Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 385: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 11
Edit: Jolly
Beta: Sakura
“Thái tử đến rồi.” Lúc Tôn quý phi nhìn thấy nhi tử thì trên mặt lộ ra vẻ hơi sợ hãi, đi về phía Lý Duyên Tỷ, trên mặt bà lúc này không còn vẽ mặt hung hãn càn quấy như trước, ngược lại hình như là sợ hãi, Lý Duyên Tỷ nhìn bà nhẹ gật đầu, lúc này mới buông Bách Hợp ra, cẩn thận đỡ Bách Hợp đứng vững vàng, Lý Duyên Tỷ lúc này mới thản thiện nói: “Đến chúc thọ cho người.”
Trong giọng điệu của anh không hề có sự tôn kính đối với Tôn quý phi, nhưng xem ra Tôn quý phi, Trần thị và đám người nhìn thấy tình cảnh này giống như là thiên kinh địa nghĩa, Bách Hợp có chút giật mình, Lý Duyên Tỷ nắm lấy tay nàng, Bách Hợp liếc nhìn anh, chỉ thấy Lý Duyên Tỷ thả tay nàng ra, lui lại mấy bước quay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó nghênh ngang rời đi.
Trong mắt Tần Nhã Trí đầu tiên là khiếp sợ, sau đó đợi Lý Duyên Tỷ rời đi thân thể mới run rẩy hai cái, con mắt lại hướng bóng lưng Lý Duyên Tỷ rời đi nhìn theo mấy lần, nhìn nhìn Bách Hợp rồi khóe miệng nhếch lên lộ ra vài phần ghen ghét khó có thể khắc chế.
“Chư vị bình thân.” Tôn quý phi nghiêng đầu liếc nhìn Bách Hợp, cao thấp đánh giá Bách Hợp mấy lần, sau đó mới cho mọi người đứng lên, Trần thị liếc nhìn Đại nữ nhi, muốn nói lại thôi, trên đường đi một số lời đồn đãi vừa rồi Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp, rất nhiều người trong tối ngoài sáng ngầm đánh giá Bách Hợp, thẳng đến khi vào trong cung thỉnh an, đám người đi đến chỗ thiết yến phân ra ngồi xuống, Tần Nhã Trí mới oán hận kéo Bách Hợp hỏi:
“Khó trách dám to gan tính toán ta, thì ra ngay từ đầu là tìm được chỗ dựa.”
Trong giọng nói nàng ta mang theo không cam lòng, chính mình ở kiếp trước luôn nom nóp lo sợ nhưng sau cùng vẫn rơi vào kết cục vô cùng đau khổ như vậy, trọng sinh trở về vốn dĩ cho rằng mình có thể mưu cầu được hạnh phúc, không nghĩ rằng mọi chuyện đều không như ý muốn, mà ngay cả kiếp trước Tần Bách Hợp đáng lý đã chết rồi bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa khắp nơi đều có mặt của nàng, cái này làm cho trong lòng Tần Nhã Trí vô cùng phẩn nộ: “Nhưng ngươi chết tâm đi, Thái tử làm sao xem trọng ngươi? Thân thể lại không tốt, càng không thể vì hoàng tộc sinh hạ con nối dõi…”
Bách Hợp nghe nàng ta nhỏ giọng oán hận bên tai mình niệm không ngừng, mỉm cười không để ý tới nàng.
“Con yên tĩnh một chút.” Trần thị ngồi một bên cho dù không nghe rõ những lời Tần Nhã Trí nói, nhưng nhìn ra được vẻ mặt bất mãn lúc này của nàng, rất sợ tính bốc đồng của nữ nhi náo loại tại đây, trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, Tần Nhã Trí lúc này mới trầm mặt cuối đầu xuống.
