Bí Thư Trùng Sinh
Chương 275: Trên nhìn thiên, dưới nhìn địa, giữa nhìn không khí
Lưu Canh là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh, hắn biết rõ những tin đồn về người thanh niên này, đối phương nhìn có vẻ thanh nhã, thực tế thì tướng mạo còn trẻ hơn so với miêu tả rất nhiều. Trước khi đến tham gia hội nghị lần này thì hắn đã xem qua sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, không riêng gì sơ yếu lý lịch, hắn còn nhận được nhiều tin tức về Vương Tử Quân thông qua thư ký Từ. Phải biết rằng tình thế chính trị trong tỉnh vào thời điểm hiện tại đều biến đổi vì một cây diêm của tiểu tử Vương Tử Quân này, nếu không có một que diêm của hắn, bây giờ hai vị lãnh đạo trong tỉnh chắc chắn đang chiên đấu rất hăng say.
Bên cạnh Lưu Canh chính là Hùng Trạch Luân, Thôi Tín Hiện, hai người này ngồi một trái một phải, còn bí thư ủy ban tư pháp thành phố Hồng Ngọc là Tống Triêu Tuấn cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Hùng Trạch Luân. Bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông căn bản không có tư cách để ngồi bên cạnh Lưu Canh.
Bên cạnh Lưu Canh chính là một dãy mười vị bí thư thị ủy các thành phố trong tỉnh Chiết Giang, mà các vị bí thư ủy ban tư pháp các quận huyện thì chỉ có thể ngồi bên dưới đài mà thôi.
- Bí thư Tiểu Vương nói rất hay, khối công tác của chúng ta cũng giống như những khối công tác khác, quan trọng nhất vẫn là phương diện chứng thực. Chúng ta chỉ có thể tạo ra một đội ngũ có tố chất cao, như vậy mới có thể làm ra hiệu quả, mới lấy được thành tích.
Lưu Canh cúi đầu lắng nghe một lúc, sau đó mới quay sang trầm giọng nói Hùng Trạch Luân.
Hùng Trạch Luân tất nhiên thích nghe càng nhiều lời khích lệ giống như của Lưu Canh càng tốt, lão cũng nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Lưu, thành phố Hồng Ngọc chúng tôi cũng dần mở rộng kinh nghiệm công tác của huyện Lô Bắc, chúng tôi sẽ bình chọn các đội ngũ khối tư pháp của các quận huyện dựa vào nghiệp vụ công tác, sẽ cố gắng đẩy công tác của khối tư pháp lên một độ cao mới.
Lưu Canh nghe được những lời của Hùng Trạch Luân thì liên tục gật đầu, hắn nói:
- Bí thư Hùng, tôi không quan tâm đến những thứ khác, tôi ch nhìn vào kết quả chấp hành.
Sau đó Lưu Canh ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân đang đứng báo cáo.
Lúc này Vương Tử Quân đã nhận đực rất nhiều ánh mắt hâm mộ của đám người, tất nhiên càng có nhiều ánh mắt không cam lòng và ghen ghét. Đặc biệt là đám bí thư ủy ban tư pháp của các quận huyện các thành phố khác, bọn họ tuy hứng thú với những lời đề nghị và tổng kết của huyện Lô Bắc, thế nhưng nó chỉ đặt trong lòng mà thôi. Bọn họ là bí thư ủy ban tư pháp, bọn họ đều biết rõ về công tác của chính mình, đứng đây nói về các kinh nghiệm công tác, tất cả chỉ là rập khuôn mà thôi, chẳng có gì cả.
- Nghe nói huyện Lô Bắc công tác rất tốt, cũng không biết là làm theo hướng nào?
Bí thư ủy ban tư pháp Địch Hướng Đông của thành phố Dục Hồng khẽ dựa lưng ra sau ghế, sau đó quay sang hỏi vị bí thư ủy ban tư pháp thành phố Thanh Nham là Lý Hòa Thành ở bên cạnh.
Lý Hòa Thành có thể trở thành một cán bộ phó phòng, tất nhiên hắn là kẻ chỉ cần nghe dây cung là hiểu âm luật. Lúc này hắn nhìn gương mặt bánh bột ngô của Địch Hướng Đông, trong lòng thầm nghĩ, Địch Hướng Đông này đúng là cũng có chút khó tính, không phải hội nghị tư pháp tỉnh không được tổ chức ở thành phố Dục Hồng sao? Cớ gì phải nhỏ mọn như vậy? Biểu hiện của đối phương thì có vẻ rất tôn trọng, thế nhưng trong lòng rõ ràng là không quan tâm.
Dù có chút bực mình với thái độ của Địch Hướng Đông, nhưng Lý Trường Hưng vẫn biểu hiện ra không muốn đắc tội với đồng liêu, lúc này hắn cười hì hì dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:
- Công tác của khối tư pháp nên làm thế nào, anh không phải càng hiểu rõ hơn so với tôi sao? Nhưng nếu người ta đã lên tiếng, như vậy các huyện thị chúng ta cũng cần phải giúp đỡ đẩy mạnh một chút.
- Giúp đỡ đẩy mạnh một chút?
Địch Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không nói thêm điều gì. Lúc này Vương Tử Quân cũng đã làm xong báo cáo, khi nghe thấy bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, Địch Hướng Đông cũng vỗ vài cái rất mất kiên nhẫn.
- Đi thôi.
Khi Địch Hướng Đông đang cúi đầu thì Lý Hòa Thành chợt vung tay kéo tay, tỏ ý bảo Địch Hướng Đông đứng lên.
- Còn chưa xong hội nghị, chúng ta đi đâu?
Địch Hướng Đông tuy thuận thế đứng lên thế nhưng trong miệng cũng có câu hỏi đầy nghi vấn.
- Anh đúng là không chịu xem xét những sắp xếp của hội nghị lần này, hội nghị hôm nay sắp xếp hai hội trường, đây là hội trường thứ nhất, chúng ta bây giờ sẽ đến hội trường thứ hai. Hơn nữa ở hội trường thứ hai còn có một nghi thức chờ bí thư Lưu tự chủ trì.
Lý Hòa Thành vừa xoay người vừa khẽ nói bên tai Địch Hướng Đông.
Địch Hướng Đông lúc đầu cũng không quá quan tâm đến những sắp xếp của huyện Lô Bắc, lần này chạy đến chủ yếu tham gia cho có lệ, tham gia cho vui mà thôi, vì thế hắn căn bản không cần quan tâm đến chương trình của hội nghị lần này.
- Có nghi thức khởi công gì?
Địch Hướng Đông theo sát Lý Hòa Thành, hắn trầm giọng hỏi.
- Là nghi thức động thổ cầu đường An Lô, nghe nói thành phố An Dịch và huyện Lô Bắc sẽ tiến hành đồng thời, lần này thể diện của thành phố Hồng Ngọc xem như được nâng lên một nấc mới.
