Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1006: Anh hùng cái thế của ta 14
“Một ngày nào đó, ngươi sẽ biết ta nói đúng!”
Bỏ lại một câu như vậy,Diệp nhị liền xoay người đi, mấy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau,đều có chút lúng túng, Trương Hồng Nghĩa nắm chặt nắm tay, biểu tình có chút đáng sợ, tuy nói hắn thường ngày cũng đủ dọa người, nhưng lúc này sắc mặt lạnh đến mức có thể đông cứng mọi thứ lại được rồi, Diệp nhị đã đi rồi, nhưng lời nói của hắn ta như một cái gai đâm vào trong lòng hắn.
Mấy huynh đệ khuyên hắn mấy câu, khuyên xong ở đây, lại vội vàng ra bên kia khuyên Diệp nhị, mãi đến khi hai huynh đệ kia đều đi hết, trên mặt Trương Hồng Nghĩa cũng không thấy vui vẻ gì.
Bữa cơm này mọi người tan rã trong không vui, lúc Bách Hợp nghe thấy động tĩnh đi ra, những người kia cũng đã đi rồi, Trương Hồng Nghĩa im lặng không lên tiếng thu bát đũa, Bách Hợp hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ lắc đầu không nói, Bách Hợp ép hỏi, hắn cũng cắn răng không mở miệng.
“Thế nào rượu cũng không uống?”
Biểu tình của hắn có chút không được tốt, rõ ràng buổi sáng ra ngoài đều rất vui vẻ, còn nói thành gia lập nghiệp, muốn làm chuyện đứng đắn, không lêu lổng như trước kia nữa, lúc này mới bao nhiêu thời gian, sắc mặt liền thay đổi.
Rượu trên bàn đàn bị đẩy ra, bên trong còn lại hơn phân nửa vò rượu, rượu trong bát cũng không uống xong, Bách Hợp muốn đi thu, hắn lại giành lấy, biểu tình có chút buồn bực không vui.
“Có phải chuyện đao phủ, thất bại hay không?” Bách Hợp thăm dò hỏi một câu, hôm nay Trương Hồng Nghĩa mời các huynh đệ tới dùng cơm uống rượu, chính là vì chuyện làm đao phủ ở nha môn, hắn nhắc tới vài lần, lúc trước vẫn còn rất tốt, mới một chút đã có biến hóa, Bách Hợp đoán là có liên quan đến việc hắn chuẩn bị làm có liên quan, quả nhiên cô vừa dứt lời.Trương Hồng Nghĩa liền có phản ứng, hắn nhìn Bách Hợp liếc mắt một cái, cũng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi một câu:
“Bách Hợp, có phải ngươi không thích ta làm đao phủ?” Trương Hồng Nghĩa cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác, tiện với không tiện tịch, hắn cũng không để ở trong lòng, kiếp này sống vui vẻ là được, chính hắn sẽ không coi thường bản thân, hắn căn bản không quan tâm ánh mắt của mọi người.
Thế nhưng lời của Diệp nhị lại nói đúng lo lắng trong lòng hắn, lúc hắn nói muốn làm đao phủ thì Bách Hợp cũng từng phản đối qua, lúc này điều đầu tiên chuyện cô nghĩ đến chuyện này xảy ra vấn đề. Điều này làm cho Trương Hồng Nghĩa hơi do dự. Hắn không phải là người không quả quyết nhưng lúc này lại rất khó quyết định, thật tâm mà nói, ở trong lòng Trương Hồng Nghĩa thì tiền bạc quan trong hơn những thứ hư vô mờ mịt kia, nếu như hắn một mình một người hoặc mình cưới một thê tử không có xuất thân dòng dõi, hắn nhất định sẽ lựa chọn làm đao phủ, đao phủ đời đời tương truyền, mặc dù thanh danh xấu, nhưng mỗi lần chém đầu, đều có tiền thưởng, hơn nữa bổng lộc mỗi tháng của huyện lý, đủ để hắn nuôi sống thê tử, còn có thể cho Bách Hợp cuộc sống khá giả hơn.
