Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1020: Anh hung cái thế của ta (28)
Lực đạo Bách Hợp không lớn, nhưng Đại Lục lại bị cô giữ chặt, hắn hoảng hốt khi phát hiện mình không thể nào giãy ra được, hắn hoảng sợ: “Chị dâu.”
“Quân gia, xin thương xót cho hai người bọn ta.” Cái roi đang bay đến trước mặt của Đại Lục bị rút lại, Bách Hợp ngẩng đầu lên nheo mắt, một tay không bắt chính xác dây roi dài giống như đầu của một con rắn.
Ban đầu mấy người này vốn không hề chú ý đến cô, chỉ thấy cô gầy gò yếu ớt, mặc bộ đồ màu xanh bình thường, nên không ngờ trước khi tên tướng sĩ kia rút roi lại, cô đã nắm chặt được dây roi, việc này khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, khi Diệp thế tử nhìn thấy cô, lông mày hắn nhíu lại, hắn quay đầu lại nhìn tên tướng sĩ đang cầm roi kia, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Tên tướng sĩ bị hắn nhìn nên thẹn quá hóa giận:
“Tiện nhân, buông tay ra!” Hắn quát lên, không rút roi về, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
Bách Hợp cười cười, cô luyện gần một năm thuật tinh thần, mấy tên tướng sĩ ngang ngược đi theo bảo hộ này vốn không thể làm đối thủ của cô, cô chỉ không muốn gây sự chú ý mà thôi, cô nhìn sang Diệp thế tử, không biết có phải xa cách hai năm cô đã thay đổi quá nhiều, vừa vặn vó ngựa của đám người này đã thổi tung cát bụi dính vào mặt cô, hoặc là do cô chỉ mặc bộ đồ tầm thường, không giống như nguyên chủ trước đây có dung nhan rực rỡ nên Diệp thế tử không nhận ra cô, hắn không hề cảm thấy quen thuộc và nghi ngờ chút nào.
Nghĩ như vậy, Bách Hợp nhịn không được mà cười lạnh.
Nguyên chủ và Diệp thế tử đính hôn đã nhiều năm, Diệp, Chu hai nhà xuất thân danh giá, tuy rằng hai người không hề lén gặp nhau, tránh bị thiên hạ đàm tiếu, nhưng mà Trưởng công chúa từng tổ chức yến hội, Bách Hợp và Diệp thế tử đã từng gặp mặt, hơn nừa còn không chỉ lần đó, nếu không Chu Bách Hợp làm sao có thể trong lúc cưỡi ngựa nhanh như tên bắn chỉ liếc nhìn cũng có thể nhận ra Diệp thế tử? Nhưng bây giờ hắn lại không nhận ra nguyên chủ, nguyên chủ còn tâm niệm phải trở về kinh đô tiếp tục tình duyên kia.
“Quân gia, xin khai ân, ta và thúc thúc này không hề có ý ngăn cản, hôm nay đã tự vả vào miệng rồi, hắn dám bất kính với quân gia. Khi về ta sẽ báo lại với trưởng bối, nhất định sẽ phạt hắn quỳ sám hối trước bài vị tổ tiên.” Bách Hợp nói xong từ từ thả roi ra.
Đám người này dừng lại đã một lúc, xung quanh dần dần có vài người kéo đến. Nhiều người bán hàng rong và người đi đường trong lúc hoảng hốt tìm cách tránh đi cũng chửi mắng vài câu, nhưng lại không xui xẻo như Đại Lục, lúc này nhìn thấy một phu nhân gầy yếu, còn Đại Lục thì đã quỳ xuống nhận tội rồi, mấy người kia vẫn không buông tha, nhiều người có quen biết với Đại Lục, biết hắn có mấy huynh đệ rất lợi hại, Đại Lục và mấy người kia hay đi cùng nhau, tuy mấy người kia tòng quân rồi còn Đại Lục thì ở lại một mình, hắn cũng không có gây ra chuyện gì, bình thường mọi người không thích bọn hắn thật, nhưng những người ở Doanh Châu này theo bản năng vẫn đứng về phía Đại lục hơn là những người từ nơi khác đến, tất cả đều mồm năm miệng mười nói:
“Cũng đều là người trên quan trường, đều ăn bổng lộc của vua ban, dù sao hắn cũng đã nhận tội rồi, xin các quân gia bỏ qua cho hắn.”
Tên tướng sĩ kia vừa thấy Bách Hợp buông roi ra liền thu roi lại.
