Bí Thư Trùng Sinh

Chương 350: Ai làm loạn tôi sẽ gỡ mũ ô sa của kẻ đó

Trình Vạn Thọ lên tiếng cực kỳ uyển chuyển, thế nhưng Dương Quân Tài lại cảm nhận được sự bất lực của bí thư Trình, thế là cảm thấy không cam lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả này mà thôi.

- Cháu biết rồi chú Trình.

Dương Quân Tài cười cười với Trình Vạn Thọ rồi tiếp tục nói:

- Cứ để cho hắn thích chạy đi đâu thì chạy, trước mắt điều cấp bách là chúng ta phải làm sao cho thật tốt...

Vương Tử Quân không phải chỉ đến trại an dưỡng phân khu tỉnh Sơn Nam một lần, hắn cũng không đi cùng Trương Lộ Giai, hắn nhanh chóng đi đến căn nhà của Trương lão gia tử. Mùa xuân ấm áp, gió ấm phả vào mặt có chút hương vị của mùa hè, lúc này trong sân vườn đã có vài phần sắc xanh, không gian bừng bừng sức sống làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Tử Quân, đến rồi đấy à? Vào đây.

Trương lão gia tử đang cầm xẻng xới đất, khi thấy Vương Tử Quân tiến đến thì cười nói.

- Chào ông!

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh Trương lão gia tử, hắn vươn tay muốn giúp đỡ, lại bị Trương lão gia tử chặn lại. Lão phất phất tay nói:

- Những chuyện vặt thế này cứ để tôi vất vả cho xong, nếu có cậu trợ giúp, sợ rằng hai ngày sau tôi cũng không còn việc gì làm.

Vương Tử Quân cười cười xoa xoa tay, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt đứng bên cạnh mà thôi. Trương lão gia tử vừa ngồi xuống xới đất vừa cười nói với Vương Tử Quân:

- Tiểu tử cậu cũng xem như đã thành gia lập nghiệp, sau này cần công tác cho tốt, cũng không được lơ là.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói gì hơn với những lời căn dặn của trưởng bối, hắn chỉ có thể gật đầu lắng nghe mà thôi. Hắn đang thầm suy đoán xem Trương lão gia tử đang muốn dạy bảo mình điều gì, lại đúng lúc nghe lão nổi tính trẻ con trêu chọc:

- Tôi nghe nói chiếc xe kia của cậu có giá hơn chục triệu, khi nào thì đưa đến đây cho ông già này chạy vài vòng?

- Chiếc xe kia là của công ty đưa cho Tiểu Bắc, cháu chỉ là một người được hưởng phúc của cô ấy mà thôi.

Vương Tử Quân cũng không dám lên mặt với Trương lão gia tử.

- Thôi đi, tiểu tử cậu nói cũng như không, cậu cho rằng tôi không biết chuyện của cậu sao? Tập đoàn Quân Thành nói cho Tiểu Bắc, thực tế không phải là vì mối quan hệ giữa cậu và tập đoàn Quân Thành sao? Nhưng tôi cũng thừa nhận rằng cậu làm việc rất tốt, nhưng sau mỗi việc thì cần phải lo lắng đầy đủ hơn, có biết không?

Trương lão gia tử nói làm cho Vương Tử Quân có chút xấu hổ, hắn ngại ngùng gãi đầu, cũng không thể giải thích cho rõ ràng, chỉ có thể vâng lời lắng nghe mà thôi.

- Được rồi, cậu cũng không cần mất thời gian ở đây với tôi, người cậu cần tìm đang ở trong nhà, cậu đi vào đi.

Vương Tử Quân lúc này thật sự có chút khó xử, sau khi nghe thấy Trương lão gia tử lên tiếng thì thật sự giống như được đại xá, hắn cũng không dám ở lâu mà nhanh chóng đi vào nhà.

Trong nhà của Trương lão gia tử, Trương Đông Viễn là trưởng phòng xây dựng tỉnh Sơn Nam đang đeo tạp dề làm vằn thắn, lão đã sớm nghe được những lời đối thoại của Vương Tử Quân và Trương lão gia tử ở bên ngoài sân. Lúc này Vương Tử Quân đi vào nhà, lão khẽ gật đầu cho Vương Tử Quân ngồi xuống.

Trương Đông Viễn lúc này thật sự có vẻ rất thanh nhàn, hai bàn tay trắng mềm được bảo dưỡng cực tốt đang vân vê sủi cảo. Nói thạt thì cách ăn mặc của lão vào lúc này có chút buồn cười, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn qua và có chút cảm động. Hắn cũng không ngồi xuống theo ý của Trương Đông Viễn, hắn đi rửa tay thật sạch, sau đó cùng nhào sủi cảo với Trương Đông Viễn.

- Ông cụ thích ăn sủi cảo, vừa vặn hôm nay tôi rảnh, thế cho nên mới có thể ra tay.

Trương Đông Viễn đặt một cái sủi cảo lên khay rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân. Lúc này vẻ mặt Trương Đông Viễn rất dịu dàng hòa ái, căn bản giống như một ông lão hàng xóm.

Vương Tử Quân cười cười không tiếp lời, dù trong lòng hắn có chút cảm động vì lòng hiếu thảo của Trương Đông Viễn với Trương lão gia tử, thế nhưng hắn là một vãn bối, đặc biệt là đối mặt với bố vợ không có danh phận của mình, hắn cảm thấy phương án thích hợp nhất với mình chính là tươi cười chống đỡ mà không nên lên tiếng.

- Cậu cảm thấy thế nào với lời mời của bí thư Nhiếp?

Khi Vương Tử Quân đang suy xét về vài vấn đề có liên quan thì Trương Đông Viễn chợt thay đổi chủ đề, lão hỏi.

Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, từ sâu trong lòng đã chọn ra con đường đi cho mình, nhưng lúc này hắn cũng không tình nguyện nói ra lời từ chối, dù sao cũng phải chừa đường lui cho chính mình.

- Cháu còn chưa suy xét kỹ càng, đây thật sự là một cơ hội rất tốt, thế nhưng đối với cháu, cháu cũng tình nguyện muốn đi xuống địa phương công tác và cho ra thành tích.

