Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1310: Kết thúc bia đỡ đạn 10
Nhớ kỹ thời khắc này, người thanh niên giống như có đối cách sau lưng nhẹ vỗ, người đã bay xa cả hơn trăm mét: “Núi sanh còn đó, nước biếc chảy dài, nay Vương mỗ nhớ kỹ ngày khác nhất định đòi lại gấp 10 lần.”
Đệ tử Lý thị thấy một màn đột ngột này bị dọa không nhẹ, trước khi tu sĩ Nguyên anh kỳ đến gần mọi người đã bị đánh một kích, rất nhiều người bị tương, lúc này cố gắng chống đỡ đứng dậy, theo bản năng quay đầu nhìn theo phương hướng người thanh niên biến mất. Lại không chú ý tới một khắc này Lý Duyên Tỷ chém một kiếm lên Bách Hợp, trường kiếm kia của hắn chính là pháp bảo, vì để giết Vương trưởng lão, hắn xuất ra sáu thành công lực. Đến tu sĩ Nguyên anh kỳ còn không chịu nổi, càng đừng nói đến phàm nhân bình thường.
Anh cho rằng Bách Hợp phải chết là không thể nghi ngờ, bên khóe miệng chứa một tia cười lạnh, nhưng lúc anh muốn thu hồi lại trường kiếm để giết chết người thanh niên kia dám to mồm sẽ quay lại giết hắn, nhưng một khắc sau chuyện không thể tin được đã xảy ra.
Kiếm kia chém tới cô, trong khoảnh khắc đụng vào cơ thể cô trên người cô xuất hiện một con rồng màu vàng kim. Thần sắc hung hãn gầm thét quấn lấy trường kiếm, trường kiếm gào thét giống như rắn bị bắt chỗ bảy tấc, giãy dụa nhưng căn bản không thể thoát. Cho đến khi con rồng nhỏ buông ra, trường kiếm giống như đứa trẻ chịu ủy khuất, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn.
Chuyện vừa mới phát sinh chỉ trong tốc độ ánh sáng, nhưng mà những đệ tử Lý thị kia đang chú ý đến trên người trưởng lão Vương thị đang chạy trốn ra ngoài. Chỉ có Bách Hợp và Lý Duyên Tỷ thấy được rõ ràng chuyện gì đã diễn ra trong chớp mắt, Bách Hợp có chút ngoài ý muốn mà ngạc nhiên mở to hai mắt. Nhưng so với cô thì Lý Duyên Tỷ còn giật mình hơn, mặt nạ lãnh đạm kia vỡ tan, nụ cười nhạt trên môi cứng đờ, rồi lộ ra vẻ giật mình: “Chân Long chi khí? Làm sao có thể?”
Trường kiếm một đường chui vào trong lòng bàn tay hắn biến mất không thấy gì nữa. Gương mặt Lý Duyên Tỷ lạnh lùng, tỏa ra hàn khí đáng sợ. Thân ảnh lóe lên liền xuất hiện ngay trước mặt Bách Hợp. Một tay anh tiếp được thân thể đang rơi xuống của Bách Hợp, Bách Hợp còn chưa kịp phản ứng thì anh đã xuất ra một tia linh lực từ lòng bàn tay đi vào trong cơ thể cô. Anh muốn tìm ra bí mật tại sao Bách Hợp lại có được Chân Long chi lực. Cô chỉ là một phàm nhân bình thường, cũng không phải là huyết mạch của Lý thị, không có khả năng có được Chân Long chi lực. Mặt anh âm trầm lúc tia linh lực kia tiến vào trong cơ thể cô, thoáng cái liền kích hoạt phong ấn bên trong. Ban đầu Bách Hợp còn cho rằng đại lực lượng trong cơ thể mình sẽ bắt đầu dao động cho đến khi trong cơ thể hấp thu linh lực mới dừng lại. Thật sự không nghĩ đến khi linh lực của anh tiến vào cơ thể mình rất dễ dàng bị cỗ lực lượng đó hấp thu, lực lượng kia cũng không có nửa điểm phản ứng, giống như chỉ hấp thu thứ vốn thuộc về nó.
