Bí Thư Trùng Sinh
Chương 433: Duy trì công tác há có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn?
- Chủ tịch Trình, tôi vào mời cô giáo ra báo cáo tình huống với anh nhé?
Nhiếp Hạ Quân cảm nhận được gió lạnh thổi đến, thế là lão khẽ dùng giọng đề nghị nói với phó chủ tịch Trình.
- Chờ một chút, đợi tụi nhỏ học xong cái đã...
Phó chủ tịch Trình tuy nói không lớn nhưng lại mang theo hương vị chân thật đáng tin.
Lúc này đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam ở bên ngoài chỉ mong làm sao cho buổi học nhanh chóng kết thúc. Mười phút sau, bài đọc thơ diễn cảm kết thúc, lại nge thấy nữ giáo viên kia nói:
- Các em lớp hai ghi lại bài thơ, các em lớp ba bắt đầu học toán.
Gió càng thổi lớn, ánh mặt trời cũng không còn tỏa sáng, Nhiếp Hạ Quân chợt nhíu mày, thế là không nhịn được phải ho khan một tiếng. Lão lên tiếng ho khan, thế là phòng học yên tĩnh chợt bị thu hút, không ít ánh mắt nhìn ra.
Nữ giáo viên cũng nhìn ra bên ngoài, nàng thấy có rất nhiều người ở bên ngoài, thế là đặt sách xuống quay người đi ra.
- Chào đồng chí, đã làm ảnh hưởng đến việc dạy học của đồng chí rồi.
Phó chủ tịch Trình cười ha hả vươn tay với nữ giáo viên rồi nói.
Nữ giáo viên có chút chần chừ, nàng cũng vươn tay khẽ bắt tay với phó chủ tịch Trình rồi hỏi ngược lại:
- Xin hỏi ngài có chuyện gì không?
- Chào cô giáo, vị này là...
Nhiếp Hạ Quân thấy nữ giáo viên không nhận ra phó chủ tịch Trình thì có chút sững sờ, lão định lên tiếng giới thiệu. Nhưng lão còn chưa nói xong thì phó chủ tịch Trình đã vung tay và lên tiếng:
- Chúng tôi đến xem tình huống của trường, không biết có gì thuận tiện không?
- Vậy thì các ngài cứ xem, tôi còn phải dạy học nữa.
Cô giáo nói một câu như vậy rồi đi về phía phòng học.
Hành động không quá quan tâm của cô giáo làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam ngây cả người. Bọn họ thật sự không ngờ cô giáo kia dù không nhận ra thân phận của bọn họ, ít nhất cũng phải biết bọn họ là đoàn công tác của lãnh đạo chứ? Sao lại tỏ ra như vậy?
- Vậy thì quấy rầy cô dạy học rồi.
Phó chủ tịch Trình cũng không nổi giận, lão cười với cô giáo, sau đó đi về phía phòng học.
Lúc này đám trẻ trong phòng học đang mở to mắt nhìn, dùng ánh mắt tò mò nhìn những vị khách không mời mà đến kia.
- Được rồi, các em, chúng ta tiếp tục học.
Cô giáo cầm sách giáo khoa, sau đó tiếp tục dạy học, giống như căn bản không quan tâm trong phòng học còn có nhiều người.
Phó chủ tịch Trình đi ra phía sau tìm một chỗ ngồi xuống, lão ngồi xuống không một tiếng động, lẳng lặng nghe nữ giáo viên kia dạy học. Tuy đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam tỏ ra có chút tức giận vì thái độ của cô giáo kia, thế nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không dám làm gì, đồng thời cũng không thể không thừa nhận cô gái kia giảng bài sâu sắc dễ hiểu, trình độ không phải là cao như bình thường, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy không tệ.
Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng buổi học cũng đã kết thúc dưới ánh mắt chờ mong của đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam. Cô giáo kia cũng đã dạy học xong, Tề Chính Hồng đứng ở sau lưng Hào Nhất Phong chuẩn bị nói ra thân phận của đoàn người với cô giáo trẻ trên bục giảng.
Đúng lúc này một cô gái nhỏ ngồi trước mặt chủ tịch Trình chợt nghiêng đầu dùng giọng khờ dại hỏi:
- Ông à, ông là lãnh đạo lớn sao?
Phó chủ tịch Trình nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô bé, thế là sờ đầu cô bé rồi dùng giọng ôn hòa nói:
- Ừ, ông cũng coi như là một lãnh đạo.
- Vậy thì hay quá, ông có thể để cho cô Lâm tiếp tục dạy chúng cháu không? Đừng để cô ấy đi nhé?
Cô bé chớp chớp mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong vô tận.
Thôn miền núi này xuất hiện một điểm sáng ở phương diện dạy và học làm cho Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong thật sự cảm thấy rất có thể diện, nhưng nụ cười trên mặt vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng ngưng tụ. Cô bé ơi, sao cứ đúng thời điểm mấu chốt lại nói ra những lời như vậy, sao lại phát sinh vấn đề như vậy.
Thôn nghèo không giữ chân được giáo viên.
Nhiếp Hạ Quân đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, cả hai đều nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt đối phương. Dựa theo tình hình của thôn này, nơi đây thật sự là thôn nghèo vùng sâu, mùa đông lạnh lẽo và buồn bã, gói lạnh thấu xương; mùa hè thì nơi đây chỉ có cây cối và chim chóc; nếu là người có bản lĩnh thì căn bản đều muốn vượt núi sâu ra thành phố, cô giáo kia là người có trình độ, nếu là nhân tài thì sao cứ ở mãi trong thôn?
- Thế nào? Cô giáo của các cháu muốn rời khỏi đây sao?
Phó chủ tịch Trình dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô bé rồi khẽ cười hỏi.
- Cô Lâm cũng không muốn đi, thế nhưng có lãnh đạo ép phải đi.
Trẻ con thường rất thuần khiết và đơn thuần, cô bé cũng không có gì băn khoăn, trực tiếp nói ra những gì mình biết.
"Lãnh đạo bắt phải đi?"
Nếu như lời nói vừa rồi của cô bé làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cảm thấy khó xử, vậy thì lời nói bây giờ lại giống như một cây chùy đập nát phòng thủ của bọn họ. Đây là có chuyện gì? Lúc này địa phương cần giáo viên, còn không tìm ra được giáo viên, tại sao lại có lãnh đạo ép giáo viên bỏ đi?
