Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1147: Hoàng quý phi bị phế (37)
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
‘Cạch cạch’, tiếng răng va chạm vang lên, tiếng động lớn đến khiến Lục thái hậu càng hoảng hốt, nàng ta liên tục an ủi mình đã nhìn lầm rồi, con trai Lương Mộ Lãng tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này, thằng bé đã được chính mình sắp xếp ở một nơi thích đáng ở ngoài cung, có để lại người chuyên trông nom, không thể xuất hiện trong thâm cung được, nàng ta không thể hoảng, không thể loạn, nếu bị người khác nhìn ra manh mối, nàng ta liền xong rồi! Nàng ta cực lực muốn khống chế chính mình, không để tiếng răng mình va chạm bị người phát hiện, nhưng Lục thái hậu lại kinh hoàng phát hiện, hình như tất cả điều này đều không có tác dụng gì.
Nàng ta hầu như có thể cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh đang tập trung vào nàng ta, như nghi hoặc không hiểu, phải làm sao đây? Nếu bị người khác phát hiện dị thường, thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Sao khi nàng ta đã chết mà sống lại, phát hiện mình chết một chuyến lại sống lại, Lục thái hậu cũng chưa từng hoang mang như vậy, nhưng lúc này nàng ta lại hốt hoảng đến không nói nên lời, một cỗ tuyệt vọng không thể hình dung mọc rễ trong lòng nàng ta, cấp tốc lan tràn ra, nàng ta muốn thử mỉm cười, nhưng cỗ thân thể này thật giống như không phải là của nàng ta vậy.
“Thái hậu nương nương bị sao vậy?” Bách Hợp nhìn gương mặt như gặp phải quỷ của Lục thái hậu, mỉm cười hỏi.
Lúc này, hai má của đứa bé kia đã lộ ra phân nửa, ánh mắt Lục thái hậu vẫn treo trên người thằng bé, sợ rằng lúc này Lục thái hậu mới rốt cuộc phát hiện, nàng ta đã đích thân hạ lệnh giết chết cốt nhục mà nàng ta đã mang thai mười tháng mới sinh ra, loại tư vị này chỉ sợ là không dễ chịu.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Lục thái hậu tự nhận lanh trí hơn người, cho là mình mưu đồ vô cùng tốt, liền không kiêng nể gì cả, bây giờ cũng xem như là tự ăn quả đắng. Chính mình từng cho nàng ta đến mấy cơ hội, phàm là nàng ta có chút lòng thương hại, lương tâm chưa mất, thì con trai của nàng ta liền sẽ không rơi vào kết cục như vậy, lại có thể trách được ai?
Ngày đó nàng ta vì tâm tư riêng, xuống tay giết chết Lương Mộ Bắc, bây giờ lại hại chết Lương Mộ Lâm, Đức phi cũng chết trong tay nàng ta, đôi tay của Lục thái hậu đã dơ bẩn không thể nhìn, bây giờ quả nhiên là nhân quả báo ứng, cả ngày bắt nhạn, nhưng vẫn bị nhạn mổ mắt bị mù. Con trai ruột của nàng ta lại chết trong chính tay nàng ta.
Phàm là Lục thái hậu có một chút lòng thương hại, đừng lệnh cho cung nhân cởi bỏ quần áo của bé trai này, có một số việc mắt nhắm mắt mở cho qua, thì sợ rằng còn dễ chịu hơn một chút. Nhưng đáng tiếc, nàng ta lại thủ đoạn độc ác, ngay cả một vật che thân cũng không cho đứa bé sơ sinh này giữ lại, tất nhiên là khuôn mặt này của đứa bé cũng không che chắn được.
Lục thái hậu tận mắt nhìn thấy con trai của nàng ta chết trong chính tay nàng ta. Với Lục thái hậu, sợ rằng thật sự là một đả kích cực kỳ lớn.