Vương Tử Quân dùng giọng lập lờ nước đôi để cố ý kéo dài thời gian cho ra đáp án.

Trương Đông Viễn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lão có vài phần hảo cảm với tên cán bộ thanh niên đang lẳng lặng ngồi trước mặt mình làm vằn thắn. Cơ hội tốt như thế này thật sự làm cho không ít kẻ động tâm nhưng người này vẫn giữ được vẻ ung dung bình thản, không nóng không vội, không thể không làm cho người ta bội phục. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Trương Thiên Tâm thật sự kém hơn rất nhiều, nếu như Lộ Giai không phải lớn hơn Vương Tử Quân vài tuổi, nếu gả cho Vương Tử Quân, như vậy cũng không đến mức làm cho cả nhà lo lắng như bây giờ.

Trong đầu Trương Đông Viễn thật sự có rất nhiều ý nghĩ, thế là vô tình lão không nói gì, cả gian phòng chỉ còn lại âm thanh Vương Tử Quân và Trương Đông Viễn làm vằn thắn mà thôi.

- Chú Trương, cháu nghe nói bên dưới có không ít địa phương ném tiền đi đầu tư bất động sản ở phương nam?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn đi thẳng vào vấn đề.

- À, đúng vậy, thật sự là không ít.

Trương Đông Viễn tỉnh táo trở lại trong lúc suy nghĩ mông lung, lão thuận miệng nói.

- Chú Trương, chú cảm thấy điều này có bình thường không?

Vương Tử Quân nhìn ra vẻ mặt đối phó qua loa của Trương Đông Viễn, hắn cũng thấy đối phương không quá quan tâm, không đặt trong lòng. Thế nhưng hắn đã hạ quyết tâm, tất nhiên sẽ không đơn giản bỏ qua cho tính toán của mình.

"Bình thường không?"


Vì sự việc cách mình khá xa nên Trương Đông Viễn cũng không quá quan tâm, bây giờ nghe được câu hỏi của Vương Tử Quân, còn có nhiều lời đồn đãi vào thời gian qua, lão chậm rãi trở nên ngưng trọng. Lão là một vị trưởng phòng xây dựng, tất nhiên sẽ không xa lạ gì các ban ngành kiến trúc xây dựng, trước kia lão không nghĩ về nó, bây giờ nghĩ đến và thấy có gì đó là lạ.

- Chú thử nghĩ xem, vào thời điểm mà người dân thu nhập chưa đến năm trăm đồng một tháng, chú xem có bao nhiêu người tình nguyện mua nhà với giá bảy nghìn một mét vuông? Bây giờ lại có quá nhiều người đầu tư, có quá nhiều công ty bất động sản nhảy vào kinh doanh với đơn vị tính bằng số ngàn, hơn nữa ai cũng đầu tư lớn, nhưng tiền lấy từ đầu ra? Điều này không kỳ quái sao?

Vương Tử Quân thấy Trương Đông Viễn tỏ ra trầm ngâm thì cũng không quên tấn công dồn dập.

Vẻ mặt Trương Đông Viễn càng trở nên ngưng trọng khi Vương Tử Quân đưa ra một loạt câu hỏi liên quan đến nhiều vấn đề khác nhau, bàn tay đang làm việc cũng chậm rãi dừng lại. Lão trầm ngâm một lát, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân nửa phút, cuối cùng mới nói:

- À, thật sự là không bình thường.

- Chú Trương, chú có nghe qua câu nói bong bóng kinh tế chưa?

Vương Tử Quân cũng không nhún nhường trong tình huống mặt đối mặt với Trương Đông Viễn:

- Cái bong bóng này nhìn thì có vẻ đầy màu sắc, nhưng từ khi xuất hiện thì vận mệnh của nó đã bị chú định rồi.

- Cậu nói đó là bong bóng kinh tế?

Trương Đông Viễn tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân đang nói về điều gì, thật ra lúc này lão đã thừa nhận cách nói của Vương Tử Quân, nhưng nghĩ đến những điều tốt đẹp mà báo chí đưa tin, lão thật sự vẫn cảm thấy khó tin.

Vương Tử Quân không trả lời mà nhìn chằm chằm vào hai mắt Trương Đông Viễn, dùng ánh mắt để biểu hiện thái độ của mình. Trương Đông Viễn là trưởng phòng xây dựng, trí tuệ chính trị cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được. Lão nghĩ đến những lời phân tích hợp lý của Vương Tử Quân, thế là không khỏi sinh ra cảm giác nghe tiếng nhạc biết lời bài hát.

Vương Tử Quân sẽ không lên tiếng với mình mọt cách vô duyên vô cớ như vậy, Trương Đông Viễn trầm ngâm giây lát rồi mới lên tiếng:

- Cậu đã phát hiện nguy cơ của sự việc, vì sao không công bố ra ngoài. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Cháu còn quá trẻ, cũng không ai tình nguyện tin cháu.

Vương Tử Quân khẽ cười rồi nói tiếp:

- Nhưng chú Trương thì khác, chú là cán bộ cấp sở, còn ở trên vị trí trưởng phòng xây dựng, đối với chú thì đây chính là sự việc nằm trong phạm vi nghiệp vụ. Nếu chú cho ra ý kiến của mình, cháu nghĩ rằng nó sẽ sinh ra hiệu ứng cực lớn.

Lúc này Trương Đông Viễn chợt rơi vào trầm tư, Vương Tử Quân nói rất đúng, lão là trưởng phòng xây dựng, là cán bộ cấp chính sảnh, nếu so về độ nặng thì không biết hơn Vương Tử Quân bao nhiêu bậc. Nhưng trí tuệ chính trị nói cho lão biết, những lý do kia nhìn có vẻ vượt qua thử thách, thế nhưng thực tế lại căn bản không quá cân nhắc.

Trước kia Trương Đông Viễn căn bản không chú ý đến vấn đề này, còn chưa cảm giác được gì, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy sự việc thật sự là như vậy. Vương Tử Quân nếu đưa những lời phân tích của mình lên báo, tin chắc sẽ có nhiều người thông qua phân tích của Vương Tử Quân để cho ra quyết đoán.

