Bí Thư Trùng Sinh
Chương 530: Lợi Ích Động Nhân Tâm, Mấy Nhà Vui Mấy Nhà Sầu
Lưu Chí Bân nhìn thoáng qua Nhị thúc, sau đó hắn tranh thủ lùi lại hai bước. Lưu Siêu Cử nói với vẻ mặt tươi cười:
- Trưởng khoa Từ, cũng đừng chấp nhất với cháu tôi, nó là như vậy đấy, một khi kích động thì ăn nói không ra gì.
- Giám đốc Lưu cũng không cần gọi tôi là trưởng khoa Từ, tôi chỉ là một cán bộ của khoa xây dựng cơ bản mà thôi, anh gọi tôi Tiểu Từ là được.
Tên cán bộ trẻ tuổi bên kia cưan bản là không thèm nể mặt Lưu Siêu Cử, hắn cười nói:
- Trưởng khoa của chúng tôi nói, chúng tôi hợp tác với công ty Lập Phong không phải lần một lần hai, cũng coi như là bạn, chuyện này hai nhà chúng ta nên phối hợp cho tốt, tiền sẽ phải đưa cho quý công ty thì phòng giáo dục chúng tôi sẽ không đưa thiếu một đồng. Cũng kính xin quý công ty sắp xếp nhân thủ thanh lý sân bãi để cho công ty khác tiến vào tiếp tục xây dựng.
"Công ty khác tiến vào?"
Lưu Chí Bân hừ lạnh một tiếng, hai mắt giống như muốn lồi cả ra ngoài. Lần này hắn có biểu hiện như vậy nhưng tên cán bộ thanh niên kia không thèm nhìn, hắn chỉ nhìn qua Lưu Siêu Cử ở phía đối diện mà thôi.
Trên mặt Lưu Siêu Cử vẫn nở nụ cười nhạt, hắn lấy ra một điếu thuốc rồi thản nhiên nói:
- Trưởng khoa Từ, trưởng khoa của các cậu đã coi tôi như bạn, tôi cũng không làm khó bạn mình. Anh nói cho trưởng khoa của mình biết, trong vòng ba ngày Lưu Siêu Cử tôi sẽ dọn sạch và nhường lại công trường, đồng thời cũng có một câu muốn chuyển lại cho trưởng khoa của các anh.
- Được, giám đốc Lưu cứ nói, tôi sẽ nhất định truyền đạt lại cho lãnh đạo.
Tiểu Từ biết rõ đám giám đốc công ty xây dựng này đều là kẻ mánh khóe thông thiên, bản thân cũng có vài phần bản lĩnh, vì vậy hắn rất khách khí với người này, vẫn giữ thái độ rất ôn hòa nhã nhặn.
- Tôi cũng cảm ơn trưởng khoa Từ, sau khi quay về mong nói với trưởng phòng của anh biết, lần này là bắn tên không quay đầu, hủy hợp đồng và bắt công ty Lập Phong chúng tôi rời đi cũng không là vấn đề, nhưng sau đó muốn chúng tôi quay lại thì hầu như là không dễ dàng như vậy.
Tiểu Từ nge dựa vào lời nói để biết Lưu Siêu Cử đang nổi giận, nhưng hắn chỉ cúi đầu cười nhạt một tiếng, trong lòng cũng không có gì sợ hãi. Dù sao khi đến đây thì trưởng khoa đã dặn dò rõ ràng rồi, chính mình chỉ nói theo như vậy là được.
Tiểu Từ chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
- Giám đốc Lưu, tôi là người nhỏ lời nhẹ, chúng ta cũng không có gì đụng chạm, mong ngài hiểu cho.
- Điều này tôi hiểu, trưởng khoa Từ, sau này nếu anh có gì cần Lưu Siêu Cử này hỗ trợ thì cứ mở miệng, chỉ cần công ty Lập Phong có thể làm được, tuyệt đối sẽ cực kỳ nghiêm túc, sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ.
Lưu Siêu Cử đứng lên khỏi ghế rồi cười ha hả nói với Tiểu Từ.
Lưu Chí Bân nhìn Tiểu Từ rời khỏi phòng mà đấm mạnh lên mặt bàn:
- Nhị thúc, chú quá khách khí với tên kia, con bà nó, chỉ là một thằng nhãi ranh mà dám chạy đến đây ăn nói như vậy.
Lưu Siêu Cử nói với vẻ mặt lạnh lẽo:
- Khó trách có câu: "Người lao động trí óc thống trị người khác, người lao động tay chân sẽ bị người khác thống trị!", cậu thật sự quá ngu dốt. Tiểu Từ đắc tội với cậu ở điểm nào? Người ta đến nói với chúng ta một tiếng, đó là chức trách, nào đắc tội với cậu? Tôi đề tỉnh cậu một câu, nếu như trưởng khoa Từ có vấn đề gì xảy ra, chú ý tôi không khách khí với cậu.
- Nhị thúc, chú nói gì vậy chứ, tiểu tử kia chỉ nói chuyện có chút khó nghe, chỉ cần chú nói một câu là cháu sẽ không chấp nhất hắn ta làm gì. Nhưng chú này, bây giờ họ Vương kia không hợp tác với chúng ta, chú xem...
Lưu Chí Bân cũng là thành phần lãnh đạo cao tầng của công ty Lập Phong, tất nhiên hắn hiểu rõ hậu quả khi cắt đứt hợp đồng lao động.
- Bỏ dở giữa chừng, tôi thấy đó là một tòa nhà xây dựng dang dở, có ai dám tiếp nhận?
Lưu Siêu Cử nói rồi nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân:
- Nếu bọn họ đã bỏ qua hợp tác với chúng ta, như vậy cũng không có mấy nhà may mắn thoát được. Thế này đi, chúng ta liên lạc với bọn họ, đến tối cùng tụ họp.
- Vâng, Nhị thúc, đến lúc đó chúng ta sẽ xem xét lại, cũng sẽ cho tên họ Vương kia biết cái gì gọi là nước đổ khó hốt.
Lưu Chí Bân hiểu ý của Lưu Siêu Cử, hắn cười hì hì nói.
- Cái gì là nước đổ khó hốt? Tiểu tử cậu cũng đừng nói loạn, đỡ để người ta chê cười.
Lưu Siêu Cử dùng ánh mắt căm tức nhìn Lưu Chí Bân, bộ dạng thật sự rất phiền muộn.
Lưu Siêu Cử cũng không sợ Vương Tử Quân cắt đứt hợp đồng với mình, nói thật, hắn thật sự đang rất lo lắng. Sau ngày hắn làm căng với Vương Tử Quân, hắn đã luôn chuẩn bị tư tưởng này. Để cho công ty Lập Phong ra đi cũng tốt, dù sao thì những người khác cũng phải đi cùng, dù cho Vương Tử Quân có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào tiếp nhận tất cả công trình được.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người phụ nữ này có bộ dạng bình thường, hơn nữa năm tháng còn lưu lại dấu vết trên vẻ mặt, có thể nói là không có bất kỳ điểm nào động lòng người. Nhưng trước nay Lưu Siêu Cử thạt sự rất tôn trọng người phụ nữ này.
- Kế toán Trần, mời chị ngồi.
Lưu Siêu Cử khẽ gật đầu với người phụ nữ kia rồi cười nói.
- Cám ơn giám đốc Lưu.
Người phụ nữ vừa nói vừa đặt văn kiện trong tay đến bên cạnh Lưu Siêu Cử rồi nói:
- Giám đốc Lưu, đây là sổ kế toán của công ty chúng ta vào thời gian tới, thật sự không tốt lắm.
Lưu Siêu Cử mở văn kiện ra xem, hắn lập tức nhíu mày, sổ kế toán này đâu phải chỉ là không tốt, thật sự là cực kỳ không tốt. Từ khi thàn lập đến nay công ty Lập Phong căn bản chưa từng trải qua tình huống lỗ lã thế này, điều này không khỏi làm cho trán hắn nổi gân xanh.
Lỗ lã, đây là sự thật, vì dù sao thì mình cũng đang đình công. Lưu Siêu Cử thầm an ủi chính mình mọt câu, việc kinh là như vậy, phải có lúc lời lúc lỗ, chính mình sao lại không chịu được chút tổn thất như vậy? Lưu Siêu Cử nghĩ đến đây rồi khẽ ngẩng đầu nói:
- Cứ kết toán khoản tiền này cho tôi. Kế toán Trần, chị cũng biết đấy, với tình huống hiện tại của công ty thì xuất hiện chút hiện tượng lỗ lã cũng khó thể tránh được.
Kế toán Trần khẽ gật đầu, sau đó tiếp nhận sổ kế toán đã có chữ ký của Lưu Siêu Cử. Nàng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giám đốc Lưu, lui một bước trời cao biển rộng, công ty chúng ta cũng không phải không bỏ ra được số tiền kia, làm gì phải cứng nhắc với bọn họ như vậy?
Nếu như là nhân viên bình thường nói ra những lời này thì Lưu Siêu Cử đã sớm giận tím mặt, nhưng bây giờ người nói là một cựu thần đi theo hắn rất lâu năm, hơn nữa lại luôn trung thành tận tâm. Vì thế lúc này tuy hắn có chút bức bối nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn.
Lưu Siêu Cử nhìn hình bóng người phụ nữ kia đi ra khỏi phòng, hắn lấy một điếu thuốc châm lửa rồi hít vào một hơi thật sâu, trong miệng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là phụ nữ, tóc dài kiến thức ngắn, cô nào biết nếu như thắng trận này thì có bao nhiêu lợi ích chứ?
- Tút tút tút.
Khi Lưu Siêu Cử còn đang chìm đắm trong cảm giác thắng lợi thì chuông điện thoại vang lên. Hắn khẽ cầm điện thoại lên, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng nói vội vàng của Lưu Chí Bân:
- Nhị thúc, không tốt rồi, đám người anh Lộ đã đi ngược lại, nghe nói bọn họ đã ký kết hợp đồng lao động với công nhân trong công ty rồi.
- Cậu nói gì?
Lưu Siêu Cử nghe được âm thanh vang lên trong điện thoại mà cảm thấy tay chân tê dại, gương mặt tràn đầy tự tin lúc này giống như bị anh đập cho một gậy, làm cho hắn thật sự choáng váng.
Lưu Chí Bân ở đầu dây bên kia lập lại một lần nữa, Lưu Siêu Cử nắm chặt điện thoại, lúc này cánh tay của hắn đã nổi gân xanh. Hắn biết chiến tuyến lần này mình tạo dựng lên để chống lại Vương Tử Quân đã hoàn toàn tan vỡ.
- Tôi biết rồi.
Lưu Siêu Cử nghe thấy đứa cháu mở miệng mắng chửi trong điện thoại, hắn cũng thật sự có chút xấu hổ. Hắn đặt điện thoại xuống, chợt cảm thấy minh giống như thoát lực, không còn chút lực lượng nào.
