Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn
Chương 7: 7: Enigma Trộn Giấm
C7.
Enigma trộn giấm
2023.01.14 ~ end
Sao băng vụt sáng xẹt qua đêm tối, cũng chiếu sáng hai người đang đứng dưới bầu trời.
Ngăn cách và hiểu lầm trong mấy năm nay phảng phất đã bị đóng lại trong một khoảng thời gian rất nhỏ, có thể dễ dàng bị đẩy ra khỏi trục thời gian của đời người.
Dây xích bị Cận Ngôn lấy trộm từ năm năm trước, hiện tại lại do chính cậu đeo lên tay Chu Thụ, cái gọi là vật quy nguyên chủ, kỳ thật đều là hạnh phúc sau khi mất mà tìm lại.
Chu Thụ nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve dây xích trên cổ tay, tự hỏi một lát, vẫn là tháo cái đồng hồ mà anh thích nhất cất đi.
Trước giờ ngủ, anh nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ.
"Ca, kết bạn với em nha."
Chu Thụ thập phần lãnh khốc trả lời hai chữ.
"Nằm mơ."
Người bên kia bởi vì thời thời khắc khắc chú ý màn hình di động, trong một giây liền nhắn tiếp.
"Ca, xin anh mà."
Chu Thụ nhìn đến tin nhắn này, thở dài, khóe miệng lại cong lên một ít.
Cận Ngôn đêm nay đột nhiên tựa như quay về bộ dáng trước khi cậu phân hóa, thực thích làm nũng, có chút dính người, luôn luôn ở trong lúc lơ đãng mà trêu chọc anh.
Cố tình, đôi mắt của người này còn sáng như vậy, mỗi lần chúng loé sáng nhìn Chu Thụ đều thật sự giống như có sao băng đang nhảy nhót.
Chỉ là, ngôi sao băng này từ sau khi Cận Ngôn phân hóa liền không còn xuất hiện, cho nên hôm nay một lần nữa nhìn thấy nó, trái tim của Chu Thụ liền đã lâu chưa từng kinh hoảng lạc nhịp như thế.
Anh bất đắc dĩ mở ra phần mềm chat, chạm mấy cái vào màn hình.
Sau đó, di động của Cận Ngôn liền nhảy ra một cái thông báo: "Chu Thụ đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của bạn."
"Ca, ngày mai liền đi rồi sao?"
"Ừm."
"Đi nơi nào?"
"Vân Thành."
"Khi nào về lại ạ?"
"Không biết, khả năng là thật lâu."
"Em đến tìm anh nhé."
"......"
"Khóc.gif Ca ca không cần em."
Chu Thụ sửng sốt nhìn màn hình một hồi lâu mới giơ tay đỡ lấy cái trán, anh đột nhiên nghĩ đến Chu Đóa, trên mặt lại từng đợt từng đợt nóng lên.
"Ca?"
"Anh chỉ ở Vân Thành làm việc một ngày, sau đó đi Thủ đô."
"Vậy thì em đi Thủ đô tìm anh nhé."
"...!Nói sau đi."
Cận Ngôn nhìn màn hình di động, trái tim mất mà tìm lại của cậu đang bị người niết tới niết lui.
Quả nhiên, Chu Thụ cho dù trở nên lạnh nhạt cỡ nào thì vẫn mãi là người ca ca thương cậu nhất như trước kia.
Cận Ngôn trong lòng rõ ràng, có vài thứ giờ phút này đã hình thành kết quả, cả hai người hiện tại chỉ là ôm tâm tư minh bạch đi giả bộ hồ đồ mà thôi.
Nhưng cậu cũng biết, chuyện này căn bản không gấp được, bọn họ xa cách năm năm, huống chi hiện tại còn phải bận tâm đến Chu Đóa.
Đã làm em trai của anh hai mươi ba năm, thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Trương đã chờ ở cửa.
Chu Thụ hôm nay mặc một chiếc áo khoác đơn giản (1), phối hợp với kiểu quần mang phong cách hip-hop, trông có vẻ giảm đi rất nhiều tuổi.