Đến lúc đó có ai quan tâm người cho ra bản phân tích là một cán bộ cấp huyện? Nói cách khác thì Vương Tử Quân không phải không là lựa chọn tốt nhất, chưa nói đến những thứ khác, bố của Vương Tử Quân là Vương Quang Vinh, bây giờ Vương Quang Vinh đã là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy tỉnh Chiết Giang, nếu nói về vị trí thì cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, không phải nói ra sẽ càng thích hợp hơn sao?

Vương Tử Quân ném một công trạng lớn như vậy cho mình, đây tuyệt đối là một phần nhân tình lớn. Trương Đông Viễn nghĩ đến những lời nhận định sau khi mình cho ra lời phân tích, lão thật sự cảm thấy rất động lòng.

Trương Đông Viễn là một cán bộ cấp chính sảnh, bất cứ lúc nào lão cũng tìm mọi cách để nhảy qua cánh cửa cấp phó bộ, dù nhìn qua thì chỉ còn cách cánh cửa một bước ngắn, thế nhưng muốn qua thì thật sự rất khó khăn, thế nên lão thật sự cảm thấy xúc động thay cho mình.

Không hiểu kinh tế chính là một uy hiếp rất lớn với Trương Đông Viễn, cũng vì lão chưa từng xuống tuyến cơ sở nhận chức, thế cho nên bốn chữ trên lúc nào cũng được người ta sử dụng để đánh giá về lão. Khi công tác kinh tế càng được coi trọng thì bốn chữ kia giống như một ngọn núi ép lên người làm lão thật sự khó thở.

Nhưng nếu Trương Đông Viễn cho ra những lời phân tích về tình huống bong bóng kinh tế vào lúc này, như vậy sẽ là một đòn phản kích cực mạnh. Chỉ cần được thượng cấp nhận định, hơn nữa lại được nghiệm chứng bằng tình hình đầu tư bất động sản ở phương nam, như vậy thì còn ai có thể ngăn cản lão tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh ở ngay trước mắt được?

- Tử Quân, mặc kệ kết quả thế nào, chú Trương vẫn phải cám ơn cháu.

Trương Đông Viễn ngẩng đầu lên rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân. Lão là người đứng đầu một ban ngành quan trọng trong tỉnh, tất nhiên sẽ sát phạt quyết đoán hơn người bình thường, chỉ sau nháy mắt đã hạ quyết tâm rất rõ ràng.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt kiên định của Trương Đông Viễn, hắn khẽ gật đầu. Bố vợ hờ của mình dù có nhiều mặt bị áp chế, thế nhưng lại rất mạnh mẽ ở phương diện quyết đoán, lại cơ trí quả cảm, có thể nói đủ quyết đoán để tiến lên làm lãnh đạo.

- Chúng ta là người một nhà, chú Trương, ngài cũng đừng khách khí như vậy.

Vương Tử Quân vừa nhanh tay làm sủi cảo vừa dùng giọng nghiêm túc nói.

Trương Đông Viễn tất nhiên sẽ rất vui vì lời nói hai nghĩa của Vương Tử Quân, lão cũng không quan tâm đến tình huống bột mì còn dính trên tay, lão khẽ vỗ lên vai Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói:

- Tiểu tử cậu nói rất đúng, chúng ta là người một nhà, chú cảm ơn cậu thì cũng có vẻ xa lạ.

Trương Đông Viễn thật sự dùng lực không nhỏ làm cho Vương Tử Quân cảm thấy đau vai, thế nhưng lúc này hắn nghĩ không phải là vì cảm giác đau này, hắn đang thầm nghĩ rằng nếu vị bố vợ này biết chuyện của mình và Trương Lộ Giai, không biết có thật sự nhận là người một nhà không nữa.

Ý nghĩ xấu xa như vậy lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn vẫn quyết định bày ra bộ dạng vui mừng. Khi hai người đã quyết định sự việc thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh của Trương Lộ Giai:

- Hai người đang nói đến chuyện gì vậy? Sao lại vui sướng như thế?

Trương Lộ Giai vốn sẽ không đến đây, nhưng nàng vì lo lắng cho Vương Tử Quân, thế nên do dự một chút và cuối cùng vẫn đi đến nhà của Trương lão gia tử. Có Trương Lộ Giai gia nhập thì hai người đàn ông làm sủi cảo sẽ mất đi rất nhiều việc để làm, hai bàn tay linh xảo của nàng vân vê qua lại thì một mớ sủi cảo to đẹp đã xuất hiện trên khay. Khi có rất nhiều sủi cảo xuất hiện, Trương Đông Viễn và Vương Tử Quân nãy giờ làm không được bao nhiêu cái, bọn họ thật sự cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng hai người bọn họ cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, sau khi dùng cơm với Trương lão gia tử và bố con Trương Lộ Giai, Vương Tử Quân rời khỏi Trương gia.

Gió thổi khe khẽ làm cho mái tóc tung bay, Vương Tử Quân chợt nghĩ đến tình huống Trương Lộ Giai nhận lệnh tiễn chân mình, nàng dùng bàn tay mềm mại trắng như tuyết để bắt chặt tay mình.

- Tút, tút, tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ tình huống trầm lắng của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại lên và bấm nút nghe, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng điệu dồn dập và vui sướng của Hàn Minh Khải:


- Chủ tịch Vương, Triệu Trung Trạch ở xã Hà Loan thật sự rất lớn gan, hôm nay Trình Vạn Thọ đi xuống xã Hà Loan kiểm tra thị sát công trình 315, tiểu tử kia rõ ràng tìm ra vài ngàn người khoác bạt trắng để giả làm dê cừu.

Bổ sung thêm đàn gia súc chính là biện pháp bù đắp mà Vương Tử Quân nghĩ rằng Dương Quân Tài sẽ lựa chọn vào lúc này, nhưng hắn nghe thấy Hàn Minh Khải báo cáo như vậy thì cũng thật sự kinh ngạc, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn cười và bi ai. Kiếp trước hắn cũng nghe thấy nhiều lời đồn đãi như vậy, không ngờ những trò kia lại được diễn ở huyện Lô Bắc.

