Bí Thư Trùng Sinh
Chương 740: Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi
Dúng là quá mất mặt, bốn năm người đánh không lại một người, lại bị người ta đánh cho lăn lộn, hơn nữa nhìn qua hình như người ta chỉ dùng có một tay mà thôi.
- Dừng tay lại, các người đang làm gì vậy?
Tuy không muốn thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn lớn tiếng nói, giọng điệu cực kỳ có khí thế.
Bốn tên bảo vệ vốn đã không còn ý chí chiến đấu, bây giờ cần nhất là có người hạ bậc thang cho mình. Bọn họ nghe thấy có người hét lớn như vậy thì căn bản không cần nhìn xem người lên tiếng là ai, cả đám nhanh chóng lui lại.
- Cục trưởng Khương, bọn họ muốn xông qua cửa, còn đánh người.
Tên đội trưởng đội bảo vệ giống như một người vừa bị lăn trên nền đất, thế nhưng toàn thân lại không bị thương, khốn nổi cơ thể đau nhức lại khó thể nào chịu đựng được.
Khi thấy bộ dạng của tên đội trưởng bảo vệ thì Khương Mộ Đông chợt cảm thấy mặt mũi sai lệch, hắn trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao người ta xông vào? Có phải thái đội của các anh có vấn đề không?
Khương Mộ Đông nói ra những lời như vậy thật sự rất hay, có thể nói là một mũi tên trúng hai chim. Không những dựng lên hình tượng của mình trước mặt người ngoài, còn trực tiếp chụp mũ tên đội trưởng đội bảo vệ. Hắn không phải là lãnh đạo trực tiếp của đối phương, bây giờ hắn chụp mũ người này, vị chủ nhiệm văn phòng phụ trách hậu cần không xử lý nghiêm thì khó thể nào phục chúng được.
- Cục trưởng Khương, không phải thái độ của chúng tôi không tốt, nhưng là bọn họ...
Đội trưởng đội bảo vệ cũng không ngốc, hắn chỉ về nhóm Lỗ lão gia tử, sau đó khẽ nói:
- Bọn họ đều là người thành phố La Nam.
Nghe nói đám người kia đến từ thành phố La Nam thì Khương Mộ Đông chợt sững sờ. Hắn hiểu xung đột lần này có liên quan đến mình, tất nhiên phương diện xử lý chuyện này hắn phải nghiêng về phía đám bảo vệ đơn vị.
Ai bảo chính hắn cũng là người trong cuộc.
- Chào đồng chí, chúng tôi đến làm việc với người của đơn vị các ngài.
Nhan Sĩ Tắc thấy Khương Mộ Đông nói chuyện với tên đội trưởng bảo vệ, hắn cảm thấy lãnh đạo của đối phương đã đến, thế là lấy thuốc từ trong túi ra theo thói quen, chuẩn bị mời thuốc lãnh đạo và nói rõ sự việc.
Nhưng khi Nhan Sĩ Tắc móc thuốc ra thì Khương Mộ Đông đã lạnh lùng nói:
- Các người biết rõ đây là chỗ nào không? Dám đến đây gây hấn sao? Đội trưởng Mã, anh liên lạc với đồn công an, để cho bọn họ đến xử lý vụ này.
- Đồng chí, đồng chí, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc dù không đưa thuốc ra nhưng vẫn mở miệng nói.
- Hiểu lầm? Anh cảm thấy đây là hiểu lầm sao? Nếu thật sự là như vậy thì các người đến mà nói với đồn công an ấy.
Khương Mộ Đông nói đến đây thì nhìn Nhan Sĩ Tắc:
- Nhìn dáng vẻ của anh thì rõ ràng là cán bộ nhà nước, chẳng lẽ cán bộ thành phố La Nam là như vậy sao? Thật sự quá mất mặt xấu hổ.
Nhóm Lỗ lão gia tử vốn đang chờ người đến tiếp đón, bây giờ nghe được lời của Khương Mộ Đông thì vẻ mặt ai cũng trở nên khó chịu. Khương Mộ Đông rõ ràng đang dùng một cây gậy chọc lật thuyền, vì nhóm người bọn họ đều là cán bộ đi ra từ thành phố La Nam.
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Làm ơn ăn nói đàng hoàng một chút.
Lỗ lão gia tử trừng mắt với Khương Mộ Đông, lão lớn tiếng trách mắng.
Với độ tuổi hiện tại của Khương Mộ Đông, nếu có người gọi hắn là tiểu tử thì thật sự coi như là sỉ nhục, nhưng với độ tuổi của Lỗ lão gia tử gọi như vậy cũng không là vấn đề, dù sao thì độ tuổi của hắn vẫn kém Lỗ lão gia tử rất nhiều.
