Bí Thư Trùng Sinh

Chương 337: Chúng ta kết hôn

Trương Lộ Giai với Mạc Tiểu Bắc, Tần Hồng Cẩm và Y Phong tuyệt đối là những phụ nữ khác biệt về ngoại hình, khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt sinh ra một ý nghĩ, đó là khi mình còn nhỏ thì thậm chí đã vô thức giữ nàng vào trong lòng. Với độ tuổi này của hắn, lại có thân phận trong thể chế, chỉ sợ sẽ có một phần khao khát và chờ mong với vẻ hiền thục dịu dàng của Trương Lộ Giai mà thôi.

Thực tế vẻ quyến rũ của Trương Lộ Giai không chỉ là vẻ đẹp và cách làm người, còn ở phương diện hiểu biết, cảm nhận hơn người. Mạc Tiểu Bắc là một loại hình của phụ nữ sự nghiệp, Y Phong là một phụ nữ cá tính, Tần Hồng Cẩm là thương nhân phong vân một cõi. Nếu so sánh thì Trương Lộ Giai giống như càng muốn đứng sau lưng hình bóng mà mình sùng bái để yên lặng vì hắn quản lý và lo liệu tất cả, để hắn có thể không cần nghĩ và quan tâm đến những thứ lặt vặt gì khác, để hắn không có gì buồn phiền ở nhà, có thể tiến về phía trước chém giết mà không chút cố kỵ.

Chỉ là mỗi khi đến đêm và tâm thần không yên, nàng nhìn người đàn ông đang ngáy o o ở bên cạnh mình, nàng lại sinh ra cảm giác xót xa cho bản thân. Dù kết tất cả đã xong, hai người đã tách ra, thế nhưng hắn vẫn dùng bàn tay vuốt mái tóc của nàng, khẽ hôn lên chiếc mũi xinh xắn của nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào. Khi đó nàng cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy, giống như sắp tràn ra đến nơi.

Nhưng mỗi khi nàng bước vào khu dân cư này thì trong lòng vừa lo lắng vừa sinh ra cảm giác phức tạp, nơm nớp lo sợ giống như một người phụ nữ ngoại tình, thật sự hốt hoảng muốn chạy về nhà, trái tim đập lên thình thịch, tâm tình xấu đến cực điểm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đây là một buổi tối làm cho người ta khó thể chìm vào giấc ngủ, từ ngày tiến vào quan trường thì Vương Tử Quân không biết đã có bao nhiêu đêm mình đốt thuốc đến sáng, một mình dày vò qua đêm dài vô tận. Nhưng hôm nay lại khác, đêm nay có Trương Lộ Giai ở bên cạnh, hắn không muốn để giấc ngủ chiếm đi những cảm giác hưng phấn và sảng khoái của mình.

Nếu so sánh với tình huống hạnh phúc của Vương Tử Quân thì Trần Chính Vũ thật sự khá khốn khổ, trong khoảng thời gian này hắn luôn đắm chìm trong vui vẻ, nhưng dù thế nào cũng không ngờ trong quan trường lại có nhiều chuyện bất ngờ như thế, đả kích giống như từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên đầu hắn. Bố chính là niềm hy vọng và ký thác lớn nhất của hắn thì bây giờ đã nhập viện, ngay sau đó kế hoạch một bước tiến lên trời của mình cũng bị người ta thu về, càng nghiêm trọng chính là thanh danh một đời của bố mình cũng mất sạch.

Cũng may, điều làm cho Trần Chính Vũ cảm thấy vui vẻ may mắn chính là bố cũng không có vấn đề về tính mạng, bên kia cũng đã gọi điện thoại đến, nói rằng sẽ không vì sự việc không hoàn thành mà không quan tâm đến sống chết của hắn, vẫn sẽ cho hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, làm một vị phó chủ tịch thành phố, đây là một sự kiện ván đóng thuyền.

Trần Chính Vũ khốn khổ sống một đêm không ngủ trong bệnh viện, điều này làm hắn cực kỳ bực bội. Hắn cố gắng thu thập tâm tình của mình, sau khi giao Trần Hổ Đức đã tỉnh và không nói một lời cho mẹ mới từ trong nhà chạy đến, hắn vội vàng chạy về phía tỉnh ủy.

Trần Chính Vũ ngồi trong taxi, gió lạnh xuyên qua cửa sổ xe thổi vào mặt làm hắn tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn biết rõ vì sao bố mình tỉnh lại và không nói lời nào, hắn đau khổ biết được dù bố mình vẫn sống tốt như trước thế nhưng tinh thần đã suy sụp, vì trò khôi hài lần này mà suy sụp. Bố mình bị người thanh niên kia đánh trả quá dữ dội mà đứng ngây người trên đài chủ tịch trong phòng hội nghị của trường đảng, tinh thần khi đó đã bị đả kích rất mạnh, bây giờ chẳng qua chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi.

Chuyện này thật sự cần phải khắc ghi, Trần Chính Vũ tôi và Vương Tử Quân anh sẽ là kẻ thù không đội trời chung. Trần Chính Vũ cắn chặt răng, hắn căn bản cũng không nghĩ đến tình huống mình hãm hại Vương Tử Quân, lại đổ tất cả căm hận lên đầu Vương Tử Quân.

Trần Chính Vũ thật sự càng có nhiều tâm tư báo thù hơn bố mình, vì nó liên quan đến tương lai của hắn sau này. Trong lòng hắn biết rõ, cơ hội lần này là rất khó có được, nếu như có thể nắm bắt lấy cơ hội và tạo ra thành tích, hắn có thể được tiến lên vị trí làm cho người ta ngưỡng mộ. Nếu đến địa vị kia, muốn thu thập và báo thù Vương Tử Quân không phải là một chuyện quá dễ dàng sao?

