Bí Thư Trùng Sinh
Chương 257: Thà làm chó trong quan trường còn hơn làm anh hùng trên thương trường
Sau khi nghe được lời của Trương Nham Đống thì Tôn Hạo tuy có chút chua xót nhưng ngoài miệng lại cười ha hả:
- Nham Đống, anh cần phải chúc mừng cậu, có hạng mục đường An Lô trong tay, sau này tài nguyên sẽ trải khắp tay cậu.
- Anh họ, chỉ sợ không được như anh nói, bí thư Vương phụ trách đàm phán hạng mục thật sự quá càn quấy, nếu theo đúng cái giá mà hắn đưa ra, đừng nói là tôi kiếm tiền, đụng vào sợ chỉ có bồi thường tiền mà thôi.
Trương Nham Đống thở dài rồi nói tiếp:
- Tôn vốn cố tình muốn cống hiến một chút cho quê hương, không ngờ quan phụ mẫu lại không nể tình. Anh họ, em chuẩn bị đến nơi khác xem xét, khu quy hoạch của thành phố Giang Thị vừa phát thư mời cho em, ngoài huyện Lô Bắc thì có ai không muốn tiếp nhận đầu tư của em? Đúng là quá xấu hổ.
- Cậu Trương, có chuyện gì xảy ra?
Tôn Hạo nghe thấy Trương Nham Đống muốn đi thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn dùng tay giữ chặt lấy điện thoại, lại dùng giọng nóng lòng như lửa đốt hỏi.
- Anh họ, em và bí thư Vương đàm phán không thành, thái độ của anh ta vốn không phải là hợp tác, nó quá hà khắc. Vị bí thư Vương này có ý kiến gì với tập đoàn của tôi sao? Nghe giọng điệu của anh ta giống như muốn đuổi chúng tôi ra khỏi huyện Lô Bắc vậy.
Giọng điệu của Trương Nham Đống chợt trở nên lạnh lẽo.
Tôn Hạo nghĩ đến mâu thuẫn giữa mình và Vương Tử Quân, thế là trong lòng có ý nghĩ, hắn cười hì hì nói:
- Cậu Trương, hắn không có ý kiến với cậu, hắn chẳng qua chỉ muốn quấy nhiễu hạng mục đầu tư của cậu. Nhưng huyện Lô Bắc này cũng không phải là nơi mà họ Vương kia muốn làm gì thì làm, như thế này đi, chúng ta cùng dùng cơm trưa, vừa ăn vừa nói.
Tôn Hạo đã quyết định chuyện này, trong lòng cảm thấy rất tức giận, nhưng lại có chút cảm giác vui sướng ngoài ý muốn. Tức giận chính là tên Vương Tử Quân kia dám ngáng chân mình, nếu đối phương đuổi Trương Nham Đống đi ra khỏi huyện Lô Bắc, như vậy không phải chút khí thế mà mình vừa kiếm được cũng bị phá hoại sao? Con bà nó mình bây giờ có cơ hội, trước tiên chỉ cần thuyết phục được Trương Nham Đống, sau đó lại thu phục Hầu Thiên Đông và Lý Thịnh, như vậy công lao hạng mục ở lại huyện Lô Bắc sẽ là của mình.
Nếu bàng quan thì không bằng lên thuyền vượt sóng.
Nếu có công lao như vậy thì cơ hội để Tôn Hạo trở thành trưởng phòng tuyên truyền sẽ tăng thêm vài phần, hơn nữa Vương Tử Quân làm cho cục diện trở nên rối rắm, chính mình lại làm nó cải tử hoàn sinh, không phải sẽ đả kích được dáng vẻ bệ vệ của đối phương sao? Xem ra hành động lần này của mình là một tên trúng hai chim.
Tôn Hạo càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, sau đó hắn đi xe đến nhà khách huyện ủy.
- Tiểu Mai, cậu em Nham Đống của tôi đâu?
Tôn Hạo đi vào phòng và không phát hiện ra Trương Nham Đống, hắn có chút mất hứng.
