Bí Thư Trùng Sinh
Chương 950: Đi theo phòng tổ chức thì càng ngày càng phát triển
Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc, cuối cùng trong lòng Hào Nhất Phong chỉ có hai cái tên này. Vì lão có ý nghĩ khó thể dứt bỏ, thế cho nên mãi mà không nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Hai ngày qua tâm tình của Đảng Hằng là rất tốt, hắn nghĩ đến tình huống Nguyễn Chấn Nhạc dẫn đầu thành viên bốn bộ ban ngành ra đầu đường cao tốc đón gió lạnh hơn một giờ, thế là không nhịn được phải nở nụ cười. Nhưng niềm vui này chỉ được hắn đặt trong lòng, không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Tất nhiên Đảng Hằng che giấu như vậy cũn không phải vì sợ Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chủ yếu cảm thấy người chịu gió lạnh khổ sở là các cán bộ lão thành khối mặt trận tổ quốc, nếu mình cười đùa thì thật sự làm người ta khó chịu.
Nhưng hai ngày qua Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ âm trầm, gương mặt dài hơn mặt ngựa, dù là ai cũng có thể thấy được rõ ràng. Triệu Đức Càn bị Nguyễn Chấn Nhạc tìm cơ hội mắng cho một trận, điều này mọi người đều biết.
Nghĩ lại thì Đảng Hằng thấy như vậy là đúng, Triệu Đức Càn là người khôn khéo thế nhưng lại phạm vào sai lầm nhỏ nhặt như vậy, thật sự không ngờ. Đặc biệt là tình huống Triệu Đức Càn gọi điện thoại, mỗi lần đều là “ sắp đến “, cuối cùng làm cho đám lãnh đạo khối mặt trận tổ quốc đứng đông lạnh cả người, nhóm người kiểng chân chờ đợi thế nhưng lãnh đạo tỉnh ủy lại xuống thành phố La Nam.
Đảng Hằng ngồi trước bàn làm việc, hắn cầm tờ báo lên xem, chợt thấy trang đầu tiên viết về sự kiện Dương Độ Lục đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát. Bên dưới sự kiện liên quan đến Dương Độ Lục chính là bài viết “ Vì mười ba anh em “.
Những bài viết về sự kiện này thật sự là quá nhiều, Đảng Hằng nghĩ đến tình huống đưa tin về sự kiện mười ba người thất lạc mà không khỏi cảm thấy bội phục vị bí thư Vương Tử Quân đang ở thành phố La Nam. Rõ ràng bí thư Vương ngửi được thời cơ, dùng sự kiện vốn gây khó dễ cho mình để tuyên truyền về khu du lịch Cô Yên Sơn.
Lúc này con cái trong nhà đều hỏi mình xem Cô Yên Sơn có đẹp không? Khi nào thì mẹ đưa con đến đấy ngắm cảnh. Có thể thấy sau khi khu du lịch Cô Yên Sơn được hoàn công sẽ gặp phải điều kiện tốt đẹp cỡ nào, tất nhiên thành phố La Nam sẽ dựng lên biển hiệu của mình nhờ vào hạng mục du lịch sinh thái như vậy.
Đảng Hằng đọc qua tờ báo, hắn càng đọc càng thấy thoải mái. Nhưng sau khi đọc bài báo nói về nội dung: Một người gặp nạn tám người trợ giúp, hắn mới cảm thấy lực ảnh hưởng của sự kiện kia vượt xa đánh giá chủ quan của mình.
Tuy bài viết kia chỉ giới thiệu sơ lược về chính quyền thành phố La Nam, chủ yếu phô bày những nhân viên cứu hộ ở dưới cơ sở, đặc biệt là bí thư chi bộ Trịnh Liên Phương càng được đưa tin trọng điểm. Thế nhưng Đảng Hằng cũng là một cán bộ lão thành, hắn biết rõ công lao đặt lên người của đảng ủy chính quyền thành phố La Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Đảng Hằng cũng không nhìn dãy số mà nghe máy.
- Alo, chào anh, tôi là Đảng Hằng.
- Ha ha, chào đồng chí Đảng Hằng, tôi là Quách Tiên Vi của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cực kỳ nhiệt tình. Đảng Hằng nghe được âm thanh này thì vội vàng chào hỏi:
- Chào trưởng phòng Quách.
Đảng Hằng dù nở nụ cười nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác xấu. Quách Tiên Vi có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, điều này hắn biết rất rõ, thế nhưng Quách Tiên Vi là người phụ trách mảng điều chỉnh cán bộ cấp phó sở, người này gọi điện thoại cho mình có ý gì, Đảng Hằng đã có suy đoán.
- Thư ký trưởng Đảng, hôm nay anh có bận rộn gì không? Nếu không thì đến chỗ tôi một chuyến, có vài thứ tôi muốn nói với anh.