Đám lãnh đạo nhìn cô giáo với gương mặt xinh đẹp, bọn họ bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ có người có ý nghĩ gì đó với cô giáo kia? Nếu thật sự là như vậy thì bọn họ nhất định phải ra tay day bảo cho tên khốn coi trời bằng vung kia một bài học.
Khi Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong đang hận nghiến răng nghiến lợi thì phó chủ tịch Trình vung tay vẫy cô giáo chuẩn bị bỏ đi nói:
- Đồng chí, cô có thể đến đây trò chuyện một lúc được không? nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Cô giáo được cô bé gọi là Cô Lâm đứng lại một khoảnh khắc, sau đó đi đến ngồi bên cạnh phó chủ tịch Trình.
- Đồng chí, tôi nghe nói cô sắp rời khỏi ngôi trường này sao? Có khó khăn gì à?
Cô Lâm bình thường cũng không xem thời sự, dù cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt nhưng cũng không đoán được đối phương là ai, chỉ cho rằng đó là lãnh đạo huyện xuống thị sát, thế là mở miệng không cần che đậy:
- Ngài nói đúng, tuyến trên đã cho ra thông báo, bắt buộc những giáo viên tham gia chương trình tình nguyện xuống các thôn xóm nghèo ở vùng sâu vùng xa để dạy học phải rút đi trong thời gian năm ngày.
- Giáo viên tình nguyện xuống các thôn xóm nghèo?
Phó chủ tịch Trình không khỏi lập lại một câu theo lời của cô giáo Lâm, sau đó đưa mắt nhìn Nhiếp Hạ Quân.
Nhiếp Hạ Quân cũng không ngờ trùng hợp như vậy, đi vào thôn này lại đụng mặt một giáo viên tình nguyện.
Trong đầu Nhiếp Hạ Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, lão khẽ lên tiếng giải thích cho phó chủ tịch Trình:
- Kêu gọi sinh viên giúp đỡ sự nghiệp giáo dục? À, ý nghĩ này rất hay, cũng giải quyết được vấn đề thực tế.
Phó chủ tịch Trình gật đầu khẳng định, sau đó nói với Nhiếp Hạ Quân:
- Vậy sao bây giờ các giáo viên như cô Lâm phải rời khỏi cương vị?
Quế Nguyên Nhượng cũng đứng trong đám người, lúc này nghe thấy phó chủ tịch Trình nói như vậy thì cảm thấy trái tim run lên, một cảm giác không tốt chợt bùng phát.
- Điều này...
Nhiếp Hạ Quân hít vào một hơi rồi lên tiếng:
- Vì phát hiện công tác này có vài vấn đề, muốn dừng phương án xử lý vấn đề.
Nhiếp Hạ Quân cũng không giấu diếm, lão nhanh chóng nói rõ sự việc xảy ra vào vài ngày trước cho phó chủ tịch Trình. Phó chủ tịch Trình nghe xong thì khẽ nhìn thoáng qua Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Đây là một chuyện đại sự có ý nghĩa cực kỳ tốt đẹp, sao có thể vì nhỏ mà bỏ lớn? Ánh mắt của các anh không phải quá thiển cận sao?
Phó chủ tịch Trình nói xong cũng không tiếp tục bình luận về vấn đề này, lão đưa mắt nhìn về phía đám trẻ đang rất chờ mong, sau đó nói lời hứa hẹn:
- Các cháu, ông đánh cuộc với các cháu nhé? Các cháu cứ yên tâm, kỳ hạn của cô giáo Lâm còn chưa đến, cô giáo sẽ tiếp tục ở lại dạy bảo các cháu.
Phó chủ tịch Trình cũng không ở lại trường tiểu học trong thôn quá lâu, chỉ một lúc sau đã rời đi. Cuộc khảo sát vẫn tiếp tục, sự việc vừa rồi như ném một viên đá vào biển khơi, tất cả đã nhanh chóng bị hành trình khảo sát thôn phệ. Nhưng một chuyện nhỏ như vậy lại được nhiều người ghi khắc trong lòng.
Quế Nguyên Nhượng ngồi trong xe mà trong đầu giống như nổi sóng cực kỳ không bình tĩnh. Tuy lãnh đạo không cho bất kỳ đánh giá vì về vấn đề này, khi bí thư Nhiếp báo cáo cũng không đả động gì, thế nhưng có một vấn đề mà ai ai cũng hiểu: Đó chính là Quế Nguyên Nhượng hắn đã thất bại trong sự kiện lần này.
Tuy lãnh đạo không nói nhưng các vị thường ủy tỉnh ủy có ai không biết Quế Nguyên Nhượng là người phải đối mạnh mẽ nhất trong vụ này? Có ai không đoán ra được hắn làm như vậy là đối phó với Vương Tử Quân? Bây giờ Quế Nguyên Nhượng lại thua cuộc, hơn nữa còn thua cực kỳ thảm hại.
Thất bại lần này dù là vô hình nhưng tình trạng vết thương lại cực kỳ khủng bố, so với tình huống Tiểu Lý bị đánh trước đó thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc lật văn kiện ra xem, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, điều này làm cho những người có chút quen thuộc đều biết tâm tình của bí thư Vương đang rất rốt.
Đây là thông báo đẩy mạnh công tác tuyên truyền về hạng mục đưa giáo viên tình nguyện xuống đứng lớp ở các thôn xóm nghèo vùng sâu vùng xa. Phòng tuyên truyền cho ra một văn kiện như vậy vào đúng dịp cuối năm, ít nhiều cũng làm cho người ta cảm thấy có chút chẳng ra làm sao. Vì cuối năm chính là lúc tổng kết các hạng mục công tác, nhưng một văn kiện có tính chất động viên như vậy lại được phát ra ở giai đoạn cuối năm giá rét, bây giờ lại đặt trên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Đối với đám cán bộ văn phòng, cho dù bọn họ cảm thấy văn kiện kỉa rất buồn cười cũng không hiểu những gì xảy ra ở phía sau. Nhưng đối với bất kỳ vị cán bộ lãnh đạo nào cũng hiểu một văn kiện nhỏ như vậy đại biểu cho cái gì.
Một thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy như Quế Nguyên Nhượng yêu cầu tất cả chiến tuyến tuyên truyền trong tỉnh phải đẩy mạnh công tác tuyên truyền về sự tích của các giáo viên tình nguyện, phải đẩy mạnh độ mạnh yếu trong công tác đưa tin, phải làm sao để trong tỉnh bừng bừng khí thế, thúc đẩy phong trào phát triển rầm rộ...
