Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 120: Công chúa và Tần Hương Liên (hoàn)

Khi nghe thấy chuyện này, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của thái hậu, liền nói: “Thái hậu, con muốn hòa ly với Trần Thế Mỹ! Hắn ban đầu đã có thê thất khác, lại dám lừa gạt Hoàng thượng, hiện giờ nguyên phối Tần thị của hắn tìm thấy hắn trong phủ, luôn miệng nói con nên lạy nàng ta, Thái hậu, con thật sự không chịu nổi vũ nhục như vậy!” Lúc này nàng vừa khóc vừa thỉnh cầu, tác dụng tuyệt vời của kỹ xảo biểu diễn liền hiện ra, Thái hậu không chút hoài nghi Bách Hợp, ngược lại vừa nghe nàng nói liền tin, lại thấy nữ nhi khóc đến mức thương tâm như thế, không khỏi vừa đau lòng, vừa phẫn nộ: “Tần thị lớn mật, thật khinh người quá mức, bây giờ ta sẽ sai người đi cầu ý chỉ phía Hoàng đế, Bao Chửng kia nếu không phái người đến thì thôi, nếu dám phái người, đầu trên người hắn khó mà giữ được!”

Vừa mới dứt lời, thì đã có người bẩm báo, nói là phủ Khai Phong phái người tới đón công chúa, hiện giờ đang chờ ở bên ngoài cửa cung.

Thái hậu vừa nghe thấy lời này, trong lòng giận dữ, cười lạnh hai tiếng: “Ai gia ngược lại muốn đi nhìn một cái xem, Bao Chửng này có phải ỷ vào Hiền vương liền dám to gan lớn mật hay không, huyết mạch của hoàng thất hắn cũng có thể thẩm vấn sao?” Hình phạt không đụng đến đại phu là quy tắc của thời này, vương tử phạm pháp cũng giống như thứ dân phạm tội chẳng qua chỉ là một lời kịch tốt đẹp trong hí văn (loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam thời xưa) mà thôi, thời này cho dù quan viên phạm tội, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ cởi áo bào đánh vài cái mà thôi, trường hợp nghiêm trọng thì dùng roi lên thân, thật ra Bách Hợp cũng rất ngạc nhiên tại sao cuối cùng Bao Chửng có thể chém đầu người.

Trần Thế Mỹ là người đọc sách đứng đắn cầm công danh, lại là Trạng nguyên lang chính miệng thánh thượng chọn, đối với pháp luật bây giờ mà nói, chỉ là kẻ lưu thê tái giá chẳng qua cũng chỉ hơn năm mươi, bảy mươi roi mà thôi, tội không đáng chết, vả lại tội khi quân củaTrần Thế Mỹ về sau ở trong nguyên nội dung vở kịch Bách Hợp đã cầu tình phía thái hậu sau đó đã nhận được khoan dung tha thứ, Hàn Kì mặc dù chết cũng là do hắn ta tự mình động thủ, vả lại ăn lộ vua là phải trung quân. Nếu như mỗi người đều giống như Hàn Kì. Không xử lý xong việc liền tự sát lưu cái chậu cứt úp ngược ở trên đầu chủ thuê. Chỉ sợ không ai dám dùng người như hắn, Trần Thế Mỹ tuy không đúng, nhưng Bao Chửng làm việc cũng quá mức quyết liệt, chẳng qua là chém đầu Trần Thế Mỹ, thành toàn thanh danh cương trực công chính của hắn mà thôi.

Nhưng lần trở lại này Bách Hợp vốn không nghĩ cùng ông ta so đo quá mức, dù sao ở trong tính toán của Bách Hợp nếu như mình hòa ly với Trần Thế Mỹ, thì cũng đã không còn mối quan hệ với Tần Hương Liên, ai ngờ Tần Hương Liên lúc này lại chủ động tiến sát lại. Bách Hợp tự nhiên không đồng ý bỏ qua cho nàng ta nữa!