Sức sáng tạo của con người thật sự là vô hạn.

Vương Tử Quân nói cười vài câu với Hàn Minh Khải, hắn cảm thấy trái tim của mình đang nhảy lên rất rõ ràng. Tuy hắn đã chuẩn bị đối với những trò mà Dương Quân Tài đã làm ra, nhưng tất cả những trò kia đều không phù hợp, vì giết địch một ngàn mà tổn hại mình tám trăm, nhưng bây giờ Dương Quân Tài có sơ hở lớn như vậy, thật sự là cơ hội tốt.

Vương Tử Quân khẽ cất bước dưới bầu trời đêm, trong lòng liên tục suy nghĩ về kế sách của mình. Khi hắn đã suy xét chu toàn thấu đáo thì bước chân cũng đã đi về phía căn nhà ổ tình yêu của mình và Trương Lộ Giai.

Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào, hắn thấy Trương Lộ Giai đang ôm một con gấu bông khá lớn ngủ ngồi trên ghế sa lông. Hắn nhìn bộ dạng nằm ngủ thật sự ngọt ngào của Trương Lộ Giai, nhìn gương mặt ửng đỏ giống như một đứa bé của nàng, trong lòng hắn chợt bùng ra vài phần yêu thương.

Vương Tử Quân khẽ lay Trương Lộ Giai, tất nhiên nàng sẽ tỉnh lại ngay sau đó. Trương Lộ Giai nhìn Vương Tử Quân, nàng khẽ cọ xát mặt lên người hắn, sau đó dùng giọng không buông tha nói:

- Thành thật khai báo, hôm nay cậu rốt cuộc làm gì ở nhà ông, cậu đã nói gì với bố chị, cậu thấy gì khác lạ không, ông ấy còn tỏ ra thân thiết với cậu hơn cả con gái nữa đấy.

Ngay từ lúc đầu thì mối quan hệ giữa Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân đã là không đúng, nàng thừa nhận hai bên đi đến ngày hôm nay là do mình chủ động, vì ngày hôm đó mình quá xúc động, hơn nữa hắn lại hấp dẫn chính mình. Hắn là một người đàn ông trưởng thành, cơ trí, khôn khéo, giỏi giang, thật sự có sức quyến rũ mà khó có người phụ nữ nào chịu đựng được. Nếu mất đi hoặc bỏ qua một người đàn ông có thể làm cho đám phụ nữ cảm thấy đỏ mắt tim đập chân run như vậy thi thật sự là khó thể tưởng được, dù cảm giác yêu này do nàng chủ động, thế nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận dù Vương Tử Quân có bao nhiêu người phụ nữ ở bên cạnh, chính nàng cũng thừa nhận và vẫn yêu hắn.

Vương Tử Quân cảm nhận được tình cảm từ người phụ nữ đang vặn vẹo trong lòng mình, trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ làm thịt người chị này ngay tại chỗ. Bàn tay hắn nhanh chóng xuyên qua quần áo tiến vào áp lên hai ngọn núi của Tlg, hắn cười nói:

- Con rể cũng là nửa đứa con, tất nhiên chú Trương gặp mặt con rể thì càng lúc càng thích.

- Cậu đúng là bại hoại.

Trương Lộ Giai khẽ vỗ vào người Vương Tử Quân một cái nhưng trong mắt lại tràn đầy ngọt ngào, rõ ràng nàng rất hưởng thụ những lời nói này của Vương Tử Quân.

- Lộ Giai, tuyến khảo sát của nhóm cán bộ thuộc ban huấn luyện thanh niên đã được xác định chưa?

Vương Tử Quân ôm lấy cơ thể mềm mại của Trương Lộ Giai rồi ngồi xuống ghế sa lông, sau đó khẽ nói.

Trương Lộ Giai khẽ chớp mắt, sau đó nàng dùng hai tay ôm chặt lấy eo của Vương Tử Quân, lại dùng giọng đầy lười biếng nói:

- Hình như đã quyết định rồi, đó là đến thành phố Tam Hồ và thành phố Trung Bắc.

"Đã quyết định rồi sao?"

Vương Tử Quân chợt sững sờ, bàn ty ôm lấy Trương Lộ Giai cũng khựng lại một chút, nếu như đã quyết định thì kế hoạch của hắn muốn chấp hành cũng có chút khó khăn.

- Ai quyết định? Còn có thể thay đổi được không?

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ hỏi.

- Nghe nói là hiệu trưởng Triệu quyết định, thế nào, chẳng lẽ cậu có địa phương nào khác muốn đến sao?

Trương Lộ Giai cảm nhận được tình cảnh mất tự nhiên của Vương Tử Quân, nàng xoay người ngồi dậy rồi khẽ hỏi.

- Tôi nghĩ mọi người nên xuống huyện Lô Bắc một chuyến.

Vương Tử Quân cũng không che giấu với Trương Lộ Giai, hắn khẽ nói ra tính toán của mình.

Trương Lộ Giai vốn rất căm giận Dương Quân Tài trước nay luôn cố gắng tìm cách hãm hại Vương Tử Quân, bây giờ nghe thấy sắp xếp của Vương Tử Quân thì trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ngày mai chị sẽ đi tìm hiệu trưởng Triệu, chắc chắn ông ấy sẽ nể mặt chị.

Hai người tiếp tục nói thêm vài câu, ngọn đèn phòng khách dần trở nên mờ ảo, mưa xuân khẽ rơi xuống, chậm rãi mơn trớn bức tường bên ngoài căn phòng.

Ngày hôm sau khi Vương Tử Quân đi đến trường đảng với tinh thần cực kỳ sảng khoái, hắn dừng bước trước quầy bán báo, hắn thấy một tờ nhật báo tỉnh Sơn Nam, trên trang bìa có một tấm ảnh cực lớn. Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng đang đứng trên một ngọn núi nhỏ, đối diện với lão là từng đàn dê cừu giống như những tấm thảm trắng trải rộng trước mắt. Hơn nữa đối với Vương Tử Quân thì người chói mắt nhất trong tấm ảnh chính là Dương Quân Tài đang đứng bên cạnh phó chủ tịch Tề Chính Hồng.