Phòng tuyên truyền tỉnh ủy có một tòa nhà chín tầng trong khu vực tỉnh ủy, phòng làm việc của Trần Chính Vũ ở tầng thứ ba. Trên đường đi thì hắn gặp mặt nhiều đồng sự, có người chúc mừng hắn, cũng có người chúc mừng và nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.

Trần Chính Vũ tất nhiên sẽ cảm thấy có chút căng thẳng vì ánh mắt quái dị kia, hưng lúc này hắn căn bản cũng không phản biện được gì. Hắn biết rõ, càng là lúc này thì hắn càng phải bảo trì sự trấn định và điềm nhiên như không, chỉ có bình tĩnh sống qua giai đoạn này thì hắn mới có thể là chim trời bay cao, cá ra biển rộng.

- Chào trưởng phòng Trần.

Tiểu Phùng là người có quan hệ rất tốt với Trần Chính Vũ trong phòng, thế cho nên khi thấy Trần Chính Vũ đi đến, hắn tươi cười đón chào, trong miệng càng liên tục nói ra những lời chúc mừng thăng chức.

Trần Chính Vũ vừa nói vài lời qua loa với Tiểu Phùng, hắn vừa khách sáo chào hỏi những người khác trong ban của mình. Nếu so với trước kia thì hắn lúc này càng có thêm phong thái của lãnh đạo. Bố hắn dù thất bại thế nhưng Trần Chính Vũ hắn lại có cơ hội được nổi bật, mà cơ hội này chính là vốn liếng lớn nhất để hắn xoay người.

- Trưởng phòng Trần, nghe nói bác trai nhập viện phải không?

Một người đàn ông độ tuổi tương đồng với Trần Chính Vũ đẩy cửa đi vào phòng, hắn mở miệng nói lời quan tâm, thế nhưng nụ cười ẩn giấu bên khóe miệng đã nói rõ tất cả rồi.

Trần Chính Vũ hiểu rất rõ tâm tư của người này, đây chính là kẻ luôn đấu tranh gay gắt với mình trong phòng tuyên truyền, tuy thấy mặt vẫn luôn cười hì hì, thế nhưng trong lòng lại hận không thể để cho đối phương xuất hiện tai nạn xe hơi chết ngay cho rồi.

- Cám ơn trưởng phòng Chu đã quan tâm, bố tôi cũng không có việc gì.

Trần Chính Vũ tuy hận không thể vung tay tát thẳng mặt tên đàn ông kia, thế nhưng ngoài miệng lại tươi cười nói lời tốt đẹp.

Trưởng phòng Chu cười hì hì nói:

- Không có gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi, ông cụ bình an vô sự thì chính là phúc phận của con cháu chúng ta.

Hai người nói chuyện với nhau, lúc này không ít nhân viên công tác đã tụ tập ở bốn phía, bọn họ khẽ lên tiếng cùng hai người Trần Chính Vũ và trưởng phòng Chu.

- Anh Trần, chúc mừng anh, anh lúc này đi trước một bước, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Trưởng phòng Chu xem ra không muốn cho Trần Chính Vũ đi, thế cho nên không có lời nào đành phải cố gắng tìm mọi cách lên tiếng.

Trần Chính Vũ tuy không muốn dây dưa nhiều với trưởng phòng Chu này, nhưng bây giờ hắn cũng không nên biểu hiện quá mức. Sau khi nghe trưởng phòng Chu đề cập đến vấn đề này thì hắn chỉ khẽ cười, dùng giọng không quan tâm nói:

- Việc này còn chưa đâu ra đâu, cũng không thể để cho những lời vui đùa này rơi vào trong tai trong mắt lãnh đạo, nếu không sẽ cho rằng tôi nói năng lung tung.

- Như thế nào lại là nói năng lung tung? Tôi tin tưởng trưởng phòng Trần anh sẽ sớm biết tin tức mà thôi.

Trưởng phòng Chu nói rồi rút thuốc ra, đưa cho Trần Chính Vũ một điếu, sau đó dùng bật lửa châm thuốc cho Trần Chính Vũ, lại cười nói:

- Anh Trần, tôi nghe nói ông cụ trong nhà vì chuyện của anh mà mất hết thanh danh, vì thế anh cần phải quý trọng cơ hội có được lần này.

Trần Chính Vũ vốn đang hưởng thụ tình huống mèo châm thuốc cho chuột, nhưng sau khi nghe trưởng phòng Chu nhắc đến chuyện của bố mình, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, chỉ sau khoảnh khắc thì trong mắt hắn đã lóe ra lửa giận.


- Người ta bây giờ cái gì cũng dám nói, tôi nghe nói có người muốn ngáng chân bí thư Nhiếp. Bí thư Nhiếp không phải trước đó đã tán thưởng bài viết kia sao? Bọn họ để cho cha của anh đứng ra bêu xấu người kia, làm cho bí thư Nhiếp mất mặt, thật sự là con bà nó ngu ngốc, nói hươu nói vượn.

Trưởng phòng Chu vừa nói vừa quay mặt qua bốn phía, giọng điệu ngày càng lớn.

Đám người vây quanh Trần Chính Vũ và trưởng phòng Chu rõ ràng cũng rất hứng thú với câu chuyện thế này, dù sao đây không phải sự kiện bình thường, chủ đề có liên quan đến bí thư tỉnh ủy, như vậy cũng đủ cho đám công nhân viên đơn vị như bọn họ cùng nhau thảo luận cả ngày chưa xong.

- Là kẻ nào nói bậy? Bố tôi...

Trần Chính Vũ cảm nhận được bầu không khí không đúng, hắn muốn lớn tiếng biện luận, thế nhưng khi hắn mở miệng thì chợt cảm thấy mình không biết nên tiếp tục lên tiếng theo chiều hướng nào.