Thất bại, lần này là hoàn toàn thất bại, hơn nữa lại không có cơ hội hoàn thủ. Lưu Siêu Cử cảm thấy rất chán nản, lúc này hắn giống như hiểu rõ mình luôn nằm trong bàn tay của người ta, căn bản chẳng là cái quái gì.
- Giám đốc Lưu, trưởng khoa Đằng của phòng xây dựng đến, nói là muốn gặp ngài.
Khi Lưu Siêu Cử cảm thấy cực kỳ không thoải mái thì một vị chủ nhiệm văn phòng trong công ty đi đến khẽ báo cáo.
- Tôi không gặp...
Lưu Siêu Cử lúc này cũng bất chấp nhiều thứ, hắn lên tiếng làm cho hai mắt tên chủ nhiệm lóe lên cái nhìn kinh ngạc. Sau đó hắn khẽ khoát tay, tỏ ý đối phương có thể đi.
Khi các công trình lớn tiếp tục được khởi công xây dựng thì mưa gió trước đó giống như chưa từng xảy ra, tất cả biến mất sạch sẽ mà không để lại chút dấu vết. Mưa gió tiêu tán với kết quả làm cho công nhân xây dựng được ký hợp đồng với công ty, được trả lương vào đúng thời hạn, không còn tình huống bị khất nợ, đồng thời cũng có vài công trình đổi chủ.
Tất nhiên đám nhân viên công tác của khối chính quyền thành phố lại không quá chú ý đến điều này, bọn họ thấy ngày nào chủ tịch Vương đi làm cũng nở nụ cười hòa nhã, thế là người nào cũng cảm thấy thả lỏng hơn.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, nửa tháng qua đi trong vội vàng. Lúc này Vương Tử Quân đi trên đường và cảm nhận được bầu không khí khô nóng, thế là không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ chính mình thật sự chịu tội. Lâm Dĩnh Nhi được nghĩ nàng muốn về nhà và nhờ xe đi từ Đông Bộ đến Giang Thị, chính mình trực tiếp cho Thái Thần Bân chở cô nàng đi là được, cần gì phải đồng ý lời khẩn cầu của nàng, chính minh chạy đến đón chứ?
Khi Vương Tử Quân đẩy kính đen lên sống mũi thì một chiếc xe khách chạy vào bến, khi cửa xe chậm rãi mở ra thì có vài người lục tục đi xuống, trong số đó có Lâm Dĩnh Nhi đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt.
Nông thôn phong sương cũng không để lại dấu vết trên người một cô gái xinh đẹp như Lâm Dĩnh Nhi, nàng buộc mái tóc đuôi ngựa, nàng vẫn chạy về phía Vương Tử Quân với bộ dạng cực kỳ sôi nổi.
- Anh Tử Quân.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Lâm Dĩnh Nhi vui sướng kêu lên một tiếng, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ mồ hôi của Lâm Dĩnh Nhi mà tâm tình cũng tốt hẳn lên, hắn khẽ đưa tay nhận lấy balo của nàng, sau đó đưa đến một chai nước:
- Uống miếng nước đi, nhìn bộ dạng điên khùng của em kìa.
Lâm Dĩnh Nhi mở chai nước ra uống ừng ực hai ngụm, lúc này gương mặt càng đỏ thêm vài phần. Nàng cười cười với Vương Tử Quân, hai mắt to tròn chợt híp lại như vầng trăng khuyết:
- Vẫn là anh Tử Quân tốt với em, biết rõ em đang khát nước.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khả ái của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi cười nói:
- Được rồi, không cần nịnh nọt như vậy, không phải còn muốn anh mời cơm sao? Đi nhanh lên.
- Ai nói em đến bắt anh mời cơm? Đúng là quỷ keo kiệt.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ thì thầm một tiếng, sau đó lại nở nụ cười.
Vương Tử Quân lái xe đến nhưng đó không phải là chiếc xe số hai của thị ủy Đông Bộ, là chiếc xe Santana của Lý Cẩm Hồ. Hai người lên xe thì một dòng khí mát lạnh thổi ra bao phủ không gian.
- Có điều hòa thật sự rất tốt, nếu có thể lắp điều hòa trong phòng cho bọn nhỏ học bài, như vậy thì thật sự rất tuyệt.
Lâm Dĩnh Nhi đung dưa mái tóc đuôi ngựa, nàng dùng giọng cảm khái nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe Lâm Dĩnh Nhi nói mà đổ mồ hôi, thầm nghĩ một vị chủ tịch thành phố như mình về sau còn phải học tập nhiều hơn, chính mình còn không cản nổi một cô gái trẻ thế này, xem ra phải nhìn lại tư tưởng của mình.
Nhưng khi Vương Tử Quân đang cảm khái thì Lâm Dĩnh Nhi đã nói tiếp:
- Em là giáo viên thật sự rất muốn lắp đặt điều hòa cho học sinh, như vậy đến mùa hè cũng không còn quá khó chịu.
- Sẽ lắp đặt mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp:
- Nhưng đó là chuyện của vài năm sau, khi đó có muốn cản cũng không được. Vì vậy, thưa cô giáo Lâm, cô còn phải đấu tranh với vài mùa hè nữa mới được.
- Anh đúng là vô lại, trở thành chủ tịch thành phố rồi mà còn như vậy, làm hại em vừa rồi còn khen anh nức nở. Em mặc kệ, hôm nay nếu anh không mời em một bữa cơm ngon, em sẽ không đi.
Lâm Dĩnh Nhi biết mình bị Vương Tử Quân lừa gạt, thế là nàng bĩu môi dùng giọng không chịu buông tha nói.
Vương Tử Quân vừa lái xe vừa cười nói:
- Được, được, được rồi, hôm nay anh sẽ chiêu đãi Lâm đại tiểu thư một bữa, sau đó cung kính tiễn ngài xuất cảnh.
- Như vậy mới được chứ? Đúng rồi, anh nói lời này là có vấn đề, cái gì mà cung kính tiễn xuất cảnh, nói em giống như kẻ địch của anh vậy à?
Hai người nói chuyện với nhau giống như đã quay về tình huống gặp gỡ lần đầu tiên, Vương Tử Quân nhìn gương mặt sáng bóng rạng rỡ của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ấm áp.
- Dĩnh Nhi, món Tứ Xuyên chỗ này rất ngon, chúng ta vào nếm thử.
- Tốt, hai ngày qua em ở trường chỉ được ăn cà xào, thật sự làm cho dạ dày sắp bị thương. Hôm nay anh Tử Quân mời khách, xem như vung dao xẻ thịt nhà giàu.
Lâm Dĩnh Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi nói với Vương Tử Quân.
Vì hai bên đi tương đối gần nên Vương Tử Quân cảm nhận được một luồng khí tức thiếu nữ từ trên người Lâm Dĩnh Nhi phả thẳng vào mặt mình. Hắn nhìn cô gái với nụ cười sáng lạn ở bên cạnh, không hiểu vì sao trong lòng có chút không yên.
Vì hai người đến quán chưa đúng giờ cao điểm dùng cơm nên dễ dàng tìm được một gian phòng nhỏ, vì để cho nhân viên phục vụ thấy đưa hai người vào trong một gian phòng là đáng giá nên Vương Tử Quân gọi một lúc sáu món ăn không chút bủn xỉn. Coi như một bữa ăn ném ra ngoài hơn một trăm đồng, điều này làm cho gương mặt của nhân viên phục vụ đột nhiên trở nên tươi cười hớn hở như hoa.
- Anh Tử Quân, thật sự là không muốn quay về.
Lâm Dĩnh Nhi uống một ngụm trà rồi khổ sở nói.
- Không thể cũng phải về nghỉ ngơi một chút, hơn nữa bí thư Lâm cũng rất nhớ em.
Vương Tử Quân vừa cẩn thận xe dịch món ăn về phía Lâm Dĩnh Nhi vừa cười nói.
- Trở về cũng tốt, em cũng rất muốn về nhà, thế nhưng mẹ lúc nào cũng sắp xếp đối tượng cho em. Chẳng lẽ mẹ thật sự cảm thấy em không gả ra được nên cứ mãi giới thiệu như vậy sao? Đúng là tức chết mà.
Lâm Dĩnh Nhi vừa xiết chặt bàn tay vừa lén đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Lâm Dĩnh Nhi phải ra mắt? Vương Tử Quân chợt ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn cũng hiểu, bây giờ nàng đã tốt nghiệp đại học được một năm rồi, lúc này mẹ của nàng cũng nên đặt tâm tư lên chuyện chồng con cho con gái là vừa.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn biểu hiện ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân thì trong lòng thật sự rất uất ức. Tên khốn kiếp đáng giận này chẳng lẽ không có chút cảm giác nào với mình sao? Thậm chí nghe thấy mình về phải ra mắt còn có thể cười được nữa.
- Nhân viên, cho hai chai bia.
Khi Vương Tử Quân nghĩ nên ứng phó với chuyện Lâm Dĩnh Nhi về nhà ra mắt như thế nào, đột nhiên Lâm Dĩnh Nhi nói với nhân viên phục vụ đi đến đưa thức ăn.
- Vâng!
Khách muốn gọi thức uống thì tất nhiên nhân viên phục vụ sẽ không từ chối, đối với bọn họ thì khách càng gọi nhiều càng tốt, dù sao thì bọn họ cũng có được trích phần trăm khi khách uống bia rượu. Thế cho nên nhân viên phục vụ vừa rồi còn chậm tay chậm chân, sau khi nghe nói Lâm Dĩnh Nhi muốn uống bia thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ mới chạy ra đã đưa bia vào ngay, hắn khẽ cười nói:
- Dĩnh Nhi, em đi dạy dưới thôn một năm cũng không uổng phí, cũng biết quan tâm đến anh. Nhưng uống bia là không được, em nên uống nước trái cây, nếu không cũng không tốt.
- Không cần uống nước trái cây, em muốn uống bia với anh.
Lâm Dĩnh Nhi nói rồi khui hai chai bia rót vào ly, sau đó cầm lấy một ly nói:
- Anh Tử Quân, chúng ta cụng ly.
- Em học được từ ai vậy? Không được, em mau đặt ly bia xuống, nếu bí thư Lâm biết anh để em uống rượu, sợ rằng sẽ chặt đứt chân anh.
Vương Tử Quân lên tiếng, sau đó hắn chuẩn bị đưa tay cướp chiếc ly trong tay Lâm Dĩnh Nhi.
Nhưng Lâm Dĩnh Nhi giống như thật sự có quyết tâm uống bia, thế cho nên nàng đã đề phòng được chiêu thức của Vương Tử Quân. Hắn còn chưa cướp được chiếc ly trong tay thì nàng đã ngửa cổ uống cạn.
Có câu uống bia rượu được hay không cũng chẳng liên quan đến tướng mạo, khi Vương Tử Quân uống một chai bia và cảm thấy chóng mặt mơ hồ thì điều làm hắn ngạc nhiên lại xảy ra. Lâm Dĩnh Nhi ngồi bên cạnh căn bản không có vấn đề, hai mắt to lại giống như càng thêm sáng ngời.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không ngờ mình uống bia vào lại tỉnh như vậy. Vương Tử Quân nhìn cặp mắt to tròn nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không thể không thừa nhận trên đời này có người trời sinh uống được bia rượu.