- Cốc cốc cốc...
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm suy xét thì tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Quốc Lương đẩy của đi vào.
Triệu Quốc Lương nhìn Vương Tử Quân cầm ly trà trong tay, hắn nhanh chóng cúi đầu chào bí thư.
- Có chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ gấp văn kiện lại rồi khẽ hỏi Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương há miệng nhưng không nói nên lời, bộ dạng muốn nói lại thôi. Vương Tử Quân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó tỏ ý cho đối phương ngồi xuống, lại nói:
Triệu Quốc Lương nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, lúc này hắn mới cảm thấy mình đường đột, nhưng đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể nói ra tâm sự của mình. Hắn cắn răng một cái rồi lên tiếng bẩm báo:
- Bí thư Vương, tôi còn muốn theo anh học tập thêm.
Triệu Quốc Lương dù nói không quá rõ ràng nhưng Vương Tử Quân nghe vào lại hiểu ý. Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút bàng hoàng của Triệu Quốc Lương, hắn biết rõ lúc này tâm tình của thư ký Triệu cực kỳ không yên.
Tin tức Vương Tử Quân sẽ xuống dưới đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường vụ có lẽ đã được truyền ra, nếu không thì nó cũng sẽ chẳng làm cho Triệu Quốc Lương có biểu hiện như vậy. Vương Tử Quân đã có tính toán về sự việc lần này đi xuống tuyến dưới rèn luyện có nên đưa Triệu Quốc Lương đi theo hay không, lúc này nghe thấy Triệu Quốc Lương nói ra yêu cầu thì chỉ khẽ cười cười, sau đó dùng giọng sâu sắc nói:
- Vậy thì cậu sẽ phục vụ tôi một thời gian ngắn nữa.
Triệu Quốc Lương nghe được câu trả lời khẳng định của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy tảng đá trong lòng chợt hạ xuống.
Tuy Triệu Quốc Lương đi theo Vương Tử Quân chưa được bao lâu nhưng lại cảm thấy mình học được rất nhiều thứ từ trên người lãnh đạo. Triệu Quốc Lương là một người hữu tâm, sau mỗi ngày công tác thì hắn có thói quen xem xét và rút ra kinh nghiệm, đồng thời cũng khắc ghi lời dạy của lãnh đạo. Sau một thời gian xem xét và thưởng thức, hắn cảm thấy mình học được rất nhiều thứ mà nhà trường chưa từng truyền đạt cho mình.
Triệu Quốc Lương càng ngày càng mẫn cảm phát hiện lãnh đạo của mình là người cao minh như thế nào, dù là trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị hay là có chuẩn bị cũng sẽ như nhau. Lãnh đạo luôn giống như một võ lâm cao thủ có bí kíp bên trái và bảo điển bên phải, ngày thường sẽ không có bất kỳ biểu hiện nào nổi trội, luôn ẩn giấu, nhưng đến khi sóng dữ bùng phát sẽ ra tay khó ngờ, rung chuyển trời đất, thật sự làm cho người ta tán dương không thôi.
Lúc này sự kiện giáo viên tình nguyện đối với người ngoài thì rất bình thường, nhưng Triệu Quốc Lương là người đi theo Vương Tử Quân, hắn đã nhận ra không ít vấn đề.
Dù sự việc bị mây mù che kín thế nhưng Triệu Quốc Lương vẫn cảm thấy nó có liên quan đến lãnh đạo của mình. Khi tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã định, lại không ngờ có một đại nhân vật nổi giận nói một câu, thế là biến hạng mục vô nghĩa trở thành ý nghĩa cao cả, phòng tuyên truyền cũng nhanh chóng cho ra văn kiện đẩy mạnh tuyên truyền về hạng mục của tỉnh đoàn.
Triệu Quốc Lương cảm thấy văn kiện kia cho ra sân khấu chính trị tỉnh Sơn Nam giống như một phần sách đầu hàng của đối phương, đại nhân vật trên tỉnh ủy cũng xem như mất mặt thảm hại. Hơn nữa cũng có vài kẻ lợi dụng cơ hội vuốt mông ngựa, bây giờ đều cảm nhận được xu thế trầm trọng như thế nào.
Đi theo lãnh đạo thì tương lai của mình sẽ bừng sáng. Triệu Quốc Lương thầm cảm thấy hưng phấn, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng chân thành nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi tình nguyện đi theo ngài.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cảm thấy rất hài lòng với những công tác của Triệu Quốc Lương trong thời gian gần đây. Bây giờ Triệu Quốc Lương bày tỏ lòng trung thành và tận tâm, càng làm cho hắn cảm thấy thoải mái vui sướng. Hắn rút một điếu thuốc ra ném cho Triệu Quốc Lương, lúc này thư ký Triệu cũng nhanh chóng lấy bật lửa ra, cung kính châm lửa cho lãnh đạo. Vương Tử Quân đột nhiên lên tiếng phân phó:
- Một lát nữa cậu đi tìm gặp chủ nhiệm Thụ Cường, tôi đã nói rõ vấn đề với anh ấy rồi, về chuyện cấp bậc của cậu.
- Đại ân không thể nói hết bằng lời, bí thư Vương, tôi thật sự không biết nói sao cho phải.
Triệu Quốc Lương vốn cực kỳ hưng phấn vì được đi theo Vương Tử Quân, bây giờ lại thấy có thu hoạch bất ngờ thì lại càng thêm mừng rỡ. Hắn biết lần này cấp bậc của mình tăng tiến, tương lai đã được xác định, đây là hai chuyện tốt cùng đến một lượt, sao không vui vẻ cho được?
- Không cần cảm ơn tôi, đây là kết quả của quá trình cậu cố gắng công tác.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Tuy Vương Tử Quân nói đó là những gì Triệu Quốc Lương đáng được nhận, thế nhưng lúc này hắn cũng không cho rằng nó thật sự là như vậy. Hắn công tác ở tỉnh đoàn không phải một năm hai năm, các vị đồng sự công tác bên cạnh hắn được đề bạt, chính hắn thì giống như bị lãnh đạo lãng quên, những sự việc như vậy hắn thường được thấy. Bây giờ hắn phục vụ cho Vương Tử Quân chưa đến một năm đã được tăng cấp bậc, nó có ý nghĩa thế nào? Tất nhiên hắn hiểu rất rõ.