Trong mắt trưởng phòng Chu lóe lên chút vui sướng, tuy hắn không có cơ hội thăng chức, thế nhưng Trần Chính Vũ là đối thủ cũ của hắn, hắn không thích đối phương có thể bò lên cao. Trước mắt hắn có cơ hội tốt, hắn sao có thể đơn giản bỏ qua:

- Giáo sư Trần là người có học vấn uyên thâm, là người tôi cực kỳ bội phục, với cách làm người của giáo sư, dù là tôi hay người khác cũng sẽ không tin ngài ấy vì một bài viết mà hủy hoại thanh danh của mình. Tất nhiên, nếu như có một thứ gì đó đánh đổi, tất nhiên sẽ phải xem xét lại.

Trần Hổ Đức là người sắp về hưu, nhưng Trần Chính Vũ lại sắp được đề bạt, trưởng phòng Chu tuy không nói ra nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý: Có người chỉ thị giáo sư Trần thông qua sự kiện lần này để làm cho bí thư Nhiếp cảm thấy ngột ngạt, làm cho người ta sinh ra cảm giác bí thư Nhiếp không biết rõ con người, tất nhiên trao đổi với nó chính là tương lai của Trần Chính Vũ.

Con người là như vậy, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng có thể mặc kệ, nhưng khi nó liên quan đến tương lai của mình, tâm tư của Trần Chính Vũ nhanh chóng trở nên lạnh như băng.

Cơ quan tỉnh ủy thường cực kỳ sâu sắc và ẩn giấu, biểu hiện thì chỉ là một đầm lầy không đáy, căn bản không chút sóng gió, thế nhưng ai cũng biết rât rõ, chỉ cần có chút gió nhẹ thổi lên, chỉ sợ sẽ bùng sóng mãnh liệt.

Nhiếp Hạ Quân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, tất cả cơ quan ban ngành trong tỉnh đều phải vận chuyển chung quanh bí thư Nhiếp, chỉ là một chút việc vặt cũng sẽ xoáy lên những cột nước ngàn trượng, đừng nói là chuyện làm cho bí thư mất mặt như thế này. Bí thư Nhiếp ngày trước đã từng tán thưởng bài viết kia, người trong khu tỉnh ủy ai cũng biết tình huống bí thư Nhiếp xuống trường đảng an ủi các học viên trẻ tuổi, lại có một giáo sư nhảy ra làm trò, đây không phải là bôi đen mặt bí thư Nhiếp sao?

Có người ném lợi ích cho Trần Hổ Đức, làm cho tin tức Trần Hổ Đức bôi đen thể diện của bí thư Nhiếp Hạ Quân giống như một cơn gió lốc bùng lên khắp cơ quan tỉnh ủy. Dù lúc bắt đầu cũng không có người ngó ngàng gì đến, thế nhưng không ít người bắt đầu chứng minh giáo sư Trần Hổ Đức là người đức cao vọng trọng, là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, vậy là nhiều người tiếp nhận tin tức sự việc lần này có âm mưu bất chính. Hơn nữa Trần Chính Vũ sắp được đề bạt từ vị trí một cán sự trưởng phòng trong phòng tuyên truyền nhảy lên địa vị phó chủ tịch thành phố có một chân thường ủy, điều này sớm làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đố kỵ.

Trên quan trường, càng là những tin tức như vậy càng làm cho người ta dễ tiếp nhận, truyền bá ngày càng rộng, càng có không ít người trợ giúp, chỉ sợ sự kiện lần này náo loạn không nhỏ.

Trong phòng làm việc của phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy lúc này đầy khói sương, Lý Quyền Trọng là nhân vật số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy trong tỉnh Sơn Nam. Dù là các vị bí thư thị ủy chư hầu một phương gặp mặt vị phó phòng thường vụ này cũng phải tươi cười đón chào, nói lời vui vẻ.

Trong tất cả ban ngành của tỉnh ủy, Lý Quyền Trọng và phó bí thư thường vụ của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Tôn Minh Đạt là hai nhân vật cán bộ cấp chính sảnh đứng đầu, dù là các vị phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng không có cảnh tượng tốt đẹp bằng hai người. Nhưng bây giờ Lý Quyền Trọng lại đang nhíu mày rất chặt.

Lý Quyền Trọng tất nhiên sẽ không thể không nghe được những tin đồn phát tán trong khu tỉnh ủy, trước kia hắn căn bản không quan tâm đến những tin đồn nhảm nhí thế này, chỉ cho rằng đó là vài chuyện đáng cười không cần quan tâm. Ở vào vị trí của hắn, đã là người nắm quyền lực nhất định, sao cần quan tâm đến những tin đồn trời ơi kia?

Nhưng bây giờ nghe được tin đồn đang xôn xao khu văn phòng tỉnh ủy thì Lý Quyền Trọng sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu, thậm chí còn có tâm tư muốn chửi chó má. Làm bí thư tỉnh ủy mất mặt, không ngờ đám người rảnh rỗi khốn kiếp kia lại có thể nghĩ ra được những câu nói như vậy, không mắng cũng không có vấn đề, có một sự thật khó thể tránh được, chính là Trần Chính Vũ được đề bạt cũng là nhờ vào lời nói của Lý Quyền Trọng trên hội nghị thường vụ của phòng tổ chức tỉnh ủy.

Lý Quyền Trọng nghĩ đến ánh mắt khác thường của đám người chung quanh nhìn mình, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác khó chịu. Loại ánh mắt kia thật sự khó thể miêu tả, nếu nói cứng thì rõ ràng là cóc muốn ăn thịt thiên nga, tất nhiên hắn không phải là thiên nga.

Chính mình bôi đen mặt mũi của bí thư tỉnh ủy, Lý Quyền Trọng nghĩ đến kết luận cuối cùng của tin đồn mà thật sự sinh ra tâm tư muốn khóc. Hắn biết mình có bao nhiêu độ nặng, nếu nói ngẫu nhiên có thể vung tay tranh đấu với thủ trưởng của mình là trưởng phòng tổ chức, hắn biết đâu sẽ có gan như vậy, nhưng bây giờ sự việc liên quan đến bí thư tỉnh ủy, hắn cũng không có lá gan lớn như thế.