Lý Hòa Thành tuy mỉm cười nhưng trong lời nói cũng mơ hồ có chút ghen tuông.
Cũng là bí thư ủy ban tư pháp thành phố, nhưng mình lại tỏ ra thua kém nhiều so với chủ nhân nơi này, thậm chí còn phải chạy từ xa đến đây cổ động cho người ta, tất nhiên không cảm thấy ghen ghét mới là lạ.
- Anh Lý, anh nói xem Tống Triêu Tuấn có ý gì, đưa một tên thanh niên như vậy ra ngoài không phải là cố gắng phô bày sao? Theo tôi thấy một tên cán bộ trẻ tuổi như vậy muốn làm tốt công tác tư pháp của một huyện là không thể. Đúng rồi, có phải là chúng ta còn có một sắp xếp xuống cơ sở tiếp xúc?
Địch Hướng Đông khẽ lắc đầu, nhưng ngay sau đó chợt có một ý nghĩ mới.
Lý Hòa Thành tất nhiên sẽ không biết vị đồng liêu này có ý nghĩ gì, sau khi nghe như vậy thì chợt lên tiếng nói:
- Nghe nói có hành trình như vậy, thế nào? Anh muốn xâm nhập cơ sở sao?
- Hì hì, xâm nhập một chút thì có sao?
Địch Hướng Đông nói, nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần.
Một chiếc xe hơn bốn mươi chỗ dừng lại lên ngoài hội trường, khi Lưu Canh lên xe thì cười tủm tỉm nói với Hùng Trạch Luân:
- Bí thư Hùng, cũng gọi đồng chí Tiểu Vương kia của các người lên xe ngồi, tôi muốn nói vài lời với vị đồng chí này.
Hùng Trạch Luân chứng thực yêu cầu của bí thư Lưu Canh cực kỳ kịp thời, chỉ sau một lát thì Vương Tử Quân đã được sắp xếp lên xe. Khi Vương Tử Quân lên xe thì Lưu Canh đưa tay vẫy vẫy, tỏ ý cho Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh mình.
Vương Tử Quân lần đầu tiên gặp mặt bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lưu Canh, nhưng hắn cũng xem như nghe qua đại danh của người đứng đầu khối tư pháp tỉnh này rồi.
- Chào bí thư Lưu!
Trên mặt Vương Tử Quân là nụ cười sáng lạn, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh chào hỏi bí thư Lưu.
- Tiểu Vương, mau ngồi xuống đây, hôm nay cậu nói ra những lời rất có ý nghĩa, tôi cũng thật sự đồng ý đối với những quan điểm của cậu...
Lưu Canh nói một vài lời khách sáo, nhưng những lời này nghe vào trong tai đám cán bộ ở xung quanh thì lại làm cho lòng người sinh ra đố kỵ. Tuy đó là những lời khách sáo trong quan trường, thế nhưng ý nghĩa của nó cũng là rất lớn, đồng thời nó cũng tiết lộ ra một tin tức: "Đó chính là bí thư Lưu giống như có hứng thú với vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi Vương Tử Quân này của huyện Lô Bắc, thậm chí là có hảo cảm!"
- Bí thư Tiểu Vương, bây giờ chúng ta sẽ đến nơi nào?
Lưu Canh ngồi vững vàng trên xe, hắn dùng giọng nhàn nhã nói.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ thuộc làu con đường được sắp xếp sẵn, lúc này thấy Lưu Canh hỏi thì hắn lập tức trả lời:
- Bí thư Lưu, bây giờ chúng ta đến xã Tôn Trại, chúng ta sẽ kiểm tra công tác tư pháp của xã này.
Xã Tôn Trại, Lưu Canh cũng không nói thêm điều gì, hai mắt khẽ nhắm lại. Lúc này trên xe thì hắn là chúa tể, khi thấy bí thư Lưu nhắm mắt lại thì tất cả mọi người không ai dám lên tiếng.
Đây là quy củ trong quan trường, lãnh đạo mở mắt thì anh dù thế nào cũng phải trừng mắt lên, dù có buồn ngủ thế nào cũng phải cố gắng chống đỡ, cố gắng làm cho thần kinh của mình thêm căng thẳng; tất nhiên nếu lãnh đạo nhắm mắt lại, dù tinh thần của anh có gấp gáp thế nào, anh cũng phải ngủ theo lãnh đạo. Niềm vui thú của làm quan không phải là nói đúng và thuộc hạ nghe, mà những lúc nói không đúng thì thuộc hạ cũng phải nghe, chó không biết vẫy đuôi sẽ khó thể nào sinh tồn trong quan trường, trừ khi anh không phải chó.
Huyện Lô Bắc tất nhiên đã làm rất nhiều chuẩn bị cho hội nghị lần này, nhưng có những con đường vẫn còn chưa hoàn thành, tuy mặt đường gồ ghề đã yêu cầu cục giao thông và cục cầu đường nắm chặt thời gian xử lý một lượt, thế nhưng bây giờ đi lên vẫn không được hoàn mỹ.
Địch Hướng Đông ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này là thời điểm cây cối xanh tươi hoa nở rực rỡ, huyện Lô Bắc ở vào vùng núi, thế nên phong cảnh càng thêm đẹp.
Chỉ là Địch Hướng Đông tất nhiên cũng không có hứng thú ngắm nhìn phong cảnh, hắn đang xem xét hoàn cảnh chung quanh. Khi xe vượt qua một khúc cua, một thôn cũ nát hiện ra trong mắt Địch Hướng Đông, thôn này thật sự không có nhà cao tầng, dưới ánh nắng của mùa xuân, có rất nhiều chó chạy qua chạy lại.
Cơ hội đến rồi, con bà nó, đúng là chỗ này.
Địch Hướng Đông chợt sinh ra một ý nghĩ hay, đây có thể sẽ là một kinh nghiệm kiểm tra phong phú, hắn thấy vài đứa bé bốn năm tuổi chạy loạn khắp nơi, hắn biết ngay cái thôn này không nằm trong con đường sắp xếp của huyện Lô Bắc.
- Ôi, bí thư Lưu, xấu hổ quá, xin dừng xe lạ, tôi cảm thấy đau bụng quá.
Địch Hướng Đông có tính toán trong lòng, hắn vội vàng lớn tiếng xin giúp đỡ.
Lưu Canh đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này hắn chợt mở mắt ra, thấy bộ dạng ôm bụng khổ sở của Địch Hướng Đông, cũng chỉ có thể nói lái xe dừng xe lại. Hắn là lãnh đạo cấp tỉnh, nhưng trên trông trời dưới trông đất giữa trông không khí, dù là quyền cao chức trọng thì cũng không thể mặc kệ thuộc hạ, ít nhất cũng phải biết chút chủ nghĩa nhân đạo.