“Tần đại tiểu thư lúc trước theo ta thấy chính là một người có phúc khí, hôm nay quả nhiên không giả.” Đầu kia phu nhân của phủ Xương Bình Hầu liếc nhìn Bách Hợp, trên mặt còn mang theo vài phần ngạc nhiên nghi ngờ, bà vốn muốn thăm dò quan hệ của Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp, Tần Nhã Trí lại há miệng nói:
Lời này vừa nói ra, Trần thị nhịn không được nhéo nàng ta một cái, Tần Nhã Trí đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, giống như dùng bất cứ giá nào cũng phải nói: “Vốn chính là vậy, Đại tỷ của cháu chính là đích nữ, tỷ ấy lại…”
“Trung Dũng Bá phủ Tần gia?” Âm thanh lạnh lùng của Lý Duyên Tỷ vừa vang lên, vừa rồi còn vẻ mặt hung hăng càn quấy của Tần Nhã Trí lập tức xìu xuống như quả cà, lại không dám mở miệng, mọi người đều không biết Lý Duyên Tỷ đến đây từ lúc nào, còn chưa kịp phúc thân đã thấy anh phất phất tay, liếc nhìn Bách Hợp, bên khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, chỉ rất nhanh cái ý cười kia lại ẩn vào bên trong thần sắc lãnh đạm, biến mất không dấu vết. Sau khi anh ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ, thì đi lên phía trên đài, lúc bước đi ống tay áo lay động, Bách Hợp một tay chống dưới cằm mỉm cười nhìn sắc mặt cổ quái của Tần Nhã Trí, một mặt phủi phủi sợi tóc xõa trước trán mình, cũng không giống như mọi người quay đầu nhìn Lý Duyên Tỷ, ngược lại là nhìn Tần Nhã Trí cười:
“Thân thể này của ta dùng không được, cũng không dám so sánh cùng muội muội, tam muội muội dung mạo xuất chúng, hiền lương thục đức, ai thấy mà không thích?”
Tần Nhã Trí nghe thế lại nổi giận, vừa muốn mở miệng, Bá phủ Lão phu nhân nhịn không được oán hận quát: “Đủ rồi, có lời gì quay về rồi nói, mất mặt xấu hổ!”
Lúc này ai cũng nhìn ra được vị Lão phu nhân này là đang rất tức giận, Bách Hợp còn đỡ, thân thể nàng rất kém không được người Tần gia chào đón, trong mắt mọi người Tần gia cơ hồ xem như người sắp chết, lúc này cũng không có cảm thấy lời nói của Lão phu nhân có gì đáng sợ. Tần Nhã Trí thấy hối hận, nàng ở kiếp trước không quá như ý, đời này muối trải qua tuổi trẻ tươi đẹp, dã tâm nhiều hơn, tự nhiên trả giá nhiều hơn một chút, nàng cần nịnh nọt người của Tần gia, càng muốn nịnh nọt vị tổ mẫu này, không dám giống như Bách Hợp chỉ cầu hoàn thành nhiệm vụ mặc kệ những việc khác. Bởi vậy lời nói của Lão phu nhân đối với nàng ta mà nói là có tác dụng, lúc này nàng ta đang tức giận gần chết, cũng đành phải ưng thuận một tiếng, lần nữa oán hận ngồi xuống.
Hành động của Lý Duyên Tỷ rõ ràng như vậy, không chút nào cố kỵ ý tứ người ngoài, trong lòng bọn người Trần thị đều biết, lại cũng không dám hỏi nhiều, lúc Bách Hợp ngồi kiệu xuất cung, chătng biết lúc nào cổ kiệu ngừng lại, cô mở mắt ra, Lý Duyên Tỷ đứng bên ngoài cửa kiệu đưa tay về phía nàng, dưới ánh trăng tóc anh vấn lên giống như ban ngày chỉ là trên người nhiều hơn một kiện áo choàng, lúc gió đêm thổi qua, áo choàng bị thổi bay về phía sau, lộ ra áo bào màu vàng sáng bên trong, Bách Hợp đem tay đặt lên lòng bàn tay của anh ta, mặc kệ anh ta kéo mình vào trong ngực, về đêm nhiệt độ đã có chút lạnh xuống, Lý Duyên Tỷ đem áo choàng trên người bao bọc nàng lại, Bách Hợp nhịn không được hỏi: “Tại sao hôm nay nhìn Tôn quý phi đối với chàng giống như là có chút sợ hãi?”
Theo lý mà nói trong nhiệm vụ lần này Lý Duyên Tỷ là nhi tử độc nhất của Tôn quý phi, có lẽ không có khả năng để cho bà ta cảm thấy sợ hãi, thái độ của mọi người đối với Lý Duyên Tỷ cũng có chút không đúng, giống như quá mức sợ hãi không phải đối với thái tử, mà ngược lại loại sợ hãi cùng tôn trọng này giống như là từ trong tâm phát ra vậy.