Tin đồn sẽ dừng lại ở kẻ trí giả, thế nhưng Lý Quyền Trọng thầm nghĩ những tin đồn như vậy cũng sẽ làm cho người ta coi trọng, cũng không biết bí thư Nhiếp có phải là trí giả không, nếu như bí thư Nhiếp thật sự quan tâm, chỉ sợ công sức phấn đấu bao năm của hắn sẽ là công dã tràng.

Lý Quyền Trọng càng nghĩ càng cảm thấy hậu quả nghiêm trọng, lúc này hắn thật sự hối hận, cảm thấy mình không nên giúp đỡ Dương Tiểu Mao, như vậy mình sẽ không rơi vào tình huống khốn đốn như lúc này.

Lý Quyền Trọng càng nghĩ càng cảm thấy hành động của mình lần này là quá ngốc nghếch, hắn cầm điện thoại gọi cho Tề Chính Hồng. Sau khi điện thoại nối thông, hắn đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình tĩnh của mình, hắn dùng giọng thân thiết nói:

- Chủ tịch Tề, tôi là Quyền Trọng, anh có thời gian rảnh không? Tôi có một công tác quan trọng cần báo cáo với anh.

Tề Chính Hồng bên kia nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Tề Chính Hồng, nhưng hai người lại không gặp nhau trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng, lại gặp nhau ở một quán trà tên là Ngũ Hồ. Lý Quyền Trọng đặt điện thoại xuống, hắn đẩy cửa đi ra và hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải làm cho Tề Chính Hồng đồng ý thúc đẩy sự việc này.

Nếu so sánh với sự quyết đoán của Lý Quyền Trọng thì trong lòng Dương Tiểu Mao lại thật sự tràn đầy không yên. Hắn là thư ký của lãnh đạo hàng thứ hai trong khối chính quyền tỉnh, hắn tất nhiên sẽ là một người biết rõ động tĩnh, nhưng con gió đang bùng lên trong khối chính quyền tỉnh càng không thể nào qua mắt được hắn.

Dương Tiểu Mao nghe được tin đồn kia thì lập tức sinh ra cảm giác không tốt, hắn không phải không hiểu rõ tình huống quỷ dị của văn phòng tỉnh ủy và khối chính quyền tỉnh. Cục diện chính trị nhìn thì có vẻ bình tĩnh như núi của bí thư Nhiếp và chủ tịch tỉnh thật ra có ẩn giấu rất nhiều nhân tố không ổn định, biết đâu chỉ cần có một chút sóng gió xảy ra thì thế cục giằng co kia sẽ bị phá vỡ?

Tin đồn lần này lại càng giống như đổ dầu vào lửa, Dương Tiểu Mao lúc này thật sự hối hận tình huống mình nịnh nọt Dương Quân Tài, hắn thấy đó là sự việc quá lỗ mãng. Nhưng sự việc này xảy ra thì không thể nào gạt được Tề Chính Hồng, hắn nghĩ nếu Tề Chính Hồng biết được sớm hơn sẽ cho ra những ứng phó dễ dàng hơn.

Dương Tiểu Mao cho ra quyết định, hắn đẩy cửa vào phòng, chợt thấy Tề Chính Hồng từ bên trong đi ra. Hắn cung kính chào chủ tịch Tề, chợt nghe Tề Chính Hồng nói:

- Tiểu Mao, cậu sang phòng tài chính một chuyến, nói hôm nay tôi không qua.

Tề Chính Hồng nói rồi đi ra ngoài hành lang, Dương Tiểu Mao nhìn ra thấy hành lang có nhiều người đi lại, hắn biết rõ bây giờ không phải thời điểm nói chuyện, thế cho nên cũng chỉ biết cúi đầu đi theo Tề Chính Hồng xuống lầu.

Dương Tiểu Mao vài lần thừa dịp bên cạnh không có ai để lên tiếng, thế nhưng chẳng biết có phải ông trời cố ý đối nghịch với hắn không, mỗi lần lời lên đến bên miệng thì sẽ có người chào hỏi, điều này làm cho Dương Tiểu Mao thiếu chút nữa thì giận điên lên.

Khi Tề Chính Hồng leo lên xe bỏ đi thì Dương Tiểu Mao thật sự sinh ra cảm giác thất lạc, nhưng nghĩ đến những gì Tề Chính Hồng phân phó, hắn cũng không dám chậm trễ. Dù sao phòng tài chính cũng là cơ quan ban ngành quan trọng nhất trong tay của chủ tịch Tề, nếu chủ tịch Tề đã phân phó mình đi, như vậy mình cũng nhanh chóng hoàn thành công tác.



Dương Tiểu Mao đi đến ban phương tiện nhận một chiếc xe, sau đó chạy về phía phòng tài chính. Hắn cũng xem như quen việc dễ làm với những chuyện thế này, sau khi nói ra ý nghĩ của chủ tịch Tề dưới tình huống nhiệt tình của các vị trưởng phòng tài chính, hắn từ chối lời mời ở lại dùng cơm trưa, nhưng cũng không từ chối vài món quà của các vị trưởng phòng tài chính.

Là một tấm danh thiếp bằng vàng, không ngờ đám lãnh đạo phòng tài chính lại có thể nghĩ ra cách thức đưa tiền hay như vậy, lại rất nhã nhặn. Nhưng đối với một người như Dương Tiểu Mao thì tấm danh thiếp kia cũng có giá trị hai ba ngàn, hắn vuốt ve tấm danh thiếp mà lo lắng trong lòng giảm đi khá nhiều.