Quách Tiên Vi ở đầu dây bên kia tỏ ra rất ôn hòa, tỏ ý muốn thương lượng, nhưng Đảng Hằng biết rõ sự việc này căn bản không có dư âm thương lượng.
Co đầu cũng bị chém, duỗi đầu cũng bị chém, tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên lúc này Đảng Hằng cũng không chút sợ hãi. Hắn cười cười nói:
- Trưởng phòng Quách, tôi kiên quyết hưởng ứng lời kêu gọi của ngài, tôi sẽ đến ngay.
- Được rồi, ba giờ chiều nay anh đến phòng làm việc của tôi.
Quách Tiên Vi nói rồ cúp điện thoại.
“ Ba giờ đến phòng làm việc của phó phòng Quách Tiên Vi, có lẽ anh ta muốn bàn với mình về tính quan trọng của sự kiện đến nhận công tác ở khối mặt trận tổ quốc! “
Đảng Hằng thầm suy nghĩ về hiện trạng của mình, khi đó có lẽ Quách Tiên Vi sẽ nói đến tầm quan trọng của sự kiện, nói rằng tổ chức đã thận trọng suy xét đến phương diện đưa các đồng chí có tố chất cao đến mặt trận tổ quốc, hy vọng hắn sẽ dựa vào ưu thế của bản thân để thúc đẩy công tác của khối mặt trận tổ quốc. Điều này không khỏi làm Đảng Hằng sinh ra cảm giác khổ sở.
Đi đến mặt trận tổ quốc, nói thì dễ thế nhưng làm lại không dễ dàng chút nào. Nguyễn Chấn Nhạc là người thúc đẩy sự kiện này, tất nhiên đây là điều động cùng cấp, sẽ là cấp phó ở khối mặt trận tổ quốc, vì vị lãnh đạo đứng đầu khối mặt trận tổ quốc còn chưa đến thời gian thoái vị.
Đảng Hằng thầm cảm thấy có chút chút xót, hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc, thế nhưng bấm một nửa thì lại đặt điện thoại xuống.
Chuyện này mình còn đi cầu lãnh đạo cũ sao? Đảng Hằng nghĩ đến tình huống Quách Tiên Vi đã gọi điện thoại đến, thầm hiểu sự kiện này căn bản là khó thể thay đổi được nữa.
Không cần làm cho lãnh đạo ngột ngạt, Đảng Hằng thầm hạ quyết tâm, cuối cùng đặt điện thoại xuống, đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
- Thư ký trưởng Đảng.
Đảng Hằng nói một tiếng mời vào, đúng lúc này Triệu Đức Càn đẩy cửa đi vào.
Đảng Hằng tuy rất chán ghét Triệu Đức Càn, thế nhưng hắn vẫn áp chế cảm xúc của mình, sau đó nói:
- Đức Càn, ngồi đi.
Triệu Đức Càn cười cười, hắn ngồi xuống đối diện với Đảng Hằng, sau khi nói vài ba câu thì cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, bí thư Nguyễn để tôi thông báo với ngài, chiều nay ngài đến tìm trưởng phòng Quách Tiên Vi trên phòng tổ chức tỉnh ủy.
- À, tôi biết rồi.
Đảng Hằng vốn định nói trưởng phòng Quách đã gọi điện thoại cho tôi, thế nhưng khi nhìn vẻ mặt đắc ý của Triệu Đức Càn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác chán ghét. Hắn quyết định chữa lời, cũng không cần phải nói như vậy với hạng tiểu nhân như Triệu Đức Càn.
- Đi theo phòng tổ chức thì càng ngày càng phát triển, thư ký trưởng Đảng, ngài lần này được phòng tổ chức triệu kiến, xem ra sắp tiến thêm một bước.
Triệu Đức Càn cũng không thấy Đảng Hằng hợp mắt, hắn đã biết Đảng Hằng phải đi, thế nên càng nói bằng giọng điệu trào phúng.
Đảng Hằng thấy bộ dạng đắc ý của Triệu Đức Càn, hắn càng thêm nổi giận, hắn cười cười với Triệu Đức Càn rồi trầm giọng nói:
- Đức Càn, anh đến đúng lúc, tôi có việc cần bàn với anh.
Triệu Đức Càn nhìn bộ dạng của Đảng Hằng, hắn thầm nghĩ, anh còn có chuyện gì cần bàn với tôi sao? Chẳng lẽ đối phương sắp đến khối mặt trận tổ quốc, bây giờ muốn thông báo hậu sự cho mình. Nhưng chẳng lẽ bây giờ còn có tác dụng nữa sao? Sau này văn phòng thị ủy không phải nằm trong tay tôi sao? Đúng là làm thừa.
Triệu Đức Càn tuy suy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói:
- Mong thư ký trưởng cho ra chỉ thị.