"Tăng thu nhập cho nông dân, tìm hướng phát triển kinh tế nông thôn!", những hàng chữ màu đen khá lớn càng làm bộc lộ lực tác động kinh người, bài viết này hơn sáu ngàn chữ, phần lớn nội dung đều giới thiệu kinh nghiệm đề cao thu nhập cho nhân dân ở huyện Lô Bắc, thế là công trình 315 được biểu hiện thật sự rất rõ ràng trước mặt bao người.

- Dương Quân Tài này là ai? Những ngày qua có không ít bản tin viết về người này và huyện Lô Bắc, xem ra sắp được đề bạt trọng dụng đến nơi rồi.

Một người cán bộ trung niên hơn bốn mươi đứng trước sạp báo rồi hỏi người bên cạnh.

- Nghe nói đó là bí thư huyện ủy Lô Bắc, bây giờ còn chưa đến ba mươi tuổi, bây giờ được báo chí thổi phồng như vậy thì không muốn bay lên cũng khó. Chúng ta là những cán bộ khổ sở bao nhiêu năm mới có thể tiến lên cấp phó phòng, nhưng bây giờ thật sự sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước.

- Anh xấu hổ làm gì, người ta là công tử của Dương Độ Lục, có thể không phát triển nhanh được sao?

Đủ mọi lời nghị luận vang lên bên tai, đám người liên tục cảm thán, rất nhiều người thật sự tỏ ra cực kỳ hâm một Dương Quân Tài.

Vương Tử Quân đứng nghe vài lời nghị luận, sau đó nhanh chóng đi vào trường đảng. Nhưng hắn còn chưa đi vào trong phòng học thì một tin tức với độ nặng tuyệt đối khác lại rơi vào trong tai hắn, chủ tịch Hào sắp đến thị sát và nghiên cứu tình hình huyện Lô Bắc.

Nếu như nói Tề Chính Hồng là một người được chính Dương Độ Lục tự tay đề bạt thì chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong chính là trợ lực lớn nhất của Dương Độ Lục ở tỉnh Sơn Nam, lại càng là người tiếp nhận quyền lực tuyệt đối sau khi Dương Độ Lục rời khỏi tỉnh Sơn Nam. Nhiếp Hạ Quân dù là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng trên vài phương diện vẫn phải nể mặt Hào Nhất Phong vài phần.

Hào Nhất Phong là chủ tịch tỉnh Sơn Nam lại đến thị sát kiểm tra tình hình ở huyện Lô Bắc, mục đích là gì thì tất nhiên không cần phải hỏi. Sau khi chủ tịch Hào thị sát xong, như vậy thanh danh huyện Lô Bắc bùng nổ sẽ như ván đóng thuyền, tất cả sẽ được buộc chặt lên người Dương Quân Tài.

Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng đi vào phòng học, hắn triệu tập các vị học viên lại rồi nói:

- Các vị học viên, lần này chúng ta tiến hành khảo sát theo thông lệ, tôi cảm thấy địa điểm nên đổi lại là huyện Lô Bắc. Chưa nói đến cảnh tượng phát triển ở huyện Lô Bắc, nhưng chúng ta có thể khảo sát cùng với chủ tịch Hào, như vậy là một cơ hội tốt cho tất cả mọi người.

Vương Tử Quân nói ra những lời này cực kỳ hợp tình hợp lý, kẻ nào không muốn làm tướng quân sẽ không phải là lính tốt, bây giờ có cơ hội để được tiếp xúc gần với vị lãnh đạo đứng hàng thứ hai trên tỉnh, ai sẽ phản đối? Vài vị cán sự trong ban huấn luyện vừa nghe thấy lời đề nghị của Vương Tử Quân thì nhanh chóng ủng hộ, sau đó trực tiếp yêu cầu Trương Lộ Giai liên hệ với phó hiệu trưởng Triệu Tùng Lâm.

Triệu Tùng Lâm vốn ôm thái độ như thế nào cũng được với sự kiện này, bây gời nghe nói Vương Tử Quân muốn có cơ hội tiếp xúc với chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong, không khỏi cảm thấy giật mình líu lưỡi. Xem ra đám học viên này đã thật sự nghiện làm quan, ngay cả sự kiện lãnh đạo xuống tuyến dưới thị sát cũng không chịu bỏ qua.

Khi Vương Tử Quân đang khua chiêng gióng trống thì Dương Quân Tài đang ở trong phòng làm việc ở huyện Lô Bắc, hắn đang bàn bạc xem nên tiếp đón nhóm khảo sát của chủ tịch Hào như thế nào. Các cấp huyện ủy chính quyền đều có một trình tự tiếp đón lãnh đạo xuống thị sát, dưới tình huống bình thường cứ trực tiếp áp đặt, căn bản không cần tổn hao quá nhiều tế bào não.

Sau khi nghe xong báo cáo của Lưu Truyền Pháp thì Dương Quân Tài khẽ gật đầu nói:

- Chủ tịch Hào có thể đến huyện Lô Bắc chúng ta khảo sát kiểm tra, đây là một lời khẳng định và thúc giục với cả huyện. Trong lúc chủ tịch Hào thị sát thì tất cả ban ngành đơn vị phải có thái độ cực kỳ coi trọng, tất cả các vị lãnh đạo đều phải có trách nhiệm, nếu phương diện nào xảy ra vấn đề thì tôi sẽ cho bọn họ biết tay. Truyền Pháp, anh truyền ý chỉ của tôi xuống dưới, đặc biệt là các xã thị trấn, nếu vào thời điểm quan trọng mà có kẻ làm phát sinh vấn đề, tôi sẽ gỡ mũ ô sa của hắn.

Giọng điệu của Dương Quân Tài rất vang dội, nói năng rất có khí phách, tràn đầy quyết đoán. Lúc này vẻ mặt hắn tuy rất nghiêm túc thế nhưng cảm giác vui sướng vẫn bừng bừng trong ánh mắt.