Tiểu Mai dùng ánh mắt tươi cười hớn hở nhìn Tôn Hạo, nàng cười hì hì rót cho chủ tịch Tôn một ly nước, sau đó mới nói:
- Giám đốc Trương còn đang hờn dỗi, tôi sẽ gọi điện thoại mời anh ấy đến.
Tôn Hạo nghe thấy Trương Nham Đống đang hờn dỗi thì càng vui mừng, hắn vung tay lên nói:
- Không cần, để tội tự mình đi gọi cậu ấy.
Tiểu Mai cũng không nói gì khách khí với Tôn Hạo, nàng chỉ đi trước dẫn đường, nhưng trong lòng Tôn Hạo chỉ nghĩ đến chuyện giữ chân Trương Nham Đống ở lại, căn bản không chú ý đến nụ cười đắc ý của Tiểu Mai.
Trong một gian phòng xa hoa của nhà khách huyện ủy, Trương Nham Đống nằm nghiêng xem tivi, vừa thấy Tôn Hạo tiến vào thì hắn xỏ dép lê ra chào đón:
- Anh Hạo, tôi vốn ra nghênh đón anh, nhưng lúc này lại không được may mắn, thế cho nên mới ngồi đây nghỉ ngơi một chút.
Trương Nham Đống vừa nói vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Mai:
- Tôi không phải nói với cô là anh họ đến thì gọi điện thoại cho tôi sao?
Tiểu Mai cúi đầu không nói lời nào, lúc này Tôn Hạo đứng ở bên cạnh lại cười nói:
- Nham Đống, chúng ta là thân thích, cũng không cần nói nhiều quy củ như vậy, điều này cũng không trách được Tiểu Mai, đây đều là do tôi tự chủ trương.
Trương Nham Đống nói một câu không biết quy củ, sau đó hắn sửa sang lại quần áo rồi nói:
- Ngày mai chúng ta đến thành phố Giang Thị, anh Tôn Hạo, chúng ta đi uống rượu, hôm nay say sưa một bữa, sau này cũng không biết có cơ hội gặp lại anh không.
Tôn Hạo thấy phòng khách trống trãi, hắn cảm thấy nơi này thật sự thích hợp nói chuyện, thế là kéo tay Trương Nham Đống nói:
- Nham Đống, cơm cứ chờ lát nữa sẽ ăn, bây giờ chúng ta trò chuyện một chút, cậu nói cho anh nghe xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Anh, cũng không cần nhắc đến chuyện đầu tư kia, tên họ Vương căn bản không có thành ý hợp tác, vừa đến đã muốn đuổi người đi. Tôi là thương nhân, không có lợi sẽ không làm, hắn ta biến đầu tư của em thành không lợi nhuận, như vậy em còn ích lợi gì nữa? Thôi thôi, nơi này không nên ở lại, không nên ở lại.
Trương Nham Đống càng nói càng giận, Tôn Hạo cảm thấy mình thật sự nên xin lỗi Trương Nham Đống, chưa nói đến những thứ khác, mình với đối phương có quan hệ họ hàng, mình làm ra nhiều vấn đề để hạn chế đối phương, như vậy không phải gây khó cho nhau sao? Hắn nghĩ như vậy, thế là hận ý với Vương Tử Quân càng tăng lên. Vương Tử Quân này đuổi Trương Nham Đống, rõ ràng là muốn ngăn cản bước tiến của mình, tuy lai lịch của đối phương là không nhỏ, nhưng nếu mình tiếp tục chậm trễ lần này, chỉ sợ sẽ phải ôm vị trí phó chủ tịch thêm vài năm nữa.
Nếu Tôn Hạo phải về hưu ở vị trí phó chủ tịch huyện, hắn thật sự không cam lòng, hắn muốn phản kháng, hắn phải cho đối phương biết rõ, mình là người không dễ trêu vào.
- Cậu à, cậu cũng đừng nên nổi giận như vậy, anh họ nói cho cậu biết, tên họ Vương kia cố ý làm khó dễ cậu, không muốn cho anh có công lớn, cố ý tạo nên một cái bẫy cho cậu. Cậu đi thì sẽ trúng kế của hắn, cậu cứ yên tâm, trong huyện Lô Bắc này còn chưa đến mức hắn nắm lấy quyền quyết định tất cả, anh sẽ phản ánh chuyện này với bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, hừ hừ, đến lúc đó sẽ cho tên họ Vương kia biết tay.
