Bí Thư Trùng Sinh
Chương 599: Muốn Có Tiền Lại Muốn Non Xanh Biếc Nước
Khi nhóm người Miêu Đại Phương đi đến thành phố Đông Bộ thì đã là hai giờ rưỡi chiều. Miêu Đại Phương đứng hơn hai giờ dưới cái lạnh mùa đông ở ngoài đường vắng, lúc này giống như một quả bóng cao su, chỉ cần động vào là nổi giận ngay.
"Vương Tử Quân giỏi lắm, cứ ở đó mà cười vui vẻ, để khi tôi đưa tài liệu lên, tôi xem anh còn cười được bao lâu nữa. Thiệt thòi cho cái tên Vương Tử Quân, rõ ràng đây là kẻ tiểu nhân ngụy quân tử!"
Miêu Đại Phương tuy không xác định là tên nào giở trò quỷ với mình, thế nhưng Miêu Đại Phương lại tính hết nợ lên đầu Vương Tử Quân. Điều này là quá bình thường, vì người bên dưới căn bản không dám ngáng chân mình như vậy, đây không phải là Vương Tử Quân sai bảo đám người kia làm sao?
- Chúng ta chuẩn bị đến nơi nào?
Miêu Đại Phương nhìn thành phố Đông Bộ quen thuộc rồi trầm giọng hỏi tài xế.
- Lãnh đạo, chúng ta đến khách sạn Đông Bộ.
Ten lái xe trẻ tuổi có chút trầm ngâm, sau đó lớn tiếng đáp.
Miêu Đại Phương nhìn thoáng qua tên lái xe trẻ tuổi, giống như tên lái xe này là kẻ địch giai cấp của hắn vậy. Nhưng hắn nổi giận đùng đùng chỉ có thể làm cho tên lái xe khẽ nghiêng đầu đi chỗ khác và tiếp tục chuyên chú lái xe mà thôi, căn bản không có thời gian đối mặt với ánh mắt của Miêu Đại Phương.
- Anh dừng xe lại ở phía trước, chúng tôi muốn dùng cơm, lấp đầy bụng rồi nói sau.
Miêu Đại Phương nhìn thấy một quán mỳ bên dưới, thế là hắn hất hàm dùng giọng sai khiến nói.
Lái xe vừa giảm tốc độ vừa khẽ nói:
- Các vị lãnh đạo, thư ký trưởng Thái Nguyên Thương đã sắp xếp cơm ở khách sạn Đông Bộ, các vị lãnh đạo đã khổ cực nửa ngày, về khách sạn dùng cơm thì hay hơn.
- Không cần, chúng tôi dùng cơm bên ngoài, chúng tôi cũng không thể ăn nổi cơm của thành phố Đông Bộ các người.
Miêu Đại Phương nói đến đây thì tức giận thở không ra hơi, vừa rồi trên đường đi đến đây cứ cách năm dạm là có một chiếc xe hư hại đang được sửa chữa, bận rộn thay đổi lốp xe.
Đúng là lừa gạt người khác mà còn biết bày ra tình huống giống như thật, thậm chí khoảng cách mỗi chiếc xe gặp sự cố là rất chuẩn, con bà nó đúng là xem Miêu Đại Phương không ra gì.
- Lãnh đạo, điều này...
Lái xe cũng không dám tự tiện làm chủ, hắn còn định mở miệng khuyên, Miêu Đại Phương không nhịn được nói:
- Đồng chí lái xe, tôi nói anh dừng xe, có nghe thấy không?
Xe chậm rãi dừng lại, Miêu Đại Phương nhìn những nhân viên phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường đi cùng mình rồi nói:
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài, không vì lý do gì khác, chúng ta không muốn ăn của người. Đợi đến khi ăn uống no say có tinh thần, chúng ta sẽ đến gặp mặt lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Đám người phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường cũng cảm nhận được thái độ của thành phố Đông Bộ thông qua các cuộc điện thoại của Miêu Đại Phương, bây giờ bọn họ thật sự rất sục sôi. Vốn nghĩ rằng mình là cán bộ tỉnh tài trí hơn người, không ngờ đến bây giờ còn đói meo ruột, thế là cùng chung mối thù với Miêu Đại Phương, cực kỳ bực bội.
- Đúng, chúng ta xuống bên dưới dùng cơm, cung không phải không ăn được bữa cơm, chúng ta không ăn cơm của đám người thành phố Đông Bộ.
- Đi, ăn xong rồi chúng ta đến gặp mặt lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Vô tình mọi người lên tiếng ủng hộ làm cho tâm tình của Miêu Đại Phương trở nên rất tốt, không dùng cơm ở khách sạn Đông Bộ chính là không thèm nể mặt đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ. Ngay sau đó bọn họ sẽ đưa kết quả điều tra về tỉnh, sẽ làm cho đám cán bộ thành phố Đông Bộ biết rõ, chúng tôi cũng không phải dễ trêu vào.