Khi Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng với vẻ mặt mỹ mãn, Vương Tử Quân đột nhiên nhận được điện thoại của Quách Tiên Vi. Đầu tiên Quách Tiên Vi chúc mừng Vương Tử Quân, sau đó nói mình đã sắp xếp phòng ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, tối nay anh em phải tụ tập lại uống vài ly, còn hẹn cả Trần Nguyên Hà đến tiếp khách.
Vương Tử Quân căn bản không có lý do gì để từ chối lời mời của Quách Tiên Vi. Hắn và Quách Tiên Vi với Trần Nguyên Hà có quan hệ không tệ, hai người kia đều có địa vị quan trọng, sau này mình xuống địa phương công tác, nếu làm tốt quan hệ với hai người kia cũng không có gì là xấu.
Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý lời mời của Quách Tiên Vi, nhưng hắn không biết lúc này trong phòng làm việc của Quách Tiên Vi còn có một người. Người kia đang ngồi trên ghế của Quách Tiên Vi, đang tự nhiên nghe Quách Tiên Vi gọi điện thoại.
- Trưởng phòng Hứa, tôi đã hẹn ước với bí thư Vương.
Quách Tiên Vi đặt điện thoại xuống rồi quay sang nói với Hứa Tiền Giang.
- Trưởng phòng Quách, hôm nay các anh đến chúc mừng bí thư Tử Quân, tôi cũng đi đến uống vài ly, dù sao thì mọi người cũng đã từng làm cộng sự cùng một khu văn phòng tỉnh ủy được gần một năm rồi.
Hứa Tiền Giang đặt một cây bút vào hộp đựng bút của Quách Tiên Vi, lão vừa cười vừa nói.
Quách Tiên Vi dù nghe những lời của Hứa Tiền Giang và thầm cảm thấy không cho là đúng, thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, Tử Quân nếu biết có anh đến chúc mừng, chỉ sợ không biết sẽ vui mừng đến mức nào.
- Anh nói xem tôi đột nhiên đi qua có tính là liều lĩnh không?
Hứa Tiền Giang đứng lên khỏi ghế, lão dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
"Liều lĩnh?"
Quách Tiên Vi là cán bộ công tác ở khối tổ chức nhiều năm, nào không hiểu rõ ý nghĩ của Hứa Tiền Giang? Hắn biết trưởng phòng Hứa muốn lôi kéo tình cảm của Vương Tử Quân nhưng lại sợ mất mặt, thế là hắn cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, phòng tổ chức chúng ta là nhà mẹ đẻ của cán bộ, anh chính là người phát ngôn của mẹ đẻ, Tử Quân muốn xuống tuyến dưới nhận chức, anh đến uống vài ly tiễn chân, đây chẳng phải là câu chuyện được người người ca tụng sao?
Hứa Tiền Giang cười ha hả nói:
- Người người ca tụng cũng không quá tốt đẹp, tôi cũng không muốn như vậy, thôi thì cứ quyết định như thế.
Quách Tiên Vi nhìn Hứa Tiền Giang chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của mình, trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn trước đó luôn tỏ ra bàng quan với sự việc xảy ra ở trong tỉnh ủy, tất nhiên hiểu rõ mục đích của Hứa Tiền Giang.
Quách Tiên Vi có thể thấy thì nhiều người cũng thấy rõ ràng, thế cho nên điện thoại của Vương Tử Quân hầu như biến thành đường dây nóng. Vương Tử Quân cố gắng từ chối những bữa tiệc không quá quan trọng, cũng lên tiếng đồng ý cho qua, để quyết định sau.
Lý Tùng Mai ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, nàng ngồi đó với gương mặt tươi cười hớn hở. Lúc này nàng được vài bạn học trong trường đảng nhờ đến mời Vương Tử Quân dùng một bữa cơm. Sau khi đi vào tỉnh đoàn thì Vương Tử Quân cũng không tới lui nhiều với các vị bạn học cũ ở trường đảng, nhưng cũng không quá ít. Bây giờ Vương Tử Quân sắp rời đi, tất nhiên bọn họ muốn nhân cơ hội này để làm sâu sắc cảm tình giữa hai bên.
- Bí thư Vương, lần này Lỗ Điền Thành nói cần phải ăn uống vui vẻ thỏa thuê, anh ấy đã sắp xếp xong, chỉ chờ ngài đến tham gia mà thôi.
Lý Tùng Mai là một người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi nói vài câu không liên quan, nàng nhanh chóng cười ha hả nói rõ vấn đề.
Vương Tử Quân biết rõ mình khó thể thoát được, thế là hắn cười nói:
- Nếu nói sắp xếp bữa cơm thì phải là nhiệm vụ của tôi, chị liên hệ với Điền Thành, lần này cho tôi một cơ hội.
- Bí thư Vương, ngài cũng đừng nên từ chối, bây giờ anh cũng không phải không biết vị trí của Lỗ Điền Thành, một bữa cơm cũng không là gì với anh ấy, vì vậy cũng mong anh cho anh ấy cơ hội biểu hiện.
Lý Tùng Mai vung tay lên với Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Bí thư Vương, những ngày qua bầu không khí trong phòng tuyên truyền chúng tôi cũng không quá tốt, vài vị phó phòng có biểu hiện giống như đang đi phúng viếng người nào đó vậy.
Lý Tùng Mai nói rồi cười, Vương Tử Quân cũng cười ha hả, hai người bọn họ tất nhiên biết rõ vì sao lại xuất hiện cục diện như vậy.
- Đúng rồi, bí thư Vương, ngày hôm qua tôi thấy chủ tịch Lục của thành phố Sơn Viên đến tìm trưởng phòng Quế, hai người không biết nói gì đó, dù sao lúc chủ tịch Lục đi ra cũng cười như mặt trời ban trưa.
Lý Tùng Mai vừa nói vừa lẳng lặng chờ phản ứng của Vương Tử Quân.
Lý Tùng Mai cũng xem như một cán bộ phát triển tốt ở phòng tuyên truyền, dù chỉ làm cho trưởng phòng Quế sinh ra chút phản ứng, thế nhưng vẫn là cán bộ xài được trước mặt các vị phó phòng, cũng là một nữ cán bộ nổi tiếng của phòng tuyên truyền.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Tùng Mai, hắn nào không biết ý nghĩa của tin tức kia là gì? Nhưng hắn cũng không mở miệng, lại dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn giống như không nghe được đề tài của Lý Tùng Mai.
Bí Thư Trùng Sinh
Nhiếp Hạ Quân cảm nhận được gió lạnh thổi đến, thế là lão khẽ dùng giọng đề nghị nói với phó chủ tịch Trình.