- Dĩnh Nhi, nếu không chúng ta tìm một chỗ nghĩ ngơi rồi ngày mai hãy về.
Vương Tử Quân lắc lắc đầu, hắn khẽ nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Không cần, anh Tử Quân, hôm nay xe chạy từ thành phố Đông Bộ sang Giang Thị chỉ hơn nửa giờ mà thôi, em cũng không muốn để đến ngày mai.
Lâm Dĩnh Nhi lắc đầu, nàng dùng giọng kiên định nói với Vương Tử Quân.
- Sáng mai anh sẽ để Thần Bân đưa em đi.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ đề nghị.
- Dù sao anh cũng là chủ tịch thành phố, thật sự rất bận rộn, chẳng qua em cũng không thích bị người ta đưa đi, em còn muốn ngồi xe đường dài.
Lâm Dĩnh Nhi nói rồi nở nụ cười nghịch ngợm với Vương Tử Quân, sau đó nàng đột nhiên nói:
- Anh Tử Quân, nói với anh một chuyện.
- Chuyện gì?
Vương Tử Quân nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đang đi đến gần rồi khẽ hỏi.
- Anh Tử Quân, cũng đừng nên cau mày nhiều giống như có ai thiếu nợ tiền chưa trả cho anh vậy, anh phải cười nhiều lên, cười nhiều mới tốt cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi nói, sau đó nàng giống như hóa thành một con chim yến nhanh chóng đi ra khỏi quán ăn.
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Lâm Dĩnh Nhi mà sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, hắn quay mặt nhìn vào tấm cửa kính, cũng phải thừa nhận câu nói của Lâm Dĩnh Nhi.
Sau khi dùng nước mát rửa mặt, Vương Tử Quân chuẩn bị lái xe đưa Lâm Dĩnh Nhi đến bến xe, nhưng khi hắn kéo cửa xe lại bị Lâm Dĩnh Nhi ngăn cản:
- Anh Tử Quân, bây giờ anh lái xe thì rõ ràng là say rượu lái xe, anh là một chủ tịch thành phố thì cũng phải làm gương tốt.
Vương Tử Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn dù biết chính mình bây giờ lái xe không có vấn đề, nhưng Lâm Dĩnh Nhi nói cũng đúng, hắn lập tức nói:
- Được, coi như em nói đúng, vậy chúng ta bắt xe đi.
- Em nói đúng thì có nên ban thưởng gì không?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt chớp chớp.
- Có ban thưởng, tất nhiên là có ban thưởng, nói đi, em muốn ban hưởng cái gì?
Vương Tử Quân nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ cười nói.
- Dù sao thì bến xe cũng không cách quá xa chỗ này, đến đó sớm thì chúng ta cũng phải chờ, hay là đi bộ đến bến xe nhé?
Lâm Dĩnh Nhi ngửa đầu nhìn về phía bến xe, sau đó nàng dùng giọng có chút chờ mong nói với Vương Tử Quân.
"Đi bộ đến bến xe?"
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn mặt trời nóng bỏng, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Lâm Dĩnh Nhi, cuối cùng hắn cũng gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta đi.
Ra khỏi quán ăn, Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi sóng vai đi trên đường cái thành phố Đông Bộ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đất nóng bỏng, Vương Tử Quân đi trên đường một lát đã vã đầy mồ hôi. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi thì lại khác hẳn, lúc này nàng có vẻ rất vui, rất sinh động, bước tiến nhẹ nhàng giống như một con nai con đang đùa nghịch trên bãi cỏ, liên tục nhảy cẫng lên.
- Dĩnh Nhi, hay là chúng ta bắt xe thôi, ánh nắng mặt trời quá gay gắt, anh thì không sao nhưng nếu em đi dưới nắng mà cháy đen, như vậy anh cũng đau lòng.
Vương Tử Quân tuy không muốn làm Lâm Dĩnh Nhi mất vui, nhưng hắn càng lúc càng thấy nóng, hắn thật sự sắp sinh ra cảm giác không thể chống đỡ được nữa.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười khúc khích nói:
- Em rám đen thì anh sẽ thật sự đau lòng sao?
Vương Tử Quân vốn chỉ tìm một lý do để thoái thác, bây giờ Lâm Dĩnh Nhi chợt hỏi như vậy, trong lòng còn chưa kịp phát giác ra vấn đề:
- Tất nhiên là thật.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ cắn môi, ngay sau đó nàng lại nở nụ cười sáng ngời. Khi chủ tịch Vương còn cho rằng sắp bắt taxi và mình sắp rời khỏi bể khổ, nhưng lại nghe thấy một tiếng "bộp" vang lên, trong tay Lâm Dĩnh Nhi chợt xuất hiện một cây dù. Nàng đặt dây dù lên vai rồi nói:
- Anh Tử Quân, vốn em còn muốn cùng anh đi dưới nắng, nhưng anh đã sợ da em rám đen, như vậy em sẽ dùng dù vậy.
Vương Tử Quân nhìn mặt trời sáng rực trên đỉnh đầu, lại nhìn cô gái đi bên cạnh được chiếc ô che mát rượi, thế là cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo Lâm Dĩnh Nhi về phương xa.
Trên đường đến bến xe thì Lâm Dĩnh Nhi vẫn nói không ngừng, thế nhưng điều nàng nói nhiều nhất chính là cuộc sống ở trong thôn. Chỉ cần nhìn vào lời nói của nàng, có thể thấy nàng rất thích nghề giáo của mình.
- Anh Tử Quân, nếu không có chị Tiểu Bắc thì anh sẽ thích em chứ?
Khi Vương Tử Quân cảm thấy mình xem như hoàn thành nhiệm vụ tiễn chân Lâm Dĩnh Nhi, khi nàng sắp lên xe, nàng chợt quay đầu lại ghé sát tai hắn khẽ hỏi một câu như vậy.
Vương Tử Quân nghe được những lời này mà đứng ngây người, Lâm Dĩnh Nhi nói dứt lời cũng nhanh chóng chạy lên xe.
Hình bóng yểu điệu của Lâm Dĩnh Nhi như một con nai con nhanh chóng biến mất trong đám người, nhưng lúc này Vương Tử Quân nhìn hình bóng của nàng mà thật sự có chút choáng váng.
...
- Chủ tịch Vương, tối nay anh có rảnh không? Tôi vừa vặn có vài người bạn học trường đảng đến chơi, nếu anh có thời gian, tôi cũng mong anh đến cho tôi chút thể diện.
Trương Thông cười hì hì nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
Những ngày qua Trương Thông thật sự rất siêng đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hơn nữa trong lúc đó luôn chú ý sử dụng những chuyện nhỏ nhặt để làm tăng tiến mối quan hệ giữa đôi bên. Mục đích của Trương Thông làm như vậy không chỉ là Vương Tử Quân hiểu rõ, thậm chí dù là người bình thường cũng hiểu rất rõ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười hì hì của Trương Thông, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bạn học của chủ tịch Trương tất nhiên sẽ là khách quý của thành phố Đông Bộ, tôi bây giờ dù không có thời gian cũng phải tạo ra thời gian, cũng xem như làm tốt công tác chiêu đãi, nếu không các cán bộ trên tỉnh lại bảo thành phố Đông Bộ chúng ta không hiểu lễ nghĩa.
Trương Thông thấy Vương Tử Quân đồng ý với lời đề nghị của mình thì tỏ ra rất vui, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, những người bạn học của tôi chủ yếu đến vì hướng về phía ngài. Bọn họ vốn gọi tôi đến thành phố Sơn Viên tụ hội, thế nhưng tôi nói nên đến Đông Bộ, những ngày này có lẽ chủ tịch Vương cũng không bận rộn nhiều việc, thế là bọn họ đều chạy đến đây. Thật sự cũng không biết bọn họ đến vì nể mặt một người bạn học cũ như tôi hay là đến để kết giao với vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉn Sơn Nam đây nữa.
- Anh Trương ơi là anh Trương, anh nói như vậy giống như tôi cướp hết hào quang của anh, nhưng anh càng nói như vậy thì tôi càng muốn đi. Người ta dù sao cũng một mực hướng về phía tôi, dù thế nào thì tôi cũng không thể để cho người ta thất vọng được, có phải không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Thông rồi dùng giọng đùa giỡn nói.
Trương Thông nhìn Vương Tử Quân nở nụ cười mà cũng nhanh chóng cười theo. Lần này hắn mời Vương Tử Quân tham gia tụ hội, một mặt để Vương Tử Quân cho mình chút thể diện, quan trọng là hắn muốn thông qua buổi tụ hội lần này để cho Vương Tử Quân biết chút lực ảnh hưởng của mình. Kết quả là sau này có tranh chấp cho vị trí phó chủ tịch thường ủy, chủ tịch Vương Tử Quân sẽ luôn đứng về phía bên mình.
Trương Thông là phó chủ tịch thành phố, nguyện vọng lớn nhất của hắn là tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ. Bây giờ vị trí phó chủ tịch thường vụ đã có người chen vào, như vậy mục tiêu của hắn là vị trí phó chủ tịch thường ủy. Trong quá trình tranh chấp cho vị trí phó chủ tịch thường ủy, ý kiến của một vị chủ tịch như Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng.
Trong cảm giác của Trương Thông, hắn cảm thấy Vương Tử Quân tuy đã có thiên hướng về phía mình nhưng nếu muốn hoàn toàn hất văng những đối tượng cạnh tranh khác, hắn phải tiến thêm một bước trong công tác gia tăng độ nặng của mình trong mắt chủ tịch Vương, vì thế hắn mới kéo đám bạn học ở trường đảng tỉnh ủy đến tụ hội ở thành phố Đông Bộ. Đây là sự việc nhất cữ lưỡng tiện, vừa cho người ta thấy địa vị của mình ở thành phố Đông Bộ, vừa thông qua đám bạn học cũ để cho chủ tịch Vương thấy các mối quan hệ của mình.
Tự mình tạo dựng ra các mối quan hệ, đây chính là câu nói được Trương Thông thừa nhận. Sau khi hắn cười nói vài câu với Vương Tử Quân thì mỉm cười rời khỏi phòng.
Khi Trương Thông rời khỏi phòng thì vẻ mặt đầy nụ cười của Vương Tử Quân trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thông, nhưng vị trí phó chủ tịch thường ủy thật sự tác động đến không ít người, một vài vị cán bộ cấp cục ở các huyện cũng cố gắng chạy đi qua lại, lúc này một vị trí phó chủ tịch để trống, thật sự là ai cũng muốn mình được tiến lên một bước.
Bây giờ trong ban ngành thường ủy của thành phố Đông Bộ còn thiếu một vị trí phó chủ tịch thường ủy và chủ tịch mặt trận tổ quốc. Phía tỉnh ủy có truyền đến tin đồn, chính là tỉnh ủy thật sự thông qua phương thức đề bạt cán bộ tại chỗ, vì vậy mà bầu không khí thành phố Đông Bộ vốn vì sự kiện Tiết Diệu Tiến bị điều đi mà trở nên trầm thấp, bây giờ sĩ khí lại tăng lên rất cao.