Dưới sự đi đầu của Miêu Đại Phương, vài chục người xuống xe đi vào quán cơm. Khi bọn họ đi vào trong quán, phát hiện có hơn chục trai gái đang dùng cơm, các thanh viên tổ điều tra đã sớm đói dán bụng ra sau lưng, bây giờ thấy người ta ăn uống hùm hụp thì hai mắt tóe lửa.
- Chào ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì?
Một người đàn ông đang dùng cơm chợt ngẩng đầu hỏi đám người Miêu Đại Phương.
Miêu Đại Phương nhìn tên đàn ông đội mũ đầu bếp thì chợt hiểu rõ vấn đề, trong lòng cũng trầm xuống. Chợt nghe thấy đối phương lên tiếng:
- Thật sự xin lỗi, nếu ngài đến dùng cơm thì sáng hôm nay đã bán hết sạch rồi.
- Tôi... Nguồn tại http://Truyện FULL
Miêu Đại Phương muốn mắng chửi nhưng vô tình không thể nói ra khỏi miệng, bây giờ anh cũng không thể ép người ta bán cơm cho mình được.
- Đi!
Chủ nhiệm Miêu dù sao cũng là chủ nhiệm Miêu, chút tố chất đó cũng phải có, hắn dù rất bức bối nhưng cũng phải nói với mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài. Nhưng mùi thức ăn trong quán cơm bùng ra vẫn làm cho đám nhân viên nhịn đói nửa ngày cảm thấy sôi ruột, cực kỳ khó chịu.
Đám nhân viên vừa rồi sĩ khí như cầu vồng chợt giống như binh sĩ bại trận, cả đám ũ rũ rời khỏi quán cơm. Dù là người cứng như sắt cũng phải ăn cơm dẻo, nếu không ăn thì căn bản không còn chút sức lực nào để hoạt động. Lúc này nhìn người ta ăn uống thoải mái vui vẻ nhưng chính mình chỉ có thể nuốt nước miếng, đây thật sự không phải là sự kiện gì có thể làm cho người ta cảm thấy vui sướng.
Nhưng quán ăn này không được thì chúng ta đổi quán khác, dưới chỉ thị của chủ nhiệm Miêu, cả đoàn người nhanh chóng đi đến một quán ăn khác. Nhưng quán cơm này lại đang dọn dẹp, xối nước lau nền, điều này không khỏi làm cho gương mặt Miêu Đại Phương thêm u ám.
Không cần phải hỏi cũng biết quán cơm này không còn gì, chủ nhiệm Miêu cảm thấy rất mệt mỏi, thế là hắn dậm chân rời khỏi quán cơm.
Sau năm sáu lần trắc trở thì tất cả mọi người đã mất kiên nhẫn, đám người phòng giám sát còn đỡ, dù sao thì Miêu Đại Phương là lãnh đạo phòng giám sát, bọn họ không đám đắc tội. Thế nhưng đám người sở tài nguyên môi trường thì không chịu yên thân, bắt đầu nói ra những lời không kiêng nể gì.
Cuối cùng cũng tìm được một quán mỳ ven đường, chủ nhiệm Miêu xem như tìm được chỗ dùng cơm. Đám người nhanh chóng chiếm vị trí, sau khi từng tô mỳ được đưa lên thì thật sự kẻ nào cũng sinh ra xúc động.
Cuối cùng cũng có thứ ném vào bụng, thật sự không dễ dàng chút nào.
Sau khi ăn hết một tô mỳ thì Miêu Đại Phương phấn chấn tinh thần, hắn nhìn đám nhân viên đang ăn mỳ như quỷ đói, thế là sinh ra cảm giác xin lỗi đám người đi theo mình.
Bọn họ là cán bộ phòng giám sát từ trên tỉnh xuống, đến thành phố nào chẳng được chiêu đãi như vua? Không ngờ bây gời mình dắt quân xuống thành phố Đông Bộ lại luân lạc đến mức ra quán mỳ lề đường ăn lót dạ, thật sự mất hết thể diện. Đám cán bộ gặp mình trong thôn Mạnh Trang thì nói sẽ cố gắng phối hợp, bộ dạng thân thiết tôn kính, không ngờ khi mình ra lệnh thì tất cả chạy mất không một bóng người nào còn sót lại, thậm chí còn làm ra những trò chán ghét thế này.
Nhất định phải làm lớn chuyện, để xem đám khốn kiếp kia còn cười được không.