Thế nhưng hiện tại lại khác, Bách Hợp có xuất thân phú quý, tuy nói bây giờ gia đạo sa sút, nhưng bởi vì thời gian chưa lâu, cô chịu khổ cũng chưa nhiều,cô từ một đại tiểu thư con vợ cả hậu phủ, trở thành tội nô, trong lòng nhất định rất không cam lòng, một thiếu nữ nũng nịu như vậy, chẳng lẽ sau này thật sự để cho cô cùng mình sống cuộc sống bình thường qua ngày, để cô từ quý nữ trung lưu lạc thành thê tử của một tên đao phủ hay sao?
Lúc bình thường Trương Hồng Nghĩa gọi Bách Hợp, biết rõ Bách Hợp không thích, nhưng vẫn gọi cô là thê tử, không chiếm được tiện nghi trên người cô thì hắn muốn từ trong miệng chiếm ít tiện nghi của cô, nhưng bây giờ tâm hắn loạn như ma, hắn lại không thể như bình thường gọi ra hai từ luôn gọi rất thuận miệng kia, môi run rẩy hai cái, Trương Hồng Nghĩa hỏi một câu, giống như là sợ nghe thấy đáp án của Bách Hợp, luống ca luống cuống bưng bát trốn vào trong phòng:
“Được rồi, ngươi để ta suy nghĩ, ngươi để ta nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Bách Hợp nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của hắn,lông mày hơi nhíu lại.
Nửa ngày buổi chiều Trương Hồng Nghĩa đều im lặng đem quần đi giặt rồi treo lên,không nói gì, chuyện gì cũng không làm,chỉ ngồi phát ngốc trong sân, lúc thì nhìn tay của mình,lúc lại nhìn chân của mình, mắt lúc ưu thương lúc thì giãy giụa, Bách Hợp gọi hắn vài lần, hắn cũng không trả lời, rốt cuộc cuối cùng Bách Hợp không thể nhịn được nữa,cô dùng bầu nước đang cầm trong tay, ‘Bốp’ một tiếng đập lên đầu Trương Hồng Nghĩa.
“Ối!” Hắn ôm đầu kêu thảm thiết,nhảy lên, bầu nước kia là hồ lô làm thành chắc vô cùng, nhưng nếu so với đầu củaTrương Hồng Nghĩa thì không cứng bằng, cú đập này, cũng không làm hắn đau chỉ bị hoảng sợ, thế nhưng bầu nước kia lại bị vỡ, hắn ôm đầu, trán còn dính vài giọt nước, mấy giọt nước từ thái dương hắn chảy xuống, rớt xuống áo bông của hắn, hắn nhe nanh múa vuốt, hắn có chút oan ức ôm đầu nói:
“Sao lại đánh người a?”
“Buổi trưa ngươi cùng mấy huynh đệ đã nói gì,mà ngươi như người mất hồn, có phải người ta giới thiệu đối tượng cho ngươi? Có phải mấy huynh đệ kia của ngươi nói ta không đáng tin, muốn ngươi bỏ ta?” Bách Hợp suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, mở miệng hỏi Trương Hồng Nghĩa một câu, không ngờ hắn nghe hỏi như thế, cào cào tóc mình, ôm eo đá đá chân, cao thấp đánh giá Bách Hợp mấy lần, đột nhiên phá lên cười:
“Ha ha ha ha ha, đuổi ngươi đi?” Hắn toét miệng, bày ra bộ dáng không biết phải làm sao, lúc này liền nguyên hình lộ: “Ngươi có tiền không vậy? Ta nói với ngươi, ngươi nợ ta bao nhiêu văn tiền, tự mình tính đi, một ngày năm văn, hai ngày hai mươi lăm, ba ngày hai mươi lăm cái hai mươi lăm văn tiền, cứ theo đà này, kiếp này ngươi đừng nghĩ đến việc trả hết nợ, muốn chạy, không có cửa đâu, đem ngươi tặng không đi, không có khả năng!” Hắn cười đến tít cả mắt, buổi sáng Bách Hợp mới gội đầu cho hắn, bây giờ bị hắn gãi đến lộn xộn: “Ngươi đừng tưởng ta ngốc, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều hiểu, ngươi không lừa được ta!”