Thái hậu giận dữ cũng muốn xuất cung, khi phượng liễn nâng mẫu nữ hai người một đường đi vào phủ Khai Phong, thì Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ đã quỳ gối xuống trước công đường. Tần Hương Liên cũng thôi đi, nhưng Trần Thế Mỹ cũng bị ép quỳ trên mặt đất, một đêm không thấy, trên mặt hắn lộ ra vài phần tiều tụy, nhìn thấy Bách Hợp thì ánh mắt liền sáng lên, cuống quýt nói: “Công chúa cứu ta.”

“Ngươi câm miệng!” Thái hậu khiển trách hắn một câu, lúc này mới đi vào trong phía công đường, Bao Chửng vội đứng dậy hành lễ. Cộng thêm Vương Triều Mã Hán nhanh chóng mang hai cái ghế dựa ra giúp hai mẫu nữ Bách Hợp ngồi xuống, hai đứa tiểu hài nhi Anh ca cùng Đông muội quỳ gối bên cạnh Tần Hương Liên. Vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.



“Nghe nói có điêu phụ lớn mật cáo trạng công chúa đương triều, Bao Công (công của công chúng) đã thẩm vấn chưa?” Thái hậu ngồi ổn định, đã cười kín đáo hỏi một câu. Vốn sắc mặt Bao Chửng cũng có chút trắng bệch, tại cái thời đại hoàng quyền tối thượng này, hắn làm như vậy thật ra cũng liều lĩnh gánh vô số nguy hiểm, lúc này lại thấy Thái hậu đích thân tới, không khỏi có chút khẩn trương, theo phản xạ liền nhìn qua phía Tần Hương Liên, đã thấy Tần Hương Liên cúi sấp xuống phía hắn, trong miệng chỉ kêu gào: “Cầu đại nhân làm chủ.”

Nàng ta vừa nói như thế, Bao Chửng nghĩ đến chỗ đáng thương của nàng ta, tâm vốn đã có chút dao động liền kiên định lại: “Bao Chửng to gan lớn mật, được dân xin giúp đỡ, hôm nay lớn mật thẩm vấn công chúa, nếu như ngày sau Hoàng thượng có trách tội, Bao Chửng nguyện lấy mũ cánh chuồn để bồi tội!” Hắn nói xong, trưng ra bộ mặt lạnh nhạt thật sự lấy mũ quan tướng xuống cầm ở trong tay: “Hôm nay Công chúa không thể không thẩm vấn, đừng nói Thái hậu cầu tình, cho dù là Hiền vương đích thân đến, Bao Chửng cũng chắc chắn nhất định thẩm vấn!”

Bao Chửng vốn xuất thân tiến sĩ, ở đây chức tiến sĩ này mặc dù có thể là nhậm chức quan, nhưng cũng lại không đại biểu thời đại này nhất định có thể làm quan, hắn là được Bát Hiền vương đặc cách nâng lên, mới có thành tựu hôm nay, cũng bởi vì như vậy, ý trong lời nói của hắn chính là đừng nói Thái hậu tới đây, dù là ân nhân Bát Hiền vương của hắn tới đây, hắn cũng tuyệt không giảng tình cảm.

Đã tới tình trạng này, kỳ thật cũng không phải là Bao Chửng nhất định muốn Trần Thế Mỹ chết, mà là Tần Hương Liên có lẽ là hận Trần Thế Mỹ tận xương, muốn hắn phải chết. Trong lòng Bách Hợp cân nhắc, liền không tiếng động ngồi ở trên ghế, lời nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng nói:

“Bao đại nhân quả là quan thanh minh mà, hay là ý trong lời nói chính là đang nói, trong mắt ngươi chỉ có Hiền vương, mà không có Thái hậu?” Bắt được một lỗi trong lời nói của Bao Chửng, Bách Hợp chỉ mới mở miệng, Bao Chửng đã có chút bối rối, thái độ làm người của hắn là cực chính trực, cũng không phải loại người miệng lưỡi lợi hại, luôn luôn đều lấy sự thật, chứng cớ thuyết phục người, không ngờ được lúc này Bách Hợp xảo quyệt túm ‘gót chân Asin’ trong lời nói của hắn, thấy tiếng Bách Hợp nói vừa dứt, sắc mặt Thái hậu liền trầm xuống, Bao Chửng không khỏi có chút thấp thỏm lo âu, vội lên tiếng:

“Cũng không phải như vậy.”