Nếu so sánh với thư ký của mình thì bây giờ vẻ mặt Tề Chính Hồng thật sự không được tốt, hắn nhìn gương mặt cực kỳ chú ý của Lý Quyền Trọng, trong lòng mang theo chút phẫn nộ: Thủ đoạn vu oan hãm hại người khác như vậy mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được sao?

Thông qua những lời nó của Lý Quyền Trọng, hơn nữa còn có cái tên của Vương Tử Quân, Tề Chính Hồng đã liên lạc tất cả sự việc lại với nhau. Hắn thầm mắng Dương Quân Tài và Dương Tiểu Mao quá ngu ngốc, đồng thời tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.

Bây giờ mới đạt đến thế cân đối với Nhiếp Hạ Quân, Tề Chính Hồng không muốn đánh vỡ thế cục này. Nhưng sự việc lần này xảy ra thì nhất định phải xử lý cho tốt, chủ tịch Tề nghĩ đến những lời đồn liên quan tới bí thư Nhiếp, trong lòng hắn lại xuất hiện gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân.

Chuyện này không thể không liên quan đến Vương Tử Quân, Tề Chính Hồng chợt nghĩ như vậy, cũng không đoán được Vương Tử Quân định làm gì. Dù hắn cảm thấy có chút khinh thường những trò mèo như vậy, thế nhưng cũng chỉ có thể nuốt cơn tức xuống mà thôi.

- Quyền Trọng, chuyện này anh cứ làm tốt là được, không cần xin chỉ thị của tôi.

Tề Chính Hồng nâng ly trà lên làm một ngụm, sau đó nói ra ý kiến của mình.

Lý Quyền Trọng tuy đã hạ quyết tâm nhưng bây giờ nghe được lời của Tề Chính Hồng thì không khỏi thở dài một hơi. Dù sao hắn và Tề Chính Hồng cũng là người cùng một phái, nếu như không phải quá cần thiết, hắn cũng không muốn làm căng cứng mối quan hệ giưa mình và Tề Chính Hồng. Bây giờ Tề Chính Hồng cho mình thoải mái xử lý, ý nghĩa thế nào đã quá rõ ràng rồi.

- Cám ơn sự giúp đỡ của chủ tịch Tề.

Lý Quyền Trọng nâng bình trà lên rót vào ly cho Tề Chính Hồng, sau đó khẽ nói.

Tề Chính Hồng khẽ gõ lên bàn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Tiểu Mao theo tôi cũng khá lâu rồi.

Tề Chính Hồng tuy chỉ nói vài câu như vậy nhưng Lý Quyền Trọng là một cán bộ thâm niên của phòng tổ chức, sao lại không nghe và hiểu ý nghĩa bên trong? Hắn dù thầm cảm thấy có chút đáng tiếc cho Dương Tiểu Mao, thế nhưng cũng không biết nói gì hơn. Dù sao Dương Tiểu Mao cũng là người bên cạnh Tề Chính Hồng, những chuyện thế này mình cũng không thêm tham dự làm gì.

Phong ba cuốn lên ở khu vực tỉnh ủy đến nhanh mà đi cũng nhanh, khi quyết định đề bạt Dương Tiểu Mao xuống làm phó chủ tịch thành phố Thiên Sơn được tỉnh ủy thông qua thì tin tồn vẫn tiếp tục lan truyền, thế nhưng cũng không còn ai quá chú ý đến vấn đề này. Còn Trần Chính Vũ thì vẫn là một cán sự trưởng phòng trong phòng tuyên truyền, giống như không chút liên quan, thế nhưng những người sáng suốt lại biết một vấn đề, đó là Trần Chính Vũ là vật hy sinh.

Sự kiện Trần Hổ Đức thật sự làm xoáy lên nhiều cơn lốc trong trường đảng tỉnh ủy, bầu không khí trong trường đảng được chỉnh đốn, nghiêm khắc hơn trước kia rất nhiều. Trước kia có rất nhiều học viên chạy ra ngoài, bây giờ bọn họ phải thành thật ở lại trong ký túc xá trường đảng.

Khi gió bão lắng xuống thì cuộc sống của Vương Tử Quân ở trường đảng khôi phục lại bình tĩnh như thường, nhưng khi tết gần đến thì một chuyện lớn được nâng lên làm chương trình nghị sự.

Đó là thời gian kết hôn đã đến, khi một bàn tay thon dài đưa lên xé một tờ lịch, lúc này thời gian đến hôn lễ đã giảm đi một ngày. Nói trắng ra thì người quan tâm nhất đến hôn lễ của Vương Tử Quân chính là mẹ, là Triệu Tuyết Hoa, hầu như mỗi ngày bà đều gọi điện thoại, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áp lực rất lớn.

Vương Tử Quân cũng không phản đối chuyện kết hợp với Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng mỗi khi nhắc đến kết hôn thì trong lòng hắn lại nghĩ đến Tần Hồng Cẩm vì mình mà đi đến Việt Đông, còn có Y Phong đang đau khổ tương tư ở Chiết Giang, bây giờ còn có thêm Trương Lộ Giai ở Sơn Nam, thế nên trong lòng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tuy Vương Tử Quân đã thuyết phục được chính mình, thế nhưng từ tận sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi các nàng.

- Cậu nên xin nghỉ.

Trương Lộ Giai khẽ đặt tờ lịch xuống, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, nàng dùng giọng nũng nịu nói.

Khi còn bảy ngày nữa là đến hôn lễ, tuy trong nhà đã có chuẩn bị thế nhưng mình thạt sự phải xin nghỉ. Vương Tử Quân cười hì hì nhìn Trương Lộ Giai, hắn tuy không giỏi xem xét tâm tư của phụ nữ, thế nhưng cũng hiểu trong lòng Trương Lộ Giai không được thoải mái như những biểu hiện vào lúc này.