Bí Thư Trùng Sinh
Hai ngày qua tâm tình của Đảng Hằng là rất tốt, hắn nghĩ đến tình huống Nguyễn Chấn Nhạc dẫn đầu thành viên bốn bộ ban ngành ra đầu đường cao tốc đón gió lạnh hơn một giờ, thế là không nhịn được phải nở nụ cười. Nhưng niềm vui này chỉ được hắn đặt trong lòng, không thể biểu hiện ra bên ngoài.
Tất nhiên Đảng Hằng che giấu như vậy cũn không phải vì sợ Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chủ yếu cảm thấy người chịu gió lạnh khổ sở là các cán bộ lão thành khối mặt trận tổ quốc, nếu mình cười đùa thì thật sự làm người ta khó chịu.
Nhưng hai ngày qua Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ âm trầm, gương mặt dài hơn mặt ngựa, dù là ai cũng có thể thấy được rõ ràng. Triệu Đức Càn bị Nguyễn Chấn Nhạc tìm cơ hội mắng cho một trận, điều này mọi người đều biết.
Nghĩ lại thì Đảng Hằng thấy như vậy là đúng, Triệu Đức Càn là người khôn khéo thế nhưng lại phạm vào sai lầm nhỏ nhặt như vậy, thật sự không ngờ. Đặc biệt là tình huống Triệu Đức Càn gọi điện thoại, mỗi lần đều là “ sắp đến “, cuối cùng làm cho đám lãnh đạo khối mặt trận tổ quốc đứng đông lạnh cả người, nhóm người kiểng chân chờ đợi thế nhưng lãnh đạo tỉnh ủy lại xuống thành phố La Nam.
Đảng Hằng ngồi trước bàn làm việc, hắn cầm tờ báo lên xem, chợt thấy trang đầu tiên viết về sự kiện Dương Độ Lục đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát. Bên dưới sự kiện liên quan đến Dương Độ Lục chính là bài viết “ Vì mười ba anh em “.
Những bài viết về sự kiện này thật sự là quá nhiều, Đảng Hằng nghĩ đến tình huống đưa tin về sự kiện mười ba người thất lạc mà không khỏi cảm thấy bội phục vị bí thư Vương Tử Quân đang ở thành phố La Nam. Rõ ràng bí thư Vương ngửi được thời cơ, dùng sự kiện vốn gây khó dễ cho mình để tuyên truyền về khu du lịch Cô Yên Sơn.
Lúc này con cái trong nhà đều hỏi mình xem Cô Yên Sơn có đẹp không? Khi nào thì mẹ đưa con đến đấy ngắm cảnh. Có thể thấy sau khi khu du lịch Cô Yên Sơn được hoàn công sẽ gặp phải điều kiện tốt đẹp cỡ nào, tất nhiên thành phố La Nam sẽ dựng lên biển hiệu của mình nhờ vào hạng mục du lịch sinh thái như vậy.
Đảng Hằng đọc qua tờ báo, hắn càng đọc càng thấy thoải mái. Nhưng sau khi đọc bài báo nói về nội dung: Một người gặp nạn tám người trợ giúp, hắn mới cảm thấy lực ảnh hưởng của sự kiện kia vượt xa đánh giá chủ quan của mình.
Tuy bài viết kia chỉ giới thiệu sơ lược về chính quyền thành phố La Nam, chủ yếu phô bày những nhân viên cứu hộ ở dưới cơ sở, đặc biệt là bí thư chi bộ Trịnh Liên Phương càng được đưa tin trọng điểm. Thế nhưng Đảng Hằng cũng là một cán bộ lão thành, hắn biết rõ công lao đặt lên người của đảng ủy chính quyền thành phố La Nam.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại vang lên, Đảng Hằng cũng không nhìn dãy số mà nghe máy.
- Alo, chào anh, tôi là Đảng Hằng.
- Ha ha, chào đồng chí Đảng Hằng, tôi là Quách Tiên Vi của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cực kỳ nhiệt tình. Đảng Hằng nghe được âm thanh này thì vội vàng chào hỏi:
- Chào trưởng phòng Quách.
Đảng Hằng dù nở nụ cười nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác xấu. Quách Tiên Vi có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, điều này hắn biết rất rõ, thế nhưng Quách Tiên Vi là người phụ trách mảng điều chỉnh cán bộ cấp phó sở, người này gọi điện thoại cho mình có ý gì, Đảng Hằng đã có suy đoán.
- Thư ký trưởng Đảng, hôm nay anh có bận rộn gì không? Nếu không thì đến chỗ tôi một chuyến, có vài thứ tôi muốn nói với anh.
Quách Tiên Vi ở đầu dây bên kia tỏ ra rất ôn hòa, tỏ ý muốn thương lượng, nhưng Đảng Hằng biết rõ sự việc này căn bản không có dư âm thương lượng.
