Bí Thư Trùng Sinh
Chương 86: Rượu tốt
Nhà ăn của ủy ban cũng có một gian phòng khá tốt, nó thường được sử dụng khi cán bộ lãnh đạo đơn vị tuyến huyện xuống kiểm tra chỉ đạo công tác. Trong đại sảnh có hơn mười bàn tròn khá lớn, nhìn qua cũng rất có quy mô, có thể đủ chỗ cho cả trăm cán bộ trong xã cùng đến dùng cơm, đây là không thành vấn đề.
Sự việc về Lý Tam Thái đã qua đi, tính tình của Trương Thuận cũng đã tốt hơn, phục vụ chu đáo hơn trước kia rất nhiều. Lúc này những cán bộ đến dùng cơm xong đều có một bình trà, hơn nữa số lần Vương Tử Quân ăn cơm ở đây cũng không phải ít, chất lượng thức ăn cũng tốt hơn hẳn.
Người phương bắc có thói quen ẩm thực riêng, thích uống rượu ly lớn, ăn thịt miếng lớn, phong cách nấu nướng của Trương Thuận thật sự phát huy sở trường rất tốt. Bánh bao được chưng hấp đàng hoàng, hơn nữa cũng không dùng men mà theo kiểu truyền thống, dùng bột chua, những món khác cũng có hương vị ngọt ngào, vào cửa nhà ăn đã thấy thơm nức mũi.
Trương Thuận nấu nướng cũng rất chú ý, gia vị dùng rất chuẩn, đồng thời hắn còn vỡ một mảnh đất sau ủy ban xã làm nơi trồng rau thơm, có thể nói là đủ hương vị cho mọi người. Những món nên cay thì cay, nên thơm thì thơm, nên đắng thì đắng, một bữa cơm dù không có sơn hào hải vị nhưng làm cho trong lòng người ăn sinh ra bốn chữ: Cực kỳ đã ghiền.
Lúc này trên bàn tròn đã có tám món ăn được xếp đặt gọn gàng, bốn món còn đang bốc khói nghi ngút, tuy không phải là thứ gì quý giá nhưng chỉ cần liếc mắt là biết Trương Thuận đã bỏ ra khá nhiều công sức.
Một chai rượu Giang Châu đóng gói hoàn hảo đặt trên bàn, Vương Tử Quân ngồi ở vị trí trung tâm, Triệu Liên Sinh ngồi ở bên cạnh bí thư Vương.
Lúc này trên bàn rượu xấu hổ nhất chính là Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân. Có câu: Uống rượu gặp tri kỷ thì ngàn ly không thiếu, nếu không hài lòng thì nửa ly khó nuốt trôi, những ngày qua hai người mới phát sinh tranh chấp, lúc này ngồi cùng bàn rượu, dù biểu hiện khá tốt nhưng trong lòng không được tự nhiên, điều này thật sự khó thể che giấu.
- Trường Vĩ, Giang Luân, chúng ta vốn cũng không có thù hận gì lớn, nói vài câu với nhau sau đó cũng không nên giữ mãi trong lòng như đàn bà. Tranh thủ thời gian hôm nay mọi người cười bỏ qua, thế cho nên rượu trên bàn bắt đầu từ hai người.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn cầm chai rượu rót đầy hai ly trước mặt Lâm Giang Luân và Trác Trường Vĩ.
Chuyện giữa Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân là do Triệu Liên Sinh tìm người xúi giục, lúc này ngồi đây hòa giải cũng có mặt Triệu Liên Sinh, điều này làm cho Triệu Liên Sinh cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Triệu Liên Sinh dù sao cũng là Triệu Liên Sinh, cũng không biết lăn lộn trong quan trường được bao nhiêu vòng, chuyện lục đục với nhau là thường tình mà thôi, thế nên gương mặt vẫn không chút biến đổi, hắn phụ họa:
- Bí thư Vương nói đúng, hai anh nên vứt bỏ những xích mích, nên trở thành bạn, vì một câu mà kết thù cũng không đáng, uống, uống đi.
Vương Tử Quân lẳng lặng quan sát Triệu Liên Sinh, hắn thầm gật đầu, người này cũng là một cán bộ có năng lực công tác, đáng tiếc là hắn và đối phương mãi là hai đường song song, đời này cũng chỉ bất đồng chí bất đồng mưu mà thôi.
- Trưởng ban Trác, con người của tôi nói chuyện không biết áp chế, chỉ uống vài ly nước tiểu đã không phân biệt rõ bắc nam. Ngày hôm đó tôi nói hưu nói vượn, ăn nói bậy bạ, anh cũng đừng nên đặt nặng trong lòng. Hôm nay tôi xem như trèo cao, chỉ cần trưởng ban Trác để mắt, sau này hai chúng ta sẽ là anh em tốt. Hôm nay tôi uống ba ly, xem như nhận lỗi chịu tội với trưởng ban Trác.