Vương Tử Quân khẽ vươn một cánh tay ôm Trương Lộ Giai vào lòng, cơ thể nàng chợt khẽ nhúc nhích, nàng cũng không nói gì thêm.

- Chị Lưu Gia, em thật sự xin mọi người.

Một cảm giác áy náy thăng hoa trong lòng bí thư Vương, hắn cuối cùng cũng nói ra một câu đầy ý nghĩa như vậy. Nhưng hắn vừa mở miệng thì Trần Lộ Dao đã ngẩng đầu nói:

- Nói như vậy thì ngoài tôi ra thì cậu còn những người khác sao?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Lộ Giai mà không biết nói gì thêm, thầm nghĩ đây cũng là những gì mình tự làm khổ mình, sao lại nói ra một câu như vậy làm gì?

Khi Vương Tử Quân đang rất buồn bực thì cặp môi son nhiệt tình của Trương Lộ Giai đã tiến lên và dán lên môi hắn, chiếc lưỡi nhẹ nhàng lách vào trong miệng hắn, hai bên quấn lấy nhau.

Trong sự nhiệt tình của Trương Lộ Giai, Vương Tử Quân xem như bị thiêu đốt, hắn xiết chặt Trương Lộ Giai vào trong lòng, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của nàng. Lúc này một ngọn lửa nóng vô hình như xuấ thiện thiêu đốt hai con người như thiêu thân.

- Hừ, đúng là tự mình đa tình, tôi đã sớm có quyết định sống độc thân, cậu cho rằng mình có bản lĩnh gả bản tiểu thư đi sao?

Sau khi tất cả lắng dịu lại, Trương Lộ Giai dùng ánh mắt như làn thu thủy nhìn Vương Tử Quân, nàng khẽ nũng nịu nói.


- Nhưng cậu phải nhớ kỹ, dù là kết hôn cũng phải hoàn thành nghĩa vụ với tôi, không thể thiếu được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kích tình của Trương Lộ Giai, hắn đã bị khơi mào cảm giác, nào còn có thể kiềm chế được? Thế là một con hổ đói nhào vào một con dê, kéo cô gái kia vào trong lòng, thật sự muốn làm cho cô gái thấu hiểu lòng người này hòa tan vào trong mình.

Vương Tử Quân vẫn xin nghỉ, tuy trường đảng yêu cầu không có chuyện cực kỳ quan trọng thì không nên xin nghỉ, thế nhưng khi hắn bày biện lý do, Triệu Tùng Lâm đang ở vào giai đoạn luống cuống tay chân, thật sự chỉ muốn đẩy tên học viên này đi, không nhìn thấy càng không sinh ra phiền phức. Vì thế lão sảng khoái phê duyệt cho Vương Tử Quân được nghĩ, hơn nữa lại cho thêm vài ngày, dặn dò Vương Tử Quân hết tuần trăng mật quay lại là được.

Theo lời của chủ tịch Triệu thì vợ chồng mới cưới phải trải qua tuần trăng mật, nhưng trong trường đảng lại có nhiều người biết rõ ý nghĩ của hiệu trưởng Triệu.

Nếu muốn đi trực tiếp từ thành phố Sơn Viên về Giang Thị thì ngồi xe lửa là hay nhất, Trương Lộ Giai càng quan tâm mà sai bảo Trương Thiên Tâm đi đặt vé giường nằm, nhưng khi Vương Tử Quân chuẩn bị xuất phát thì Thái Thần Bân lại lái xe đến.

Thái Thần Bân lúc này không chỉ là tới đón Vương Tử Quân, hắn đến chủ yếu là báo cấo với Vương Tử Quân một việc, một sự kiện liên quan đến Tiếu Tử Đông.

Vương Tử Quân nhờ vào lời nói của Thái Thần Bân mà hiểu những gì đang xảy ra ở huyện Lô Bắc, khi công trình 315 được đẩy mạnh và mở rộng thì mâu thuẫn giữa Dương Quân Tài và Tiếu Tử Đông càng thêm dữ dội.

Tiếu Tử Đông lúc này thật sự là người đi đầu trong công tác phản đối công trình 315, tuy hắn vẫn không thể nào ngăn cản được tình huống Dương Quân Tài mở rộng và phát triển công trình, thế nhưng lại làm cho Dương Quân Tài cực kỳ oán giận.

Dương Quân Tài có thể nói là hận Tiếu Tử Đông đến mức ngứa răng, nhưng vì Tiếu Tử Đông là người luôn sống có nguyên tắc, cho nên Dương Quân Tài cũng không thể làm gì hơn được. Nhưng khi mâu thuẫn càng tăng tiến, ý nghĩ đẩy ngã Tiếu Tử Đông lại càng bùng nổ trong đầu Dương Quân Tài.

Huyện Lô Bắc vẫn là huyện Lô Bắc, thế nhưng không có Vương Tử Quân thì quyền lực của Dương Quân Tài càng thêm mạnh mẽ, lời nói càng có khí phách. Khi Dương Quân Tài đề cử Triệu Trung Trạch tiến vào thường ủy bị Tiếu Tử Đông liên hợp với Lý Cẩm Hồ và Tả Minh Phương bác bỏ, sự việc này lại được thông qua vào hội nghị thường ủy vài ngày trước.

Như vậy thì sự kiện xem như đã được thông qua ở hội nghị thường ủy theo cách thức số ít phục tùng đa số, nhưng Tiếu Tử Đông vẫn cực kỳ kiên quyết ở phương diện đối đãi với Triệu Trung Trạch, hắn muốn đưa sự kiện này ra thảo luận ở hội nghị thu mở rộng.

Nếu sự việc ném ra ở hội nghị thường ủy mở rộng thì sẽ nhanh chóng náo loạn, hai bên có thể nói là bày binh bố trận tranh chấp với nhau. Sau hội nghị thường ủy thì đối với nhóm người Dương Quân Tài cũng là chưa được thông qua, khốn nổi nếu Triệu Trung Trạch lại được thông qua ở hội nghị thường ủy mở rộng, sẽ là một đòn trí mạng với Tiếu Tử Đông.