Bách Hợp nhìn hắn như vậy, bèn đạp vào chân hắn, ai ngờ chân hắn rất cứng, giống như đạp phải tấm thép vậy, không làm hắn bị đau, ngược lại Bách Hợp còn làm cho chân mình bị đau, đau đến làm cho cô hít một hơi khí lạnh, cắn chặt môi.
“Rất đau sao?” Trương Hồng Nghĩa nhìn cô như vậy, ngồi xổm xuống túm lấy chân cô, muốn nhìn chân cô một cái, Bách Hợp liền giơ tay túm lấy tóc hắn, miệng hắn liền phối hợp kêu lên, biết rõ hắn không có bị đau, nhưng nghe hắn kêu thảm thiết như vậy, trong lòng Bách Hợp cũng thoải mái rất nhiều.
“Mấy huynh đệ ngươi rốt cuộc nói cái gì?” Bách Hợp lui chân muốn tránh, nhưng Trương Hồng Nghĩa căn bản không cho cô tránh, giơ tay bắt được chân cô, cũng không chê giày cô bẩn, do dự một chút, mới đưa chân cô để ở trong lòng bàn tay, thay cô nhu đầu ngón chân, biểu tình dần dần ôn hòa lên, hai đầu lông mày không còn nhăn lại nữa.
Nhìn gần Trương Hồng Nghĩa cũng không tệ lắm, tuy da hắn đen nhưng cũng là mày rậm mắt to, có điều thân hình cao lớn, bắp thịt cuồn cuộn, vừa nhìn quả thực có chút đáng sợ, điều đầu tiên khi nhìn hắn thì sẽ sinh ra ý sợ hãi đối với hắn mà xem nhẹ tướng mạo hắn. Hắn dùng lực nặng nhẹ vừa phải, ngón chân bị hắn vê lúc đầu có chút đau về sau thì đỡ hơn. Bách Hợp cũng không giãy dụa nữa liền mặc kệ hắn, chỉ túm lấy tóc hắn, ra hiệu hắn cúi người qua, tóc hắn bị kéo, con ngươi lại loạn chuyển không chịu nghe lời, tai hắn liền đỏ lên,hô hấp của hắn hình như có chút loạn nói:
“Ngươi nữ nhân này, kéo tóc ta làm gì, không biết lớn nhỏ! Ta là phu quân ngươi, xuất giá tòng phu ngươi mau nói một trăm lần, nhớ kỹ ở trong lòng! Lần này không so đo với ngươi, nhưng lần tới ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” Hắn vẫn sửa không sửa được cái tính mạnh miệng kia, Bách Hợp nghe hắn nói như thế, nhịn không được lại lôi tóc hắn vài lần, hắn ôi ôi kêu lên,không tình nguyện bị Bách Hợp kéo đến trước mặt, Bách Hợp cởi dây buộc tóc của hắn ra, hướng hắn vươn tay ra: “Theo theo theo, theo cái đầu ngươi! Lược đâu rồi?”
Lần trước hắn mua nói là mua lược cho mình, kết quả mình còn chưa dùng, lại bị hắn lấy mất, Bách Hợp rất sợ sau này hắn lại muốn chải đầu cho mình, cũng không quản hắn để lược ở đâu, lúc này liền giơ tay đòi hắn, Trương Hồng Nghĩa chút kinh hoảng che ngực, đầu lắc như trống bỏi nói: “Không có!”
Hắn bày ra vẻ mặt có chết cũng không nói,trên lược còn quấn tóc của cô, cũng với tóc của mình, nếu như lúc này lấy ra, bị Bách Hợp nhìn thấy, Trương Hồng Nghĩa liền cảm giác như bí mật của mình bị người khác biết được. Hắn không muốn bị bất luận kẻ nào thấy, thậm chí không biết tại sao, hắn một mình ở trong lòng cùng Bách Hợp kết phát, bí mật như vậy hắn không muốn bị bất luận kẻ nào biết, càng không muốn bị Bách Hợp nhìn thấy, cái loại tâm tình vi diệu đó, Trương Hồng Nghĩa cũng không biết nó là gì. Ánh mắt hắn có chút kinh hoảng, giống như thỏ con hoảng sợ, biểu tình nhìn có chút chột dạ, mắt không dám nhìn cô, tay còn chăm chú che ngực, vừa nhìn là biết lược được giấu ở ngực, Bách Hợp lười cùng hắn nhiều lời, giơ taymuốn sờ ngực hắn.
