Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1097: Tranh cầu lang quân như ý (30)
Hôm nay Thẩm mẫu muốn hàn gắn mối quan hệ hai nhà nên mới tới, để sau này còn tiện mượn tiền, Thẩm gia đã rơi vào cảnh không lối thoát, vậy mà lại bị đuổi đi như thế này, vậy sao được? Thẩm mẫu vội vàng kéo tay Bách Hợp, bà có ấn tượng, Bách Hợp tuy không nói nhiều nhưng được giáo dục rất tốt, nói chuyện với người lớn rất ôn hòa, ngược lại với Đoàn Quế Lan không có chừng mực, cho nên muốn khống chế một cô gái như vậy rất dễ dàng, không ngờ còn chưa bắt được tay Bách Hợp, cô đã thu tay lại.
“Có một số việc, ta không muốn nói ra quá rõ ràng, tránh cho mọi người đều mất mặt. Hiện tại vì ta chưa gả đi nên bà cho rằng ta là người chấp nhận bị khi dễ sao?” Cô có thể làm cửa hàng này phất lên cũng vì hai mẹ con, một người thì ở góa, một người vì đã lớn tuổi mà chưa lấy chồng tất nhiên đã vượt qua những chỉ trích, kẻ rảnh rỗi muốn thay đổi chủ kiến của Bách Hợp, hết thảy bị cô ngăn lại, Thẩmmẫu cho rằng cô dễ bắt nạt, vậy thì sai rồi.
“Ngày xưa, Thẩm tú tài luôn nói ta cay nghiệt ác độc, làm tổn hại thanh danh của ta, Thẩm gia không biết xấu hổ mà đổi ý cưới người khác, coi như là Đoàn Quế Lan gả cho nên cũng không nói nữa. Ta cũng không muốn quan tâm đến, các người cũng đừng tiếp cận, nếu không chuyện cũ đều nói ra hết, phát sinh gì ta cũng mặc, cần gì phải giả nhân giả nghĩa? Ngày đó trong lúc Đoàn gia khó khăn, các người cũng không hề lui tới, giờ thấy ta có chút tiền, lại muốn đến nhận họ hàng.” Bách Hợp nhíu mày nói xong, sắc mặt Thẩm mẫu hết xanh lại đỏ.
Nhắc tới cũng buồn cười,Thẩm mẫu khi nói chuyện với người chanh chua như Lưu thị, còn có thể mắng chửi nhau mà quay về, bây giờ Bách Hợp nói bà ta như vậy, ngược lại trong lòng sợ hãi nói không nên lời. Nhưng nếu cứ về tay không như vậy, bà ta thật sự không cam lòng. Bà ta không muốn đi nên quay sang nháy mắt với Đoàn Quế Lan, hi vọng Đoàn Quế Lan có thể nói được vài câu, dù sao cũng là chị em ruột, bà ta tin rằng nếu Đoàn Quế Lan năn nỉ, Bách Hợp sẽ không kiên quyết như vậy.
Đáng tiếc Thẩm mẫu lần này tính toán sai, bà vừa nghĩ tới quay sang Đoàn Quế Lan, Đoàn Quế Lan lại cúi đầu không dám lên tiếng. Nếu thật sự Bách Hợp mà mềm lòng với nàng ta, thì hôm qua đã được ở lại, đâu cần phải quay về để bị Thẩm gia khinh bỉ, đầu nàng ta cúi thấp xuống coi như không hề nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Trầm mẫu.
Bách Hợp lạnh nhạt nhìn cung cách của Thẩm gia, lại nhìn thấy cử chỉ của Đoàn Quế Lan mà buồn cười. Đoàn Quế Lan vẫn giống như lúc trước, chỉ biết gây họa, chứ đâu có dũng khí sửa sai, khi không biết phải giải quyết như thế nào, lại để Thẩm gia nghĩ cách nịnh bợ cô.
Người có thể bao bọc chiều chuộng nàngta hết lòng là Lưu thị, giờ tự lo cho mình còn không nổi, Thẩm gia lại không phải nhà mẹ đẻ, Đoàn Quế Lan kết hôn được hai năm mà đã trôi qua khó khăn như vậy, cũng có thể đoán được kết quả cuộc sống về sau này.