Tôn Hạo vừa cực lực trấn an Trương Nham Đống vừa nói ra biện pháp của mình. Trương Nham Đống nhìn Tôn Hạo, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Anh họ, tôi nên đi thôi, có câu nói có tiền cũng không đấu với quan, em thấy bí thư Vương kia cũng không phải loại người dễ dàng gì, em cũng không muốn sau này bị đối phương gây phiền.
Nghe Trương Nham Đống nói muốn đi thì Tôn Hạo càng thêm bối rối, nếu Trương Nham Đống đi mất, như vậy chiến tích của hắn để trở thành trưởng phòng tuyên truyền sẽ xong đời.
Tôn Hạo thật sự cảm thấy phát sốt, khoảnh khắc khi Trương Nham Đống xoay người thì hắn cũng bất chấp thân phận của mình mà giữ lấy cánh tay của đối phương, sau đó dùng giọng đau khổ cầu xin như cha chết:
- Cậu à, cậu cũng không phải xử lý chuyện của mình, còn có chuyện của anh nữa, người ta rõ ràng đang ép về phía anh, bây giờ anh và người ta đang tranh chấp vị trí trưởng phòng tuyên truyền, cậu nể anh một lần, để cho anh có uy vọng trước mặt lãnh đạo. Họ Vương kia vì muốn chèn ép anh, muốn làm anh mất đi ưu thế mới làm như vậy. Cũng không dối gạt cậu, vị trí kia rất quan trọng với anh, cậu cũng không nên bỏ mặc anh như vậy.
Trương Nham Đống nhìn vẻ mặt cực kỳ chân thành của Tôn Hạo, trong mắt giống như có chút đồng tình, hắn quay lại bắt tay Tôn Hạo rồi nói:
- Anh họ, không ngờ còn có chuyện như vậy, anh cứ yên tâm, những chuyện khác thì không nói, nhưng vì tương lai của anh, cho dù em có lỗ ở hạng mục này em cũng làm.
Tôn Hạo nhìn Trương Nham Đống đứng đó với hào khí ngất trời, hắn thầm cảm động, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nói với Hầu Thiên Đông, nhất định không cho Trương Nham Đống lỗ vốn.
- Anh họ, không phải em nói anh, nhưng anh làm phó chủ tịch huyện nhiều năm, thực tế là uy tín giảm sút. Em thấy anh cần gì phải đi theo con đường này, anh dứt khoát theo em đi kinh doanh, em đảm bảo chỉ sau vài tháng thì số tiền anh kiếm được còn nhiều hơn chức vụ phó chủ tịch huyện này nhiều.
Lời nói của Trương Nham Đống càng làm cho Tôn Hạo giống như ngồi trên lửa nóng, nhưng lúc này hắn gặp phải giai đoạn đề bạt cực kỳ quan trọng, thế cho nên trong miệng cũng không nói lời đối nghịch, chỉ có thể dùng giọng uyển chuyển nói:
- Cậu, anh cảm ơn ý tốt của cậu, anh đây đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm, cũng không muốn thay đổi vị trí.
- Anh họ, tuy anh nghĩ như vậy nhưng dù sao cũng phải nghĩ cho cháu gái trong nhà, chờ đến lúc anh lui ra, chẳng phải bọn họ sẽ dựa vào vài đồng lương của anh để sống qua ngày sao?
Trương Nham Đống nói lời thấm thía với vẻ mặt cực kỳ chân thành.
Tôn Hạo đứng đó thở dài mà không nói lời nào, hắn dù có chút động tâm nhưng biết một sự thật khó thể thay đổi, chính là thà làm chó trong quan trường còn hơn làm anh hùng trên phương diện kinh doanh.