Khi các vị thường ủy huyện ủy lục tục đi ra khỏi phòng làm việc của Dương Quân Tài, Lưu Truyền Pháp khẽ cầm ấm trà đi châm nước cho Dương Quân Tài. Lưu Truyền Pháp đã làm tốt công tác tiếp đón phó chủ tịch Tề Chính Hồng, bây giờ hắn cũng không quá lo lắng với Hào Nhất Phong. Dù sao thì mọi người cũng là một nhà, dù có chút vấn đề thì cũng không phải không thể bỏ qua, chẳng lẽ chỉ vì chút vấn đề mà chủ tịch Hào Nhất Phong sẽ nắm chặt lấy không bỏ qua?

- Bí thư Dương, sau những chuyến thị sát này của lãnh đạo cấp tỉnh thì ngài sẽ đường đường là cán bộ cấp phòng, nếu đặt đến những địa phương khác thì cũng hầu như tương đương với lãnh đạo thành phố rồi.

- Truyền Pháp, những lời này nói khi có mặt hai người chúng ta thì tốt, nhưng cũng không thể nói ra ngoài, nếu không thì người ta sẽ chê cười.

Dương Quân Tài khẽ khoát tay với Lưu Truyền Pháp, sau đó vừa cười vừa nói.

Dương Quân Tài ngoài miệng nói nghiêm túc nhưng nụ cười trên mặt lại biểu hiện những suy nghĩ trong lòng. Lưu Truyền Pháp là người đi theo Dương Quân Tài từ khá lâu, hắn nào không biết tâm sự của lãnh đạo? Thế là hắn tiếp tục cười hì hì rồi dùng giọng nịnh nọt nói:

- Bí thư Dương, gần đây ngài làm việc ngẩng cao đầu nhưng lại làm người an phận, toàn huyện Lô Bắc này có ai không biết ngài sắp tiến lên làm bí thư huyện ủy cấp phó phòng? Đây chính là một thanh danh lớn cho huyện Lô Bắc chúng ta, bây giờ văn phòng huyện ủy có nhiều người nói ngài mạnh hơn nhiều lần so với Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân còn giẫm chân ở vị trí cấp chính xứ, mà ngài đã là cấp phó phòng rồi.

Dương Quân Tài nghe những lời nói Vương Tử Quân không bằng mình thì cảm thấy rất thoải mái, thế cho nên những lời nói của Lưu Truyền Pháp thật sự gãi trúng chỗ ngứa của Dương Quân Tài, hắn cười ha hả nói:

- Đồng chí Truyền Pháp, sau này anh nhất định phải nghiêm khắc phê bình đối với những tin tức truyền bá ra ngoài có thể gây bất lợi cho đoàn kết. Cái gì mà đồng chí Vương Tử Quân không bằng tôi? Mỗi người đều có một cơ thể độc lập, cho dù tạm thời lên chức vụ cao hay thấp thì cũng là do phân công khác nhau mà thôi, cũng không thể lấy ra so sánh như vậy được. Dù sao thì chúng ta cũng không thể bỏ qua công lao của đồng chí Vương Tử Quân.

- Vâng, vâng, bí thư Dương thật sự là khoan hồng độ lượng, thật sự là trán có thể phi ngựa bụng có thể dong thuyền, con người của tôi thật sự không phóng khoáng, cần phải học tập bí thư Dương nhiều hơn.

Lưu Truyền Pháp vừa thành khẩn phê bình chính mình vừa dùng giọng hỏi dò:

- Bí thư Dương, chủ tịch Hào đến huyện Lô Bắc kiểm tra giám sát, anh xem văn phòng huyện ủy có nên thông báo cho chủ tịch Vương hay không?

- Ừ, tuy văn kiện của thị ủy đã nói rõ đồng chí chủ tịch Vương tạm thời rời khỏi cương vị đến học tập ở trường đảng tỉnh ủy, thế nhưng dù sao anh ấy cũng là chủ tịch huyện Lô Bắc, cũng nên được thông báo một tiếng.

Ánh mắt Dương Quân Tài chợt lóe lên, hắn vung tay dùng giọng rộng lượng nói.

- Vâng, bí thư Dương, tôi sẽ cho nhân viên thông báo ngay.

Lưu Truyền Pháp nói rồi định dùng điện thoại trong phòng làm việc của Dương Quân Tài để gọi cho văn phòng huyện ủy, nhưng hắn còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại đã vang lên.

- Alo, chào anh.

Lưu Truyền Pháp cũng không chờ Dương Quân Tài tiếp điện thoại, hắn khẽ cầm lấy ống nghe rồi nói ngay.

Đầu dây bên kia nói hai câu, Lưu Truyền Pháp vội vàng đưa điện thoại cho Dương Quân Tài:

- Bí thư Dương, là điện thoại của bí thư Trình, nghe giọng điệu của bí thư Trình thì giống như chuyện kia sẽ thành công.

Dương Quân Tài dù tràn đầy tin tưởng thế nhưng trên quan trường chưa đến lúc có văn kiện cuối cùng thì cũng không ai mạnh miệng được. Dương Quân Tài nghe nói đó là điện thoại của Trình Vạn Thọ thì lập tức nhận máy:

- Chào bí thư Trình, tôi là Dương Quân Tài.

- Quân Tài, chúc mừng cậu, cậu là lãnh đạo cấp phó phòng trẻ tuổi nhất trong tỉnh Sơn Nam, chuyện của cậu trên cơ bản đã được xác định.

Trình Vạn Thọ vừa nghe thấy Dương Quân Tài lên tiếng, hắn nhanh chóng nói lời chúc mừng với Dương Quân Tài.

- Cám ơn chú Trình, nếu như không có sự phối hợp vận tác của chú, việc này cũng không biết phải chờ đến bao lâu. Chú Trình, ân lớn không thể cảm tạ bằng lời, tối ngay ngài có rảnh không? Cho cháu một cơ hội bày tỏ niềm vui và cảm tạ được không?

Tuy Dương Quân Tài đã biết trước kết quả, thế nhưng lúc này chính thức nghe được lời khẳng định từ miệng Trình Vạn Thọ, hắn thật sự khó thể nào kìm nén được kích động.