Lâm Giang Luân nói xong thì ngửa cổ uống cạn ba ly rượu mạnh của Giang Châu.
Trác Trường Vĩ cũng nâng ly, hắn tranh thủ đứng lên, trong lòng ngàn vạn lân cảm khái. Hắn công tác ở xã lâu năm, tất nhiên biết rõ Lâm Giang Luân có tính nết thế nào, nói dễ nghe thì phá phách làm loạn, nói khó nghe thì chỉ là một con lừa đi bậy. Đối với loại người này, đừng nói là xin lỗi, không tiếp tục ức hiếp anh đã là để ý đến anh rồi. Nhưng lúc này Lâm Giang Luân khiêm nhường nhận lỗi như vậy cũng là vì sau lưng Trác Trường Vĩ hắn có bí thư Vương.
Trưởng phòng tài chính Dương Vân Binh rớt đài làm cho Trác Trường Vĩ nhận được đãi ngộ đặc thù, chưa nói đến chuyện có thể tự do ra vào ở phòng tài chính huyện, thậm chí các trưởng ban, phó phòng và trưởng phòng tài chính gặp mặt hắn cũng tươi cười hớn hở nói lời dễ nghe. Tất nhiên mọi thứ đều là do bí thư Vương cho hắn.
Sau này nhất định phải làm tốt công tác bí thư Vương giao phó, nếu không thì rõ ràng là không có lương tâm, lại là kẻ ngốc. Trác Trường Vĩ chợt nghĩ như vậy, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Ôi, đã nhiều ngày trôi qua rồi, anh cũng đừng nói nữa, tính cách của tôi có chút xao động, hôm nay cũng là mượn hoa hiến phật, cũng coi như bồi tội với anh.
Sau khi uống vào vài ly rượu thì gương mặt Lâm Giang Luân và Trác Trường Vĩ cùng đỏ lên, nhưng sau đó hương rượu bùng lên, cả hai cũng không còn cảm thấy gò bó.
Tiệc rượu náo nhiệt chính thức bắt đầu, Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh tất nhiên là trung tâm của bàn tiệc, nhưng Vương Tử Quân tửu lượng không cao, không uống được nhiều, thế nên phần lớn rượu đều rót vào bụng Triệu Liên Sinh.
Ba người bí thư Trương của thôn Trương Gia Truân là lần đầu tiên uống rượu với Vương Tử Quân, khó tránh khỏi có chút gò bó, nhưng sau đó cũng chậm rãi thả lỏng, một lát sau ba chai rượu đã được uống cạn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nếu nói về uống rượu thì Triệu Liên Sinh thật sự rất xảo quyệt, biết rõ cán bộ thôn uống rượu rất nhiều, mười người có chín kẻ là bình rượu, có lẽ có người sẽ chịu oan uổng, thế nhưng nếu cứ tiếp từng người thì mình cũng khó lọt lưới. Sau khi hắn phát hiện mình là tiêu điểm trên bàn rượu thì sáng suốt chọn một sách lược: Vận dụng đầy đủ lực lượng quần chúng để bọn họ mời rượu lẫn nhau, phải giật dây, xúi giục, cổ động, thế nên ngay sau đó đã làm cho đám người Vương Hiếu Binh và bí thư Trương uống đến mức say sưa.
Khi Trương Thuận bưng nồi lẩu chua cay lên bàn thì Vương Tử Quân cũng đã đỏ mặt, hắn vung tay lên nói:
- Anh Trương, hôm nay khổ cực rồi.
- Không có gì, bí thư Vương, những món này đều là tôi vừa học được, cũng không sợ bêu xấu trước mặt ngài, mong ngài cho ý kiến, sau này tôi sẽ cải tiến.
Trương Thuận dùng tạp dề xoa xoa mồ hôi trán rồi dùng giọng chú ý nói.
- Không tệ, không tệ, thật sự là rất có tài.
Vương Tử Quân nói lời khẳng định với Trương Thuận.
- Chủ tịch Triệu, trước kia tôi phê bình Lý Tam Thái, tuy xuất phát điểm là tốt, nhưng nếu luôn để anh ấy ở nhà cũng không là biện pháp hay. Nếu không thì thế này, anh dứt khoát nói chuyện với anh ấy, để anh ấy tiếp tục công tác.
Vương Tử Quân di chuyển chủ đề, thản nhiên nói với Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh cũng biết tính tình của em vợ của mình, đó là một mớ bùn nhão, lại là loại nhân phẩm không ra gì, hắn cũng không muốn chống lưng cho đối phương nhưng lại sợ cọp mẹ ở nhà. Vì sớm được đi làm mà Lý Tam Thái đã không ít lần đến tìm gặp Triệu Liên Sinh, bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng, trong lòng thầm mơ hồ trút được gánh nặng.