- Ôi, anh họ, tư tưởng của anh rõ ràng là chưa giải phóng rồi. Nếu anh đã quyết định như vậy, em cũng không nói thêm điều gì nữa, cứ làm theo lời anh. Em nói một câu thật lòng với anh, hạng mục cầu đường An Lô này nhất định là lợi nhuận cao không chút bồi thường, anh chỉ cần bỏ ra chục ngàn, em sẽ cho anh vài phần trăm cổ phần. Tất nhiên em có tâm tư giúp anh nhưng cũng không thể làm tổn hại quy củ của tập đoàn, ít nhất không thể vượt quá mười phần trăm.
Trương Nham Đống nhấn điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn rồi dùng giọng trượng nghĩa nói.
Chục ngàn được mười phần trăm cổ phần, Tôn Hạo dù không hiểu rõ về cầu đường An Lô, thế nhưng giá trị của nó thì hắn vẫn hiểu. Hắn nghĩ đến tình huống sau khi xây dựng xong thì chục ngàn của mình sẽ biến thành vài triệu, lại nghĩ đến tình huống em trai mình kinh doanh phát tài, thế là trong lòng cũng không muốn thua chị kém em, trái tim kích động đập mạnh không ngừng.
Thăng quan phát tài, hai thứ này giống như kéo đến với Tôn Hạo cùng một lúc, hắn nhìn Trương Nham Đống đứng bên cạnh mình, giống như hắn thấy được ngôi sao phúc của mình vậy.
Tôn Hạo vỗ tay Trương Nham Đống cực kỳ thân mật, hắn dùng giọng cảm kích nói:
- Cậu, hôm nay có gì tôi cũng đã nói, anh họ đây xin cám ơn cậu. Tôi sẽ kêu chị dâu đưa tiền đến cho cậu, sau này ở huyện Lô Bắc này có anh đây sẽ không thiếu phần của cậu.
Tôn Hạo nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, cực kỳ khí phách.
Tôn Hạo nói làm thì sẽ giữ lời, trước nay hắn chưa từng chùn bước trước những việc nghĩa khí như vậy. Hắn nóng lòng cùng dùng cơm với Trương Nham Đống, sau đó trực tiếp chạy xe đến nhà Trần Lộ Dao.
Những ngày qua Tôn Hạo đi rất gần với Trần Lộ Dao, dưới sự cố gắng nịnh nọt của Tôn Hạo, Trần Lộ Dao đồng ý sẽ lên tiếng nói tốt cho Tôn Hạo ở trên hội nghị thường ủy. Mà cũng vì muốn chơi mạnh tay với Vương Tử Quân, Tôn Hạo cảm thấy mình nên đến với một Trần Lộ Dao đi gần với Hầu Thiên Đông thì sẽ hay hơn.
Tuy lúc này lực ảnh hưởng của Trần Lộ Dao hạ xuống rất thấp, thế nhưng hiện tại vẫn là khách quý đầy nhà. Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm khối nhân sự, càng vào những lúc điều động nhân sự thì trong nhà càng náo nhiệt. Vào đúng thời điểm quan trọng thì chạy đến liên hệ cảm tình với phó bí thư nắm khối tổ chức, đây chính là việc cần làm, sẽ sinh ra hiệu quả cực kỳ quan trọng.
Nhưng Trần Lộ Dao cũng rất nể tình Tôn Hạo, đám lãnh đạo xã thị trấn đều bị hắn nói vợ đẩy đi, mà hắn lại đưa Tôn Hạo đến phòng làm việc của mình.
Sau khi nghe Tôn Hạo dõng dạc nói lời công kích Vương Tử Quân, Trần Lộ Dao bóp điếu thuốc trong tay rồi nói:
- Cậu nói những lời này là thật?
- Rất thật, cậu em của tôi chính miệng nói ra, nào có phải là giả? Bí thư Trần, anh nói xem, cái này là gì? Tôi thông qua biết bao nhiêu quan hệ mới khổ sở đưa cậu em mình đến đầu tư xây dựng đường An Lô, còn không phải vì muốn tô son thiếp vàng cho huyện Lô Bắc chúng ta sao? Thế mà Vương Tử Quân lại dội vào gáo nước lạnh, như vậy tính là gì?
Tôn Hạo đứng bên cạnh uống nước rồi dùng giọng nổi giận đùng đùng nói.
