Bí Thư Trùng Sinh

Chương 468: Hoặc là đi đầu thì đi, hoặc là cúi mình trong tay tôi

Tiết Diệu Tiến hắng giọng một cái, bắt đầu chủ trì công tác tìm phương án xấy dựng trung tâm thương mại. Kẻ nào cũng nghĩ rằng hội nghị thường ủy hôm nay vốn sẽ là một tràng tranh chấp nhưng tất cả lại hạ màn cực kỳ bình tĩnh, hội nghị thường ủy quyết định sẽ thông qua phương thức cạnh tranh đấu thầu công bằng, để xác định công tay nào sẽ nắm được hạng mục xây dựng trung tâm thương mại.

Bành Quang Binh đi ra khỏi phòng họp, Vương Tử Quân đi theo phía sau, khi lướt qua người Bành Quang Binh thì vừa đúng lúc nhìn thấy La Kiến Cường quay đầu nhìn lại, hai ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, bọn họ đều cười cười.

La Kiến Cường không nói gì, Vương Tử Quân cũng không nói gì, nhưng nụ cười của hai người là hiểu ý nhau, đều tự hiểu vấn đề.

Sau khi rời khỏi hội nghị thường ủy thì La Kiến Cường cũng không về khách sạn, hắn đi đến một khách sạn ở vùng ngoại thành. Lúc này trong đám nhân viên chờ sẵn trong khách sạn đã nhiệt tình đưa hắn lên lầu ba.

- Một lãnh đạo không phù hợp sẽ không có lính tốt.

La Kiến Cường nghĩ đến câu nói của Tiết Diệu Tiến, hắn chợt cảm thấy biết đâu Hạ Nham Châu thật sự không phù hợp với vị trí cục trưởng cục công an?

- Chủ nhiệm Vạn, có manh mối gì không?

La Kiến Cường uống một ngụm trà rồi lạnh lùng hỏi.

Vị chủ nhiệm Vạn kia có một cái đầu hói nhưng thật ra độ tuổi chưa đến bốn mươi, hắn rất hy vọng được tiến thêm một bước, tất nhiên sẽ cố gắng lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trong đơn vị của mình. Nhưng lần này hắn thật sự thất vọng, cảm thấy mình giống như không làm được việc.

- Bí thư La, người kia thật sự giống như tảng đá lót nhà cầu, vừa thối vừa cứng, nếu muốn cạy miệng hắn ra, sợ rằng phải có chút công phu...

Chủ nhiệm Vạn trầm ngâm một lát rồi dùng giọng do dự nói.

- À, đẩy mạnh công tác, cố gắng phá án.

La Kiến Cường khẽ vỗ lên vai của chủ nhiệm Vạn, trong lời nói tràn đầy cổ vũ.

- Vâng, tôi sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của bí thư La.

Chủ nhiệm Vạn cũng lăn lộn công tác không ít năm, khá quen thuộc với việc suy đoán những lời nói với ý nghĩa hàm hồ của lãnh đạo. Dù La Kiến Cường nói một câu căn bản không nghĩ quá nhiều, nhưng nghiệm ra một câu của lãnh đạo có hai nghĩa được hay không, điều này phải nhìn vào lực lĩnh ngộ của anh.

Nếu lần này có thể xử lý tốt, như vậy địa vị của chủ nhiệm Vạn ở ủy ban kỷ luật sẽ được đề cao. Hắn nghĩ đến những chỗ tốt mà mình sẽ nhận được, thế là không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần. Sau khi tiễn chân bí thư La ra tận cửa, hắn nhanh chóng đưa theo hai tâm phúc đi đến phòng giam Triệu Quốc Lương.

Triệu Quốc Lương lúc này không còn chút kinh hoảng như ban đầu bị bắt, hắn bình tĩnh ngồi trong phòng, nói chuyện câu được câu không với nhân viên công tác, thật sự rất nhàn nhã.

- Trưởng khoa Triệu thật sự rất nhàn nhã, nhưng sợ rằng thời gian nhàn nhã như vậy về sau có còn hay không thì phải xem vào biểu hiện của chính mình. Trưởng khoa Triệu cũng hiểu chính sách của chúng tôi, tôi cũng không cần phải nói lại cho anh biết. Anh có thể ngồi đến vị trí hiện tại thì cũng là người thông minh, cũng cảnh giác cao độ, bây giờ bày ra tâm tư chính đáng thì chắc chắn tương lai sẽ là vô hạn, cũng không đáng vì người khác mà làm ảnh hưởng tương lai của mình.


