Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 152: Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (7)
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Lúc này máu trong lồng ngực Trương Vô Kỵ đang sôi trào cuồn cuộn, nghe được lời này của Bách Hợp liền vội vàng gật đầu không nhừng, người Minh giáo gấp rút kéo Vi Nhất Tiếu dậy, Bách Hợp ngước lên bầu trời hô một câu: “Nếu chư vị còn muốn mạng, thì liền nhảy xuống, có lời gì xuống trước rồi nói sau.” Bách Hợp tuyệt đối không thể ném cơ hội cứu Lục Đại phái đến trên người Minh giáo, nếu mình đã dư sức, hơn nữa đây chỉ là chuyện thuận tay, thì nàng vẫn nguyện ý làm, huống chi nàng từng thay Diệt Tuyệt hoàn thành tâm nguyện, lại nhìn thấy nguyên chủ trong nhiệm vụ mà chính mình đã hoàn thành tâm nguyện, cái loại cảm giác này thật kỳ diệu, dù Bách Hợp không cứu người khác nhưng cũng phải cứu Diệt Tuyệt, phải cứu phái Nga Mi.
Nhảy xuống trước tiên vẫn là người của phái Võ Đang, bọn họ lo lắng cho an nguy của Trương Vô Kỵ, bởi vậy muốn xuống cứu hắn ta, cho nên Tống Viễn Kiều là người nhảy xuống đầu tiên, thân thể Bách Hợp vận khí tiếp lấy Tống Viễn Kiều, vừa đáp xuống đất, Tống Viễn Kiều nói tiếng “Tạ”, liền lại có liên tiếp người nhảy xuống.
Đang bao vây ở bên ngoài, đám người Vương Bảo Bảo đều không lên tiếng, trên tháp cao kia không chỉ có người của Lục Đại phái, mà còn có cả Quận chúa Triệu Mẫn nữa, nên người của phủ Nhữ Dương Vương tất nhiên không có dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành phải trơ mắt nhìn từng người của Lục Đại phái nhảy xuống.
Bởi vì lần này cũng không phải Trương Vô Kỵ ra tay cứu người, hơn nữa vừa nãy Bách Hợp nói chuyện thay Diệt Tuyệt sư thái, tuy tính tình Diệt Tuyệt cổ quái, nhưng bà cũng không phải một người vong ân phụ nghĩa, nếu không trong vở kịch gốc bà cũng sẽ không tình nguyện chịu chết cũng kiên quyết không tiếp nhận ý tốt của Trương Vô Kỵ. Bà cũng đáp xuống đất an toàn, sắc mặt hòa hoãn hiện lên một chút ý cười nói “Tạ” với Bách Hợp.
Đợi đến lúc cũng đã tiếp Triệu Mẫn xuống, cuối cùng trên tháp cao, Thần Tiễn Bát Hùng cũng đều lần lượt nhảy xuống, Hạc Bút Ông nhảy xuống trước, Bách Hợp vươn tay tiếp. Nhưng đến lúc Lộc Trượng Khách nhảy xuống, thì Bách Hợp lại đứng nguyên tại chỗ động không nhúc nhích.
‘Bùm’. Một tiếng nổ thật lớn. Vốn Lộc Trượng Khách cho rằng mình nhảy xuống sẽ có người tiếp đã bị rơi thẳng xuống đất, miệng mũi chảy máu, đầu vỡ toang, toàn thân run rẩy hai cái rồi không động đậy được nữa.
“…” Trông thấy một màn này, tất cả mọi người không khỏi trầm mặc lại, Hạc Bút Ông chứng kiến sư huynh chết, tức giận đến toàn thân run rẩy, liền nhảy qua chỉ vào mũi Bách Hợp mắng: “Sao ngươi không tiếp sư huynh của ta?”
“Ta đã nói sẽ tiếp hắn ta lúc nào vậy?” Bách Hợp bày ra bộ dáng vô tội liếc Hạc Bút Ông, nàng cũng không nghĩ tới Lộc Trượng Khách lại cho rằng mình sẽ tiếp hắn ta, chính mình liền nhảy xuống. Nàng còn chưa kịp kêu chính hắn ta nghĩ biện pháp mà, ai bảo hắn ta tin tưởng mình như vậy?