Cho đến lúc này Bách Hợp đã dám khẳng định lực lượng trong cơ thể mình chính xác là do Lý Duyên Tỷ làm ra rồi. Lý Duyên Tỷ hiển nhiên cũng phát hiện sự cổ quoái này, sắc mặt anh có chút khó coi nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lúc này anh cũng đã phát hiện ra không phải Bách Hợp có được Chân Long chi khí mà có người để lại ấn ký trên người cô.
Trong huyết mạch Lý thị có rất nhiều người làm như vậy, hạ ấn ký lên người quan trọng nhất của mình, là để cho người bên ngoài không dám ngấp nghé đến. Điều quan trọng nhất là vì Lý thị có huyết mạch truyền thừa Chân Long. Chân Long chính là đại yêu, tính tình bạo ngược, Lý thị nhận truyền thừa sợi tơ huyết mạch này nên phần lớn tính tình cô độc lạnh lùng, nguyên nhân hạ ấn ký lên người quan trọng nhất phần lớn là vì ngăn ngừa bản thân lúc mất đi ý thức sẽ giết chết người quan trọng nhất.
Một nữ nô đến mình cũng không nhận ra, một phàm nhân bình thường đến một tia linh lực cũng không có, trong cơ thể đã có một cỗ lực lượng khổng lồ. Giống như do anh lưu lại trong cơ thể cô, anh dạy Luyệt Thuật Thể, chính anh tự tay hạ xuống ấn ký Chân Long chi khí.
Dù Lý Duyên Tỷ tỉnh táo lại lúc này cũng không nhịn được nữa mà tàn bạo: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Anh túm chặt lấy Bách Hợp đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, so sánh khuôn mặt thiếu nữ cùng đủ loại dung mạo xinh đẹp của các nữ tu sĩ trong giới tu sĩ, thì dung mạo cũng không phải quá đẹp. Giờ anh đâu còn để ý đến trưởng lão Vương thị Nguyên anh kỳ đã bỏ chạy, cũng không có ý định giết hắn diệt cỏ tận gốc rồi. Hắn một tay nắm chặt Bách Hợp, một tay ra chưởng đập tới trán của cô.
Lúc đánh ra một chưởng này hắn đã sử dụng yêu lực, đôi mắt đã biến thành mày vàng kim óng ánh, ngoại trừ Bách Hợp đứng ở khoảng cách quá gần thấy được thì những người ở ngoài xa căn bản không thấy được. Hắn đã hóa yêu không tin được chính là bàn tay kia còn chưa đến gần khuôn mặt thiếu nữ, con rồng màu vàng kim lại xuất hiện một lần nữa, quấn lên cánh tay của hắn, giống như gặp được chủ nhân, thân mật bò quanh cánh tay hắn hai vòng, cuối cùng lại biến mất trong trán Bách Hợp.
Lúc anh giơ tay lên Bách Hợp theo bản năng nhắm mắt lại nên bỏ lỡ thần sắc giật mình của Lý Duyên Tỷ. Đây đúng là ấn ký của anh, Chân Long chi lực kia rất thân mật với anh. Rõ ràng bản thân mình hạ ấn ký vào trong cơ thể thiếu nữ này. Nhưng mà TM (chửi tục giống như CMN) đến cùng là lúc nào anh đưa Chân Long chi lực vào trong cơ thể cô?