Chủ nhiệm Vạn vừa đi vào phòng vừa cười tủm tỉm với Triệu Quốc Lương, bộ dạng cực kỳ thành thật, cũng giống như rất đau đớn.

Triệu Quốc Lương trước kia chưa từng gặp vị chủ nhiệm Vạn này, tất nhiên sẽ không cho rằng đối phương là bạn tri kỷ của mình, khác biệt là chủ nhiệm Vạn càng làm hắn sinh ra lòng cảnh giác. Đối phương lúc này nói ra những lời có nhiều ý nghĩa, cái quái gì mà gánh vác dùng cho người khác? Rốt cuộc bên trong có bao nhiêu vấn đề?

Triệu Quốc Lương liên tục suy xét vài vấn đề, sau đó hắn chợt hiểu ra, thế là cười cười nhìn thoáng qua chủ nhiệm Vạn: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Cám ơn chủ nhiệm Vạn đã quan tâm, chuyện này tôi thật sự là bị oan, bản thân tôi đến bây giờ chưa từng có liên hệ với công ty Kim Đỉnh kia, vì sao lại thu tiền của bọn họ một cách khó hiểu như vậy?

Chủ nhiệm Vạn cười ha hả với lời giải thích của Triệu Quốc Lương, sau đó nói:

- Như vậy là được, trưởng khoa Triệu, tôi gọi câu một tiếng cậu Triệu, hôm nay anh nói một lời thật lòng với cậu nhé, đó là tất cả mọi việc đều có nhân quả. Bản thân cậu chưa từng tiếp xúc qua, cũng không có nghĩa là người khác cũng chưa từng tiếp xúc qua. Cậu nghĩ lại mà xem, cậu suy nghĩ cho kỹ vào, người cùng làm việc với cậu đã từng tiếp xú với công ty Kim Đỉnh không?

- Không, tuyệt đối không, nếu các vị không đưa tôi đến đây, tôi căn bản không biết Kim Đỉnh là công ty gì, cũng không biết vì sao trong nhà tôi lại có năm chục ngàn của bọn họ.

Triệu Quốc Lương trực tiếp khoát tay trầm giọng nói.

- Cậu Triệu quả là người thông minh, có lẽ cậu cũng từng nghe qua câu nói lưới trời tuy thưa mà khó lọt chứ? Trước mắt cậu cảm thấy không có chứng cứ, cậu sống chết không thừa nhận, nhưng cậu cũng đừng hy vọng quá nhiều vào người khác, những chuyện thế này cậu phải tự mình cứu lấy mình. Người ta lúc này trốn còn chưa kịp, lấy gì mà chủ động chạy đến cứu cậu? Cậu cũng đừng quá hy vọng xa vời.

Chủ nhiệm Vạn dù không nói rõ người kia là ai, thế nhưng Triệu Quốc Lương lại hiểu rất rõ.

Triệu Quốc Lương càng hiểu rõ thì càng thêm bình tĩnh, hắn dùng giọng ung dung tự tại nói:

- Chủ nhiệm Vạn, con người của tôi xưa nay làm gì cũng đường đường chính chính, đi thẳng người, tôi căn bản không phạm tội, thế nên cũng không hy vọng ai đến giải cứu. Tôi chỉ hy vọng vào các nhân viên phá án như anh, tôi tin tưởng thông qua sự cố gắng công tác của các anh, sớm muộn gì tôi cũng lấy lại được sự trong sạch của mình.

Nụ cười trên mặt chủ nhiệm Vạn dần trở nên ngưng tụ, gương mặt đầy hòa ái vừa rồi đã biến thành lạnh lùng. Hắn dùng ánh mắt như độc xà nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó mới cười lạnh nói:

- Nếu trưởng khoa Triệu đã không phối hợp, không chịu nghe lời khuyên bảo của tôi, như vậy tôi cũng không còn gì để nói, tất cả cứ xử lý theo trình tự bình thường....

- Chủ tịch Lý, chuyện đấu thầu lần này thì hai người chúng tôi hoàn toàn trông cậy vào ngài.

