dám tin, hắn không khỏi hỏi lại lần nữa, Bách Hợp kiên định gật đầu: “Phải, ta đồng ý giải trừ hôn ước với ngươi.”
Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh kinh ngạc đến ngây người, nàng ta giống như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt đầu tiên giống như có chút phát xanh, sau đó lại đỏ bừng, cuối cùng biến thành trắng bệch. Nàng ta mím chặt môi, lúc nghe thấy Bách Hợp xác định nói muốn giải trừ hôn ước, trên mặt lại lộ ra vài phần thẹn thùng, liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, có chút áy náy cúi thấp đầu, hai tay vặn vặn ở trước ngực, không hề lên tiếng.
“Nếu đã như vậy, ta cũng tôn trọng nguyện vọng của muội, ta sẽ coi muội như muội muội mà đối đãi, về sau tuyệt sẽ không bạc đãi muội, cũng sẽ chăm sóc muội cả đời…” Nhiếp Diễm nghe thấy Bách Hợp nói vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hắn lộ ra vài phần tươi cười thân thiết, chỉ là Bách Hợp lại cau mày, thoạt nhìn giống như coi hắn như bị bệnh thần kinh: “Coi ta như muội muội? Nhiếp gia này là của ta, Nhiếp đại ca ngươi sẽ không quên đấy chứ? Ân tình cha nương ta lúc trước nuôi ngươi mười mấy năm tin tưởng không cần ta nhắc trong lòng ngươi chắc cũng hiểu rõ, những thứ ngươi nợ nhà ta những năm qua, ta hi vọng ngươi ký khế ước bán thân, để ngươi trở thành tổng quản của Nhiếp gia, như vậy mà nói giữa chúng ta cũng không ai nợ ai, đương nhiên ta cũng không cần ngươi chăm sóc.”
Nhiếp gia nhiều nhất chính là tiền, hết thảy toàn bộ đều là của Nhiếp Bách Hợp, cũng không phải của Nhiếp Diễm, hắn chỉ là người mà Nhiếp phụ hảo tâm cứu về mà thôi. Nếu như không phải trên người hắn treo cái danh nghĩa vị hôn phu của Nhiếp Bách Hợp, thậm chí những năm gần đây đến ngay cả tư cách sống an nhàn sung sướng hắn cũng không có, lúc này lại dùng loại khẩu khí Nhiếp gia đã là của hắn để nói chăm sóc cô, Bách Hợp không khỏi có chút muốn cười, cô cũng không có yếu đuối dễ điều khiển như nguyên chủ, cuối cùng đến mạng sống cũng bị Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi cướp mất, cả cái Nhiếp gia còn bị Nhiếp Diễm bán đi, coi như vốn liếng để đi tìm Hạ Hậu Thấm Nhi cũng là tài sản để quật khởi sau này.
“Nhiếp đại ca, cha ta trước lúc lâm chung từng giao phó cho ngươi những thứ này, là bởi vì lúc đó hôn ước của chúng ta vẫn còn, nếu như chúng ta không có hôn ước, thì ngươi cũng không còn là con rể của Nhiếp gia nữa.” Bách Hợp có chút không nhịn được cười lạnh một tiếng, đã không muốn thành thân với Nhiếp Bách Hợp, muốn có tự do mà mình tưởng tượng, lại còn cho rằng Nhiếp gia nên thuộc về hắn, ý nghĩ này của Nhiếp Diễm có thể là có một phần trách nhiệm với Nhiếp gia ở trong đó, nhưng lại khó mà bảo đảm hắn không có lòng riêng, dù sao nếu Nhiếp gia nghèo rớt mồng tơi mà hắn nói như vậy có khả năng sẽ được người khác khen ngợi một tiếng có tình có nghĩa, nhưng trong tình cảnh Nhiếp gia gần như là giàu nhất trong thành, Nhiếp Diễm lại nói lời này chính là có chút khó tránh khỏi khiến người ta chế nhạo.