Hai giờ sau đám người tổ điều tra đã no bụng bắt đầu đi đến khối chính quyền thành phố, lúc này Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân đang kiên nhẫn đứng chờ ngoài cổng.
Bí Thư Trùng Sinh
"Vương Tử Quân giỏi lắm, cứ ở đó mà cười vui vẻ, để khi tôi đưa tài liệu lên, tôi xem anh còn cười được bao lâu nữa. Thiệt thòi cho cái tên Vương Tử Quân, rõ ràng đây là kẻ tiểu nhân ngụy quân tử!"
Miêu Đại Phương tuy không xác định là tên nào giở trò quỷ với mình, thế nhưng Miêu Đại Phương lại tính hết nợ lên đầu Vương Tử Quân. Điều này là quá bình thường, vì người bên dưới căn bản không dám ngáng chân mình như vậy, đây không phải là Vương Tử Quân sai bảo đám người kia làm sao?
- Chúng ta chuẩn bị đến nơi nào?
Miêu Đại Phương nhìn thành phố Đông Bộ quen thuộc rồi trầm giọng hỏi tài xế.
- Lãnh đạo, chúng ta đến khách sạn Đông Bộ.
Ten lái xe trẻ tuổi có chút trầm ngâm, sau đó lớn tiếng đáp.
Miêu Đại Phương nhìn thoáng qua tên lái xe trẻ tuổi, giống như tên lái xe này là kẻ địch giai cấp của hắn vậy. Nhưng hắn nổi giận đùng đùng chỉ có thể làm cho tên lái xe khẽ nghiêng đầu đi chỗ khác và tiếp tục chuyên chú lái xe mà thôi, căn bản không có thời gian đối mặt với ánh mắt của Miêu Đại Phương.
- Anh dừng xe lại ở phía trước, chúng tôi muốn dùng cơm, lấp đầy bụng rồi nói sau.
Miêu Đại Phương nhìn thấy một quán mỳ bên dưới, thế là hắn hất hàm dùng giọng sai khiến nói.
Lái xe vừa giảm tốc độ vừa khẽ nói:
- Các vị lãnh đạo, thư ký trưởng Thái Nguyên Thương đã sắp xếp cơm ở khách sạn Đông Bộ, các vị lãnh đạo đã khổ cực nửa ngày, về khách sạn dùng cơm thì hay hơn.
- Không cần, chúng tôi dùng cơm bên ngoài, chúng tôi cũng không thể ăn nổi cơm của thành phố Đông Bộ các người.
Miêu Đại Phương nói đến đây thì tức giận thở không ra hơi, vừa rồi trên đường đi đến đây cứ cách năm dạm là có một chiếc xe hư hại đang được sửa chữa, bận rộn thay đổi lốp xe.
Đúng là lừa gạt người khác mà còn biết bày ra tình huống giống như thật, thậm chí khoảng cách mỗi chiếc xe gặp sự cố là rất chuẩn, con bà nó đúng là xem Miêu Đại Phương không ra gì.
- Lãnh đạo, điều này...
Lái xe cũng không dám tự tiện làm chủ, hắn còn định mở miệng khuyên, Miêu Đại Phương không nhịn được nói:
- Đồng chí lái xe, tôi nói anh dừng xe, có nghe thấy không?
Xe chậm rãi dừng lại, Miêu Đại Phương nhìn những nhân viên phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường đi cùng mình rồi nói:
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài, không vì lý do gì khác, chúng ta không muốn ăn của người. Đợi đến khi ăn uống no say có tinh thần, chúng ta sẽ đến gặp mặt lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Đám người phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường cũng cảm nhận được thái độ của thành phố Đông Bộ thông qua các cuộc điện thoại của Miêu Đại Phương, bây giờ bọn họ thật sự rất sục sôi. Vốn nghĩ rằng mình là cán bộ tỉnh tài trí hơn người, không ngờ đến bây giờ còn đói meo ruột, thế là cùng chung mối thù với Miêu Đại Phương, cực kỳ bực bội.
- Đúng, chúng ta xuống bên dưới dùng cơm, cung không phải không ăn được bữa cơm, chúng ta không ăn cơm của đám người thành phố Đông Bộ.
- Đi, ăn xong rồi chúng ta đến gặp mặt lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Vô tình mọi người lên tiếng ủng hộ làm cho tâm tình của Miêu Đại Phương trở nên rất tốt, không dùng cơm ở khách sạn Đông Bộ chính là không thèm nể mặt đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ. Ngay sau đó bọn họ sẽ đưa kết quả điều tra về tỉnh, sẽ làm cho đám cán bộ thành phố Đông Bộ biết rõ, chúng tôi cũng không phải dễ trêu vào.