Hạc Bút Ông tức giận muốn chết, hắn ta và Lộc Trượng Khách là đồng môn, cảm tình luôn luôn sâu đậm, lúc này chứng kiến sư huynh chết ở trước mặt mình, gân xanh trên trán không ngừng nhảy loạn, lại nhìn vẻ mặt đầy vô tội giả tạo của Bách Hợp, liền hận không thể dùng một chưởng đánh chết nàng. Nhưng hắn ta vẫn biết rõ mình không phải là đối thủ của Bách Hợp, bởi vậy liền cố nén sát ý trong lòng xuống, tức giận nói: “Rõ ràng ngươi có thể cứu huynh ấy. Vì sao không cứu?”
Nàng chính là không muốn cứu đó, trong nội dung vở kịch, Hàn cơ và Lộc Trượng Khách chết chung đã là nỗi nhục lớn rồi. Lúc này nàng còn chưa chủ động đối phó với Lộc Trượng Khách thì chính hắn ta đã chết rồi, giống hệt nội dung trong vở kịch như đúc, như vậy không tốt sao?
Bách Hợp không nói gì, mọi người nhìn Hạc Bút Ông nổi trận lôi đình, khóe miệng không nhịn được đều kéo ra. Trong lòng Trương Vô Kỵ lại càng vui sướng khó nén, khi hắn ta còn nhỏ từng bị Nhị Lão Huyền Minh hãm hại, suýt nữa đã chết rồi, giờ đây nhìn thấy Lộc Trượng Khách rơi vào kết cục như vậy, không khỏi thầm mắng một câu “Đáng đời”, lại trông thấy Hạc Bút Ông phẫn nộ dị thường, tuy nói bởi vì chuyện Bách Hợp giết Vi Nhất Tiếu mà Trương Vô Kỵ bất mãn với nàng, nhưng lúc này chuyện nào ra chuyện nấy, lúc hắn ta đang muốn mở miệng nói chuyện giúp, thì động tác của Tiểu Chiêu còn nhanh hắn ta: “Đây là chính bản thân hắn ta nhảy xuống, Bách Hợp cô nương muốn cứu thì cứu, sao có thể nói nhất định phải cứu hắn ta?” Vừa nãy Tiểu Chiêu cũng nghe thấy tiếng hô của Triệu Mẫn, nên tất nhiên biết tên của Bách Hợp, lúc này nói xong còn quay đầu cười nói tự nhiên với Bách Hợp, ánh mắt còn lộ ra thần sắc dịu dàng.
Chỉ là bộ dáng này nàng ấy mê hoặc được Trương Vô Kỵ cũng hoảng thần một lúc, nhưng lại khiến cho toàn thân Bách Hợp trực tiếp run lên, vội vàng lắc lắc cánh tay mới thoát khỏi cái loại cảm giác sợ hãi toàn thân này, nói với Hạc Bút Ông: “Ta chính là không cứu đó, thì sao?” Hạc Bút Ông cũng không phải đối thủ của nàng, nghe như thế ngược lại cũng không dám lên tiếng nữa, bởi vậy oán hận ôm lấy Lộc Trượng Khách đã ngừng run rẩy, vừa trừng Bách Hợp, vừa vận khinh công bay ra khỏi đám đông.
Chờ hắn ta vừa đi mất, người của Lục Đại phái mới đồng thanh nói tiếng “Tạ”, Bách Hợp lắc đầu: “Chỉ là tiện tay mà thôi, cũng bởi vì thế lửa lớn mà thuận thế làm thôi, Trương giáo chủ, lúc này ngươi vẫn còn cố ý muốn trợ giúp Minh giáo nữa sao?” Lời này của Bách Hợp vừa hỏi ra, Trương Vô Kỵ mới nhớ tới chuyện lúc trước, lúc này ngẫm lại, hắn ta đã ẩn ẩn đoán được, nếu luận nội lực, chỉ sợ chính mình không phải là đối thủ của Bách Hợp, nhìn thấy Triệu Mẫn, không khỏi sinh ra vài phần giận chó đánh mèo: “Bản lĩnh của Quận chúa nương nương thật lớn, giấu một cao thủ như vậy ở trong phủ, chẳng lẽ trêu đùa Trương Vô Kỵ ta rất thú vị sao?”
Lời này của hắn ta vốn chỉ là thấy Minh giáo lâm vào nguy cơ, chính mình lại không có khả năng cứu được tính mạng của một hảo hán như Phạm Diêu nên xúc động mà phát ra thôi, nhưng Triệu Mẫn lại cực kỳ vô tội, cũng không phải nàng ấy ra lệnh cho Bách Hợp giết người, cũng không phải nàng ấy giấu Bách Hợp ở trong phủ Nhữ Dương Vương, trong một cái Vương phủ rộng lớn có nhiều người như vậy, Phạm Diêu lẻn vào được, thì Bách Hợp cũng lẻn vào được có gì kỳ quái?