Trần Lộ Dao khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngưng trọng:
- Tôn Hạo, tôi hiểu tâm tư của cậu, nhưng trong huyện chúng ta có kẻ đố kỵ người tài, lòng dạ hẹp hòi, không muốn người ta tạo ra thành tích, càng không muốn người ta phát triển. Cậu cứ yên tâm, huyện Lô Bắc chúng ta cũng không phải nhà của hắn, một hạng mục tốt như vậy mà hắn dám vung tay làm cho thất bại, dù không có tôi thì còn có bí thư Hầu, không thể để hắn tùy ý thích làm gì thì làm, cậu cứ yên tâm đi.
Trần Lộ Dao tỏ thái độ rõ ràng thật sự làm cho Tôn Hạo giống như ăn vào một viên thuốc an thần, hắn kích động bắt chặt tay của Trần Lộ Dao rồi nói:
- Bí thư Trần, trong ban ngành huyện Lô Bắc của chúng ta có anh, thật sự là tác dụng không thể nào thay thế được. Anh là phó bí thư có tư cách, hơn nữa lại có năng lực cá nhân xuất chúng, lại trọng tình nghĩ, nói về nghĩa khí, đi theo anh xem như tôi cũng yên tâm.
Tôn Hạo đứng lên nói lời trung thành và nịnh nọt với Trần Lộ Dao. Lúc này Trần Lộ Dao đối mặt với những lời nịnh nọt của Tôn Hạo chỉ gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó hắn dùng giọng nghiền ngẫm nói:
- Tôn Hạo, cậu là khối tài liệu tốt, có cơ hội tôi sẽ thay cậu nói chuyện.
Trần Lộ Dao nói bằng giọng rất thẳng thắn.
- Tôn Hạo, ngày mai tôi và cậu đến phòng làm việc của bí thư Hầu.
Trần Lộ Dao thản nhiên nói làm cho hai mắt Tôn Hạo chợt tỏa sáng.
Sau khi chính thức nhận được lời giúp đỡ của Trần Lộ Dao, Tôn Hạo về nhà mà lật qua lật lại, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Hắn chợt cảm thấy có chút hưng phấn, thế là đánh thức vợ dậy làm vài hoạt động thư giản, dù toàn thân đầm đìa mồ hôi nhưng cảm giác khống chế tất cả trong tay cũng làm cho hắn vui sướng từ tận đáy lòng.
Nhưng nhìn bộ dạng không thỏa mãn của vợ, cuối cùng Tôn Hạo vẫn có chút ảm đạm, cuối cùng mình cũng đã già, nếu không gắng sức một chút, sợ rằng tuyến xe lần cuối cùng này sẽ bị bỏ lỡ.
- Đã đưa tiền đến chưa?
Tôn Hạo nhìn vợ mình rồi trầm giọng nói.
- Đã đưa rồi.
Vợ Tôn Hạo vừa nghe đến chuyện tiền bạc thì đặt mông ngồi dậy, nàng chụp lấy tay của chồng rồi dùng giọng chứng thực hỏi:
- Anh Tôn, anh nói xem việc này có đáng tin không? Chúng ta khổ sở lắm mới dành dụm được năm mươi ngàn, nếu vứt ra ngoài thì em đi tìm ai để lấy lại đây? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của mình.
- Ném ra ngoài? Em cũng không nhìn xem Nham Đống bây giờ là ai, người ta là ông chủ lớn, sẽ vì chút tiền của em mà sáng mắt sao? Nếu không phải người ta có quan hệ tốt với anh, lại xem xét đến tương lai của anh, anh sẽ ném tiền của mình ra sao? Hơn nữa anh đưa tiền cho hắn, còn muốn có được hạng mức cao nhất.
Tôn Hạo đứng lên dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn vợ mình, sau đó trừng mắt nói:
- Thế nào chỉ có năm chục ngàn? Quá ít, em đi tìm cách vay thêm năm chục ngàn nữa, gom sao cho được một trăm ngàn. Cầu đường An Lô là một con gà đẻ trứng vàng, đây là một cơ hội đầu tư một vốn bốn lời, sao em không có ánh mắt chiến lược như vậy nhỉ?
- Nhưng trong nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy.