Một vị phó chủ tịch thường ủy, một vị chủ tịch mặt trận tổ quốc, hai nhân sự này nếu thay đổi và vận dụng thỏa đáng thì không phải chỉ là có hai người được lợi. Trong hai vị trí này, Vương Tử Quân cảm thấy chức vụ phó chủ tịch thường ủy chính là thứ mà mình cần phải nắm bắt.
Vương Tử Quân là một chủ tịch thành phố, bây giờ phó chủ tịch thường vụ Phùng Chí Trường chính là một cây đinh của Đổng Quốc Khánh ở trong khối chính quyền thành phố, nếu như Vương Tử Quân không nắm được vị trí phó chủ tịch thường ủy, như vậy vị trí chủ tịch của hắn thật sự rất nguy hiểm. Vì thế những ngày qua hắn chú tâm đến công tác tìm quyền lợi cho công nhân lao động, vừa chú ý đến phương diện đề cử vị trí phó chủ tịch thường ủy.
- Chủ tịch Vương!
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Thái Nguyên Thương đi vào phòng, hắn đặt một phần văn kiện lên bàn của Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đến văn phòng thị ủy báo cáo, tôi thấy chủ tịch Tôn từ trong phòng bí thư Đổng đi ra ngoài.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó hắn nói:
- Chủ tịch Tôn đến báo cáo công tác với bí thư Đổng là một chuyện rất bình thường.
Thái Nguyên Thương cũng không nói thêm điều gì, mục đích của hắn chính là đến báo cáo chuyện này cho Vương Tử Quân. Hắn cười một tiếng, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay tôi nghe đám nhân viên nghị luận với nhau, nói là chủ tịch Tôn có niên hạn nhận chức phó chủ tịch lâu năm hơn cả chủ tịch Trương, vì thế tiến lên vị trí phó chủ tịch thường ủy phải là chủ tịch Tôn.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, Thái Nguyên Thương nhìn dãy số gọi đến, hắn cũng không lập tức cầm lên như trước kia mà trầm giọng nói với Vương Tử Quân:
- Là bí thư Đổng.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Thái Nguyên Thương, hắn khẽ nhấc điện thoại lên, sau đó alo một tiếng. Đầu dây bên kia chợt truyền đến một giọng nói cởi mở:
- Chủ tịch Vương phải không? Tôi là Đổng Quốc Khánh, bây giờ anh có rảnh không?
- Chào bí thư Đổng, tôi cũng không có chuyện gì gấp.
Vương Tử Quân cũng nở nụ cười sáng lạn nói.
- Nếu không có chuyện gì gấp thì anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến, chỗ này của tôi mới được người ta tặng cà phê, nói là từ nước ngoài mang về. Tôi muốn hai chúng ta thưởng thức một chút, để xem cà phê nước ngoài mang về có khác gì với cà phê trong nước không.
Đổng Quốc Khánh tuy nói rất khách khí nhưng lại mang theo chút hương vị không cho phép đặt nghi vấn. Tuy Vương Tử Quân cùng cấp với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, là người có ưu thế trời sinh.
- Được, tôi sẽ qua ngay.
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, sau đó Đổng Quốc Khánh ở bên kia cúp điện thoại, hắn cũng tiện tay cúp điện thoại.
Thái Nguyên Thương vẫn ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cũng nghe rõ ràng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Tuy hắn tràn đầy nghi ngờ với lời lời mời Vương Tử Quân sang uống cà phê của Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn vẫn cô gắng chặn hoài nghi trong lòng mình.
Sau khi nông dân vào thành phố làm việc được đảm bảo sẽ trả lương đúng ngày tháng thì lực ảnh hưởng của chủ tịch Vương ở thành phố Đông Bộ được tăng cường mạnh mẽ. Tuy không nói đến lực ảnh hưởng của bí thư Đổng, thế nhưng Thái Nguyên Thương có thể đoán được bí thư Đổng là người muốn đẩy mạnh công tác học tập lý luận để gia tăng lực ảnh hưởng của mình sẽ cực kỳ không thích sự kiện vừa rồi.
- Nguyên Thương, hôm nay cũng không có đại sự gì, anh nên về sớm một chút, cũng đừng để cho người nhà chờ quá lâu.
Vương Tử Quân vừa dọn những văn kiện trên mặt bàn bỏ vào ngăn kéo vừa cười nói:
- Đồng thời, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Thái Nguyên Thương chợt sững sờ, hắn ngây người trong giây lát mới kịp cho ra phản ứng. Thật sự là như vậy, hôm nay là sinh nhật hắn, nếu không phải Vương Tử Quân nhắc nhở, hắn loay hoay bận rộn mà đầu óc choáng váng, thật sự giống như đã quên cả sinh nhật của mình.
Thái Nguyên Thương nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân thì không hiểu vì sao lại sinh ra chút đau xót, thế nhưng hắn là cán bộ lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn khống chế tâm tình của mình rất tốt.
- Cám ơn chủ tịch Vương.
Thái Nguyên Thương rất muốn nói gì đó với Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ nói ra được những lời như vậy. Vương Tử Quân vỗ vỗ vai Thái Nguyên Thương rồi nói:
- Đáng lý hôm nay là sinh nhật của anh, tôi là lãnh đạo cũng cần mời anh một bữa cơm, nhưng những ngày qua anh thật sự quá bận rộn, có thể nói là không có mấy thời gian cho gia đình, tôi cảm thấy anh nên dành thời gian đặc biệt hôm nay cho bọn họ. Vài ngày nữa chúng ta sẽ tụ tập vui vẻ một bữa.
Vương Tử Quân cùng Thái Nguyên Thương rời khỏi phòng, vài phút sau hắn đã đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư Đổng Quốc Khánh. Thư ký được bí thư Đổng Quốc Khánh sắp xếp sẵn, khi Vương Tử Quân đi đến hành lang thì đã tiến ra mỉm cười chào đón.
Khi Vương Tử Quân đẩy cửa phòng, Đổng Quốc Khánh đang ngồi trên ghế sa lông cầm một bộ trà cụ màu trắng lên xem xét, thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn nói ngay:
- Mọi người nói ngựa tốt phải có yên tốt, vì tạo ra chút tư tưởng cho chúng ta uống cà phê lần này, tôi tìm một bộ trà cụ mới, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Vương Tử Quân nhìn ấm trà nhỏ, không ngờ bên trong lại đựng cà phê, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Đổng, mặc kệ nó có hợp không, chỉ cần hai người chúng ta thỏi mái là được.
- Chủ tịch nói những lời này rất hay, vậy thì nếm thử chút cà phê của tôi xem thế nào.
Đổng Quốc Khánh vừa dịch ra nhường chỗ cho Vương Tử Quân vừa rót cà phê ra hai chiếc ly trà sứ trắng.
- Chủ tịch Vương, đây là một đồng sự cũ của tôi ra nước ngoài khảo sát cố gắng mang về vài túi cà phê, còn hỏi tôi muốn cà phê hòa tan hay cà phê bột, tôi thì thật sự chẳng hiểu gì. Anh ấy nói cà phê hòa tan có thể trực tiếp pha vào nước như pha trà, anh ấy cho tôi một bịch lớn, tôi cung không hiểu bên trên viết chữ gì, chúng ta uống trước rồi nói sau.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa nâng ly mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng nâng ly trà lên nhấp một ngụm cà phê, ngay sau đó một hương vị đắng chát tràn ngập khóe miệng. Vương Tử Quân thật sự không biết nhiều về cà phê nhưng có thể căn cứ vào mùi vị để cảm thấy thứ này không phù hợp, tất nhiên với địa vị của bí thư Đổng thì người tặng phải chọn loại cà phê tốt, vì vậy điểm không phù hợp chính là tay nghề pha cà phê của bí thư Đổng.
Khi Vương Tử Quân đặt ly cà phê xuống bàn với ve mặt bất động thì Đổng Quốc Khánh cũng cau mày đặt ly xuống, hắn cười khổ với Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Tử Quân, xem ra thứ này có vẻ không đúng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cân nhắc của Đổng Quốc Khánh, hắn cười ha hả nói:
- Tôi cũng cảm thấy có chút không đúng, nhưng thứ này đã vượt qua đại dương đến ly của chúng ta, thế cho nên chúng ta hãy uống vào một chút, cũng không phụ tâm ý của người đưa về.
- Hì hì, vốn có ý mời anh đến nếm món ngon, không ngờ lại bắt anh phải chịu khổ với thứ nước đắng chát này.
Đổng Quốc Khánh nói rồi đặt ly xuống, hắn đột nhiên chuyển chủ đề:
- Chủ tịch Tử Quân, hôm nay tôi mời anh đến, ngoài chuyện uống cà phê, thực chất còn có chuyện muốn giao lưu trao đổi với anh. Hai người chúng ta hầu như đều có trọng trách ở thành phố Đông Bộ, vài tháng này anh có cảm nhận gì thì tôi không rõ, thế nhưng tôi lại sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không làm tốt công tác, phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh kéo chủ đề lên chính sự thì cũng không nhiều lời, hắn lẳng lặng nhìn Đổng Quốc Khánh, đợi đối phương nói tiếp.
- May mà hai tháng qua tôi thật sự được chủ tịch Vương và các vị thường ủy giúp đỡ, công tác của thành phố Đông Bộ chúng ta xem như vững vàng, đặc biệt là ở phương diện bảo vệ quyền lợi của công nhân, càng là đi đầu trong tỉnh. Hôm trước tôi đến báo cáo công tác cho bí thư Lưu, anh ấy còn nói lời khen ngợi, còn yêu cầu thành phố Đông Bộ tổng kết kinh nghiệm phổ biến ra toàn tỉnh.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh mở miệng nói nhiều lời khích lệ như vậy thì trong lòng cang thêm cảnh giác, có câu đánh một gậy sẽ cho một củ cà rốt, hôm nay Đổng Quốc Khánh khen ngợi mình, tuyệt đối không đơn giản chỉ là như vậy.
- Bí thư Đổng, thành phố Đông Bộ có được thành phố thật sự không xa rời sự lãnh đạo của ngài, nếu không có ngài cầm lái cả thành phố Đông Bộ, chúng tôi nào có thể thả lỏng chân tay công tác như vậy được?
Câu trả lời lão luyện của Vương Tử Quân làm cho ánh mắt Đổng Quốc Khánh chợt lóe lên, hắn tuyệt đối càng ngày càng xem ra không hiểu vị trợ thủ của mình. Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình xem xét sự việc này, hắn có chút trầm ngâm, sau đó quyết định nói ra mục đích hẹn gặp Vương Tử Quân vào lúc này.
Bí Thư Trùng Sinh
- Trưởng khoa Từ, cũng đừng chấp nhất với cháu tôi, nó là như vậy đấy, một khi kích động thì ăn nói không ra gì.