Huống chi Triệu Mẫn vì Trương Vô Kỵ ba lần bốn lượt thay đổi suy tính của mình, không đành lòng ra tay với hắn ta, lúc này nghe thấy hắn ta trách ngược lại chính mình, trong lòng không khỏi có chút bi thương, trong mắt nước mắt thoáng cái liền suýt nữa lăn xuống khỏi hốc mắt. Nghĩ đến mặc dù chính mình biết tính toán, nhưng còn chưa từng tính toán Trương Vô Kỵ, chuyện Bách Hợp, nàng cũng thật sự vô tội, mà Trương Vô Kỵ lại đi tính toán chính mình, ở sau lưng nghĩ ra thủ đoạn lấy trộm thuốc giải bỉ ổi như vậy, kỳ thật nếu hắn ta nói thẳng với mình, chẳng lẽ mình không cho hắn ta sao? Nhưng hết lần này đến lần khác hắn ta lại quanh co lòng vòng, cũng không chịu nói thẳng với nàng.
Trong nháy mắt trong lòng Triệu Mẫn sinh ra vài phần thê lương, ánh mắt nhìn Trương Vô Kỵ liền trở nên nghiêm túc: “Chính Trương Đại giáo chủ tự mình tính toán thì được, lúc này lại quay ra vu hãm người khác, vừa nãy ta cũng đã nghe Bách Hợp nói rõ ràng minh bạch, nàng ấy chỉ bởi vì hành vi của Minh giáo mà trong lòng bất mãn thôi, Minh giáo từ Trương giáo chủ xuống, chỉ biết tính toán nữ nhân, tính là anh hùng gì, tính là hảo hán gì?”
Nếu bàn về tài ăn nói, thì mười Trương Vô Kỵ cũng không thể là đối thủ của Triệu Mẫn, lúc này bị Triệu Mẫn nói đến á khẩu không trả lời được, mặt đỏ tới mang tai, rốt cuộc không nói ra lời.
Bách Hợp cũng không muốn lý luận với họ, Phạm Diêu đã bị nàng phế võ công, Vi Nhất Tiếu sắp trở thành người chết, về phần Dương Tiêu, nàng đã nhìn thấy trong ánh mắt của Diệt Tuyệt khi nhìn đến Dương Tiêu lúc này mang theo oán hận và tia ác độc, nếu luận võ công, liền tính Dương Tiêu vào lúc thanh danh vang dội, cũng không thể cao hơn Diệt Tuyệt bao nhiêu, chính nàng đã từng hoàn thành tâm nguyện giúp Diệt Tuyệt, nên biết rõ trong lòng vị Chưởng môn phái Nga Mi này hận Minh giáo cỡ nào, nàng không định tự tay giết Dương Tiêu, mà là muốn để lại cho Diệt Tuyệt tự mình ra tay báo thù.
“Người người trong cẩu tặc Minh giáo đều bị ngươi giết rồi, cô nương lại nói nhảm với bọn chúng làm gì? Trực tiếp giết toàn bộ cho xong việc.” Lúc này Diệt Tuyệt được mấy đệ tử đỡ, ánh mắt oán hận rơi xuống người Dương Tiêu, không chỉ bởi vì lúc trước do Dương Tiêu mà bà đã tự tay giết đi đệ tử Kỷ Hiểu Phù mình yêu thương nhất, lại càng bởi vì cừu hận do Đại sư huynh Cô Hồng Tử của mình bị Dương Tiêu làm cho tức chết, chỉ tiếc bà không lấy được Cửu Âm Chân Kinh, Ỷ Thiên kiếm trong tay cũng bị Triệu Mẫn đoạt đi, bí mật này giấu ở trong lòng bà, vốn bà chuẩn bị nói cho Chu Chỉ Nhược, nhưng lại đúng lúc trông thấy đệ tử mình thương yêu nhất ở dưới tình huống đã biết Trương Vô Kỵ có cừu oán với mình lại vẫn một lòng quan tâm hắn ta, trong lòng Diệt Tuyệt không khỏi cảm thấy có chút bi thương, thần sắc cũng càng lãnh đạm hơn.