Cô giục Thẩm gia rời đi, Thẩm mẫu vừa tức vừa không biết làm sao, đành nói muốn gặp mặt Lưu thị lần nữa. Bách Hợp nói lại lý do thoái thác cũ, nếu gọi Lưu thị ra cũng được, nhưng Thẩm gia và cô không có quan hệ, nếu như Lưu thị nhận mấy người họ hàng này, vậy Thẩm gia cứ mang Lưu thị cùng đi, cô bớt được một gánh nặng. Thẩm mẫu ngẩn ngơ, nhận ra tính cách Bách Hợp cũng không giống như Đoàn Quế Lan là loại chỉ hung hăng bên ngoài mà bên trong lại mềm yếu dễ bắt nạt, cũng chỉ có thể ủ rũ thất vọng gói ghém đồ đạc ra đi. Tinh thần Thẩm mẫu sa sút đành quay bước, Đoàn Quế Lan cũng cúi đầu lủi thủi theo sau.
Tình huống hôm nay, Đoàn Quế Lan thật ra đã đoán trước được, nhưng lại không cam lòng, hi vọng người Thẩm gia tới, dựa vào quan hệ thân thích hai nhà, Bách Hợp sẽ nể mặt mũi một chút, không ngờ Thẩm gia cũng phải ở ngoài cửa. Đối với việc Bách Hợp tự mình mở được một cửa hàng như vậy trong lòng nàng cũng ghen tức, khi xưa Đoàn gia còn tiền, nàng ta không phải lo ăn lo mặc, sau hai năm chịu đựng ở Thẩm gia cũng biết được hóa ra tiền quan trọng như thế nào, càng nhìn cửa hàng của Bách Hợp càng thèm muốn. Nàng ta nghĩ đưa Thẩm gia tới, Thẩm gia không có bản lĩnh tạo mối quan hệ thân thiết với Bách Hợp, thì cũng không trách được mình, Thẩm gia sẽ giúp nàng ta giải quyết chắc việc Xuân Phong lâu.
Nghĩ vậy, Đoàn Quế Lan thở phào nhẹ nhõm, tính cách không biết sợ trời đất là gì gây họa cũng không sao của cô ta trước giờ đều có người giúp giải quyết hậu quả nên cảm thấy sự việc cũng không nghiêm trọng, chỉ cần đưa người Thẩm gia tới trước mặt Bách Hợp là coi như xong.
Trong lòng khó chịu sau khi ra khỏi cửa,Thẩm mẫu nhìn Đoàn Quế Lan tức giận đưa tay véo một cái.
Đoàn Quế Lan bị bà ta véo đến trầy da tróc thịt, đau muốn chết, tức giận quay lại định đánh lại Thẩm mẫu, bỗng Trầm mẫu ồ một tiếng:” Đằng Văn đi đâu mất rồi?” Hôm nay đến Đoàn gia nhận họ hàng, Thẩm phụ cho rằng bản thân là người đọc sách có chí khí nên không đi cùng, chỉ ở nhà đợi tin tức, đi đến cũng chỉ có Thẩm mẫu và vợ chồng Đoàn Quế Lan, khi nãy từ cửa hàng đi ra lại chỉ còn có hai người phụ nữ, Thẩm Đằng Văn luôn đi phía sau hai người lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Nãy giờ Đoàn Quế Lan cũng không chú ý, Thẩm mẫu nhắc nhở xong nàng ta mới phát hiện Thẩm Đằng Văn đã đi đâu mất, nàng ta bị Thẩm mẫu véo tay đau, còn chưa kịp đi tới thì nghe Thẩm mẫu nhắc đến Thẩm Đằng Văn, trong lòng nghĩ chắc Thẩm Đằng Văn lại đi tầm hoa vấn liễu, khơi lại oán giận trong lòng nàng ta, nếu không phải tại hắn thì cô ta sao có thể gặp tai họa? Nội tâm khó chịu, Thẩmmẫu nói ra lời này, Đoàn Quế Lan căm hận bật ra:
“Con làm sao biết được? Con của mẹ, sao mẹ không buộc vào lưng quần? Người không có chí tiến thủ, có khi lại cùng con nào đó uống rượu rồi! Uống uống uống, hắn uống cho chết đi, thứ đàn ông không có triển vọng, nói gì mà công danh sự nghiệp tú tài…” Cô ta vừa nghĩ Thẩm Đằng Văn có thể đã đi Câu Lan viện, trong lòng tức giận, vừa mở miệng là mắng chửi người khác. Thẩm mẫu nghe xong trong lòng bốc hỏa, con của bà ta trước khi lấy Đoàn Quế Lan ngoan ngoãn, có tài văn chương, lại học giỏi, cho đến khi lấy phải “sao chổi” Đoàn Quế Lan, ngày nào Thẩm gia cũng gặp xui xẻo, giờ Thẩm Đằng Văn đã hai mươi tuổi, vậy mà Đoàn Quế Lan còn chưa sinh được đứa con nào, cũng chưa từng có tin vui.