- Giám đốc Lưu cũng không cần gọi tôi là trưởng khoa Từ, tôi chỉ là một cán bộ của khoa xây dựng cơ bản mà thôi, anh gọi tôi Tiểu Từ là được.
Tên cán bộ trẻ tuổi bên kia cưan bản là không thèm nể mặt Lưu Siêu Cử, hắn cười nói:
- Trưởng khoa của chúng tôi nói, chúng tôi hợp tác với công ty Lập Phong không phải lần một lần hai, cũng coi như là bạn, chuyện này hai nhà chúng ta nên phối hợp cho tốt, tiền sẽ phải đưa cho quý công ty thì phòng giáo dục chúng tôi sẽ không đưa thiếu một đồng. Cũng kính xin quý công ty sắp xếp nhân thủ thanh lý sân bãi để cho công ty khác tiến vào tiếp tục xây dựng.
"Công ty khác tiến vào?"
Lưu Chí Bân hừ lạnh một tiếng, hai mắt giống như muốn lồi cả ra ngoài. Lần này hắn có biểu hiện như vậy nhưng tên cán bộ thanh niên kia không thèm nhìn, hắn chỉ nhìn qua Lưu Siêu Cử ở phía đối diện mà thôi.
Trên mặt Lưu Siêu Cử vẫn nở nụ cười nhạt, hắn lấy ra một điếu thuốc rồi thản nhiên nói:
- Trưởng khoa Từ, trưởng khoa của các cậu đã coi tôi như bạn, tôi cũng không làm khó bạn mình. Anh nói cho trưởng khoa của mình biết, trong vòng ba ngày Lưu Siêu Cử tôi sẽ dọn sạch và nhường lại công trường, đồng thời cũng có một câu muốn chuyển lại cho trưởng khoa của các anh.
- Được, giám đốc Lưu cứ nói, tôi sẽ nhất định truyền đạt lại cho lãnh đạo.
Tiểu Từ biết rõ đám giám đốc công ty xây dựng này đều là kẻ mánh khóe thông thiên, bản thân cũng có vài phần bản lĩnh, vì vậy hắn rất khách khí với người này, vẫn giữ thái độ rất ôn hòa nhã nhặn.
- Tôi cũng cảm ơn trưởng khoa Từ, sau khi quay về mong nói với trưởng phòng của anh biết, lần này là bắn tên không quay đầu, hủy hợp đồng và bắt công ty Lập Phong chúng tôi rời đi cũng không là vấn đề, nhưng sau đó muốn chúng tôi quay lại thì hầu như là không dễ dàng như vậy.
Tiểu Từ nge dựa vào lời nói để biết Lưu Siêu Cử đang nổi giận, nhưng hắn chỉ cúi đầu cười nhạt một tiếng, trong lòng cũng không có gì sợ hãi. Dù sao khi đến đây thì trưởng khoa đã dặn dò rõ ràng rồi, chính mình chỉ nói theo như vậy là được.
Tiểu Từ chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
- Giám đốc Lưu, tôi là người nhỏ lời nhẹ, chúng ta cũng không có gì đụng chạm, mong ngài hiểu cho.
- Điều này tôi hiểu, trưởng khoa Từ, sau này nếu anh có gì cần Lưu Siêu Cử này hỗ trợ thì cứ mở miệng, chỉ cần công ty Lập Phong có thể làm được, tuyệt đối sẽ cực kỳ nghiêm túc, sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ.
Lưu Siêu Cử đứng lên khỏi ghế rồi cười ha hả nói với Tiểu Từ.
Lưu Chí Bân nhìn Tiểu Từ rời khỏi phòng mà đấm mạnh lên mặt bàn:
- Nhị thúc, chú quá khách khí với tên kia, con bà nó, chỉ là một thằng nhãi ranh mà dám chạy đến đây ăn nói như vậy.
Lưu Siêu Cử nói với vẻ mặt lạnh lẽo:
- Khó trách có câu: "Người lao động trí óc thống trị người khác, người lao động tay chân sẽ bị người khác thống trị!", cậu thật sự quá ngu dốt. Tiểu Từ đắc tội với cậu ở điểm nào? Người ta đến nói với chúng ta một tiếng, đó là chức trách, nào đắc tội với cậu? Tôi đề tỉnh cậu một câu, nếu như trưởng khoa Từ có vấn đề gì xảy ra, chú ý tôi không khách khí với cậu.
- Nhị thúc, chú nói gì vậy chứ, tiểu tử kia chỉ nói chuyện có chút khó nghe, chỉ cần chú nói một câu là cháu sẽ không chấp nhất hắn ta làm gì. Nhưng chú này, bây giờ họ Vương kia không hợp tác với chúng ta, chú xem...
Lưu Chí Bân cũng là thành phần lãnh đạo cao tầng của công ty Lập Phong, tất nhiên hắn hiểu rõ hậu quả khi cắt đứt hợp đồng lao động.
- Bỏ dở giữa chừng, tôi thấy đó là một tòa nhà xây dựng dang dở, có ai dám tiếp nhận?
Lưu Siêu Cử nói rồi nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân:
- Nếu bọn họ đã bỏ qua hợp tác với chúng ta, như vậy cũng không có mấy nhà may mắn thoát được. Thế này đi, chúng ta liên lạc với bọn họ, đến tối cùng tụ họp.
- Vâng, Nhị thúc, đến lúc đó chúng ta sẽ xem xét lại, cũng sẽ cho tên họ Vương kia biết cái gì gọi là nước đổ khó hốt.
Lưu Chí Bân hiểu ý của Lưu Siêu Cử, hắn cười hì hì nói.
- Cái gì là nước đổ khó hốt? Tiểu tử cậu cũng đừng nói loạn, đỡ để người ta chê cười.
Lưu Siêu Cử dùng ánh mắt căm tức nhìn Lưu Chí Bân, bộ dạng thật sự rất phiền muộn.
Lưu Siêu Cử cũng không sợ Vương Tử Quân cắt đứt hợp đồng với mình, nói thật, hắn thật sự đang rất lo lắng. Sau ngày hắn làm căng với Vương Tử Quân, hắn đã luôn chuẩn bị tư tưởng này. Để cho công ty Lập Phong ra đi cũng tốt, dù sao thì những người khác cũng phải đi cùng, dù cho Vương Tử Quân có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào tiếp nhận tất cả công trình được.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người phụ nữ này có bộ dạng bình thường, hơn nữa năm tháng còn lưu lại dấu vết trên vẻ mặt, có thể nói là không có bất kỳ điểm nào động lòng người. Nhưng trước nay Lưu Siêu Cử thạt sự rất tôn trọng người phụ nữ này.
- Kế toán Trần, mời chị ngồi.
Lưu Siêu Cử khẽ gật đầu với người phụ nữ kia rồi cười nói.
- Cám ơn giám đốc Lưu.
Người phụ nữ vừa nói vừa đặt văn kiện trong tay đến bên cạnh Lưu Siêu Cử rồi nói:
- Giám đốc Lưu, đây là sổ kế toán của công ty chúng ta vào thời gian tới, thật sự không tốt lắm.
Lưu Siêu Cử mở văn kiện ra xem, hắn lập tức nhíu mày, sổ kế toán này đâu phải chỉ là không tốt, thật sự là cực kỳ không tốt. Từ khi thàn lập đến nay công ty Lập Phong căn bản chưa từng trải qua tình huống lỗ lã thế này, điều này không khỏi làm cho trán hắn nổi gân xanh.
Lỗ lã, đây là sự thật, vì dù sao thì mình cũng đang đình công. Lưu Siêu Cử thầm an ủi chính mình mọt câu, việc kinh là như vậy, phải có lúc lời lúc lỗ, chính mình sao lại không chịu được chút tổn thất như vậy? Lưu Siêu Cử nghĩ đến đây rồi khẽ ngẩng đầu nói:
- Cứ kết toán khoản tiền này cho tôi. Kế toán Trần, chị cũng biết đấy, với tình huống hiện tại của công ty thì xuất hiện chút hiện tượng lỗ lã cũng khó thể tránh được.
Kế toán Trần khẽ gật đầu, sau đó tiếp nhận sổ kế toán đã có chữ ký của Lưu Siêu Cử. Nàng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giám đốc Lưu, lui một bước trời cao biển rộng, công ty chúng ta cũng không phải không bỏ ra được số tiền kia, làm gì phải cứng nhắc với bọn họ như vậy?
Nếu như là nhân viên bình thường nói ra những lời này thì Lưu Siêu Cử đã sớm giận tím mặt, nhưng bây giờ người nói là một cựu thần đi theo hắn rất lâu năm, hơn nữa lại luôn trung thành tận tâm. Vì thế lúc này tuy hắn có chút bức bối nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn.
Lưu Siêu Cử nhìn hình bóng người phụ nữ kia đi ra khỏi phòng, hắn lấy một điếu thuốc châm lửa rồi hít vào một hơi thật sâu, trong miệng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là phụ nữ, tóc dài kiến thức ngắn, cô nào biết nếu như thắng trận này thì có bao nhiêu lợi ích chứ?
- Tút tút tút.
Khi Lưu Siêu Cử còn đang chìm đắm trong cảm giác thắng lợi thì chuông điện thoại vang lên. Hắn khẽ cầm điện thoại lên, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng nói vội vàng của Lưu Chí Bân:
- Nhị thúc, không tốt rồi, đám người anh Lộ đã đi ngược lại, nghe nói bọn họ đã ký kết hợp đồng lao động với công nhân trong công ty rồi.
- Cậu nói gì?
Lưu Siêu Cử nghe được âm thanh vang lên trong điện thoại mà cảm thấy tay chân tê dại, gương mặt tràn đầy tự tin lúc này giống như bị anh đập cho một gậy, làm cho hắn thật sự choáng váng.
Lưu Chí Bân ở đầu dây bên kia lập lại một lần nữa, Lưu Siêu Cử nắm chặt điện thoại, lúc này cánh tay của hắn đã nổi gân xanh. Hắn biết chiến tuyến lần này mình tạo dựng lên để chống lại Vương Tử Quân đã hoàn toàn tan vỡ.
- Tôi biết rồi.
Lưu Siêu Cử nghe thấy đứa cháu mở miệng mắng chửi trong điện thoại, hắn cũng thật sự có chút xấu hổ. Hắn đặt điện thoại xuống, chợt cảm thấy minh giống như thoát lực, không còn chút lực lượng nào.
Thất bại, lần này là hoàn toàn thất bại, hơn nữa lại không có cơ hội hoàn thủ. Lưu Siêu Cử cảm thấy rất chán nản, lúc này hắn giống như hiểu rõ mình luôn nằm trong bàn tay của người ta, căn bản chẳng là cái quái gì.
- Giám đốc Lưu, trưởng khoa Đằng của phòng xây dựng đến, nói là muốn gặp ngài.
Khi Lưu Siêu Cử cảm thấy cực kỳ không thoải mái thì một vị chủ nhiệm văn phòng trong công ty đi đến khẽ báo cáo.