Hùng Trạch Luân vừa nghe nói dừng xe thì không khỏi nhíu mày, lão là một bí thư thị ủy, lão thích tất cả nằm trong tầm kiểm soát của mình. Tất cả các sự kiện tiếp đón và tổ chức hội nghị tư pháp đều đã được lão nghiên cứu cẩn thận, đã tham khảo nhiều lần, tự mình đi qua một lần, tất nhiên cũng biết cái thôn nhỏ lúc này không có bất kỳ sắp xếp gì.
Phản ứng đầu tiên của Hùng Trạch Luân chính là một dĩa thức ăn bị phân ra cho nhiều người, khi lão quay đầu nhìn sang Thôi Tín Hiện, lão phát hiện vị thay mặt chủ tịch thành phố cũng đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.
Ứng phó với sự kiểm tra của lãnh đạo thì sợ nhất chính là không đi theo khuôn phép, giữa đường xảy ra sự cố. Huyện Lô Bắc đã làm tốt công tác sắp xếp, hơn nữa còn chuẩn bị phương án khẩn cấp, tương ứng với đủ loại đề phòng, thế nhưng lúc này chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trên người một vị khách.
Nếu như Địch Hướng Đông là người của thành phố Hồng Ngọc, như vậy ánh mắt của hai vị lãnh đạo Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện cũng đủ làm ra bốn lổ hỗng trên người Địch Hướng Đông, nhưng đáng tiếc là bí thư Địch không nằm dưới sự lãnh đạo của bọn họ. Vì vậy mà dù Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện thật sự có chút căm tức, thầm oán đối phương đau bụng không phải lúc, thật sự cảm thấy rất bức bối, thế nhưng ngoài miệng lại không nói gì, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Lý Hòa Thành nhìn Địch Hướng Đông đang xuống xe, trong lòng thầm nghĩ người này thật sự là quá xấu xa, không ngờ lại chọc ra sự việc như vậy, biết đâu hội nghị mà thành phố Hồng Ngọc chủ trì vào lần này sẽ hỏng bét vì một hành động phá hoại của Địch Hướng Đông?
Địch Hướng Đông rõ ràng là một tên tiểu nhân, nhưng Lý Hòa Thành lại thích loại tiểu nhân như vậy.
Vương Tử Quân là một người thuộc bộ chỉ huy của hội nghị tư pháp lần này, khi xe dừng lại thì hắn đã ý thức được sẽ có vấn đề phát sinh, nhưng hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, cố gắng làm cho chính mình thêm bình tĩnh trở lại. Lúc này biện pháp ổn thỏa nhất chính là tìm đủ mọi cách cho bí thư Lưu Canh ngồi chờ trên xe.
Vương Tử Quân rất có lòng tin với công tác của mình, nhưng rơi vào tình cảnh này thì dù là bí thư Hùng Trạch Luân hay chủ tịch Thôi Tín Hiện cũng đều lén lút nháy mắt cho hắn, ra tay trước sẽ khống chế được cục diện, phải nghĩ biện pháp quấn lấy bí thư Lưu Canh, dù sống dù chết cũng không thể cho lãnh đạo xuống xe.
- Bí thư Lưu, tôi có một vấn đề cần báo cáo với anh, sau khi huyện Lô Bắc chúng tôi xây dựng xong con đường An Lô thì kinh tế sẽ được đẩy mạnh. Nhưng kinh tế nếu phát triển nhanh và mạnh thì cũng là một khiêu chiến rất lớn đối với tình hình trật tự trị an xã hội, chúng tôi ý thức được vấn đề này, nhưng chúng tôi thật sự còn thiếu kinh nghiệm để đột phát cửa khẩu đó. Tôi nghe nói trước kia bí thư Lưu từng chủ trì công tác tư pháp của một vùng phát triển kinh tế rất mạnh, đã nhận được nhiều lời khen ngợi của lãnh đạo trung ương về công tác hộ tống cho nền kinh tế địa phương phát triển. Hôm nay mọi người ở chỗ này, anh cũng nên để lại cho chúng tôi chút kinh nghiệm quý báu, nếu không chúng tôi cũng khó thể vuốt đá qua sông được.
Giọng điệu mạnh mẽ của Vương Tử Quân vừa ra khỏi miệng thì bí thư Hùng Trạch Luân và chủ tịch Thôi Tín Hiện đã tỏ ra vui sướng, đặc biệt là Thôi Tín Hiện, trong lòng càng tán dương: Con bà nó, Vương Tử Quân này không đơn giản, đầu óc không phải linh hoạt như bình thường.
Theo Thôi Tín Hiện được biết thì những gì Vương Tử Quân hỏi chính là phần kinh nghiệm đắc ý nhất của bí thư Lưu Canh, chính là lúc mà Lưu Canh nhận vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì đã được trung ương khen ngợi. Vương Tử Quân có thể kết hợp chuyện ở huyện Lô Bắc và nhanh chóng đề xuất ra một vấn đề như thế, còn không phải trực tiếp gãi vào chỗ ngứa của bí thư Lưu Canh sao? Chỉ cần bí thư Lưu có hứng thú bỏ ra vài phút nói chuyện, như vậy cũng đủ cho tên khốn Địch Hướng Đông kia làm xong chuyện rồi.
Sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Thôi Tín Hiện, Lưu Canh nghe được câu hỏi của vương tử quân thì trên mặt chợt có biểu hiện vui sướng. Hắn là lãnh đạo, thỉnh thoảng cũng nên nói ra những chuyện đắc ý, cũng xem như hưởng thụ một chút, nguyên tắc này lúc nào cũng đúng.
- Tiểu Vương, đây đều là những chuyện cũ, cũng không có gì cần nhắc đến. Khi tôi bắt đầu công tác khối tư pháp thì cũng không có kinh nghiệm gì mới lạ, nhưng nếu cậu đã hỏi như vậy, tôi cũng không ngần ngại nói ra vài vấn đề.
Lưu Canh nói, sau đó nhìn sang bí thư Hùng Trạch Luân:
- Bí thư Hùng, Tiểu Vương và các đồng chí ở huyện Lô Bắc có thể dẫn đầu cho ra một cơ chế báo động, đây rõ ràng là phòng ngừa chu đáo. Điều này đồng chí Tiểu Vương làm rất tốt, sau khi các anh quay về, cũng nên tỏ thái độ khen ngợi một phen.
Lúc này Hùng Trạch Luân hận không thể nói thêm vài câu dông dài với Lưu Canh, Lưu Canh vừa lên tiếng nói thì bí thư Hùng trước nay luôn tỏ ra cực kỳ ngưng trọng trước mặt cán bộ và nhân dân chợt tươi cười như hoa nói:
- Bí thư Lưu, ngài cứ yên tâm, lãnh đạo phân công nhiệm vụ thì chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành, nói thật, chúng tôi cần phải cảm tạ tỉnh ủy, nếu như không phải tỉnh ủy có quyết định anh minh phái vị cán bộ tốt như vậy xuống tạm nhận chức, sợ rằng một cán bộ tốt như đồng chí Tiểu Vương cũng không thể đến với thành phố Hồng Ngọc chúng tôi...