Thái hậu cười lạnh hai tiếng, quay đầu nói với Bách Hợp: “Con của ta, Trần Thế Mỹ kia, hiện giờ con còn muốn không? Nếu còn muốn, thì đưa một đôi nam nữ kia của hắn dưỡng ở dưới gối.” Nghe thấy như thế, Tần Hương Liên sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, gắt gao đem hai đứa nhỏ ôm chặt: “Cầu đại nhân làm chủ.”

“Công đường phía trên, không được ồn ào! Khai đường!” Đã tới nông nỗi như vậy, Bao Chửng cũng biết rõ đường đi phía trước đầy hiểm trở, hắn vẫn muốn kiên trì đi tiếp. Tần Hương Liên kiện Trần Thế Mỹ tổng cộng ba tội: một là lưu thê tái giá, hai là khi quân giấu thượng, ba là bất hiếu cha mẹ, khác với trong nguyên nội dung vở kịch, là về sau còn muốn mưu hại con ruột, cũng hại tráng sĩ Hàn Kì một mạng.

Mà nàng ta kiện công chúa tổng cộng hai tội, một là đoạt phu quân là tội không thể tha, hai là đả thương người vô tội, tâm như xà lang.

Bách Hợp khi nghe đến đây, suýt nữa không thể nhịn được, nở nụ cười: “Tần thị cáo trạng Trần Thế Mỹ thì thôi, kiện ta thì có gì liên quan đây? Đoạt phu quân tuy nói khiến thanh danh bổn cung bị vấy bẩn, nhưng bổn cung trước đó cũng không biết chuyện này, tất cả đều do Trần Thế Mỹ giấu diếm, việc này cùng việc ngươi cáo trạng hắn lưu thê tái giá khi quân giấu thượng đã không mưu mà hợp, tại sao bổn cung còn có lỗi? Việc khác là cho dù bổn cung có dùng gậy đánh kẻ canh cửa thì sao lại sai đây? Hắn là người hoàng gia, vừa không biết áo cơm đều là từ trong phủ bổn cung trong mà ra, vừa không biết thiên vị chủ nhân, ngược lại khuỷu tay hướng ra ngoài, tiểu nhân như thế, có nên đánh hay không?”

Tần Hương Liên bị Bách Hợp hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, sau khi suy nghĩ một lát lại vội hỏi: “Người gánh hát kia giúp ta tìm được vị hôn phu, sao lại có tội, tại sao công chúa lại đưa bọn họ vào trong đại lao, đại hình trên thân?”

“Phủ để của bổn cung nếu như mỗi người đều tùy tiện xông vào, chẳng phải là loạn sao? Nếu có vài thích khách theo đó mà chui vào, đến lúc đó đừng nói chém đầu bọn chúng. Giết cửu tộc bọn chúng cũng chẳng quá đáng!” Bách Hợp đứng lên. Nhìn chằm chằm vào Bao Chửng trên đài: “Đều nói Bao Văn chính trực như thanh thiên. Hiện giờ xem ra chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi, cáo trạng như thế này khiến người ta vừa thấy liền biết rõ sơ hở nổi bật, Bao đại nhân thế nhưng cũng sẽ triệu bổn cung đến đây, Vương huynh nổi danh nhiều năm, không ngờ chẳng quan cũng chỉ như thế mà thôi. Vả lại Tần thị dưới phạm thượng, cáo trạng bổn cung như vậy, đại nhân chỉ vả miệng quở trách thôi sao?” Bách Hợp không ngừng hỏi Bao Chửng đến nói không lên lời, nhân vật kinh điển trong chuyện xưa này không ngừng đắn đo. Do chuyện xưa này vốn nàng đã biên soạn (ý nói biên soạn trí nhớ trong đầu), nên Bát Hiền vương hiện tại chính là Vương huynh được nói đến trong miệng của Bách Hợp.