Bách Hợp gần như cũng có chút đồng tình đứa bé sơ sinh này đã gặp phải một bà mẹ như vậy. Cô mở miệng hỏi Lục thái hậu một câu, đi lên hai bước, lấy tấm vải trắng trên người mình xuống, đắp lên người bé trai đã bị cởi quần áo, thuận tay giúp thằng bé sửa sang lại vài sợi tóc ướt bị dính. Lục thái hậu nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia bị Bách Hợp ngăn trở, nàng ta không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay là khủng hoảng, nàng ta không dám nhìn tới gương mặt quen thuộc kia, thằng bé rất giống với A Lãng của nàng ta.
Tim Lục thái hậu đập thật nhanh, hô hấp đều có chút dồn dập. Nàng không thể loạn, không thể hoảng, đây có phải là con trai của nàng hay không còn chưa xác định, có lẽ là nàng quá tưởng niệm con trai, hoặc là sau khi sinh xong nàng đã có mấy tháng không gặp A Lãng của mình, thế nên mới nhìn lầm rồi. Mọi người thường nói, hay nghĩ gì liền luôn luôn dễ nhìn thấy cái đó, bản thân nhớ con trai, hơn nữa vì đứa bé trai Chu gia ôm vào cung cũng giống A Lãng của mình, nhưng sao có thể giống đến như vậy được? Trẻ mới sinh vốn lớn mau, một ngày một dạng, nhất định là nhìn lầm rồi!
Nhất định là nhìn lầm rồi! Trong lòng nàng ta an ủi chính mình như thế, cũng không biết thế nào, vành mắt lại là có chút cay nóng, nàng ta nghe thấy Bách Hợp nói, lúc này mới như bị đánh vỡ định thân ma chú, hồi thần lại: “Không có gì, ai gia chỉ là nhìn đứa nhỏ này, trong lòng có chút đáng tiếc.”
Chuyện cười nhạo lớn nhất thiên hạ như vậy từ trong miệng Lục thái hậu nói ra, quả thật khiến Bách Hợp muốn cười rụng răng. Nàng hơi mím khóe môi, người đàn bà mà một giây trước vừa mới hạ lệnh thi hành ‘Đắp bạch chi hình’ với một đứa trẻ mới sinh, một người đàn bà mà sau khi đứa bé sơ sinh đó đã chết đi ngay cả quần áo cũng không cho phép thằng bé mặc, lúc này lại còn nói có chút đáng tiếc, đây đúng là mèo khóc chuột giả từ bi, người là nàng ta giết, lúc này nàng ta trái lại còn đáng thương.
“Thái hậu thật nhân từ.” Lúc Bách Hợp nói chuyện, đã đứng lên. Tấm khăn thật dày kia rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt bé trai này, tuy Lục thái hậu nói trong lòng là mình không muốn nhìn mặt bé trai này, nhưng lại giống như bị thôi miên, cố rướng cổ qua nhìn, lúc nàng ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bàn bàn tay kia, thì cả người liền như bị sét đánh ngang đầu, tức khắc ngây ra.
Là A Lãng của nàng, là A Lãng của nàng! Gương mặt đó, mũi đó mắt đó, nàng sẽ không quên. Thằng bé hơi mập, mặt mày nảy nở hơn lúc nàng đi rất nhiều, sao A Lãng của nàng có thể xuất hiện ở đây? Trong đầu Lục thái hậu trống rỗng, nàng ta chỉ ngây ngốc nhìn mấy ma ma ôm lấy đứa bé mới sinh đã được bao bọc lại kỹ lưỡng kia, miếng vải màu đỏ viền vàng kia rơi xuống đất, chiếc áo được gói ở bên trong lộ ra, rõ ràng chính là nàng đã sai người mang ra từ trong cung.