Không muốn làm con rể của Nhiếp gia cũng được, vậy thì làm hạ nhân của Nhiếp gia đi!
Cô cũng không phải cô nương dễ bị ăn hiếp như Nhiếp Bách Hợp, bằng vào việc Nhiếp Diễm đem ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp nhận chủ, thì có ngại gì lấy oán báo ơn, Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện vì đôi phu thê Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mà chết, Nhiếp gia cũng vì thế mà bị hủy trong chốc lát, hai người này về sau hối hận thì có tác dụng gì?
“Ngươi hồ nháo!” Nhiếp Diễm lúc này hiển nhiên có chút thực sự tức giận, nhíu chặt chân mày, hắn lạnh lùng nhìn đám người vú nương một cái, phân phó: “Đại tiểu thư bệnh đến hồ đồ rồi, mau đưa tiểu thư về phòng, không được ta cho phép, về sau không cho phép nàng ta ra ngoài nửa bước…”
Đám người vú nương đứng im không động đậy, Bách Hợp nghe thấy Nhiếp Diễm phân phó, cầm khăn tay che miệng cười:
“Đây là Nhiếp gia của ta, không phải Nhiếp gia của ngươi, ta mới là chủ nhân chân chính của Nhiếp gia.” Nhiếp phụ lúc còn sống từng sửa cầu lót đường nên thanh danh cực tốt, là đại thiện nhân nổi tiếng trong thành, đồng dạng hạ nhân của Nhiếp gia cũng vô cùng trung thành với Nhiếp phụ, hai năm nay Nhiếp gia tuy được Nhiếp Diễm chưởng quản, nhưng dư uy của Nhiếp phụ vẫn còn, hắn phân phó xong lại không có ai nghe theo hắn, đang có chút thẹn quá hóa giận, hắn lại nghe thấy thanh âm mềm mại của Bách Hợp:
“Càng huống chi, cha ta lúc đầu cứu ngươi về, nhưng mà tiêu phí không ít sức lực. Ban đầu từng vì trị nội thương cho ngươi mà đã tiêu một lượng lớn bạc trắng để mua rất nhiều dược liệu trân quý, lại mời sư phụ dạy võ công cho ngươi, hơn nữa còn cung cấp cho ngươi ăn, mặc, đi học, nuôi ngươi lớn đến như bây giờ, nguyên nhân cha ta làm vậy chính là vì ta, mà ngươi giờ đây muốn giải trừ hôn ước với ta, không muốn sở hữu danh phận con rể của Nhiếp gia, ngươi lại dựa vào cái gì để hưởng thụ hết thảy?”
Nhiếp gia tuy có tiền, nhưng bạc trắng cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Nhiếp phụ mặc dù dụng tâm, nhưng nếu như ban đầu Nhiếp Diễm không đáp ứng muốn cưới Bách Hợp làm vợ, Nhiếp phụ nhiều lắm cũng chỉ cứu mạng của hắn, thu nhận hắn làm tôi tớ thủ hạ bên người, hoặc là xem trúng việc quản gia, thưởng cho hắn một miệng cơm, cho hắn một thân áo mặc, cung cấp một nơi cư trú để hắn tránh mưa tránh gió, nếu như không phải vì con gái của mình, Nhiếp phụ dù có thiện lương hơn nữa, cũng không thể yên tâm giao Nhiếp gia vào tay Nhiếp Diễm.
Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, đến thở mạnh cũng không dám thở ra tiếng, sắc mặt Nhiếp Diễm lúc này tái mét, hắn không ngờ sau khi Bách Hợp yêu cầu giải trừ hôn ước, lại đẩy ra trước mặt hắn một vấn đề khó như vậy.