“Đây là thế giới tôi sáng tạo ra.” Lý Duyên Tỷ giúp nàng vuốt lại mái tóc có chút rối do bị gió thổi bay, bốn phía không có một bóng người, cách đó không xa ánh đèn lồng dưới hành lang cung điện chiếu ra một chút ánh sáng mờ nhạt, ngoài ra còn có ánh trăng mông lung, cùng với tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ thỉnh thoảng truyền tới.
Đây là thế giới Lý Duyên Tỷ sáng tạo ra, không có người có tư cách làm cho anh ta quỳ xuống hành lễ, bọn người Tôn quý phi cũng không ngoại lệ, vốn trong thế giới này Tôn quý phi cũng không có nhi tử, đối với người của thế giới này mà nói, anh giống như chúa sáng thế, cho nên tất cả mọi người đều sợ anh, cho dù là cha mẹ trên danh nghĩa trong thế giới này cũng không ngoại lệ.
Bách Hợp nghe đáp án như thế, trong lòng có chút ghen tị, nghĩ đến chính mình lúc nãy còn cùng Tần Nhã Trí lục đục với nhau, không khỏi hâm mộ Lý Duyên Tỷ. Áo choàng bao bọc hai người một chỗ giống như tạo thành thế giới nhỏ, Lý Duyên Tỷ ôm nàng trong ngực, nói khẽ:
Lúc Lý Duyên Tỷ nói ra những lời này, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, Bách Hợp cảm thấy anh đưa ra đề nghị như vậy là để cho mình có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ bản thân trong nhiệm vụ lần này có mối quan hệ không rõ ràng với Lý Duyên Tỷ, vì mạng sống cô phải cùng Lý Duyên Tỷ có quan hệ tiếp xúc thân mật, thành thân càng danh chính ngôn thuận hơn, Bách Hợp không do dự liền gật đầu.
Nhưng lúc trước hai người lén lén lút lút vậy thì thôi đi, bây giờ vừa nghĩ đến sau này có thể quang minh chính đại, Bách Hợp không được tự nhiên, tuy nói trong nhiệm vụ thành hôn không phải là lần đầu tiên, nhưng có quan hệ xác thịt thì chính là lần đầu tiên, huống chi đối tượng chính là Lý Duyên Tỷ, anh không phải người trong nhiệm vụ, trải qua một lần thì thôi đi, Bách Hợp nghĩ tới những lời phụ trách chính mình từng nói qua, trong lòng dâng lên ý nghĩ muốn nuốt lời.
Thần sắc trên mặt cô biến hóa dù rất nhỏ nhưng cũng không dấu được Lý Duyên Tỷ, lúc này xem ánh mắt cô chớp động, bên khóe miệng của Lý Duyên Tỷ lộ ra một chút ý cười lạnh giá. Không đợi Bách Hợp mở miệng nói chuyện, liền kéo cô lên kiệu: “Em về trước chờ tin tức của tôi, nhiệm vụ ban đầu của Tần Bách Hợp, nàng nên chú ý một chút.”
Nói đến nhiệm vụ vẻ mặt Bách Hợp liền nghiêm chỉnh, rất nhanh liền lộ ra thần sắc nghiêm túc, đem ý niệm vừa rồi quăng ra sau đầu, rất trịnh trọng nhẹ gật đầu.
Ngồi vào cỗ kiệu, kiệu vừa được nâng lên tiểu thái dám kia liền quay lại đưa Bách Hợp một đường xuất cung, tốc độ ngược lại rất nhanh, bọn người Trần thị còn ở bên trong Ngọ môn, Bách Hợp đã ngồi chờ bên trong xe ngựa Tần gia rồi.
Có lẽ gió vừa vặn thổi qua, đầu Bách Hợp có chút choáng váng, lúc Trần thị lên xe ngựa liền nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, ngược lại cũng không có hỏi nhiều. Quả nhiên ngày hôm sau ý chỉ Lý Duyên Tỷ muốn thú Bách Hợp làm thê tử được đưa đến Tần gia. Tần gia trưởng nữ thân thể thường không tốt lắm, người bên ngoài cũng không biết tỉnh hình cụ thể, hơn nữa thân phận địa vị của Bá phủ cũng không tính là kém. Sức ảnh hưởng của Lý Duyên Tỷ không nhỏ, bởi vậy sự tình thuận lợi kinh người, trong mấy ngày này hôn sự rất nhanh đã được định xuống.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Beta: Sakura
“Thái tử đến rồi.” Lúc Tôn quý phi nhìn thấy nhi tử thì trên mặt lộ ra vẻ hơi sợ hãi, đi về phía Lý Duyên Tỷ, trên mặt bà lúc này không còn vẽ mặt hung hãn càn quấy như trước, ngược lại hình như là sợ hãi, Lý Duyên Tỷ nhìn bà nhẹ gật đầu, lúc này mới buông Bách Hợp ra, cẩn thận đỡ Bách Hợp đứng vững vàng, Lý Duyên Tỷ lúc này mới thản thiện nói: “Đến chúc thọ cho người.”