- Chờ một chút, đợi tụi nhỏ học xong cái đã...
Phó chủ tịch Trình tuy nói không lớn nhưng lại mang theo hương vị chân thật đáng tin.
Lúc này đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam ở bên ngoài chỉ mong làm sao cho buổi học nhanh chóng kết thúc. Mười phút sau, bài đọc thơ diễn cảm kết thúc, lại nge thấy nữ giáo viên kia nói:
- Các em lớp hai ghi lại bài thơ, các em lớp ba bắt đầu học toán.
Gió càng thổi lớn, ánh mặt trời cũng không còn tỏa sáng, Nhiếp Hạ Quân chợt nhíu mày, thế là không nhịn được phải ho khan một tiếng. Lão lên tiếng ho khan, thế là phòng học yên tĩnh chợt bị thu hút, không ít ánh mắt nhìn ra.
Nữ giáo viên cũng nhìn ra bên ngoài, nàng thấy có rất nhiều người ở bên ngoài, thế là đặt sách xuống quay người đi ra.
- Chào đồng chí, đã làm ảnh hưởng đến việc dạy học của đồng chí rồi.
Phó chủ tịch Trình cười ha hả vươn tay với nữ giáo viên rồi nói.
Nữ giáo viên có chút chần chừ, nàng cũng vươn tay khẽ bắt tay với phó chủ tịch Trình rồi hỏi ngược lại:
- Xin hỏi ngài có chuyện gì không?
- Chào cô giáo, vị này là...
Nhiếp Hạ Quân thấy nữ giáo viên không nhận ra phó chủ tịch Trình thì có chút sững sờ, lão định lên tiếng giới thiệu. Nhưng lão còn chưa nói xong thì phó chủ tịch Trình đã vung tay và lên tiếng:
- Chúng tôi đến xem tình huống của trường, không biết có gì thuận tiện không?
- Vậy thì các ngài cứ xem, tôi còn phải dạy học nữa.
Cô giáo nói một câu như vậy rồi đi về phía phòng học.
Hành động không quá quan tâm của cô giáo làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam ngây cả người. Bọn họ thật sự không ngờ cô giáo kia dù không nhận ra thân phận của bọn họ, ít nhất cũng phải biết bọn họ là đoàn công tác của lãnh đạo chứ? Sao lại tỏ ra như vậy?
- Vậy thì quấy rầy cô dạy học rồi.
Phó chủ tịch Trình cũng không nổi giận, lão cười với cô giáo, sau đó đi về phía phòng học.
Lúc này đám trẻ trong phòng học đang mở to mắt nhìn, dùng ánh mắt tò mò nhìn những vị khách không mời mà đến kia.
- Được rồi, các em, chúng ta tiếp tục học.
Cô giáo cầm sách giáo khoa, sau đó tiếp tục dạy học, giống như căn bản không quan tâm trong phòng học còn có nhiều người.
Phó chủ tịch Trình đi ra phía sau tìm một chỗ ngồi xuống, lão ngồi xuống không một tiếng động, lẳng lặng nghe nữ giáo viên kia dạy học. Tuy đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam tỏ ra có chút tức giận vì thái độ của cô giáo kia, thế nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không dám làm gì, đồng thời cũng không thể không thừa nhận cô gái kia giảng bài sâu sắc dễ hiểu, trình độ không phải là cao như bình thường, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy không tệ.
Hai mươi phút trôi qua, cuối cùng buổi học cũng đã kết thúc dưới ánh mắt chờ mong của đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam. Cô giáo kia cũng đã dạy học xong, Tề Chính Hồng đứng ở sau lưng Hào Nhất Phong chuẩn bị nói ra thân phận của đoàn người với cô giáo trẻ trên bục giảng.
Đúng lúc này một cô gái nhỏ ngồi trước mặt chủ tịch Trình chợt nghiêng đầu dùng giọng khờ dại hỏi:
- Ông à, ông là lãnh đạo lớn sao?
Phó chủ tịch Trình nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô bé, thế là sờ đầu cô bé rồi dùng giọng ôn hòa nói:
- Ừ, ông cũng coi như là một lãnh đạo.
- Vậy thì hay quá, ông có thể để cho cô Lâm tiếp tục dạy chúng cháu không? Đừng để cô ấy đi nhé?
Cô bé chớp chớp mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong vô tận.
Thôn miền núi này xuất hiện một điểm sáng ở phương diện dạy và học làm cho Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong thật sự cảm thấy rất có thể diện, nhưng nụ cười trên mặt vừa mới xuất hiện đã nhanh chóng ngưng tụ. Cô bé ơi, sao cứ đúng thời điểm mấu chốt lại nói ra những lời như vậy, sao lại phát sinh vấn đề như vậy.
Thôn nghèo không giữ chân được giáo viên.
Nhiếp Hạ Quân đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong, cả hai đều nhìn thấy vẻ khổ sở trong mắt đối phương. Dựa theo tình hình của thôn này, nơi đây thật sự là thôn nghèo vùng sâu, mùa đông lạnh lẽo và buồn bã, gói lạnh thấu xương; mùa hè thì nơi đây chỉ có cây cối và chim chóc; nếu là người có bản lĩnh thì căn bản đều muốn vượt núi sâu ra thành phố, cô giáo kia là người có trình độ, nếu là nhân tài thì sao cứ ở mãi trong thôn?
- Thế nào? Cô giáo của các cháu muốn rời khỏi đây sao?
Phó chủ tịch Trình dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô bé rồi khẽ cười hỏi.
- Cô Lâm cũng không muốn đi, thế nhưng có lãnh đạo ép phải đi.
Trẻ con thường rất thuần khiết và đơn thuần, cô bé cũng không có gì băn khoăn, trực tiếp nói ra những gì mình biết.
"Lãnh đạo bắt phải đi?"
Nếu như lời nói vừa rồi của cô bé làm cho đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cảm thấy khó xử, vậy thì lời nói bây giờ lại giống như một cây chùy đập nát phòng thủ của bọn họ. Đây là có chuyện gì? Lúc này địa phương cần giáo viên, còn không tìm ra được giáo viên, tại sao lại có lãnh đạo ép giáo viên bỏ đi?
Đám lãnh đạo nhìn cô giáo với gương mặt xinh đẹp, bọn họ bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ có người có ý nghĩ gì đó với cô giáo kia? Nếu thật sự là như vậy thì bọn họ nhất định phải ra tay day bảo cho tên khốn coi trời bằng vung kia một bài học.