Vậy mà giờ bnangf ta còn nguyền rủa con mình, Thẩm mẫu bốc hỏa ngùn ngụt, tức giận tuôn trào, không kịp nghĩ gì mà vung mạnh tay tát Đoàn Quế Lan.
Một tiếng “Chát” vang lên, Đoàn Quế Lan không kịp đề phòng bị Thẩm mẫu tát trúng, mặt bị lệch hẳn sang một bên, hai gò má bỏng rát.
Người ta có câu, đánh người cũng phải chừa mặt, ngay ngoài đường mà Thẩm mẫu đối xử với nàng ta như thế, đầu óc Đoàn Quế Lan trống rỗng, nhào tới Thẩm mẫu không kịp nghĩ ngợi hét lên: “Bà già kia, ta liều chết với ngươi!” Thẩm mẫu không ngờ nàng ta dám đánh lại nên bị ngã bệt xuống đất.
Mẹ chồng cô dâu đánh nhau loạn xị ngầu, giật tóc, tát tai, xé áo, không thiếu thứ gì, người dân xung quanh tụ lại xem trò vui.
Thẩm mẫu lấy Thẩm phụ cũng đã vài chục năm, Thẩm phụ là người có học thức, quan trọng nhất là sĩ diện, bà ta cũng là người hiểu lý lẽ hơn các bà vợ khác, cũng chỉ vì Đoàn Quế Lan quá xấu, chỉ mong đánh chết nàng ta. Hai người phụ nữ, người thì nóng quá mất khôn, người thì muốn liều mạng đánh chết Đoàn Quế Lan, đến khi người xung quanh can được hai người thì ai cũng máu me bê bết.
“Tao sẽ đuổi mày đi! Tao sẽ bảo con tao bỏ mày! Con đê tiện này dám đánh bà, không sợ trời phạt hả!” Trầm mẫu trong tức giận đến run rẩy, không kiềm chế được to tiếng chửi bới: “Lưu thị chết tiệt, nuôi được đứa con gái mất dạy, thứ đê tiện sao không chết luôn đi?”
Đoàn Quế Lan cũng không tỏ ra yếu thế, cũng mắng lại, người xung quanh tách được hai người ra, lại cẩn thận khuyên bảo, nhưng Đoàn Quế Lan căn bản nghe không lọt tai. Hôm này nàng ta với Thẩm mẫu đánh như vậy, chắc chắn cô ta không thể ở lại Thẩm gia, nhất định phải quay về nhà mẹ đẻ, bất chấp Bách Hợp có đồng ý cho cô ta ở hay không, cũng phải mặt mày dạn vào được nhà, nàng ta không tin Bách Hợp có thể đánh chết mình?
Bây giờ hoàn cảnh Thẩm gia như vậy cũng không sống nổi, so với ngày xưa khi chưa lấy chồng thì đúng là một trời một vực, cô ta cũng biết nguyên nhân là bởi mình cố chấp gả cho Thẩm gia. Đoàn Quế Lan vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa hùng hổ đi về phía Đoàn gia.
