Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1292: Đảo tàn sát đẫm máu 20
“Mày có biết người bị mày đưa lên đảo, kết cục sẽ như thế nào không hả?” Bách Hợp căm thù nhất người như Hoa Đống Minh. Tuy nhóm người nguyên chủ tuổi còn nhỏ, rất dễ dàng bị người lừa gạt, dễ dàng tin tưởng đi theo người xa lạ mới xảy ra chuyện như vậy, nhưng bọn họ không thù không oán, Hoa Đống Minh vì tư tâm của mình, xem mạng người như gia súc mà bán, người như vậy không đáng là người, thậm chí không đáng sống!
“Sợ cái gì? Bây giờ tao sẽ không giết mày.” Bách Hợp nắm lấy đầu lưỡi hắn, cảm giác mềm mềm trên tay làm cô buồn nôn nhíu nhíu mày, cô cắn dao găm, lúc nói chuyện có chút không rõ ràng, đầu cuối xuống. Nếu như trên miệng cô không có dao găm, bên ngoài nhìn vào tư thế của họ chắc hẳn tưởng họ đang thân mật, nhưng lúc này cô đang cắn dao găm, tay kéo đầu lưỡi hắn, Hoa Đống Minh toàn thân run rẩy, cảm giác tóc gáy đều dựng lên.
Lúc nghe thấy hiện tại cô ta chưa lấy mạng mình, Hoa Đống Minh nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại lo sợ. Mặc dù tạm thời Bách Hợp không giết mình, nhưng Hoa Đống Minh sinh sống trên đảo lâu rồi, dù là không giết người cũng biết giết người có trăm ngàn phương pháp.
Toàn thân hắn run rẩy, ánh mắt Bách Hợp lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lẽo, con dao găm thoáng cái xẹt qua đầu lưỡi gã, gân xanh trên trán gã nổi lên, đau đớn làm cho cả người gã cứng lại, toàn tân run rẫy giãy dụa, giống như con sâu bị người đang niết lấy không thể thoát được.
Máu bắn ra làm dính đầy tấm thủy tinh đối diện, Bách Hợp ghê tởm ném nửa đầu lưỡi của gã xuống. Một lượng máu lớn chảy ra, có lẽ đau nhức quá trong lúc nhất thời hắn không phát ra tiếng, động tác đó của Bách Hợp làm cho Hoa Đống Minh trừng lớn mắt, mới có một tí như vậy, hắn cảm thấy không chịu nỗi, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
“Mới có nhiêu đó đã không chịu nổi sao?” Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt quét khắp phòng, người dưới lầu càng ngày càng đến gần, cô ném thân thể Hoa Đống Minh ra, hắn té ngã trên mặt đất, thân thể cuốn thành một đoàn, nhưng lại muốn mò lấy khẩu súng, Bách Hợp nhìn hắn, nghe tiếng chó sủa dưới lầu, thủ vệ rất nhanh liền đuổi tới, nhìn Hoa Đống Minh nằm dưới đất sát ý trong mắt cô càng nồng đậm.
“Muốn người khác tới cứu sao? Để tao tiễn mày một đoạn.” Một tay cô nắm lấy tấm màn đang trùm Hoa Đống Minh, xé thành từng đoạn dài nối lại thành sợi dây dài khoảng 10 mét, một đầu trói hai chân Hoa Đống Minh, một đầu kia cột vào giá treo màn phía trên, làm xong hết thảy, cô khiêng hắn lên, cái người đàn ông súc sinh này, lúc lừa gạt người khác tâm ngoan thù tạc, tới lược mình hắn sợ đến toàn thân run rẩy.
“Giết chết mày đơn giản như vậy thật lợi cho mày rồi.” Hoa Đống Minh tạo nghiệt như vậy, nếu Bách Hợp một phát giết chết hắn thì lợi cho hắn quá.