Dưới sự đi đầu của Miêu Đại Phương, vài chục người xuống xe đi vào quán cơm. Khi bọn họ đi vào trong quán, phát hiện có hơn chục trai gái đang dùng cơm, các thanh viên tổ điều tra đã sớm đói dán bụng ra sau lưng, bây giờ thấy người ta ăn uống hùm hụp thì hai mắt tóe lửa.
- Chào ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì?
Một người đàn ông đang dùng cơm chợt ngẩng đầu hỏi đám người Miêu Đại Phương.
Miêu Đại Phương nhìn tên đàn ông đội mũ đầu bếp thì chợt hiểu rõ vấn đề, trong lòng cũng trầm xuống. Chợt nghe thấy đối phương lên tiếng:
- Thật sự xin lỗi, nếu ngài đến dùng cơm thì sáng hôm nay đã bán hết sạch rồi.
- Tôi... Nguồn tại http://Truyện FULL
Miêu Đại Phương muốn mắng chửi nhưng vô tình không thể nói ra khỏi miệng, bây giờ anh cũng không thể ép người ta bán cơm cho mình được.
- Đi!
Chủ nhiệm Miêu dù sao cũng là chủ nhiệm Miêu, chút tố chất đó cũng phải có, hắn dù rất bức bối nhưng cũng phải nói với mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài. Nhưng mùi thức ăn trong quán cơm bùng ra vẫn làm cho đám nhân viên nhịn đói nửa ngày cảm thấy sôi ruột, cực kỳ khó chịu.
Đám nhân viên vừa rồi sĩ khí như cầu vồng chợt giống như binh sĩ bại trận, cả đám ũ rũ rời khỏi quán cơm. Dù là người cứng như sắt cũng phải ăn cơm dẻo, nếu không ăn thì căn bản không còn chút sức lực nào để hoạt động. Lúc này nhìn người ta ăn uống thoải mái vui vẻ nhưng chính mình chỉ có thể nuốt nước miếng, đây thật sự không phải là sự kiện gì có thể làm cho người ta cảm thấy vui sướng.
Nhưng quán ăn này không được thì chúng ta đổi quán khác, dưới chỉ thị của chủ nhiệm Miêu, cả đoàn người nhanh chóng đi đến một quán ăn khác. Nhưng quán cơm này lại đang dọn dẹp, xối nước lau nền, điều này không khỏi làm cho gương mặt Miêu Đại Phương thêm u ám.
Không cần phải hỏi cũng biết quán cơm này không còn gì, chủ nhiệm Miêu cảm thấy rất mệt mỏi, thế là hắn dậm chân rời khỏi quán cơm.
Sau năm sáu lần trắc trở thì tất cả mọi người đã mất kiên nhẫn, đám người phòng giám sát còn đỡ, dù sao thì Miêu Đại Phương là lãnh đạo phòng giám sát, bọn họ không đám đắc tội. Thế nhưng đám người sở tài nguyên môi trường thì không chịu yên thân, bắt đầu nói ra những lời không kiêng nể gì.
Cuối cùng cũng tìm được một quán mỳ ven đường, chủ nhiệm Miêu xem như tìm được chỗ dùng cơm. Đám người nhanh chóng chiếm vị trí, sau khi từng tô mỳ được đưa lên thì thật sự kẻ nào cũng sinh ra xúc động.
Cuối cùng cũng có thứ ném vào bụng, thật sự không dễ dàng chút nào.
Sau khi ăn hết một tô mỳ thì Miêu Đại Phương phấn chấn tinh thần, hắn nhìn đám nhân viên đang ăn mỳ như quỷ đói, thế là sinh ra cảm giác xin lỗi đám người đi theo mình.
Bọn họ là cán bộ phòng giám sát từ trên tỉnh xuống, đến thành phố nào chẳng được chiêu đãi như vua? Không ngờ bây gời mình dắt quân xuống thành phố Đông Bộ lại luân lạc đến mức ra quán mỳ lề đường ăn lót dạ, thật sự mất hết thể diện. Đám cán bộ gặp mình trong thôn Mạnh Trang thì nói sẽ cố gắng phối hợp, bộ dạng thân thiết tôn kính, không ngờ khi mình ra lệnh thì tất cả chạy mất không một bóng người nào còn sót lại, thậm chí còn làm ra những trò chán ghét thế này.
Nhất định phải làm lớn chuyện, để xem đám khốn kiếp kia còn cười được không.
Hai giờ sau đám người tổ điều tra đã no bụng bắt đầu đi đến khối chính quyền thành phố, lúc này Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân đang kiên nhẫn đứng chờ ngoài cổng.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 599: Muốn Có Tiền Lại Muốn Non Xanh Biếc Nước
9.1/10 từ 48 lượt.