Đinh Xuyên Trụ mỉm cười nâng ly rượu lên nói với Lý Khang Lộ.

Lý Khang Lộ tuy kết giao với Đinh Xuyên Trụ một thời gian ngắn, nhưng vì Đinh Xuyên Trụ cố gắng kết thâm giao, thế nên quan hệ giữa hai người ngày càng tăng tiến, có động lực phát triển mạnh. Lúc này hắn nhìn vào hai mắt Đinh Xuyên Trụ rồi cười nói:


- Này cậu giám đốc Đinh, cậu và Gia Hào đều là bạn bè của tôi, các cậu cũng không phải không rõ phong cách làm việc của tôi. Thế cho nên câu nói vừa rồi của cậu rõ ràng là xem thường tôi, không coi tôi là bạn.

Tiết Nhất Phàm ngồi bên cạnh nghe được lời bất mãn của Lý Khang Lộ thì cười lên khanh khách, Đinh Xuyên Trụ cũng cười ha hả nói:

- Chủ tịch Lý nói đúng, tôi thật sự sai rồi, như vậy tôi tự phạt ba ly nhận sai.

Đinh Xuyên Trụ nói rồi rót rượu ra ba ly lớn, sau đó ngửa cổ uống cạn. Đỗ Gia Hào ngồi cách đó không xa thấy thế thì tranh thủ gắp cho Đinh Xuyên Trụ vài món thức ăn, lại cười ha hả nói:

- Anh Đinh, tôi thấy chủ tịch Lý có coi anh là bạn hay không thì chỉ cần có quan hệ sẽ biết, có lẽ anh nghe xong cũng hoài nghi lời nói của tôi? Ha ha...

- Biết rồi, biết rồi, nhưng rượu này uống vào rất thoải mái, cực kỳ thoải mái. Có thể kết giao với một người có tình nghĩa như chủ tịch Lý, cho dù uống say chết cũng thật sự rất thoải mái.

Đinh Xuyên Trụ nói rồi lại rót đầy ly cho mình.

- Chủ tịch Lý, giám đốc Đỗ, giám đốc Tiết, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng vì công trình trung tâm thương mại.

Lúc này Lý Khang Lộ thật sự không nói gì với lời đề nghị của Đinh Xuyên Trụ, thế là uống cạn ly rượu trước mặt. Tiết Nhất Phàm cũng làm một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trước mặt.

- Khang Lộ, tôi nghe nói trong hội nghị thường ủy hôm nay tên chủ tịch Vương kia cắn bí thư Hạ như chó điên, có phải có chuyện này không?

Tiết Nhất Phàm gắp một miếng thức ăn rồi bỏ vào miệng nhai nuốt rất nhã nhặn, sau đó trầm giọng nói với Lý Khang Lộ.

Lý Khang Lộ nở nụ cười mất tự nhiên, hắn hàm hồ suy đoán:

- À, hội nghị thường ủy thật sự vừa họp xong, nhưng chỉ trách bí thư Hạ không cẩn thận bị họ Vương kia bắt được, nghe nói sự việc diễn tiến rất khó chịu, bí thư Tiết cực kỳ bị động.

- À, thì ra là vậy.

Tiết Nhất Phàm khẽ nhíu mày, sau đó nói tiếp:

- Tôi nghe nói bố rất giận vì sự kiện này, Vương Tử Quân nắm chặt Hạ Nham Châu không tha, chẳng phải là ông say không phải vì rượu, muốn chất vấn trách nhiệm của bố tôi sao? Hừ, loại người không biết xấu hổ này phải dạy bảo thật tốt mới được, nếu không sẽ chẳng bao giờ biết mình là ai.

- Giám đốc Tiết nói đúng, đối với loại người không biết phân biệt này thì chúng ta nên cho hắn biết tay, nếu không lại cứ nghĩ mình là thần thánh.

Đinh Xuyên Trụ nở nụ cười đắc ý dùng giọng nịnh nọt nói.

Đường Hồng Vĩ cũng không lên tiếng, việc làm của hắn và Đinh Xuyên Trụ thì chỉ có một mình Tiết Nhất Phàm là không biết mà thôi. Dù bọn họ thấy Tiết Nhất Phàm xem như là người thân thiết, thế nhưng thân phận của người phụ nữ này quá đặc thù, chỉ có thể nịnh nọt nhưng thật sự khó thể tín nhiệm.

Tiết Nhất Phàm nhấp một ngụm rượu đỏ cực kỳ ưu nhã, sau đó nói;

- Hừ, các anh đừng nghĩ rằng tên họ Vương kia bây giờ cực kỳ đắc ý mà lầm, hắn thật sự đang nhảy đi còn chưa kịp. Nghe nói tên thư ký ủa hắn đã bị ủy ban kỷ luật lập án điều tra vì hiềm nghi nhận hối lộ, anh nói xem, nếu phía sau không có ai sai khiến, một thư ký nhỏ như vậy sẽ có gan lớn như thế sao?

Lý Khang Lộ có hơi nhíu mày, hắn thật sự không thích Tiết Nhất Phàm nhắc đến những chuyện như vậy. Thế nhưng ôối quan hệ giữa hai người khác nặng nề, hắn cũng chỉ có thể nuốt bất mãn vào lòng mà thôi.

- Nhất Phàm, có một số việc khi còn chưa ra kết quả thì tuyệt đối đừng nói lung tung.

Lý Khang Lộ đưa đến cho Tiết Nhất Phàm một ly nước lọc, sau đó khẽ bấm vào đùi nàng rồi nói.

Tiết Nhất Phàm đối diện với hành vi không chút cố kỵ của Lý Khang Lộ thì có chút bất ngờ, nàng thích tên đàn ông mạnh mẽ như sư tử này, mà nàng chính là thiên sứ của con sư tử như vậy. Chính vì quan điểm như vậy mà nàng thầm nghĩ, néu mình không vì hắn mà chịu chút uất ức, như vậy hắn sao có thể tình nguyện đưa thân vào miệng mình?

Tiết Nhất Phàm nghĩ đến đây thì trừng mắt với Lý Khang Lộ, sau dó dùng giọng rất có ý nghĩ để oán trách:

- Cái gì mà không thể nói? Giám đốc Đinh và Gia Hào cũng không phải là người ngoài, như vậy cũng chẳng phải là quá chú ý rồi sao?

Thấy hai người Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm nói qua lại thì Đỗ Gia Hào và đinh xuyên trụ đều khẽ nở nụ cười, Đinh Xuyên Trụ châm thêm rượu cho Lý Khang Lộ rồi nói:

- Chủ tịch Lý, có một số việc chúng ta dù không trải qua nhưng chỉ cần nghe là hiểu rồi, nghe nói bí thư La của ủy ban kỷ luật rất coi trọng vụ án này.

- Tất nhiên phải coi trọng, vì nếu sự việc một khi được chứng thực, chỉ sợ sẽ là một tiếng vang lớn trong thành phố Đông Bộ, thậm chí là trong cả tỉnh.

Nụ cười của Đinh Xuyên Trụ lúc này thật sự không có gì khác biệt, giống như hắn thật sự không chút liên quan đến vấn đề này.

Sau khi uống rượu thì Đỗ Gia Hào đề nghị đi hát, Đinh Xuyên Trụ đã đạt được mục đích lại dùng lý do đã say để cáo từ với Lý Khang Lộ. Ty Lý Khang Lộ nhiệt tình giữ lại, thế nhưng Đinh Xuyên Trụ vẫn có thể nghe những lời khách sáo mà mẫm cảm hiểu được vài vấn đề: Trong suy nghĩ của Lý Khang Lộ thì địa vị của mình và Đỗ Gia Hào thật sự có chút chênh lệch.

Đinh Xuyên Trụ thích uống rượu nhưng sẽ không bao giờ uống đến mức say khướt, hắn thích men say mờ ảo, thích cảm giác bay bổng khi vừa đủ độ cồn. Trước khi tham gia kinh doanh thì Đinh Xuyên Trụ từng dạy học mười năm, khi đó hắn cũng cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi khống chế được vài người.

- Giám đốc Đinh, chúng ta đi đâu đây?

Hầu Báo Quốc khẽ quay đầu lại hỏi Đinh Xuyên Trụ.

- Về nhà.


Đinh Xuyên Trụ khẽ vung tay lên rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Hầu Báo Quốc này cũng là một người có tài, hắn là một tên cấp dưới, chỉ cần nhìn vào phương diện phục vụ Đinh Xuyên Trụ thì thật sự rất xứng với chức vụ. Hắn hầu như hiểu rõ tất cả tâm tư của giám đốc Đinh, hơn nữa lại nắm rất đúng mực.