Hùng Trạch Luân có tâm tư rất tốt, thế nhưng có một số việc phát triển không như người ta mong muốn, thật sự là thần xui quỷ khiến. Khi mười chiếc xe dừng lại ở đầu thôn, cổng thôn vốn trước nay chỉ là nơi cho trẻ con chơi đùa, bây giờ chợt xuất hiện nhiều chiếc xe hơi, thế là chỉ sau một lát đã tập hợp được vài chục người.
Có nam có nữ, có những ông lão cầm gậy, có những người phụ nữ ôm con, cả đám đều vây quanh xe đứng xem náo nhiệt. Địch Hướng Đông lúc này đã đi đến đầu thôn, hắn ngó đông ngó tây, xem có nhà vệ sinh nào ở gần đó không, đột nhiên thấy một nhà vệ sinh làm bằng gỗ, thế là hắn vội vàng chạy đến như gặp được cứu tinh. Hắn cũng không quên đưa mắt nhìn về phía chiếc xe của lãnh đạo, thấy thôn dân càng ngày càng đến đông đảo, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, xem ra sắp có trò hay để nhìn.
Thành công rồi, lúc này thôn dân đến vây quanh xe, nếu bí thư Lưu Canh lúc này không xuống xe cũng không được.
Quả nhiên sự việc không nằm ngoài dự đoán của Địch Hướng Đông, khi thôn dân vây quanh ngày càng nhiều, Lưu Canh là một vị cán bộ cấp tỉnh, gần đây hắn rất chú ý đến hình tượng của mình, phương diện thân dân, gần dân và biểu hiện gần gũi bình dị càng được hắn đặt lên hàng đầu. Lúc này nhiều thôn dân vây quanh xe của mình, nếu mình là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy mà không xuống xe, sự việc truyền đi cũng không dễ nghe.
- Tiểu Vương, chờ một lát nữa tôi sẽ tiếp tục nói với cậu, bây giờ cậu xem, thôn dân đã đến vây quanh, tôi xuống nói vài câu với bọn họ vậy.
Lưu Canh đang nói hăng say thì thấy đám thôn dân bên dưới đang dùng tay chỉ trỏ vào chiếc xe lớn, thế là thay đổi chủ đề, quyết định xuống xe.
Hùng Trạch Luân thầm đổ mồ hôi hột, nhưng lúc này lão cũng biết đây là chiều hướng phát triển tự nhiên, mình muốn cản lại thì hầu như là không thể. Thế là lão chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra, lão thật sự không biết ngoài những thứ đó ra thì mình còn có thể làm gì khác hơn được.
Lúc này Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đi ở chiếc xe phía sau cũng cảm thấy đầu óc như căng phình ra, hai người là lãnh đạo chủ chốt của huyện Lô Bắc, nếu như lúc này có vấn đề xảy ra, như vậy cờ lê sẽ đánh lên đầu mình.
Nhưng lúc này hai người dù có muôn vàn biện pháp cũng không thể nào thi triển được, dù sao thì bọn họ đang đi theo bí thư ủy ban tư pháp, mỗi câu mỗi chữ nói ra khỏi miệng đều phải nhìn vào tình thế, nếu không sợ rằng sẽ có phát sinh sai lầm.
Lưu Canh xuống xe, bí thư Hùng Trạch Luân và chủ tịch Thôi Tín Hiện cũng nhanh chóng theo sát bên cạnh. Lưu Canh vừa xuống xe thì hỏi một ông lão sáu mươi tuổi ở gần đó:
- Chào cụ, cuộc sống gần đây có tốt không ạ?
Ông cụ kia đang cầm tẩu hút thuốc, cũng đang đứng và có chút hứng thú xem náo nhiệt, lúc này thấy một vị quan viên đi xuống xe, thế là không khỏi có chút bối rối, chợt lui ra phía sau hai bước.
Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện chợt cảm thấy trong lòng co thắt, hai người dùng ánh mắt có chút ái ngại nhìn ông lão bên kia, trong lòng thầm nghĩ: Lão đồng chí, lão đại gia, mong ngài nói lời nào thì nghĩ kỹ lời đó, mong ngài thương xót cho chúng tôi một chút.
- Này cụ, cụ cứ đến đây, hút một điếu thuốc.
Lưu Canh vừa nói vừa móc gói thuốc từ trong túi ra, sau đó rút ra một điếu thuốc đưa cho ông lão ở bên kia. Hắn không rút thuốc ra thì không có vấn đề, bây giờ hắn rút thuốc càng làm cho ông lão lui về phía sau thêm nhanh hơn.
Lưu Canh nhíu chặt mày, thái độ của ông cụ nói lên điều gì? Rõ ràng là e ngại chính mình, nguyên nhân là thế nào? Trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ, thế là ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ánh mắt của bí thư Lưu vẫn rất bình thản, thế nhưng hai vị bí thư và chủ tịch thành phố này cảm thấy đầu lưỡi khô nóng. Tuy Lưu Canh chỉ là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, không phải là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng nếu để lại ấn tượng xấu cho một vị thường ủy tỉnh ủy một cách vô duyên vô cớ, như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Thôn này tên là gì?
Lưu Canh cũng không hỏi Hùng Trạch Luân, lúc này quay sang hỏi Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng đã đi đến bên cạnh. Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng ý thức được sự việc không hay, trong lòng thầm nghĩ, lần này nếu sự việc lần này làm không tốt thì rõ ràng là mắc nghẹn mà chết.
Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân thấy ánh mắt sáng ngời của bí thư Lưu nhìn về phía mình, trái tim của hai người chợt kéo lên đến cuống họng.
Địch Hướng Đông tìm được một nhà vệ sinh rất tốt, hắn ngồi bên trong và có thể nhìn thấy rõ tình huống ở bên ngoài, nhưng hắn cũng không dám đưa đầu ra, nếu để cho bí thư Lưu biết mình là kẻ cố ý gây chuyện, sợ rằng sẽ không tốt cho lắm.
Nhà vệ sinh ở nông thôn thật sự rất rách rưới, bên trong cũng rất hôi, thế nhưng rách rưới tồi tàn cũng có cái lợi, vì khắp nơi chung quanh đều có lổ hỗng, Địch Hướng Đông nhìn thấy tình huống ở bên ngoài cũng nhờ vào những lổ hỗng thế này.
Địch Hướng Đông nhìn những lổ hỗng trong nhà vệ sinh, trong đầu hắn không khỏi lóe lên một ý nghĩ mới, nhưng đột nhiên một cảm giác khác thường nổi lên trong bụng, hắn cảm thấy nó càng lúc càng cuồn cuộn. Hắn thầm nghĩ đúng là nói đến thứ nào thì thứ đó đến, con bà nó, nói đau bụng và bây giờ đúng là đau thật. Cũng không có vấn đề, hôm nay hắn sẽ coi như biến giả thành thật, vừa ngồi đây phát tiết vừa xem kịch hay ngoài kia, nhưng thật sự phải làm cho lỗ mũi của mình chịu uất ức.