“Sư thái chỉ là muốn đối phó một mình Dương Tiêu mà thôi, nếu như thế thì liền đơn giản.” Bách Hợp nói đến đây, nhìn Diệt Tuyệt thở dài, lại không nghĩ tới Diệt Tuyệt liền lắc đầu: “Nợ tiền dễ trả, nhân tình khó trả. Bần ni tự có phương pháp đối phó với Dương Tiêu, cũng không phiền cô nương phải phí tâm.” Vốn tính cách của bà đã cường ngạnh, vừa nãy bất đắc dĩ mới phải nhận ân huệ của Bách Hợp đã khiến trong lòng Diệt Tuyệt khó chịu, cả đời bà kiên cường cực kỳ cũng không chịu nợ nhân tình của người khác, hôm nay thiếu nợ Bách Hợp ân cứu mạng một lần đã là đủ rồi, cũng không muốn phải thiếu nợ Bách Hợp nhiều hơn nữa.
“Phương pháp mà Sư thái nói, chẳng lẽ là muốn lấy được Cửu Âm Chân Kinh và Vũ Mục Di Thư trong Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm?” Bách Hợp trực tiếp khơi ra chuyện này, lời của nàng lại khiến cho mọi người ở đây đều không khỏi kinh hãi, Cửu Âm Chân Kinh là bí tịch võ công hiếm thấy cỡ nào, vẫn luôn có người tìm kiếm tung tích của nó, rồi lại không có ai có thể tìm được, người người đều nói chỉ cần có được Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao thì liền có thể thống trị võ lâm, nhưng đến tột cùng trong đao có bí mật gì thì vẫn không có ai biết được, lúc này lời nói của Bách Hợp lại như thoáng một cái đã vén lên làn sương mù vẫn luôn bao phủ trên Đồ Long đao, cũng nhấc lên hứng thú và lòng tham nhất định phải tìm được Tạ Tốn của rất nhiều người.
Ánh mắt của Diệt Tuyệt sư thái lộ ra vài phần sợ hãi, vô ý thức liền kinh hô: “Sao ngươi biết?”
Trong Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao có giấu Vũ Mục Di Thư và Cửu Âm Chân Kinh là bí mật mà ban đầu nữ hiệp Quách Tương đã sáng lập phái Nga Mi chính miệng truyền lại, là bí mật mà chỉ có Chưởng môn phái Nga Mi trước khi lâm chung mới có thể truyền cho đời sau, nhưng lúc này một người ngoài như Bách Hợp lại biết được, điều này khiến cho Diệt Tuyệt giật mình vô cùng, đồng thời lại cảm thấy có chút cảnh giác, Bách Hợp thật sự xuất hiện quá quỷ dị, trước kia trong giang hồ chưa từng nghe nói có một người như vậy, nhưng nàng ấy còn trẻ tuổi lại xuất hiện đột nhiên, hơn nữa còn biết rõ rất nhiều bí mật trong giang hồ, kể cả lúc đại ca tục gia của chính mình bị Tạ Tốn giết chết, nàng ấy cũng biết, nhìn tuổi chỉ sợ lúc đại ca Phương lão anh hùng của mình bị giết, có lẽ Bách Hợp còn chưa sinh ra, huống chi nàng ấy không chỉ biết những chuyện này, mà hiện tại ngay cả bí mật của Ỷ Thiên kiếm, nàng ấy cũng biết!
“Bà đừng để ý vì sao ta mà biết được, ta chỉ muốn nói với bà, bí tịch trong Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, bà cũng đừng nghĩ tới nữa.” Lúc Bách Hợp nói đến đề tài này, liền không nhịn được muốn mắng mẹ rồi, lúc trở thành Diệt Tuyệt, nàng đã từng lấy được hai món vũ khí này, cũng đã từng chiếu theo nội dung trong vở kịch đã nói, trực tiếp lấy đao kiếm tấn công nhau, cuối cùng lấy ra đồ vật bên trong, nhưng khi đó hai người Quách Tĩnh và Hoàng Dung anh minh cả đời rồi lại hồ đồ nhất thời, lúc chế tạo hai món vũ khí này đã nhét Cửu Âm Chân Kinh và Vũ Mục Di Thư vào bên trong, sau đó lúc Bách Hợp lấy hai món vũ khí này tấn công nhau lấy đồ vật trong đó ra, thì Cửu Âm Chân Kinh đã bị hủy hơn phân nửa, chỉ miễn cưỡng còn có thể nhìn ra được Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cùng với chút ít nội công tâm pháp trong phần còn sót lại thôi, còn phần lớn nội công tâm pháp và Vũ Mục Di Thư thì đã bị hủy sạch sẽ.
Bia Đỡ Đạn Phản Công