Khi Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong đang hận nghiến răng nghiến lợi thì phó chủ tịch Trình vung tay vẫy cô giáo chuẩn bị bỏ đi nói:
- Đồng chí, cô có thể đến đây trò chuyện một lúc được không? nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Cô giáo được cô bé gọi là Cô Lâm đứng lại một khoảnh khắc, sau đó đi đến ngồi bên cạnh phó chủ tịch Trình.
- Đồng chí, tôi nghe nói cô sắp rời khỏi ngôi trường này sao? Có khó khăn gì à?
Cô Lâm bình thường cũng không xem thời sự, dù cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt nhưng cũng không đoán được đối phương là ai, chỉ cho rằng đó là lãnh đạo huyện xuống thị sát, thế là mở miệng không cần che đậy:
- Ngài nói đúng, tuyến trên đã cho ra thông báo, bắt buộc những giáo viên tham gia chương trình tình nguyện xuống các thôn xóm nghèo ở vùng sâu vùng xa để dạy học phải rút đi trong thời gian năm ngày.
- Giáo viên tình nguyện xuống các thôn xóm nghèo?
Phó chủ tịch Trình không khỏi lập lại một câu theo lời của cô giáo Lâm, sau đó đưa mắt nhìn Nhiếp Hạ Quân.
Nhiếp Hạ Quân cũng không ngờ trùng hợp như vậy, đi vào thôn này lại đụng mặt một giáo viên tình nguyện.
Trong đầu Nhiếp Hạ Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, lão khẽ lên tiếng giải thích cho phó chủ tịch Trình:
- Kêu gọi sinh viên giúp đỡ sự nghiệp giáo dục? À, ý nghĩ này rất hay, cũng giải quyết được vấn đề thực tế.
Phó chủ tịch Trình gật đầu khẳng định, sau đó nói với Nhiếp Hạ Quân:
- Vậy sao bây giờ các giáo viên như cô Lâm phải rời khỏi cương vị?
Quế Nguyên Nhượng cũng đứng trong đám người, lúc này nghe thấy phó chủ tịch Trình nói như vậy thì cảm thấy trái tim run lên, một cảm giác không tốt chợt bùng phát.
- Điều này...
Nhiếp Hạ Quân hít vào một hơi rồi lên tiếng:
- Vì phát hiện công tác này có vài vấn đề, muốn dừng phương án xử lý vấn đề.
Nhiếp Hạ Quân cũng không giấu diếm, lão nhanh chóng nói rõ sự việc xảy ra vào vài ngày trước cho phó chủ tịch Trình. Phó chủ tịch Trình nghe xong thì khẽ nhìn thoáng qua Nhiếp Hạ Quân và Hào Nhất Phong: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Đây là một chuyện đại sự có ý nghĩa cực kỳ tốt đẹp, sao có thể vì nhỏ mà bỏ lớn? Ánh mắt của các anh không phải quá thiển cận sao?
Phó chủ tịch Trình nói xong cũng không tiếp tục bình luận về vấn đề này, lão đưa mắt nhìn về phía đám trẻ đang rất chờ mong, sau đó nói lời hứa hẹn:
- Các cháu, ông đánh cuộc với các cháu nhé? Các cháu cứ yên tâm, kỳ hạn của cô giáo Lâm còn chưa đến, cô giáo sẽ tiếp tục ở lại dạy bảo các cháu.
Phó chủ tịch Trình cũng không ở lại trường tiểu học trong thôn quá lâu, chỉ một lúc sau đã rời đi. Cuộc khảo sát vẫn tiếp tục, sự việc vừa rồi như ném một viên đá vào biển khơi, tất cả đã nhanh chóng bị hành trình khảo sát thôn phệ. Nhưng một chuyện nhỏ như vậy lại được nhiều người ghi khắc trong lòng.
Quế Nguyên Nhượng ngồi trong xe mà trong đầu giống như nổi sóng cực kỳ không bình tĩnh. Tuy lãnh đạo không cho bất kỳ đánh giá vì về vấn đề này, khi bí thư Nhiếp báo cáo cũng không đả động gì, thế nhưng có một vấn đề mà ai ai cũng hiểu: Đó chính là Quế Nguyên Nhượng hắn đã thất bại trong sự kiện lần này.
Tuy lãnh đạo không nói nhưng các vị thường ủy tỉnh ủy có ai không biết Quế Nguyên Nhượng là người phải đối mạnh mẽ nhất trong vụ này? Có ai không đoán ra được hắn làm như vậy là đối phó với Vương Tử Quân? Bây giờ Quế Nguyên Nhượng lại thua cuộc, hơn nữa còn thua cực kỳ thảm hại.
Thất bại lần này dù là vô hình nhưng tình trạng vết thương lại cực kỳ khủng bố, so với tình huống Tiểu Lý bị đánh trước đó thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc lật văn kiện ra xem, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, điều này làm cho những người có chút quen thuộc đều biết tâm tình của bí thư Vương đang rất rốt.
Đây là thông báo đẩy mạnh công tác tuyên truyền về hạng mục đưa giáo viên tình nguyện xuống đứng lớp ở các thôn xóm nghèo vùng sâu vùng xa. Phòng tuyên truyền cho ra một văn kiện như vậy vào đúng dịp cuối năm, ít nhiều cũng làm cho người ta cảm thấy có chút chẳng ra làm sao. Vì cuối năm chính là lúc tổng kết các hạng mục công tác, nhưng một văn kiện có tính chất động viên như vậy lại được phát ra ở giai đoạn cuối năm giá rét, bây giờ lại đặt trên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Đối với đám cán bộ văn phòng, cho dù bọn họ cảm thấy văn kiện kỉa rất buồn cười cũng không hiểu những gì xảy ra ở phía sau. Nhưng đối với bất kỳ vị cán bộ lãnh đạo nào cũng hiểu một văn kiện nhỏ như vậy đại biểu cho cái gì.
Một thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy như Quế Nguyên Nhượng yêu cầu tất cả chiến tuyến tuyên truyền trong tỉnh phải đẩy mạnh công tác tuyên truyền về sự tích của các giáo viên tình nguyện, phải đẩy mạnh độ mạnh yếu trong công tác đưa tin, phải làm sao để trong tỉnh bừng bừng khí thế, thúc đẩy phong trào phát triển rầm rộ...
- Cốc cốc cốc...
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm suy xét thì tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Quốc Lương đẩy của đi vào.