Đầu lưỡi hắn bị cắt không nói chuyện được, trong miệng chỉ phát ra tiếng ‘Ah ah’ dồn dập, trong mắt hắn lộ vẻ lo lắng. Lúc Bách Hợp nâng hắn lên, hắn trở tay nắm lấy tay cô, trong một thoáng Bách Hợp đã ép hắn lên cửa sổ thủy tinh: “Mày không phải muốn người khác phát hiện sao?” vừa nói xong, ánh mắt cô nhìn về phía xa, trên tay vận khởi linh lực, dùng sức ném Hoa Đống Minh ra ngoài: “Bây giờ tao cho mày một cô hội, nếu mạng mày lớn té xuống không chết, hôm nay tao sẽ không giết mày.”
‘Loảng xoảng keng’ tiếng tấm thủy tinh bị vỡ truyền đến sau đó thân thể Hoa Đống Minh bắt đầu nhanh chóng rơi xuống đất, tuy hắn bị thương, trong miệng vẫn phát ra tiếng ú ớ thống khổ, trên người hắn cắm đầy mảnh thủy tinh vỡ, mảnh vỡ cắt lên mặt lên thân thể chằng chịt, hai chân hắn bị trói chặt đầu hướng phía dưới rơi xuống, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ dùng tư thế này cắm đầu xuống đất.
Lầu 3 tuy không tính là quá cao, nhưng một khi đầu bị tổn thương, cho dù không chết cũng tàn phế. Hắn dốc sức liều mạng hét lên, nhìn thấy người ở xa nhanh chóng chạy tới, Hoa Đống Minh có chút oán hận những người này tốc độ quá chậm, không thể đỡ được hắn.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện có vấn đề, những con chó săn nghe mùi màu liền hưng phấn hơn, chạy đến chỗ hắn. Hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, chó săn trên đảo không phải chó bình thường, đều là ăn thịt người, bây giờ mình đang bị thương, toàn thân máu tươi đầm đìa, ở một mặt nào đó mà nói hắn hiện tại không khác gì các thi thể cho chó ăn kia, chẳng qua những người đó bị giết chết mới cho chó ăn, mà chính hắn còn thở mà.
Hoa Đống Minh nghĩ tới đây suýt nữa dọa hắn hồn phi phách tán, hắn dốc sức hét lên, muốn ngăn cản những người này và bầy chó săn chạy tới, nhưng lưỡi hắn đã bị cắt, trong miệng chỉ phát ra tiếng ú ớ. Thậm chí trong nháy mắt hắn nghĩ té xuống chết còn tốt hơn, nhưng hắn rơi xuống đầu còn cách đất 30cm tốc độ rơi đột nhiên dừng lại, hắn treo ngược lắc lư hai cái, thủ vệ dưới lầu chưa kịp cởi trói cho hắn, bầy chó săn ở phía xa nghe được mùi máu đã phát điên, thủ vệ căn bản không khống chế nổi, dây xích trên tay vừa buông, bầy chó liền lao tới.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy thủ vệ đâu dám nhào vô cứu hắn, đều tránh đi ra xa.
Giữa bầy chó săn điên cuồng sủa, tiếng ú ớ thảm thiết của Hoa Đống Minh truyền đến, vốn Bách Hợp chuẩn bị kéo hắn lên rồi thả xuống lần nữa, không ngờ rằng Hoa Đống Minh sẽ bị bầy chó công kích, thật là vượt qua dự liệu của cô, hắn rơi vào kết cục nhưng vậy đúng là báo ứng.
Từ động tác cắn xé của bầy chó nhìn ra được, thức ăn bình thường mà nó ăn cũng không phải lương thực, mà có khả năng là thịt người, về phần nguyên liệu từ đâu mà đến, Bách Hợp đột nhiên nghĩ tới những thi thể sau khi bị hành hạ đến chết trong phòng giam kia, đáp án không cần tra cũng biết.
Hoa Đống Minh không bằng cầm thú, lừa gạt người lên đảo hành hạ cho tới chết, sau khi chết thi thể còn bị đem cho chó ăn, hôm nay phong thủy luân chuyển, hắn hại người không ít, rốt cục đến lúc hắn bị bầy chó xé xác!
