Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 279: Vai phụ game online 16
Từ khi bắt đầu nhiệm vụ này đến nay, cô chơi game gần hai năm, ngày nào cũng trạch ở nhà, hiện tại không dễ dàng gì để nhiệm vụ đi đến bước kết thúc, cô muốn thả lỏng một chút.
Đặt trước khách sạn và lịch trình một tuần, Bách Hợp liên tiếp mấy ngày không online, trực tiếp sắp xếp hành lý bay đến thành phố ven biển.
Sau khi xuống máy bay, một làn gió biển ẩm ướt mằn mặn thổi vảo mặt cùng với một làn sóng nhiệt khiến cho người ta cảm thấy một loại oi bức khác hắn với khi ở thủ đô.
Từ khi Bách Hợp xuất phát đến đây vẫn mặc một bộ váy liền dài đến mắt cá chân, vì để chống lạnh nên còn khoác thêm một chiếc khăn lụa, lúc này bắt đầu nóng lên thì lập tức thu khăn lụa lại, sau khi cất khăn vào túi hành lý lấy ở đại sảnh của sân bay, cô không khỏi thở phào một hơi.
Gió biển thổi qua người cô, chiếc váy dài bằng tơ tằm bị gió thổi không ngừng phiêu động, lúc này một đám người mới xuống máy bay đi ra, xe taxi vốn đỗ đầy ngoài sân bay không lâu sau đã bị người khác đoạt mất.
“….” Bách Hợp ở nhà chơi game hai năm, nếu như ở bên kia chỉ sợ là ra ngoài cũng sẽ có tài xế riêng, lúc này cảm nhận được sự dũng mãnh khi cướp đoạt taxi, những người đó quả thực giống như châu chấu vậy, đi đến đâu thì xe taxi ở đó cũng lái đi.
Sân bay vốn vắng vẻ, muốn bắt một chiếc taxi đi qua thì chỉ sợ là phải chờ rất lâu nữa.
“Muốn đi đến khách sạn ven biển sao?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô, bây giờ Long Chiến Thiên Hạ không hệ keo kiệt, cho 50 người đứng đầu bảng xếp hạng ở lại khách sạn quốc tế 5 sao nổi tiếng. Bách Hợp cũng báo danh ở Long Chiến, chỉ là tự mình trả tiền mà thôi nhưng cũng ở lại khách sạn này. Cô nghe thấy có người nói chuyện thì quay đầu nhìn. Người kia cách cô quá gần, lần quay đầu này khiến cho cô thiếu chút nữa thì đụng đầu vào ngực anh. Bách Hợp theo bản năng muốn lui về sau lại bị anh vươn tay ôm chặt lấy eo cô, một lần nữa kéo cô lại.
“Bậc thang.” Trong lời nói của anh mang theo khẩu âm người Bắc Kinh, không giống như người của thành phố ven biển. Bách Hợp vừa gật đầu qua loa nói cảm ơn vừa dùng bàn tay đẩy anh nhưng lại không đẩy ra được.
“Cảm ơn!” Cô lại nhấn mạnh một lần, lần này lại có thể đẩy người ra rồi, nhưng cái tay đặt trước ngực người đàn ông kia để đẩy người ra lại thuận thế bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Bách Hợp lập tức mờ mịt không hiểu gì, ngửa đầu nheo mắt nhìn người đàn ông này. Đây là một người đàn ông trẻ tuổi tầm 25, 26 tuổi. Dáng người của anh rất cao, trên người mặc áo sơ mi kẻ caro màu lục, bên dưới là quần thường màu trắng bao lấy đôi chân thẳng tắp thon dài. Hai cúc áo trên cùng đều mở ra làm nổi bật làn da rất trắng, không đeo vòng cổ hay trang sức gì khác, nhìn qua vô cùng đơn giản khoan khoái.
Anh có một mái tóc mềm mại, chất tóc cũng là thượng hạng, vì quá đen cho nên ánh lên một chút màu lam yêu dị. Trên mặt mang kính râm nên không thấy rõ mặt mày nhưng chỉ từ chiếc mũi kiên định cũng có thể nhìn ra được người này cũng không phải người dễ ở chung. Đôi môi mím lại thành một đường thẳng nhìn qua có vẻ lạnh lùng, phối hợp với chiếc cằm sắc bén tựa như được đẽo gọt thì lại càng có vẻ vô tình.