Sắc mặt Diệp thế tử càng ngày càng lạnh lùng hơn, lông mày hắn nhíu lại nhìn những người xung quanh đang nói chuyện. Vừa nãy lúc mới đến đúng là mình muốn ra oai phủ đầu, nhưng không ngờ không những không đánh được tên kia còn bị một nữ nhân bình thường bắt được, mấy tên tướng sĩ kia nghe những người xung quanh nói mà sượng hết mặt. Lại nhìn thấy Diệp thế tử mất hết kiên nhẫn, lập tức thẹn quá hóa giận, vung roi lên:
“Câm miệng, bọn điêu dân khỉ ho cò gáy kia, triều đình làm việc lại đến lượt các ngươi lắm miệng hay sao!” Trong mắt hắn đầy sát khí, lời của hắn giống như tự giải thích cho mình. Đánh Đại Lục hai mươi roi, hắn cũng coi như hả giận, như hiện tại lại mất hết mặt mũi, bây giờ hắn không chỉ muốn đánh người mà muốn lấy luôn mạng của Đại Lục và Bách Hợp, roi của hắn giống như rắn độc, giương nanh múa vuốt hướng tới mặt của Bách Hợp, dĩ nhiên là đang muốn trả thù lúc nãy cô đã nắm roi của hắn.
Roi đánh trúng mình thì không sao, nếu đánh trúng Bách Hợp, cô chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, không thể nào chịu đựng nổi, đại ca trước khi đi đã giao nương tử cho mình, nếu trở về thấy đại tẩu bị thương, chỉ sợ ngay cả tình huynh đệ cũng mất, lúc mấy người bọn hắn khuyên Trương Hồng Nghĩa đi đầu quân, trước lúc đi Trương Hồng Nghĩa đã nói rồi, nếu Bách Hợp mất một cọng tóc sẽ tìm hắn tính sổ.
Đại Lục bối rối cầm chặt thanh đao, hắn bất chấp đám người này cho dù không dễ đụng đến rồi.
Tất cả nam nhân đều nóng nảy, một con thỏ bị ép quá còn cắn người, huống hồ đám người này lại còn quyết không buông tha, hắn đã nhẫn nhịn lại còn cố tình, thật sự khiến hắn không thể nhịn nổi nữa rồi. Dưới tình hình khẩn cấp, hắn nhảy lên, hét to: “Dám!”
Đại Lục chưa kịp rút đao ra chém vào roi của tên tướng sĩ kia, bên kia Diệp thế tử đã thấy động tác của Đại lục, đuôi mày hắn nhướng lên, ánh mắt vô cùng sắc bén, hắn cầm hồng anh thương chưa kịp đánh Đại Lục thì roi kia đã quất tới trước mặt Bách Hợp, ‘bốp’ lại bị cô bắt được lần nữa.
Lần này Bách Hợp không dễ gì buông roi ra nữa, chuyện gì cũng chỉ một lần mà thôi, cô cũng đã nói xin lỗi rồi, đám người này lại quyết không buông tha, lúc nãy khi bọn hắn vào thành, đâu phải chỉ một mình Đại Lục mắng chửi bọn chúng thôi.
Người dân ở Doanh Châu vốn hung hãn, vừa nãy có người nào lại chửi ít hơn Đại Lục hay sao? Từ đầu đến cuối là do đám người này nghĩ rằng bọn họ dễ bắt nạt, đổ tất cả lên đầu của họ.
Bách Hợp nhếch khóe môi, tên tướng sĩ kia liền đỏ mặt, muốn giật roi lại, nhưng dù hắn sử dụng hết sức lực cũng không thể nào rút ra nổi, hắn bèn lớn tiếng chửi rủa, Bách Hợp chỉ hé mắt:
“Quân gia nên có chừng mực rồi, một đoàn người các ngươi vào thành như vậy rất dễ đụng trúng, làm bị thương người khác đấy, bây giờ là đầu năm, mọi người không ai khá giả gì đâu.”
Cô vừa nói xong, Diệp thế tử ở một bên cười lạnh một tiếng, hắn rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn được nữa: “Đừng làm mất thời gian!”. Giọng hắn trầm thấp, gương mặt tuấn mĩ nhưng lạnh lùng, hai hàng lông mày thẳng đẹp tự nhiên, đôi môi nhếch lên, hắn vừa nói xong, người xung quanh không biết hắn là ai, chỉ biết hắn đang bất mãn với những người đi theo khi phải dừng tại đây.