Chu Lệ Lệ đang ngả người trên ghế phụ ngáp một cái, quay đầu nhìn thấy thân ảnh cách cửa sổ xe càng ngày càng gần, giật mình một cái liền bật dậy.
"Thụ ca, có chuyện gì hả?" Chu Lệ Lệ nhìn chằm chằm vào người đang kéo ra ghế sau, vẻ mặt không thể tưởng tượng, "Sao tự dưng lại đổi phong cách? Cậu ngày thường không phải đều là tây trang giày da mặt người dạ thú hay sao?"
"Chú ý dùng từ, Chu Lệ Lệ tiểu thư." Chu Thụ cười lạnh một tiếng, thắt kỹ dây an toàn, sửa sang lại cổ áo một chút.
"Cậu cũng chú ý dùng từ...!Má ơi?" Chu Lệ Lệ đột nhiên lúc kinh lúc rống, Tiểu Trương sợ tới mức che lại lỗ tai, chỉ thấy Chu đại mỹ nữ nhoài người về phía ghế sau, vén tay áo của Chu Thụ lên: "Cái đồng hồ hơn 300 vạn của cậu đâu? Bị trộm rồi hả?"
Cái đồng hồ đó từ khi được Chu Thụ mua về thì liền biến thành sủng phi trong dàn "hậu cung" của Chu Thụ, trừ bỏ những lúc tạo hình không cho phép, trên cơ bản chưa bao giờ bị tháo ra.
Anh nói, đồ vật vừa nhìn qua một lần liền yêu thích, chính là có duyên phận, cho nên anh sẽ không dễ dàng tháo xuống.
Vì vậy Chu Lệ Lệ mới kinh ngạc như thế, nàng không chờ Chu Thụ trả lời liền hít một hơi, "Đây lại là cái gì?" Vừa nói liền muốn kéo lấy dây xích trên cổ tay Chu Thụ, kết quả liền bị anh không chút lưu tình phủi bay, "Chạm vào hỏng rồi thì cậu bồi thường không nổi đâu."
Chu Lệ Lệ đành phải thôi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm cổ tay của Chu Thụ, lúc này anh đã kéo tay áo xuống che khuất gần nửa bàn tay.
"Chu Thụ..." Chu Lệ Lệ trầm mặc một lát, đưa ra kết luận, "Cậu đeo một sợi dây xích chó trên tay còn chưa tính, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không phải của chính cậu?"
"......" Chu Thụ không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị người vạch trần, ánh mắt có một tia mất tự nhiên, "Bớt nói nhảm.
Tiểu Trương, lái xe đi."
Qua một lúc lâu, anh vẫn là bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa, cái này là xích mèo."
Chu Lệ Lệ nheo nheo mắt, khóe môi câu lên một cái độ cung tà ác: "Xem ra người nào đó vẫn là thực thông suốt nha."
Chu Thụ nghe xong những lời này, nghĩ đến tối hôm qua Cận Ngôn đem áo khoác của cậu mặc cho anh, còn có bộ dáng khi cậu câu lấy chiếc lắc tay này, trên mặt cư nhiên có chút nóng lên.
Anh không muốn trả lời Chu Lệ Lệ, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mỗi lần trở về nhà, sinh hoạt của Chu Thụ đều sẽ phá lệ yên bình, công tác bảo mật cho hành trình ra vào Hải Thành của anh làm rất tốt, trước giờ chưa từng có tình huống bị tiết lộ ra ngoài, cho nên sẽ không có fans chờ ở sân bay để đưa đón.
Nhưng loại yên bình tương đối này cũng chỉ tồn tại ở Hải Thành, vừa hạ cánh ở thành thị khác thì luôn luôn sẽ có vô cùng vô tận tiếng hoan hô cùng ánh đèn flash đánh úp về phía anh.
Chu Thụ không thích loại ồn ào này, nhưng cũng không thể sinh ra chán ghét, bởi vì suy cho cùng thì đây là tâm ý của fans, anh không thể không biết tốt xấu.