Bản thân Bao Chửng bị nói đến mức khuôn mặt cũng sung huyết đỏ bừng, hiện tại lại nghe thấy ý kiến của Bách Hợp, bản thân còn liên lụy đến ân nhân, trên mặt lúng túng, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.


Tuy rằng Bao Chửng tính cách cương nghị, chẳng qua thứ nhất hiện tại Trần Thế Mỹ chưa từng phái người đuổi giết Tần Hương Liên, thứ hai tuy có tội khi quân, nhưng do công chúa cầu tình, nên Hoàng thượng đã miễn xá tội của hắn, tuy nói hắn vứt thê tái giá. Chẳng qua lúc này văn bản pháp luật quy định rõ ràng, nếu người có thê mà tái gia. Tù một năm, nếu nhà gái biết chuyện này cũng phạt, nhưng bởi vì do Trần Thế Mỹ lừa gạt, công chúa cũng không biết chuyện này, vả lại thuộc người bị hại, lại tự nguyện cùng Trần Thế Mỹ hòa ly, Tần Hương Liên có kiện cô đoạt phu tế đi nữa, dĩ nhhiên là gót chân cũng không đứng nổi. Mà cho dù Trần Thế Mỹ có tội lừa gạt, chẳng qua cũng nhiều nhất là bị bảy mươi roi, nhưng do Trần Thế Mỹ là tam giáp Trạng nguyên, hắn thân lại là quan viên, bởi vậy cho dù đang làm quan, dù có miễn đi cái thứ nhất thân chịu tội, cũng không thoát tội.

Nên xử phạt tước đoạt tất cả vinh hoa phú quý của Trần Thế Mỹ, có thể nói xử phạt này đối với hắn cực kỳ nghiêm trọng, dân chúng canh giữ ở bên ngoài luôn miệng trầm trồ khen ngợi, Tần Hương Liên vốn đang không phục, nhưng thấy đại thế đã mất, Trần Thế Mỹ hiện giờ đã thoát được tội chết, nàng ta cũng đành phải tạm thời thôi, chỉ là quê hương gặp phải thiên tai, hiện giờ Trần Thế Mỹ đã không còn phú quý, nếu như hai vợ chồng bị trả về nguyên quán nữa, chẳng qua cũng chỉ là nghèo khổ chán nản, vả lại lúc này Trần Thế Mỹ hận Tần Hương Liên tận xương, bây giờ vừa nghĩ tới Trần Thế Mỹ chưa chết, ngược lại phải theo bản thân mình hồi hương, Tần Hương Liên nghĩ đến đây trong lòng không khỏi cũng có chút sợ hãi, theo bản năng liếc mắt nhìn một đôi nam nữ.

Bao Chửng trong lòng thông cảm, không chút nghĩ ngợi đã phân phó: “Vương Triều lấy ba trăm lượng phụng ngân (bạc bổng lộc), giao vào trong tay Tần thị.”

Nhóm bách tính ngoài cửa trông coi vừa nghe thấy lời này, mỗi người đều kêu tốt quá, người người đều nói Bao Văn chính trực thanh minh đại nghĩa, là một quan tốt. Bách Hợp nghĩ đến trong nội dung vở kịch thanh danh một đời của nguyên chủ bị hủy, lúc này đứng lên nói: “Bao đại nhân là quan tốt hay không trong lòng bổn cung rất không hiểu rõ.”

“Thỉnh công chúa giải thích!” Hiện tại vụ án đã thẩm vấn xong, hôm nay vụ án này thật ra mà nói bởi vì có thái hậu cùng Bách Hợp chen vào, nên ngay cả chính Bao Chửng cũng khó tránh khỏi cảm thấy có một tia áp lực, cảm thấy cực kỳ không vừa ý, lúc này thấy vụ án đã kết thúc, không ai bị trừng phạt, Bách Hợp còn muốn mở miệng, Bao Chửng khó tránh khỏi có hơi không kiên nhẫn, mày nhíu lại.