- Tôi không gặp...
Lưu Siêu Cử lúc này cũng bất chấp nhiều thứ, hắn lên tiếng làm cho hai mắt tên chủ nhiệm lóe lên cái nhìn kinh ngạc. Sau đó hắn khẽ khoát tay, tỏ ý đối phương có thể đi.
Khi các công trình lớn tiếp tục được khởi công xây dựng thì mưa gió trước đó giống như chưa từng xảy ra, tất cả biến mất sạch sẽ mà không để lại chút dấu vết. Mưa gió tiêu tán với kết quả làm cho công nhân xây dựng được ký hợp đồng với công ty, được trả lương vào đúng thời hạn, không còn tình huống bị khất nợ, đồng thời cũng có vài công trình đổi chủ.
Tất nhiên đám nhân viên công tác của khối chính quyền thành phố lại không quá chú ý đến điều này, bọn họ thấy ngày nào chủ tịch Vương đi làm cũng nở nụ cười hòa nhã, thế là người nào cũng cảm thấy thả lỏng hơn.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, nửa tháng qua đi trong vội vàng. Lúc này Vương Tử Quân đi trên đường và cảm nhận được bầu không khí khô nóng, thế là không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ chính mình thật sự chịu tội. Lâm Dĩnh Nhi được nghĩ nàng muốn về nhà và nhờ xe đi từ Đông Bộ đến Giang Thị, chính mình trực tiếp cho Thái Thần Bân chở cô nàng đi là được, cần gì phải đồng ý lời khẩn cầu của nàng, chính minh chạy đến đón chứ?
Khi Vương Tử Quân đẩy kính đen lên sống mũi thì một chiếc xe khách chạy vào bến, khi cửa xe chậm rãi mở ra thì có vài người lục tục đi xuống, trong số đó có Lâm Dĩnh Nhi đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt.
Nông thôn phong sương cũng không để lại dấu vết trên người một cô gái xinh đẹp như Lâm Dĩnh Nhi, nàng buộc mái tóc đuôi ngựa, nàng vẫn chạy về phía Vương Tử Quân với bộ dạng cực kỳ sôi nổi.
- Anh Tử Quân.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Lâm Dĩnh Nhi vui sướng kêu lên một tiếng, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ mồ hôi của Lâm Dĩnh Nhi mà tâm tình cũng tốt hẳn lên, hắn khẽ đưa tay nhận lấy balo của nàng, sau đó đưa đến một chai nước:
- Uống miếng nước đi, nhìn bộ dạng điên khùng của em kìa.
Lâm Dĩnh Nhi mở chai nước ra uống ừng ực hai ngụm, lúc này gương mặt càng đỏ thêm vài phần. Nàng cười cười với Vương Tử Quân, hai mắt to tròn chợt híp lại như vầng trăng khuyết:
- Vẫn là anh Tử Quân tốt với em, biết rõ em đang khát nước.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khả ái của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không khỏi cười nói:
- Được rồi, không cần nịnh nọt như vậy, không phải còn muốn anh mời cơm sao? Đi nhanh lên.
- Ai nói em đến bắt anh mời cơm? Đúng là quỷ keo kiệt.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ thì thầm một tiếng, sau đó lại nở nụ cười.
Vương Tử Quân lái xe đến nhưng đó không phải là chiếc xe số hai của thị ủy Đông Bộ, là chiếc xe Santana của Lý Cẩm Hồ. Hai người lên xe thì một dòng khí mát lạnh thổi ra bao phủ không gian.
- Có điều hòa thật sự rất tốt, nếu có thể lắp điều hòa trong phòng cho bọn nhỏ học bài, như vậy thì thật sự rất tuyệt.
Lâm Dĩnh Nhi đung dưa mái tóc đuôi ngựa, nàng dùng giọng cảm khái nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe Lâm Dĩnh Nhi nói mà đổ mồ hôi, thầm nghĩ một vị chủ tịch thành phố như mình về sau còn phải học tập nhiều hơn, chính mình còn không cản nổi một cô gái trẻ thế này, xem ra phải nhìn lại tư tưởng của mình.
Nhưng khi Vương Tử Quân đang cảm khái thì Lâm Dĩnh Nhi đã nói tiếp:
- Em là giáo viên thật sự rất muốn lắp đặt điều hòa cho học sinh, như vậy đến mùa hè cũng không còn quá khó chịu.
- Sẽ lắp đặt mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp:
- Nhưng đó là chuyện của vài năm sau, khi đó có muốn cản cũng không được. Vì vậy, thưa cô giáo Lâm, cô còn phải đấu tranh với vài mùa hè nữa mới được.
- Anh đúng là vô lại, trở thành chủ tịch thành phố rồi mà còn như vậy, làm hại em vừa rồi còn khen anh nức nở. Em mặc kệ, hôm nay nếu anh không mời em một bữa cơm ngon, em sẽ không đi.
Lâm Dĩnh Nhi biết mình bị Vương Tử Quân lừa gạt, thế là nàng bĩu môi dùng giọng không chịu buông tha nói.
Vương Tử Quân vừa lái xe vừa cười nói:
- Được, được, được rồi, hôm nay anh sẽ chiêu đãi Lâm đại tiểu thư một bữa, sau đó cung kính tiễn ngài xuất cảnh.
- Như vậy mới được chứ? Đúng rồi, anh nói lời này là có vấn đề, cái gì mà cung kính tiễn xuất cảnh, nói em giống như kẻ địch của anh vậy à?
Hai người nói chuyện với nhau giống như đã quay về tình huống gặp gỡ lần đầu tiên, Vương Tử Quân nhìn gương mặt sáng bóng rạng rỡ của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ấm áp.
- Dĩnh Nhi, món Tứ Xuyên chỗ này rất ngon, chúng ta vào nếm thử.
- Tốt, hai ngày qua em ở trường chỉ được ăn cà xào, thật sự làm cho dạ dày sắp bị thương. Hôm nay anh Tử Quân mời khách, xem như vung dao xẻ thịt nhà giàu.
Lâm Dĩnh Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi nói với Vương Tử Quân.
Vì hai bên đi tương đối gần nên Vương Tử Quân cảm nhận được một luồng khí tức thiếu nữ từ trên người Lâm Dĩnh Nhi phả thẳng vào mặt mình. Hắn nhìn cô gái với nụ cười sáng lạn ở bên cạnh, không hiểu vì sao trong lòng có chút không yên.
Vì hai người đến quán chưa đúng giờ cao điểm dùng cơm nên dễ dàng tìm được một gian phòng nhỏ, vì để cho nhân viên phục vụ thấy đưa hai người vào trong một gian phòng là đáng giá nên Vương Tử Quân gọi một lúc sáu món ăn không chút bủn xỉn. Coi như một bữa ăn ném ra ngoài hơn một trăm đồng, điều này làm cho gương mặt của nhân viên phục vụ đột nhiên trở nên tươi cười hớn hở như hoa.
- Anh Tử Quân, thật sự là không muốn quay về.
Lâm Dĩnh Nhi uống một ngụm trà rồi khổ sở nói.
- Không thể cũng phải về nghỉ ngơi một chút, hơn nữa bí thư Lâm cũng rất nhớ em.
Vương Tử Quân vừa cẩn thận xe dịch món ăn về phía Lâm Dĩnh Nhi vừa cười nói.
- Trở về cũng tốt, em cũng rất muốn về nhà, thế nhưng mẹ lúc nào cũng sắp xếp đối tượng cho em. Chẳng lẽ mẹ thật sự cảm thấy em không gả ra được nên cứ mãi giới thiệu như vậy sao? Đúng là tức chết mà.
Lâm Dĩnh Nhi vừa xiết chặt bàn tay vừa lén đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Lâm Dĩnh Nhi phải ra mắt? Vương Tử Quân chợt ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn cũng hiểu, bây giờ nàng đã tốt nghiệp đại học được một năm rồi, lúc này mẹ của nàng cũng nên đặt tâm tư lên chuyện chồng con cho con gái là vừa.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn biểu hiện ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân thì trong lòng thật sự rất uất ức. Tên khốn kiếp đáng giận này chẳng lẽ không có chút cảm giác nào với mình sao? Thậm chí nghe thấy mình về phải ra mắt còn có thể cười được nữa.
- Nhân viên, cho hai chai bia.
Khi Vương Tử Quân nghĩ nên ứng phó với chuyện Lâm Dĩnh Nhi về nhà ra mắt như thế nào, đột nhiên Lâm Dĩnh Nhi nói với nhân viên phục vụ đi đến đưa thức ăn.
- Vâng!
Khách muốn gọi thức uống thì tất nhiên nhân viên phục vụ sẽ không từ chối, đối với bọn họ thì khách càng gọi nhiều càng tốt, dù sao thì bọn họ cũng có được trích phần trăm khi khách uống bia rượu. Thế cho nên nhân viên phục vụ vừa rồi còn chậm tay chậm chân, sau khi nghe nói Lâm Dĩnh Nhi muốn uống bia thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ mới chạy ra đã đưa bia vào ngay, hắn khẽ cười nói:
- Dĩnh Nhi, em đi dạy dưới thôn một năm cũng không uổng phí, cũng biết quan tâm đến anh. Nhưng uống bia là không được, em nên uống nước trái cây, nếu không cũng không tốt.
- Không cần uống nước trái cây, em muốn uống bia với anh.
Lâm Dĩnh Nhi nói rồi khui hai chai bia rót vào ly, sau đó cầm lấy một ly nói:
- Anh Tử Quân, chúng ta cụng ly.
- Em học được từ ai vậy? Không được, em mau đặt ly bia xuống, nếu bí thư Lâm biết anh để em uống rượu, sợ rằng sẽ chặt đứt chân anh.
Vương Tử Quân lên tiếng, sau đó hắn chuẩn bị đưa tay cướp chiếc ly trong tay Lâm Dĩnh Nhi.
Nhưng Lâm Dĩnh Nhi giống như thật sự có quyết tâm uống bia, thế cho nên nàng đã đề phòng được chiêu thức của Vương Tử Quân. Hắn còn chưa cướp được chiếc ly trong tay thì nàng đã ngửa cổ uống cạn.
Có câu uống bia rượu được hay không cũng chẳng liên quan đến tướng mạo, khi Vương Tử Quân uống một chai bia và cảm thấy chóng mặt mơ hồ thì điều làm hắn ngạc nhiên lại xảy ra. Lâm Dĩnh Nhi ngồi bên cạnh căn bản không có vấn đề, hai mắt to lại giống như càng thêm sáng ngời.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không ngờ mình uống bia vào lại tỉnh như vậy. Vương Tử Quân nhìn cặp mắt to tròn nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích của Lâm Dĩnh Nhi, hắn không thể không thừa nhận trên đời này có người trời sinh uống được bia rượu.
- Dĩnh Nhi, nếu không chúng ta tìm một chỗ nghĩ ngơi rồi ngày mai hãy về.