Tình cảnh dưới lâu vô cùng đáng sợ, Bách Hợp nhìn thoáng qua biết rõ nơi này không thể ở lại lâu, hiện tai mọi người bị việc của Hoa Đống Minh sợ ngây người, nhất thời chưa kịp phản ứng, một khi đợi họ bình tỉnh trở lại liền lên lầu bắt cô. Nghĩ đến đây, cô liền mở cửa sổ lúc đầu mình leo vào, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, sau khi lên tới liền thả người nhảy xuống, thân thể rơi xuống bờ cát, cô lảo đảo nghiêng về trước để căn bằng thân thể, hai chân không do dự chạy về phía bờ biển.
Phía biệt thự lúc này tiếng cắn nuốt của bầy chó và tiếng kêu rên thảm thiết đan xen vào nhau, nhóm thủ vệ chứng kiến một người sống sờ sờ bị cắn xé hai chân nhũn ra. Mắt của bầy chó đỏ bừng, nửa thân trên đang treo lủng lẳng của Hoa Đống Minh đã không còn hình dạng. Một bầy chó hung dữ hai mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào nhóm thủ vệ, rất nhiều thủ vệ cầm chắc khẩu súng trong tay, song phương cầm cự, có thủ vệ muốn nhặt lấy sợi xích đang nằm trên mặt đất, động tác này giống như chọc giận bầy chó, một khi có một con xông lên, những con còn lại cũng theo hướng đó xông tới.
Lúc Bách Hợp chạy tới bờ biển, liền nghe thấy tiếng súng, tiếng chó sủa cùng tiếng gào thét thảm thiết. Phía dưới là vách đá, cô không do dự thả người nhảy xuống.
Tiếng ‘phù phù’ rơi xuống nước bị sóng biển vỗ bờ nuốt trôi. Thân thể Bách Hợp bị nước biển bao trùm lạnh buốt, thân thể theo hải triều dập dềnh lên xuống, tinh thần toàn thân vốn đang căng cứng thoáng chốc liền được thả lỏng.
Từ lồng sắt thoát ra tới giờ, ngắn ngủn mấy giờ đồng hồ, thế nhưng cả đêm trốn đông trốn tây làm cho tinh thần Bách Hợp vô cùng áp lực, trong mấy giờ này cảm giác giống như đã trãi qua 3 năm thời gian vậy. Toàn thân căng cứng một khắc cũng không dám buôn lỏng, bởi vì một khi buông lỏng, chết không chỉ là thân thể nguyên chủ, càng hơn thế cô không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể rời khỏi thế giới này được.
Lúc trước khẩn trương chạy trốn chưa phát giác, lúc này rơi vào biển toàn thân thả lỏng, mỏi mệt cùng cô thể đau nhức liền rõ ràng hơn. Toàn thân không chỗ nào không đau, trước đó chỉ cảm thấy vết thương ngang hông, bây giờ đang ngâm trong nước cơ thể đau nhức Bách Hợp liền biết vết thương nhiều hơn cô tưởng. Lúc chạy trốn, cơ thể chịu nhiều vết thương nhỏ nhiều không kể siết, ngâm vào nước biển, cảm giác đau nhức kịch liệt từng đợt từng đợt đánh vào thân thể, làm cho cô không chịu đựng được cắn răng liên tiếp hít vào vài ngụm khí lạnh.
Nơi này cũng không phải là nơi ở lâu, phía biệt thự nhóm thủ vệ cùng bầy chó tuy có chút hỗn loạn, chó trên đảo tuy có hung tàn nhưng dù sao thủ vệ cũng có vũ khí, nhất định sẽ khống chế được cục diện, đợi khi họ bình tỉnh trở lại, nhìn thấy kết cục của Hoa Đống Minh, khẳng định có thể đoán được cô từng xuất hiện trong phòng hắn ta, hơn nữa sớm muộn gì họ cũng tìm ra bờ biển này, Bách Hợp nhân lúc họ còn chưa đuổi tới, tranh thủ thời gian trốn đi.
Ẩn thân trong biển chỉ là kế tạm thời, dù sao biển cả bao la, nếu chỉ dựa vào sức một mình cô, nhất định không trốn trươc. Trước hết cô phải có một chiếc thuyền, hoặc một chiếc trực thăng mới có khả năng rời khỏi đảo này. Khách hàng lên đảo đa số là tàu tư nhân, trực thăng hoặc du thuyền, nếu cô muốn lấy một trong các món đó, nếu suy tính kỹ càng, mạo hiểm thì có mạo hiểm, nhưng không phải không có khả năng.