Hắn không hiếm lạ vinh hoa phú quý, vốn cũng chưa từng có tâm tư ác độc muốn chiếm đoạt Nhiếp gia, nhưng đường đường Nhiếp Diễm hắn, từ nhỏ văn tài vũ lược mọi thứ siêu phàm như hắn đột nhiên có một ngày từ chủ nhân của Nhiếp gia biến thành chủ quản, hắn không tiếp thu nổi sự thay đổi này, tự tôn của hắn cũng không cho phép hắn rơi xuống tình cảnh thấp kém một bậc như vậy.
“Mời Nhiếp tiên sinh nghĩ cho kỹ, sau này ta sẽ cho người làm một cái danh sách, chỉ cần trong 10 năm tiên sinh làm việc cho ta, 10 năm sau ta đương nhiên sẽ trả lại thân tự do cho ngươi.” Bách Hợp mím môi, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng, lại nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi đang không biết phải làm sao ở bên cạnh một cái, ngày thường Hạ Hậu Thấm Nhi chỉ cảm thấy Nhiếp Bách Hợp dịu dàng, đáng yêu, nhưng hiện tại bị Bách Hợp nhìn lại, nàng ta chỉ cảm thấy một cỗ nguy hiểm vô hình xông thẳng lên đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy Bách Hợp cười nói:
“Thương thế của Hạ Hậu cô nương chắc hẳn cũng đã tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy, Nhiếp gia ta cũng không dám giữ lại cô nương nữa, cô nương tới từ chỗ nào, thì quay về chỗ đó đi.”
Tròng mắt của Hạ Hậu Thấm Nhi xoay vòng vòng, kỳ thực trên người nàng ta lúc này đến một phân tiền cũng không có, lúc trước nàng ta trốn ra khỏi nhà vốn là muốn xông xáo vào cái thế giới này, hiện tại nàng ta còn chơi chưa đủ, không muốn trở về, nhưng dù cho nàng ta muốn trở về, đường xá xa xôi, trên người nàng ta lại không có bạc, một khi Nhiếp gia không thu lưu nàng ta nữa, nàng ta đến ngay cả tiền ăn cơm ở trọ cũng không có.
“Tiểu Hợp, muội rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lòng Hạ Hậu Thấm Nhi có chút khó chịu, không chỉ khó chịu đối với người bạn mình vốn cho là bạn bè lại đột nhiên trở mặt, còn khó chịu với hành động Bách Hợp đuổi nàng ta rời đi: “Có phải bởi vì chuyện hôm qua ta đưa muội ra ngoài không? Nhưng hôm qua không phải muội cũng rất vui sao?”
“Hạ Hậu cô nương, hôm nay tuy Nhiếp Diễm đã cùng ta giải trừ hôn ước, nhưng lúc trước hôn ước của chúng ta vẫn còn, ngươi luôn mồm luôn miệng nói chúng ta là tỷ muội, vậy mà lại một bên đưa ta ra ngoài, khiến ta làm mất ngọc bài hộ thân, một bên lại ở sau lưng ta liếc mắt đưa tình với Nhiếp Diễm, người bạn tốt như ngươi, ta không dám kết giao.” Khuôn mặt Bách Hợp hàm chứa ý cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt Hạ Hậu Thấm Nhi trắng xanh lẫn lộn, nàng ta vốn muốn nói mình không có dụ dỗ Nhiếp Diễm ở sau lưng Bách Hợp, nhưng nàng ta không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tuy nói không có ai biết, nhưng hiện tại rõ ràng là chột dạ đến hít thở không thông. Vốn nàng ta cũng không có rắp tâm bất lương như những gì Bách Hợp nói, nhưng quá nhiều chuyện trùng hợp, lại khiến nàng ta có miệng mà không thể chối cãi, vì thế nàng ta mếu máo, có chút oan ức cúi đầu xuống, nghịch nghịch vạt áo của mình, trong ngữ khí lộ ra một tia âm mũi:
“Ta thực sự không có.”