Mí mắt tên tướng sĩ kia giật giật, hắn túm nhanh sợi roi muốn kéo Bách Hợp về phía của hắn, tay còn lại thì đặt lên đao ở bên hông.
Thấy động tác này của hắn, Bách Hợp cũng không nhẫn nại nữa, cô nắm chặt roi trong tay, bắt đầu dùng lực.
Cô truyền lực đạo từ bàn tay ra ngoài, bởi vì hai người đang kéo nên sợi roi từ thẳng lại bị cong thành hình gợn sóng, tên tướng sĩ không ngờ cô lại có khí lực mạnh như vậy, hắn lập tức cố gắng hết sức để giữ vững cơ thể, nhưng mà đã không còn kịp nữa, hắn bị lực đạo này đẩy nghiêng người sang một bên, hắn sợ bị té xuống đất nên vẫn nắm chặt dây roi, may mắn hắn đạp trúng bàn đạp, ổn định lại cơ thể, có điều hắn vẫn bị đẩy chuẩn bị té xuống, theo bản năng hắn bèn giơ hai tay ôm chặt cổ con ngựa.
Con ngựa bị kinh hoảng, bắt đầu bất an giơ chân lên.
Hắn cố gắng bò lên lưng ngựa, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nói những lời thô tục: ” Chỉ là một tiểu nương tử nhỏ bé đã qua tay ngàn người vạn kỵ, lão tử sẽ ném ngươi tới hồng trướng?” Hắn còn chưa dứt lời, Bách Hợp giật roi về trong tay mình, cô lập tức vung roi lên đánh vào mông con ngựa ‘chát’ một tiếng: “Đa tạ quân gia tán thưởng, đã như vậy, tiểu phu nhân cũng tiễn ngài một đoạn đường, chúc các vị tiền đồ như gấm!”
Con ngựa vốn bị kinh hãi lại còn bị đánh vào mông rất đau, nó càng giơ vó chân cao lên bắt đầu hí dài, nó vung chân lung tung bắt đầu nổi giận.
Một con ngựa bị phát cuồng thì những cnon ngựa đi cùng sẽ điên theo, Diệp thế tử vốn chuẩn bị ra tay, không ngờ lại gặp biến cố như vậy, hắn giật mình nhìn lại cô cũng không dám nắm dây cương một tay nữa, hắn dùng hai tay nắm chặt dây cương, nhưng khi con ngựa đã phát động nổi điên có muốn ngăn cũng ngăn không được, một đám ngựa bắt đầu chạy như điên trên phố xá xầm uất.
“Qủa nhiên Doanh Châu có nhiều người tài giỏi!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lung củaDiệp thế tử tỏ ra hơi chật vật, ban đầu hắn không để Bách Hợp vào mắt, không ngờ vừa tới Doanh châu đã gặp được tiểu dân phụ khiến cho hắn chưa kịp ra tay đã rất chật vật rồi, hắn quay đầu nhìn Bách Hợp, tiểu phụ nhân kia sau khi ra tay đánh ngựa liền ném trường tiên xuông đất, hơi lạnh nhạt, hai tay bỏ vào trong tay áo, có lẽ cảm giác được cái nhìn của hắn, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, cô nhếch miệng cười lạnh, lúc này Diệp thế tử mới phát hiện nhan sắc của tiểu phụ nhân tầm thường này không tệ, dường như đã gặp qua ở đâu.
Gương mặt đó hắn hơi có ấn tượng, dù cố gắng nhưng hắn lại không thể nào nhớ ra, mấy con ngựa vẫn còn nổi điên, một đoàn đấu đá lung tung, đến mức người đi đường ai cũng phải tránh, luôn miệng buông lời chửi mắng.
Tên tướng sĩ muốn ra tay đánh Đại Lục là thê thảm nhất, sau khi con ngựa nổi điên hắn không kịp ôm cổ ngựa, chỉ có thể nắm chặt lấy bờm của con ngựa, có lẽ con ngựa càng bị đau hơn, sớm chạy bỏ rơi hắn, nhưng chân hắn vẫn còn bị kẹt trong khóa, cả đoạn đường hắn bị treo trên lưng ngựa, đợi đến khi mọi người chạy đến một đầu hẻm vắng vẻ mới khống chế được con ngựa, Diệp thế tử mới phát hiện hai xương đùi của tên tướng sĩ này đều bị gãy hết rồi, hắn quá đau nên đã ngất xỉu.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
“Quân gia, xin thương xót cho hai người bọn ta.” Cái roi đang bay đến trước mặt của Đại Lục bị rút lại, Bách Hợp ngẩng đầu lên nheo mắt, một tay không bắt chính xác dây roi dài giống như đầu của một con rắn.