Thấy Đinh Xuyên Trụ uống hơi nhiều thì hắn Hầu Báo Quốc khẽ gật đầu với lái xe, sau đó đưa cho Đinh Xuyên Trụ một chiếc khăn trắng và chai nước khoáng, chai nước được vặn nắp ra một phần để Đinh Xuyên Trụ có thể mở ra dễ dàng hơn, cũng không vì xe lắc lư mà làm nước bắn tung tóe. Nhìn vào điểm này cũng có thể thấy tâm tư nhẵn nhụi của Hầu Báo Quốc.

- Báo Quốc, ngày mai anh kết hợp chặt chẽ với tập đoàn Cảnh Lam để đấu thầu cho tôi.

Đinh Xuyên Trụ rất hài lòng với sự cẩn thận và tinh tế của Hầu Báo Quốc, hắn uống một hớp nước rồi phân phó Hầu Báo Quốc.

- Tôi biết rồi, giám đốc Đinh, ngày mai tôi sẽ đi đàm phán với bọn họ theo kế hoạch của ngài.

Hồng Bắc nở nụ cười trả lời Đinh Xuyên Trụ.

- Đúng rồi, ngày mai cũng cần đi gặp Vương Tử Quân, truyền đạt lời thăm hỏi ân cần của tôi. Nói cho anh ta biết, dù thế nào thì hai bên cũng là bạn bè, hơn nữa những lời tôi đã nói vẫn còn giữ lại.

Nụ cười như có như không trên mặt Đinh Xuyên Trụ chậm rãi tiêu tán, hắn dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Hầu Báo Quốc rồi phân phó.

Trong mắt Hầu Báo Quốc lóe lên hào quang, hắn dùng giọng có chút chần chừ hỏi:

- Giám đốc Đinh, đáng giá như vậy sao? Vương Tử Quân bây giờ đã là hổ mất răng, lúc này tuy bản thân hắn không sinh ra vấn đề, thế nhưng cũng xem như không tạo ra được sóng gió gì ở thành phố Đông Bộ này nữa.

- Vương Tử Quân này cũng không phải hạng người đơn giản như vậy, nói thật, nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn kết oán với anh ta, đáng tiếc là đối phương muốn cản đường tài lộ của tôi, thế cho nên tôi không thể không liên thủ với Đỗ Gia Hào. Tuy hắn bây giờ đã không còn dùng được, thé nhưng con người phải nhìn xa một chút, biết đâu sau này chúng ta có thể dùng được hắn.

Đinh Xuyên Trụ khẽ hạ cửa sổ xe rồi dùng giọng tràn đầy tự tin nói.

- Vâng, giám đốc Đinh, ngài thật sự là tính kế lâu dài, không giống như tôi, đầu óc quá hạn hẹp. Đúng là con người phân ra làm ba bảy loại từ tư tưởng đến mưu kế, vốn không phải cùng một cấp bậc, tôi phát hiện từ khi đi theo ngài thì tầm mắt rộng rãi hơn, kiến thức cũng gia tăng, nhưng càng vì thế mà càng cảm thấy hỗ thẹn.

Hầu Báo Quốc cũng không chú ý đến da mặt của mình, hắn mở lời nịnh hót không chút che giấu, chính thức đánh thẳng vào Đinh Xuyên Trụ.

- Này cậu Báo Quốc, cậu nói những lời tôi thích nghe nhất, tưởng tôi là khỉ thích đùa gì thì đùa sao?

Đinh Xuyên Trụ chỉ vào Hầu Báo Quốc rồi cười tủm tỉm nói lời phê bình, nhưng nụ cười của hắn lại nói cho Hầu Báo Quốc biết lời nịnh nọt của mình được lãnh đạo tiếp nhận.

Gió khẽ thổi bay mái tóc của Đinh Xuyên Trụ, hắn nhìn qua cửa sổ xe thấy khu văn phòng khối chính quyền thành phố vẫn còn sáng đèn. Hắn nhìn khu văn phòng khối chính quyền thành phố trang nghiêm to lớn mà cảm thấy ý nghĩ của mình chợt bành trướng không thể khống chế.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 468: Hoặc là đi đầu thì đi, hoặc là cúi mình trong tay tôi
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...