Nhưng Khương Mộ Đông đã coi mình là một nhân vật lớn, hắn nghe được hai chữ tiểu tử thì vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn nhìn thoáng qua Lỗ lão gia tử, hắn cũng không nói gì mà trầm giọng lên tiếng với tên đội trưởng bảo vệ:
- Tôi thấy vừa rồi ông lão kia cũng là phần tử gây rối, cho các đồng chí cảnh sát đưa luôn về đồn.
- Anh muốn đưa ai đi?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên sau lưng Khương Mộ Đông.
- Tất nhiên là ông lão này...
Khương Mộ Đông thuận miệng nói nửa câu, thế nhưng sau đó giống như có ai nhét giẻ vào miệng, thật sự nửa chữ không nên lời. Ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ hoảng sợ nhìn một người đứng cách đó không xa.
Bộ trưởng Chu, là lãnh đạo đứng đầu đơn vị. Lúc này bên trái bộ trưởng Chu là bộ trưởng Lam, bên phải chính là vị chủ nhiệm văn phòng mà Khương Mộ Đông vừa rồi muốn tra thuốc nhỏ mắt.
- Bộ trưởng Chu, có người gây rối trước cổng đơn vị, tôi phụng mệnh xử lý...
Khương Mộ Đông là một cán bộ công tác lâu năm trong đơn vị, hắn là người có năng lực ứng biến rất mạnh mẽ. Vì vậy khi đưa mắt nhìn thấy bộ trưởng Chu thì hắn không những nhanh chóng giải thích, hắn còn nháy mắt với bộ trưởng Lam, tỏ ý nhờ bộ trưởng Lam giúp đỡ mình một chút.
Nhưng những hành vi của hắn cuối cùng cũng bị chứng thực là làm không công, bộ trưởng Lam đứng bên cạnh bộ trưởng Chu giống như một pho tượng phật, đứng yên ngay ngắn không nói một lời. Động tác sau đó của bộ trưởng Chu lại làm cho hy vọng trong lòng hắn nhanh chóng tan thành mây khói.
- Lão quân đoàn trưởng, trước khi đến ngài cũng không gọi điện thoại cho tôi, thế cho nên cũng không thể nhanh chóng đi ra đón ngài được.
Bộ trưởng Chu căn bản không nghe lời giải thích của Khương Mộ Đông, hắn vừa nói vừa đi về phía trước nhiệt tình đón chào Lỗ Tiền Tiến.
Đám người chung quanh nhìn thấy lãnh đạo đơn vị mình gần đây cực kỳ trầm ổn thế nhưng bây giờ lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, vậy là kẻ nào cũng trở nên trầm mặc.
- Ôi, tôi cũng không dám làm phiền cậu đến đón tiếp. Hì hì, Tiểu Chu, cậu có phải có ý gì với một ông lão như tôi không? Tôi hỏi cậu, chỗ này của cậu vì sao không cho người của thành phố La Nam chúng tôi tiến vào?
Lỗ lão gia tử vừa nói vừa vung tay:
- Cổng đơn vị của cậu quá quý giá, chúng tôi về thôi.
Tuy tiếp nhận ánh mắt và lời nói lạnh lẽo của Lỗ lão gia tử thế nhưng bộ trưởng Chu lại tuyệt đối không sốt ruột, hắn cười hì hì kéo tay Lỗ lão gia tử rồi nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Lão thủ trưởng, đây tuyệt đối là một hiểu lầm, cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào? Cho dù ngài có cho tôi ba lá gan, tôi cũng không dám nói ra những lời như vậy.
- Khi tham gia quân ngũ tôi đã thấy cậu không có gì tốt, cậu không dám nói nhưng lại dám làm sao? Nếu không thì Trụ Tử sao lại phát sinh xung đột với bọn họ? Cậu hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?'
Lỗ lão gia tử chỉ về phía viên lái xe đứng sau lưng mình rồi nói tiếp:
- Cậu hỏi bọn họ xem, xem đám lão già chúng tôi có nói dối không?
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trầm xuống, hắn biết rõ thủ trưởng của mình tuy thích nói đùa nhưng một số việc lại không dễ lừa gạt cho qua được. Bây giờ sự việc này xảy ra, không khỏi làm cho gương mặt vốn không bao giờ biểu hiện vui buồn của hắn nhanh chóng trở nên khó nhìn.
- Chuyện gì xảy ra?
Bộ trưởng Chu cũng không hỏi Khương Mộ Đông, hắn hỏi viên đội trưởng đội bảo vệ.