Trình Vạn Thọ tất nhiên cực kỳ hưởng thụ lời nói cảm tạ của Dương Quân Tài, nhưng hắn nhanh chóng nói lời cáo từ:

- Quân Tài, chúng ta là người một nhà, cũng không cần nói như vậy. Hơn nữa hai ngày sau chủ tịch Hào sẽ đến huyện Lô Bắc thị sát, cậu nên chuẩn bị cho tốt cái đã. Tôi nói cho cậu biết, lần này hội nghị thường ủy thắng rất hiểm, sáu so với năm đấy. Ngày mai phòng tổ chức sẽ xuống huyện Lô Bắc, sau này huyện ủy Lô Bắc sẽ là cấp phó phòng, mà Dương Quân Tài cậu sẽ được hưởng thụ cảm giác đứng đầu.

Dương Quân Tài nói vài lời cảm ơn với Trình Vạn Thọ trong điện thoại, hai bên xem như đã biểu đạt ý nghĩ của mình rất tinh tế, lúc này bọn họ mới mỹ mãn cúp điện thoại.

Dương Quân Tài đứng trong phòng làm việc của mình, hắn nhìn hoàn cảnh bốn phía, sau đó chợt sinh ra cảm giác mình giống như cánh chim bay giữa trời cao, cá bơi giữa biển rộng, trong miệng thì thầm:

- Ánh mắt nhìn xa ngàn dặm, chân tiến từng bước.

- Con bà nó, hôm nay đúng là quá gấp, cứ mãi tập hợp thế này sao? Vừa ôm vợ ngủ thì đồng hồ báo thức đã vang lên.

Trong phòng họp khối chính quyền xã Hà Loan đèn đuốc sáng trưng, một tên cán bộ trẻ tuổi với gương mặt ngái ngủ đang dùng giọng ai oán nói với một đồng sự bên cạnh.


Đồng sự của hắn là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, sau khi nghe được lời oán trách của tên cán bộ thanh niên, hắn vui vẻ vỗ cánh tay tên cán bộ thanh niên, sau đó dùng giọng đồng tình nói:

- Tiểu Hoa đáng thương, cậu vừa kết hôn thì gặp phải sự kiện kiểm tra thị sát dồn dập thế này, thật sự là bất hạnh trong cuộc đời. Nhưng này Tiểu Hoa, anh khuyên cậu và cũng cho ra cảnh báo, cậu còn trẻ nhưng công tác cần kiềm chế một chút, không thể cứ biểu hiện suy sụp mệt mỏi như vậy, đồng thời cũng không nên quá gắng sức, cần phải bảo vệ sức khỏe.

Tên cán bộ này họ Hoa, ai cũng thích gọi hắn là Tiểu Hoa, tất nhiên ai cũng ngầm hiểu cách phát âm chữ hoa(kỹ nữ) kia có nghĩa gì, nhưng bọn họ vẫn cố ý như vậy. Vì thế nghe lời nhắc nhở của người đàn ông trung niên mà mọi người bốn phía đều phì cười.

Đặc biệt là người đàn ông trung niên, hắn trực tiếp nghiêng đầu lại nói:

- Anh Mưu nói đúng, Tiểu Hoa à, phải bảo trọng sức khỏe, tương lai còn dài, không cần phải ham thích cái nhất thời.

Tiểu Hoa đối mặt với vài vị đồng sự trung niên lên tiếng trêu đùa thì gương mặt chợt đỏ hồng, mà gương mặt đỏ hồng của hắn càng làm cho đám người kia lớn tiếng không kiêng nể gì. Giống như bọn họ thật sự không thể nào trẻ khỏe được như đám thanh niên, thế cho nên chỉ có thể dùng tiếng cười để tìm cảm giác đó quay về với mình vậy.

- Đừng đoán mò, mỗi ngày tôi cũng chỉ có một lần mà thôi...

Tiểu Hoa đỏ mặt tía tai cuối cùng cũng nói ra một lời thật lòng, không ngờ hắn còn chưa kịp nói xong thì có một giọng nói quái dị vang lên:

- À, một lần là thật, thế nhưng lên ngựa từ lúc chập tối đến tận sáng mai. Theo ý tôi thì cậu không nên gọi là Tiểu Hoa, phải gọi cậu là Đông Phương Bất Bại mới đúng.

Những tiếng cười khanh khách lại vang lên, một người phụ nữ trung niên thấy các đồng sự trêu đùa Tiểu Hoa thì dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói:

- Đừng chê cười Tiểu Hoa người ta, các anh ai còn trẻ mà không như vậy? Bây giờ thì chỉ giỏi lớn tiếng mà thôi, thấy người ta trẻ tuổi trai tráng nên ghen ghét sao?

Lúc này không còn bất kỳ người nào lên tiếng, tuy vẫn có người muốn nói nhưng lại chẳng dám tiếp lời người phụ nữ trung niên này, thế là bọn họ nhanh chóng thay đổi chủ đề:

- Biết rõ vì sao tập hợp mọi người lại sớm như thế này không? Nghe nói chủ tịch tỉnh sắp đến đây.

- Không phải chủ tịch tỉnh đã đến rồi sao? Sao lại đến nữa? Chẳng lẽ lần này là chủ tịch tỉnh Chiết Giang đến?

Một người ngáp một cái rồi dùng giọng mơ hồ nói.

Người vừa lên tiếng dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn tên cán bộ vừa ngắt lời mình:

- Không biết thì đừng nói lung tung, biết rõ hôm trước chúng ta vì sao lại tập hợp vào lúc năm rưỡi, bây giờ tập hợp lúc bốn giờ không? Tôi nói cho anh biết, lần trước người đến là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, chỉ là cấp phó, bây giờ người đến là chủ tịch tỉnh.

- Ôi, thì ra là như vậy.

Đám người buồn ngủ chợt mở to hai mắt, đối với đám cán bộ nông thôn như bọn họ thì chủ tịch huyện chính là đại nhân vật, còn chủ tịch tỉnh thì căn bản là núi cao hoàng đế ở xa, thật sự là quá mức xa cách với bọn họ.

- Chủ tịch tỉnh đến thì thế nào? Cũng không phải vẫn thực hiện theo nếp cũ sao? Ngoài bắt chúng ta tìm người giả làm dê thì còn có chuyện gì nữa?