“Mọi người đều biết, Bao công nhân ái hiếu thuận tuân thủ chính nghĩa, hai mươi tám đậu Tiến sĩ, giữ đạo hiếu thẳng tới ba mươi sáu mới vào làm quan, Bát Vương huynh tuệ nhãn nhận thức nhân tài, khiến ông mới ngắn ngủn hai năm đã một bước lên mây, hiện giờ mới chỉ vài năm, đã tọa trấn phủ Khai Phong, thật sự rất đáng mừng.” Bách Hợp chuyển đề tài, đầu tiên là chúc mừng Bao Chửng một câu, thấy bộ dạng của hắn có hơi nghi ngờ, lúc này mới nói tiếp: “Chỉ là bổn cung biết hoàng đế khai tổ luôn luôn yêu quý nhân tài, tiên đế gia (ông nội) cũng như vậy, bổng lộc quan viên hàng năm đều có chế độ cố định, trừ bỏ các loại gạo mì nước trà từ triều đình phân phát ra ngoài, mặt khác bổng ngân (bạc bổng lộc) mỗi tháng mặc dù không ít, nhưng Bao đại nhân phá án như thần, nếu như mỗi lần đều bố thí ba trăm lượng bạc, không biết chi phí sinh hoạt phía bản thân như thế nào?”


Trong lịch sử Tống Triều là nổi danh hậu đãi quan viên, nhưng Bao Chửng lấy ba trăm lượng bạc cho Tần Hương Liên cũng thật sự một chỗ sơ hở lớn nhất trong hí văn, Bao Chửng tuy nói hiện giờ thăng chức phủ Khai Phong, nhưng hắn cũng là thanh danh chính trực lại còn liêm minh, như vậy dựa theo tình hình hắn làm tri huyện ngồi đến giờ, bạc trong tay hẳn là cũng không nhiều mới đúng, vì giúp Tần Hương Liên dưỡng một đôi nam nữ, thế nhưng hắn ra tay đã là ba trăm lượng, thì dù Tống Triều có hậu đãi quan viên đi nữa, nhưng Bao Chửng lúc này cũng chưa tiến vào Long Đồ các, thời điểm phụng ngân gấp bội, hiện giờ bạc của hắn chẳng qua cũng chỉ là vừa đủ cho cuộc sống mà thôi, làm quan lại là từ ba mươi sáu mới làm, hiện giờ mới chỉ vài năm, bạc của hắn sao lại tích trữ được như thế này?

Không biết có phải do Danh vọng vào lúc này mới phát huy tác dụng hay không, lời nói của Bách Hợp dân chúng canh giữ ở ngoài nha môn gần như đều tin, trong lúc nhất thời nha môn lặng ngắt như tờ.

“Thần một lòng trung can soi sáng nhật nguyệt, nếu như công chúa không tin, thần nguyện lấy mũ cánh chuồn trên đầu để bảo đảm!” Bao Chửng vừa nghe thấy lời này của Bách Hợp, gấp đến độ sắc mặt sung huyết đỏ bừng, còn muốn nói thêm nữa, Bách Hợp đã nhẹ giọng nở nụ cười: “Quan viên triều đình vốn nên vì dân mưu lợi, đáp ứng quyền lợi hạng nhất mà Thiên Tử cho, Bao đại nhân hơi một chút liền mở miệng nói từ quan, người biết rõ tình hình thì cho là ngươi uy hiếp bổn cung thôi, nếu không biết rõ tình hình, chỉ sợ lúc này lại cho rằng đại nhân muốn thông qua bổn cung uy hiếp Hoàng thượng, ra tay giúp dân phụ mà phải từ quan, hiện giờ miệng bổn cung chẳng qua chỉ nhiều một câu, đã lại muốn từ quan, anh danh (tên tuổi anh hùng lẫy lừng) của Bao đại nhân, chẳng nhẽ là dựa vào từ quan mà được?”