’Oanh’ bỗng chốc, từ mặt lan đến cổ Trương Hồng Nghĩa đều đỏ rực lên, tay hắn che ở ngực, trong nháy mắt liền có thể cảm giác được tim đập tăng nhanh, thân thể hắn cứng ngắc, lúc này cũng bất chấp tóc của mình còn bị Bách Hợp nắm ở trong tay, hắn nghiêng người muốn trốn đi, có điều trong tay còn đang nắm chân Bách Hợp, lúc hắn hoảng né tránh thì hắn kịp phản ứng tóc mình còn bị Bách Hợp nắm,bị người cầm lấy không chạy được, làm cho thân thể hắn theo quán tính đặt mông ngồi vào trên mặt đất.
Chân Bách Hợp ở trong tay hắn, hắn này vừa ngã thì lôi Bách Hợp một cái, Bách Hợp ngồi trên ghế cũng không vững, cũng ngã từ trên ghế xuống, Trương Hồng Nghĩa muốn giơ tay đỡ cô, nhưng tay còn chưa có đụng tới thân thể cô, nhưng giống như bị điện liền rút tay về, rốt cuộc cô ngã ngồi lên trên ngực hắn. Thân thể hắn cường tráng, bị cô ngồi lên như vậy cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cảm giác thân thể thiếu nữ mềm mại ngồi ở trên người hắn, bàn tay kia còn chống lên ngực hắn, Trương Hồng Nghĩa nhất thời luống cuống cả tay chân không biết đặt ở chỗ nào, mặt hắn đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, đỉnh đầu dường như bốc lên khói xanh, thân thể cứng ngắc, một tay còn duy trì động tác nắm cô chân, đối với tư thế thân mật thình lình xảy ra của hai người, làm cả hai đều trợn tròn mắt.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Bỏ lại một câu như vậy,Diệp nhị liền xoay người đi, mấy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau,đều có chút lúng túng, Trương Hồng Nghĩa nắm chặt nắm tay, biểu tình có chút đáng sợ, tuy nói hắn thường ngày cũng đủ dọa người, nhưng lúc này sắc mặt lạnh đến mức có thể đông cứng mọi thứ lại được rồi, Diệp nhị đã đi rồi, nhưng lời nói của hắn ta như một cái gai đâm vào trong lòng hắn.
Mấy huynh đệ khuyên hắn mấy câu, khuyên xong ở đây, lại vội vàng ra bên kia khuyên Diệp nhị, mãi đến khi hai huynh đệ kia đều đi hết, trên mặt Trương Hồng Nghĩa cũng không thấy vui vẻ gì.
Bữa cơm này mọi người tan rã trong không vui, lúc Bách Hợp nghe thấy động tĩnh đi ra, những người kia cũng đã đi rồi, Trương Hồng Nghĩa im lặng không lên tiếng thu bát đũa, Bách Hợp hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ lắc đầu không nói, Bách Hợp ép hỏi, hắn cũng cắn răng không mở miệng.
“Thế nào rượu cũng không uống?”
Biểu tình của hắn có chút không được tốt, rõ ràng buổi sáng ra ngoài đều rất vui vẻ, còn nói thành gia lập nghiệp, muốn làm chuyện đứng đắn, không lêu lổng như trước kia nữa, lúc này mới bao nhiêu thời gian, sắc mặt liền thay đổi.
Rượu trên bàn đàn bị đẩy ra, bên trong còn lại hơn phân nửa vò rượu, rượu trong bát cũng không uống xong, Bách Hợp muốn đi thu, hắn lại giành lấy, biểu tình có chút buồn bực không vui.