Triệu Quốc Lương nhìn Vương Tử Quân cầm ly trà trong tay, hắn nhanh chóng cúi đầu chào bí thư.
- Có chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ gấp văn kiện lại rồi khẽ hỏi Triệu Quốc Lương.
Triệu Quốc Lương há miệng nhưng không nói nên lời, bộ dạng muốn nói lại thôi. Vương Tử Quân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Quốc Lương, sau đó tỏ ý cho đối phương ngồi xuống, lại nói:
Triệu Quốc Lương nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, lúc này hắn mới cảm thấy mình đường đột, nhưng đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể nói ra tâm sự của mình. Hắn cắn răng một cái rồi lên tiếng bẩm báo:
- Bí thư Vương, tôi còn muốn theo anh học tập thêm.
Triệu Quốc Lương dù nói không quá rõ ràng nhưng Vương Tử Quân nghe vào lại hiểu ý. Vương Tử Quân nhìn gương mặt có chút bàng hoàng của Triệu Quốc Lương, hắn biết rõ lúc này tâm tình của thư ký Triệu cực kỳ không yên.
Tin tức Vương Tử Quân sẽ xuống dưới đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường vụ có lẽ đã được truyền ra, nếu không thì nó cũng sẽ chẳng làm cho Triệu Quốc Lương có biểu hiện như vậy. Vương Tử Quân đã có tính toán về sự việc lần này đi xuống tuyến dưới rèn luyện có nên đưa Triệu Quốc Lương đi theo hay không, lúc này nghe thấy Triệu Quốc Lương nói ra yêu cầu thì chỉ khẽ cười cười, sau đó dùng giọng sâu sắc nói:
- Vậy thì cậu sẽ phục vụ tôi một thời gian ngắn nữa.
Triệu Quốc Lương nghe được câu trả lời khẳng định của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy tảng đá trong lòng chợt hạ xuống.
Tuy Triệu Quốc Lương đi theo Vương Tử Quân chưa được bao lâu nhưng lại cảm thấy mình học được rất nhiều thứ từ trên người lãnh đạo. Triệu Quốc Lương là một người hữu tâm, sau mỗi ngày công tác thì hắn có thói quen xem xét và rút ra kinh nghiệm, đồng thời cũng khắc ghi lời dạy của lãnh đạo. Sau một thời gian xem xét và thưởng thức, hắn cảm thấy mình học được rất nhiều thứ mà nhà trường chưa từng truyền đạt cho mình.
Triệu Quốc Lương càng ngày càng mẫn cảm phát hiện lãnh đạo của mình là người cao minh như thế nào, dù là trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị hay là có chuẩn bị cũng sẽ như nhau. Lãnh đạo luôn giống như một võ lâm cao thủ có bí kíp bên trái và bảo điển bên phải, ngày thường sẽ không có bất kỳ biểu hiện nào nổi trội, luôn ẩn giấu, nhưng đến khi sóng dữ bùng phát sẽ ra tay khó ngờ, rung chuyển trời đất, thật sự làm cho người ta tán dương không thôi.
Lúc này sự kiện giáo viên tình nguyện đối với người ngoài thì rất bình thường, nhưng Triệu Quốc Lương là người đi theo Vương Tử Quân, hắn đã nhận ra không ít vấn đề.
Dù sự việc bị mây mù che kín thế nhưng Triệu Quốc Lương vẫn cảm thấy nó có liên quan đến lãnh đạo của mình. Khi tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã định, lại không ngờ có một đại nhân vật nổi giận nói một câu, thế là biến hạng mục vô nghĩa trở thành ý nghĩa cao cả, phòng tuyên truyền cũng nhanh chóng cho ra văn kiện đẩy mạnh tuyên truyền về hạng mục của tỉnh đoàn.
Triệu Quốc Lương cảm thấy văn kiện kia cho ra sân khấu chính trị tỉnh Sơn Nam giống như một phần sách đầu hàng của đối phương, đại nhân vật trên tỉnh ủy cũng xem như mất mặt thảm hại. Hơn nữa cũng có vài kẻ lợi dụng cơ hội vuốt mông ngựa, bây giờ đều cảm nhận được xu thế trầm trọng như thế nào.
Đi theo lãnh đạo thì tương lai của mình sẽ bừng sáng. Triệu Quốc Lương thầm cảm thấy hưng phấn, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng chân thành nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi tình nguyện đi theo ngài.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cảm thấy rất hài lòng với những công tác của Triệu Quốc Lương trong thời gian gần đây. Bây giờ Triệu Quốc Lương bày tỏ lòng trung thành và tận tâm, càng làm cho hắn cảm thấy thoải mái vui sướng. Hắn rút một điếu thuốc ra ném cho Triệu Quốc Lương, lúc này thư ký Triệu cũng nhanh chóng lấy bật lửa ra, cung kính châm lửa cho lãnh đạo. Vương Tử Quân đột nhiên lên tiếng phân phó:
- Một lát nữa cậu đi tìm gặp chủ nhiệm Thụ Cường, tôi đã nói rõ vấn đề với anh ấy rồi, về chuyện cấp bậc của cậu.
- Đại ân không thể nói hết bằng lời, bí thư Vương, tôi thật sự không biết nói sao cho phải.
Triệu Quốc Lương vốn cực kỳ hưng phấn vì được đi theo Vương Tử Quân, bây giờ lại thấy có thu hoạch bất ngờ thì lại càng thêm mừng rỡ. Hắn biết lần này cấp bậc của mình tăng tiến, tương lai đã được xác định, đây là hai chuyện tốt cùng đến một lượt, sao không vui vẻ cho được?
- Không cần cảm ơn tôi, đây là kết quả của quá trình cậu cố gắng công tác.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Tuy Vương Tử Quân nói đó là những gì Triệu Quốc Lương đáng được nhận, thế nhưng lúc này hắn cũng không cho rằng nó thật sự là như vậy. Hắn công tác ở tỉnh đoàn không phải một năm hai năm, các vị đồng sự công tác bên cạnh hắn được đề bạt, chính hắn thì giống như bị lãnh đạo lãng quên, những sự việc như vậy hắn thường được thấy. Bây giờ hắn phục vụ cho Vương Tử Quân chưa đến một năm đã được tăng cấp bậc, nó có ý nghĩa thế nào? Tất nhiên hắn hiểu rất rõ.