Cũng may lúc nãy chưa đi quá xa cửa hàng, nàng ta quyết định nếu Bách Hợp không cho cô ta ở lại, cô ta sẽ ở lỳ trong tiệm quấy rối cho khỏi buôn bán gì hết, xem cô có dám giết mình không!
Nàng ta đi tới trước cửa, lúc nãy Thẩm mẫu thắc mắc Thẩm Đằng Văn ở đâu, nào ngờ vẫn đứng đây chứ không phải đi uống rượu chơi hoa.
“…Ta có lỗi với nàng, ngày xưa ta có mắt không tròng, tin lời nói dối của Đoàn Quế Lan nên bỏ qua tình cảm của nàng khiến giờ vẫn độc thân, ta thật sự xin lỗi.” Đoàn Quế Lan đứng ngay sau lưng hắn, đúng lúc hắn thổ lộ tâm tình thì khập khiễng đi tới nên đã nghe hết những lời này.
Lúc nãy đánh nhau với Thẩm mẫu, Đoàn Quế Lan nghĩ không thể ở lại Thẩm gia được nữa, nên muốn về nhà mẹ ở một thời gian, cũng không phải là chia tay với Thẩm Đằng Văn, vậy mà nghe xong những lời vừa rồi, Đoàn Quế Lan sững sờ, mặt mũi bối rối rồi chuyển trắng bệch, sau đó nổi giận, mặt mũi nanh ác.
Bách Hợp trông hàng ngồi nhìn ngay cửa, thấy Đoàn Quế Lan hung hăng đứng ngoài, Thẩm Đằng Văn lại không hề phát hiện ra, đối với chuyện Thẩm Đằng Văn quấy rầy vốn bực mình, giờ lại thấy buồn cười.
Cuộc sống thật là kỳ diệu, lúc trước Đoàn Quế Lan bữa bãi cướp đoạt ý trung nhân của Bách Hợp, bây giờ thì ngược lại, cuối cùng nàng ta cũng nhận được báo ứng. Đả kích lớn nhất của Đoàn Quế Lan chính là Thẩm Đằng Văn, xưa thì nàng ta cướp chồng của chị, giờ lại chứng kiến chồng của mình nói với chị mình là đã hối hận lấy nhầm người, rõ ràng chồng của mình lại đi dụ dỗ chị mình, tình huống này đúng là trò khôi hài.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
“Có một số việc, ta không muốn nói ra quá rõ ràng, tránh cho mọi người đều mất mặt. Hiện tại vì ta chưa gả đi nên bà cho rằng ta là người chấp nhận bị khi dễ sao?” Cô có thể làm cửa hàng này phất lên cũng vì hai mẹ con, một người thì ở góa, một người vì đã lớn tuổi mà chưa lấy chồng tất nhiên đã vượt qua những chỉ trích, kẻ rảnh rỗi muốn thay đổi chủ kiến của Bách Hợp, hết thảy bị cô ngăn lại, Thẩmmẫu cho rằng cô dễ bắt nạt, vậy thì sai rồi.
“Ngày xưa, Thẩm tú tài luôn nói ta cay nghiệt ác độc, làm tổn hại thanh danh của ta, Thẩm gia không biết xấu hổ mà đổi ý cưới người khác, coi như là Đoàn Quế Lan gả cho nên cũng không nói nữa. Ta cũng không muốn quan tâm đến, các người cũng đừng tiếp cận, nếu không chuyện cũ đều nói ra hết, phát sinh gì ta cũng mặc, cần gì phải giả nhân giả nghĩa? Ngày đó trong lúc Đoàn gia khó khăn, các người cũng không hề lui tới, giờ thấy ta có chút tiền, lại muốn đến nhận họ hàng.” Bách Hợp nhíu mày nói xong, sắc mặt Thẩm mẫu hết xanh lại đỏ.