Bản tính của anh là không thích bị người khác quấy rầy, hơn nữa biểu hiện luôn là lạnh nhạt không nhiều lời, vì thế có một số fans liền mê chết kiểu người lãnh khốc thẳng A như anh, nhưng cũng có không ít kẻ dùng nó để công kích anh, nói anh ngạo mạn.
Hai nhóm người này lẽ ra nên đứng ở hai phía đối lập có ranh giới rõ ràng, nhưng không biết sao vẫn luôn trộn lẫn thành một đoàn, tựa như hiện tại, đều mênh mông chen chúc chặn đón ở sân bay Vân Thành, ngoài miệng đều kêu tên Chu Thụ, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài giọng nói rõ ràng hét to "Sở Tuân".
Chu Thụ phân biệt không rõ sự khác nhau của hai nhóm người này, từng có một lần, anh được người vui vẻ yêu cầu ôm một cái nhưng vừa đến gần liền bị chính người đó đổ một tô cơm thiêu lên đầu.
Vì thế anh cũng sẽ không nghĩ tới việc phân biệt bất đồng giữa bọn họ, chỉ cần dùng thái độ lạnh nhạt mà đối xử bình đẳng với tất cả là có thể giải quyết vấn đề, vừa đơn giản vừa bớt lo.
Sân bay chật như nêm cối, vệ sĩ vẫn luôn ở phía trước phía sau che chở Chu Thụ đi ra ngoài, mắt thấy cách xe bảo mẫu chỉ còn vài bước...
Lúc này từ phía bên phải lại bay đến một vật hình trụ làm bằng kim loại, Chu Thụ theo bản năng liền giơ tay lên chắn, vật đó rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng trầm vang, tiếp theo là âm thanh nước có ga trào ra bắn tung tóe.
Chỉ sau một giây, đám đông liền hoảng loạn gào thét chói tai, vệ sĩ thì thần sắc hoảng loạn vây xung quanh Chu Thụ.
"Thụ ca, có sao không?" Chu Lệ Lệ giẫm lên giày cao gót bước nhanh lại đây, cầm lấy cánh tay Chu Thụ kiểm tra qua, sau đó liền vứt một ánh mắt lạnh lẽo về phía đám người, tựa như mũi dao nhọn được mài từ khối băng cứng, nàng chỉ một phương hướng, nói với vệ sĩ, "Bắt nàng đưa vào cục cảnh sát cho tôi!"
Nói xong, hung hăng dẫm lên cái lon còn nằm trên mặt đất, gót nhọn 10cm nháy mắt đâm xuyên qua vỏ nhôm.
Giây tiếp theo, nàng liền cong chân, đem vỏ nhôm từ gót giày gỡ ra, sau đó vừa đi vừa niết cái lon này, che chở Chu Thụ đi ra cửa lớn sân bay.
Bọt ga tí tách tí tách rớt đầy đất, đi ngang qua thùng rác, Chu Lệ Lệ liền đem cái lon đã biến dạng thành một khối phế liệu ném vào.
Một khắc cửa xe bảo mẫu đóng lại, tiếng người ồn ào mới rốt cuộc bị ngăn cách bên ngoài.
"Khốn kiếp!" Chu Lệ Lệ tức giận đá văng giày cao gót, "Bản giới hạn bổn tiểu thư mới vừa mua! Gót giày đều bị thứ đồng nát này làm hỏng!"
Tiểu Trương còn chưa kịp cảm động, đỉnh đầu liền hiện ra dấu "..."
Chu Thụ cười lạnh một tiếng, lấy thuốc lá điện tử trong túi ra hút hai hơi, "Ai kêu thích chơi soái."
"Nè, nhà ngươi nói vậy có phải đã quá vô lương tâm rồi không?" Chu Lệ Lệ trừng mắt liếc sang Chu Thụ, lấy một đôi giày cao gót khác có đính kim cương từ cái túi ở ghế sau, thay cho đôi cũ, "Chị đây còn không phải vì bảo vệ bạn trai hay sao?"