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Beta: Sakura
Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện một lòng cuồng si Nhiếp Diễm cuối cùng đổi lại chính là sau khi chết đi, có lẽ hắn cả trăm năm cũng khó mà nhớ tới một lần kết cục như vậy. Lần này trong tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp không có hắn, Bách Hợp cũng không định dây dưa tiếp với người này, vì thế chuẩn bị giải quyết dứt khoát hủy đi mối hôn sự này:
“Ta thấy chỉ e Hạ Hậu cô nương còn xứng đôi với Nhiếp đại ca hơn ta, mối hôn sự này chấm dứt tại đây thôi.” Bách Hợp vừa dứt lời này, Hạ Hậu Thấm Nhi ngây người, hai má hiện lên vài phần ửng đỏ, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, trong mắt Nhiếp Diễm cũng lộ ra ra vài phần vui vẻ, sau đó lại có chút ngờ vực nhìn Bách Hợp, hắn đích xác tâm cao khí ngạo, tuy nói ban đầu lúc Nhiếp phụ nhặt được hắn, hắn đã không còn kí ức, nhưng trong xương cốt của Nhiếp Diễm theo bản năng cảm thấy mình chắc hẳn không nên tầm thường như vậy, hắn muốn truy tìm người nhà thực sự của mình, hắn muốn đi tìm cội nguồn của hắn ở đâu, đáng tiếc lúc đầu Nhiếp phụ lại có ơn với hắn, Nhiếp Diễm tựa như cảm thấy mình chính là một con đại bàng muốn tung cánh bay, nhưng lại bị khóa chặt hai cánh, vây hãm trong Nhiếp gia.
Hắn không thích Nhiếp Bách Hợp, hơn nữa cũng không thích loại phương thức dùng thành hôn để báo ơn, điều đó khiến hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, đáng tiếc bởi vì hắn trở thành đối tượng được ban ơn, lại không có tư cách nói ra lời hủy bỏ hôn ước, nhất là sau khi Nhiếp phụ tạ thế, chuyện thành hôn báo ơn với Nhiếp Bách Hợp giống như gông xiềng treo ở trên cổ hắn, khiến hắn ngủ không yên giấc, đến nay sắp tới ngày thành hôn, hắn vốn cảm thấy càng ngày càng không bình tĩnh, nhưng mà trong thế giới của hắn lại có một Hạ Hậu Thấm Nhi xông vào, hiện tại Bách Hợp lại chủ động đề xuất chuyện giải trừ hôn ước, điều này khiến Nhiếp Diễm cảm thấy có chút kinh hỉ, tuy nói hắn có chút tâm cơ, nhưng dù sao lúc này cũng chỉ là tên thiếu niên chưa đến 20 tuổi, vì thế hắn mặc dù đã mạnh mẽ kiềm chế, nhưng sự thả lỏng trong khóe mắt hắn vẫn bị Bách Hợp nhìn thấy như cũ.
“Muội đang nói gì vậy?” Nhiếp Diễm lúc này cố gắng trấn định, trong lòng hắn tuy vui mừng, hơn nữa còn có một loại cảm giác chính mình dường như sắp được giải phóng, hắn thậm chí cảm thấy mình phảng phất giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ tới tự do. Hiện giờ trong lòng Nhiếp Diễm thầm ra quyết định, nếu Nhiếp Bách Hợp thật sự đáp ứng nguyện ý cho hắn tự do, vậy thì để hồi báo, hắn cũng nguyện ý chăm sóc Bách Hợp cả đời, chỉ cần nàng không nghĩ tới việc gả cho hắn, hắn cũng vui vẻ coi nàng thành muội muội mà đối đãi, dù sao ban đầu phu thê Nhiếp gia cũng có ơn với hắn.
“Bách Hợp, muội thật sự muốn giải trừ hôn ước sao? Muội đã nghĩ kĩ chưa?” Có lẽ bản thân gần đây vẫn luôn xoắn xuýt vấn đề này, hiện tại Nhiếp Diễm có chút không dám tin, hắn không khỏi hỏi lại lần nữa, Bách Hợp kiên định gật đầu: “Phải, ta đồng ý giải trừ hôn ước với ngươi.”
Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh kinh ngạc đến ngây người, nàng ta giống như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt đầu tiên giống như có chút phát xanh, sau đó lại đỏ bừng, cuối cùng biến thành trắng bệch. Nàng ta mím chặt môi, lúc nghe thấy Bách Hợp xác định nói muốn giải trừ hôn ước, trên mặt lại lộ ra vài phần thẹn thùng, liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, có chút áy náy cúi thấp đầu, hai tay vặn vặn ở trước ngực, không hề lên tiếng.
“Nếu đã như vậy, ta cũng tôn trọng nguyện vọng của muội, ta sẽ coi muội như muội muội mà đối đãi, về sau tuyệt sẽ không bạc đãi muội, cũng sẽ chăm sóc muội cả đời…” Nhiếp Diễm nghe thấy Bách Hợp nói vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hắn lộ ra vài phần tươi cười thân thiết, chỉ là Bách Hợp lại cau mày, thoạt nhìn giống như coi hắn như bị bệnh thần kinh: “Coi ta như muội muội? Nhiếp gia này là của ta, Nhiếp đại ca ngươi sẽ không quên đấy chứ? Ân tình cha nương ta lúc trước nuôi ngươi mười mấy năm tin tưởng không cần ta nhắc trong lòng ngươi chắc cũng hiểu rõ, những thứ ngươi nợ nhà ta những năm qua, ta hi vọng ngươi ký khế ước bán thân, để ngươi trở thành tổng quản của Nhiếp gia, như vậy mà nói giữa chúng ta cũng không ai nợ ai, đương nhiên ta cũng không cần ngươi chăm sóc.”
Nhiếp gia nhiều nhất chính là tiền, hết thảy toàn bộ đều là của Nhiếp Bách Hợp, cũng không phải của Nhiếp Diễm, hắn chỉ là người mà Nhiếp phụ hảo tâm cứu về mà thôi. Nếu như không phải trên người hắn treo cái danh nghĩa vị hôn phu của Nhiếp Bách Hợp, thậm chí những năm gần đây đến ngay cả tư cách sống an nhàn sung sướng hắn cũng không có, lúc này lại dùng loại khẩu khí Nhiếp gia đã là của hắn để nói chăm sóc cô, Bách Hợp không khỏi có chút muốn cười, cô cũng không có yếu đuối dễ điều khiển như nguyên chủ, cuối cùng đến mạng sống cũng bị Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi cướp mất, cả cái Nhiếp gia còn bị Nhiếp Diễm bán đi, coi như vốn liếng để đi tìm Hạ Hậu Thấm Nhi cũng là tài sản để quật khởi sau này.
“Nhiếp đại ca, cha ta trước lúc lâm chung từng giao phó cho ngươi những thứ này, là bởi vì lúc đó hôn ước của chúng ta vẫn còn, nếu như chúng ta không có hôn ước, thì ngươi cũng không còn là con rể của Nhiếp gia nữa.” Bách Hợp có chút không nhịn được cười lạnh một tiếng, đã không muốn thành thân với Nhiếp Bách Hợp, muốn có tự do mà mình tưởng tượng, lại còn cho rằng Nhiếp gia nên thuộc về hắn, ý nghĩ này của Nhiếp Diễm có thể là có một phần trách nhiệm với Nhiếp gia ở trong đó, nhưng lại khó mà bảo đảm hắn không có lòng riêng, dù sao nếu Nhiếp gia nghèo rớt mồng tơi mà hắn nói như vậy có khả năng sẽ được người khác khen ngợi một tiếng có tình có nghĩa, nhưng trong tình cảnh Nhiếp gia gần như là giàu nhất trong thành, Nhiếp Diễm lại nói lời này chính là có chút khó tránh khỏi khiến người ta chế nhạo.
Không muốn làm con rể của Nhiếp gia cũng được, vậy thì làm hạ nhân của Nhiếp gia đi!
Cô cũng không phải cô nương dễ bị ăn hiếp như Nhiếp Bách Hợp, bằng vào việc Nhiếp Diễm đem ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp nhận chủ, thì có ngại gì lấy oán báo ơn, Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện vì đôi phu thê Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mà chết, Nhiếp gia cũng vì thế mà bị hủy trong chốc lát, hai người này về sau hối hận thì có tác dụng gì?
“Ngươi hồ nháo!” Nhiếp Diễm lúc này hiển nhiên có chút thực sự tức giận, nhíu chặt chân mày, hắn lạnh lùng nhìn đám người vú nương một cái, phân phó: “Đại tiểu thư bệnh đến hồ đồ rồi, mau đưa tiểu thư về phòng, không được ta cho phép, về sau không cho phép nàng ta ra ngoài nửa bước…”
Đám người vú nương đứng im không động đậy, Bách Hợp nghe thấy Nhiếp Diễm phân phó, cầm khăn tay che miệng cười:
“Đây là Nhiếp gia của ta, không phải Nhiếp gia của ngươi, ta mới là chủ nhân chân chính của Nhiếp gia.” Nhiếp phụ lúc còn sống từng sửa cầu lót đường nên thanh danh cực tốt, là đại thiện nhân nổi tiếng trong thành, đồng dạng hạ nhân của Nhiếp gia cũng vô cùng trung thành với Nhiếp phụ, hai năm nay Nhiếp gia tuy được Nhiếp Diễm chưởng quản, nhưng dư uy của Nhiếp phụ vẫn còn, hắn phân phó xong lại không có ai nghe theo hắn, đang có chút thẹn quá hóa giận, hắn lại nghe thấy thanh âm mềm mại của Bách Hợp:
“Càng huống chi, cha ta lúc đầu cứu ngươi về, nhưng mà tiêu phí không ít sức lực. Ban đầu từng vì trị nội thương cho ngươi mà đã tiêu một lượng lớn bạc trắng để mua rất nhiều dược liệu trân quý, lại mời sư phụ dạy võ công cho ngươi, hơn nữa còn cung cấp cho ngươi ăn, mặc, đi học, nuôi ngươi lớn đến như bây giờ, nguyên nhân cha ta làm vậy chính là vì ta, mà ngươi giờ đây muốn giải trừ hôn ước với ta, không muốn sở hữu danh phận con rể của Nhiếp gia, ngươi lại dựa vào cái gì để hưởng thụ hết thảy?”
Nhiếp gia tuy có tiền, nhưng bạc trắng cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Nhiếp phụ mặc dù dụng tâm, nhưng nếu như ban đầu Nhiếp Diễm không đáp ứng muốn cưới Bách Hợp làm vợ, Nhiếp phụ nhiều lắm cũng chỉ cứu mạng của hắn, thu nhận hắn làm tôi tớ thủ hạ bên người, hoặc là xem trúng việc quản gia, thưởng cho hắn một miệng cơm, cho hắn một thân áo mặc, cung cấp một nơi cư trú để hắn tránh mưa tránh gió, nếu như không phải vì con gái của mình, Nhiếp phụ dù có thiện lương hơn nữa, cũng không thể yên tâm giao Nhiếp gia vào tay Nhiếp Diễm.
Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, đến thở mạnh cũng không dám thở ra tiếng, sắc mặt Nhiếp Diễm lúc này tái mét, hắn không ngờ sau khi Bách Hợp yêu cầu giải trừ hôn ước, lại đẩy ra trước mặt hắn một vấn đề khó như vậy.