Dù là phó chủ tịch huyện nhưng Tôn Hạo cũng không phải được ném vào trong thùng gạo, thế cho nên tiền cũng không nhiều. Năm chục ngàn của hắn cũng đều là tiền bán những vật phẩm người ta đến chúc vào dịp tết mà thôi.
- Thì đi mượn, đến nhà chị em mà mượn, đến lúc đó nói cho bọn họ một tiếng là được, còn cái gì mạnh hơn đầu tư làm ăn luôn có lời?
Tôn Hạo trừng mắt nhìn vợ mình, thầm nghĩ mình một người phụ nữ ngốc nghếch không chút khôn khéo như vậy chứ?
Tôn Hạo chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, đồng thời hắn cũng nghĩ xem ngày mai đi theo Trần Lộ Dao đến gặp bí thư Hầu Thiên Đông và nên nói như thế nào cho hay, thế là sáng sớm khi thức dậy thì hai mắt thật sự như tím bầm.
Dù không ngủ ngon nhưng lúc này tinh thần của Tôn Hạo cực kỳ phấn chấn, hắn nghĩ đến chuyện bí thư Hầu Thiên Đông tán thành với ý kiến của mình, như vậy xem như tuyên thệ vị trí trưởng phòng tuyên truyền sẽ là của mình.
Tôn Hạo rửa mặt xong nhưng không ăn sáng, hắn đi làm ngay, mà vợ hắn cũng nhanh chóng đi tìm bạn bè vay mượn tiền bạc dưới sự chỉ bảo của chồng.
- Mau đi mượn tiền, mau lên, nếu Nham Đống đổi ý, như vậy chúng ta mất đi một cơ hội phát tài trăm năm có một.
Trước khi rời khỏi nhà thì Tôn Hạo cũng không quên lớn tiếng nói với vợ mình.
Tôn Hạo đi vào phòng làm việc của mình, hắn phát hiện mình đến sớm, không những cửa phòng làm việc của Hầu Thiên Đông đóng chặt, chính phòng làm việc của Trần Lộ Dao cũng không có ai, cả khu lầu chỉ có phòng làm việc của Hàn Minh Khải đang mở cửa.
"Hàn Minh Khải, hừ hừ!"
Nếu như là trước kia thì Hàn Minh Khải sẽ là một đối tượng để Tôn Hạo thổ lộ tâm tình, thế nhưng không hiểu vì sao lúc này Tôn Hạo chỉ cười lạnh, trong lòng đầy khinh thường. Vì vị trí trưởng phòng tuyên truyền mà Hàn Minh Khải đã làm những gì, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, mà mình làm gì cũng không tránh được đối phương.
Chờ đợi chính là một cảm giác cực kỳ khó chịu, nhưng may mà bí thư Trần Lộ Dao cũng không bắt Tôn Hạo chờ lâu, chỉ một lát sau thì Trần Lộ Dao đã gọi điện thoại đến cho hắn, sau khi đặt điện thoại xuống thì hắn cũng nhanh chóng chạy đến.
Trần Lộ Dao biết rõ ý nghĩ của Tôn Hạo, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Bí thư Hầu bên kia đã lên tiếng, bây giờ chúng ta đi qua.
Hai câu này của Trần Lộ Dao tuy không nhiều nhưng nghe vào tai của Tôn Hạo thật sự giống như âm thanh của tự nhiên. Hắn nhìn Trần Lộ Dao cầm ly trà đi ra ngoài, hắn chợt sinh ra xúc động, hận không thể tiến lên cướp lấy cái ly để chính mình mang đi dùm. Nhưng may mắn là trước đó hắn chợt nhớ mình đường đường là một vị phó chủ tịch huyện, nếu mình làm những việc chỉ dành cho thư ký, sau này sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tốt.
Trần Lộ Dao là người thành tinh, cớ sao không hiểu ý của Tôn Hạo? Lúc này hắn khẽ cười với Tôn Hạo, tỏ vẻ tán thưởng.
Phòng làm việc của Hầu Thiên Đông rõ ràng có mở cửa, thư ký Tiểu Chung thấy Trần Lộ Dao đi đến thì mỉm cười chào hỏi, cũng tự mình tiếp nhận ly nước, sau đó đưa hai người vào trong phòng của bí thư Hầu Thiên Đông.