Hai chữ "bạn trai" còn được nhấn mạnh, phảng phất cố ý đạt được hiệu quả gì đó.
Kết quả chính là Chu Lệ Lệ thắng, Chu Thụ bị ghê tởm tới rồi, "Câm miệng đi."
"Bạn trai ơi, đừng quên ngày mai về tới Thủ đô thì đến cửa hàng thanh toán đôi giày mới cho tớ nhoa ~"
"Kiến nghị cậu ăn một viên sủi an thần cho tỉnh táo đầu óc." Chu Thụ nói xong liền nhắm mắt lại.
"Haiz, không biết tin tức hôm nay sẽ viết như thế nào." Tiểu Trương ở bên cạnh chuyên tâm lái xe, trong lòng lại vẫn còn sợ hãi mà lầm bầm lầu bầu, "Cô bé hôm nay rốt cuộc từ chỗ nào đến, hiện tại mọi người lá gan sao lại càng lúc càng lớn thế này, đây là yêu mà không được hay sao?"
Chu Lệ Lệ kéo kéo áo ngoài lúc nãy bị vấy bẩn, vừa đổi vừa nói, "Cảm thấy không giống, có lẽ là người thật sự chán ghét Thụ ca."
"Anti-fan?" Tiểu Trương hỏi.
"Vấn đề này làm khó chị rồi." Chu Lệ Lệ nghĩ nghĩ, "Hẳn là không phải, nhưng mà...!về định nghĩa của chữ fans, chị càng ngày càng khó xác định, cũng may Thụ ca không thèm để ý."
Xe chạy đến hội trường hoạt động, lần này trực tiếp dừng ở cửa sau, đoàn người sử dụng lối đi đã được đảm bảo tính an toàn.
Tới phòng hóa trang, Chu Thụ vén lên tay áo mới phát hiện nơi bị lon nhôm đập trúng trên cánh tay đã có chút sưng đỏ, vì thế anh dặn dò nhà tạo mẫu áp dụng loại tạo hình có áo khoác cho anh.
Nhà tạo mẫu hỏi anh, chuyện này là sao vậy, Chu Thụ chỉ lắc đầu không nói gì thêm.
Thay xong quần áo, nhà tạo mẫu làm cho Chu Thụ một kiểu tóc đơn giản, thời điểm mới vừa làm xong bước cuối cùng, cửa phòng hóa trang bị gõ hai cái, sau đó liền bị ngươi đẩy ra.
"Đoạn Tinh Di?" Chu Thụ nghe tiếng động thì mở mắt ra, ngẩng đầu liền nhìn đến một người vẻ mặt có chút chật vật, "Anh chạy gấp như thế làm gì?"
Đoạn Tinh Di đứng tại chỗ thở hổn hển vài cái, hoãn một chút khôi phục sức lực, nói với nhà tạo mẫu, "Làm phiền rồi, có thể ra ngoài một chút không? Tôi có việc muốn nói với Chu Thụ."
Nhà tạo mẫu gật đầu, khi đi ra ngoài còn đóng cửa lại.
Chu Thụ thì nghi hoặc nhìn Đoạn Tinh Di.
"Chuyện là...!Chu Thụ, sự tình ở sân bay tôi vừa mới nghe nói." Hắn nhìn Chu Thụ, ánh mắt chuyển qua cánh tay của anh, bởi vì Chu Thụ vẫn chưa mặc áo khoác nên phần sưng đỏ vẫn còn lộ ra bên ngoài.
Hắn duỗi tay tưởng chạm vào cánh tay của Chu Thụ, đối phương lại nghiêng sang bên cạnh một chút, Đoạn Tinh Di mới chợt hoàn hồn, "Xin lỗi..." Hắn nghiêm túc nhìn Chu Thụ, trong mắt đều là tự trách, "Cô bé vừa rồi ở sân bay...! là fan của tôi."
Chữ "fan" này nói ra rất thống khổ, giống như không muốn thừa nhận vậy.