Theo gương mặt lộ ra một nửa của anh thì xem ra dung mạo của anh vô cùng anh tuấn,
“Cảm ơn anh.” Bách Hợp rút tay hai lần nhưng cũng không thể rút tay ra. Cô đưa tay nắm lấy tay anh muốn giải cứu đôi tay bị hắn nắm thì lại có một người đàn ông mặc tây trang màu đen cũng mang kính râm mỉm cười cầm lấy hành lý trong tay cô.
“….” Vừa mới ra khỏi sân bay đã dám làm như vậy, trong nháy mắt Bách Hợp nghĩ đến các loại tin tức lừa bán bắt cóc khi cô nhận nhiệm vụ ở hiện đại, lông tơ phía sau lưng thiếu chút nữa đã dựng hết lên. Lúc này cô đã không còn cánh tay nào rảnh rối để lấy lại hành lý của mình vì cả hai tay đều bị người đàn ông có vẻ mặt lãnh đạm kia nắm trong lòng bàn bay. Tuy rằng trời rất nóng nhưng lòng bàn tay của anh không hề ẩm ướt, có vài vết chai nhàn nhạt lại khiến cho đôi tay của Bách Hợp càng có vẻ trắng mịn, mềm mại không xương.
“Muốn đến khách sạn ven biển sao?” Đôi mắt của người đàn ông bị che kín dưới đôi kính râm, đôi môi mím lại khiến cho đường cong khuôn mặt của anh có chút nghiêm túc. Trái tim vốn đang nhảy lên trong ngực Bách Hợp vì những lời này của anh mà an ổn lại, quả thật cô muốn tới khách sạn ven biển, lúc này vị trí của sân bay hẻo lánh, nếu như đợi taxi thì ít nhất cũng mất nửa tiếng trở lên, có thể bắt được taxi hay không vẫn phải dựa vào vận may. Cô do dự một chút rồi gật đầu với người đàn ông kia, tuy rằng đôi mắt của anh bị che dưới đôi kính nhưng Bách Hợp cảm thấy ánh mắt của anh lúc này đang nhìn cô.
“Tôi cũng muốn đến khách sạn ven biển, Long Chiến Thiên Hạ, tiện đường.” Anh gật đầu với Bách Hợp, bàn tay buông thắt lưng của cô ra: “Cẩn thận, đứng vững”
Vốn ban đầu Bách Hợp còn tưởng rằng gặp phải loại đàn ông hạ lưu, lúc này nhìn thấy anh lịch sự thu tay về ngược lại cảm thấy bản thân lòng dạ hơi hẹp hòi. Nhìn anh xoay người đi về chiếc xe đỗ cách đó không xa, hành lý của cô cũng bị đưa qua đó, cô do dự một chút, đến khi nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc xe đó thì không hề do dự, trực tiếp đi qua đó.
Đó là một chiếc Audi trị giá gần trăm vạn, tuy nói không phải loại xe đặc biệt nổi tiếng nhưng người có thể lái được chiếc xe như vậy cũng không đến mức muốn lừa gạt cô. Huống chi lại nghe nói người đàn ông anh tuấn này nói Long Chiến Thiên Hạ, Bách Hợp theo bản năng cho rằng đây là nhân viên công tác gì đó đến sớm để chuẩn bị vì vậy cũng không nghi ngờ gì khác, vui vẻ đi qua đó. Cửa xe được người khác mở ra, Bách Hợp khẽ nói cảm ơn rồi bước vào, thấy người đàn ông đeo kính râm kia cũng ngồi vào ghế sau.
Sau khi hai người ngồi vào ghế sau, Bách Hợp cảm thấy hơi xấu hổ, trong xe mở điều hòa, chiếc khăn cô vừa mới khoác lên đặt trong túi hành lý bị đặt cùng túi hành lý của người đàn ông kia ở cốp sau xe, hiện tại đành phải dùng hai tay khoanh trước ngực, thứ nhất là có chút cảnh giác, thứ hai cũng bởi vì lạnh.
“Cô cũng chơi Long Chiến Thiên Hạ?” Người đàn ông anh tuấn không hề hoang mang lấy kính râm trên sống mũi xuống sau khi bỏ vào túi áo thì quay đầu nhìn Bách Hợp một cái.
Anh có một đôi lông mi nhàn nhạt, dưới đôi mi là ánh mắt thâm thúy, lông mi vừa dài vừa cong lại còn rất dày, khác hẳn với gương mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt này khiến cho Bách Hợp không hỏi nhìn anh thêm vài lần.
“Tôi tới đây chơi mà thôi.” Vốn Bách Hợp không muốn thừa nhận nhưng người đàn ông anh tuấn lập tức vươn hai tay lên cuối cùng mở ra đặt ở phần tựa của ghế, thân thể giống như vươn vai duỗi thắt lưng vậy. Đôi tay đặt ở sau lưng Bách Hợp giống như nhốt Bách Hợp vào phạm vi của anh nhưng anh lại làm như không chú ý đến điều này, tùy ý nói: “Khách sạn ven biển dường như đã bị Long Chiến Thiên Hạ bao hết rồi.”
Bách Hợp nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, cười gượng hai tiếng, theo bản năng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là vậy sao? Tôi chơi Long Chiến Thiên Hạ cũng không biết chuyện này.”
Lời này của cô nói quá giả dối, ngay cả cô cũng không tin được, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn chỉ hơi nhíu mày cũng không phản bác.
“Trong trò chơi cô gọi là gì?” Người đàn ông lại mở miệng hỏi. Lần này Bách Hợp có hơi do dự, trước mắt, sau khi Long Chiến Thiên Hạ hợp server thì tên của cô xem như đã nổi danh trong trò chơi, dù sao cũng gả cho Ta Là Thượng Đế nổi danh như vậy, cô muốn không bị người khác chú ý tới cũng không được. Bách Hợp sợ nói ra bản thân là ai sẽ đưa đến ánh mắt kinh ngạc của người khác của người khác nên cẩn thận nói: “Có lẽ anh cũng không biết tôi, anh gọi là gì?”
“Ta là Thượng Đế.” Người đàn ông hơi cong môi lên, miệng nhả ra một cái tên, lúc đầu Bách Hợp còn không hiểu, cười ngây ngô một lát sau đó nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, lâp tức quay đầu lại: “Ta, Ta Là Thượng Đế?” Cô thở dốc một hơi, thiếu chút nữa là thét chói tai, mở to hai mắt nhìn: “Anh là Thượng Đế? Không phải anh nói không tới sao?”
Ảnh hưởng tính cách ngốc nghếch của An Bách Hợp đối với Bách Hợp lúc này lại hiện ra, Bách Hợp nói dứt lời thì trong lòng thầm kêu hỏng bét thì đã thấy người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là Ta Là Thượng Đế đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười: “Cái gì không tới?”
Không biết vì sao lại cảm thấy đó chính là cô, khiến cho anh lần đầu tiên mở miệng chủ động nói chuyện với một người con gái không quen biết, không ngờ quả nhiên là cô, cái loại cảm giác đó vô cùng kì diệu nhưng còn có những chuyện càng kì diệu hơn ở phía sau đang chờ anh kiểm nghiệm.
“Không có gì, không có gì.” Bách Hợp thầm mắng mình một câu ngu ngốc, chiếc xe chạy về phía khách sạn ven biển, cô không dám nói chuyện với Ta Là Thượng Đế nữa. Phía bên kia, từ hai tiếng trước Minh Tử Tô đã cùng với hai anh em nhà họ Cố xuất hiện trong khách sạn ven biển. Cô ta bỏ một tiết học chuyện ngành, đáp chuyến tàu sớm nhất đến thành phố ven biển. Khi chiếc xe cũng dừng trước cửa khách sạn ven biển dưới sự trông ngóng một ngày dài như một năm của Bách Hợp thì Minh Tử Tô vừa cùng hai anh em nhà họ Cố chơi đùa ở bãi biển tư nhân của khách sạn trở về. Lúc này đôi chân trắng nõn để trần, trên tay nắm tay của hai người đàn ông, vừa nói vừa cười trở về.
Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, Bách Hợp vừa nhận lấy hành lý mà lái xe đưa cho cô, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì nghe thấy giọng nói của An Thiên Lẫm: “Hồ đồ! Tiểu Hợp, tại sao em cũng đến đây?”
Trong hai năm nay, Bách Hợp rất ít khi gặp mặt trò chuyện với An Thiên Lẫm, từ khi hai người bắt đầu tự tách ra để chơi game thì vì để cho người em gái này không có cớ để bám lấy Cố Ly Thừa cho nên An Thiên Lẫm đều ở trong căn phòng nhỏ mình mua ở bên ngoài, rất ít khi trở lại nhà họ An. Khi An Thiên Lẫm nhìn thấy cô thì thiếu chút nữa không nhận ra Bách Hợp. Nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe xa lạ, An Thiên Lẫm theo bản năng liếc nhìn Cố Ly Thừa một cái sau đó mới cau mày khiển trách:
“Tại sao em tới cũng không nói với anh một tiếng?”
Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua Minh Tử Tô đứng ở bên cạnh hắn, mái tóc quăn dài màu hạt dẻ không bị buộc được gió biển thổi nhẹ toát ra một vẻ phấn chấn và lãng mạn của tuổi trẻ. Hai người Cố Ly Hoàn và Cố Ly Thừa một trái một phải đứng bên cạnh cô ta, đều mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Nhất là Cố Ly Thừa, trên mặt hắn mang theo vẻ chán ghét không thèm che dấu, đây là lần đầu tiên từ khi Bách Hợp tiến vào trong nội dung dùng thân phận An Bách Hợp để đối mặt với hắn. Theo nội dung tác phẩm, Bách Hợp không hề xa lạ với hắn, hắn có một diện mạo vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, so với Ta Là Thượng Đế mà Bách Hợp vừa mới gặp qua thì Cố Ly Thừa có mùi vị đàn ông hơn. Cả người lộ ra khí tức mạnh mẽ khiến người ta mê muội, dáng người thiện võ hữu lực điển hình khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được mà lùi sau hai bước theo bản năng.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đặt trước khách sạn và lịch trình một tuần, Bách Hợp liên tiếp mấy ngày không online, trực tiếp sắp xếp hành lý bay đến thành phố ven biển.
Sau khi xuống máy bay, một làn gió biển ẩm ướt mằn mặn thổi vảo mặt cùng với một làn sóng nhiệt khiến cho người ta cảm thấy một loại oi bức khác hắn với khi ở thủ đô.
Từ khi Bách Hợp xuất phát đến đây vẫn mặc một bộ váy liền dài đến mắt cá chân, vì để chống lạnh nên còn khoác thêm một chiếc khăn lụa, lúc này bắt đầu nóng lên thì lập tức thu khăn lụa lại, sau khi cất khăn vào túi hành lý lấy ở đại sảnh của sân bay, cô không khỏi thở phào một hơi.
Gió biển thổi qua người cô, chiếc váy dài bằng tơ tằm bị gió thổi không ngừng phiêu động, lúc này một đám người mới xuống máy bay đi ra, xe taxi vốn đỗ đầy ngoài sân bay không lâu sau đã bị người khác đoạt mất.
“….” Bách Hợp ở nhà chơi game hai năm, nếu như ở bên kia chỉ sợ là ra ngoài cũng sẽ có tài xế riêng, lúc này cảm nhận được sự dũng mãnh khi cướp đoạt taxi, những người đó quả thực giống như châu chấu vậy, đi đến đâu thì xe taxi ở đó cũng lái đi.
Sân bay vốn vắng vẻ, muốn bắt một chiếc taxi đi qua thì chỉ sợ là phải chờ rất lâu nữa.
“Muốn đi đến khách sạn ven biển sao?” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng cô, bây giờ Long Chiến Thiên Hạ không hệ keo kiệt, cho 50 người đứng đầu bảng xếp hạng ở lại khách sạn quốc tế 5 sao nổi tiếng. Bách Hợp cũng báo danh ở Long Chiến, chỉ là tự mình trả tiền mà thôi nhưng cũng ở lại khách sạn này. Cô nghe thấy có người nói chuyện thì quay đầu nhìn. Người kia cách cô quá gần, lần quay đầu này khiến cho cô thiếu chút nữa thì đụng đầu vào ngực anh. Bách Hợp theo bản năng muốn lui về sau lại bị anh vươn tay ôm chặt lấy eo cô, một lần nữa kéo cô lại.
