Bí Thư Trùng Sinh
Chương 459: Tên đã lên dây không thể không bắn: Hợp lâu cần phải phân, phân lâu cần phải hợp cắn
Tuy tối hôm qua uống khá nhiều rượu nhưng tâm tình của Nhâm Xương Bình hôm nay là rất tốt, hắn ngồi trong phòng làm việc nghĩ về tình huống tối qua, khóe miệng lộ ra nụ cười. Tâm tình của hắn rất tốt, hắn cảm thấy công tác rất thuận tay, những phần công việc mà trước kia phải cần nửa giờ mới xong, bây giờ chỉ mất một phút đã hoàn thành rồi.
Con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái vui sướng, hắn thầm suy tư về việc này, thế là rút ra một điếu thuốc, châm lửa hít khói thả sương.
- Chủ tịch Nhâm, chủ tịch Vương đến.
Thư ký khẽ gõ cửa đi vào báo cáo với Nhâm Xương Bình.
- Mời chủ tịch Vương vào!
Nhâm Xương Bình nghe nói Vương Tử Quân đến tìm mình thì dụi tàn thuốc, sau đó hắn đứng lên cười ha hả đi ra cửa nghênh đón Vương Tử Quân.
- Tử Quân, mời ngồi, mời ngồi, tôi đang định đi tìm anh tâm sự, lúc này anh lại đến đây, xem ra hai chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê.
Nhâm Xương Bình vừa kéo Vương Tử Quân đến bên cạnh ghế sa lông vừa cười ha hả nói.
Vương Tử Quân nghe được vài chữ "tâm hữu linh tê" thì nhíu mày một cái, nhưng hắn đến đây cũng không phải suy xét từng chữ phát ra từ miệng Nhâm Xương Bình, thế cho nên nhanh chóng vứt bỏ những ý nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
- Chủ tịch Nhâm, đây là bản thiết kế cho phương án xây dựng khu dân cư Bằng Hộ, anh xem trước đi.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu với Nhâm Xương Bình, Vương Tử Quân mở một phần tư liệu trong tay ra đặt trước mặt Nhâm Xương Bình.
Nhâm Xương Bình mở bản thiết kế ra, một con đường dành cho người đi bộ hiện ra ngay trước mắt, hai bên đường là những trung tâm mua sắm sầm uất, tạo nên một cách điệu cực kỳ phối hợp với con đường.
- Rất tốt, con đường này được thiết kế rất tốt.
Phải nói là bản thiết kế này làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra cảm giác kinh ngạc, nhưng quan trường thật sự không thể nào suy luận theo lý lẽ thông thường, rèn sắt được hay không phải nhìn vào lực lượng bản thân. Nhâm Xương Bình thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn phải nhìn chăm chú vào bản thiết kế rồi mới thu hồi ánh mắt nói:
- Chủ tịch Vương, anh cái gì cũng tốt nhưng có một điều tôi cần phải phê bình đó chính là làm công tác không nên gấp, công tác khẩn cấp cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, mới được bao lâu mà anh đã cho ra bản thiết kế này rồi? Chủ tịch Vương, sức khỏe chính là tiền vốn của cách mạng, anh cũng ngàn vạn lần không nên gắng sức như vậy.
Nhâm Xương Bình nói thật sự rất chân tình, Vương Tử Quân nghe xong thì cố gắng chuyển hết cảm giác của mình lên vẻ mặt, hắn nói vài câu cảm tạ rồi cười hỏi:
- Chủ tịch Nhâm, ngài cảm thấy bản thiết kế đơn giản này có được hội nghị thường ủy thông qua hay không?
- Tất nhiên có thể sử dụng bản thiết kế này, tôi cảm thấy nó rất trực quan, nhất định là có thể đả động đến bí thư Tiết và các vị thường ủy. Chưa nói đến những thứ khác, với độ tuổi của tôi nhìn vào bản thiết kế này cũng sinh ra cảm giác xúc động muốn đi vào thăm thú.
Nụ cười của Nhâm Xương Bình càng thêm sáng lạn, thật sự làm cho người ta cảm thấy tin phục.
Trên mặt Vương Tử Quân cũng treo nụ cười sáng lạn, hắn đẩy bản vẽ đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Nhâm Xương Bình rồi nói:
- Chủ tịch Nhâm, ngài tán thành bản thiết kế này làm tôi cảm thấy rất thoải mái, cũng thả lỏng tinh thần hơn. Vừa rồi tôi đưa bản thiết kế này đến cũng thật sự rất lo lắng, chỉ sợ phụ lòng hy vọng của ngài.
Nhâm Xương Bình biết Vương Tử Quân nói những lời khách sáo, cũng không tính là nịnh hót thế nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái. Nhưng nếu so với nịnh hót thì hắn càng thoải mái hơn, vì Vương Tử Quân đã hao tốn khá nhiều tâm tư mói cho ra một bản thiết kế khá tốt như vậy, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị hội nghị thường ủy coi là giấy lộn mà thôi. Có lẽ đến lúc đó phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân đang cực kỳ hăng hái sẽ bừng tỉnh: Muốn nổi tiếng và chiến thắng cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Đến lúc đó có lẽ Vương Tử Quân này sẽ rất đau đớn khổ sở, cũng không biết có thể cười như bây giờ nữa không?
- Chủ tịch Tử Quân, anh quá khách khí rồi, con người của tôi cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc ở phương diện này.
Nhâm Xương Bình khoát tay áo, hắn lên tiếng ứng phó với Vương Tử Quân.
- Thật sự quá tốt, chủ tịch Nhâm, nếu ngài đã tán thành sắp xếp này, trước tiên tôi đặt bản thiết kế này ở đây.
Vương Tử Quân nói rồi cuốn bản vẽ thiết kế lại.
"Đặt bản thiết kế trong phòng mình?"
Nhâm Xương Bình nghe được những lời của Vương Tử Quân thì vẻ mặt có hơi khựng lại, trong lòng thầm nghĩ Vương Tử Quân đang muốn chơi trò gì? Chẳng lẽ muốn sao chép bản thiết kế này thành nhiều phần sao? Khi Nhâm Xương Bình còn đang tỏ ra chần chừ thì Vương Tử Quân đã nói tiếp;
- Tuy trung tâm thương mại và con đường dành cho người đi bộ này có một chút lời đề nghị của tôi, thế nhưng phương án đã được hội nghị văn phòng chủ tịch thông qua, nó sẽ không thể nào không liên quan đến tình huống chủ tịch Nhâm gật đầu tán thành. Nếu không phải là chủ tịch Nhâm lên tiếng tán thành, sợ rằng quy hoạch này cũng sẽ khó thể nào được hội nghị văn phòng chủ tịch thông qua như thế.
- Vì vậy công thần lớn nhất của sự kiện phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thành trung tâm thương mại và đường dành cho người đi bộ chính là chủ tịch Nhâm, nếu muốn phương án này cũng được hội nghị thường ủy thông qua và áp dụng, tôi cảm thấy chủ tịch Nhâm cần phải lên ngựa vung roi. Hội nghị văn phòng chủ tịch chúng ta đã thông qua phương án này, vì vậy đến lúc đó chủ tịch sẽ là người nói ra phương án ở hội nghị thường ủy, như vậy cũng biểu hiện rõ sự quan tâm của chúng ta với phương án này.
Nhâm Xương Bình không khỏi nhíu mày, hắn không ngờ tên khốn Vương Tử Quân lại chạy đến chỗ mình chọc tổ ong vò vẽ, ép mình phải lên tiếng nói ra phương án của Vương Tử Quân trên hội nghị thường ủy. Nhưng tên đã lên dây cũng không thể không bắn, dù chính mình có bất kỳ tính toán nào với phương án này, hắn cũng căn bản không thể nào chối bỏ tình huống phương án được hội nghị văn phòng chủ tịch thông qua.
Nếu Nhâm Xương Bình cố ý không nói thì sao? Lời này nghĩ trong đầu thì có thể, nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Trước đó mình từng nói sẽ lên tiếng giúp đỡ phương án của Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy, vừa rồi chính mình còn cho ra những đánh giá cực kỳ tích cực với phương án này, bây giờ lại mở miệng phủ quyết, như vậy thì còn gì là lãnh đạo, rõ ràng là một kẻ lươn lẹo thay đổi xoành xoạch. Sau một lúc đấu tranh tâm lý, Nhâm Xương Bình cảm thấy mình căn bản không thể nói nửa lời phản đối.
- Chủ tịch Tử Quân, chuyện này nên để anh lên tiếng thì hay hơn. Dù sao đây cũng là phương án mà anh hao tổn rất nhiều tâm tư, nếu tôi lại là người mở miệng trên hội nghị thường ủy, mọi người lại nói tôi buôn chuyện, không phải mua danh chuộc tiếng sao?
Nhâm Xương Bình suy nghĩ rất nhanh, hắn nói một câu thể hiện rõ ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân vẫn cẩn thận lắng nghe lời của Nhâm Xương Bình, khi thấy chủ tịch Nhâm ra sức từ chối thì nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch Nhâm, ngài không cần nói như vậy, ngài là chủ tịch thành phố, là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền, tôi chỉ là một phó chủ tịch, anh nói xem, có bất kỳ hạng mục nào của khối chính quyền chúng ta mà không nằm dưới sự chỉ huy của ngài?
- Mặt khác tôi cảm thấy bầu không khí đeo kính nhìn trời ở thành phố chúng ta đang rất nghiêm trọng, điều này nói rõ chúng ta cần phải chọn biện pháp, phải đánh tan những luồng gió chướng này. Bây giờ là lúc thể hiện tốt nhất, ngài sẽ đường đường chính chính nói ra ở hội nghị thường ủy, để cho đám người chưa ăn nho nói nho chua một đòn đả kích nặng nề.
Vương Tử Quân nói vô cùng chính đáng và đường hoàng, nụ cười trên mặt Nhâm Xương Bình vẫn không thay đổi nhưng trong lòng liên tục kêu khổ. Vương Tử Quân nói rất đạo mạo, giống như đang cực kỳ cố gắng bảo trì quyền uy của một vị chủ tịch thành phố như hắn. Nhưng hắn lại biết sắp xếp theo kiểu của Vương Tử Quân rất không hay, chính mình sẽ bị đưa vào trong cái bẫy được dự báo trước.
Nhưng Vương Tử Quân nói những lời quá chính đáng và nghĩa khí, Nhâm Xương Bình căn bản là khó thể tiếp lời được. Nhưng nếu phải nhận lấy củ khoai lang phỏng tay kia, Nhâm Xương Bình cũng bực bội đến mức phải chửi chó má. Tuy hắn đã biểu hiện rõ ý nghĩ của mình với những người tương quan, thế nhưng nếu đứng trong hội nghị thường ủy nói ra phương án của Vương Tử Quân và lại không được thông qua, như vậy cũng cực kỳ mất mặt.
Những người biết chuyện sẽ chẳng có vấn đề, đáng sợ là những người chẳng biết gì, bọn họ sẽ nói này nọ làm phát sinh những tin đồn không hay. Nhâm Xương Bình nhìn gương mặt bình thản và vui vẻ cũng không kém nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn đành phải xiết chặt nắm đấm.
- Chủ tịch Nhâm, cánh tay của ngài làm sao vậy?
Vương Tử Quân nhìn cánh tay hơi run rẩy của Nhâm Xương Bình, thế là dùng giọng quan tâm hỏi.
- Không có gì, chỉ là bệnh cơ vai tái phát mà thôi.
Nhâm Xương Bình vừa dùng tay quệt miệng vừa kiếm cớ che giấu.
- Ôi, chủ tịch Nhâm, bệnh này cũng không phải là ngoài da, mỗi lần tái phát sẽ rất đau, rất khó chịu. Dù công tác của khối chính quyền không thể nào thoát ly khỏi sự lãnh đạo của anh, thế nhưng anh cũng không nên quá gắng gượng, cần kiểm tra cho tốt, sau đó uống thuốc điều độ kết hợp nghỉ ngơi cho khỏe...
Vương Tử Quân dùng lời quan tâm nói với Nhâm Xương Bình.
Cơ thể Nhâm Xương Bình càng có thêm chút run rẩy, cũng may hắn là một vị lãnh đạo cực kỳ trưởng thành chính trị, hắn cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng, chỉ dùng giọng hời hợt nói:
- À, cám ơn chủ tịch Vương đã quan tâm, tôi biết rồi, anh cứ để bản thiết kế này ở lại chỗ tôi đi.
- Vâng, chủ tịch Nhâm, nhưng ngài cũng đừng nên như vậy, cần phải kiểm tra sức khỏe thì cứ nên đi ngay. Có ngài dẫn đầu thì đám phó chủ tịch chúng tôi cũng giảm bớt áp lực công tác, ngài nghĩ mà xem, có một chiến sĩ công tác hăng hái như ngài đi đầu, chúng tôi nào dám lười biếng? Có lẽ sau này mọi người cần phải học tập theo ngài, phải liều mạng công tác. Ngài nghỉ ngơi một chút cho khỏe, như vậy đám người chúng tôi mới có thể tiếp tục theo chân anh thúc đẩy thành phố Đông Bộ phát triển.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Nhâm Xương Bình, biểu hiện của hắn cũng không khỏi làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra ảo giác, giống như hắn đã biến thành một ông lão đang thở hồng hộc, thật sự sắp rời xa nhân thế vậy.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình và có chút cảm giác buồn cười. Dù chút thủ đoạn này của hắn chỉ có tác dụng tu bổ trong hội nghị thường ủy thị ủy, thế nhưng ít nhất thì sự kiện này bị ném vào tay Nhâm Xương Bình, cũng kéo Nhâm Xương Bình vào bầu một phiếu cho Vương Tử Quân, đây mới chính là điều làm cho Nhâm Xương Bình cảm thấy khó chịu nhất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Tử Quân về văn phòng với nụ cười tươi rói trên môi, hắn vừa ngồi xuống thì Lý Cẩm Hồ đi vào. Bây giờ Lý Cẩm Hồ đã từng bước tiếp xúc với các đơn vị ban ngành mà Vương Tử Quân được phân công quản lý, những chuyện nhỏ nhặt cũng không cần Vương Tử Quân phải quan tâm.
- Chủ tịch Vương, thế nào rồi?
Lý Cẩm Hồ cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, sau khi được Vương Tử Quân tỏ ý cho ngồi xuống thì dùng giọng không chờ đợi được hỏi.
Vương Tử Quân ném cho Lý Cẩm Hồ một điếu thuốc, sau đó hắn cười híp mắt nói:
- Chủ tịch Nhâm đã đồng ý lên tiếng đề xuất phương án của tôi cho hội nghị thường ủy.
- Ha ha, vậy thì vẻ mặt của chủ tịch Nhâm chắc chắn là rất đặc sắc.
Lý Cẩm Hồ dù chưa từng liên hệ với chủ tịch Nhâm, thế nhưng hắn cũng có chút nghiên cứu về tính cách của chủ tịch Nhâm Xương Bình. Hắn biết rõ thái độ của Nhâm Xương Bình, nào không đoán được vị chủ tịch kia đang ngột ngạt thế nào.
Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm, khi hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Triệu Quốc Lương từ bên ngoài chạy vào nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi có tin tức truyền đến, nói rằng hôm nay bí thư Tiết đến tham gia hội nghị của mặt trận tổ quốc thành phố, khi đó tổng giám đốc Đỗ Gia Hào của tập đoàn Cảnh Lam đã lên tiếng muốn xây dựng một khách sạn năm sao.
- Nghe nói bí thư Tiết rất giúp đỡ hạng mục khách sạn năm sao này, đồng thời cũng lên tiếng với tập đoàn Cảnh Lam, nhất định sẽ cho ra giúp đỡ to lớn.
Lý Cẩm Hồ vừa rồi còn cười tươi nhưng bây giờ đã trở nên âm trầm, hắn biết rõ tuy Đỗ Gia Hào tuy không nói xây dựng khách sạn năm sao ở chỗ nào thế nhưng Tiết Diệu Tiến tỏ thái độ như vậy lại ảnh hưởng đến rất nhiều người, đặc biệt là đám thường ủy thị ủy luôn theo sát bí thư Tiết. Đám thường ủy thị ủy kia sẽ phải xem xét lại thái đội của mình ở sự kiện này, sau đó đứng vững trên lập trường của mình.
Khoảnh khắc này Lý Cẩm Hồ chợt cảm thấy mình và Vương Tử Quân mất bao nhiêu công sức mới trói Nhâm Xương Bình lên chiếc xe chiến thắng là không công, vì bọn họ biết lực ảnh hưởng của Tiết Diệu Tiến, thế cho nên cũng không khỏi sinh ra cảm giác bất lực.
- Tên đã bắn ra khó thể quay đầu, Cẩm Hồ, sự việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có tể cứng tay đối chọi một lần mà thôi.
Vương Tử Quân mở mắt ra sau vài phút nhắm mắt suy nghẫm, bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn.
- Chào chủ tịch Vương.
Thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền thành phố Đông Bộ Triệu Thúy Bình là một người phụ nữ làm cho người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ nhã nhặn, tuy đã gần năm mươi nhưng mặc một bộ trang phục công sở lại bừng bừng sức sống và trẻ hơn tuổi thật, nhìn qua cứ ngỡ mới bốn mươi.
Lúc này Triệu Thúy Bình nhìn vị phó chủ tịch thường vụ ngồi trước mặt mình rồi khẽ nói:
- Tôi thật sự chưa từng cẩn thận suy xét về vấn đề cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, cũng không phải nói tôi không chịu trách nhiệm, vấn đề là nó không nằm trong phạm vi chuyên nghiệp của tôi, tôi cảm thấy chuyện này nên để cho chuyên gia lên tiếng thì hay hơn.
Vương Tử Quân ngồi tự đắc uống trà trong phòng làm việc của Triệu Thúy Bình, mà phản ứng của trưởng phòng Triệu cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Tuy trưởng phòng Triệu là người xưa nay luôn đi độc hành trong thành phố Đông Bộ, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng hắn với độ tuổi của mình có thể thuyết phục vị thường ủy thị ủy này tiến vào tình huống nguy hiểm, nàng sẽ không vì làm việc nghĩa không chùn bước mà đứng sang hàng ngũ bên mình.
Bí Thư Trùng Sinh
Con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái vui sướng, hắn thầm suy tư về việc này, thế là rút ra một điếu thuốc, châm lửa hít khói thả sương.
- Chủ tịch Nhâm, chủ tịch Vương đến.
Thư ký khẽ gõ cửa đi vào báo cáo với Nhâm Xương Bình.
- Mời chủ tịch Vương vào!
Nhâm Xương Bình nghe nói Vương Tử Quân đến tìm mình thì dụi tàn thuốc, sau đó hắn đứng lên cười ha hả đi ra cửa nghênh đón Vương Tử Quân.
- Tử Quân, mời ngồi, mời ngồi, tôi đang định đi tìm anh tâm sự, lúc này anh lại đến đây, xem ra hai chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê.
Nhâm Xương Bình vừa kéo Vương Tử Quân đến bên cạnh ghế sa lông vừa cười ha hả nói.
Vương Tử Quân nghe được vài chữ "tâm hữu linh tê" thì nhíu mày một cái, nhưng hắn đến đây cũng không phải suy xét từng chữ phát ra từ miệng Nhâm Xương Bình, thế cho nên nhanh chóng vứt bỏ những ý nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
- Chủ tịch Nhâm, đây là bản thiết kế cho phương án xây dựng khu dân cư Bằng Hộ, anh xem trước đi.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu với Nhâm Xương Bình, Vương Tử Quân mở một phần tư liệu trong tay ra đặt trước mặt Nhâm Xương Bình.
Nhâm Xương Bình mở bản thiết kế ra, một con đường dành cho người đi bộ hiện ra ngay trước mắt, hai bên đường là những trung tâm mua sắm sầm uất, tạo nên một cách điệu cực kỳ phối hợp với con đường.
- Rất tốt, con đường này được thiết kế rất tốt.
Phải nói là bản thiết kế này làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra cảm giác kinh ngạc, nhưng quan trường thật sự không thể nào suy luận theo lý lẽ thông thường, rèn sắt được hay không phải nhìn vào lực lượng bản thân. Nhâm Xương Bình thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn phải nhìn chăm chú vào bản thiết kế rồi mới thu hồi ánh mắt nói:
- Chủ tịch Vương, anh cái gì cũng tốt nhưng có một điều tôi cần phải phê bình đó chính là làm công tác không nên gấp, công tác khẩn cấp cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, mới được bao lâu mà anh đã cho ra bản thiết kế này rồi? Chủ tịch Vương, sức khỏe chính là tiền vốn của cách mạng, anh cũng ngàn vạn lần không nên gắng sức như vậy.
Nhâm Xương Bình nói thật sự rất chân tình, Vương Tử Quân nghe xong thì cố gắng chuyển hết cảm giác của mình lên vẻ mặt, hắn nói vài câu cảm tạ rồi cười hỏi:
- Chủ tịch Nhâm, ngài cảm thấy bản thiết kế đơn giản này có được hội nghị thường ủy thông qua hay không?
- Tất nhiên có thể sử dụng bản thiết kế này, tôi cảm thấy nó rất trực quan, nhất định là có thể đả động đến bí thư Tiết và các vị thường ủy. Chưa nói đến những thứ khác, với độ tuổi của tôi nhìn vào bản thiết kế này cũng sinh ra cảm giác xúc động muốn đi vào thăm thú.
Nụ cười của Nhâm Xương Bình càng thêm sáng lạn, thật sự làm cho người ta cảm thấy tin phục.
Trên mặt Vương Tử Quân cũng treo nụ cười sáng lạn, hắn đẩy bản vẽ đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Nhâm Xương Bình rồi nói:
- Chủ tịch Nhâm, ngài tán thành bản thiết kế này làm tôi cảm thấy rất thoải mái, cũng thả lỏng tinh thần hơn. Vừa rồi tôi đưa bản thiết kế này đến cũng thật sự rất lo lắng, chỉ sợ phụ lòng hy vọng của ngài.
Nhâm Xương Bình biết Vương Tử Quân nói những lời khách sáo, cũng không tính là nịnh hót thế nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái. Nhưng nếu so với nịnh hót thì hắn càng thoải mái hơn, vì Vương Tử Quân đã hao tốn khá nhiều tâm tư mói cho ra một bản thiết kế khá tốt như vậy, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị hội nghị thường ủy coi là giấy lộn mà thôi. Có lẽ đến lúc đó phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân đang cực kỳ hăng hái sẽ bừng tỉnh: Muốn nổi tiếng và chiến thắng cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Đến lúc đó có lẽ Vương Tử Quân này sẽ rất đau đớn khổ sở, cũng không biết có thể cười như bây giờ nữa không?
- Chủ tịch Tử Quân, anh quá khách khí rồi, con người của tôi cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc ở phương diện này.
Nhâm Xương Bình khoát tay áo, hắn lên tiếng ứng phó với Vương Tử Quân.
- Thật sự quá tốt, chủ tịch Nhâm, nếu ngài đã tán thành sắp xếp này, trước tiên tôi đặt bản thiết kế này ở đây.
Vương Tử Quân nói rồi cuốn bản vẽ thiết kế lại.
"Đặt bản thiết kế trong phòng mình?"
Nhâm Xương Bình nghe được những lời của Vương Tử Quân thì vẻ mặt có hơi khựng lại, trong lòng thầm nghĩ Vương Tử Quân đang muốn chơi trò gì? Chẳng lẽ muốn sao chép bản thiết kế này thành nhiều phần sao? Khi Nhâm Xương Bình còn đang tỏ ra chần chừ thì Vương Tử Quân đã nói tiếp;
- Tuy trung tâm thương mại và con đường dành cho người đi bộ này có một chút lời đề nghị của tôi, thế nhưng phương án đã được hội nghị văn phòng chủ tịch thông qua, nó sẽ không thể nào không liên quan đến tình huống chủ tịch Nhâm gật đầu tán thành. Nếu không phải là chủ tịch Nhâm lên tiếng tán thành, sợ rằng quy hoạch này cũng sẽ khó thể nào được hội nghị văn phòng chủ tịch thông qua như thế.
- Vì vậy công thần lớn nhất của sự kiện phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ thành trung tâm thương mại và đường dành cho người đi bộ chính là chủ tịch Nhâm, nếu muốn phương án này cũng được hội nghị thường ủy thông qua và áp dụng, tôi cảm thấy chủ tịch Nhâm cần phải lên ngựa vung roi. Hội nghị văn phòng chủ tịch chúng ta đã thông qua phương án này, vì vậy đến lúc đó chủ tịch sẽ là người nói ra phương án ở hội nghị thường ủy, như vậy cũng biểu hiện rõ sự quan tâm của chúng ta với phương án này.
Nhâm Xương Bình không khỏi nhíu mày, hắn không ngờ tên khốn Vương Tử Quân lại chạy đến chỗ mình chọc tổ ong vò vẽ, ép mình phải lên tiếng nói ra phương án của Vương Tử Quân trên hội nghị thường ủy. Nhưng tên đã lên dây cũng không thể không bắn, dù chính mình có bất kỳ tính toán nào với phương án này, hắn cũng căn bản không thể nào chối bỏ tình huống phương án được hội nghị văn phòng chủ tịch thông qua.
Nếu Nhâm Xương Bình cố ý không nói thì sao? Lời này nghĩ trong đầu thì có thể, nhưng dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. Trước đó mình từng nói sẽ lên tiếng giúp đỡ phương án của Vương Tử Quân trong hội nghị thường ủy, vừa rồi chính mình còn cho ra những đánh giá cực kỳ tích cực với phương án này, bây giờ lại mở miệng phủ quyết, như vậy thì còn gì là lãnh đạo, rõ ràng là một kẻ lươn lẹo thay đổi xoành xoạch. Sau một lúc đấu tranh tâm lý, Nhâm Xương Bình cảm thấy mình căn bản không thể nói nửa lời phản đối.
- Chủ tịch Tử Quân, chuyện này nên để anh lên tiếng thì hay hơn. Dù sao đây cũng là phương án mà anh hao tổn rất nhiều tâm tư, nếu tôi lại là người mở miệng trên hội nghị thường ủy, mọi người lại nói tôi buôn chuyện, không phải mua danh chuộc tiếng sao?
Nhâm Xương Bình suy nghĩ rất nhanh, hắn nói một câu thể hiện rõ ý nghĩ của mình.
Vương Tử Quân vẫn cẩn thận lắng nghe lời của Nhâm Xương Bình, khi thấy chủ tịch Nhâm ra sức từ chối thì nghiêm mặt nói:
- Chủ tịch Nhâm, ngài không cần nói như vậy, ngài là chủ tịch thành phố, là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền, tôi chỉ là một phó chủ tịch, anh nói xem, có bất kỳ hạng mục nào của khối chính quyền chúng ta mà không nằm dưới sự chỉ huy của ngài?
- Mặt khác tôi cảm thấy bầu không khí đeo kính nhìn trời ở thành phố chúng ta đang rất nghiêm trọng, điều này nói rõ chúng ta cần phải chọn biện pháp, phải đánh tan những luồng gió chướng này. Bây giờ là lúc thể hiện tốt nhất, ngài sẽ đường đường chính chính nói ra ở hội nghị thường ủy, để cho đám người chưa ăn nho nói nho chua một đòn đả kích nặng nề.
Vương Tử Quân nói vô cùng chính đáng và đường hoàng, nụ cười trên mặt Nhâm Xương Bình vẫn không thay đổi nhưng trong lòng liên tục kêu khổ. Vương Tử Quân nói rất đạo mạo, giống như đang cực kỳ cố gắng bảo trì quyền uy của một vị chủ tịch thành phố như hắn. Nhưng hắn lại biết sắp xếp theo kiểu của Vương Tử Quân rất không hay, chính mình sẽ bị đưa vào trong cái bẫy được dự báo trước.
Nhưng Vương Tử Quân nói những lời quá chính đáng và nghĩa khí, Nhâm Xương Bình căn bản là khó thể tiếp lời được. Nhưng nếu phải nhận lấy củ khoai lang phỏng tay kia, Nhâm Xương Bình cũng bực bội đến mức phải chửi chó má. Tuy hắn đã biểu hiện rõ ý nghĩ của mình với những người tương quan, thế nhưng nếu đứng trong hội nghị thường ủy nói ra phương án của Vương Tử Quân và lại không được thông qua, như vậy cũng cực kỳ mất mặt.
Những người biết chuyện sẽ chẳng có vấn đề, đáng sợ là những người chẳng biết gì, bọn họ sẽ nói này nọ làm phát sinh những tin đồn không hay. Nhâm Xương Bình nhìn gương mặt bình thản và vui vẻ cũng không kém nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn đành phải xiết chặt nắm đấm.
- Chủ tịch Nhâm, cánh tay của ngài làm sao vậy?
Vương Tử Quân nhìn cánh tay hơi run rẩy của Nhâm Xương Bình, thế là dùng giọng quan tâm hỏi.
- Không có gì, chỉ là bệnh cơ vai tái phát mà thôi.
Nhâm Xương Bình vừa dùng tay quệt miệng vừa kiếm cớ che giấu.
- Ôi, chủ tịch Nhâm, bệnh này cũng không phải là ngoài da, mỗi lần tái phát sẽ rất đau, rất khó chịu. Dù công tác của khối chính quyền không thể nào thoát ly khỏi sự lãnh đạo của anh, thế nhưng anh cũng không nên quá gắng gượng, cần kiểm tra cho tốt, sau đó uống thuốc điều độ kết hợp nghỉ ngơi cho khỏe...
Vương Tử Quân dùng lời quan tâm nói với Nhâm Xương Bình.
Cơ thể Nhâm Xương Bình càng có thêm chút run rẩy, cũng may hắn là một vị lãnh đạo cực kỳ trưởng thành chính trị, hắn cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng, chỉ dùng giọng hời hợt nói:
- À, cám ơn chủ tịch Vương đã quan tâm, tôi biết rồi, anh cứ để bản thiết kế này ở lại chỗ tôi đi.
- Vâng, chủ tịch Nhâm, nhưng ngài cũng đừng nên như vậy, cần phải kiểm tra sức khỏe thì cứ nên đi ngay. Có ngài dẫn đầu thì đám phó chủ tịch chúng tôi cũng giảm bớt áp lực công tác, ngài nghĩ mà xem, có một chiến sĩ công tác hăng hái như ngài đi đầu, chúng tôi nào dám lười biếng? Có lẽ sau này mọi người cần phải học tập theo ngài, phải liều mạng công tác. Ngài nghỉ ngơi một chút cho khỏe, như vậy đám người chúng tôi mới có thể tiếp tục theo chân anh thúc đẩy thành phố Đông Bộ phát triển.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt thành khẩn nhìn Nhâm Xương Bình, biểu hiện của hắn cũng không khỏi làm cho Nhâm Xương Bình sinh ra ảo giác, giống như hắn đã biến thành một ông lão đang thở hồng hộc, thật sự sắp rời xa nhân thế vậy.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Xương Bình và có chút cảm giác buồn cười. Dù chút thủ đoạn này của hắn chỉ có tác dụng tu bổ trong hội nghị thường ủy thị ủy, thế nhưng ít nhất thì sự kiện này bị ném vào tay Nhâm Xương Bình, cũng kéo Nhâm Xương Bình vào bầu một phiếu cho Vương Tử Quân, đây mới chính là điều làm cho Nhâm Xương Bình cảm thấy khó chịu nhất. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Tử Quân về văn phòng với nụ cười tươi rói trên môi, hắn vừa ngồi xuống thì Lý Cẩm Hồ đi vào. Bây giờ Lý Cẩm Hồ đã từng bước tiếp xúc với các đơn vị ban ngành mà Vương Tử Quân được phân công quản lý, những chuyện nhỏ nhặt cũng không cần Vương Tử Quân phải quan tâm.
- Chủ tịch Vương, thế nào rồi?
Lý Cẩm Hồ cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, sau khi được Vương Tử Quân tỏ ý cho ngồi xuống thì dùng giọng không chờ đợi được hỏi.
Vương Tử Quân ném cho Lý Cẩm Hồ một điếu thuốc, sau đó hắn cười híp mắt nói:
- Chủ tịch Nhâm đã đồng ý lên tiếng đề xuất phương án của tôi cho hội nghị thường ủy.
- Ha ha, vậy thì vẻ mặt của chủ tịch Nhâm chắc chắn là rất đặc sắc.
Lý Cẩm Hồ dù chưa từng liên hệ với chủ tịch Nhâm, thế nhưng hắn cũng có chút nghiên cứu về tính cách của chủ tịch Nhâm Xương Bình. Hắn biết rõ thái độ của Nhâm Xương Bình, nào không đoán được vị chủ tịch kia đang ngột ngạt thế nào.
Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm, khi hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Triệu Quốc Lương từ bên ngoài chạy vào nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi có tin tức truyền đến, nói rằng hôm nay bí thư Tiết đến tham gia hội nghị của mặt trận tổ quốc thành phố, khi đó tổng giám đốc Đỗ Gia Hào của tập đoàn Cảnh Lam đã lên tiếng muốn xây dựng một khách sạn năm sao.
- Nghe nói bí thư Tiết rất giúp đỡ hạng mục khách sạn năm sao này, đồng thời cũng lên tiếng với tập đoàn Cảnh Lam, nhất định sẽ cho ra giúp đỡ to lớn.
Lý Cẩm Hồ vừa rồi còn cười tươi nhưng bây giờ đã trở nên âm trầm, hắn biết rõ tuy Đỗ Gia Hào tuy không nói xây dựng khách sạn năm sao ở chỗ nào thế nhưng Tiết Diệu Tiến tỏ thái độ như vậy lại ảnh hưởng đến rất nhiều người, đặc biệt là đám thường ủy thị ủy luôn theo sát bí thư Tiết. Đám thường ủy thị ủy kia sẽ phải xem xét lại thái đội của mình ở sự kiện này, sau đó đứng vững trên lập trường của mình.
Khoảnh khắc này Lý Cẩm Hồ chợt cảm thấy mình và Vương Tử Quân mất bao nhiêu công sức mới trói Nhâm Xương Bình lên chiếc xe chiến thắng là không công, vì bọn họ biết lực ảnh hưởng của Tiết Diệu Tiến, thế cho nên cũng không khỏi sinh ra cảm giác bất lực.
- Tên đã bắn ra khó thể quay đầu, Cẩm Hồ, sự việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có tể cứng tay đối chọi một lần mà thôi.
Vương Tử Quân mở mắt ra sau vài phút nhắm mắt suy nghẫm, bàn tay vỗ mạnh lên mặt bàn.
- Chào chủ tịch Vương.
Thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền thành phố Đông Bộ Triệu Thúy Bình là một người phụ nữ làm cho người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ nhã nhặn, tuy đã gần năm mươi nhưng mặc một bộ trang phục công sở lại bừng bừng sức sống và trẻ hơn tuổi thật, nhìn qua cứ ngỡ mới bốn mươi.
Lúc này Triệu Thúy Bình nhìn vị phó chủ tịch thường vụ ngồi trước mặt mình rồi khẽ nói:
- Tôi thật sự chưa từng cẩn thận suy xét về vấn đề cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, cũng không phải nói tôi không chịu trách nhiệm, vấn đề là nó không nằm trong phạm vi chuyên nghiệp của tôi, tôi cảm thấy chuyện này nên để cho chuyên gia lên tiếng thì hay hơn.
Vương Tử Quân ngồi tự đắc uống trà trong phòng làm việc của Triệu Thúy Bình, mà phản ứng của trưởng phòng Triệu cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Tuy trưởng phòng Triệu là người xưa nay luôn đi độc hành trong thành phố Đông Bộ, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng hắn với độ tuổi của mình có thể thuyết phục vị thường ủy thị ủy này tiến vào tình huống nguy hiểm, nàng sẽ không vì làm việc nghĩa không chùn bước mà đứng sang hàng ngũ bên mình.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 459: Tên đã lên dây không thể không bắn: Hợp lâu cần phải phân, phân lâu cần phải hợp cắn
9.1/10 từ 48 lượt.