Nếu như kết quả vẫn như cũ thì Tiếu Tử Đông xem như đã vạch mặt, hắn khó thể tiếp tục ở lại huyện Lô Bắc, dù là không muốn đi thì thành phố An Dịch cũng sẽ cho hắn rời khỏi huyện Lô Bắc, đồng thời trên người hắn cũng có danh tiếng bảo thủ, khó thể nào nhập gánh với người khác.

Nếu có thanh danh như vậy thì Tiếu Tử Đông có kết quả thế nào, điều này hoàn toàn có thể thấy được rõ ràng. Vương Tử Quân nghe lời nói của Thái Thần Bân, gương mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.

- Thần Bân, cậu tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng tôi đi về huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi trầm giọng nói.

Thái Thần Bân nghe nói Vương Tử Quân muốn về huyện Lô Bắc thì thật sự cảm thấy mừng rỡ, hắn nghĩ rằng chỉ cần Vương Tử Quân ra tay, bình thường sẽ không có gì không giải quyết được.

Vương Tử Quân tiễn chân Thái Thần Bân và trầm ngâm một lúc lâu, lúc này hắn mới cầm điện thoại bấm mọt dãy số cũng không dài. Điện thoại được nối thông, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, hắn cười hỏi:

- Còn ở huyện Lô Bắc sao?

Mạc Tiểu Bắc ở bên kia nghe được âm thanh của Vương Tử Quân, nàng trầm ngâm một chút rồi mới ừ một tiếng. Sau khi xác định Mạc Tiểu Bắc còn ở huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân cười nói:

- Mẹ gửi cho anh ít tiền, nói là muốn hai chúng ta đi mua ít đồ, ngày mai anh về huyện Lô Bắc tìm em, chúng ta cùng đi mua đồ nhé?

...

Dương Quân Tài nhìn từng dãy binh sĩ đứng trước mặt mà sinh ra cảm giác đắc ý, khi một tiếng chào được một vị quan quân lớn tiếng hô lên, từng đợt tiếng vỗ tay rộn rã vang lên.

Tết đến gần thì công tác an ủi quân dân càng được đẩy mạnh, Dương Quân Tài là bí thư huyện ủy, hắn cũng dẫn theo lãnh đạo phòng vũ trang đi đến thăm hỏi các đơn vị trú quân, coi như thêm chút gạo thịt cho quân nhân đón tết.

Đối với tình huống Dương Quân Tài đến thăm nom, các lãnh đạo quân nhân cũng rất nhiệt tình, tổ chức nghi thức hoan nghênh khá hoành tráng, càng mời Dương Quân Tài phát biểu vài lời, có thể nói là cực kỳ có thể diện.

Dương Quân Tài ngồi trên đài chủ tịch mà trong lòng thật sự là xuân phong đắc ý, dù hắn lại thất bại trong công tác đối phó với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn thật sự không tổn thất quá lớn. Hơn nữa đối phương đang ở thành phố Sơn Viên, thật sự không có lực ảnh hưởng quá lớn đến huyện Lô Bắc, mà mình càng thêm có lực khống chế huyện Lô Bắc.

Hội nghị thường ủy mở rộng, sau khi tổ chức hội nghị thường ủy mở rộng, tôi xem Tiếu Tử Đông anh sao có thể ở lại huyện Lô Bắc? Dương Quân Tài lật bản thảo trong tay, hắn thầm đắc ý nghĩ đến Tiếu Tử Đông. Sau khi ho khan một tiếng, hắn bắt đầu lên tiếng, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, một hình bóng áo xanh chợt lọt vào mắt hắn.

Quân trang mùa đông nhìn qua có vẻ khá mập nhưng người kia mặc lên người lại làm cho kẻ đối diện cảm thấy đó như một bức tranh. Dù đứng xa không nhìn thấy rõ ràng gương mặt của đối phương, thế nhưng Dương Quân Tài dựa vào cảm giác của mình mà xác định đối phương là ai.

Sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải biết mình đến đây an ủi quân nhân, thế là đặc biệt đến gặp mình? Dương Quân Tài nghĩ đến lý do này mà cảm thấy trái tim đập mạnh lên vài phần. Đúng, chính là như vậy, nếu không với thân phận và tích cách của nàng, ai có thể bắt nàng ra đứng ở chỗ này?

Dương Quân Tài càng thêm khẳng định phán đoán của mình, chỉ sau phút chốc thi hắn giống như càng thêm nhiệt huyết, càng thêm đoan chính, giọng điệu càng cao vút và càng có lực:

- Thưa các vị thủ trưởng, các đồng chí, sắp năm hết tết đến, tôi đại biểu cho huyện ủy chính quyền huyện Lô Bắc đến đây ân cần thăm hỏi và chúc sức khỏe mọi người...

Dương Quân Tài tuy chủ yếu nhìn vào bản thảo, nhưng hắn cũng không quên bỏ ra chút thời gian để đảo mắt nhìn xuống hình bóng bên dưới, trong lòng càng thầm hiểu vì sao người kia lại xuất hiện ở đây.

Nghe nói nàng sắp kết hôn với Vương Tử Quân, chẳng phải nàng không đồng ý đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì sẽ là cơ hội tốt của mình, dựa vào vị trí của mình trong gia tộc, nếu như mình có thể kết hợp với nàng, đây chính là nâng cao thực lực của chính mình, tin chắc ai cũng gật đầu tán thành.

Dương Quân Tài lúc này giống như một con rồng, hắn đọc bản thảo càng thêm dõng dạc, nhưng chỉ sau một lát thì bản thảo chỉ còn lại vài hàng chữ ngắn ngủi.