“Bậc thang.” Trong lời nói của anh mang theo khẩu âm người Bắc Kinh, không giống như người của thành phố ven biển. Bách Hợp vừa gật đầu qua loa nói cảm ơn vừa dùng bàn tay đẩy anh nhưng lại không đẩy ra được.
“Cảm ơn!” Cô lại nhấn mạnh một lần, lần này lại có thể đẩy người ra rồi, nhưng cái tay đặt trước ngực người đàn ông kia để đẩy người ra lại thuận thế bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Bách Hợp lập tức mờ mịt không hiểu gì, ngửa đầu nheo mắt nhìn người đàn ông này. Đây là một người đàn ông trẻ tuổi tầm 25, 26 tuổi. Dáng người của anh rất cao, trên người mặc áo sơ mi kẻ caro màu lục, bên dưới là quần thường màu trắng bao lấy đôi chân thẳng tắp thon dài. Hai cúc áo trên cùng đều mở ra làm nổi bật làn da rất trắng, không đeo vòng cổ hay trang sức gì khác, nhìn qua vô cùng đơn giản khoan khoái.
Anh có một mái tóc mềm mại, chất tóc cũng là thượng hạng, vì quá đen cho nên ánh lên một chút màu lam yêu dị. Trên mặt mang kính râm nên không thấy rõ mặt mày nhưng chỉ từ chiếc mũi kiên định cũng có thể nhìn ra được người này cũng không phải người dễ ở chung. Đôi môi mím lại thành một đường thẳng nhìn qua có vẻ lạnh lùng, phối hợp với chiếc cằm sắc bén tựa như được đẽo gọt thì lại càng có vẻ vô tình.
Theo gương mặt lộ ra một nửa của anh thì xem ra dung mạo của anh vô cùng anh tuấn,
“Cảm ơn anh.” Bách Hợp rút tay hai lần nhưng cũng không thể rút tay ra. Cô đưa tay nắm lấy tay anh muốn giải cứu đôi tay bị hắn nắm thì lại có một người đàn ông mặc tây trang màu đen cũng mang kính râm mỉm cười cầm lấy hành lý trong tay cô.
“….” Vừa mới ra khỏi sân bay đã dám làm như vậy, trong nháy mắt Bách Hợp nghĩ đến các loại tin tức lừa bán bắt cóc khi cô nhận nhiệm vụ ở hiện đại, lông tơ phía sau lưng thiếu chút nữa đã dựng hết lên. Lúc này cô đã không còn cánh tay nào rảnh rối để lấy lại hành lý của mình vì cả hai tay đều bị người đàn ông có vẻ mặt lãnh đạm kia nắm trong lòng bàn bay. Tuy rằng trời rất nóng nhưng lòng bàn tay của anh không hề ẩm ướt, có vài vết chai nhàn nhạt lại khiến cho đôi tay của Bách Hợp càng có vẻ trắng mịn, mềm mại không xương.
“Muốn đến khách sạn ven biển sao?” Đôi mắt của người đàn ông bị che kín dưới đôi kính râm, đôi môi mím lại khiến cho đường cong khuôn mặt của anh có chút nghiêm túc. Trái tim vốn đang nhảy lên trong ngực Bách Hợp vì những lời này của anh mà an ổn lại, quả thật cô muốn tới khách sạn ven biển, lúc này vị trí của sân bay hẻo lánh, nếu như đợi taxi thì ít nhất cũng mất nửa tiếng trở lên, có thể bắt được taxi hay không vẫn phải dựa vào vận may. Cô do dự một chút rồi gật đầu với người đàn ông kia, tuy rằng đôi mắt của anh bị che dưới đôi kính nhưng Bách Hợp cảm thấy ánh mắt của anh lúc này đang nhìn cô.