- Lộ Dao đến rồi à, ngồi đi.
Hầu Thiên Đông đang luyện chữ trên bàn làm việc, tuy chào hỏi với Trần Lộ Dao nhưng tay vẫn không dừng lại.
- Bí thư Hầu, ngài cũng đừng phân tâm, nếu như chữ xấu thì sẽ không biết có bao nhiêu người thương tâm.
Trần Lộ Dao lúc này đã không còn vẻ ngạo nghễ thường thấy, hắn tươi cười đi đến nhìn bí thư Hầu Thiên Đông luyện chữ.
Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu với Trần Lộ Dao, cũng không nói thêm điều gì, nét chữ như rồng bay phượng múa, chỉ sau hai phút thì bốn chữ lớn đã xuất hiện trên giấy.
- Đại triển hồng đồ(Mở kế hoạch lớn), đẹp, bí thư Hầu, chữ của anh thật sự cứng cáp có lực, trách không được hiệp hội thư pháp của thành phố Hồng Ngọc chúng ta lại đặc biệt phát thư mời đến cho anh nhập hội.
Trần Lộ Dao biết rõ chỗ ngứa của Hầu Thiên Đông, thế là thức thời lên tiếng nịnh hót. Hầu Thiên Đông nghe xong tuy không lên tiếng nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
Hầu Thiên Đông khẽ cười, lão đặt bút xuống tiếp nhận khăn tay của Tiểu Chung, sau đó nói:
- Tôi chỉ là chút yêu thích cá nhân mà thôi, không thể nào so sánh được với những người chuyên nghiệp. Người ta đưa đến thiếp mời không phải vì nhìn trúng vị trí của tôi sao?
Hầu Thiên Đông tuy nói như vậy nhưng vẻ vui sướng trên mặt lại tăng tiến, lão chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, sau đó cười nói với Tôn Hạo:
- Tôn Hạo, những ngày nay công tác rất tốt, coi như giải quyết một vấn đề khó khăn cho huyện Lô Bắc chúng ta.
Trần Lộ Dao cười hì hì nói:
- Tôn Hạo những ngày qua thật sự đã nghĩ hết biện pháp để xúc tiến huyện Lô Bắc phát triển, nhưng này bí thư Hầu, hình như có người không hài lòng với Tôn Hạo, cố ý ngáng chân ở hạng mục cầu đường An Lô, anh nói xem, đó có phải là bụng dạ hẹp hòi rồi không?
Hầu Thiên Đông vừa nghe thấy cầu đường An Lô thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lão biết rõ mối quan hệ bất hòa giữa Trần Lộ Dao và Vương Tử Quân, cũng rất cố ý đẩy hai người vào thế đối lập. Tuy lão bây giờ còn chưa thăm dò chi tiết về Vương Tử Quân, thế nhưng lão không muốn đắc tội với một cán bộ trẻ vừa có năng lực vừa có lai lịch phi phàm như vậy.
Nhưng Hầu Thiên Đông không muốn đắc tội cũng không cam tâm làm một con rối, Vương Tử Quân là cái gì, dám chống với bí thư huyện ủy như lão sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hầu Thiên Đông là người chấp chưởng một phương, lão cần khống chế quyền lực trong tay của mình. Vương Tử Quân có thể công tác nhưng phải được tiến hành dưới sự quản chế của mình, nếu đối phương đám khiêu chiến quyền uy của mình, muốn làm mình mất đi quyền lực, thế thì dù hắn có hậu trường vững thế nào, cũng không thể tùy ý thích làm gì thì làm. Hầu Thiên Đông có thể trở thành bí thư huyện ủy Lô Bắc, sau lưng lão cũng không phải không có cây lớn chống đỡ.
- Sao vậy?
Hầu Thiên Đông trầm ngâm một chút, lão không hỏi Tôn Hạo mà nhìn sang Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao ho khan một tiếng, hắn đưa mắt nhìn Tôn Hạo ở sau lưng rồi nói:
- Bí thư Hầu, chuyện này chủ tịch Tôn Hạo biết rõ ràng nhất, tôi chỉ đưa chủ tịch Tôn đến báo cáo với anh mà thôi.