Chu Thụ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng không nghĩ tới, nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Sắc mặt của anh nhu hòa vài phần, nói với Đoạn Tinh Di, "Cũng không phải do anh ném, anh không cần quá áy náy."
"Tôi..." Đoạn Tinh Di nhíu nhíu mày, Chu Thụ không giải nghĩa được sắc mặt của hắn.
"Anh nhanh làm tạo hình đi.
Tôi xong rồi, tôi ra ngoài trước chờ anh." Chu Thụ nói xong liền cầm lấy áo khoác, đứng lên rời đi.
"Chu Thụ..." Đoạn Tinh Di ma xui quỷ khiến kéo nhẹ cánh tay anh, chỉ kéo một chút liền lập tức buông ra, "Xin lỗi, tôi thật sự cảm thấy thực có lỗi, tôi không muốn thương tổn anh."
Chu Thụ nghe xong lời này thì sửng sốt một chút, ngược lại đi an ủi Đoạn Tinh Di, "Không sao thật mà, tôi vốn dĩ không thèm để ý, càng sẽ không ghi hận hay giận chó đánh mèo lên anh." Dứt lời, Chu Thụ còn vỗ vỗ bả vai Đoạn Tinh Di mới xoay người ra khỏi phòng hóa trang.
Mà Đoạn Tinh Di lại vẫn đứng đó, xoa nhẹ vị trí Chu Thụ vừa chạm qua, vẻ mặt không biết làm sao.
Buổi họp báo này còn tính long trọng, tất cả diễn viên chính đều đến đông đủ, MC cũng là người có phong cách khôi hài thú vị, thường xuyên trêu đùa mọi người, mỗi phân đoạn đều thập phần hài hòa.
Đang lúc Chu Thụ cảm thấy hôm nay bản thân chỉ cần có mặt, ca hát một chút liền có thể tồn tại đến kết thúc, đột nhiên lại xuất hiện thêm một phân đoạn trò chơi.
Mãi đến khi anh nghe thấy tất cả fans bên dưới đều hô to "Chu Thụ", "Đoạn Tinh Di" thì mới đột nhiên hoàn hồn.
"Cái gì?" Chu Thụ không tự chủ mà tiến sát vào người bên cạnh, hỏi đối phương tình huống hiện tại là thế nào.
Người bên cạnh này trùng hợp lại là Đoạn Tinh Di, hắn nhìn thấy Chu Thụ vẻ mặt ngây ngốc, ôn nhu cười lên.
Nhưng mà hỗ động trong lúc lơ đãng như vậy lại khiến khán giả đang ngồi bên dưới đều hét lên, phòng livestream cũng dâng trào thật nhiều bình luận.
- Má ơi!!! CP tui đu là real đó!!!
- Phát đường! Chính chủ phát đường!
- Tui đã nói rồi, hai người bọn họ khẳng định là real, động tác tự nhiên như vậy, sao có thể là đồng nghiệp bình thường chớ?
- Hoàng Thượng, thỉnh ngài một lần nữa giúp thần thiếp tô điểm phấn hồng (2)...
- Đoạn Tinh Di cười như vậy cũng quá sủng nịch rồi!!! Chỉ có nhìn đến lão bà thì trong mắt mới có ngôi sao như vậy a!
Lão bà?
Lão bà cái rắm.
Lúc này, người nào đó ở Hải Thành đang gắt gao nhìn chằm chằm màn hình di động, hoàn toàn không màng bản thân đang trên đường đến văn phòng luật sư, trong lòng phun một câu thô tục cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài của mình.
Cẩu Phi Phi ngồi ở bên cạnh mắt khẽ nhúc nhích, ngửi thấy trong không khí có hương vị của một cơn mưa đang tới gần.
Đến khi hắn nhìn đến tài xế Tưởng Vinh đã bắt đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, rốt cuộc không nhịn được nữa phải sáp lại gần Cận Ngôn, nhỏ giọng nói, "Cận ca, anh thu liễm một chút, nếu không lát nữa sẽ xuất hiện tắt nghẽn giao thông a."