Khó khăn là có đấy, cho dù cướp được trực thăng hay du thuyền, làm như thế nào để an toàn rời khỏi đây!
Bia Đỡ Đạn Phản Công
“Sợ cái gì? Bây giờ tao sẽ không giết mày.” Bách Hợp nắm lấy đầu lưỡi hắn, cảm giác mềm mềm trên tay làm cô buồn nôn nhíu nhíu mày, cô cắn dao găm, lúc nói chuyện có chút không rõ ràng, đầu cuối xuống. Nếu như trên miệng cô không có dao găm, bên ngoài nhìn vào tư thế của họ chắc hẳn tưởng họ đang thân mật, nhưng lúc này cô đang cắn dao găm, tay kéo đầu lưỡi hắn, Hoa Đống Minh toàn thân run rẩy, cảm giác tóc gáy đều dựng lên.
Lúc nghe thấy hiện tại cô ta chưa lấy mạng mình, Hoa Đống Minh nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại lo sợ. Mặc dù tạm thời Bách Hợp không giết mình, nhưng Hoa Đống Minh sinh sống trên đảo lâu rồi, dù là không giết người cũng biết giết người có trăm ngàn phương pháp.
Toàn thân hắn run rẩy, ánh mắt Bách Hợp lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lẽo, con dao găm thoáng cái xẹt qua đầu lưỡi gã, gân xanh trên trán gã nổi lên, đau đớn làm cho cả người gã cứng lại, toàn tân run rẫy giãy dụa, giống như con sâu bị người đang niết lấy không thể thoát được.
Máu bắn ra làm dính đầy tấm thủy tinh đối diện, Bách Hợp ghê tởm ném nửa đầu lưỡi của gã xuống. Một lượng máu lớn chảy ra, có lẽ đau nhức quá trong lúc nhất thời hắn không phát ra tiếng, động tác đó của Bách Hợp làm cho Hoa Đống Minh trừng lớn mắt, mới có một tí như vậy, hắn cảm thấy không chịu nỗi, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
“Mới có nhiêu đó đã không chịu nổi sao?” Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt quét khắp phòng, người dưới lầu càng ngày càng đến gần, cô ném thân thể Hoa Đống Minh ra, hắn té ngã trên mặt đất, thân thể cuốn thành một đoàn, nhưng lại muốn mò lấy khẩu súng, Bách Hợp nhìn hắn, nghe tiếng chó sủa dưới lầu, thủ vệ rất nhanh liền đuổi tới, nhìn Hoa Đống Minh nằm dưới đất sát ý trong mắt cô càng nồng đậm.
“Muốn người khác tới cứu sao? Để tao tiễn mày một đoạn.” Một tay cô nắm lấy tấm màn đang trùm Hoa Đống Minh, xé thành từng đoạn dài nối lại thành sợi dây dài khoảng 10 mét, một đầu trói hai chân Hoa Đống Minh, một đầu kia cột vào giá treo màn phía trên, làm xong hết thảy, cô khiêng hắn lên, cái người đàn ông súc sinh này, lúc lừa gạt người khác tâm ngoan thù tạc, tới lược mình hắn sợ đến toàn thân run rẩy.
“Giết chết mày đơn giản như vậy thật lợi cho mày rồi.” Hoa Đống Minh tạo nghiệt như vậy, nếu Bách Hợp một phát giết chết hắn thì lợi cho hắn quá.
Đầu lưỡi hắn bị cắt không nói chuyện được, trong miệng chỉ phát ra tiếng ‘Ah ah’ dồn dập, trong mắt hắn lộ vẻ lo lắng. Lúc Bách Hợp nâng hắn lên, hắn trở tay nắm lấy tay cô, trong một thoáng Bách Hợp đã ép hắn lên cửa sổ thủy tinh: “Mày không phải muốn người khác phát hiện sao?” vừa nói xong, ánh mắt cô nhìn về phía xa, trên tay vận khởi linh lực, dùng sức ném Hoa Đống Minh ra ngoài: “Bây giờ tao cho mày một cô hội, nếu mạng mày lớn té xuống không chết, hôm nay tao sẽ không giết mày.”
‘Loảng xoảng keng’ tiếng tấm thủy tinh bị vỡ truyền đến sau đó thân thể Hoa Đống Minh bắt đầu nhanh chóng rơi xuống đất, tuy hắn bị thương, trong miệng vẫn phát ra tiếng ú ớ thống khổ, trên người hắn cắm đầy mảnh thủy tinh vỡ, mảnh vỡ cắt lên mặt lên thân thể chằng chịt, hai chân hắn bị trói chặt đầu hướng phía dưới rơi xuống, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ dùng tư thế này cắm đầu xuống đất.
Lầu 3 tuy không tính là quá cao, nhưng một khi đầu bị tổn thương, cho dù không chết cũng tàn phế. Hắn dốc sức liều mạng hét lên, nhìn thấy người ở xa nhanh chóng chạy tới, Hoa Đống Minh có chút oán hận những người này tốc độ quá chậm, không thể đỡ được hắn.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện có vấn đề, những con chó săn nghe mùi màu liền hưng phấn hơn, chạy đến chỗ hắn. Hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, chó săn trên đảo không phải chó bình thường, đều là ăn thịt người, bây giờ mình đang bị thương, toàn thân máu tươi đầm đìa, ở một mặt nào đó mà nói hắn hiện tại không khác gì các thi thể cho chó ăn kia, chẳng qua những người đó bị giết chết mới cho chó ăn, mà chính hắn còn thở mà.
Hoa Đống Minh nghĩ tới đây suýt nữa dọa hắn hồn phi phách tán, hắn dốc sức hét lên, muốn ngăn cản những người này và bầy chó săn chạy tới, nhưng lưỡi hắn đã bị cắt, trong miệng chỉ phát ra tiếng ú ớ. Thậm chí trong nháy mắt hắn nghĩ té xuống chết còn tốt hơn, nhưng hắn rơi xuống đầu còn cách đất 30cm tốc độ rơi đột nhiên dừng lại, hắn treo ngược lắc lư hai cái, thủ vệ dưới lầu chưa kịp cởi trói cho hắn, bầy chó săn ở phía xa nghe được mùi máu đã phát điên, thủ vệ căn bản không khống chế nổi, dây xích trên tay vừa buông, bầy chó liền lao tới.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy thủ vệ đâu dám nhào vô cứu hắn, đều tránh đi ra xa.
Giữa bầy chó săn điên cuồng sủa, tiếng ú ớ thảm thiết của Hoa Đống Minh truyền đến, vốn Bách Hợp chuẩn bị kéo hắn lên rồi thả xuống lần nữa, không ngờ rằng Hoa Đống Minh sẽ bị bầy chó công kích, thật là vượt qua dự liệu của cô, hắn rơi vào kết cục nhưng vậy đúng là báo ứng.
Từ động tác cắn xé của bầy chó nhìn ra được, thức ăn bình thường mà nó ăn cũng không phải lương thực, mà có khả năng là thịt người, về phần nguyên liệu từ đâu mà đến, Bách Hợp đột nhiên nghĩ tới những thi thể sau khi bị hành hạ đến chết trong phòng giam kia, đáp án không cần tra cũng biết.
Hoa Đống Minh không bằng cầm thú, lừa gạt người lên đảo hành hạ cho tới chết, sau khi chết thi thể còn bị đem cho chó ăn, hôm nay phong thủy luân chuyển, hắn hại người không ít, rốt cục đến lúc hắn bị bầy chó xé xác!
Tình cảnh dưới lâu vô cùng đáng sợ, Bách Hợp nhìn thoáng qua biết rõ nơi này không thể ở lại lâu, hiện tai mọi người bị việc của Hoa Đống Minh sợ ngây người, nhất thời chưa kịp phản ứng, một khi đợi họ bình tỉnh trở lại liền lên lầu bắt cô. Nghĩ đến đây, cô liền mở cửa sổ lúc đầu mình leo vào, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, sau khi lên tới liền thả người nhảy xuống, thân thể rơi xuống bờ cát, cô lảo đảo nghiêng về trước để căn bằng thân thể, hai chân không do dự chạy về phía bờ biển.