Trong nháy mắt, cả người Lục thái hậu đều suýt nữa hỏng mất, khóe mắt nàng ta muốn nứt ra nhìn thân thể mềm nhũn của đứa bé mới sinh đang bị ma ma ôm trong lòng kia, lạnh lẽo bao phủ lấy cả người nàng ta, lạnh đến nàng ta không ngừng run lên. Một cơn đau tê tâm liệt phế xuất phát từ tim, lại khuếch trương khắp bốn phương tám hướng, nàng ta gần như không thể khống chế nổi, hai chân nhũn ra, cả người liền ngã khụy xuống như bị chuột rút.
“Thái hậu!” Bên cạnh Vĩnh Minh đế không rõ nội tình, Lục thái hậu đột nhiên ngã xuống như muốn ngất xỉu, trong lòng hắn ta hoảng hốt, cũng bất chấp hoàng thân tôn thất còn đang trước mặt, một bước xa tiến lên ôm lấy eo Lục thái hậu, ánh mắt ân cần rơi xuống trên mặt nàng ta, mới phát hiện sắc mặt Lục thái hậu xanh trắng đan xen nhau, thần tình dữ tợn, ánh mắt đáng sợ.
“Thái hậu nương nương bị sao vậy?” Bách Hợp đứng ở đằng xa, nhìn bộ dáng Lục thái hậu như lâm đại nạn, liền mở miệng nhỏ giọng dò hỏi.
Cả người Lục thái hậu run rẩy không ngừng, nàng ta cắn chặt răng, mẹ con liền tâm, cái chết của con trai khiến nàng ta đau đến tê tâm liệt phế, viền mắt nàng ta đỏ lên như xuất huyết, nhưng khi nàng ta sắp rơi giọt nước mắt đó xuống, lại đột nhiên tỉnh lại.
Nàng không thể rơi lệ, nếu rơi lệ, những người này sẽ hoài nghi nàng. Chuyện con trai của nàng, không thể bị người biết, bằng không ngai vàng của Hoàng đế không ổn, tính mạng của nàng khó bảo toàn! Ý niệm như vậy vừa tuôn ra, Lục thái hậu gần như dùng hết khí lực toàn thân, cắn chặt môi của mình, đau đớn trong miệng khiến lý trí nàng ta thanh tỉnh mấy phần, nàng ta cố nén thống khổ và hoảng loạn trong lòng, cố gắng trấn định: “Ai gia không sao, chỉ là…” Lúc nàng ta nói chuyện, lồng ngực không ngừng phập phồng, hai sợi gân xanh trên cổ đều nổi lên, cằm cắn cực chặt, có thể thấy lúc này trong lòng Lục thái hậu cũng không bình tĩnh như ngoài mặt. Lúc nàng ta nói chuyện, bởi vì quá bi thống, thậm chí ngay cả lời nói cũng không rõ, nói mấy chữ, viền mắt liền chát cực kỳ, nước mắt như muốn chảy ra, nhưng trong cung rơi lệ là đại cấm kỵ, nàng ta không thể khóc!
Đến lúc này, nàng ta nói mình không sao, không chỉ Bách Hợp không tin, sợ là cả Vĩnh Minh đế và dòng họ hoàng thất cũng không tin được, nhưng lúc này lại không có ai vạch trần.
Bách Hợp nhìn cái gương mặt cố nén thống khổ của Lục thái hậu, nhớ tới bộ dáng còn muốn cố gắng trấn định của Chu Bách Hợp sau khi biết con trai đã chết trong nội dung câu chuyện, thật giống tình cảnh lúc này của Lục thái hậu biết bao.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, ai gia đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, muốn hồi cung trước…” Lục thái hậu hoảng loạn lắc đầu, thân thể run rẩy không ngừng, trong lòng Vĩnh Minh đế sinh ra đau lòng và nghi hoặc, nhưng lúc này tôn thất hoàng thân còn đang ở đây, dù trong lòng hắn ta tràn đầy nghi hoặc, thì cũng chỉ có thể đáp ‘Vâng’, buông nàng ta ra.
A Quý tiến lên muốn đỡ Lục thái hậu, Lục thái hậu lại quay đầu nhìn nàng ta một cái, cái nhìn này khiến A Quý sợ đến hồn bay phách lạc.