Bí Thư Trùng Sinh
Sự việc về Lý Tam Thái đã qua đi, tính tình của Trương Thuận cũng đã tốt hơn, phục vụ chu đáo hơn trước kia rất nhiều. Lúc này những cán bộ đến dùng cơm xong đều có một bình trà, hơn nữa số lần Vương Tử Quân ăn cơm ở đây cũng không phải ít, chất lượng thức ăn cũng tốt hơn hẳn.
Người phương bắc có thói quen ẩm thực riêng, thích uống rượu ly lớn, ăn thịt miếng lớn, phong cách nấu nướng của Trương Thuận thật sự phát huy sở trường rất tốt. Bánh bao được chưng hấp đàng hoàng, hơn nữa cũng không dùng men mà theo kiểu truyền thống, dùng bột chua, những món khác cũng có hương vị ngọt ngào, vào cửa nhà ăn đã thấy thơm nức mũi.
Trương Thuận nấu nướng cũng rất chú ý, gia vị dùng rất chuẩn, đồng thời hắn còn vỡ một mảnh đất sau ủy ban xã làm nơi trồng rau thơm, có thể nói là đủ hương vị cho mọi người. Những món nên cay thì cay, nên thơm thì thơm, nên đắng thì đắng, một bữa cơm dù không có sơn hào hải vị nhưng làm cho trong lòng người ăn sinh ra bốn chữ: Cực kỳ đã ghiền.
Lúc này trên bàn tròn đã có tám món ăn được xếp đặt gọn gàng, bốn món còn đang bốc khói nghi ngút, tuy không phải là thứ gì quý giá nhưng chỉ cần liếc mắt là biết Trương Thuận đã bỏ ra khá nhiều công sức.
Một chai rượu Giang Châu đóng gói hoàn hảo đặt trên bàn, Vương Tử Quân ngồi ở vị trí trung tâm, Triệu Liên Sinh ngồi ở bên cạnh bí thư Vương.
Lúc này trên bàn rượu xấu hổ nhất chính là Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân. Có câu: Uống rượu gặp tri kỷ thì ngàn ly không thiếu, nếu không hài lòng thì nửa ly khó nuốt trôi, những ngày qua hai người mới phát sinh tranh chấp, lúc này ngồi cùng bàn rượu, dù biểu hiện khá tốt nhưng trong lòng không được tự nhiên, điều này thật sự khó thể che giấu.
- Trường Vĩ, Giang Luân, chúng ta vốn cũng không có thù hận gì lớn, nói vài câu với nhau sau đó cũng không nên giữ mãi trong lòng như đàn bà. Tranh thủ thời gian hôm nay mọi người cười bỏ qua, thế cho nên rượu trên bàn bắt đầu từ hai người.
Vương Tử Quân nói, sau đó hắn cầm chai rượu rót đầy hai ly trước mặt Lâm Giang Luân và Trác Trường Vĩ.
Chuyện giữa Trác Trường Vĩ và Lâm Giang Luân là do Triệu Liên Sinh tìm người xúi giục, lúc này ngồi đây hòa giải cũng có mặt Triệu Liên Sinh, điều này làm cho Triệu Liên Sinh cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Triệu Liên Sinh dù sao cũng là Triệu Liên Sinh, cũng không biết lăn lộn trong quan trường được bao nhiêu vòng, chuyện lục đục với nhau là thường tình mà thôi, thế nên gương mặt vẫn không chút biến đổi, hắn phụ họa:
- Bí thư Vương nói đúng, hai anh nên vứt bỏ những xích mích, nên trở thành bạn, vì một câu mà kết thù cũng không đáng, uống, uống đi.
Vương Tử Quân lẳng lặng quan sát Triệu Liên Sinh, hắn thầm gật đầu, người này cũng là một cán bộ có năng lực công tác, đáng tiếc là hắn và đối phương mãi là hai đường song song, đời này cũng chỉ bất đồng chí bất đồng mưu mà thôi.
- Trưởng ban Trác, con người của tôi nói chuyện không biết áp chế, chỉ uống vài ly nước tiểu đã không phân biệt rõ bắc nam. Ngày hôm đó tôi nói hưu nói vượn, ăn nói bậy bạ, anh cũng đừng nên đặt nặng trong lòng. Hôm nay tôi xem như trèo cao, chỉ cần trưởng ban Trác để mắt, sau này hai chúng ta sẽ là anh em tốt. Hôm nay tôi uống ba ly, xem như nhận lỗi chịu tội với trưởng ban Trác.
Lâm Giang Luân nói xong thì ngửa cổ uống cạn ba ly rượu mạnh của Giang Châu.