“Có phải chuyện đao phủ, thất bại hay không?” Bách Hợp thăm dò hỏi một câu, hôm nay Trương Hồng Nghĩa mời các huynh đệ tới dùng cơm uống rượu, chính là vì chuyện làm đao phủ ở nha môn, hắn nhắc tới vài lần, lúc trước vẫn còn rất tốt, mới một chút đã có biến hóa, Bách Hợp đoán là có liên quan đến việc hắn chuẩn bị làm có liên quan, quả nhiên cô vừa dứt lời.Trương Hồng Nghĩa liền có phản ứng, hắn nhìn Bách Hợp liếc mắt một cái, cũng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi một câu:
“Bách Hợp, có phải ngươi không thích ta làm đao phủ?” Trương Hồng Nghĩa cũng không thèm để ý cái nhìn của người khác, tiện với không tiện tịch, hắn cũng không để ở trong lòng, kiếp này sống vui vẻ là được, chính hắn sẽ không coi thường bản thân, hắn căn bản không quan tâm ánh mắt của mọi người.
Thế nhưng lời của Diệp nhị lại nói đúng lo lắng trong lòng hắn, lúc hắn nói muốn làm đao phủ thì Bách Hợp cũng từng phản đối qua, lúc này điều đầu tiên chuyện cô nghĩ đến chuyện này xảy ra vấn đề. Điều này làm cho Trương Hồng Nghĩa hơi do dự. Hắn không phải là người không quả quyết nhưng lúc này lại rất khó quyết định, thật tâm mà nói, ở trong lòng Trương Hồng Nghĩa thì tiền bạc quan trong hơn những thứ hư vô mờ mịt kia, nếu như hắn một mình một người hoặc mình cưới một thê tử không có xuất thân dòng dõi, hắn nhất định sẽ lựa chọn làm đao phủ, đao phủ đời đời tương truyền, mặc dù thanh danh xấu, nhưng mỗi lần chém đầu, đều có tiền thưởng, hơn nữa bổng lộc mỗi tháng của huyện lý, đủ để hắn nuôi sống thê tử, còn có thể cho Bách Hợp cuộc sống khá giả hơn.
Thế nhưng hiện tại lại khác, Bách Hợp có xuất thân phú quý, tuy nói bây giờ gia đạo sa sút, nhưng bởi vì thời gian chưa lâu, cô chịu khổ cũng chưa nhiều,cô từ một đại tiểu thư con vợ cả hậu phủ, trở thành tội nô, trong lòng nhất định rất không cam lòng, một thiếu nữ nũng nịu như vậy, chẳng lẽ sau này thật sự để cho cô cùng mình sống cuộc sống bình thường qua ngày, để cô từ quý nữ trung lưu lạc thành thê tử của một tên đao phủ hay sao?
Lúc bình thường Trương Hồng Nghĩa gọi Bách Hợp, biết rõ Bách Hợp không thích, nhưng vẫn gọi cô là thê tử, không chiếm được tiện nghi trên người cô thì hắn muốn từ trong miệng chiếm ít tiện nghi của cô, nhưng bây giờ tâm hắn loạn như ma, hắn lại không thể như bình thường gọi ra hai từ luôn gọi rất thuận miệng kia, môi run rẩy hai cái, Trương Hồng Nghĩa hỏi một câu, giống như là sợ nghe thấy đáp án của Bách Hợp, luống ca luống cuống bưng bát trốn vào trong phòng:
“Được rồi, ngươi để ta suy nghĩ, ngươi để ta nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Bách Hợp nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của hắn,lông mày hơi nhíu lại.
Nửa ngày buổi chiều Trương Hồng Nghĩa đều im lặng đem quần đi giặt rồi treo lên,không nói gì, chuyện gì cũng không làm,chỉ ngồi phát ngốc trong sân, lúc thì nhìn tay của mình,lúc lại nhìn chân của mình, mắt lúc ưu thương lúc thì giãy giụa, Bách Hợp gọi hắn vài lần, hắn cũng không trả lời, rốt cuộc cuối cùng Bách Hợp không thể nhịn được nữa,cô dùng bầu nước đang cầm trong tay, ‘Bốp’ một tiếng đập lên đầu Trương Hồng Nghĩa.