Ban đầu mấy người này vốn không hề chú ý đến cô, chỉ thấy cô gầy gò yếu ớt, mặc bộ đồ màu xanh bình thường, nên không ngờ trước khi tên tướng sĩ kia rút roi lại, cô đã nắm chặt được dây roi, việc này khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, khi Diệp thế tử nhìn thấy cô, lông mày hắn nhíu lại, hắn quay đầu lại nhìn tên tướng sĩ đang cầm roi kia, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Tên tướng sĩ bị hắn nhìn nên thẹn quá hóa giận:
“Tiện nhân, buông tay ra!” Hắn quát lên, không rút roi về, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
Bách Hợp cười cười, cô luyện gần một năm thuật tinh thần, mấy tên tướng sĩ ngang ngược đi theo bảo hộ này vốn không thể làm đối thủ của cô, cô chỉ không muốn gây sự chú ý mà thôi, cô nhìn sang Diệp thế tử, không biết có phải xa cách hai năm cô đã thay đổi quá nhiều, vừa vặn vó ngựa của đám người này đã thổi tung cát bụi dính vào mặt cô, hoặc là do cô chỉ mặc bộ đồ tầm thường, không giống như nguyên chủ trước đây có dung nhan rực rỡ nên Diệp thế tử không nhận ra cô, hắn không hề cảm thấy quen thuộc và nghi ngờ chút nào.
Nghĩ như vậy, Bách Hợp nhịn không được mà cười lạnh.
Nguyên chủ và Diệp thế tử đính hôn đã nhiều năm, Diệp, Chu hai nhà xuất thân danh giá, tuy rằng hai người không hề lén gặp nhau, tránh bị thiên hạ đàm tiếu, nhưng mà Trưởng công chúa từng tổ chức yến hội, Bách Hợp và Diệp thế tử đã từng gặp mặt, hơn nừa còn không chỉ lần đó, nếu không Chu Bách Hợp làm sao có thể trong lúc cưỡi ngựa nhanh như tên bắn chỉ liếc nhìn cũng có thể nhận ra Diệp thế tử? Nhưng bây giờ hắn lại không nhận ra nguyên chủ, nguyên chủ còn tâm niệm phải trở về kinh đô tiếp tục tình duyên kia.
“Quân gia, xin khai ân, ta và thúc thúc này không hề có ý ngăn cản, hôm nay đã tự vả vào miệng rồi, hắn dám bất kính với quân gia. Khi về ta sẽ báo lại với trưởng bối, nhất định sẽ phạt hắn quỳ sám hối trước bài vị tổ tiên.” Bách Hợp nói xong từ từ thả roi ra.
Đám người này dừng lại đã một lúc, xung quanh dần dần có vài người kéo đến. Nhiều người bán hàng rong và người đi đường trong lúc hoảng hốt tìm cách tránh đi cũng chửi mắng vài câu, nhưng lại không xui xẻo như Đại Lục, lúc này nhìn thấy một phu nhân gầy yếu, còn Đại Lục thì đã quỳ xuống nhận tội rồi, mấy người kia vẫn không buông tha, nhiều người có quen biết với Đại Lục, biết hắn có mấy huynh đệ rất lợi hại, Đại Lục và mấy người kia hay đi cùng nhau, tuy mấy người kia tòng quân rồi còn Đại Lục thì ở lại một mình, hắn cũng không có gây ra chuyện gì, bình thường mọi người không thích bọn hắn thật, nhưng những người ở Doanh Châu này theo bản năng vẫn đứng về phía Đại lục hơn là những người từ nơi khác đến, tất cả đều mồm năm miệng mười nói:
“Cũng đều là người trên quan trường, đều ăn bổng lộc của vua ban, dù sao hắn cũng đã nhận tội rồi, xin các quân gia bỏ qua cho hắn.”
Tên tướng sĩ kia vừa thấy Bách Hợp buông roi ra liền thu roi lại.