Cả người Lý Duyên Tỷ đều muốn nổ tung, hôm nay tất cả mọi chuyện gặp phải đều quá sức tưởng tượng rồi. Ánh mắt của anh lạnh lùng rơi xuống người Bách Hợp, lúc này cô vẫn đang nhắm mắt lại, một đôi lông mi vẫn còn run run. Nữ nhân này thật sự là quỷ dị, bản năng của anh cảm thấy có chút phiền phức. Một tay hắm tóm cổ Bách Hợp, giống như muốn bẻ gãy cổ cô, nhưng một khắc sau anh lại chuyển ôm thân thể cô vào trong ngực, lắc mình một cái biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Mọi chuyện phát sinh ở hồ Thủy Nguyệt làm cho tất cả các đệ tử Lý thị đều trấn kinh rồi. Chủ nhân cũ của hồ Thủy Nguyệt là Lý Càn Xung vì một nữ tu mà giết chết thế hệ con cháu của trưởng lão Nguyên anh kỳ Vương gia. Vốn cho rằng Lý thị sẽ phái tới một tu sĩ cũng là Kim đan kỳ đến trấn tọa ở hồ Thủy Nguyệt, và một trưởng lão đến giải quyết việc này. Nhưng lúc Lý Duyên Tỷ đến chỉ có một mình, hơn nữa từ trước đến giờ thân phận của Lý Duyên Tỷ trong tộc cực kỳ xấu hổ. Điều mọi người lo lắng chính là trưởng lão Vương gia đến trả thù. Nhưng thật không nghĩ đến Vương thị trưởng lão kia không chiếm được tiện nghi của Lý Duyên Tỷ không nói, cuối cùng còn hóa yêu chạy trốn khỏi đây.
Nếu không phải vừa mới nhìn thấy, chỉ sợ rất nhiều người đều không tin chuyện này là thật. Dư âm tàn phá của Vương trưởng lão, mọi người thấy thân ảnh của hắn đã biết mất, quay đầu lại nhìn Lý Duyên Tỷ thì hắn cũng không thấy đâu nữa rồi.
Nghênh Hương Cư đã bị phá hủy không còn một mảnh, ngoại trừ Bách Hợp được Lý Duyên Tỷ thuật tay cứu ra ngoài thì nô bộc bên trong bị chết tổn thương hầu như không còn gì. Hai đại tu sĩ đấu pháp khiến cho tính mạng của những người phàm này chỉ như rơm rác.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đệ tử Lý thị thấy một màn đột ngột này bị dọa không nhẹ, trước khi tu sĩ Nguyên anh kỳ đến gần mọi người đã bị đánh một kích, rất nhiều người bị tương, lúc này cố gắng chống đỡ đứng dậy, theo bản năng quay đầu nhìn theo phương hướng người thanh niên biến mất. Lại không chú ý tới một khắc này Lý Duyên Tỷ chém một kiếm lên Bách Hợp, trường kiếm kia của hắn chính là pháp bảo, vì để giết Vương trưởng lão, hắn xuất ra sáu thành công lực. Đến tu sĩ Nguyên anh kỳ còn không chịu nổi, càng đừng nói đến phàm nhân bình thường.
Anh cho rằng Bách Hợp phải chết là không thể nghi ngờ, bên khóe miệng chứa một tia cười lạnh, nhưng lúc anh muốn thu hồi lại trường kiếm để giết chết người thanh niên kia dám to mồm sẽ quay lại giết hắn, nhưng một khắc sau chuyện không thể tin được đã xảy ra.
Kiếm kia chém tới cô, trong khoảnh khắc đụng vào cơ thể cô trên người cô xuất hiện một con rồng màu vàng kim. Thần sắc hung hãn gầm thét quấn lấy trường kiếm, trường kiếm gào thét giống như rắn bị bắt chỗ bảy tấc, giãy dụa nhưng căn bản không thể thoát. Cho đến khi con rồng nhỏ buông ra, trường kiếm giống như đứa trẻ chịu ủy khuất, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn.