Bí Thư Trùng Sinh
- Dừng tay lại, các người đang làm gì vậy?
Tuy không muốn thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn lớn tiếng nói, giọng điệu cực kỳ có khí thế.
Bốn tên bảo vệ vốn đã không còn ý chí chiến đấu, bây giờ cần nhất là có người hạ bậc thang cho mình. Bọn họ nghe thấy có người hét lớn như vậy thì căn bản không cần nhìn xem người lên tiếng là ai, cả đám nhanh chóng lui lại.
- Cục trưởng Khương, bọn họ muốn xông qua cửa, còn đánh người.
Tên đội trưởng đội bảo vệ giống như một người vừa bị lăn trên nền đất, thế nhưng toàn thân lại không bị thương, khốn nổi cơ thể đau nhức lại khó thể nào chịu đựng được.
Khi thấy bộ dạng của tên đội trưởng bảo vệ thì Khương Mộ Đông chợt cảm thấy mặt mũi sai lệch, hắn trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao người ta xông vào? Có phải thái đội của các anh có vấn đề không?
Khương Mộ Đông nói ra những lời như vậy thật sự rất hay, có thể nói là một mũi tên trúng hai chim. Không những dựng lên hình tượng của mình trước mặt người ngoài, còn trực tiếp chụp mũ tên đội trưởng đội bảo vệ. Hắn không phải là lãnh đạo trực tiếp của đối phương, bây giờ hắn chụp mũ người này, vị chủ nhiệm văn phòng phụ trách hậu cần không xử lý nghiêm thì khó thể nào phục chúng được.
- Cục trưởng Khương, không phải thái độ của chúng tôi không tốt, nhưng là bọn họ...
Đội trưởng đội bảo vệ cũng không ngốc, hắn chỉ về nhóm Lỗ lão gia tử, sau đó khẽ nói:
- Bọn họ đều là người thành phố La Nam.
Nghe nói đám người kia đến từ thành phố La Nam thì Khương Mộ Đông chợt sững sờ. Hắn hiểu xung đột lần này có liên quan đến mình, tất nhiên phương diện xử lý chuyện này hắn phải nghiêng về phía đám bảo vệ đơn vị.
Ai bảo chính hắn cũng là người trong cuộc.
- Chào đồng chí, chúng tôi đến làm việc với người của đơn vị các ngài.
Nhan Sĩ Tắc thấy Khương Mộ Đông nói chuyện với tên đội trưởng bảo vệ, hắn cảm thấy lãnh đạo của đối phương đã đến, thế là lấy thuốc từ trong túi ra theo thói quen, chuẩn bị mời thuốc lãnh đạo và nói rõ sự việc.
Nhưng khi Nhan Sĩ Tắc móc thuốc ra thì Khương Mộ Đông đã lạnh lùng nói:
- Các người biết rõ đây là chỗ nào không? Dám đến đây gây hấn sao? Đội trưởng Mã, anh liên lạc với đồn công an, để cho bọn họ đến xử lý vụ này.
- Đồng chí, đồng chí, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nhan Sĩ Tắc dù không đưa thuốc ra nhưng vẫn mở miệng nói.
- Hiểu lầm? Anh cảm thấy đây là hiểu lầm sao? Nếu thật sự là như vậy thì các người đến mà nói với đồn công an ấy.
Khương Mộ Đông nói đến đây thì nhìn Nhan Sĩ Tắc:
- Nhìn dáng vẻ của anh thì rõ ràng là cán bộ nhà nước, chẳng lẽ cán bộ thành phố La Nam là như vậy sao? Thật sự quá mất mặt xấu hổ.
Nhóm Lỗ lão gia tử vốn đang chờ người đến tiếp đón, bây giờ nghe được lời của Khương Mộ Đông thì vẻ mặt ai cũng trở nên khó chịu. Khương Mộ Đông rõ ràng đang dùng một cây gậy chọc lật thuyền, vì nhóm người bọn họ đều là cán bộ đi ra từ thành phố La Nam.
- Tiểu tử cậu nói gì vậy? Làm ơn ăn nói đàng hoàng một chút.
Lỗ lão gia tử trừng mắt với Khương Mộ Đông, lão lớn tiếng trách mắng.
Với độ tuổi hiện tại của Khương Mộ Đông, nếu có người gọi hắn là tiểu tử thì thật sự coi như là sỉ nhục, nhưng với độ tuổi của Lỗ lão gia tử gọi như vậy cũng không là vấn đề, dù sao thì độ tuổi của hắn vẫn kém Lỗ lão gia tử rất nhiều.