Sắc mặt Diệp thế tử càng ngày càng lạnh lùng hơn, lông mày hắn nhíu lại nhìn những người xung quanh đang nói chuyện. Vừa nãy lúc mới đến đúng là mình muốn ra oai phủ đầu, nhưng không ngờ không những không đánh được tên kia còn bị một nữ nhân bình thường bắt được, mấy tên tướng sĩ kia nghe những người xung quanh nói mà sượng hết mặt. Lại nhìn thấy Diệp thế tử mất hết kiên nhẫn, lập tức thẹn quá hóa giận, vung roi lên:
“Câm miệng, bọn điêu dân khỉ ho cò gáy kia, triều đình làm việc lại đến lượt các ngươi lắm miệng hay sao!” Trong mắt hắn đầy sát khí, lời của hắn giống như tự giải thích cho mình. Đánh Đại Lục hai mươi roi, hắn cũng coi như hả giận, như hiện tại lại mất hết mặt mũi, bây giờ hắn không chỉ muốn đánh người mà muốn lấy luôn mạng của Đại Lục và Bách Hợp, roi của hắn giống như rắn độc, giương nanh múa vuốt hướng tới mặt của Bách Hợp, dĩ nhiên là đang muốn trả thù lúc nãy cô đã nắm roi của hắn.
Roi đánh trúng mình thì không sao, nếu đánh trúng Bách Hợp, cô chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, không thể nào chịu đựng nổi, đại ca trước khi đi đã giao nương tử cho mình, nếu trở về thấy đại tẩu bị thương, chỉ sợ ngay cả tình huynh đệ cũng mất, lúc mấy người bọn hắn khuyên Trương Hồng Nghĩa đi đầu quân, trước lúc đi Trương Hồng Nghĩa đã nói rồi, nếu Bách Hợp mất một cọng tóc sẽ tìm hắn tính sổ.
Đại Lục bối rối cầm chặt thanh đao, hắn bất chấp đám người này cho dù không dễ đụng đến rồi.
Tất cả nam nhân đều nóng nảy, một con thỏ bị ép quá còn cắn người, huống hồ đám người này lại còn quyết không buông tha, hắn đã nhẫn nhịn lại còn cố tình, thật sự khiến hắn không thể nhịn nổi nữa rồi. Dưới tình hình khẩn cấp, hắn nhảy lên, hét to: “Dám!”
Đại Lục chưa kịp rút đao ra chém vào roi của tên tướng sĩ kia, bên kia Diệp thế tử đã thấy động tác của Đại lục, đuôi mày hắn nhướng lên, ánh mắt vô cùng sắc bén, hắn cầm hồng anh thương chưa kịp đánh Đại Lục thì roi kia đã quất tới trước mặt Bách Hợp, ‘bốp’ lại bị cô bắt được lần nữa.
Lần này Bách Hợp không dễ gì buông roi ra nữa, chuyện gì cũng chỉ một lần mà thôi, cô cũng đã nói xin lỗi rồi, đám người này lại quyết không buông tha, lúc nãy khi bọn hắn vào thành, đâu phải chỉ một mình Đại Lục mắng chửi bọn chúng thôi.
Người dân ở Doanh Châu vốn hung hãn, vừa nãy có người nào lại chửi ít hơn Đại Lục hay sao? Từ đầu đến cuối là do đám người này nghĩ rằng bọn họ dễ bắt nạt, đổ tất cả lên đầu của họ.
Bách Hợp nhếch khóe môi, tên tướng sĩ kia liền đỏ mặt, muốn giật roi lại, nhưng dù hắn sử dụng hết sức lực cũng không thể nào rút ra nổi, hắn bèn lớn tiếng chửi rủa, Bách Hợp chỉ hé mắt:
“Quân gia nên có chừng mực rồi, một đoàn người các ngươi vào thành như vậy rất dễ đụng trúng, làm bị thương người khác đấy, bây giờ là đầu năm, mọi người không ai khá giả gì đâu.”
Cô vừa nói xong, Diệp thế tử ở một bên cười lạnh một tiếng, hắn rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn được nữa: “Đừng làm mất thời gian!”. Giọng hắn trầm thấp, gương mặt tuấn mĩ nhưng lạnh lùng, hai hàng lông mày thẳng đẹp tự nhiên, đôi môi nhếch lên, hắn vừa nói xong, người xung quanh không biết hắn là ai, chỉ biết hắn đang bất mãn với những người đi theo khi phải dừng tại đây.