Đôi mắt nàng ta đỏ bừng, trong mắt rưng rưng, ánh mắt kia sắc bén hung hãn đến như ác quỷ muốn ăn thịt người, A Quý cũng không biết mình làm chuyện gì, luống ca luống cuống tiến lên đỡ Lục thái hậu. Nàng ta cảm thấy cỗ thân thể mềm mại kia của Lục thái hậu dựa vào người mình, liền giống như là bị một rắn độc quấn lấy, ép tới trong lòng A Quý hốt hoảng.
Thân thể Lục thái hậu không khỏe, Vĩnh Minh đế tất nhiên cũng không tâm tư phát giận với Bách Hợp vào lúc này, hắn ta chỉ lạnh lùng liếc Bách Hợp một cái, liền xoay người đi mất. Bây giờ cả trái tim của hắn ta đều ở trên người Lục thái hậu, đã sớm hết cảm tình với thê tử kết tóc Chu Bách Hợp này, dù sao chuyện hôm nay đã xử lý xong, nghiệt chủng kia đã xử lý, hắn ta thật sự không muốn nhìn Bách Hợp thêm một cái nào nữa, bởi vậy Vĩnh Minh đế cũng xoay người đi theo. Đám người Vinh Thân Vương cũng đi theo hắn ta, cách thật xa còn nghe được dòng họ đề nghị muốn Hoàng thượng tuyển tú.
Đợi đám người kia vừa đi, tiếng đóng cửa cung bên ngoài liền vang lên, Thi Tình thở phào nhẹ nhõm, đôi chân run rẩy đến không thành hình, mềm đến như sợi mì, lưng nàng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lau một phen mồ hôi hột trên đầu: “Nguy hiểm thật.”
Bên cạnh Giang thải nữ còn bị trói chặt, bởi vì lúc trước Thái hậu đột nhiên gặp chuyện không may, để lại mạng cho nàng ta, lúc này nàng ta đang ngồi sững trên mặt đất, Bách Hợp lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, lệnh cho Thi Tình: “Trói nàng ta lại, ném về cung, tìm người trông chừng cẩn thận.”
Trong cung Hàm Phúc, đám người Hoàng đế vừa đi, rất nhiều thái giám cung nữ cơ linh biết cung Hàm Phúc gặp nạn, vào lúc đám người Hoàng đế tiến vào, một ít cung nhân không quan trọng liền phàn chức cao, bản thân đã sớm tự tìm cách rời. Cung Hàm Phúc nhộn nhịp trong quá khứ, lúc này quạnh quẽ đến cực kỳ.
Trong điện Phượng Minh, lúc Lục thái hậu được đỡ xuống kiệu nhỏ, cả người đã nhũn ra, căn bản không nhấc chân nổi, nàng ta một đường còn mơ mơ màng màng, căn bản chưa tỉnh hồn lại, con đường ngắn này, đám thái giám nâng đi cũng không dài, nhưng với Lục thái hậu, lại quả thật là gian nan dài đằng đẵng tựa như giây phút trước khi nàng ta sắp bị chém đầu ở kiếp trước.
Nàng ta suy nghĩ rất nhiều, nàng ta nhớ lại đủ chuyện kiếp trước, nàng ta nhớ tới Lương Ích dẫn người vọt vào hoàng cung, nhớ lại cung nữ thiếp thân là Hồng Anh tiến vào nói cho nàng ta, Hoàng tử bị ngộ hại. Nàng ta nhớ tới tổ phụ của Đức phi Cao thị cầm một cái đầu bước vào, chính là Lãng nhi của nàng ta. Nỗi đau tê tâm liệt phế vào một giây phút đó, không bằng một phần vạn lúc này.