Trác Trường Vĩ cũng nâng ly, hắn tranh thủ đứng lên, trong lòng ngàn vạn lân cảm khái. Hắn công tác ở xã lâu năm, tất nhiên biết rõ Lâm Giang Luân có tính nết thế nào, nói dễ nghe thì phá phách làm loạn, nói khó nghe thì chỉ là một con lừa đi bậy. Đối với loại người này, đừng nói là xin lỗi, không tiếp tục ức hiếp anh đã là để ý đến anh rồi. Nhưng lúc này Lâm Giang Luân khiêm nhường nhận lỗi như vậy cũng là vì sau lưng Trác Trường Vĩ hắn có bí thư Vương.
Trưởng phòng tài chính Dương Vân Binh rớt đài làm cho Trác Trường Vĩ nhận được đãi ngộ đặc thù, chưa nói đến chuyện có thể tự do ra vào ở phòng tài chính huyện, thậm chí các trưởng ban, phó phòng và trưởng phòng tài chính gặp mặt hắn cũng tươi cười hớn hở nói lời dễ nghe. Tất nhiên mọi thứ đều là do bí thư Vương cho hắn.
Sau này nhất định phải làm tốt công tác bí thư Vương giao phó, nếu không thì rõ ràng là không có lương tâm, lại là kẻ ngốc. Trác Trường Vĩ chợt nghĩ như vậy, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Ôi, đã nhiều ngày trôi qua rồi, anh cũng đừng nói nữa, tính cách của tôi có chút xao động, hôm nay cũng là mượn hoa hiến phật, cũng coi như bồi tội với anh.
Sau khi uống vào vài ly rượu thì gương mặt Lâm Giang Luân và Trác Trường Vĩ cùng đỏ lên, nhưng sau đó hương rượu bùng lên, cả hai cũng không còn cảm thấy gò bó.
Tiệc rượu náo nhiệt chính thức bắt đầu, Vương Tử Quân và Triệu Liên Sinh tất nhiên là trung tâm của bàn tiệc, nhưng Vương Tử Quân tửu lượng không cao, không uống được nhiều, thế nên phần lớn rượu đều rót vào bụng Triệu Liên Sinh.
Ba người bí thư Trương của thôn Trương Gia Truân là lần đầu tiên uống rượu với Vương Tử Quân, khó tránh khỏi có chút gò bó, nhưng sau đó cũng chậm rãi thả lỏng, một lát sau ba chai rượu đã được uống cạn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nếu nói về uống rượu thì Triệu Liên Sinh thật sự rất xảo quyệt, biết rõ cán bộ thôn uống rượu rất nhiều, mười người có chín kẻ là bình rượu, có lẽ có người sẽ chịu oan uổng, thế nhưng nếu cứ tiếp từng người thì mình cũng khó lọt lưới. Sau khi hắn phát hiện mình là tiêu điểm trên bàn rượu thì sáng suốt chọn một sách lược: Vận dụng đầy đủ lực lượng quần chúng để bọn họ mời rượu lẫn nhau, phải giật dây, xúi giục, cổ động, thế nên ngay sau đó đã làm cho đám người Vương Hiếu Binh và bí thư Trương uống đến mức say sưa.
Khi Trương Thuận bưng nồi lẩu chua cay lên bàn thì Vương Tử Quân cũng đã đỏ mặt, hắn vung tay lên nói:
- Anh Trương, hôm nay khổ cực rồi.
- Không có gì, bí thư Vương, những món này đều là tôi vừa học được, cũng không sợ bêu xấu trước mặt ngài, mong ngài cho ý kiến, sau này tôi sẽ cải tiến.
Trương Thuận dùng tạp dề xoa xoa mồ hôi trán rồi dùng giọng chú ý nói.
- Không tệ, không tệ, thật sự là rất có tài.
Vương Tử Quân nói lời khẳng định với Trương Thuận.
- Chủ tịch Triệu, trước kia tôi phê bình Lý Tam Thái, tuy xuất phát điểm là tốt, nhưng nếu luôn để anh ấy ở nhà cũng không là biện pháp hay. Nếu không thì thế này, anh dứt khoát nói chuyện với anh ấy, để anh ấy tiếp tục công tác.
Vương Tử Quân di chuyển chủ đề, thản nhiên nói với Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh cũng biết tính tình của em vợ của mình, đó là một mớ bùn nhão, lại là loại nhân phẩm không ra gì, hắn cũng không muốn chống lưng cho đối phương nhưng lại sợ cọp mẹ ở nhà. Vì sớm được đi làm mà Lý Tam Thái đã không ít lần đến tìm gặp Triệu Liên Sinh, bây giờ Vương Tử Quân lên tiếng, trong lòng thầm mơ hồ trút được gánh nặng.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 86: Rượu tốt
9.1/10 từ 48 lượt.