Con bà nó, là ai viết bản thảo này, vào đúng thời điểm ông đang cần ra vẻ thì lại sắp hết. Dương Quân Tài cảm thấy rất căm tức, hắn thật sự bất mãn, đã hồn nhiên quên mất chính mình rất ghét bỏ những bản thảo quá dài.

Tuy Dương Quân Tài thầm oán trách nhưng vẫn dùng hết tâm tư để đọc cho xong bản thảo, tranh thủ không làm cho mình mất mặt. Nhưng khi đọc đến câu cuối cùng, hắn chợt thấy một chiếc Santana dừng lại trước đó không xa, mà hình bóng đứng trong dám quân nhân lại chạy về phía chiếc xe như chim én mùa xuân. Dương Quân Tài nhìn về phía chiếc xe, ở hàng ghế phía trước có một hình bóng làm hắn cực kỳ khó chịu.

Sao lại là hắn? Sao hắn lại đến? Dương Quân Tài chợt nghĩ như vậy, hắn cảm thấy thật sự ngạc nhiên, lại quên mất mình đang đứng diễn thuyết. Nhưng sau giây phút kinh ngạc thì hắn lại cảm thấy khổ sở, thì ra người ta vốn cũng không phải đến xem mình diễn thuyết, chẳng qua chỉ là chờ người mà thôi.

Dương Quân Tài cố gắng áp chế cảm giác tức giận của mình, hắn vẫn kiên trì đọc xong bản thảo nhưng so với tình huống dõng dạc vừa rồi thì khác xa, bây giờ cực kỳ vô lực. Những lời nói cuối cùng chúc xuân an lành, muôn nhà hạnh phúc của hắn giống như làm người ta cảm thấy không được tự nhiên.

Khi Dương Quân Tài bi hài kết thúc những lời phát biểu thì Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân đang chạy xe về trung tâm huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân lái xe, Mạc Tiểu Bắc lẳng lặng ngồi ở vị trí kế bên.

- Khoảng thời gian này em thế nào?

Vương Tử Quân thấy Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào, hắn khẽ cười và mở miệng.

- Cũng không quá tệ.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng trả lời Vương Tử Quân bằng vài chữ. Nếu như là những cô gái khác thì sẽ lợi dụng cơ hội này để hỏi Vương Tử Quân sống thế nào, có tốt không? Sau đó sẽ thay đổi chủ đề, hai người sẽ không rơi vào tình huống xấu hổ. Nhưng lúc này Mạc Tiểu Bắc lại trực tiếp nói một câu, phá hỏng bầu không khí.

Vương Tử Quân đã sớm hiểu cá tính của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn khẽ cười nói:

- Bên ngoài trời lạnh, không phải anh nói đến sẽ gọi điện thoại cho em sao?

- Em muốn sớm gặp lại anh.

Mạc Tiểu Bắc khẽ nghiêng đầu dùng giọng nghiêm trang nói, giọng điệu của nàng trong trẻo không mềm mại nhưng những lời lạnh băng của nàng lại làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được lửa nhiệt tình.

- Khi Dương Quân Tài còn chưa thấy anh đến thì nói rất hay.

Khi Vương Tử Quân đang rơi vào trong bể tình ấm nóng thì âm thanh trong trẻo lại vang lên.

- Khi nào thì em quay về thủ đô?

Vương Tử Quân cũng muốn nói vài lời tình cảm, thế nhưng khi hắn nhìn vẻ mặt lẳng lặng của Mạc Tiểu Bắc, những lời tình cảm thường dùng với các cô gái khác lại không thể nói nê lời, cuối cùng chỉ nói ra vài chữ như vậy mà thôi.

- Ít nhất cũng phải là ngày mốt, ông tự mình gọi điện thoại đến cho em.

Mạc Tiểu Bắc nghĩ đến ông nội thì khẽ thè lưỡi ra, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút thông minh nhanh nhạy.

Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Mạc Tiểu Bắc lúc này mà cảm thấy rất thoải mái, hắn chưa phát giác ra tình huống mình đặt tương lai sang một bên, hắn khẽ nói:

- Mẹ chồng của em gửi cho anh ít tiền, nói hai chúng ta nên tranh thủ thời gian này mua chút đồ.

Vương Tử Quân nói, trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc Mạc Tiểu Bắc, hắn nói:

- Nhưng cũng không có quá nhiều tiền, chúng ta cần phải tiêu xài tiết kiệm mới được.

- Không sao, em có tiền, cô Tần...Của anh...Mỗi tháng đều gửi cho em.

Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân rồi nói.

- Khụ, khụ, khụ...

Tiếng ho khan từ miệng Vương Tử Quân truyền ra, cái gì là cô Tần của anh. Lúc này hắn rất hối hận vì mình nhắc đến tiền, thế là hắn ho khan để che giấu vẻ xấu hổ của mình.

Hơn hai mươi phút sau thì hai người đi đến rìa huyện thành huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân vừa chạy vào thì nghe thấy tiếng lộp bộp, hắn và Mạc Tiểu Bắc ngồi trong xe cũng liên lục rung lắc qua lại.

Vương Tử Quân dừng xe xem xét, hắn đưa mắt nhìn, thấy lúc này con đường đang được tu sửa, đủ mọi dụng cụ đặt ra đường.

Sửa đường, Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, hắn nhìn đống bừa bộn trước mắt mà có chút bực mình. Vì con đường này được tu sửa vào năm ngoái, bây giờ cần gì phải tu sửa lại? Thế là vẻ mặt hắn có chút âm trầm.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn lui xe lại, đi theo một đường khác vào trong kh vực buôn bán ở huyện Lô Bắc. Lần này hắn quay đầu không chút thoải mái, thế nhưng khi đi lại và thấy thêm vài con đường bị đào móc, hắn không khỏi cảm thấy bức bối.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 337: Chúng ta kết hôn
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...