Nhắc tới cũng buồn cười,Thẩm mẫu khi nói chuyện với người chanh chua như Lưu thị, còn có thể mắng chửi nhau mà quay về, bây giờ Bách Hợp nói bà ta như vậy, ngược lại trong lòng sợ hãi nói không nên lời. Nhưng nếu cứ về tay không như vậy, bà ta thật sự không cam lòng. Bà ta không muốn đi nên quay sang nháy mắt với Đoàn Quế Lan, hi vọng Đoàn Quế Lan có thể nói được vài câu, dù sao cũng là chị em ruột, bà ta tin rằng nếu Đoàn Quế Lan năn nỉ, Bách Hợp sẽ không kiên quyết như vậy.
Đáng tiếc Thẩm mẫu lần này tính toán sai, bà vừa nghĩ tới quay sang Đoàn Quế Lan, Đoàn Quế Lan lại cúi đầu không dám lên tiếng. Nếu thật sự Bách Hợp mà mềm lòng với nàng ta, thì hôm qua đã được ở lại, đâu cần phải quay về để bị Thẩm gia khinh bỉ, đầu nàng ta cúi thấp xuống coi như không hề nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Trầm mẫu.
Bách Hợp lạnh nhạt nhìn cung cách của Thẩm gia, lại nhìn thấy cử chỉ của Đoàn Quế Lan mà buồn cười. Đoàn Quế Lan vẫn giống như lúc trước, chỉ biết gây họa, chứ đâu có dũng khí sửa sai, khi không biết phải giải quyết như thế nào, lại để Thẩm gia nghĩ cách nịnh bợ cô.
Người có thể bao bọc chiều chuộng nàngta hết lòng là Lưu thị, giờ tự lo cho mình còn không nổi, Thẩm gia lại không phải nhà mẹ đẻ, Đoàn Quế Lan kết hôn được hai năm mà đã trôi qua khó khăn như vậy, cũng có thể đoán được kết quả cuộc sống về sau này.
Cô giục Thẩm gia rời đi, Thẩm mẫu vừa tức vừa không biết làm sao, đành nói muốn gặp mặt Lưu thị lần nữa. Bách Hợp nói lại lý do thoái thác cũ, nếu gọi Lưu thị ra cũng được, nhưng Thẩm gia và cô không có quan hệ, nếu như Lưu thị nhận mấy người họ hàng này, vậy Thẩm gia cứ mang Lưu thị cùng đi, cô bớt được một gánh nặng. Thẩm mẫu ngẩn ngơ, nhận ra tính cách Bách Hợp cũng không giống như Đoàn Quế Lan là loại chỉ hung hăng bên ngoài mà bên trong lại mềm yếu dễ bắt nạt, cũng chỉ có thể ủ rũ thất vọng gói ghém đồ đạc ra đi. Tinh thần Thẩm mẫu sa sút đành quay bước, Đoàn Quế Lan cũng cúi đầu lủi thủi theo sau.
Tình huống hôm nay, Đoàn Quế Lan thật ra đã đoán trước được, nhưng lại không cam lòng, hi vọng người Thẩm gia tới, dựa vào quan hệ thân thích hai nhà, Bách Hợp sẽ nể mặt mũi một chút, không ngờ Thẩm gia cũng phải ở ngoài cửa. Đối với việc Bách Hợp tự mình mở được một cửa hàng như vậy trong lòng nàng cũng ghen tức, khi xưa Đoàn gia còn tiền, nàng ta không phải lo ăn lo mặc, sau hai năm chịu đựng ở Thẩm gia cũng biết được hóa ra tiền quan trọng như thế nào, càng nhìn cửa hàng của Bách Hợp càng thèm muốn. Nàng ta nghĩ đưa Thẩm gia tới, Thẩm gia không có bản lĩnh tạo mối quan hệ thân thiết với Bách Hợp, thì cũng không trách được mình, Thẩm gia sẽ giúp nàng ta giải quyết chắc việc Xuân Phong lâu.
Nghĩ vậy, Đoàn Quế Lan thở phào nhẹ nhõm, tính cách không biết sợ trời đất là gì gây họa cũng không sao của cô ta trước giờ đều có người giúp giải quyết hậu quả nên cảm thấy sự việc cũng không nghiêm trọng, chỉ cần đưa người Thẩm gia tới trước mặt Bách Hợp là coi như xong.