Bí Thư Trùng Sinh
Bên cạnh Lưu Canh chính là Hùng Trạch Luân, Thôi Tín Hiện, hai người này ngồi một trái một phải, còn bí thư ủy ban tư pháp thành phố Hồng Ngọc là Tống Triêu Tuấn cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Hùng Trạch Luân. Bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông căn bản không có tư cách để ngồi bên cạnh Lưu Canh.
Bên cạnh Lưu Canh chính là một dãy mười vị bí thư thị ủy các thành phố trong tỉnh Chiết Giang, mà các vị bí thư ủy ban tư pháp các quận huyện thì chỉ có thể ngồi bên dưới đài mà thôi.
- Bí thư Tiểu Vương nói rất hay, khối công tác của chúng ta cũng giống như những khối công tác khác, quan trọng nhất vẫn là phương diện chứng thực. Chúng ta chỉ có thể tạo ra một đội ngũ có tố chất cao, như vậy mới có thể làm ra hiệu quả, mới lấy được thành tích.
Lưu Canh cúi đầu lắng nghe một lúc, sau đó mới quay sang trầm giọng nói Hùng Trạch Luân.
Hùng Trạch Luân tất nhiên thích nghe càng nhiều lời khích lệ giống như của Lưu Canh càng tốt, lão cũng nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Lưu, thành phố Hồng Ngọc chúng tôi cũng dần mở rộng kinh nghiệm công tác của huyện Lô Bắc, chúng tôi sẽ bình chọn các đội ngũ khối tư pháp của các quận huyện dựa vào nghiệp vụ công tác, sẽ cố gắng đẩy công tác của khối tư pháp lên một độ cao mới.
Lưu Canh nghe được những lời của Hùng Trạch Luân thì liên tục gật đầu, hắn nói:
- Bí thư Hùng, tôi không quan tâm đến những thứ khác, tôi ch nhìn vào kết quả chấp hành.
Sau đó Lưu Canh ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân đang đứng báo cáo.
Lúc này Vương Tử Quân đã nhận đực rất nhiều ánh mắt hâm mộ của đám người, tất nhiên càng có nhiều ánh mắt không cam lòng và ghen ghét. Đặc biệt là đám bí thư ủy ban tư pháp của các quận huyện các thành phố khác, bọn họ tuy hứng thú với những lời đề nghị và tổng kết của huyện Lô Bắc, thế nhưng nó chỉ đặt trong lòng mà thôi. Bọn họ là bí thư ủy ban tư pháp, bọn họ đều biết rõ về công tác của chính mình, đứng đây nói về các kinh nghiệm công tác, tất cả chỉ là rập khuôn mà thôi, chẳng có gì cả.
- Nghe nói huyện Lô Bắc công tác rất tốt, cũng không biết là làm theo hướng nào?
Bí thư ủy ban tư pháp Địch Hướng Đông của thành phố Dục Hồng khẽ dựa lưng ra sau ghế, sau đó quay sang hỏi vị bí thư ủy ban tư pháp thành phố Thanh Nham là Lý Hòa Thành ở bên cạnh.
Lý Hòa Thành có thể trở thành một cán bộ phó phòng, tất nhiên hắn là kẻ chỉ cần nghe dây cung là hiểu âm luật. Lúc này hắn nhìn gương mặt bánh bột ngô của Địch Hướng Đông, trong lòng thầm nghĩ, Địch Hướng Đông này đúng là cũng có chút khó tính, không phải hội nghị tư pháp tỉnh không được tổ chức ở thành phố Dục Hồng sao? Cớ gì phải nhỏ mọn như vậy? Biểu hiện của đối phương thì có vẻ rất tôn trọng, thế nhưng trong lòng rõ ràng là không quan tâm.
Dù có chút bực mình với thái độ của Địch Hướng Đông, nhưng Lý Trường Hưng vẫn biểu hiện ra không muốn đắc tội với đồng liêu, lúc này hắn cười hì hì dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:
- Công tác của khối tư pháp nên làm thế nào, anh không phải càng hiểu rõ hơn so với tôi sao? Nhưng nếu người ta đã lên tiếng, như vậy các huyện thị chúng ta cũng cần phải giúp đỡ đẩy mạnh một chút.
- Giúp đỡ đẩy mạnh một chút?
Địch Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không nói thêm điều gì. Lúc này Vương Tử Quân cũng đã làm xong báo cáo, khi nghe thấy bên dưới vang lên tiếng vỗ tay, Địch Hướng Đông cũng vỗ vài cái rất mất kiên nhẫn.
- Đi thôi.
Khi Địch Hướng Đông đang cúi đầu thì Lý Hòa Thành chợt vung tay kéo tay, tỏ ý bảo Địch Hướng Đông đứng lên.
- Còn chưa xong hội nghị, chúng ta đi đâu?
Địch Hướng Đông tuy thuận thế đứng lên thế nhưng trong miệng cũng có câu hỏi đầy nghi vấn.
- Anh đúng là không chịu xem xét những sắp xếp của hội nghị lần này, hội nghị hôm nay sắp xếp hai hội trường, đây là hội trường thứ nhất, chúng ta bây giờ sẽ đến hội trường thứ hai. Hơn nữa ở hội trường thứ hai còn có một nghi thức chờ bí thư Lưu tự chủ trì.
Lý Hòa Thành vừa xoay người vừa khẽ nói bên tai Địch Hướng Đông.
Địch Hướng Đông lúc đầu cũng không quá quan tâm đến những sắp xếp của huyện Lô Bắc, lần này chạy đến chủ yếu tham gia cho có lệ, tham gia cho vui mà thôi, vì thế hắn căn bản không cần quan tâm đến chương trình của hội nghị lần này.
- Có nghi thức khởi công gì?
Địch Hướng Đông theo sát Lý Hòa Thành, hắn trầm giọng hỏi.
- Là nghi thức động thổ cầu đường An Lô, nghe nói thành phố An Dịch và huyện Lô Bắc sẽ tiến hành đồng thời, lần này thể diện của thành phố Hồng Ngọc xem như được nâng lên một nấc mới.
Lý Hòa Thành tuy mỉm cười nhưng trong lời nói cũng mơ hồ có chút ghen tuông.
Cũng là bí thư ủy ban tư pháp thành phố, nhưng mình lại tỏ ra thua kém nhiều so với chủ nhân nơi này, thậm chí còn phải chạy từ xa đến đây cổ động cho người ta, tất nhiên không cảm thấy ghen ghét mới là lạ.