Mí mắt tên tướng sĩ kia giật giật, hắn túm nhanh sợi roi muốn kéo Bách Hợp về phía của hắn, tay còn lại thì đặt lên đao ở bên hông.
Thấy động tác này của hắn, Bách Hợp cũng không nhẫn nại nữa, cô nắm chặt roi trong tay, bắt đầu dùng lực.
Cô truyền lực đạo từ bàn tay ra ngoài, bởi vì hai người đang kéo nên sợi roi từ thẳng lại bị cong thành hình gợn sóng, tên tướng sĩ không ngờ cô lại có khí lực mạnh như vậy, hắn lập tức cố gắng hết sức để giữ vững cơ thể, nhưng mà đã không còn kịp nữa, hắn bị lực đạo này đẩy nghiêng người sang một bên, hắn sợ bị té xuống đất nên vẫn nắm chặt dây roi, may mắn hắn đạp trúng bàn đạp, ổn định lại cơ thể, có điều hắn vẫn bị đẩy chuẩn bị té xuống, theo bản năng hắn bèn giơ hai tay ôm chặt cổ con ngựa.
Con ngựa bị kinh hoảng, bắt đầu bất an giơ chân lên.
Hắn cố gắng bò lên lưng ngựa, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nói những lời thô tục: ” Chỉ là một tiểu nương tử nhỏ bé đã qua tay ngàn người vạn kỵ, lão tử sẽ ném ngươi tới hồng trướng?” Hắn còn chưa dứt lời, Bách Hợp giật roi về trong tay mình, cô lập tức vung roi lên đánh vào mông con ngựa ‘chát’ một tiếng: “Đa tạ quân gia tán thưởng, đã như vậy, tiểu phu nhân cũng tiễn ngài một đoạn đường, chúc các vị tiền đồ như gấm!”
Con ngựa vốn bị kinh hãi lại còn bị đánh vào mông rất đau, nó càng giơ vó chân cao lên bắt đầu hí dài, nó vung chân lung tung bắt đầu nổi giận.
Một con ngựa bị phát cuồng thì những cnon ngựa đi cùng sẽ điên theo, Diệp thế tử vốn chuẩn bị ra tay, không ngờ lại gặp biến cố như vậy, hắn giật mình nhìn lại cô cũng không dám nắm dây cương một tay nữa, hắn dùng hai tay nắm chặt dây cương, nhưng khi con ngựa đã phát động nổi điên có muốn ngăn cũng ngăn không được, một đám ngựa bắt đầu chạy như điên trên phố xá xầm uất.
“Qủa nhiên Doanh Châu có nhiều người tài giỏi!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lung củaDiệp thế tử tỏ ra hơi chật vật, ban đầu hắn không để Bách Hợp vào mắt, không ngờ vừa tới Doanh châu đã gặp được tiểu dân phụ khiến cho hắn chưa kịp ra tay đã rất chật vật rồi, hắn quay đầu nhìn Bách Hợp, tiểu phụ nhân kia sau khi ra tay đánh ngựa liền ném trường tiên xuông đất, hơi lạnh nhạt, hai tay bỏ vào trong tay áo, có lẽ cảm giác được cái nhìn của hắn, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, cô nhếch miệng cười lạnh, lúc này Diệp thế tử mới phát hiện nhan sắc của tiểu phụ nhân tầm thường này không tệ, dường như đã gặp qua ở đâu.
Gương mặt đó hắn hơi có ấn tượng, dù cố gắng nhưng hắn lại không thể nào nhớ ra, mấy con ngựa vẫn còn nổi điên, một đoàn đấu đá lung tung, đến mức người đi đường ai cũng phải tránh, luôn miệng buông lời chửi mắng.
Tên tướng sĩ muốn ra tay đánh Đại Lục là thê thảm nhất, sau khi con ngựa nổi điên hắn không kịp ôm cổ ngựa, chỉ có thể nắm chặt lấy bờm của con ngựa, có lẽ con ngựa càng bị đau hơn, sớm chạy bỏ rơi hắn, nhưng chân hắn vẫn còn bị kẹt trong khóa, cả đoạn đường hắn bị treo trên lưng ngựa, đợi đến khi mọi người chạy đến một đầu hẻm vắng vẻ mới khống chế được con ngựa, Diệp thế tử mới phát hiện hai xương đùi của tên tướng sĩ này đều bị gãy hết rồi, hắn quá đau nên đã ngất xỉu.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 1020: Anh hung cái thế của ta (28)
10.0/10 từ 49 lượt.