Cái cọc vụ án này Bao Chửng bởi vì không sợ cường quyền mà nhận được mỹ danh, nhưng Bách Hợp hận nhất chính là điểm này, mỹ danh của hắn được xây dựng từ việc hy sinh thanh danh của một nữ nhân, bởi vậy mục đích của công chúa, là muốn cho Bao Chửng không bao giờ có thể nhờ nàng ấy mà đạt được thanh danh thanh chính cương trực nữa!

Lúc này Bách Hợp đã nói xong, cũng không nói thêm với Bao Chửng nữa, nói nhiều ngược lại dễ làm hư việc, cô liếc mắt nhìn Thái hậu, đỡ Thái hậu ra khỏi nha môn lên phượng liễn, dân chúng bên ngoài quỳ xuống đất, mỗi người mở miệng hô công chúa thiên tuế, rất nhiều người lại chỉ vào nha môn khe khẽ nói nhỏ, Tần Hương Liên không xuất hiện uy phong của kiếp trước khi thắng kiện, nghe nói về sau lại thu dọn hành trang cùng Trần Thế Mỹ hồi hương, Bao Chửng ngày ấy bị Bách Hợp chỉ trách, tự nhiên là đem gia sản kiểm kê dự định ứng phó Ngự sử hoàng đế phái tới xét xử hắn, đâu còn dám đưa bạc cho Tần Hương Liên? Chỉ sợ đến lúc đó không những không có lực giúp nàng ta một chút, ngược lại lại chỉ hại nàng ta thôi.

Tuy nói Bách Hợp hòa ly với Trần Thế Mỹ, nhưng bởi vì việc này sau cùng không thể ồn ào đến cực đại biến thành tai tiếng của hoàng gia, trong lòng Hoàng đế thương tiếc cô muội muội cùng mẹ này, thấy nàng không chủ động tranh cãi ầm ĩ, ngược lại tâm cảm thấy áy náy, giúp nàng tuyển phải một tên phò mã như vậy, bởi vậy thương yêu nhiều kiểu hơn, dưới công lao cao quý (ý nói dưới công lao thương yêu của hoàng đế) rốt cuộc không ai dám nói Bách Hợp giống như trong nội dung vở kịch vậy, nàng một mình một người nuôi lớn con trai độc nhất, không tái giá, ngược lại trở thành phụ nhân mẫu mực được dân gian khen.

Mà Tần Hương Liên nghĩ đến bản thân nhiều lần cung dưỡng trượng phu, cuối cùng Trần Thế Mỹ lại ngược lại vì phú quý bên ngoài thú người khác, lòng mang ác khí không tiêu, hơn nữa lại cáo trạng Trần Thế Mỹ nhưng không dồn hắn vào chỗ chết được, bị Bao Chửng đuổi về nguyên quán hai người vẫn làm phu thê, chỉ là Tần Hương Liên không ngừng hận Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ cũng giống nàng ta cũng hận nàng ta phá hư tiền đồ của bản thân hắn, lại cáo trạng bản thân hắn mưu đồ hiểm ác, bởi vậy trong thời gian này quan hệ cực kỳ không tốt với nàng ta, không còn ân ái của ngày xưa, thường xuyên đánh nhau chửi bậy. Việc Trần Thế Mỹ chưa chết khiến cho Tần Hương Liên được mọi người xem thành người bị hại, ngược lại do bởi vì Trần Thế Mỹ khắp nơi đồn đãi, người người đều cho rằng nàng ta không phải đèn cạn dầu, bởi vậy đối với nàng kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau đánh nhau, vốn nhà đã cực kỳ bần cùng, việc Trần Thế Mỹ tái giá còn trở thành trò cười của mọi người ở quê nhà, đến nỗi sau khi hai đứa trẻ con trưởng thành bị người khinh thường xoi mói.



Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công Story Chương 120: Công chúa và Tần Hương Liên (hoàn)
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...