- Anh Lý, anh nói xem Tống Triêu Tuấn có ý gì, đưa một tên thanh niên như vậy ra ngoài không phải là cố gắng phô bày sao? Theo tôi thấy một tên cán bộ trẻ tuổi như vậy muốn làm tốt công tác tư pháp của một huyện là không thể. Đúng rồi, có phải là chúng ta còn có một sắp xếp xuống cơ sở tiếp xúc?
Địch Hướng Đông khẽ lắc đầu, nhưng ngay sau đó chợt có một ý nghĩ mới.
Lý Hòa Thành tất nhiên sẽ không biết vị đồng liêu này có ý nghĩ gì, sau khi nghe như vậy thì chợt lên tiếng nói:
- Nghe nói có hành trình như vậy, thế nào? Anh muốn xâm nhập cơ sở sao?
- Hì hì, xâm nhập một chút thì có sao?
Địch Hướng Đông nói, nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần.
Một chiếc xe hơn bốn mươi chỗ dừng lại lên ngoài hội trường, khi Lưu Canh lên xe thì cười tủm tỉm nói với Hùng Trạch Luân:
- Bí thư Hùng, cũng gọi đồng chí Tiểu Vương kia của các người lên xe ngồi, tôi muốn nói vài lời với vị đồng chí này.
Hùng Trạch Luân chứng thực yêu cầu của bí thư Lưu Canh cực kỳ kịp thời, chỉ sau một lát thì Vương Tử Quân đã được sắp xếp lên xe. Khi Vương Tử Quân lên xe thì Lưu Canh đưa tay vẫy vẫy, tỏ ý cho Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh mình.
Vương Tử Quân lần đầu tiên gặp mặt bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lưu Canh, nhưng hắn cũng xem như nghe qua đại danh của người đứng đầu khối tư pháp tỉnh này rồi.
- Chào bí thư Lưu!
Trên mặt Vương Tử Quân là nụ cười sáng lạn, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh chào hỏi bí thư Lưu.
- Tiểu Vương, mau ngồi xuống đây, hôm nay cậu nói ra những lời rất có ý nghĩa, tôi cũng thật sự đồng ý đối với những quan điểm của cậu...
Lưu Canh nói một vài lời khách sáo, nhưng những lời này nghe vào trong tai đám cán bộ ở xung quanh thì lại làm cho lòng người sinh ra đố kỵ. Tuy đó là những lời khách sáo trong quan trường, thế nhưng ý nghĩa của nó cũng là rất lớn, đồng thời nó cũng tiết lộ ra một tin tức: "Đó chính là bí thư Lưu giống như có hứng thú với vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi Vương Tử Quân này của huyện Lô Bắc, thậm chí là có hảo cảm!"
- Bí thư Tiểu Vương, bây giờ chúng ta sẽ đến nơi nào?
Lưu Canh ngồi vững vàng trên xe, hắn dùng giọng nhàn nhã nói.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ thuộc làu con đường được sắp xếp sẵn, lúc này thấy Lưu Canh hỏi thì hắn lập tức trả lời:
- Bí thư Lưu, bây giờ chúng ta đến xã Tôn Trại, chúng ta sẽ kiểm tra công tác tư pháp của xã này.
Xã Tôn Trại, Lưu Canh cũng không nói thêm điều gì, hai mắt khẽ nhắm lại. Lúc này trên xe thì hắn là chúa tể, khi thấy bí thư Lưu nhắm mắt lại thì tất cả mọi người không ai dám lên tiếng.
Đây là quy củ trong quan trường, lãnh đạo mở mắt thì anh dù thế nào cũng phải trừng mắt lên, dù có buồn ngủ thế nào cũng phải cố gắng chống đỡ, cố gắng làm cho thần kinh của mình thêm căng thẳng; tất nhiên nếu lãnh đạo nhắm mắt lại, dù tinh thần của anh có gấp gáp thế nào, anh cũng phải ngủ theo lãnh đạo. Niềm vui thú của làm quan không phải là nói đúng và thuộc hạ nghe, mà những lúc nói không đúng thì thuộc hạ cũng phải nghe, chó không biết vẫy đuôi sẽ khó thể nào sinh tồn trong quan trường, trừ khi anh không phải chó.
Huyện Lô Bắc tất nhiên đã làm rất nhiều chuẩn bị cho hội nghị lần này, nhưng có những con đường vẫn còn chưa hoàn thành, tuy mặt đường gồ ghề đã yêu cầu cục giao thông và cục cầu đường nắm chặt thời gian xử lý một lượt, thế nhưng bây giờ đi lên vẫn không được hoàn mỹ.
Địch Hướng Đông ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này là thời điểm cây cối xanh tươi hoa nở rực rỡ, huyện Lô Bắc ở vào vùng núi, thế nên phong cảnh càng thêm đẹp.
Chỉ là Địch Hướng Đông tất nhiên cũng không có hứng thú ngắm nhìn phong cảnh, hắn đang xem xét hoàn cảnh chung quanh. Khi xe vượt qua một khúc cua, một thôn cũ nát hiện ra trong mắt Địch Hướng Đông, thôn này thật sự không có nhà cao tầng, dưới ánh nắng của mùa xuân, có rất nhiều chó chạy qua chạy lại.
Cơ hội đến rồi, con bà nó, đúng là chỗ này.
Địch Hướng Đông chợt sinh ra một ý nghĩ hay, đây có thể sẽ là một kinh nghiệm kiểm tra phong phú, hắn thấy vài đứa bé bốn năm tuổi chạy loạn khắp nơi, hắn biết ngay cái thôn này không nằm trong con đường sắp xếp của huyện Lô Bắc.
- Ôi, bí thư Lưu, xấu hổ quá, xin dừng xe lạ, tôi cảm thấy đau bụng quá.
Địch Hướng Đông có tính toán trong lòng, hắn vội vàng lớn tiếng xin giúp đỡ.
Lưu Canh đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này hắn chợt mở mắt ra, thấy bộ dạng ôm bụng khổ sở của Địch Hướng Đông, cũng chỉ có thể nói lái xe dừng xe lại. Hắn là lãnh đạo cấp tỉnh, nhưng trên trông trời dưới trông đất giữa trông không khí, dù là quyền cao chức trọng thì cũng không thể mặc kệ thuộc hạ, ít nhất cũng phải biết chút chủ nghĩa nhân đạo.
Hùng Trạch Luân vừa nghe nói dừng xe thì không khỏi nhíu mày, lão là một bí thư thị ủy, lão thích tất cả nằm trong tầm kiểm soát của mình. Tất cả các sự kiện tiếp đón và tổ chức hội nghị tư pháp đều đã được lão nghiên cứu cẩn thận, đã tham khảo nhiều lần, tự mình đi qua một lần, tất nhiên cũng biết cái thôn nhỏ lúc này không có bất kỳ sắp xếp gì.