Hắn không hiếm lạ vinh hoa phú quý, vốn cũng chưa từng có tâm tư ác độc muốn chiếm đoạt Nhiếp gia, nhưng đường đường Nhiếp Diễm hắn, từ nhỏ văn tài vũ lược mọi thứ siêu phàm như hắn đột nhiên có một ngày từ chủ nhân của Nhiếp gia biến thành chủ quản, hắn không tiếp thu nổi sự thay đổi này, tự tôn của hắn cũng không cho phép hắn rơi xuống tình cảnh thấp kém một bậc như vậy.
“Mời Nhiếp tiên sinh nghĩ cho kỹ, sau này ta sẽ cho người làm một cái danh sách, chỉ cần trong 10 năm tiên sinh làm việc cho ta, 10 năm sau ta đương nhiên sẽ trả lại thân tự do cho ngươi.” Bách Hợp mím môi, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng, lại nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi đang không biết phải làm sao ở bên cạnh một cái, ngày thường Hạ Hậu Thấm Nhi chỉ cảm thấy Nhiếp Bách Hợp dịu dàng, đáng yêu, nhưng hiện tại bị Bách Hợp nhìn lại, nàng ta chỉ cảm thấy một cỗ nguy hiểm vô hình xông thẳng lên đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy Bách Hợp cười nói:
“Thương thế của Hạ Hậu cô nương chắc hẳn cũng đã tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy, Nhiếp gia ta cũng không dám giữ lại cô nương nữa, cô nương tới từ chỗ nào, thì quay về chỗ đó đi.”
Tròng mắt của Hạ Hậu Thấm Nhi xoay vòng vòng, kỳ thực trên người nàng ta lúc này đến một phân tiền cũng không có, lúc trước nàng ta trốn ra khỏi nhà vốn là muốn xông xáo vào cái thế giới này, hiện tại nàng ta còn chơi chưa đủ, không muốn trở về, nhưng dù cho nàng ta muốn trở về, đường xá xa xôi, trên người nàng ta lại không có bạc, một khi Nhiếp gia không thu lưu nàng ta nữa, nàng ta đến ngay cả tiền ăn cơm ở trọ cũng không có.
“Tiểu Hợp, muội rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lòng Hạ Hậu Thấm Nhi có chút khó chịu, không chỉ khó chịu đối với người bạn mình vốn cho là bạn bè lại đột nhiên trở mặt, còn khó chịu với hành động Bách Hợp đuổi nàng ta rời đi: “Có phải bởi vì chuyện hôm qua ta đưa muội ra ngoài không? Nhưng hôm qua không phải muội cũng rất vui sao?”
“Hạ Hậu cô nương, hôm nay tuy Nhiếp Diễm đã cùng ta giải trừ hôn ước, nhưng lúc trước hôn ước của chúng ta vẫn còn, ngươi luôn mồm luôn miệng nói chúng ta là tỷ muội, vậy mà lại một bên đưa ta ra ngoài, khiến ta làm mất ngọc bài hộ thân, một bên lại ở sau lưng ta liếc mắt đưa tình với Nhiếp Diễm, người bạn tốt như ngươi, ta không dám kết giao.” Khuôn mặt Bách Hợp hàm chứa ý cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt Hạ Hậu Thấm Nhi trắng xanh lẫn lộn, nàng ta vốn muốn nói mình không có dụ dỗ Nhiếp Diễm ở sau lưng Bách Hợp, nhưng nàng ta không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tuy nói không có ai biết, nhưng hiện tại rõ ràng là chột dạ đến hít thở không thông. Vốn nàng ta cũng không có rắp tâm bất lương như những gì Bách Hợp nói, nhưng quá nhiều chuyện trùng hợp, lại khiến nàng ta có miệng mà không thể chối cãi, vì thế nàng ta mếu máo, có chút oan ức cúi đầu xuống, nghịch nghịch vạt áo của mình, trong ngữ khí lộ ra một tia âm mũi:
“Ta thực sự không có.”
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 402: Kế hoạch cứu vớt chính mình (7)
10.0/10 từ 49 lượt.