Trong giọng điệu của anh không hề có sự tôn kính đối với Tôn quý phi, nhưng xem ra Tôn quý phi, Trần thị và đám người nhìn thấy tình cảnh này giống như là thiên kinh địa nghĩa, Bách Hợp có chút giật mình, Lý Duyên Tỷ nắm lấy tay nàng, Bách Hợp liếc nhìn anh, chỉ thấy Lý Duyên Tỷ thả tay nàng ra, lui lại mấy bước quay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó nghênh ngang rời đi.
Trong mắt Tần Nhã Trí đầu tiên là khiếp sợ, sau đó đợi Lý Duyên Tỷ rời đi thân thể mới run rẩy hai cái, con mắt lại hướng bóng lưng Lý Duyên Tỷ rời đi nhìn theo mấy lần, nhìn nhìn Bách Hợp rồi khóe miệng nhếch lên lộ ra vài phần ghen ghét khó có thể khắc chế.
“Chư vị bình thân.” Tôn quý phi nghiêng đầu liếc nhìn Bách Hợp, cao thấp đánh giá Bách Hợp mấy lần, sau đó mới cho mọi người đứng lên, Trần thị liếc nhìn Đại nữ nhi, muốn nói lại thôi, trên đường đi một số lời đồn đãi vừa rồi Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp, rất nhiều người trong tối ngoài sáng ngầm đánh giá Bách Hợp, thẳng đến khi vào trong cung thỉnh an, đám người đi đến chỗ thiết yến phân ra ngồi xuống, Tần Nhã Trí mới oán hận kéo Bách Hợp hỏi:
“Khó trách dám to gan tính toán ta, thì ra ngay từ đầu là tìm được chỗ dựa.”
Trong giọng nói nàng ta mang theo không cam lòng, chính mình ở kiếp trước luôn nom nóp lo sợ nhưng sau cùng vẫn rơi vào kết cục vô cùng đau khổ như vậy, trọng sinh trở về vốn dĩ cho rằng mình có thể mưu cầu được hạnh phúc, không nghĩ rằng mọi chuyện đều không như ý muốn, mà ngay cả kiếp trước Tần Bách Hợp đáng lý đã chết rồi bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa khắp nơi đều có mặt của nàng, cái này làm cho trong lòng Tần Nhã Trí vô cùng phẩn nộ: “Nhưng ngươi chết tâm đi, Thái tử làm sao xem trọng ngươi? Thân thể lại không tốt, càng không thể vì hoàng tộc sinh hạ con nối dõi…”
Bách Hợp nghe nàng ta nhỏ giọng oán hận bên tai mình niệm không ngừng, mỉm cười không để ý tới nàng.
“Con yên tĩnh một chút.” Trần thị ngồi một bên cho dù không nghe rõ những lời Tần Nhã Trí nói, nhưng nhìn ra được vẻ mặt bất mãn lúc này của nàng, rất sợ tính bốc đồng của nữ nhi náo loại tại đây, trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo, Tần Nhã Trí lúc này mới trầm mặt cuối đầu xuống.