Phản ứng đầu tiên của Hùng Trạch Luân chính là một dĩa thức ăn bị phân ra cho nhiều người, khi lão quay đầu nhìn sang Thôi Tín Hiện, lão phát hiện vị thay mặt chủ tịch thành phố cũng đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.
Ứng phó với sự kiểm tra của lãnh đạo thì sợ nhất chính là không đi theo khuôn phép, giữa đường xảy ra sự cố. Huyện Lô Bắc đã làm tốt công tác sắp xếp, hơn nữa còn chuẩn bị phương án khẩn cấp, tương ứng với đủ loại đề phòng, thế nhưng lúc này chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trên người một vị khách.
Nếu như Địch Hướng Đông là người của thành phố Hồng Ngọc, như vậy ánh mắt của hai vị lãnh đạo Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện cũng đủ làm ra bốn lổ hỗng trên người Địch Hướng Đông, nhưng đáng tiếc là bí thư Địch không nằm dưới sự lãnh đạo của bọn họ. Vì vậy mà dù Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện thật sự có chút căm tức, thầm oán đối phương đau bụng không phải lúc, thật sự cảm thấy rất bức bối, thế nhưng ngoài miệng lại không nói gì, chỉ có thể mặc kệ mà thôi.
Lý Hòa Thành nhìn Địch Hướng Đông đang xuống xe, trong lòng thầm nghĩ người này thật sự là quá xấu xa, không ngờ lại chọc ra sự việc như vậy, biết đâu hội nghị mà thành phố Hồng Ngọc chủ trì vào lần này sẽ hỏng bét vì một hành động phá hoại của Địch Hướng Đông?
Địch Hướng Đông rõ ràng là một tên tiểu nhân, nhưng Lý Hòa Thành lại thích loại tiểu nhân như vậy.
Vương Tử Quân là một người thuộc bộ chỉ huy của hội nghị tư pháp lần này, khi xe dừng lại thì hắn đã ý thức được sẽ có vấn đề phát sinh, nhưng hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, cố gắng làm cho chính mình thêm bình tĩnh trở lại. Lúc này biện pháp ổn thỏa nhất chính là tìm đủ mọi cách cho bí thư Lưu Canh ngồi chờ trên xe.
Vương Tử Quân rất có lòng tin với công tác của mình, nhưng rơi vào tình cảnh này thì dù là bí thư Hùng Trạch Luân hay chủ tịch Thôi Tín Hiện cũng đều lén lút nháy mắt cho hắn, ra tay trước sẽ khống chế được cục diện, phải nghĩ biện pháp quấn lấy bí thư Lưu Canh, dù sống dù chết cũng không thể cho lãnh đạo xuống xe.
- Bí thư Lưu, tôi có một vấn đề cần báo cáo với anh, sau khi huyện Lô Bắc chúng tôi xây dựng xong con đường An Lô thì kinh tế sẽ được đẩy mạnh. Nhưng kinh tế nếu phát triển nhanh và mạnh thì cũng là một khiêu chiến rất lớn đối với tình hình trật tự trị an xã hội, chúng tôi ý thức được vấn đề này, nhưng chúng tôi thật sự còn thiếu kinh nghiệm để đột phát cửa khẩu đó. Tôi nghe nói trước kia bí thư Lưu từng chủ trì công tác tư pháp của một vùng phát triển kinh tế rất mạnh, đã nhận được nhiều lời khen ngợi của lãnh đạo trung ương về công tác hộ tống cho nền kinh tế địa phương phát triển. Hôm nay mọi người ở chỗ này, anh cũng nên để lại cho chúng tôi chút kinh nghiệm quý báu, nếu không chúng tôi cũng khó thể vuốt đá qua sông được.
Giọng điệu mạnh mẽ của Vương Tử Quân vừa ra khỏi miệng thì bí thư Hùng Trạch Luân và chủ tịch Thôi Tín Hiện đã tỏ ra vui sướng, đặc biệt là Thôi Tín Hiện, trong lòng càng tán dương: Con bà nó, Vương Tử Quân này không đơn giản, đầu óc không phải linh hoạt như bình thường.
Theo Thôi Tín Hiện được biết thì những gì Vương Tử Quân hỏi chính là phần kinh nghiệm đắc ý nhất của bí thư Lưu Canh, chính là lúc mà Lưu Canh nhận vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì đã được trung ương khen ngợi. Vương Tử Quân có thể kết hợp chuyện ở huyện Lô Bắc và nhanh chóng đề xuất ra một vấn đề như thế, còn không phải trực tiếp gãi vào chỗ ngứa của bí thư Lưu Canh sao? Chỉ cần bí thư Lưu có hứng thú bỏ ra vài phút nói chuyện, như vậy cũng đủ cho tên khốn Địch Hướng Đông kia làm xong chuyện rồi.
Sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Thôi Tín Hiện, Lưu Canh nghe được câu hỏi của vương tử quân thì trên mặt chợt có biểu hiện vui sướng. Hắn là lãnh đạo, thỉnh thoảng cũng nên nói ra những chuyện đắc ý, cũng xem như hưởng thụ một chút, nguyên tắc này lúc nào cũng đúng.
- Tiểu Vương, đây đều là những chuyện cũ, cũng không có gì cần nhắc đến. Khi tôi bắt đầu công tác khối tư pháp thì cũng không có kinh nghiệm gì mới lạ, nhưng nếu cậu đã hỏi như vậy, tôi cũng không ngần ngại nói ra vài vấn đề.
Lưu Canh nói, sau đó nhìn sang bí thư Hùng Trạch Luân:
- Bí thư Hùng, Tiểu Vương và các đồng chí ở huyện Lô Bắc có thể dẫn đầu cho ra một cơ chế báo động, đây rõ ràng là phòng ngừa chu đáo. Điều này đồng chí Tiểu Vương làm rất tốt, sau khi các anh quay về, cũng nên tỏ thái độ khen ngợi một phen.
Lúc này Hùng Trạch Luân hận không thể nói thêm vài câu dông dài với Lưu Canh, Lưu Canh vừa lên tiếng nói thì bí thư Hùng trước nay luôn tỏ ra cực kỳ ngưng trọng trước mặt cán bộ và nhân dân chợt tươi cười như hoa nói:
- Bí thư Lưu, ngài cứ yên tâm, lãnh đạo phân công nhiệm vụ thì chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành, nói thật, chúng tôi cần phải cảm tạ tỉnh ủy, nếu như không phải tỉnh ủy có quyết định anh minh phái vị cán bộ tốt như vậy xuống tạm nhận chức, sợ rằng một cán bộ tốt như đồng chí Tiểu Vương cũng không thể đến với thành phố Hồng Ngọc chúng tôi...
Hùng Trạch Luân có tâm tư rất tốt, thế nhưng có một số việc phát triển không như người ta mong muốn, thật sự là thần xui quỷ khiến. Khi mười chiếc xe dừng lại ở đầu thôn, cổng thôn vốn trước nay chỉ là nơi cho trẻ con chơi đùa, bây giờ chợt xuất hiện nhiều chiếc xe hơi, thế là chỉ sau một lát đã tập hợp được vài chục người.
Có nam có nữ, có những ông lão cầm gậy, có những người phụ nữ ôm con, cả đám đều vây quanh xe đứng xem náo nhiệt. Địch Hướng Đông lúc này đã đi đến đầu thôn, hắn ngó đông ngó tây, xem có nhà vệ sinh nào ở gần đó không, đột nhiên thấy một nhà vệ sinh làm bằng gỗ, thế là hắn vội vàng chạy đến như gặp được cứu tinh. Hắn cũng không quên đưa mắt nhìn về phía chiếc xe của lãnh đạo, thấy thôn dân càng ngày càng đến đông đảo, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, xem ra sắp có trò hay để nhìn.
Thành công rồi, lúc này thôn dân đến vây quanh xe, nếu bí thư Lưu Canh lúc này không xuống xe cũng không được.
Quả nhiên sự việc không nằm ngoài dự đoán của Địch Hướng Đông, khi thôn dân vây quanh ngày càng nhiều, Lưu Canh là một vị cán bộ cấp tỉnh, gần đây hắn rất chú ý đến hình tượng của mình, phương diện thân dân, gần dân và biểu hiện gần gũi bình dị càng được hắn đặt lên hàng đầu. Lúc này nhiều thôn dân vây quanh xe của mình, nếu mình là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy mà không xuống xe, sự việc truyền đi cũng không dễ nghe.
- Tiểu Vương, chờ một lát nữa tôi sẽ tiếp tục nói với cậu, bây giờ cậu xem, thôn dân đã đến vây quanh, tôi xuống nói vài câu với bọn họ vậy.
Lưu Canh đang nói hăng say thì thấy đám thôn dân bên dưới đang dùng tay chỉ trỏ vào chiếc xe lớn, thế là thay đổi chủ đề, quyết định xuống xe.
Hùng Trạch Luân thầm đổ mồ hôi hột, nhưng lúc này lão cũng biết đây là chiều hướng phát triển tự nhiên, mình muốn cản lại thì hầu như là không thể. Thế là lão chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra, lão thật sự không biết ngoài những thứ đó ra thì mình còn có thể làm gì khác hơn được.
Lúc này Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đi ở chiếc xe phía sau cũng cảm thấy đầu óc như căng phình ra, hai người là lãnh đạo chủ chốt của huyện Lô Bắc, nếu như lúc này có vấn đề xảy ra, như vậy cờ lê sẽ đánh lên đầu mình.
Nhưng lúc này hai người dù có muôn vàn biện pháp cũng không thể nào thi triển được, dù sao thì bọn họ đang đi theo bí thư ủy ban tư pháp, mỗi câu mỗi chữ nói ra khỏi miệng đều phải nhìn vào tình thế, nếu không sợ rằng sẽ có phát sinh sai lầm.
Lưu Canh xuống xe, bí thư Hùng Trạch Luân và chủ tịch Thôi Tín Hiện cũng nhanh chóng theo sát bên cạnh. Lưu Canh vừa xuống xe thì hỏi một ông lão sáu mươi tuổi ở gần đó:
- Chào cụ, cuộc sống gần đây có tốt không ạ?
Ông cụ kia đang cầm tẩu hút thuốc, cũng đang đứng và có chút hứng thú xem náo nhiệt, lúc này thấy một vị quan viên đi xuống xe, thế là không khỏi có chút bối rối, chợt lui ra phía sau hai bước.
Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện chợt cảm thấy trong lòng co thắt, hai người dùng ánh mắt có chút ái ngại nhìn ông lão bên kia, trong lòng thầm nghĩ: Lão đồng chí, lão đại gia, mong ngài nói lời nào thì nghĩ kỹ lời đó, mong ngài thương xót cho chúng tôi một chút.
- Này cụ, cụ cứ đến đây, hút một điếu thuốc.
Lưu Canh vừa nói vừa móc gói thuốc từ trong túi ra, sau đó rút ra một điếu thuốc đưa cho ông lão ở bên kia. Hắn không rút thuốc ra thì không có vấn đề, bây giờ hắn rút thuốc càng làm cho ông lão lui về phía sau thêm nhanh hơn.
Lưu Canh nhíu chặt mày, thái độ của ông cụ nói lên điều gì? Rõ ràng là e ngại chính mình, nguyên nhân là thế nào? Trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ, thế là ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Ánh mắt của bí thư Lưu vẫn rất bình thản, thế nhưng hai vị bí thư và chủ tịch thành phố này cảm thấy đầu lưỡi khô nóng. Tuy Lưu Canh chỉ là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, không phải là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng nếu để lại ấn tượng xấu cho một vị thường ủy tỉnh ủy một cách vô duyên vô cớ, như vậy cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Thôn này tên là gì?
Lưu Canh cũng không hỏi Hùng Trạch Luân, lúc này quay sang hỏi Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng đã đi đến bên cạnh. Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng ý thức được sự việc không hay, trong lòng thầm nghĩ, lần này nếu sự việc lần này làm không tốt thì rõ ràng là mắc nghẹn mà chết.
Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân thấy ánh mắt sáng ngời của bí thư Lưu nhìn về phía mình, trái tim của hai người chợt kéo lên đến cuống họng.
Địch Hướng Đông tìm được một nhà vệ sinh rất tốt, hắn ngồi bên trong và có thể nhìn thấy rõ tình huống ở bên ngoài, nhưng hắn cũng không dám đưa đầu ra, nếu để cho bí thư Lưu biết mình là kẻ cố ý gây chuyện, sợ rằng sẽ không tốt cho lắm.
Nhà vệ sinh ở nông thôn thật sự rất rách rưới, bên trong cũng rất hôi, thế nhưng rách rưới tồi tàn cũng có cái lợi, vì khắp nơi chung quanh đều có lổ hỗng, Địch Hướng Đông nhìn thấy tình huống ở bên ngoài cũng nhờ vào những lổ hỗng thế này.
Địch Hướng Đông nhìn những lổ hỗng trong nhà vệ sinh, trong đầu hắn không khỏi lóe lên một ý nghĩ mới, nhưng đột nhiên một cảm giác khác thường nổi lên trong bụng, hắn cảm thấy nó càng lúc càng cuồn cuộn. Hắn thầm nghĩ đúng là nói đến thứ nào thì thứ đó đến, con bà nó, nói đau bụng và bây giờ đúng là đau thật. Cũng không có vấn đề, hôm nay hắn sẽ coi như biến giả thành thật, vừa ngồi đây phát tiết vừa xem kịch hay ngoài kia, nhưng thật sự phải làm cho lỗ mũi của mình chịu uất ức.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 275: Trên nhìn thiên, dưới nhìn địa, giữa nhìn không khí
9.1/10 từ 48 lượt.