“Ối!” Hắn ôm đầu kêu thảm thiết,nhảy lên, bầu nước kia là hồ lô làm thành chắc vô cùng, nhưng nếu so với đầu củaTrương Hồng Nghĩa thì không cứng bằng, cú đập này, cũng không làm hắn đau chỉ bị hoảng sợ, thế nhưng bầu nước kia lại bị vỡ, hắn ôm đầu, trán còn dính vài giọt nước, mấy giọt nước từ thái dương hắn chảy xuống, rớt xuống áo bông của hắn, hắn nhe nanh múa vuốt, hắn có chút oan ức ôm đầu nói:
“Sao lại đánh người a?”
“Buổi trưa ngươi cùng mấy huynh đệ đã nói gì,mà ngươi như người mất hồn, có phải người ta giới thiệu đối tượng cho ngươi? Có phải mấy huynh đệ kia của ngươi nói ta không đáng tin, muốn ngươi bỏ ta?” Bách Hợp suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, mở miệng hỏi Trương Hồng Nghĩa một câu, không ngờ hắn nghe hỏi như thế, cào cào tóc mình, ôm eo đá đá chân, cao thấp đánh giá Bách Hợp mấy lần, đột nhiên phá lên cười:
“Ha ha ha ha ha, đuổi ngươi đi?” Hắn toét miệng, bày ra bộ dáng không biết phải làm sao, lúc này liền nguyên hình lộ: “Ngươi có tiền không vậy? Ta nói với ngươi, ngươi nợ ta bao nhiêu văn tiền, tự mình tính đi, một ngày năm văn, hai ngày hai mươi lăm, ba ngày hai mươi lăm cái hai mươi lăm văn tiền, cứ theo đà này, kiếp này ngươi đừng nghĩ đến việc trả hết nợ, muốn chạy, không có cửa đâu, đem ngươi tặng không đi, không có khả năng!” Hắn cười đến tít cả mắt, buổi sáng Bách Hợp mới gội đầu cho hắn, bây giờ bị hắn gãi đến lộn xộn: “Ngươi đừng tưởng ta ngốc, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều hiểu, ngươi không lừa được ta!”
Bách Hợp nhìn hắn như vậy, bèn đạp vào chân hắn, ai ngờ chân hắn rất cứng, giống như đạp phải tấm thép vậy, không làm hắn bị đau, ngược lại Bách Hợp còn làm cho chân mình bị đau, đau đến làm cho cô hít một hơi khí lạnh, cắn chặt môi.
“Rất đau sao?” Trương Hồng Nghĩa nhìn cô như vậy, ngồi xổm xuống túm lấy chân cô, muốn nhìn chân cô một cái, Bách Hợp liền giơ tay túm lấy tóc hắn, miệng hắn liền phối hợp kêu lên, biết rõ hắn không có bị đau, nhưng nghe hắn kêu thảm thiết như vậy, trong lòng Bách Hợp cũng thoải mái rất nhiều.
“Mấy huynh đệ ngươi rốt cuộc nói cái gì?” Bách Hợp lui chân muốn tránh, nhưng Trương Hồng Nghĩa căn bản không cho cô tránh, giơ tay bắt được chân cô, cũng không chê giày cô bẩn, do dự một chút, mới đưa chân cô để ở trong lòng bàn tay, thay cô nhu đầu ngón chân, biểu tình dần dần ôn hòa lên, hai đầu lông mày không còn nhăn lại nữa.
Nhìn gần Trương Hồng Nghĩa cũng không tệ lắm, tuy da hắn đen nhưng cũng là mày rậm mắt to, có điều thân hình cao lớn, bắp thịt cuồn cuộn, vừa nhìn quả thực có chút đáng sợ, điều đầu tiên khi nhìn hắn thì sẽ sinh ra ý sợ hãi đối với hắn mà xem nhẹ tướng mạo hắn. Hắn dùng lực nặng nhẹ vừa phải, ngón chân bị hắn vê lúc đầu có chút đau về sau thì đỡ hơn. Bách Hợp cũng không giãy dụa nữa liền mặc kệ hắn, chỉ túm lấy tóc hắn, ra hiệu hắn cúi người qua, tóc hắn bị kéo, con ngươi lại loạn chuyển không chịu nghe lời, tai hắn liền đỏ lên,hô hấp của hắn hình như có chút loạn nói:
“Ngươi nữ nhân này, kéo tóc ta làm gì, không biết lớn nhỏ! Ta là phu quân ngươi, xuất giá tòng phu ngươi mau nói một trăm lần, nhớ kỹ ở trong lòng! Lần này không so đo với ngươi, nhưng lần tới ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” Hắn vẫn sửa không sửa được cái tính mạnh miệng kia, Bách Hợp nghe hắn nói như thế, nhịn không được lại lôi tóc hắn vài lần, hắn ôi ôi kêu lên,không tình nguyện bị Bách Hợp kéo đến trước mặt, Bách Hợp cởi dây buộc tóc của hắn ra, hướng hắn vươn tay ra: “Theo theo theo, theo cái đầu ngươi! Lược đâu rồi?”