Bởi vì, khi đó con trai của nàng ta là chết trong tay Cao thị, còn lần này, con trai của nàng ta là chết ở trong tay mình, ngay cả người để nàng ta oán trách cũng không có.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Beta: Sakura
‘Cạch cạch’, tiếng răng va chạm vang lên, tiếng động lớn đến khiến Lục thái hậu càng hoảng hốt, nàng ta liên tục an ủi mình đã nhìn lầm rồi, con trai Lương Mộ Lãng tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này, thằng bé đã được chính mình sắp xếp ở một nơi thích đáng ở ngoài cung, có để lại người chuyên trông nom, không thể xuất hiện trong thâm cung được, nàng ta không thể hoảng, không thể loạn, nếu bị người khác nhìn ra manh mối, nàng ta liền xong rồi! Nàng ta cực lực muốn khống chế chính mình, không để tiếng răng mình va chạm bị người phát hiện, nhưng Lục thái hậu lại kinh hoàng phát hiện, hình như tất cả điều này đều không có tác dụng gì.
Nàng ta hầu như có thể cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh đang tập trung vào nàng ta, như nghi hoặc không hiểu, phải làm sao đây? Nếu bị người khác phát hiện dị thường, thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Sao khi nàng ta đã chết mà sống lại, phát hiện mình chết một chuyến lại sống lại, Lục thái hậu cũng chưa từng hoang mang như vậy, nhưng lúc này nàng ta lại hốt hoảng đến không nói nên lời, một cỗ tuyệt vọng không thể hình dung mọc rễ trong lòng nàng ta, cấp tốc lan tràn ra, nàng ta muốn thử mỉm cười, nhưng cỗ thân thể này thật giống như không phải là của nàng ta vậy.
“Thái hậu nương nương bị sao vậy?” Bách Hợp nhìn gương mặt như gặp phải quỷ của Lục thái hậu, mỉm cười hỏi.
Lúc này, hai má của đứa bé kia đã lộ ra phân nửa, ánh mắt Lục thái hậu vẫn treo trên người thằng bé, sợ rằng lúc này Lục thái hậu mới rốt cuộc phát hiện, nàng ta đã đích thân hạ lệnh giết chết cốt nhục mà nàng ta đã mang thai mười tháng mới sinh ra, loại tư vị này chỉ sợ là không dễ chịu.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Lục thái hậu tự nhận lanh trí hơn người, cho là mình mưu đồ vô cùng tốt, liền không kiêng nể gì cả, bây giờ cũng xem như là tự ăn quả đắng. Chính mình từng cho nàng ta đến mấy cơ hội, phàm là nàng ta có chút lòng thương hại, lương tâm chưa mất, thì con trai của nàng ta liền sẽ không rơi vào kết cục như vậy, lại có thể trách được ai?
Ngày đó nàng ta vì tâm tư riêng, xuống tay giết chết Lương Mộ Bắc, bây giờ lại hại chết Lương Mộ Lâm, Đức phi cũng chết trong tay nàng ta, đôi tay của Lục thái hậu đã dơ bẩn không thể nhìn, bây giờ quả nhiên là nhân quả báo ứng, cả ngày bắt nhạn, nhưng vẫn bị nhạn mổ mắt bị mù. Con trai ruột của nàng ta lại chết trong chính tay nàng ta.
Phàm là Lục thái hậu có một chút lòng thương hại, đừng lệnh cho cung nhân cởi bỏ quần áo của bé trai này, có một số việc mắt nhắm mắt mở cho qua, thì sợ rằng còn dễ chịu hơn một chút. Nhưng đáng tiếc, nàng ta lại thủ đoạn độc ác, ngay cả một vật che thân cũng không cho đứa bé sơ sinh này giữ lại, tất nhiên là khuôn mặt này của đứa bé cũng không che chắn được.
Lục thái hậu tận mắt nhìn thấy con trai của nàng ta chết trong chính tay nàng ta. Với Lục thái hậu, sợ rằng thật sự là một đả kích cực kỳ lớn.