Khi Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng với vẻ mặt mỹ mãn, Vương Tử Quân đột nhiên nhận được điện thoại của Quách Tiên Vi. Đầu tiên Quách Tiên Vi chúc mừng Vương Tử Quân, sau đó nói mình đã sắp xếp phòng ở khách sạn Cẩm Viên Tinh, tối nay anh em phải tụ tập lại uống vài ly, còn hẹn cả Trần Nguyên Hà đến tiếp khách.
Vương Tử Quân căn bản không có lý do gì để từ chối lời mời của Quách Tiên Vi. Hắn và Quách Tiên Vi với Trần Nguyên Hà có quan hệ không tệ, hai người kia đều có địa vị quan trọng, sau này mình xuống địa phương công tác, nếu làm tốt quan hệ với hai người kia cũng không có gì là xấu.
Vương Tử Quân sảng khoái đồng ý lời mời của Quách Tiên Vi, nhưng hắn không biết lúc này trong phòng làm việc của Quách Tiên Vi còn có một người. Người kia đang ngồi trên ghế của Quách Tiên Vi, đang tự nhiên nghe Quách Tiên Vi gọi điện thoại.
- Trưởng phòng Hứa, tôi đã hẹn ước với bí thư Vương.
Quách Tiên Vi đặt điện thoại xuống rồi quay sang nói với Hứa Tiền Giang.
- Trưởng phòng Quách, hôm nay các anh đến chúc mừng bí thư Tử Quân, tôi cũng đi đến uống vài ly, dù sao thì mọi người cũng đã từng làm cộng sự cùng một khu văn phòng tỉnh ủy được gần một năm rồi.
Hứa Tiền Giang đặt một cây bút vào hộp đựng bút của Quách Tiên Vi, lão vừa cười vừa nói.
Quách Tiên Vi dù nghe những lời của Hứa Tiền Giang và thầm cảm thấy không cho là đúng, thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, Tử Quân nếu biết có anh đến chúc mừng, chỉ sợ không biết sẽ vui mừng đến mức nào.
- Anh nói xem tôi đột nhiên đi qua có tính là liều lĩnh không?
Hứa Tiền Giang đứng lên khỏi ghế, lão dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
"Liều lĩnh?"
Quách Tiên Vi là cán bộ công tác ở khối tổ chức nhiều năm, nào không hiểu rõ ý nghĩ của Hứa Tiền Giang? Hắn biết trưởng phòng Hứa muốn lôi kéo tình cảm của Vương Tử Quân nhưng lại sợ mất mặt, thế là hắn cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, phòng tổ chức chúng ta là nhà mẹ đẻ của cán bộ, anh chính là người phát ngôn của mẹ đẻ, Tử Quân muốn xuống tuyến dưới nhận chức, anh đến uống vài ly tiễn chân, đây chẳng phải là câu chuyện được người người ca tụng sao?
Hứa Tiền Giang cười ha hả nói:
- Người người ca tụng cũng không quá tốt đẹp, tôi cũng không muốn như vậy, thôi thì cứ quyết định như thế.
Quách Tiên Vi nhìn Hứa Tiền Giang chậm rãi rời khỏi phòng làm việc của mình, trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ. Hắn trước đó luôn tỏ ra bàng quan với sự việc xảy ra ở trong tỉnh ủy, tất nhiên hiểu rõ mục đích của Hứa Tiền Giang.
Quách Tiên Vi có thể thấy thì nhiều người cũng thấy rõ ràng, thế cho nên điện thoại của Vương Tử Quân hầu như biến thành đường dây nóng. Vương Tử Quân cố gắng từ chối những bữa tiệc không quá quan trọng, cũng lên tiếng đồng ý cho qua, để quyết định sau.
Lý Tùng Mai ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, nàng ngồi đó với gương mặt tươi cười hớn hở. Lúc này nàng được vài bạn học trong trường đảng nhờ đến mời Vương Tử Quân dùng một bữa cơm. Sau khi đi vào tỉnh đoàn thì Vương Tử Quân cũng không tới lui nhiều với các vị bạn học cũ ở trường đảng, nhưng cũng không quá ít. Bây giờ Vương Tử Quân sắp rời đi, tất nhiên bọn họ muốn nhân cơ hội này để làm sâu sắc cảm tình giữa hai bên.
- Bí thư Vương, lần này Lỗ Điền Thành nói cần phải ăn uống vui vẻ thỏa thuê, anh ấy đã sắp xếp xong, chỉ chờ ngài đến tham gia mà thôi.
Lý Tùng Mai là một người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi nói vài câu không liên quan, nàng nhanh chóng cười ha hả nói rõ vấn đề.
Vương Tử Quân biết rõ mình khó thể thoát được, thế là hắn cười nói:
- Nếu nói sắp xếp bữa cơm thì phải là nhiệm vụ của tôi, chị liên hệ với Điền Thành, lần này cho tôi một cơ hội.
- Bí thư Vương, ngài cũng đừng nên từ chối, bây giờ anh cũng không phải không biết vị trí của Lỗ Điền Thành, một bữa cơm cũng không là gì với anh ấy, vì vậy cũng mong anh cho anh ấy cơ hội biểu hiện.
Lý Tùng Mai vung tay lên với Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Bí thư Vương, những ngày qua bầu không khí trong phòng tuyên truyền chúng tôi cũng không quá tốt, vài vị phó phòng có biểu hiện giống như đang đi phúng viếng người nào đó vậy.
Lý Tùng Mai nói rồi cười, Vương Tử Quân cũng cười ha hả, hai người bọn họ tất nhiên biết rõ vì sao lại xuất hiện cục diện như vậy.
- Đúng rồi, bí thư Vương, ngày hôm qua tôi thấy chủ tịch Lục của thành phố Sơn Viên đến tìm trưởng phòng Quế, hai người không biết nói gì đó, dù sao lúc chủ tịch Lục đi ra cũng cười như mặt trời ban trưa.
Lý Tùng Mai vừa nói vừa lẳng lặng chờ phản ứng của Vương Tử Quân.
Lý Tùng Mai cũng xem như một cán bộ phát triển tốt ở phòng tuyên truyền, dù chỉ làm cho trưởng phòng Quế sinh ra chút phản ứng, thế nhưng vẫn là cán bộ xài được trước mặt các vị phó phòng, cũng là một nữ cán bộ nổi tiếng của phòng tuyên truyền.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Tùng Mai, hắn nào không biết ý nghĩa của tin tức kia là gì? Nhưng hắn cũng không mở miệng, lại dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn giống như không nghe được đề tài của Lý Tùng Mai.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 433: Duy trì công tác há có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn?
9.1/10 từ 48 lượt.