Vương Tử Quân lắc lắc đầu, hắn khẽ nói với Lâm Dĩnh Nhi.
- Không cần, anh Tử Quân, hôm nay xe chạy từ thành phố Đông Bộ sang Giang Thị chỉ hơn nửa giờ mà thôi, em cũng không muốn để đến ngày mai.
Lâm Dĩnh Nhi lắc đầu, nàng dùng giọng kiên định nói với Vương Tử Quân.
- Sáng mai anh sẽ để Thần Bân đưa em đi.
Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ đề nghị.
- Dù sao anh cũng là chủ tịch thành phố, thật sự rất bận rộn, chẳng qua em cũng không thích bị người ta đưa đi, em còn muốn ngồi xe đường dài.
Lâm Dĩnh Nhi nói rồi nở nụ cười nghịch ngợm với Vương Tử Quân, sau đó nàng đột nhiên nói:
- Anh Tử Quân, nói với anh một chuyện.
- Chuyện gì?
Vương Tử Quân nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi đang đi đến gần rồi khẽ hỏi.
- Anh Tử Quân, cũng đừng nên cau mày nhiều giống như có ai thiếu nợ tiền chưa trả cho anh vậy, anh phải cười nhiều lên, cười nhiều mới tốt cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi nói, sau đó nàng giống như hóa thành một con chim yến nhanh chóng đi ra khỏi quán ăn.
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Lâm Dĩnh Nhi mà sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, hắn quay mặt nhìn vào tấm cửa kính, cũng phải thừa nhận câu nói của Lâm Dĩnh Nhi.
Sau khi dùng nước mát rửa mặt, Vương Tử Quân chuẩn bị lái xe đưa Lâm Dĩnh Nhi đến bến xe, nhưng khi hắn kéo cửa xe lại bị Lâm Dĩnh Nhi ngăn cản:
- Anh Tử Quân, bây giờ anh lái xe thì rõ ràng là say rượu lái xe, anh là một chủ tịch thành phố thì cũng phải làm gương tốt.
Vương Tử Quân nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn dù biết chính mình bây giờ lái xe không có vấn đề, nhưng Lâm Dĩnh Nhi nói cũng đúng, hắn lập tức nói:
- Được, coi như em nói đúng, vậy chúng ta bắt xe đi.
- Em nói đúng thì có nên ban thưởng gì không?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt chớp chớp.
- Có ban thưởng, tất nhiên là có ban thưởng, nói đi, em muốn ban hưởng cái gì?
Vương Tử Quân nhìn về phía Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ cười nói.
- Dù sao thì bến xe cũng không cách quá xa chỗ này, đến đó sớm thì chúng ta cũng phải chờ, hay là đi bộ đến bến xe nhé?
Lâm Dĩnh Nhi ngửa đầu nhìn về phía bến xe, sau đó nàng dùng giọng có chút chờ mong nói với Vương Tử Quân.
"Đi bộ đến bến xe?"
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn mặt trời nóng bỏng, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Lâm Dĩnh Nhi, cuối cùng hắn cũng gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta đi.
Ra khỏi quán ăn, Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi sóng vai đi trên đường cái thành phố Đông Bộ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đất nóng bỏng, Vương Tử Quân đi trên đường một lát đã vã đầy mồ hôi. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi thì lại khác hẳn, lúc này nàng có vẻ rất vui, rất sinh động, bước tiến nhẹ nhàng giống như một con nai con đang đùa nghịch trên bãi cỏ, liên tục nhảy cẫng lên.
- Dĩnh Nhi, hay là chúng ta bắt xe thôi, ánh nắng mặt trời quá gay gắt, anh thì không sao nhưng nếu em đi dưới nắng mà cháy đen, như vậy anh cũng đau lòng.
Vương Tử Quân tuy không muốn làm Lâm Dĩnh Nhi mất vui, nhưng hắn càng lúc càng thấy nóng, hắn thật sự sắp sinh ra cảm giác không thể chống đỡ được nữa.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười khúc khích nói:
- Em rám đen thì anh sẽ thật sự đau lòng sao?
Vương Tử Quân vốn chỉ tìm một lý do để thoái thác, bây giờ Lâm Dĩnh Nhi chợt hỏi như vậy, trong lòng còn chưa kịp phát giác ra vấn đề:
- Tất nhiên là thật.
Lâm Dĩnh Nhi khẽ cắn môi, ngay sau đó nàng lại nở nụ cười sáng ngời. Khi chủ tịch Vương còn cho rằng sắp bắt taxi và mình sắp rời khỏi bể khổ, nhưng lại nghe thấy một tiếng "bộp" vang lên, trong tay Lâm Dĩnh Nhi chợt xuất hiện một cây dù. Nàng đặt dây dù lên vai rồi nói:
- Anh Tử Quân, vốn em còn muốn cùng anh đi dưới nắng, nhưng anh đã sợ da em rám đen, như vậy em sẽ dùng dù vậy.
Vương Tử Quân nhìn mặt trời sáng rực trên đỉnh đầu, lại nhìn cô gái đi bên cạnh được chiếc ô che mát rượi, thế là cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo Lâm Dĩnh Nhi về phương xa.
Trên đường đến bến xe thì Lâm Dĩnh Nhi vẫn nói không ngừng, thế nhưng điều nàng nói nhiều nhất chính là cuộc sống ở trong thôn. Chỉ cần nhìn vào lời nói của nàng, có thể thấy nàng rất thích nghề giáo của mình.
- Anh Tử Quân, nếu không có chị Tiểu Bắc thì anh sẽ thích em chứ?
Khi Vương Tử Quân cảm thấy mình xem như hoàn thành nhiệm vụ tiễn chân Lâm Dĩnh Nhi, khi nàng sắp lên xe, nàng chợt quay đầu lại ghé sát tai hắn khẽ hỏi một câu như vậy.
Vương Tử Quân nghe được những lời này mà đứng ngây người, Lâm Dĩnh Nhi nói dứt lời cũng nhanh chóng chạy lên xe.
Hình bóng yểu điệu của Lâm Dĩnh Nhi như một con nai con nhanh chóng biến mất trong đám người, nhưng lúc này Vương Tử Quân nhìn hình bóng của nàng mà thật sự có chút choáng váng.
...
- Chủ tịch Vương, tối nay anh có rảnh không? Tôi vừa vặn có vài người bạn học trường đảng đến chơi, nếu anh có thời gian, tôi cũng mong anh đến cho tôi chút thể diện.
Trương Thông cười hì hì nhìn Vương Tử Quân rồi nói.
Những ngày qua Trương Thông thật sự rất siêng đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hơn nữa trong lúc đó luôn chú ý sử dụng những chuyện nhỏ nhặt để làm tăng tiến mối quan hệ giữa đôi bên. Mục đích của Trương Thông làm như vậy không chỉ là Vương Tử Quân hiểu rõ, thậm chí dù là người bình thường cũng hiểu rất rõ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười hì hì của Trương Thông, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bạn học của chủ tịch Trương tất nhiên sẽ là khách quý của thành phố Đông Bộ, tôi bây giờ dù không có thời gian cũng phải tạo ra thời gian, cũng xem như làm tốt công tác chiêu đãi, nếu không các cán bộ trên tỉnh lại bảo thành phố Đông Bộ chúng ta không hiểu lễ nghĩa.
Trương Thông thấy Vương Tử Quân đồng ý với lời đề nghị của mình thì tỏ ra rất vui, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, những người bạn học của tôi chủ yếu đến vì hướng về phía ngài. Bọn họ vốn gọi tôi đến thành phố Sơn Viên tụ hội, thế nhưng tôi nói nên đến Đông Bộ, những ngày này có lẽ chủ tịch Vương cũng không bận rộn nhiều việc, thế là bọn họ đều chạy đến đây. Thật sự cũng không biết bọn họ đến vì nể mặt một người bạn học cũ như tôi hay là đến để kết giao với vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉn Sơn Nam đây nữa.
- Anh Trương ơi là anh Trương, anh nói như vậy giống như tôi cướp hết hào quang của anh, nhưng anh càng nói như vậy thì tôi càng muốn đi. Người ta dù sao cũng một mực hướng về phía tôi, dù thế nào thì tôi cũng không thể để cho người ta thất vọng được, có phải không?
Vương Tử Quân nhìn Trương Thông rồi dùng giọng đùa giỡn nói.
Trương Thông nhìn Vương Tử Quân nở nụ cười mà cũng nhanh chóng cười theo. Lần này hắn mời Vương Tử Quân tham gia tụ hội, một mặt để Vương Tử Quân cho mình chút thể diện, quan trọng là hắn muốn thông qua buổi tụ hội lần này để cho Vương Tử Quân biết chút lực ảnh hưởng của mình. Kết quả là sau này có tranh chấp cho vị trí phó chủ tịch thường ủy, chủ tịch Vương Tử Quân sẽ luôn đứng về phía bên mình.
Trương Thông là phó chủ tịch thành phố, nguyện vọng lớn nhất của hắn là tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ. Bây giờ vị trí phó chủ tịch thường vụ đã có người chen vào, như vậy mục tiêu của hắn là vị trí phó chủ tịch thường ủy. Trong quá trình tranh chấp cho vị trí phó chủ tịch thường ủy, ý kiến của một vị chủ tịch như Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng.
Trong cảm giác của Trương Thông, hắn cảm thấy Vương Tử Quân tuy đã có thiên hướng về phía mình nhưng nếu muốn hoàn toàn hất văng những đối tượng cạnh tranh khác, hắn phải tiến thêm một bước trong công tác gia tăng độ nặng của mình trong mắt chủ tịch Vương, vì thế hắn mới kéo đám bạn học ở trường đảng tỉnh ủy đến tụ hội ở thành phố Đông Bộ. Đây là sự việc nhất cữ lưỡng tiện, vừa cho người ta thấy địa vị của mình ở thành phố Đông Bộ, vừa thông qua đám bạn học cũ để cho chủ tịch Vương thấy các mối quan hệ của mình.
Tự mình tạo dựng ra các mối quan hệ, đây chính là câu nói được Trương Thông thừa nhận. Sau khi hắn cười nói vài câu với Vương Tử Quân thì mỉm cười rời khỏi phòng.
Khi Trương Thông rời khỏi phòng thì vẻ mặt đầy nụ cười của Vương Tử Quân trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thông, nhưng vị trí phó chủ tịch thường ủy thật sự tác động đến không ít người, một vài vị cán bộ cấp cục ở các huyện cũng cố gắng chạy đi qua lại, lúc này một vị trí phó chủ tịch để trống, thật sự là ai cũng muốn mình được tiến lên một bước.
Bây giờ trong ban ngành thường ủy của thành phố Đông Bộ còn thiếu một vị trí phó chủ tịch thường ủy và chủ tịch mặt trận tổ quốc. Phía tỉnh ủy có truyền đến tin đồn, chính là tỉnh ủy thật sự thông qua phương thức đề bạt cán bộ tại chỗ, vì vậy mà bầu không khí thành phố Đông Bộ vốn vì sự kiện Tiết Diệu Tiến bị điều đi mà trở nên trầm thấp, bây giờ sĩ khí lại tăng lên rất cao.