Bách Hợp gần như cũng có chút đồng tình đứa bé sơ sinh này đã gặp phải một bà mẹ như vậy. Cô mở miệng hỏi Lục thái hậu một câu, đi lên hai bước, lấy tấm vải trắng trên người mình xuống, đắp lên người bé trai đã bị cởi quần áo, thuận tay giúp thằng bé sửa sang lại vài sợi tóc ướt bị dính. Lục thái hậu nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia bị Bách Hợp ngăn trở, nàng ta không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay là khủng hoảng, nàng ta không dám nhìn tới gương mặt quen thuộc kia, thằng bé rất giống với A Lãng của nàng ta.
Tim Lục thái hậu đập thật nhanh, hô hấp đều có chút dồn dập. Nàng không thể loạn, không thể hoảng, đây có phải là con trai của nàng hay không còn chưa xác định, có lẽ là nàng quá tưởng niệm con trai, hoặc là sau khi sinh xong nàng đã có mấy tháng không gặp A Lãng của mình, thế nên mới nhìn lầm rồi. Mọi người thường nói, hay nghĩ gì liền luôn luôn dễ nhìn thấy cái đó, bản thân nhớ con trai, hơn nữa vì đứa bé trai Chu gia ôm vào cung cũng giống A Lãng của mình, nhưng sao có thể giống đến như vậy được? Trẻ mới sinh vốn lớn mau, một ngày một dạng, nhất định là nhìn lầm rồi!
Nhất định là nhìn lầm rồi! Trong lòng nàng ta an ủi chính mình như thế, cũng không biết thế nào, vành mắt lại là có chút cay nóng, nàng ta nghe thấy Bách Hợp nói, lúc này mới như bị đánh vỡ định thân ma chú, hồi thần lại: “Không có gì, ai gia chỉ là nhìn đứa nhỏ này, trong lòng có chút đáng tiếc.”
Chuyện cười nhạo lớn nhất thiên hạ như vậy từ trong miệng Lục thái hậu nói ra, quả thật khiến Bách Hợp muốn cười rụng răng. Nàng hơi mím khóe môi, người đàn bà mà một giây trước vừa mới hạ lệnh thi hành ‘Đắp bạch chi hình’ với một đứa trẻ mới sinh, một người đàn bà mà sau khi đứa bé sơ sinh đó đã chết đi ngay cả quần áo cũng không cho phép thằng bé mặc, lúc này lại còn nói có chút đáng tiếc, đây đúng là mèo khóc chuột giả từ bi, người là nàng ta giết, lúc này nàng ta trái lại còn đáng thương.
“Thái hậu thật nhân từ.” Lúc Bách Hợp nói chuyện, đã đứng lên. Tấm khăn thật dày kia rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt bé trai này, tuy Lục thái hậu nói trong lòng là mình không muốn nhìn mặt bé trai này, nhưng lại giống như bị thôi miên, cố rướng cổ qua nhìn, lúc nàng ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bàn bàn tay kia, thì cả người liền như bị sét đánh ngang đầu, tức khắc ngây ra.
Là A Lãng của nàng, là A Lãng của nàng! Gương mặt đó, mũi đó mắt đó, nàng sẽ không quên. Thằng bé hơi mập, mặt mày nảy nở hơn lúc nàng đi rất nhiều, sao A Lãng của nàng có thể xuất hiện ở đây? Trong đầu Lục thái hậu trống rỗng, nàng ta chỉ ngây ngốc nhìn mấy ma ma ôm lấy đứa bé mới sinh đã được bao bọc lại kỹ lưỡng kia, miếng vải màu đỏ viền vàng kia rơi xuống đất, chiếc áo được gói ở bên trong lộ ra, rõ ràng chính là nàng đã sai người mang ra từ trong cung.
Trong nháy mắt, cả người Lục thái hậu đều suýt nữa hỏng mất, khóe mắt nàng ta muốn nứt ra nhìn thân thể mềm nhũn của đứa bé mới sinh đang bị ma ma ôm trong lòng kia, lạnh lẽo bao phủ lấy cả người nàng ta, lạnh đến nàng ta không ngừng run lên. Một cơn đau tê tâm liệt phế xuất phát từ tim, lại khuếch trương khắp bốn phương tám hướng, nàng ta gần như không thể khống chế nổi, hai chân nhũn ra, cả người liền ngã khụy xuống như bị chuột rút.