Phía biệt thự lúc này tiếng cắn nuốt của bầy chó và tiếng kêu rên thảm thiết đan xen vào nhau, nhóm thủ vệ chứng kiến một người sống sờ sờ bị cắn xé hai chân nhũn ra. Mắt của bầy chó đỏ bừng, nửa thân trên đang treo lủng lẳng của Hoa Đống Minh đã không còn hình dạng. Một bầy chó hung dữ hai mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào nhóm thủ vệ, rất nhiều thủ vệ cầm chắc khẩu súng trong tay, song phương cầm cự, có thủ vệ muốn nhặt lấy sợi xích đang nằm trên mặt đất, động tác này giống như chọc giận bầy chó, một khi có một con xông lên, những con còn lại cũng theo hướng đó xông tới.
Lúc Bách Hợp chạy tới bờ biển, liền nghe thấy tiếng súng, tiếng chó sủa cùng tiếng gào thét thảm thiết. Phía dưới là vách đá, cô không do dự thả người nhảy xuống.
Tiếng ‘phù phù’ rơi xuống nước bị sóng biển vỗ bờ nuốt trôi. Thân thể Bách Hợp bị nước biển bao trùm lạnh buốt, thân thể theo hải triều dập dềnh lên xuống, tinh thần toàn thân vốn đang căng cứng thoáng chốc liền được thả lỏng.
Từ lồng sắt thoát ra tới giờ, ngắn ngủn mấy giờ đồng hồ, thế nhưng cả đêm trốn đông trốn tây làm cho tinh thần Bách Hợp vô cùng áp lực, trong mấy giờ này cảm giác giống như đã trãi qua 3 năm thời gian vậy. Toàn thân căng cứng một khắc cũng không dám buôn lỏng, bởi vì một khi buông lỏng, chết không chỉ là thân thể nguyên chủ, càng hơn thế cô không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể rời khỏi thế giới này được.
Lúc trước khẩn trương chạy trốn chưa phát giác, lúc này rơi vào biển toàn thân thả lỏng, mỏi mệt cùng cô thể đau nhức liền rõ ràng hơn. Toàn thân không chỗ nào không đau, trước đó chỉ cảm thấy vết thương ngang hông, bây giờ đang ngâm trong nước cơ thể đau nhức Bách Hợp liền biết vết thương nhiều hơn cô tưởng. Lúc chạy trốn, cơ thể chịu nhiều vết thương nhỏ nhiều không kể siết, ngâm vào nước biển, cảm giác đau nhức kịch liệt từng đợt từng đợt đánh vào thân thể, làm cho cô không chịu đựng được cắn răng liên tiếp hít vào vài ngụm khí lạnh.
Nơi này cũng không phải là nơi ở lâu, phía biệt thự nhóm thủ vệ cùng bầy chó tuy có chút hỗn loạn, chó trên đảo tuy có hung tàn nhưng dù sao thủ vệ cũng có vũ khí, nhất định sẽ khống chế được cục diện, đợi khi họ bình tỉnh trở lại, nhìn thấy kết cục của Hoa Đống Minh, khẳng định có thể đoán được cô từng xuất hiện trong phòng hắn ta, hơn nữa sớm muộn gì họ cũng tìm ra bờ biển này, Bách Hợp nhân lúc họ còn chưa đuổi tới, tranh thủ thời gian trốn đi.
Ẩn thân trong biển chỉ là kế tạm thời, dù sao biển cả bao la, nếu chỉ dựa vào sức một mình cô, nhất định không trốn trươc. Trước hết cô phải có một chiếc thuyền, hoặc một chiếc trực thăng mới có khả năng rời khỏi đảo này. Khách hàng lên đảo đa số là tàu tư nhân, trực thăng hoặc du thuyền, nếu cô muốn lấy một trong các món đó, nếu suy tính kỹ càng, mạo hiểm thì có mạo hiểm, nhưng không phải không có khả năng.
Khó khăn là có đấy, cho dù cướp được trực thăng hay du thuyền, làm như thế nào để an toàn rời khỏi đây!
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 1292: Đảo tàn sát đẫm máu 20
10.0/10 từ 49 lượt.