Tiểu Hoa dùng giọng khinh thường nói, có thể thấy hắn thật sự cảm thấy không vui khi cuộc sống sung sướng sau khi kết hôn của mình lại bị vị chủ tịch tỉnh kia đến quấy rối.

Tiểu Hoa lên tiếng làm cho đám cán bộ trẻ tuổi sinh ra cộng minh, thế là có người bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nhưng đám cán bộ này cũng không dám lớn tiếng, hơn nữa chỉ mắng Hào Nhất Phong đến khảo sát, cũng không ai dám mắng đám lãnh đạo huyện, chứ đừng nói đến việc mắng kẻ đầu sỏ tụ tập bọn họ ở chỗ này là bí thư Triệu Trung Trạch.

Trong mắt đám cán bộ nhỏ như kiến dưới xã thì Hào Nhất Phong dù là chủ tịch tỉnh nắm quyền lực vô hạn, thế nhưng bọn họ lại không sợ, thích mắng thì mắng, dù thế nào thì Hào Nhất Phong cũng không nghe được. Nhưng Triệu Trung Trạch thì khác, hắn chính là kẻ nắm vận mệnh của đám người nơi đây, nếu như động vào thì sẽ bị ép chết ngay.

- Ôi, bây giờ muốn tìm một người giả làm dê phải bỏ ra mười đồng tiền.

Một tên cán bộ lên tiếng phát tiết bực bội trong lòng xong thì khẽ nói.

- Có lẽ là như vậy.

Tiểu Hoa nhìn về phía tên cán bộ vừa lên tiếng rồi khẽ nói.

- Có phải là mười đồng hay không thì chúng ta cần phải thống nhất, đừng để thôn kia năm đồng thôn kia sáu đồng, nếu đám người giả dê mà gây náo loạn thì cũng không tốt.

Tên cán bộ kia tiếp tục lên tiếng.

Người này lên tiếng có vẻ khá ẩn giấu thế nhưng đám cán bộ nơi đây đều hiểu rõ vấn đề, dưới xã có câu "lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước", đám cán bộ nông thôn tất nhiên sẽ luôn tranh thủ cho mình được lợi nhiều nhất. Tuy đã thống nhất sẽ phân phát cho mỗi người đi đóng giả dê mười đồng, thế nhưng đưa đến tay thì chỉ được năm sáu đồng mà thôi.

- Vậy thì sáu đồng, dù sao lần trước đã khai ra cái giá này, nếu thấp hơn thì thật sự không tìm được người.

Sau khi trầm mặc một lúc thì có người lên tiếng đề nghị.

Mọi người bắt đầu bàn tán ồn ào, một lúc sau thì Triệu Trung Trạch và Tiền Học Tu đi đến. Bầu không khí ồn ào vì những lời nghị luận đã trở nên im ắng, lúc này từng cặp mắt mông lung đều nhìn về phía đài chủ tịch.

Tuy đã một đêm không ngủ nhưng lúc này Triệu Trung Trạch thật sự rất dư thừa tinh lực, hắn ngồi trên đài chủ tịch, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống bên dưới. Có câu người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái sung sướng, hắn nghĩ đến tình huống chủ tịch Hào Nhất Phong sẽ đén khảo sát trên địa bàn của mình, thế là trái tim chợt phấn chấn điên cuồng.

Triệu Trung Trạch vẫn ngồi trên chiếc ghế chủ vị đã từng sử dụng bao năm qua, thế nhưng lúc này cũng cùng một chiếc ghế lại cho hắn cảm giác khác biệt. Ngày hôm sau sợ rằng mình sẽ không cần tiếp tục ngồi trên chiếc ghế này nữa, vì không bao lâu nữa chính mình sẽ chuyển vị trí. Anh nó xem, một vị phó chủ tịch thường vụ huyện, ngoài việc ngẫu nhiên xuống xã kiểm tra công tác, cho ra vài câu chỉ thị với cán bộ tuyến dưới, sao còn phải ngồi trên chiếc ghế bí thư đảng ủy xã nữa?

- Các đồng chí, nói ngắn gọn lại thì mục đích tôi triệu tập các vị đến đây hôm nay để chào đón chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong đến xã Hà Loan chúng ta kiểm tra chỉ đạo công tác. Chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong đến chính là một lời khẳng định rất lớn với công tác của huyện Lô Bắc chúng ta, hơn nữa trọng điểm của khảo sát lại đặt ở xã Hà Loan chúng ta, càng là thúc giục lớn lao cho xã Hà Loan. Hôm nay tôi ngồi đây, tôi vẫn nhắc lại câu nói cũ, khảo sát thành công thì tôi sẽ mở tiệc khánh công, chung ta uống rượu ngon thịt ngon, say sưa một phen.

Triệu Trung Trạch nói đến đây thì đột nhiên đứng lên thật mạnh nói:

- Nhưng tôi cũng xin nói lời tục tĩu, nếu ai cho ra thiêu thân, hừ, vậy thì đừng trách họ Triệu tôi trở mặt. Tất cả mọi người nhớ kỹ cho tôi, nếu lần này bôi đen mặt tôi, như vậy sẽ là bôi đen thể diện của huyện Lô Bắc, bôi đen thể diện của bí thư Dương. Nếu hôm nay các anh không cố gắng hoàn thành công tác, vậy thì ngày mai lo mà chạy ra ngoài kiếm việc làm.

Triệu Trung Trạch nói rồi bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, hắn cũng không áp dụng phương án thao thao bất tuyệt, dù sao thì lúc này là vào thời điểm mấu chốt, cần phải tỏ rõ thái độ của mình, sau đó ngồi xuống vị trí. Tiền Học Tu lúc này mới đem phương án mình đã nghiên cứu để nói cho đám cán bộ bên dưới, Triệu Trung Trạch lắng nghe rất chăm chú, hắn cố gắng làm sao cho tất cả chi tiết đều hoàn mỹ, đảm bảo sự việc lần này thành công viên mãn.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 350: Ai làm loạn tôi sẽ gỡ mũ ô sa của kẻ đó
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...