“Tần đại tiểu thư lúc trước theo ta thấy chính là một người có phúc khí, hôm nay quả nhiên không giả.” Đầu kia phu nhân của phủ Xương Bình Hầu liếc nhìn Bách Hợp, trên mặt còn mang theo vài phần ngạc nhiên nghi ngờ, bà vốn muốn thăm dò quan hệ của Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp, Tần Nhã Trí lại há miệng nói:
Lời này vừa nói ra, Trần thị nhịn không được nhéo nàng ta một cái, Tần Nhã Trí đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, giống như dùng bất cứ giá nào cũng phải nói: “Vốn chính là vậy, Đại tỷ của cháu chính là đích nữ, tỷ ấy lại…”
“Trung Dũng Bá phủ Tần gia?” Âm thanh lạnh lùng của Lý Duyên Tỷ vừa vang lên, vừa rồi còn vẻ mặt hung hăng càn quấy của Tần Nhã Trí lập tức xìu xuống như quả cà, lại không dám mở miệng, mọi người đều không biết Lý Duyên Tỷ đến đây từ lúc nào, còn chưa kịp phúc thân đã thấy anh phất phất tay, liếc nhìn Bách Hợp, bên khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, chỉ rất nhanh cái ý cười kia lại ẩn vào bên trong thần sắc lãnh đạm, biến mất không dấu vết. Sau khi anh ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ, thì đi lên phía trên đài, lúc bước đi ống tay áo lay động, Bách Hợp một tay chống dưới cằm mỉm cười nhìn sắc mặt cổ quái của Tần Nhã Trí, một mặt phủi phủi sợi tóc xõa trước trán mình, cũng không giống như mọi người quay đầu nhìn Lý Duyên Tỷ, ngược lại là nhìn Tần Nhã Trí cười:
“Thân thể này của ta dùng không được, cũng không dám so sánh cùng muội muội, tam muội muội dung mạo xuất chúng, hiền lương thục đức, ai thấy mà không thích?”
Tần Nhã Trí nghe thế lại nổi giận, vừa muốn mở miệng, Bá phủ Lão phu nhân nhịn không được oán hận quát: “Đủ rồi, có lời gì quay về rồi nói, mất mặt xấu hổ!”
Lúc này ai cũng nhìn ra được vị Lão phu nhân này là đang rất tức giận, Bách Hợp còn đỡ, thân thể nàng rất kém không được người Tần gia chào đón, trong mắt mọi người Tần gia cơ hồ xem như người sắp chết, lúc này cũng không có cảm thấy lời nói của Lão phu nhân có gì đáng sợ. Tần Nhã Trí thấy hối hận, nàng ở kiếp trước không quá như ý, đời này muối trải qua tuổi trẻ tươi đẹp, dã tâm nhiều hơn, tự nhiên trả giá nhiều hơn một chút, nàng cần nịnh nọt người của Tần gia, càng muốn nịnh nọt vị tổ mẫu này, không dám giống như Bách Hợp chỉ cầu hoàn thành nhiệm vụ mặc kệ những việc khác. Bởi vậy lời nói của Lão phu nhân đối với nàng ta mà nói là có tác dụng, lúc này nàng ta đang tức giận gần chết, cũng đành phải ưng thuận một tiếng, lần nữa oán hận ngồi xuống.
Hành động của Lý Duyên Tỷ rõ ràng như vậy, không chút nào cố kỵ ý tứ người ngoài, trong lòng bọn người Trần thị đều biết, lại cũng không dám hỏi nhiều, lúc Bách Hợp ngồi kiệu xuất cung, chătng biết lúc nào cổ kiệu ngừng lại, cô mở mắt ra, Lý Duyên Tỷ đứng bên ngoài cửa kiệu đưa tay về phía nàng, dưới ánh trăng tóc anh vấn lên giống như ban ngày chỉ là trên người nhiều hơn một kiện áo choàng, lúc gió đêm thổi qua, áo choàng bị thổi bay về phía sau, lộ ra áo bào màu vàng sáng bên trong, Bách Hợp đem tay đặt lên lòng bàn tay của anh ta, mặc kệ anh ta kéo mình vào trong ngực, về đêm nhiệt độ đã có chút lạnh xuống, Lý Duyên Tỷ đem áo choàng trên người bao bọc nàng lại, Bách Hợp nhịn không được hỏi: “Tại sao hôm nay nhìn Tôn quý phi đối với chàng giống như là có chút sợ hãi?”
Theo lý mà nói trong nhiệm vụ lần này Lý Duyên Tỷ là nhi tử độc nhất của Tôn quý phi, có lẽ không có khả năng để cho bà ta cảm thấy sợ hãi, thái độ của mọi người đối với Lý Duyên Tỷ cũng có chút không đúng, giống như quá mức sợ hãi không phải đối với thái tử, mà ngược lại loại sợ hãi cùng tôn trọng này giống như là từ trong tâm phát ra vậy.
“Đây là thế giới tôi sáng tạo ra.” Lý Duyên Tỷ giúp nàng vuốt lại mái tóc có chút rối do bị gió thổi bay, bốn phía không có một bóng người, cách đó không xa ánh đèn lồng dưới hành lang cung điện chiếu ra một chút ánh sáng mờ nhạt, ngoài ra còn có ánh trăng mông lung, cùng với tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ thỉnh thoảng truyền tới.
Đây là thế giới Lý Duyên Tỷ sáng tạo ra, không có người có tư cách làm cho anh ta quỳ xuống hành lễ, bọn người Tôn quý phi cũng không ngoại lệ, vốn trong thế giới này Tôn quý phi cũng không có nhi tử, đối với người của thế giới này mà nói, anh giống như chúa sáng thế, cho nên tất cả mọi người đều sợ anh, cho dù là cha mẹ trên danh nghĩa trong thế giới này cũng không ngoại lệ.
Bách Hợp nghe đáp án như thế, trong lòng có chút ghen tị, nghĩ đến chính mình lúc nãy còn cùng Tần Nhã Trí lục đục với nhau, không khỏi hâm mộ Lý Duyên Tỷ. Áo choàng bao bọc hai người một chỗ giống như tạo thành thế giới nhỏ, Lý Duyên Tỷ ôm nàng trong ngực, nói khẽ:
Lúc Lý Duyên Tỷ nói ra những lời này, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, Bách Hợp cảm thấy anh đưa ra đề nghị như vậy là để cho mình có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ bản thân trong nhiệm vụ lần này có mối quan hệ không rõ ràng với Lý Duyên Tỷ, vì mạng sống cô phải cùng Lý Duyên Tỷ có quan hệ tiếp xúc thân mật, thành thân càng danh chính ngôn thuận hơn, Bách Hợp không do dự liền gật đầu.
Nhưng lúc trước hai người lén lén lút lút vậy thì thôi đi, bây giờ vừa nghĩ đến sau này có thể quang minh chính đại, Bách Hợp không được tự nhiên, tuy nói trong nhiệm vụ thành hôn không phải là lần đầu tiên, nhưng có quan hệ xác thịt thì chính là lần đầu tiên, huống chi đối tượng chính là Lý Duyên Tỷ, anh không phải người trong nhiệm vụ, trải qua một lần thì thôi đi, Bách Hợp nghĩ tới những lời phụ trách chính mình từng nói qua, trong lòng dâng lên ý nghĩ muốn nuốt lời.
Thần sắc trên mặt cô biến hóa dù rất nhỏ nhưng cũng không dấu được Lý Duyên Tỷ, lúc này xem ánh mắt cô chớp động, bên khóe miệng của Lý Duyên Tỷ lộ ra một chút ý cười lạnh giá. Không đợi Bách Hợp mở miệng nói chuyện, liền kéo cô lên kiệu: “Em về trước chờ tin tức của tôi, nhiệm vụ ban đầu của Tần Bách Hợp, nàng nên chú ý một chút.”
Nói đến nhiệm vụ vẻ mặt Bách Hợp liền nghiêm chỉnh, rất nhanh liền lộ ra thần sắc nghiêm túc, đem ý niệm vừa rồi quăng ra sau đầu, rất trịnh trọng nhẹ gật đầu.
Ngồi vào cỗ kiệu, kiệu vừa được nâng lên tiểu thái dám kia liền quay lại đưa Bách Hợp một đường xuất cung, tốc độ ngược lại rất nhanh, bọn người Trần thị còn ở bên trong Ngọ môn, Bách Hợp đã ngồi chờ bên trong xe ngựa Tần gia rồi.
Có lẽ gió vừa vặn thổi qua, đầu Bách Hợp có chút choáng váng, lúc Trần thị lên xe ngựa liền nhìn thấy bộ dạng này của cô, thở dài, ngược lại cũng không có hỏi nhiều. Quả nhiên ngày hôm sau ý chỉ Lý Duyên Tỷ muốn thú Bách Hợp làm thê tử được đưa đến Tần gia. Tần gia trưởng nữ thân thể thường không tốt lắm, người bên ngoài cũng không biết tỉnh hình cụ thể, hơn nữa thân phận địa vị của Bá phủ cũng không tính là kém. Sức ảnh hưởng của Lý Duyên Tỷ không nhỏ, bởi vậy sự tình thuận lợi kinh người, trong mấy ngày này hôn sự rất nhanh đã được định xuống.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 385: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 11
10.0/10 từ 49 lượt.