Nhưng Khương Mộ Đông đã coi mình là một nhân vật lớn, hắn nghe được hai chữ tiểu tử thì vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn nhìn thoáng qua Lỗ lão gia tử, hắn cũng không nói gì mà trầm giọng lên tiếng với tên đội trưởng bảo vệ:
- Tôi thấy vừa rồi ông lão kia cũng là phần tử gây rối, cho các đồng chí cảnh sát đưa luôn về đồn.
- Anh muốn đưa ai đi?
Một âm thanh nhàn nhạt vang lên sau lưng Khương Mộ Đông.
- Tất nhiên là ông lão này...
Khương Mộ Đông thuận miệng nói nửa câu, thế nhưng sau đó giống như có ai nhét giẻ vào miệng, thật sự nửa chữ không nên lời. Ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ hoảng sợ nhìn một người đứng cách đó không xa.
Bộ trưởng Chu, là lãnh đạo đứng đầu đơn vị. Lúc này bên trái bộ trưởng Chu là bộ trưởng Lam, bên phải chính là vị chủ nhiệm văn phòng mà Khương Mộ Đông vừa rồi muốn tra thuốc nhỏ mắt.
- Bộ trưởng Chu, có người gây rối trước cổng đơn vị, tôi phụng mệnh xử lý...
Khương Mộ Đông là một cán bộ công tác lâu năm trong đơn vị, hắn là người có năng lực ứng biến rất mạnh mẽ. Vì vậy khi đưa mắt nhìn thấy bộ trưởng Chu thì hắn không những nhanh chóng giải thích, hắn còn nháy mắt với bộ trưởng Lam, tỏ ý nhờ bộ trưởng Lam giúp đỡ mình một chút.
Nhưng những hành vi của hắn cuối cùng cũng bị chứng thực là làm không công, bộ trưởng Lam đứng bên cạnh bộ trưởng Chu giống như một pho tượng phật, đứng yên ngay ngắn không nói một lời. Động tác sau đó của bộ trưởng Chu lại làm cho hy vọng trong lòng hắn nhanh chóng tan thành mây khói.
- Lão quân đoàn trưởng, trước khi đến ngài cũng không gọi điện thoại cho tôi, thế cho nên cũng không thể nhanh chóng đi ra đón ngài được.
Bộ trưởng Chu căn bản không nghe lời giải thích của Khương Mộ Đông, hắn vừa nói vừa đi về phía trước nhiệt tình đón chào Lỗ Tiền Tiến.
Đám người chung quanh nhìn thấy lãnh đạo đơn vị mình gần đây cực kỳ trầm ổn thế nhưng bây giờ lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, vậy là kẻ nào cũng trở nên trầm mặc.
- Ôi, tôi cũng không dám làm phiền cậu đến đón tiếp. Hì hì, Tiểu Chu, cậu có phải có ý gì với một ông lão như tôi không? Tôi hỏi cậu, chỗ này của cậu vì sao không cho người của thành phố La Nam chúng tôi tiến vào?
Lỗ lão gia tử vừa nói vừa vung tay:
- Cổng đơn vị của cậu quá quý giá, chúng tôi về thôi.
Tuy tiếp nhận ánh mắt và lời nói lạnh lẽo của Lỗ lão gia tử thế nhưng bộ trưởng Chu lại tuyệt đối không sốt ruột, hắn cười hì hì kéo tay Lỗ lão gia tử rồi nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Lão thủ trưởng, đây tuyệt đối là một hiểu lầm, cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào? Cho dù ngài có cho tôi ba lá gan, tôi cũng không dám nói ra những lời như vậy.
- Khi tham gia quân ngũ tôi đã thấy cậu không có gì tốt, cậu không dám nói nhưng lại dám làm sao? Nếu không thì Trụ Tử sao lại phát sinh xung đột với bọn họ? Cậu hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?'
Lỗ lão gia tử chỉ về phía viên lái xe đứng sau lưng mình rồi nói tiếp:
- Cậu hỏi bọn họ xem, xem đám lão già chúng tôi có nói dối không?
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trầm xuống, hắn biết rõ thủ trưởng của mình tuy thích nói đùa nhưng một số việc lại không dễ lừa gạt cho qua được. Bây giờ sự việc này xảy ra, không khỏi làm cho gương mặt vốn không bao giờ biểu hiện vui buồn của hắn nhanh chóng trở nên khó nhìn.
- Chuyện gì xảy ra?
Bộ trưởng Chu cũng không hỏi Khương Mộ Đông, hắn hỏi viên đội trưởng đội bảo vệ.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 740: Tôi là người thành phố La Nam, loạn rồi
9.1/10 từ 48 lượt.