Lần trước hắn mua nói là mua lược cho mình, kết quả mình còn chưa dùng, lại bị hắn lấy mất, Bách Hợp rất sợ sau này hắn lại muốn chải đầu cho mình, cũng không quản hắn để lược ở đâu, lúc này liền giơ tay đòi hắn, Trương Hồng Nghĩa chút kinh hoảng che ngực, đầu lắc như trống bỏi nói: “Không có!”
Hắn bày ra vẻ mặt có chết cũng không nói,trên lược còn quấn tóc của cô, cũng với tóc của mình, nếu như lúc này lấy ra, bị Bách Hợp nhìn thấy, Trương Hồng Nghĩa liền cảm giác như bí mật của mình bị người khác biết được. Hắn không muốn bị bất luận kẻ nào thấy, thậm chí không biết tại sao, hắn một mình ở trong lòng cùng Bách Hợp kết phát, bí mật như vậy hắn không muốn bị bất luận kẻ nào biết, càng không muốn bị Bách Hợp nhìn thấy, cái loại tâm tình vi diệu đó, Trương Hồng Nghĩa cũng không biết nó là gì. Ánh mắt hắn có chút kinh hoảng, giống như thỏ con hoảng sợ, biểu tình nhìn có chút chột dạ, mắt không dám nhìn cô, tay còn chăm chú che ngực, vừa nhìn là biết lược được giấu ở ngực, Bách Hợp lười cùng hắn nhiều lời, giơ taymuốn sờ ngực hắn.
’Oanh’ bỗng chốc, từ mặt lan đến cổ Trương Hồng Nghĩa đều đỏ rực lên, tay hắn che ở ngực, trong nháy mắt liền có thể cảm giác được tim đập tăng nhanh, thân thể hắn cứng ngắc, lúc này cũng bất chấp tóc của mình còn bị Bách Hợp nắm ở trong tay, hắn nghiêng người muốn trốn đi, có điều trong tay còn đang nắm chân Bách Hợp, lúc hắn hoảng né tránh thì hắn kịp phản ứng tóc mình còn bị Bách Hợp nắm,bị người cầm lấy không chạy được, làm cho thân thể hắn theo quán tính đặt mông ngồi vào trên mặt đất.
Chân Bách Hợp ở trong tay hắn, hắn này vừa ngã thì lôi Bách Hợp một cái, Bách Hợp ngồi trên ghế cũng không vững, cũng ngã từ trên ghế xuống, Trương Hồng Nghĩa muốn giơ tay đỡ cô, nhưng tay còn chưa có đụng tới thân thể cô, nhưng giống như bị điện liền rút tay về, rốt cuộc cô ngã ngồi lên trên ngực hắn. Thân thể hắn cường tráng, bị cô ngồi lên như vậy cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cảm giác thân thể thiếu nữ mềm mại ngồi ở trên người hắn, bàn tay kia còn chống lên ngực hắn, Trương Hồng Nghĩa nhất thời luống cuống cả tay chân không biết đặt ở chỗ nào, mặt hắn đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, đỉnh đầu dường như bốc lên khói xanh, thân thể cứng ngắc, một tay còn duy trì động tác nắm cô chân, đối với tư thế thân mật thình lình xảy ra của hai người, làm cả hai đều trợn tròn mắt.
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Đánh giá:
Truyện Bia Đỡ Đạn Phản Công
Story
Chương 1006: Anh hùng cái thế của ta 14
10.0/10 từ 49 lượt.