Trong lòng khó chịu sau khi ra khỏi cửa,Thẩm mẫu nhìn Đoàn Quế Lan tức giận đưa tay véo một cái.
Đoàn Quế Lan bị bà ta véo đến trầy da tróc thịt, đau muốn chết, tức giận quay lại định đánh lại Thẩm mẫu, bỗng Trầm mẫu ồ một tiếng:” Đằng Văn đi đâu mất rồi?” Hôm nay đến Đoàn gia nhận họ hàng, Thẩm phụ cho rằng bản thân là người đọc sách có chí khí nên không đi cùng, chỉ ở nhà đợi tin tức, đi đến cũng chỉ có Thẩm mẫu và vợ chồng Đoàn Quế Lan, khi nãy từ cửa hàng đi ra lại chỉ còn có hai người phụ nữ, Thẩm Đằng Văn luôn đi phía sau hai người lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Nãy giờ Đoàn Quế Lan cũng không chú ý, Thẩm mẫu nhắc nhở xong nàng ta mới phát hiện Thẩm Đằng Văn đã đi đâu mất, nàng ta bị Thẩm mẫu véo tay đau, còn chưa kịp đi tới thì nghe Thẩm mẫu nhắc đến Thẩm Đằng Văn, trong lòng nghĩ chắc Thẩm Đằng Văn lại đi tầm hoa vấn liễu, khơi lại oán giận trong lòng nàng ta, nếu không phải tại hắn thì cô ta sao có thể gặp tai họa? Nội tâm khó chịu, Thẩmmẫu nói ra lời này, Đoàn Quế Lan căm hận bật ra:
“Con làm sao biết được? Con của mẹ, sao mẹ không buộc vào lưng quần? Người không có chí tiến thủ, có khi lại cùng con nào đó uống rượu rồi! Uống uống uống, hắn uống cho chết đi, thứ đàn ông không có triển vọng, nói gì mà công danh sự nghiệp tú tài…” Cô ta vừa nghĩ Thẩm Đằng Văn có thể đã đi Câu Lan viện, trong lòng tức giận, vừa mở miệng là mắng chửi người khác. Thẩm mẫu nghe xong trong lòng bốc hỏa, con của bà ta trước khi lấy Đoàn Quế Lan ngoan ngoãn, có tài văn chương, lại học giỏi, cho đến khi lấy phải “sao chổi” Đoàn Quế Lan, ngày nào Thẩm gia cũng gặp xui xẻo, giờ Thẩm Đằng Văn đã hai mươi tuổi, vậy mà Đoàn Quế Lan còn chưa sinh được đứa con nào, cũng chưa từng có tin vui.
Vậy mà giờ bnangf ta còn nguyền rủa con mình, Thẩm mẫu bốc hỏa ngùn ngụt, tức giận tuôn trào, không kịp nghĩ gì mà vung mạnh tay tát Đoàn Quế Lan.
Một tiếng “Chát” vang lên, Đoàn Quế Lan không kịp đề phòng bị Thẩm mẫu tát trúng, mặt bị lệch hẳn sang một bên, hai gò má bỏng rát.
Người ta có câu, đánh người cũng phải chừa mặt, ngay ngoài đường mà Thẩm mẫu đối xử với nàng ta như thế, đầu óc Đoàn Quế Lan trống rỗng, nhào tới Thẩm mẫu không kịp nghĩ ngợi hét lên: “Bà già kia, ta liều chết với ngươi!” Thẩm mẫu không ngờ nàng ta dám đánh lại nên bị ngã bệt xuống đất.
Mẹ chồng cô dâu đánh nhau loạn xị ngầu, giật tóc, tát tai, xé áo, không thiếu thứ gì, người dân xung quanh tụ lại xem trò vui.
Thẩm mẫu lấy Thẩm phụ cũng đã vài chục năm, Thẩm phụ là người có học thức, quan trọng nhất là sĩ diện, bà ta cũng là người hiểu lý lẽ hơn các bà vợ khác, cũng chỉ vì Đoàn Quế Lan quá xấu, chỉ mong đánh chết nàng ta. Hai người phụ nữ, người thì nóng quá mất khôn, người thì muốn liều mạng đánh chết Đoàn Quế Lan, đến khi người xung quanh can được hai người thì ai cũng máu me bê bết.