Co đầu cũng bị chém, duỗi đầu cũng bị chém, tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên lúc này Đảng Hằng cũng không chút sợ hãi. Hắn cười cười nói:
- Trưởng phòng Quách, tôi kiên quyết hưởng ứng lời kêu gọi của ngài, tôi sẽ đến ngay.
- Được rồi, ba giờ chiều nay anh đến phòng làm việc của tôi.
Quách Tiên Vi nói rồ cúp điện thoại.
“ Ba giờ đến phòng làm việc của phó phòng Quách Tiên Vi, có lẽ anh ta muốn bàn với mình về tính quan trọng của sự kiện đến nhận công tác ở khối mặt trận tổ quốc! “
Đảng Hằng thầm suy nghĩ về hiện trạng của mình, khi đó có lẽ Quách Tiên Vi sẽ nói đến tầm quan trọng của sự kiện, nói rằng tổ chức đã thận trọng suy xét đến phương diện đưa các đồng chí có tố chất cao đến mặt trận tổ quốc, hy vọng hắn sẽ dựa vào ưu thế của bản thân để thúc đẩy công tác của khối mặt trận tổ quốc. Điều này không khỏi làm Đảng Hằng sinh ra cảm giác khổ sở.
Đi đến mặt trận tổ quốc, nói thì dễ thế nhưng làm lại không dễ dàng chút nào. Nguyễn Chấn Nhạc là người thúc đẩy sự kiện này, tất nhiên đây là điều động cùng cấp, sẽ là cấp phó ở khối mặt trận tổ quốc, vì vị lãnh đạo đứng đầu khối mặt trận tổ quốc còn chưa đến thời gian thoái vị.
Đảng Hằng thầm cảm thấy có chút chút xót, hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc, thế nhưng bấm một nửa thì lại đặt điện thoại xuống.
Chuyện này mình còn đi cầu lãnh đạo cũ sao? Đảng Hằng nghĩ đến tình huống Quách Tiên Vi đã gọi điện thoại đến, thầm hiểu sự kiện này căn bản là khó thể thay đổi được nữa.
Không cần làm cho lãnh đạo ngột ngạt, Đảng Hằng thầm hạ quyết tâm, cuối cùng đặt điện thoại xuống, đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
- Thư ký trưởng Đảng.
Đảng Hằng nói một tiếng mời vào, đúng lúc này Triệu Đức Càn đẩy cửa đi vào.
Đảng Hằng tuy rất chán ghét Triệu Đức Càn, thế nhưng hắn vẫn áp chế cảm xúc của mình, sau đó nói:
- Đức Càn, ngồi đi.
Triệu Đức Càn cười cười, hắn ngồi xuống đối diện với Đảng Hằng, sau khi nói vài ba câu thì cười nói:
- Thư ký trưởng Đảng, bí thư Nguyễn để tôi thông báo với ngài, chiều nay ngài đến tìm trưởng phòng Quách Tiên Vi trên phòng tổ chức tỉnh ủy.
- À, tôi biết rồi.
Đảng Hằng vốn định nói trưởng phòng Quách đã gọi điện thoại cho tôi, thế nhưng khi nhìn vẻ mặt đắc ý của Triệu Đức Càn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác chán ghét. Hắn quyết định chữa lời, cũng không cần phải nói như vậy với hạng tiểu nhân như Triệu Đức Càn.
- Đi theo phòng tổ chức thì càng ngày càng phát triển, thư ký trưởng Đảng, ngài lần này được phòng tổ chức triệu kiến, xem ra sắp tiến thêm một bước.
Triệu Đức Càn cũng không thấy Đảng Hằng hợp mắt, hắn đã biết Đảng Hằng phải đi, thế nên càng nói bằng giọng điệu trào phúng.
Đảng Hằng thấy bộ dạng đắc ý của Triệu Đức Càn, hắn càng thêm nổi giận, hắn cười cười với Triệu Đức Càn rồi trầm giọng nói:
- Đức Càn, anh đến đúng lúc, tôi có việc cần bàn với anh.
Triệu Đức Càn nhìn bộ dạng của Đảng Hằng, hắn thầm nghĩ, anh còn có chuyện gì cần bàn với tôi sao? Chẳng lẽ đối phương sắp đến khối mặt trận tổ quốc, bây giờ muốn thông báo hậu sự cho mình. Nhưng chẳng lẽ bây giờ còn có tác dụng nữa sao? Sau này văn phòng thị ủy không phải nằm trong tay tôi sao? Đúng là làm thừa.
Triệu Đức Càn tuy suy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói:
- Mong thư ký trưởng cho ra chỉ thị.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 950: Đi theo phòng tổ chức thì càng ngày càng phát triển
9.1/10 từ 48 lượt.