“Tôi cũng muốn đến khách sạn ven biển, Long Chiến Thiên Hạ, tiện đường.” Anh gật đầu với Bách Hợp, bàn tay buông thắt lưng của cô ra: “Cẩn thận, đứng vững”
Vốn ban đầu Bách Hợp còn tưởng rằng gặp phải loại đàn ông hạ lưu, lúc này nhìn thấy anh lịch sự thu tay về ngược lại cảm thấy bản thân lòng dạ hơi hẹp hòi. Nhìn anh xoay người đi về chiếc xe đỗ cách đó không xa, hành lý của cô cũng bị đưa qua đó, cô do dự một chút, đến khi nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc xe đó thì không hề do dự, trực tiếp đi qua đó.
Đó là một chiếc Audi trị giá gần trăm vạn, tuy nói không phải loại xe đặc biệt nổi tiếng nhưng người có thể lái được chiếc xe như vậy cũng không đến mức muốn lừa gạt cô. Huống chi lại nghe nói người đàn ông anh tuấn này nói Long Chiến Thiên Hạ, Bách Hợp theo bản năng cho rằng đây là nhân viên công tác gì đó đến sớm để chuẩn bị vì vậy cũng không nghi ngờ gì khác, vui vẻ đi qua đó. Cửa xe được người khác mở ra, Bách Hợp khẽ nói cảm ơn rồi bước vào, thấy người đàn ông đeo kính râm kia cũng ngồi vào ghế sau.
Sau khi hai người ngồi vào ghế sau, Bách Hợp cảm thấy hơi xấu hổ, trong xe mở điều hòa, chiếc khăn cô vừa mới khoác lên đặt trong túi hành lý bị đặt cùng túi hành lý của người đàn ông kia ở cốp sau xe, hiện tại đành phải dùng hai tay khoanh trước ngực, thứ nhất là có chút cảnh giác, thứ hai cũng bởi vì lạnh.
“Cô cũng chơi Long Chiến Thiên Hạ?” Người đàn ông anh tuấn không hề hoang mang lấy kính râm trên sống mũi xuống sau khi bỏ vào túi áo thì quay đầu nhìn Bách Hợp một cái.
Anh có một đôi lông mi nhàn nhạt, dưới đôi mi là ánh mắt thâm thúy, lông mi vừa dài vừa cong lại còn rất dày, khác hẳn với gương mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt này khiến cho Bách Hợp không hỏi nhìn anh thêm vài lần.
“Tôi tới đây chơi mà thôi.” Vốn Bách Hợp không muốn thừa nhận nhưng người đàn ông anh tuấn lập tức vươn hai tay lên cuối cùng mở ra đặt ở phần tựa của ghế, thân thể giống như vươn vai duỗi thắt lưng vậy. Đôi tay đặt ở sau lưng Bách Hợp giống như nhốt Bách Hợp vào phạm vi của anh nhưng anh lại làm như không chú ý đến điều này, tùy ý nói: “Khách sạn ven biển dường như đã bị Long Chiến Thiên Hạ bao hết rồi.”
Bách Hợp nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, cười gượng hai tiếng, theo bản năng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là vậy sao? Tôi chơi Long Chiến Thiên Hạ cũng không biết chuyện này.”
Lời này của cô nói quá giả dối, ngay cả cô cũng không tin được, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn chỉ hơi nhíu mày cũng không phản bác.
“Trong trò chơi cô gọi là gì?” Người đàn ông lại mở miệng hỏi. Lần này Bách Hợp có hơi do dự, trước mắt, sau khi Long Chiến Thiên Hạ hợp server thì tên của cô xem như đã nổi danh trong trò chơi, dù sao cũng gả cho Ta Là Thượng Đế nổi danh như vậy, cô muốn không bị người khác chú ý tới cũng không được. Bách Hợp sợ nói ra bản thân là ai sẽ đưa đến ánh mắt kinh ngạc của người khác của người khác nên cẩn thận nói: “Có lẽ anh cũng không biết tôi, anh gọi là gì?”
“Ta là Thượng Đế.” Người đàn ông hơi cong môi lên, miệng nhả ra một cái tên, lúc đầu Bách Hợp còn không hiểu, cười ngây ngô một lát sau đó nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, lâp tức quay đầu lại: “Ta, Ta Là Thượng Đế?” Cô thở dốc một hơi, thiếu chút nữa là thét chói tai, mở to hai mắt nhìn: “Anh là Thượng Đế? Không phải anh nói không tới sao?”
Ảnh hưởng tính cách ngốc nghếch của An Bách Hợp đối với Bách Hợp lúc này lại hiện ra, Bách Hợp nói dứt lời thì trong lòng thầm kêu hỏng bét thì đã thấy người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là Ta Là Thượng Đế đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười: “Cái gì không tới?”
Không biết vì sao lại cảm thấy đó chính là cô, khiến cho anh lần đầu tiên mở miệng chủ động nói chuyện với một người con gái không quen biết, không ngờ quả nhiên là cô, cái loại cảm giác đó vô cùng kì diệu nhưng còn có những chuyện càng kì diệu hơn ở phía sau đang chờ anh kiểm nghiệm.
“Không có gì, không có gì.” Bách Hợp thầm mắng mình một câu ngu ngốc, chiếc xe chạy về phía khách sạn ven biển, cô không dám nói chuyện với Ta Là Thượng Đế nữa. Phía bên kia, từ hai tiếng trước Minh Tử Tô đã cùng với hai anh em nhà họ Cố xuất hiện trong khách sạn ven biển. Cô ta bỏ một tiết học chuyện ngành, đáp chuyến tàu sớm nhất đến thành phố ven biển. Khi chiếc xe cũng dừng trước cửa khách sạn ven biển dưới sự trông ngóng một ngày dài như một năm của Bách Hợp thì Minh Tử Tô vừa cùng hai anh em nhà họ Cố chơi đùa ở bãi biển tư nhân của khách sạn trở về. Lúc này đôi chân trắng nõn để trần, trên tay nắm tay của hai người đàn ông, vừa nói vừa cười trở về.
Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, Bách Hợp vừa nhận lấy hành lý mà lái xe đưa cho cô, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì nghe thấy giọng nói của An Thiên Lẫm: “Hồ đồ! Tiểu Hợp, tại sao em cũng đến đây?”
Trong hai năm nay, Bách Hợp rất ít khi gặp mặt trò chuyện với An Thiên Lẫm, từ khi hai người bắt đầu tự tách ra để chơi game thì vì để cho người em gái này không có cớ để bám lấy Cố Ly Thừa cho nên An Thiên Lẫm đều ở trong căn phòng nhỏ mình mua ở bên ngoài, rất ít khi trở lại nhà họ An. Khi An Thiên Lẫm nhìn thấy cô thì thiếu chút nữa không nhận ra Bách Hợp. Nhìn thấy cô bước ra từ chiếc xe xa lạ, An Thiên Lẫm theo bản năng liếc nhìn Cố Ly Thừa một cái sau đó mới cau mày khiển trách:
“Tại sao em tới cũng không nói với anh một tiếng?”
Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua Minh Tử Tô đứng ở bên cạnh hắn, mái tóc quăn dài màu hạt dẻ không bị buộc được gió biển thổi nhẹ toát ra một vẻ phấn chấn và lãng mạn của tuổi trẻ. Hai người Cố Ly Hoàn và Cố Ly Thừa một trái một phải đứng bên cạnh cô ta, đều mang vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Nhất là Cố Ly Thừa, trên mặt hắn mang theo vẻ chán ghét không thèm che dấu, đây là lần đầu tiên từ khi Bách Hợp tiến vào trong nội dung dùng thân phận An Bách Hợp để đối mặt với hắn. Theo nội dung tác phẩm, Bách Hợp không hề xa lạ với hắn, hắn có một diện mạo vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, mày kiếm mắt sáng, so với Ta Là Thượng Đế mà Bách Hợp vừa mới gặp qua thì Cố Ly Thừa có mùi vị đàn ông hơn. Cả người lộ ra khí tức mạnh mẽ khiến người ta mê muội, dáng người thiện võ hữu lực điển hình khiến cho người ta vừa nhìn liền không nhịn được mà lùi sau hai bước theo bản năng.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 279: Vai phụ game online 16
10.0/10 từ 49 lượt.