“Thái hậu!” Bên cạnh Vĩnh Minh đế không rõ nội tình, Lục thái hậu đột nhiên ngã xuống như muốn ngất xỉu, trong lòng hắn ta hoảng hốt, cũng bất chấp hoàng thân tôn thất còn đang trước mặt, một bước xa tiến lên ôm lấy eo Lục thái hậu, ánh mắt ân cần rơi xuống trên mặt nàng ta, mới phát hiện sắc mặt Lục thái hậu xanh trắng đan xen nhau, thần tình dữ tợn, ánh mắt đáng sợ.
“Thái hậu nương nương bị sao vậy?” Bách Hợp đứng ở đằng xa, nhìn bộ dáng Lục thái hậu như lâm đại nạn, liền mở miệng nhỏ giọng dò hỏi.
Cả người Lục thái hậu run rẩy không ngừng, nàng ta cắn chặt răng, mẹ con liền tâm, cái chết của con trai khiến nàng ta đau đến tê tâm liệt phế, viền mắt nàng ta đỏ lên như xuất huyết, nhưng khi nàng ta sắp rơi giọt nước mắt đó xuống, lại đột nhiên tỉnh lại.
Nàng không thể rơi lệ, nếu rơi lệ, những người này sẽ hoài nghi nàng. Chuyện con trai của nàng, không thể bị người biết, bằng không ngai vàng của Hoàng đế không ổn, tính mạng của nàng khó bảo toàn! Ý niệm như vậy vừa tuôn ra, Lục thái hậu gần như dùng hết khí lực toàn thân, cắn chặt môi của mình, đau đớn trong miệng khiến lý trí nàng ta thanh tỉnh mấy phần, nàng ta cố nén thống khổ và hoảng loạn trong lòng, cố gắng trấn định: “Ai gia không sao, chỉ là…” Lúc nàng ta nói chuyện, lồng ngực không ngừng phập phồng, hai sợi gân xanh trên cổ đều nổi lên, cằm cắn cực chặt, có thể thấy lúc này trong lòng Lục thái hậu cũng không bình tĩnh như ngoài mặt. Lúc nàng ta nói chuyện, bởi vì quá bi thống, thậm chí ngay cả lời nói cũng không rõ, nói mấy chữ, viền mắt liền chát cực kỳ, nước mắt như muốn chảy ra, nhưng trong cung rơi lệ là đại cấm kỵ, nàng ta không thể khóc!
Đến lúc này, nàng ta nói mình không sao, không chỉ Bách Hợp không tin, sợ là cả Vĩnh Minh đế và dòng họ hoàng thất cũng không tin được, nhưng lúc này lại không có ai vạch trần.
Bách Hợp nhìn cái gương mặt cố nén thống khổ của Lục thái hậu, nhớ tới bộ dáng còn muốn cố gắng trấn định của Chu Bách Hợp sau khi biết con trai đã chết trong nội dung câu chuyện, thật giống tình cảnh lúc này của Lục thái hậu biết bao.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, ai gia đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, muốn hồi cung trước…” Lục thái hậu hoảng loạn lắc đầu, thân thể run rẩy không ngừng, trong lòng Vĩnh Minh đế sinh ra đau lòng và nghi hoặc, nhưng lúc này tôn thất hoàng thân còn đang ở đây, dù trong lòng hắn ta tràn đầy nghi hoặc, thì cũng chỉ có thể đáp ‘Vâng’, buông nàng ta ra.
A Quý tiến lên muốn đỡ Lục thái hậu, Lục thái hậu lại quay đầu nhìn nàng ta một cái, cái nhìn này khiến A Quý sợ đến hồn bay phách lạc.