Nhưng cũng mất một hồi lâu, hơi nước lạnh lẽo trong không khí mới tan đi.
Cẩu Phi Phi sờ sờ trái tim bé nhỏ của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Làm mình sợ muốn chết, thiếu chút nữa táng thân nơi Hải Thành.
Mình còn chưa theo đuổi được Julia, mình không thể GO DIE."
"Hôm nay đem hợp đồng ký cho xong, tuần sau liền tìm người sửa chữa một chút, mau chóng chỉnh đốn một lần nữa liền khai trương." Cận Ngôn khoá màn hình, dùng một giây liền khôi phục hình tượng trầm ổn thường ngày, đặc biệt mỗi lần bàn chuyện công việc đều sẽ mang lên một bộ mắt kính tơ vàng, nhìn qua phá lệ cấm dục.
Đối với quan hệ của Cận Ngôn và Chu Thụ, Cẩu Phi Phi cũng đoán được vài phần.
Ngay khi Cẩu Phi Phi ở trong lòng bội phục đàn anh của chính mình nội tâm thật là cường đại, co được dãn được...!trong tay liền bị nhét vào một cái di động.
"Cho anh số di động của Julia."
Cẩu Phi Phi sửng sốt hai giây, quay đầu nhìn Cận Ngôn, mí mắt đóng mở hai cái.
Nhưng vì cúi đầu khuất phục dưới uy nghiêm của ông chủ, dãy số này hắn vẫn phải cho.
Cận Ngôn cầm về di động, vội vàng lưu lại, sau đó liền mở ứng dụng đặt một vé máy bay đi Vân Thành.
"Đêm bay anh phải bay đến Vân Thành, cũng sẽ tận lực về sớm.
Nếu lát nữa có thể thuận lợi giải quyết xong, giữa trưa mời hai đứa đi ăn cơm, địa điểm tuỳ hai đứa quyết định."
Cẩu Phi Phi sặc một hơi, khụ lên, hắn thật sự không nghĩ tới Cận Ngôn thân là một Enigma, không chỉ sở hữu tin tức tố có lực áp chế đỉnh cấp, ngay cả chiếm hữu dục cũng mạnh đến kinh người.
Đây là còn chưa có gì đâu mà đã vội vã bay qua, tưởng tượng như vậy, quan hệ của hắn cùng với Julia bốn bỏ lên năm hẳn là đã đến mức tạo ra sinh mệnh luôn rồi.
"Oa, Cận ca thật hào phóng, lát nữa ăn cái gì đây ta?" Tưởng Vinh lái xe, nghe nói đến ăn liền hoan hô nhảy nhót, đánh gãy quá trình não bổ của Cẩu Phi Phi, "Goofy, cậu muốn ăn cái gì?"
Cẩu Phi Phi lập tức hoàn hồn, cười như không cười mà liếc liếc sang người ngồi bên cạnh, "Enigma trộn dấm?"
Tưởng Vinh: "?"
Giờ phút này, Enigma bị đem đi trộn giấm đã không rảnh bận tâm đến cuộc trò chuyện trên xe, chỉ nhớ lại ý nghĩ ngu ngốc của mình vào tối hôm qua, ẩn ẩn cảm thấy hoảng loạn cùng rát mặt.
Em thừa nhận.
Em nóng nảy.
Em hối hận.
Làm em trai của anh suốt hai mươi ba năm, cũng đến lúc làm không nổi nữa rồi.
Em hiện tại liền muốn làm LÃO CÔNG của anh.
Tác giả có lời muốn nói: Em trai nóng nảy, em trai nóng nảy!!!
~~~~~
(1)
"Hưu nhàn" (): đơn giản, bình thường, giản dị.
(2)
"Yên chi" (): phấn dùng để thoa lên mặt (chủ yếu là gò má), thường có màu hồng.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Đoạn Tinh Di không phải "trái tim bên lề", nói đúng ra thì người anh thích không thật sự là Chu Thụ.
Đọc đến phiên ngoại sẽ thấy được, Đoạn Tinh Di cũng là một anh công rất tốt.
./..
Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn