Bí Thư Trùng Sinh
Chương 438: Cuốc đất gieo hạt giữa ban trưa rất vất vả
- Dù sao cũng không phải lần đầu tiên đến chỗ các anh, hôm nay đi đến một lần nữa là được.
Nhị ca nói rồi móc điện thoại ra gọi đi:
- Anh, em đến đồn công an.
Nhị ca nói xong thì cũng không biết bên kia nói gì mà hắn cúp điện thoại.
- Nhị ca, giám đốc Đỗ cho chỉ thị thế nào?
Hổ Tử dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Nhị ca.
- Đừng nói nhảm, đi đến trước rồi nói sau.
Nhị ca khẽ cười với Hổ Tử, sau đó đi về phía trước một bước:
- Còn thế nào nữa? Anh em chúng ta đến đó ngồi một lát.
Vương Tử Quân gặp Mạc Tiểu Bắc thì tất nhiên tỏ ra rất vui sướng, hắn vừa vào cửa đã kéo nàng vào lòng rồi cười hỏi:
- Sao em lại đến đây?
- Này, người ta đến thăm anh một chút không được sao?
Mạc Tiểu Bắc khẽ cười, lúc này nhìn nàng thật sự tươi sáng như một đóa hoa.
Mạc Tiểu Bắc chính là Mạc Tiểu Bắc, dù trong lòng có cảm tình vô hạn thì biểu hiện ra bên ngoài cũng vẫn điềm nhiên như không. Cũng ma Vương Tử Quân đã có thói quen, bây giờ nếu vợ hắn không như vậy, hắn lại xem đó là không bình thường. Hắn nắm chặt bàn tay của nàng, sau đó dùng giọng vui sướng nói:
- Vợ, em nói như vậy anh thật sự cảm thấy bị thương, anh còn tưởng rằng em đặc biệt xin nghỉ đến gặp anh.
Mạc Tiểu Bắc khẽ cười, khóe miệng nhếch lên, trên mặt có thêm vài phần dí dỏm. Nàng cười rất quyến rũ, từng chú cảm tình bộc lộ ra bên ngoài, giống như một đóa hoa chậm rãi khoe sắc, hạnh phúc tràn lan.
Sau khi hai người kết hôn thì chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, dù mỗi lần gặp lại thì Vương Tử Quân giống như sói như hổ, hận không thể nào nuốt cả Mạc Tiểu Bắc vào trong bụng. Nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn không có mấy biến đổi, nàng vẫn thon thả, vẫn đẹp như trước, vẫn khí chất như cũ, vẫn là hình tượng mà Vương Tử Quân yêu mến.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vợ, hắn chợt cảm thấy thỏa mãn, thế là không khỏi lên tiếng hỏi:
- Vợ, anh nhớ em, có vấn đề gì không?
Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười khanh khách, sau đó nói một câu vui đùa:
- Có phải vì anh công tác quá nhiều nên có vấn đề rồi không? Chẳng lẽ anh đang xin chỉ thị của em sao?
Vương Tử Quân nghe lời có ẩn giấu chút hờn giận của mạc tiểu bắc, hắn cũng không phải không hiểu ý nghĩ của nàng. Dù nàng trước nay là một cô gái không tim không phổi, không biết cách biểu hiện tình cảm, thế nhưng đó cũng là một bản tính mà hắn yêu thương. Lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác giống như mình là một con mèo tham ăn, từ sau khi hiểu biết chuyện nam nữ thì đã duyệt qua vô số người. Những người phụ nữ đến với hắn đều có chút khác biệt, trong đó có Tần Hồng Cẩm, Y Phong, Trương Lộ Giai, thế nhưng nói thật thì Mạc Tiểu Bắc đang nằm trong lòng hắn lại là một trường hợp đặc biệt hơn tất cả.
Có lẽ đây chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Vương Tử Quân, cũng có lẽ hắn rất yên tâm thoải mái với nàng, hắn chỉ cần ôm vợ là cảm nhận được mùi hương đặc biệt. Mùi hương bùng ra tên người Mạc Tiểu Bắc giống như có thể gây nghiện, mỗi khi ngửi được nó thì hắn nhanh chóng trở nên điên cuồng. Khi đó hắn cảm thấy mình giống như lạc lối vào tiên canh, hắn cảm thấy khó có người đàn ông nào chống đỡ được cảm giác hạnh phúc như vậy.
Hai người trải qua một tình huống mây mưa điên đảo loan phượng, cuối cùng mọi thứ cũng quay về trạng thái yên tĩnh, cũng không ai muốn ra ngoài, bọn họ ở trong phòng nói chuyện tâm sự. Thật ra phần lớn thời gian là Vương Tử Quân nói, Mạc Tiểu Bắc lắng nghe. Tuy hắn chỉ nói ra những chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng nàng lại thích nghe, trên mặt lại có nụ cười vui vẻ, si ngốc. Gương mặt hình trái xoan của nàng bừng bừng hạnh phúc của một người vợ, nàng cũng khong quan tâm quá nhiều, thi thoảng còn vươn tay bóp mũi Vương Tử Quân.
- Tút tút tút...
Một giờ sau Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang đùa giỡn với nhau thì chuông điện thoại vang lên, dù hắn cảm thấy có chút phiền phức nhưng vẫn tiếp điện thoại.
- Chào anh.
Vương Tử Quân vừa bấm nút nghe thì đầu đây bên kia đã truyền đến một giọng cười vui vẻ:
- Ha ha, là chủ tịch Vương phải không? Tôi là Lý Khang Lộ, tối nay cậu chưa có sắp xếp gì phải không? Tôi mời cậu đi dùng cơm.
Lý Khang Lộ ở đầu dây bên kia tỏ ra rất nhiệt tình. xem tại TruyenFull.vn
Vương Tử Quân khẽ chau mày, tuy lần đầu tiên gặp mặt Lý Khang Lộ, thế nhưng hắn vẫn căn cứ vào mối quan hệ giữa đối phương với bí thư Tiết Diệu Tiến để nhìn ra vấn đề, đó là chỉ sợ đối phương cũng không đơn giản như vậy. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn khẽ cười nói:
- Đa tạ chủ tịch Lý đã quan tâm, nhưng bữa cơm này phải để tôi là người mời chủ tịch Lý thì phù hợp hơn. Tôi là người mới đến thành phố Đông Bộ, không thể thiếu những lúc cần chủ tịch Lý chỉ giáo, vì vậy bữa cơm này tôi phải là người mời mới được.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, cậu giao phí thỉnh giáo quá thấp, tôi cũng không thể chịu thiệt thòi lớn. Thôi thì lần này tôi mời, cũng xem như mở tiệc đón gió tẩy trần cho chủ tịch Vương. Tôi đang trên đường đến khách sạn Đông Bộ, một lúc nữa sẽ đến.
Lý Khang Lộ nói đến đây thì cúp điện thoại.
Lý Khang Lộ mời mình dùng cơm trong khách sạn Đông Bộ, Vương Tử Quân khẽ xem xét sự việc này, ngay sau đó đã rơi vào trầm tư.
- Không có gì, có người chủ động tiếp cận anh, như vậy cũng mạnh hơn so với tình huống người ta không thèm quan tâm đấy chứ?
Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm, nàng khẽ đi đến bên cạnh hắn, sau đó khẽ cầm tay hắn rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vợ, xem ra hai vợ chồng chúng ta không có được bữa tối dưới ánh nến rồi, nhưng lại có người mời chúng ta dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc khẽ chớp mắt, rõ ràng nàng cũng không có hứng thú với bữa cơm được mời.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì có tiếng gõ cửa, giọng nói dịu dàng của Tiểu Mai vang lên:
- Chủ tịch Vương, tôi là Tiểu Mai.
Vương Tử Quân buông tay Mạc Tiểu Bắc ra, hắn đi ra mở cửa, thấy nhân viên phục vụ Tiểu Mai đang đứng bên ngoài. Khi thấy Vương Tử Quân ra mở cửa thì nàng cười nói:
- Chủ tịch Vương, giám đốc Nhâm nói tôi đến mời anh đến sảnh Phú Quý dự tiệc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, nói một tiếng đã biết với Tiểu Mai rồi đi vào phòng. Dựa theo quy củ quan trường, tình huống mời khách thế này phải là Lý Khang Lộ tự đến mở lời mới đúng, bây giờ ngay cả Nhâm Vĩnh Cách cũng không đến, điều này có nghĩa là có khách quan trọng hơn, bọn họ không thể phân thân; hai là Nhâm Vĩnh Cách cảm thấy giữa hai vị phó chủ tịch thì Lý Khang Lộ đáng giá được tiếp đãi toàn lực hơn.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cố gắng áp chế những ý nghĩ khác lóe lên trong đầu. Hắn cũng không thay quần áo, cùng Mạc Tiểu Bắc đi theo Tiểu Mai đến sảnh Phú Quý.
Khi Tiểu Mai đẩy cửa một gian phòng cực kỳ xa hoa, Vương Tử Quân nghe thấy bên trong vang ra những tiếng cười đùa, tiếng cười của đàn ông và âm thanh của phụ nữ cùng trộn lẫn vào nhau, có vẻ cực kỳ vang dội.
- Chào chủ tịch Vương.
Nhâm Vĩnh Cách đang ngồi bên cạnh với nụ cười rạng rỡ thấy Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng đứng lên, hắn cười ha hả chào đón Vương Tử Quân.
Một nam một nữ đang trò chuyện với Nhâm Vĩnh Cách thấy Vương Tử Quân đi đến thì đưa mắt nhìn. Trong số hai nam một nữ kia thì Vương Tử Quân phát hiện mình có biết một người, đó chính là phó chủ tịch Lý Khang Lộ.
- Chủ tịch Vương, anh là khách quý, mời anh ngồi bên này.
Lý Khang Lộ thấy Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn, hắn đứng lên rồi đi về phía Vương Tử Quân.
Lý Khang Lộ dù hơn bốn mươi nhưng lại ăn mặc rất phong độ, nhưng khi nhìn vể nhàn nhã phong độ của người này, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác gì đó khá khó chịu.
- Chủ tịch Vương, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là giám đốc Tiết của tập đoàn Lam Thiên, Tiết Nhất Phàm.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Lý Khang Lộ chỉ về phía một cô gái mặc trang phục công sở có dáng người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp ở ngay bên cạnh rồi nói.
- Chào chủ tịch Vương, sau nay kính mong chủ tịch Vương giúp đỡ nhiều hơn với tập đoàn Lam Thiên.
Tiết Nhất Phàm dù đang cười nhưng biểu hiện cũng không quá nhiệt tình. Trong mắt nàng thì giống như căn bản không xem một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ như Vương Tử Quân ra gì. Nàng cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà chỉ về phía Mạc Tiểu Bắc nói:
- Chủ tịch Vương, vị này là gì của ngài...
- Là vợ tôi.
Vương Tử Quân tuy cảm thấy Tiết Nhất Phàm thẳng thắn như vậy có chút lỗ mãng, thế nhưng hắn cũng không quá so đo, thế là lên tiếng giới thiệu Mạc Tiểu Bắc. Lý Khang Lộ lại nói:
- Nhất Phàm là thiên kim của bí thư Tiết, đã công tác nhiều năm ở tập đoàn Lam Hà, thật sự là hổ phụ không sinh khuyển tử.
Hèn gì đối phương tỏ ra kiêu ngạo như vậy, thì ra là con gái của Tiết Diệu Tiến. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, nhưng Lý Khang Lộ hôm nay đưa theo cả Tiết Nhất Phàm, căn bản không đơn giản chỉ là mời một bữa cơm.
- Chủ tịch Vương, vợ anh công tác ở đâu vậy? Nếu như có thể tiến vào thành phố Đông Bộ, như vậy nhất định phải ưu tiên cho tập đoàn Lam Hà chúng tôi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho phu nhân của anh đãi ngộ hạng nhất.
Tiết Nhất Phàm đưa bàn tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mình, sau đó cười hì hì nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định cản lời của Tiết Nhất Phàm, chợt nghe thấy Mạc Tiểu Bắc thản nhiên nói:
- Tôi còn chưa có ý chuyển nghề, nếu tương lai chuyển nghề thì nhất định sẽ nghĩ đến tập đoàn Lam Hà.
"Chuyển nghề? Không biết đến lúc nào thì nàng mới chuyển nghề?"
Vương Tử Quân nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc nói dối, hắn nhịn không được phải trừng mắt nhìn nàng. Nhưng hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng, một người cao ngạo như Mạc Tiểu Bắc, cho dù là quan cấp cao thì thế nào? Rõ ràng là nàng chưa từng bao giờ phải cúi đầu, bây giờ lại hạ thấp tư thái xuống như vậy, rõ ràng là có ý giảng hòa cho mình.
- Ha ha, thì ra Vương phu nhân là quân nhân, trách gì ngài vừa vào thì tôi đã thấy rõ môt tư thế hiên ngang oai hùng.
Tên đàn ông nãy giờ không lên tiếng, bây giờ chợt nở nụ cười nói.
Lý Khang Lộ có vẻ rất quen thuộc người đàn ông kia, hắn cũng không cảm thấy bực mình vài người đàn ông này chen lời, ngược lại còn cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, vị này chính là thần tài của thành phố chúng ta, là tổng giám đốc Đỗ Gia Hào của tập đoàn Cảnh Lam, cũng là nhà giàu nhất thành phố Đông Bộ. Trước mắt có rất nhiều thanh niên hâm mộ giám đốc Đỗ, ai cũng mong muốn có một ngày được như giám đốc Đỗ, có thể kiếm được thật nhiều tiền.
"Đỗ Gia Hào!"
Vương Tử Quân nhìn gương mặt người đàn ông đeo kín gọng vàng nhìn qua cực kỳ nhã nhặn và trí thức kia, hắn đang thầm nghĩ vì sao nhìn đối phương lại thấy quen mặt, nhưng cẩn thận suy xét lại thấy giống như chưa từng gặp qua.
Vì sao lại quen mắt như vậy? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình thường. Hắn bắt tay với Đỗ Gia Hào, nói một tiếng rất hân hạnh được làm quen.
Lý Khang Lộ rõ ràng là một nhân vật cực kỳ sinh động trên bàn tiệc, sau vài vòng rượu thì mở miệng kể vài chuyện vui, làm cho người ta cười lên vui vẻ, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Vì lần đầu gặp mặt, cho nên bầu không khí dù nhiệt tình cũng sinh ra cảm giác ngăn cách. Vương Tử Quân dù nói cười vui vẻ với Lý Khang Lộ, thế nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn sang Đỗ Gia Hào và Tiết Nhất Phàm. Hắn phát hiện Đỗ Gia Hào luôn nở nụ cười nhìn mình nói chuyện với Lý Khang Lộ, còn Tiết Nhất Phàm thì thỉnh thoảng đưa mắt nhìn điện thoại, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.
- Chủ tịch Vương, anh đến thì ban ngành khối chính quyền sẽ có phân công công tác, tôi tin tưởng sau khi anh nhận công tác, nhất định sẽ làm công tác chuyển biến tốt đẹp từng ngày, phát triển như diều gặp gió.
Lý Khang Lộ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nàng nói tiếp:
- Lời này cũng không phải là tôi nói, đây chính là bí thư Tiết nói, bí thư Tiết thật sự rất coi trọng chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ chúng ta nhận chức.
- Bí thư Tiết là người ái tài, điều này cả thành phố chúng ta ai mà không biết. Chủ tịch Lý cũng chính là nhân tài do bí thư Tiết tự mình đề bạt, đây chính là một câu chuyện được người người ca tụng.
Đỗ Gia Hào cười ha hả nói, thật sự là tiếp lời của Lý Khang Lộ rất có thứ tự.
- Đó là nhờ bí thư Tiết dẫn dắt, tôi là người năng lực bình thường, cũng chỉ có thể tận tâm đầu rơi máu chảy mà thôi, cũng không để cho lãnh đạo xấu hổ là được.
Đỗ Gia Hào thật sự nói ra những lời trúng nội tâm của Lý Khang Lộ, thế là Lý Khang Lộ càng nở nụ cười sáng lạn nhưn trong miệng lại cực kỳ khiêm tốn.
- Chủ tịch Vương, hôm nay nói là tôi mời khách, thực tế lại là chuyện của anh Gia Hào, là cậu em của anh ấy. Giám đốc Đỗ vì cậu ấy mà không biết bao nhiêu lần nổi giận, nhưng nổi giận thì thế nào? Có một người em như vậy chẳng lẽ lại mặc kệ? Hôm nay cậu ấy đến cầu chúng tôi, nói tôi dù thế nào cũng phải mời anh dùng bữa cơm, coi như là một lễ tạ lỗi.
Lý Khang Lộ nói vài câu nịnh nọt với Đỗ Gia Hào, sau đó chợt thay đổi chủ đề, hắn vừa cười vừa nói.
Vương Tử Quân khẽ cầm lấy ly rượu, ánh mắt nhìn lên gương mặt tràn đầy nụ cười của Lý Khang Lộ. Hắn đã căn bản cảm nhận được Lý Khang Lộ mời mình dùng cơm sẽ không đơn giản, thì ra chính là mời khách thay cho Đỗ Gia Hào.
Đỗ Gia Hào thật sự phối hợp rất ăn ý với Lý Khang Lộ, khi thấy Lý Khang Lộ đi vào chính đề thì hắn tranh thủ thời gian đứng lên nói:
- Chủ tịch Vương, cậu em của tôi thật sự quá phá phách, nhưng tôi cũng chỉ có một đứa em như vậy, mẹ tôi lại rất yêu thương nó, mỗi ngày về nhà đều phải tìm nó để trò chuyện. Bây giờ nó còn chưa về nhà, tôi lo lắng mẹ ở nhà lớn tuổi không chịu được, thế cho nên mong chủ tịch Vương mở một mắt lưới tha thứ cho nó một lần.
Đỗ Gia Hào vừa nói vừa nâng ly rượu trịnh trọng hướng về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ cau mày với ly rượu mời của Đỗ Gia Hào, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Giám đốc Đỗ, chuyện của em anh, tôi thấy nên cứ xử lý theo quy trình, tôi cũng không có ý kiến, còn người tên là Hổ Tử ăn nói tục tĩu kia...
- Hổ Tử kia cũng chỉ là một tên thanh niên sống thiếu nội tâm, là kẻ thích nói bậy, chủ tịch Vương, cũng mong ngài đừng chấp nhất loại người như vậy.
Tiết Nhất Phàm đang nhìn chằm chằm vào Văn phòng cũng vung bàn tay nhỏ nhắn lên, nàng dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Lúc này vẻ mặt Lý Khang Lộ cực kỳ sáng lạn nhưng trong ánh mắt lại có vài phần nghiền ngẫm. Đỗ Gia Hào vẫn nâng ly rượu đưa lên không trung.
- Loại chuyện này chúng ta cứ nên xử lý theo đúng trình tự thì hay hơn.
Vương Tử Quân vươn tay kéo Mạc Tiểu Bắc đang chuẩn bị đứng lên rồi lạnh giọng nói.
- Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, thế thì cứ xử lý theo đúng trình tự.
Tiết Nhất Phàm chợt đứng lên xoay người đi về phía cửa phòng.
Lý Khang Lộ thấy Tiết Nhất Phàm xoay người bỏ đi thì khẽ nhếch miệng lộ ra nụ cười, thế nhưng hắn lại nhanh chóng tỏ ra khó xử:
- Nhất Phàm, cô làm gì vậy? Còn chưa dùng cơm.
- Không ăn nữa, tôi còn có việc.
Tiết Nhất Phàm quay đầu lại nhìn Lý Khang Lộ rồi nói tiếp:
- Xe của tôi có chút vấn đề, anh tiễn tôi ra một chút.
Lý Khang Lộ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, thứ lỗi vì không thể ngồi cùng anh, tôi đưa Nhất Phàm về trước, nếu không để cho bí thư Tiết truy cứu trách nhiệm, tôi cũng không chịu đựng được.
Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm một trước một sau rời khỏi phòng, Đỗ Gia Hào thấy hai người kia đi cũng hạ ly rượu xuống nói:
- Chủ tịch Vương, dù đây là lần đầu gặp mặt, thế nhưng tôi cũng có một câu muốn nói với ngài, đó là có gió vượt sóng, không có gió thì ngài cũng khó thể dong thuyền.
Vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, hắn khẽ đặt ly xuống bàn rồi nói:
- Gió vừa phải thì thuyền chay nhanh, gió lớn dễ lật thuyền.
Đỗ Gia Hào chợt sững sờ, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt càng có thêm vài phần ngưng trọng. Nhưng ngay sau đó hắn đã cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương thật sự rất ẩn giấu, hôm nay tôi ở đây cầu chúc cho chủ tịch Vương theo gió vượt sóng bay xa vạn dặm.
Đỗ Gia Hào uống hết ly rượu, sau đó cáo từ Vương Tử Quân rất phong độ. Vương Tử Quân cũng rất phong độ tiễn đối phương ra tận cửa, người không biết còn cho rằng hai người bọn họ đang lưu luyến chia tay nhau.
- Chúng ta cũng trở về chứ?
Thấy hai người đi ra thì Mạc Tiểu Bắc đứng dậy thản nhiên nói.
- Đi làm gì chứ? Anh còn chưa ăn gì. Cuốc đất gieo hạt giữa ban trưa, từng hạt giống được gieo đều rất vất vả, lãng phí cũng không phải là thói quen tốt. Dù sao bọn họ cũng đã trả tiền, chúng ta ăn cho no là được.
Vương Tử Quân cười chỉ vào những món thức ăn chưa được động đũa rồi nói, tất nhiên các món đều đang nóng, đang bốc khói nghi ngút.
Mạc Tiểu Bắc cũng không phản đối lời nói của Vương Tử Quân, nàng nhìn thấy cả bàn thức ăn, thế là bắt đầu cầm đũa lên.
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang ấm áp dùng bữa thì trong một chiếc xe Audi màu đen, Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm ngồi bên trong, cũng không có lái xe. Hai người dính chặt lại với nhau như sam, nhưng sau khi Đỗ Gia Hào từ trong khách sạn Đông Bộ đi ra, hai người rụt người lại theo bản năng, lại ngồi thẳng lên.
- Anh Đỗ, hắn nói thế nào?
Lý Khang Lộ lấy ra một điếu thuốc đặt dưới lỗ mũi ngửi ngửi, sau đó hướng về phía Đỗ Gia Hào lúc này ngồi ở vị trí tài xế hỏi.
Lúc này trên mặt Đỗ Gia Hào đã khôi phục nụ cười, ánh mắt lướt qua mặt Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm, hắn cười nói:
- Xem ra vị phó chủ tịch thường vụ này của chúng ta là người không thích chịu thiệt.
- Không thích chịu thiệt thòi? Đừng đứng đó mà không biết xấu hổ, hừ, cũng không biết mình có bao nhiêu độ nặng.
Không đợi Lý Khang Lộ lên tiếng, Tiết Nhất Phàm đã dùng giọng lạnh lùng nói.
- Nhất Phàm, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, cũng đừng chơi trò căng cứng ngay từ đầu.
Lý Khang Lộ lặng lẽ bóp tay Tiết Nhất Phàm rồi khuyên nhủ.
- Bàn bạc kỹ hơn? Hừ, theo em thấy thì càng là loại người thế này thì càng không cần lề mề, cần phải vung đao chém cho nhanh. Nếu anh không cho hắn nếm chút đau khổ, hắn sẽ không biết chính hắn đang ăn cái gì.
Tiết Nhất Phàm nói, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ:
- Hừ, bố em đã đề cử với tỉnh ủêu cầu đề bạt một vị phó chủ tịch thường vụ người bản địa, không ngờ tuyến trên lại xuất hiện một con ngựa ô, đột nhiên có một cây cải nhảy xuống lấp đầy chỗ trống, không phải là chiếm chỗ của anh sao? Hừ, tên này chiếm được tiện nghi, xuống đây lại không biết địa bàn của ai, mới đó đã vểnh đuôi lên.
- Nếu đã như vậy, hắn đã không biết tán thưởng, chúng ta cứ làm việc theo trình tự là được. Gọi điện thoại cho bí thư Hà, để cho cơ quan công an xử lý.
- Chủ tịch Lý, tôi hiểu rõ những gì mà giám đốc Tiết và anh đã ra sức giúp đỡ, tôi cũng chỉ có thể để sau này báo đáp mà thôi. Nói thật, em trai của tôi cũng thật sự không ra gì, tôi cũng không muốn vì nó mà gây thêm phiền toái cho hai người. Tên họ Vương kia còn trẻ mà có thể tiến lên vị trí vào lúc này, có lẽ cũng là người được cây lớn rễ sâu bao phủ, chúng ta cũng không nên hành động theo cảm tính.
Đỗ Gia Hào xoa xoa đôi bàn tay rồi dùng giọng khó xử nói.
Lý Khang Lộ nở nụ cười không cho là đúng nói:
- Anh Đỗ cứ yên tâm, hắn có bối cảnh thì thế nào? Thành phố Đông Bộ chúng ta không có bối cảnh sao? Vị cán bộ từ thủ đô xuống nhận chức trước đó hùng hổ thế nào, mắt có để đúng vị trí sao? Bây giờ thì thế nào? Ha ha, không phải vẫn cụp đuôi làm người à?
Đỗ Gia Hào và Tiết Nhất Phàm đều hiểu Lý Khang Lộ nói đến ai, thế cho nên đều nở nụ cười. Đỗ Gia Hào nói:
- Phó chủ tịch Lưu công tác thật sự làm cho người ta hâm mộ và ghen ghét, nghe nói bây giờ ngay cả những nhân viên quét rác cũng có thể đối thoại với phó chủ tịch Lưu.
- Anh Đỗ, những tin đồn như vậy rõ ràng đều từ anh mà ra, anh xem phó chủ tịch Lưu là hạng người thế nào? Vì sao lại đi đến tình huống chán nản như vậy? Thật sự là nước miếng có thể dìm chết người.
Lý Khang Lộ cười ha hả, hắn chỉ ngón tay về phía Đỗ Gia Hào, sau đó hăng hái nói.
Tiết Nhất Phàm hiểu ý hai người, nàng cũng cười lớn. Đỗ Gia Hào nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên tay nói:
- Hai vị lãnh đạo, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta không bằng đến một quán ăn sân vườn có mở suối nước nóng ở gần đây nhé?
Bí Thư Trùng Sinh
Nhị ca nói rồi móc điện thoại ra gọi đi:
- Anh, em đến đồn công an.
Nhị ca nói xong thì cũng không biết bên kia nói gì mà hắn cúp điện thoại.
- Nhị ca, giám đốc Đỗ cho chỉ thị thế nào?
Hổ Tử dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Nhị ca.
- Đừng nói nhảm, đi đến trước rồi nói sau.
Nhị ca khẽ cười với Hổ Tử, sau đó đi về phía trước một bước:
- Còn thế nào nữa? Anh em chúng ta đến đó ngồi một lát.
Vương Tử Quân gặp Mạc Tiểu Bắc thì tất nhiên tỏ ra rất vui sướng, hắn vừa vào cửa đã kéo nàng vào lòng rồi cười hỏi:
- Sao em lại đến đây?
- Này, người ta đến thăm anh một chút không được sao?
Mạc Tiểu Bắc khẽ cười, lúc này nhìn nàng thật sự tươi sáng như một đóa hoa.
Mạc Tiểu Bắc chính là Mạc Tiểu Bắc, dù trong lòng có cảm tình vô hạn thì biểu hiện ra bên ngoài cũng vẫn điềm nhiên như không. Cũng ma Vương Tử Quân đã có thói quen, bây giờ nếu vợ hắn không như vậy, hắn lại xem đó là không bình thường. Hắn nắm chặt bàn tay của nàng, sau đó dùng giọng vui sướng nói:
- Vợ, em nói như vậy anh thật sự cảm thấy bị thương, anh còn tưởng rằng em đặc biệt xin nghỉ đến gặp anh.
Mạc Tiểu Bắc khẽ cười, khóe miệng nhếch lên, trên mặt có thêm vài phần dí dỏm. Nàng cười rất quyến rũ, từng chú cảm tình bộc lộ ra bên ngoài, giống như một đóa hoa chậm rãi khoe sắc, hạnh phúc tràn lan.
Sau khi hai người kết hôn thì chung đụng thì ít mà cách xa thì nhiều, dù mỗi lần gặp lại thì Vương Tử Quân giống như sói như hổ, hận không thể nào nuốt cả Mạc Tiểu Bắc vào trong bụng. Nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn không có mấy biến đổi, nàng vẫn thon thả, vẫn đẹp như trước, vẫn khí chất như cũ, vẫn là hình tượng mà Vương Tử Quân yêu mến.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vợ, hắn chợt cảm thấy thỏa mãn, thế là không khỏi lên tiếng hỏi:
- Vợ, anh nhớ em, có vấn đề gì không?
Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười khanh khách, sau đó nói một câu vui đùa:
- Có phải vì anh công tác quá nhiều nên có vấn đề rồi không? Chẳng lẽ anh đang xin chỉ thị của em sao?
Vương Tử Quân nghe lời có ẩn giấu chút hờn giận của mạc tiểu bắc, hắn cũng không phải không hiểu ý nghĩ của nàng. Dù nàng trước nay là một cô gái không tim không phổi, không biết cách biểu hiện tình cảm, thế nhưng đó cũng là một bản tính mà hắn yêu thương. Lúc này hắn chợt sinh ra cảm giác giống như mình là một con mèo tham ăn, từ sau khi hiểu biết chuyện nam nữ thì đã duyệt qua vô số người. Những người phụ nữ đến với hắn đều có chút khác biệt, trong đó có Tần Hồng Cẩm, Y Phong, Trương Lộ Giai, thế nhưng nói thật thì Mạc Tiểu Bắc đang nằm trong lòng hắn lại là một trường hợp đặc biệt hơn tất cả.
Có lẽ đây chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Vương Tử Quân, cũng có lẽ hắn rất yên tâm thoải mái với nàng, hắn chỉ cần ôm vợ là cảm nhận được mùi hương đặc biệt. Mùi hương bùng ra tên người Mạc Tiểu Bắc giống như có thể gây nghiện, mỗi khi ngửi được nó thì hắn nhanh chóng trở nên điên cuồng. Khi đó hắn cảm thấy mình giống như lạc lối vào tiên canh, hắn cảm thấy khó có người đàn ông nào chống đỡ được cảm giác hạnh phúc như vậy.
Hai người trải qua một tình huống mây mưa điên đảo loan phượng, cuối cùng mọi thứ cũng quay về trạng thái yên tĩnh, cũng không ai muốn ra ngoài, bọn họ ở trong phòng nói chuyện tâm sự. Thật ra phần lớn thời gian là Vương Tử Quân nói, Mạc Tiểu Bắc lắng nghe. Tuy hắn chỉ nói ra những chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng nàng lại thích nghe, trên mặt lại có nụ cười vui vẻ, si ngốc. Gương mặt hình trái xoan của nàng bừng bừng hạnh phúc của một người vợ, nàng cũng khong quan tâm quá nhiều, thi thoảng còn vươn tay bóp mũi Vương Tử Quân.
- Tút tút tút...
Một giờ sau Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang đùa giỡn với nhau thì chuông điện thoại vang lên, dù hắn cảm thấy có chút phiền phức nhưng vẫn tiếp điện thoại.
- Chào anh.
Vương Tử Quân vừa bấm nút nghe thì đầu đây bên kia đã truyền đến một giọng cười vui vẻ:
- Ha ha, là chủ tịch Vương phải không? Tôi là Lý Khang Lộ, tối nay cậu chưa có sắp xếp gì phải không? Tôi mời cậu đi dùng cơm.
Lý Khang Lộ ở đầu dây bên kia tỏ ra rất nhiệt tình. xem tại TruyenFull.vn
Vương Tử Quân khẽ chau mày, tuy lần đầu tiên gặp mặt Lý Khang Lộ, thế nhưng hắn vẫn căn cứ vào mối quan hệ giữa đối phương với bí thư Tiết Diệu Tiến để nhìn ra vấn đề, đó là chỉ sợ đối phương cũng không đơn giản như vậy. Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn khẽ cười nói:
- Đa tạ chủ tịch Lý đã quan tâm, nhưng bữa cơm này phải để tôi là người mời chủ tịch Lý thì phù hợp hơn. Tôi là người mới đến thành phố Đông Bộ, không thể thiếu những lúc cần chủ tịch Lý chỉ giáo, vì vậy bữa cơm này tôi phải là người mời mới được.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, cậu giao phí thỉnh giáo quá thấp, tôi cũng không thể chịu thiệt thòi lớn. Thôi thì lần này tôi mời, cũng xem như mở tiệc đón gió tẩy trần cho chủ tịch Vương. Tôi đang trên đường đến khách sạn Đông Bộ, một lúc nữa sẽ đến.
Lý Khang Lộ nói đến đây thì cúp điện thoại.
Lý Khang Lộ mời mình dùng cơm trong khách sạn Đông Bộ, Vương Tử Quân khẽ xem xét sự việc này, ngay sau đó đã rơi vào trầm tư.
- Không có gì, có người chủ động tiếp cận anh, như vậy cũng mạnh hơn so với tình huống người ta không thèm quan tâm đấy chứ?
Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm, nàng khẽ đi đến bên cạnh hắn, sau đó khẽ cầm tay hắn rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vợ, xem ra hai vợ chồng chúng ta không có được bữa tối dưới ánh nến rồi, nhưng lại có người mời chúng ta dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc khẽ chớp mắt, rõ ràng nàng cũng không có hứng thú với bữa cơm được mời.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì có tiếng gõ cửa, giọng nói dịu dàng của Tiểu Mai vang lên:
- Chủ tịch Vương, tôi là Tiểu Mai.
Vương Tử Quân buông tay Mạc Tiểu Bắc ra, hắn đi ra mở cửa, thấy nhân viên phục vụ Tiểu Mai đang đứng bên ngoài. Khi thấy Vương Tử Quân ra mở cửa thì nàng cười nói:
- Chủ tịch Vương, giám đốc Nhâm nói tôi đến mời anh đến sảnh Phú Quý dự tiệc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, nói một tiếng đã biết với Tiểu Mai rồi đi vào phòng. Dựa theo quy củ quan trường, tình huống mời khách thế này phải là Lý Khang Lộ tự đến mở lời mới đúng, bây giờ ngay cả Nhâm Vĩnh Cách cũng không đến, điều này có nghĩa là có khách quan trọng hơn, bọn họ không thể phân thân; hai là Nhâm Vĩnh Cách cảm thấy giữa hai vị phó chủ tịch thì Lý Khang Lộ đáng giá được tiếp đãi toàn lực hơn.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cố gắng áp chế những ý nghĩ khác lóe lên trong đầu. Hắn cũng không thay quần áo, cùng Mạc Tiểu Bắc đi theo Tiểu Mai đến sảnh Phú Quý.
Khi Tiểu Mai đẩy cửa một gian phòng cực kỳ xa hoa, Vương Tử Quân nghe thấy bên trong vang ra những tiếng cười đùa, tiếng cười của đàn ông và âm thanh của phụ nữ cùng trộn lẫn vào nhau, có vẻ cực kỳ vang dội.
- Chào chủ tịch Vương.
Nhâm Vĩnh Cách đang ngồi bên cạnh với nụ cười rạng rỡ thấy Vương Tử Quân đi vào thì nhanh chóng đứng lên, hắn cười ha hả chào đón Vương Tử Quân.
Một nam một nữ đang trò chuyện với Nhâm Vĩnh Cách thấy Vương Tử Quân đi đến thì đưa mắt nhìn. Trong số hai nam một nữ kia thì Vương Tử Quân phát hiện mình có biết một người, đó chính là phó chủ tịch Lý Khang Lộ.
- Chủ tịch Vương, anh là khách quý, mời anh ngồi bên này.
Lý Khang Lộ thấy Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn, hắn đứng lên rồi đi về phía Vương Tử Quân.
Lý Khang Lộ dù hơn bốn mươi nhưng lại ăn mặc rất phong độ, nhưng khi nhìn vể nhàn nhã phong độ của người này, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác gì đó khá khó chịu.
- Chủ tịch Vương, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là giám đốc Tiết của tập đoàn Lam Thiên, Tiết Nhất Phàm.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Lý Khang Lộ chỉ về phía một cô gái mặc trang phục công sở có dáng người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp ở ngay bên cạnh rồi nói.
- Chào chủ tịch Vương, sau nay kính mong chủ tịch Vương giúp đỡ nhiều hơn với tập đoàn Lam Thiên.
Tiết Nhất Phàm dù đang cười nhưng biểu hiện cũng không quá nhiệt tình. Trong mắt nàng thì giống như căn bản không xem một vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ như Vương Tử Quân ra gì. Nàng cũng không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà chỉ về phía Mạc Tiểu Bắc nói:
- Chủ tịch Vương, vị này là gì của ngài...
- Là vợ tôi.
Vương Tử Quân tuy cảm thấy Tiết Nhất Phàm thẳng thắn như vậy có chút lỗ mãng, thế nhưng hắn cũng không quá so đo, thế là lên tiếng giới thiệu Mạc Tiểu Bắc. Lý Khang Lộ lại nói:
- Nhất Phàm là thiên kim của bí thư Tiết, đã công tác nhiều năm ở tập đoàn Lam Hà, thật sự là hổ phụ không sinh khuyển tử.
Hèn gì đối phương tỏ ra kiêu ngạo như vậy, thì ra là con gái của Tiết Diệu Tiến. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, nhưng Lý Khang Lộ hôm nay đưa theo cả Tiết Nhất Phàm, căn bản không đơn giản chỉ là mời một bữa cơm.
- Chủ tịch Vương, vợ anh công tác ở đâu vậy? Nếu như có thể tiến vào thành phố Đông Bộ, như vậy nhất định phải ưu tiên cho tập đoàn Lam Hà chúng tôi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho phu nhân của anh đãi ngộ hạng nhất.
Tiết Nhất Phàm đưa bàn tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ mình, sau đó cười hì hì nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định cản lời của Tiết Nhất Phàm, chợt nghe thấy Mạc Tiểu Bắc thản nhiên nói:
- Tôi còn chưa có ý chuyển nghề, nếu tương lai chuyển nghề thì nhất định sẽ nghĩ đến tập đoàn Lam Hà.
"Chuyển nghề? Không biết đến lúc nào thì nàng mới chuyển nghề?"
Vương Tử Quân nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc nói dối, hắn nhịn không được phải trừng mắt nhìn nàng. Nhưng hắn cũng cảm thấy có chút đau lòng, một người cao ngạo như Mạc Tiểu Bắc, cho dù là quan cấp cao thì thế nào? Rõ ràng là nàng chưa từng bao giờ phải cúi đầu, bây giờ lại hạ thấp tư thái xuống như vậy, rõ ràng là có ý giảng hòa cho mình.
- Ha ha, thì ra Vương phu nhân là quân nhân, trách gì ngài vừa vào thì tôi đã thấy rõ môt tư thế hiên ngang oai hùng.
Tên đàn ông nãy giờ không lên tiếng, bây giờ chợt nở nụ cười nói.
Lý Khang Lộ có vẻ rất quen thuộc người đàn ông kia, hắn cũng không cảm thấy bực mình vài người đàn ông này chen lời, ngược lại còn cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, vị này chính là thần tài của thành phố chúng ta, là tổng giám đốc Đỗ Gia Hào của tập đoàn Cảnh Lam, cũng là nhà giàu nhất thành phố Đông Bộ. Trước mắt có rất nhiều thanh niên hâm mộ giám đốc Đỗ, ai cũng mong muốn có một ngày được như giám đốc Đỗ, có thể kiếm được thật nhiều tiền.
"Đỗ Gia Hào!"
Vương Tử Quân nhìn gương mặt người đàn ông đeo kín gọng vàng nhìn qua cực kỳ nhã nhặn và trí thức kia, hắn đang thầm nghĩ vì sao nhìn đối phương lại thấy quen mặt, nhưng cẩn thận suy xét lại thấy giống như chưa từng gặp qua.
Vì sao lại quen mắt như vậy? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy nhưng biểu hiện lại cực kỳ bình thường. Hắn bắt tay với Đỗ Gia Hào, nói một tiếng rất hân hạnh được làm quen.
Lý Khang Lộ rõ ràng là một nhân vật cực kỳ sinh động trên bàn tiệc, sau vài vòng rượu thì mở miệng kể vài chuyện vui, làm cho người ta cười lên vui vẻ, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Vì lần đầu gặp mặt, cho nên bầu không khí dù nhiệt tình cũng sinh ra cảm giác ngăn cách. Vương Tử Quân dù nói cười vui vẻ với Lý Khang Lộ, thế nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn sang Đỗ Gia Hào và Tiết Nhất Phàm. Hắn phát hiện Đỗ Gia Hào luôn nở nụ cười nhìn mình nói chuyện với Lý Khang Lộ, còn Tiết Nhất Phàm thì thỉnh thoảng đưa mắt nhìn điện thoại, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.
- Chủ tịch Vương, anh đến thì ban ngành khối chính quyền sẽ có phân công công tác, tôi tin tưởng sau khi anh nhận công tác, nhất định sẽ làm công tác chuyển biến tốt đẹp từng ngày, phát triển như diều gặp gió.
Lý Khang Lộ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nàng nói tiếp:
- Lời này cũng không phải là tôi nói, đây chính là bí thư Tiết nói, bí thư Tiết thật sự rất coi trọng chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ chúng ta nhận chức.
- Bí thư Tiết là người ái tài, điều này cả thành phố chúng ta ai mà không biết. Chủ tịch Lý cũng chính là nhân tài do bí thư Tiết tự mình đề bạt, đây chính là một câu chuyện được người người ca tụng.
Đỗ Gia Hào cười ha hả nói, thật sự là tiếp lời của Lý Khang Lộ rất có thứ tự.
- Đó là nhờ bí thư Tiết dẫn dắt, tôi là người năng lực bình thường, cũng chỉ có thể tận tâm đầu rơi máu chảy mà thôi, cũng không để cho lãnh đạo xấu hổ là được.
Đỗ Gia Hào thật sự nói ra những lời trúng nội tâm của Lý Khang Lộ, thế là Lý Khang Lộ càng nở nụ cười sáng lạn nhưn trong miệng lại cực kỳ khiêm tốn.
- Chủ tịch Vương, hôm nay nói là tôi mời khách, thực tế lại là chuyện của anh Gia Hào, là cậu em của anh ấy. Giám đốc Đỗ vì cậu ấy mà không biết bao nhiêu lần nổi giận, nhưng nổi giận thì thế nào? Có một người em như vậy chẳng lẽ lại mặc kệ? Hôm nay cậu ấy đến cầu chúng tôi, nói tôi dù thế nào cũng phải mời anh dùng bữa cơm, coi như là một lễ tạ lỗi.
Lý Khang Lộ nói vài câu nịnh nọt với Đỗ Gia Hào, sau đó chợt thay đổi chủ đề, hắn vừa cười vừa nói.
Vương Tử Quân khẽ cầm lấy ly rượu, ánh mắt nhìn lên gương mặt tràn đầy nụ cười của Lý Khang Lộ. Hắn đã căn bản cảm nhận được Lý Khang Lộ mời mình dùng cơm sẽ không đơn giản, thì ra chính là mời khách thay cho Đỗ Gia Hào.
Đỗ Gia Hào thật sự phối hợp rất ăn ý với Lý Khang Lộ, khi thấy Lý Khang Lộ đi vào chính đề thì hắn tranh thủ thời gian đứng lên nói:
- Chủ tịch Vương, cậu em của tôi thật sự quá phá phách, nhưng tôi cũng chỉ có một đứa em như vậy, mẹ tôi lại rất yêu thương nó, mỗi ngày về nhà đều phải tìm nó để trò chuyện. Bây giờ nó còn chưa về nhà, tôi lo lắng mẹ ở nhà lớn tuổi không chịu được, thế cho nên mong chủ tịch Vương mở một mắt lưới tha thứ cho nó một lần.
Đỗ Gia Hào vừa nói vừa nâng ly rượu trịnh trọng hướng về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ cau mày với ly rượu mời của Đỗ Gia Hào, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Giám đốc Đỗ, chuyện của em anh, tôi thấy nên cứ xử lý theo quy trình, tôi cũng không có ý kiến, còn người tên là Hổ Tử ăn nói tục tĩu kia...
- Hổ Tử kia cũng chỉ là một tên thanh niên sống thiếu nội tâm, là kẻ thích nói bậy, chủ tịch Vương, cũng mong ngài đừng chấp nhất loại người như vậy.
Tiết Nhất Phàm đang nhìn chằm chằm vào Văn phòng cũng vung bàn tay nhỏ nhắn lên, nàng dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Lúc này vẻ mặt Lý Khang Lộ cực kỳ sáng lạn nhưng trong ánh mắt lại có vài phần nghiền ngẫm. Đỗ Gia Hào vẫn nâng ly rượu đưa lên không trung.
- Loại chuyện này chúng ta cứ nên xử lý theo đúng trình tự thì hay hơn.
Vương Tử Quân vươn tay kéo Mạc Tiểu Bắc đang chuẩn bị đứng lên rồi lạnh giọng nói.
- Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, thế thì cứ xử lý theo đúng trình tự.
Tiết Nhất Phàm chợt đứng lên xoay người đi về phía cửa phòng.
Lý Khang Lộ thấy Tiết Nhất Phàm xoay người bỏ đi thì khẽ nhếch miệng lộ ra nụ cười, thế nhưng hắn lại nhanh chóng tỏ ra khó xử:
- Nhất Phàm, cô làm gì vậy? Còn chưa dùng cơm.
- Không ăn nữa, tôi còn có việc.
Tiết Nhất Phàm quay đầu lại nhìn Lý Khang Lộ rồi nói tiếp:
- Xe của tôi có chút vấn đề, anh tiễn tôi ra một chút.
Lý Khang Lộ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, thứ lỗi vì không thể ngồi cùng anh, tôi đưa Nhất Phàm về trước, nếu không để cho bí thư Tiết truy cứu trách nhiệm, tôi cũng không chịu đựng được.
Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm một trước một sau rời khỏi phòng, Đỗ Gia Hào thấy hai người kia đi cũng hạ ly rượu xuống nói:
- Chủ tịch Vương, dù đây là lần đầu gặp mặt, thế nhưng tôi cũng có một câu muốn nói với ngài, đó là có gió vượt sóng, không có gió thì ngài cũng khó thể dong thuyền.
Vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, hắn khẽ đặt ly xuống bàn rồi nói:
- Gió vừa phải thì thuyền chay nhanh, gió lớn dễ lật thuyền.
Đỗ Gia Hào chợt sững sờ, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt càng có thêm vài phần ngưng trọng. Nhưng ngay sau đó hắn đã cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương thật sự rất ẩn giấu, hôm nay tôi ở đây cầu chúc cho chủ tịch Vương theo gió vượt sóng bay xa vạn dặm.
Đỗ Gia Hào uống hết ly rượu, sau đó cáo từ Vương Tử Quân rất phong độ. Vương Tử Quân cũng rất phong độ tiễn đối phương ra tận cửa, người không biết còn cho rằng hai người bọn họ đang lưu luyến chia tay nhau.
- Chúng ta cũng trở về chứ?
Thấy hai người đi ra thì Mạc Tiểu Bắc đứng dậy thản nhiên nói.
- Đi làm gì chứ? Anh còn chưa ăn gì. Cuốc đất gieo hạt giữa ban trưa, từng hạt giống được gieo đều rất vất vả, lãng phí cũng không phải là thói quen tốt. Dù sao bọn họ cũng đã trả tiền, chúng ta ăn cho no là được.
Vương Tử Quân cười chỉ vào những món thức ăn chưa được động đũa rồi nói, tất nhiên các món đều đang nóng, đang bốc khói nghi ngút.
Mạc Tiểu Bắc cũng không phản đối lời nói của Vương Tử Quân, nàng nhìn thấy cả bàn thức ăn, thế là bắt đầu cầm đũa lên.
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang ấm áp dùng bữa thì trong một chiếc xe Audi màu đen, Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm ngồi bên trong, cũng không có lái xe. Hai người dính chặt lại với nhau như sam, nhưng sau khi Đỗ Gia Hào từ trong khách sạn Đông Bộ đi ra, hai người rụt người lại theo bản năng, lại ngồi thẳng lên.
- Anh Đỗ, hắn nói thế nào?
Lý Khang Lộ lấy ra một điếu thuốc đặt dưới lỗ mũi ngửi ngửi, sau đó hướng về phía Đỗ Gia Hào lúc này ngồi ở vị trí tài xế hỏi.
Lúc này trên mặt Đỗ Gia Hào đã khôi phục nụ cười, ánh mắt lướt qua mặt Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm, hắn cười nói:
- Xem ra vị phó chủ tịch thường vụ này của chúng ta là người không thích chịu thiệt.
- Không thích chịu thiệt thòi? Đừng đứng đó mà không biết xấu hổ, hừ, cũng không biết mình có bao nhiêu độ nặng.
Không đợi Lý Khang Lộ lên tiếng, Tiết Nhất Phàm đã dùng giọng lạnh lùng nói.
- Nhất Phàm, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, cũng đừng chơi trò căng cứng ngay từ đầu.
Lý Khang Lộ lặng lẽ bóp tay Tiết Nhất Phàm rồi khuyên nhủ.
- Bàn bạc kỹ hơn? Hừ, theo em thấy thì càng là loại người thế này thì càng không cần lề mề, cần phải vung đao chém cho nhanh. Nếu anh không cho hắn nếm chút đau khổ, hắn sẽ không biết chính hắn đang ăn cái gì.
Tiết Nhất Phàm nói, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ:
- Hừ, bố em đã đề cử với tỉnh ủêu cầu đề bạt một vị phó chủ tịch thường vụ người bản địa, không ngờ tuyến trên lại xuất hiện một con ngựa ô, đột nhiên có một cây cải nhảy xuống lấp đầy chỗ trống, không phải là chiếm chỗ của anh sao? Hừ, tên này chiếm được tiện nghi, xuống đây lại không biết địa bàn của ai, mới đó đã vểnh đuôi lên.
- Nếu đã như vậy, hắn đã không biết tán thưởng, chúng ta cứ làm việc theo trình tự là được. Gọi điện thoại cho bí thư Hà, để cho cơ quan công an xử lý.
- Chủ tịch Lý, tôi hiểu rõ những gì mà giám đốc Tiết và anh đã ra sức giúp đỡ, tôi cũng chỉ có thể để sau này báo đáp mà thôi. Nói thật, em trai của tôi cũng thật sự không ra gì, tôi cũng không muốn vì nó mà gây thêm phiền toái cho hai người. Tên họ Vương kia còn trẻ mà có thể tiến lên vị trí vào lúc này, có lẽ cũng là người được cây lớn rễ sâu bao phủ, chúng ta cũng không nên hành động theo cảm tính.
Đỗ Gia Hào xoa xoa đôi bàn tay rồi dùng giọng khó xử nói.
Lý Khang Lộ nở nụ cười không cho là đúng nói:
- Anh Đỗ cứ yên tâm, hắn có bối cảnh thì thế nào? Thành phố Đông Bộ chúng ta không có bối cảnh sao? Vị cán bộ từ thủ đô xuống nhận chức trước đó hùng hổ thế nào, mắt có để đúng vị trí sao? Bây giờ thì thế nào? Ha ha, không phải vẫn cụp đuôi làm người à?
Đỗ Gia Hào và Tiết Nhất Phàm đều hiểu Lý Khang Lộ nói đến ai, thế cho nên đều nở nụ cười. Đỗ Gia Hào nói:
- Phó chủ tịch Lưu công tác thật sự làm cho người ta hâm mộ và ghen ghét, nghe nói bây giờ ngay cả những nhân viên quét rác cũng có thể đối thoại với phó chủ tịch Lưu.
- Anh Đỗ, những tin đồn như vậy rõ ràng đều từ anh mà ra, anh xem phó chủ tịch Lưu là hạng người thế nào? Vì sao lại đi đến tình huống chán nản như vậy? Thật sự là nước miếng có thể dìm chết người.
Lý Khang Lộ cười ha hả, hắn chỉ ngón tay về phía Đỗ Gia Hào, sau đó hăng hái nói.
Tiết Nhất Phàm hiểu ý hai người, nàng cũng cười lớn. Đỗ Gia Hào nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên tay nói:
- Hai vị lãnh đạo, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta không bằng đến một quán ăn sân vườn có mở suối nước nóng ở gần đây nhé?
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 438: Cuốc đất gieo hạt giữa ban trưa rất vất vả
9.1/10 từ 48 lượt.