Chuyện vừa mới phát sinh chỉ trong tốc độ ánh sáng, nhưng mà những đệ tử Lý thị kia đang chú ý đến trên người trưởng lão Vương thị đang chạy trốn ra ngoài. Chỉ có Bách Hợp và Lý Duyên Tỷ thấy được rõ ràng chuyện gì đã diễn ra trong chớp mắt, Bách Hợp có chút ngoài ý muốn mà ngạc nhiên mở to hai mắt. Nhưng so với cô thì Lý Duyên Tỷ còn giật mình hơn, mặt nạ lãnh đạm kia vỡ tan, nụ cười nhạt trên môi cứng đờ, rồi lộ ra vẻ giật mình: “Chân Long chi khí? Làm sao có thể?”
Trường kiếm một đường chui vào trong lòng bàn tay hắn biến mất không thấy gì nữa. Gương mặt Lý Duyên Tỷ lạnh lùng, tỏa ra hàn khí đáng sợ. Thân ảnh lóe lên liền xuất hiện ngay trước mặt Bách Hợp. Một tay anh tiếp được thân thể đang rơi xuống của Bách Hợp, Bách Hợp còn chưa kịp phản ứng thì anh đã xuất ra một tia linh lực từ lòng bàn tay đi vào trong cơ thể cô. Anh muốn tìm ra bí mật tại sao Bách Hợp lại có được Chân Long chi lực. Cô chỉ là một phàm nhân bình thường, cũng không phải là huyết mạch của Lý thị, không có khả năng có được Chân Long chi lực. Mặt anh âm trầm lúc tia linh lực kia tiến vào trong cơ thể cô, thoáng cái liền kích hoạt phong ấn bên trong. Ban đầu Bách Hợp còn cho rằng đại lực lượng trong cơ thể mình sẽ bắt đầu dao động cho đến khi trong cơ thể hấp thu linh lực mới dừng lại. Thật sự không nghĩ đến khi linh lực của anh tiến vào cơ thể mình rất dễ dàng bị cỗ lực lượng đó hấp thu, lực lượng kia cũng không có nửa điểm phản ứng, giống như chỉ hấp thu thứ vốn thuộc về nó.
Cho đến lúc này Bách Hợp đã dám khẳng định lực lượng trong cơ thể mình chính xác là do Lý Duyên Tỷ làm ra rồi. Lý Duyên Tỷ hiển nhiên cũng phát hiện sự cổ quoái này, sắc mặt anh có chút khó coi nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lúc này anh cũng đã phát hiện ra không phải Bách Hợp có được Chân Long chi khí mà có người để lại ấn ký trên người cô.
Trong huyết mạch Lý thị có rất nhiều người làm như vậy, hạ ấn ký lên người quan trọng nhất của mình, là để cho người bên ngoài không dám ngấp nghé đến. Điều quan trọng nhất là vì Lý thị có huyết mạch truyền thừa Chân Long. Chân Long chính là đại yêu, tính tình bạo ngược, Lý thị nhận truyền thừa sợi tơ huyết mạch này nên phần lớn tính tình cô độc lạnh lùng, nguyên nhân hạ ấn ký lên người quan trọng nhất phần lớn là vì ngăn ngừa bản thân lúc mất đi ý thức sẽ giết chết người quan trọng nhất.
Một nữ nô đến mình cũng không nhận ra, một phàm nhân bình thường đến một tia linh lực cũng không có, trong cơ thể đã có một cỗ lực lượng khổng lồ. Giống như do anh lưu lại trong cơ thể cô, anh dạy Luyệt Thuật Thể, chính anh tự tay hạ xuống ấn ký Chân Long chi khí.
Dù Lý Duyên Tỷ tỉnh táo lại lúc này cũng không nhịn được nữa mà tàn bạo: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Anh túm chặt lấy Bách Hợp đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, so sánh khuôn mặt thiếu nữ cùng đủ loại dung mạo xinh đẹp của các nữ tu sĩ trong giới tu sĩ, thì dung mạo cũng không phải quá đẹp. Giờ anh đâu còn để ý đến trưởng lão Vương thị Nguyên anh kỳ đã bỏ chạy, cũng không có ý định giết hắn diệt cỏ tận gốc rồi. Hắn một tay nắm chặt Bách Hợp, một tay ra chưởng đập tới trán của cô.