Một vị phó chủ tịch thường ủy, một vị chủ tịch mặt trận tổ quốc, hai nhân sự này nếu thay đổi và vận dụng thỏa đáng thì không phải chỉ là có hai người được lợi. Trong hai vị trí này, Vương Tử Quân cảm thấy chức vụ phó chủ tịch thường ủy chính là thứ mà mình cần phải nắm bắt.
Vương Tử Quân là một chủ tịch thành phố, bây giờ phó chủ tịch thường vụ Phùng Chí Trường chính là một cây đinh của Đổng Quốc Khánh ở trong khối chính quyền thành phố, nếu như Vương Tử Quân không nắm được vị trí phó chủ tịch thường ủy, như vậy vị trí chủ tịch của hắn thật sự rất nguy hiểm. Vì thế những ngày qua hắn chú tâm đến công tác tìm quyền lợi cho công nhân lao động, vừa chú ý đến phương diện đề cử vị trí phó chủ tịch thường ủy.
- Chủ tịch Vương!
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Thái Nguyên Thương đi vào phòng, hắn đặt một phần văn kiện lên bàn của Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đến văn phòng thị ủy báo cáo, tôi thấy chủ tịch Tôn từ trong phòng bí thư Đổng đi ra ngoài.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, sau đó hắn nói:
- Chủ tịch Tôn đến báo cáo công tác với bí thư Đổng là một chuyện rất bình thường.
Thái Nguyên Thương cũng không nói thêm điều gì, mục đích của hắn chính là đến báo cáo chuyện này cho Vương Tử Quân. Hắn cười một tiếng, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay tôi nghe đám nhân viên nghị luận với nhau, nói là chủ tịch Tôn có niên hạn nhận chức phó chủ tịch lâu năm hơn cả chủ tịch Trương, vì thế tiến lên vị trí phó chủ tịch thường ủy phải là chủ tịch Tôn.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, Thái Nguyên Thương nhìn dãy số gọi đến, hắn cũng không lập tức cầm lên như trước kia mà trầm giọng nói với Vương Tử Quân:
- Là bí thư Đổng.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Thái Nguyên Thương, hắn khẽ nhấc điện thoại lên, sau đó alo một tiếng. Đầu dây bên kia chợt truyền đến một giọng nói cởi mở:
- Chủ tịch Vương phải không? Tôi là Đổng Quốc Khánh, bây giờ anh có rảnh không?
- Chào bí thư Đổng, tôi cũng không có chuyện gì gấp.
Vương Tử Quân cũng nở nụ cười sáng lạn nói.
- Nếu không có chuyện gì gấp thì anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến, chỗ này của tôi mới được người ta tặng cà phê, nói là từ nước ngoài mang về. Tôi muốn hai chúng ta thưởng thức một chút, để xem cà phê nước ngoài mang về có khác gì với cà phê trong nước không.
Đổng Quốc Khánh tuy nói rất khách khí nhưng lại mang theo chút hương vị không cho phép đặt nghi vấn. Tuy Vương Tử Quân cùng cấp với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, là người có ưu thế trời sinh.
- Được, tôi sẽ qua ngay.
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, sau đó Đổng Quốc Khánh ở bên kia cúp điện thoại, hắn cũng tiện tay cúp điện thoại.
Thái Nguyên Thương vẫn ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn cũng nghe rõ ràng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Tuy hắn tràn đầy nghi ngờ với lời lời mời Vương Tử Quân sang uống cà phê của Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn vẫn cô gắng chặn hoài nghi trong lòng mình.
Sau khi nông dân vào thành phố làm việc được đảm bảo sẽ trả lương đúng ngày tháng thì lực ảnh hưởng của chủ tịch Vương ở thành phố Đông Bộ được tăng cường mạnh mẽ. Tuy không nói đến lực ảnh hưởng của bí thư Đổng, thế nhưng Thái Nguyên Thương có thể đoán được bí thư Đổng là người muốn đẩy mạnh công tác học tập lý luận để gia tăng lực ảnh hưởng của mình sẽ cực kỳ không thích sự kiện vừa rồi.
- Nguyên Thương, hôm nay cũng không có đại sự gì, anh nên về sớm một chút, cũng đừng để cho người nhà chờ quá lâu.
Vương Tử Quân vừa dọn những văn kiện trên mặt bàn bỏ vào ngăn kéo vừa cười nói:
- Đồng thời, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Thái Nguyên Thương chợt sững sờ, hắn ngây người trong giây lát mới kịp cho ra phản ứng. Thật sự là như vậy, hôm nay là sinh nhật hắn, nếu không phải Vương Tử Quân nhắc nhở, hắn loay hoay bận rộn mà đầu óc choáng váng, thật sự giống như đã quên cả sinh nhật của mình.
Thái Nguyên Thương nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân thì không hiểu vì sao lại sinh ra chút đau xót, thế nhưng hắn là cán bộ lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn khống chế tâm tình của mình rất tốt.
- Cám ơn chủ tịch Vương.
Thái Nguyên Thương rất muốn nói gì đó với Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ nói ra được những lời như vậy. Vương Tử Quân vỗ vỗ vai Thái Nguyên Thương rồi nói:
- Đáng lý hôm nay là sinh nhật của anh, tôi là lãnh đạo cũng cần mời anh một bữa cơm, nhưng những ngày qua anh thật sự quá bận rộn, có thể nói là không có mấy thời gian cho gia đình, tôi cảm thấy anh nên dành thời gian đặc biệt hôm nay cho bọn họ. Vài ngày nữa chúng ta sẽ tụ tập vui vẻ một bữa.
Vương Tử Quân cùng Thái Nguyên Thương rời khỏi phòng, vài phút sau hắn đã đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư Đổng Quốc Khánh. Thư ký được bí thư Đổng Quốc Khánh sắp xếp sẵn, khi Vương Tử Quân đi đến hành lang thì đã tiến ra mỉm cười chào đón.
Khi Vương Tử Quân đẩy cửa phòng, Đổng Quốc Khánh đang ngồi trên ghế sa lông cầm một bộ trà cụ màu trắng lên xem xét, thấy Vương Tử Quân đi vào thì hắn nói ngay:
- Mọi người nói ngựa tốt phải có yên tốt, vì tạo ra chút tư tưởng cho chúng ta uống cà phê lần này, tôi tìm một bộ trà cụ mới, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Vương Tử Quân nhìn ấm trà nhỏ, không ngờ bên trong lại đựng cà phê, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Đổng, mặc kệ nó có hợp không, chỉ cần hai người chúng ta thỏi mái là được.
- Chủ tịch nói những lời này rất hay, vậy thì nếm thử chút cà phê của tôi xem thế nào.
Đổng Quốc Khánh vừa dịch ra nhường chỗ cho Vương Tử Quân vừa rót cà phê ra hai chiếc ly trà sứ trắng.
- Chủ tịch Vương, đây là một đồng sự cũ của tôi ra nước ngoài khảo sát cố gắng mang về vài túi cà phê, còn hỏi tôi muốn cà phê hòa tan hay cà phê bột, tôi thì thật sự chẳng hiểu gì. Anh ấy nói cà phê hòa tan có thể trực tiếp pha vào nước như pha trà, anh ấy cho tôi một bịch lớn, tôi cung không hiểu bên trên viết chữ gì, chúng ta uống trước rồi nói sau.
Đổng Quốc Khánh vừa nói vừa nâng ly mời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng nâng ly trà lên nhấp một ngụm cà phê, ngay sau đó một hương vị đắng chát tràn ngập khóe miệng. Vương Tử Quân thật sự không biết nhiều về cà phê nhưng có thể căn cứ vào mùi vị để cảm thấy thứ này không phù hợp, tất nhiên với địa vị của bí thư Đổng thì người tặng phải chọn loại cà phê tốt, vì vậy điểm không phù hợp chính là tay nghề pha cà phê của bí thư Đổng.
Khi Vương Tử Quân đặt ly cà phê xuống bàn với ve mặt bất động thì Đổng Quốc Khánh cũng cau mày đặt ly xuống, hắn cười khổ với Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Tử Quân, xem ra thứ này có vẻ không đúng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cân nhắc của Đổng Quốc Khánh, hắn cười ha hả nói:
- Tôi cũng cảm thấy có chút không đúng, nhưng thứ này đã vượt qua đại dương đến ly của chúng ta, thế cho nên chúng ta hãy uống vào một chút, cũng không phụ tâm ý của người đưa về.
- Hì hì, vốn có ý mời anh đến nếm món ngon, không ngờ lại bắt anh phải chịu khổ với thứ nước đắng chát này.
Đổng Quốc Khánh nói rồi đặt ly xuống, hắn đột nhiên chuyển chủ đề:
- Chủ tịch Tử Quân, hôm nay tôi mời anh đến, ngoài chuyện uống cà phê, thực chất còn có chuyện muốn giao lưu trao đổi với anh. Hai người chúng ta hầu như đều có trọng trách ở thành phố Đông Bộ, vài tháng này anh có cảm nhận gì thì tôi không rõ, thế nhưng tôi lại sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không làm tốt công tác, phụ lòng kỳ vọng của tỉnh ủy.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh kéo chủ đề lên chính sự thì cũng không nhiều lời, hắn lẳng lặng nhìn Đổng Quốc Khánh, đợi đối phương nói tiếp.
- May mà hai tháng qua tôi thật sự được chủ tịch Vương và các vị thường ủy giúp đỡ, công tác của thành phố Đông Bộ chúng ta xem như vững vàng, đặc biệt là ở phương diện bảo vệ quyền lợi của công nhân, càng là đi đầu trong tỉnh. Hôm trước tôi đến báo cáo công tác cho bí thư Lưu, anh ấy còn nói lời khen ngợi, còn yêu cầu thành phố Đông Bộ tổng kết kinh nghiệm phổ biến ra toàn tỉnh.
Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh mở miệng nói nhiều lời khích lệ như vậy thì trong lòng cang thêm cảnh giác, có câu đánh một gậy sẽ cho một củ cà rốt, hôm nay Đổng Quốc Khánh khen ngợi mình, tuyệt đối không đơn giản chỉ là như vậy.
- Bí thư Đổng, thành phố Đông Bộ có được thành phố thật sự không xa rời sự lãnh đạo của ngài, nếu không có ngài cầm lái cả thành phố Đông Bộ, chúng tôi nào có thể thả lỏng chân tay công tác như vậy được?
Câu trả lời lão luyện của Vương Tử Quân làm cho ánh mắt Đổng Quốc Khánh chợt lóe lên, hắn tuyệt đối càng ngày càng xem ra không hiểu vị trợ thủ của mình. Nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tình xem xét sự việc này, hắn có chút trầm ngâm, sau đó quyết định nói ra mục đích hẹn gặp Vương Tử Quân vào lúc này.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 530: Lợi Ích Động Nhân Tâm, Mấy Nhà Vui Mấy Nhà Sầu
9.1/10 từ 48 lượt.