Đôi mắt nàng ta đỏ bừng, trong mắt rưng rưng, ánh mắt kia sắc bén hung hãn đến như ác quỷ muốn ăn thịt người, A Quý cũng không biết mình làm chuyện gì, luống ca luống cuống tiến lên đỡ Lục thái hậu. Nàng ta cảm thấy cỗ thân thể mềm mại kia của Lục thái hậu dựa vào người mình, liền giống như là bị một rắn độc quấn lấy, ép tới trong lòng A Quý hốt hoảng.
Thân thể Lục thái hậu không khỏe, Vĩnh Minh đế tất nhiên cũng không tâm tư phát giận với Bách Hợp vào lúc này, hắn ta chỉ lạnh lùng liếc Bách Hợp một cái, liền xoay người đi mất. Bây giờ cả trái tim của hắn ta đều ở trên người Lục thái hậu, đã sớm hết cảm tình với thê tử kết tóc Chu Bách Hợp này, dù sao chuyện hôm nay đã xử lý xong, nghiệt chủng kia đã xử lý, hắn ta thật sự không muốn nhìn Bách Hợp thêm một cái nào nữa, bởi vậy Vĩnh Minh đế cũng xoay người đi theo. Đám người Vinh Thân Vương cũng đi theo hắn ta, cách thật xa còn nghe được dòng họ đề nghị muốn Hoàng thượng tuyển tú.
Đợi đám người kia vừa đi, tiếng đóng cửa cung bên ngoài liền vang lên, Thi Tình thở phào nhẹ nhõm, đôi chân run rẩy đến không thành hình, mềm đến như sợi mì, lưng nàng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lau một phen mồ hôi hột trên đầu: “Nguy hiểm thật.”
Bên cạnh Giang thải nữ còn bị trói chặt, bởi vì lúc trước Thái hậu đột nhiên gặp chuyện không may, để lại mạng cho nàng ta, lúc này nàng ta đang ngồi sững trên mặt đất, Bách Hợp lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, lệnh cho Thi Tình: “Trói nàng ta lại, ném về cung, tìm người trông chừng cẩn thận.”
Trong cung Hàm Phúc, đám người Hoàng đế vừa đi, rất nhiều thái giám cung nữ cơ linh biết cung Hàm Phúc gặp nạn, vào lúc đám người Hoàng đế tiến vào, một ít cung nhân không quan trọng liền phàn chức cao, bản thân đã sớm tự tìm cách rời. Cung Hàm Phúc nhộn nhịp trong quá khứ, lúc này quạnh quẽ đến cực kỳ.
Trong điện Phượng Minh, lúc Lục thái hậu được đỡ xuống kiệu nhỏ, cả người đã nhũn ra, căn bản không nhấc chân nổi, nàng ta một đường còn mơ mơ màng màng, căn bản chưa tỉnh hồn lại, con đường ngắn này, đám thái giám nâng đi cũng không dài, nhưng với Lục thái hậu, lại quả thật là gian nan dài đằng đẵng tựa như giây phút trước khi nàng ta sắp bị chém đầu ở kiếp trước.
Nàng ta suy nghĩ rất nhiều, nàng ta nhớ lại đủ chuyện kiếp trước, nàng ta nhớ tới Lương Ích dẫn người vọt vào hoàng cung, nhớ lại cung nữ thiếp thân là Hồng Anh tiến vào nói cho nàng ta, Hoàng tử bị ngộ hại. Nàng ta nhớ tới tổ phụ của Đức phi Cao thị cầm một cái đầu bước vào, chính là Lãng nhi của nàng ta. Nỗi đau tê tâm liệt phế vào một giây phút đó, không bằng một phần vạn lúc này.
Bởi vì, khi đó con trai của nàng ta là chết trong tay Cao thị, còn lần này, con trai của nàng ta là chết ở trong tay mình, ngay cả người để nàng ta oán trách cũng không có.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 1147: Hoàng quý phi bị phế (37)
10.0/10 từ 49 lượt.