Lúc đánh ra một chưởng này hắn đã sử dụng yêu lực, đôi mắt đã biến thành mày vàng kim óng ánh, ngoại trừ Bách Hợp đứng ở khoảng cách quá gần thấy được thì những người ở ngoài xa căn bản không thấy được. Hắn đã hóa yêu không tin được chính là bàn tay kia còn chưa đến gần khuôn mặt thiếu nữ, con rồng màu vàng kim lại xuất hiện một lần nữa, quấn lên cánh tay của hắn, giống như gặp được chủ nhân, thân mật bò quanh cánh tay hắn hai vòng, cuối cùng lại biến mất trong trán Bách Hợp.
Lúc anh giơ tay lên Bách Hợp theo bản năng nhắm mắt lại nên bỏ lỡ thần sắc giật mình của Lý Duyên Tỷ. Đây đúng là ấn ký của anh, Chân Long chi lực kia rất thân mật với anh. Rõ ràng bản thân mình hạ ấn ký vào trong cơ thể thiếu nữ này. Nhưng mà TM (chửi tục giống như CMN) đến cùng là lúc nào anh đưa Chân Long chi lực vào trong cơ thể cô?
Cả người Lý Duyên Tỷ đều muốn nổ tung, hôm nay tất cả mọi chuyện gặp phải đều quá sức tưởng tượng rồi. Ánh mắt của anh lạnh lùng rơi xuống người Bách Hợp, lúc này cô vẫn đang nhắm mắt lại, một đôi lông mi vẫn còn run run. Nữ nhân này thật sự là quỷ dị, bản năng của anh cảm thấy có chút phiền phức. Một tay hắm tóm cổ Bách Hợp, giống như muốn bẻ gãy cổ cô, nhưng một khắc sau anh lại chuyển ôm thân thể cô vào trong ngực, lắc mình một cái biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.
Mọi chuyện phát sinh ở hồ Thủy Nguyệt làm cho tất cả các đệ tử Lý thị đều trấn kinh rồi. Chủ nhân cũ của hồ Thủy Nguyệt là Lý Càn Xung vì một nữ tu mà giết chết thế hệ con cháu của trưởng lão Nguyên anh kỳ Vương gia. Vốn cho rằng Lý thị sẽ phái tới một tu sĩ cũng là Kim đan kỳ đến trấn tọa ở hồ Thủy Nguyệt, và một trưởng lão đến giải quyết việc này. Nhưng lúc Lý Duyên Tỷ đến chỉ có một mình, hơn nữa từ trước đến giờ thân phận của Lý Duyên Tỷ trong tộc cực kỳ xấu hổ. Điều mọi người lo lắng chính là trưởng lão Vương gia đến trả thù. Nhưng thật không nghĩ đến Vương thị trưởng lão kia không chiếm được tiện nghi của Lý Duyên Tỷ không nói, cuối cùng còn hóa yêu chạy trốn khỏi đây.
Nếu không phải vừa mới nhìn thấy, chỉ sợ rất nhiều người đều không tin chuyện này là thật. Dư âm tàn phá của Vương trưởng lão, mọi người thấy thân ảnh của hắn đã biết mất, quay đầu lại nhìn Lý Duyên Tỷ thì hắn cũng không thấy đâu nữa rồi.
Nghênh Hương Cư đã bị phá hủy không còn một mảnh, ngoại trừ Bách Hợp được Lý Duyên Tỷ thuật tay cứu ra ngoài thì nô bộc bên trong bị chết tổn thương hầu như không còn gì. Hai đại tu sĩ đấu pháp khiến cho tính mạng của những người phàm này chỉ như rơm rác.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 1310: Kết thúc bia đỡ đạn 10
10.0/10 từ 49 lượt.