“Tao sẽ đuổi mày đi! Tao sẽ bảo con tao bỏ mày! Con đê tiện này dám đánh bà, không sợ trời phạt hả!” Trầm mẫu trong tức giận đến run rẩy, không kiềm chế được to tiếng chửi bới: “Lưu thị chết tiệt, nuôi được đứa con gái mất dạy, thứ đê tiện sao không chết luôn đi?”
Đoàn Quế Lan cũng không tỏ ra yếu thế, cũng mắng lại, người xung quanh tách được hai người ra, lại cẩn thận khuyên bảo, nhưng Đoàn Quế Lan căn bản nghe không lọt tai. Hôm này nàng ta với Thẩm mẫu đánh như vậy, chắc chắn cô ta không thể ở lại Thẩm gia, nhất định phải quay về nhà mẹ đẻ, bất chấp Bách Hợp có đồng ý cho cô ta ở hay không, cũng phải mặt mày dạn vào được nhà, nàng ta không tin Bách Hợp có thể đánh chết mình?
Bây giờ hoàn cảnh Thẩm gia như vậy cũng không sống nổi, so với ngày xưa khi chưa lấy chồng thì đúng là một trời một vực, cô ta cũng biết nguyên nhân là bởi mình cố chấp gả cho Thẩm gia. Đoàn Quế Lan vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa hùng hổ đi về phía Đoàn gia.
Cũng may lúc nãy chưa đi quá xa cửa hàng, nàng ta quyết định nếu Bách Hợp không cho cô ta ở lại, cô ta sẽ ở lỳ trong tiệm quấy rối cho khỏi buôn bán gì hết, xem cô có dám giết mình không!
Nàng ta đi tới trước cửa, lúc nãy Thẩm mẫu thắc mắc Thẩm Đằng Văn ở đâu, nào ngờ vẫn đứng đây chứ không phải đi uống rượu chơi hoa.
“…Ta có lỗi với nàng, ngày xưa ta có mắt không tròng, tin lời nói dối của Đoàn Quế Lan nên bỏ qua tình cảm của nàng khiến giờ vẫn độc thân, ta thật sự xin lỗi.” Đoàn Quế Lan đứng ngay sau lưng hắn, đúng lúc hắn thổ lộ tâm tình thì khập khiễng đi tới nên đã nghe hết những lời này.
Lúc nãy đánh nhau với Thẩm mẫu, Đoàn Quế Lan nghĩ không thể ở lại Thẩm gia được nữa, nên muốn về nhà mẹ ở một thời gian, cũng không phải là chia tay với Thẩm Đằng Văn, vậy mà nghe xong những lời vừa rồi, Đoàn Quế Lan sững sờ, mặt mũi bối rối rồi chuyển trắng bệch, sau đó nổi giận, mặt mũi nanh ác.
Bách Hợp trông hàng ngồi nhìn ngay cửa, thấy Đoàn Quế Lan hung hăng đứng ngoài, Thẩm Đằng Văn lại không hề phát hiện ra, đối với chuyện Thẩm Đằng Văn quấy rầy vốn bực mình, giờ lại thấy buồn cười.
Cuộc sống thật là kỳ diệu, lúc trước Đoàn Quế Lan bữa bãi cướp đoạt ý trung nhân của Bách Hợp, bây giờ thì ngược lại, cuối cùng nàng ta cũng nhận được báo ứng. Đả kích lớn nhất của Đoàn Quế Lan chính là Thẩm Đằng Văn, xưa thì nàng ta cướp chồng của chị, giờ lại chứng kiến chồng của mình nói với chị mình là đã hối hận lấy nhầm người, rõ ràng chồng của mình lại đi dụ dỗ chị mình, tình huống này đúng là trò khôi hài.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 1097: Tranh cầu lang quân như ý (30)
10.0/10 từ 49 lượt.