Tôn Hạo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trần Lộ Dao, sau đó lập tức nói ra những lời mình đã suy nghĩ thật kỹ vào tối qua. Đặc biệt khi nói về chuyện em mình muốn rút lui, hắn càng giống như nhập cả thể xác và tinh thần vào lời nói của mình:
- Bí thư Hầu, em của tôi rất kích động, vì vậy tôi ra mặt trấn an cậu ấy, nhưng tôi nói thật, em tôi đầu tư ở đâu thì cũng có ý nghĩ cho quê hương, cậu ấy không phải muốn cầu đường An Lô nhanh chóng thông xe sao? Thương nhân tất nhiên phải suy nghĩ về mình một chút, nhưng bí thư Vương quá hà khắc, thật sự không muốn hợp tác chân thành.
Hầu Thiên Đông cau mày, lão tuy cảm thấy Vương Tử Quân sẽ không thể làm vậy vô duyên vô cớ, nhưng chuyện này cũng là rất lớn, Vương Tử Quân đã có chút lỗ mãng. Lão làm bí thư huyện ủy Lô Bắc đã vài năm, căn bản không có vài người đến đầu tư, bây giờ vất vả lắm mới có một người đi đến, anh ép người ta như vậy sao? Hơn nữa lão đang muốn tổ chức hội nghị tư pháp và khởi công đường An Lô vào cùng một ngày, nếu như trễ nãi thì thật sự là chiến tích của lão sao có thể rơi vào trong mắt bí thư Lưu Canh cho được?
Hầu Thiên Đông có sách lược vừa kéo vừa đánh với Vương Tử Quân, bây giơ thấy Vương Tử Quân từ chối một hạng mục lớn như vậy mà không nói với mình, trong lòng lão có chút tức giận. Đối phương đúng là quá mức, cũng đến lúc gõ đầu Vương Tử Quân được rồi.
Bí Thư Trùng Sinh
- Nham Đống, anh cần phải chúc mừng cậu, có hạng mục đường An Lô trong tay, sau này tài nguyên sẽ trải khắp tay cậu.
- Anh họ, chỉ sợ không được như anh nói, bí thư Vương phụ trách đàm phán hạng mục thật sự quá càn quấy, nếu theo đúng cái giá mà hắn đưa ra, đừng nói là tôi kiếm tiền, đụng vào sợ chỉ có bồi thường tiền mà thôi.
Trương Nham Đống thở dài rồi nói tiếp:
- Tôn vốn cố tình muốn cống hiến một chút cho quê hương, không ngờ quan phụ mẫu lại không nể tình. Anh họ, em chuẩn bị đến nơi khác xem xét, khu quy hoạch của thành phố Giang Thị vừa phát thư mời cho em, ngoài huyện Lô Bắc thì có ai không muốn tiếp nhận đầu tư của em? Đúng là quá xấu hổ.
- Cậu Trương, có chuyện gì xảy ra?
Tôn Hạo nghe thấy Trương Nham Đống muốn đi thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn dùng tay giữ chặt lấy điện thoại, lại dùng giọng nóng lòng như lửa đốt hỏi.
- Anh họ, em và bí thư Vương đàm phán không thành, thái độ của anh ta vốn không phải là hợp tác, nó quá hà khắc. Vị bí thư Vương này có ý kiến gì với tập đoàn của tôi sao? Nghe giọng điệu của anh ta giống như muốn đuổi chúng tôi ra khỏi huyện Lô Bắc vậy.
Giọng điệu của Trương Nham Đống chợt trở nên lạnh lẽo.
Tôn Hạo nghĩ đến mâu thuẫn giữa mình và Vương Tử Quân, thế là trong lòng có ý nghĩ, hắn cười hì hì nói:
- Cậu Trương, hắn không có ý kiến với cậu, hắn chẳng qua chỉ muốn quấy nhiễu hạng mục đầu tư của cậu. Nhưng huyện Lô Bắc này cũng không phải là nơi mà họ Vương kia muốn làm gì thì làm, như thế này đi, chúng ta cùng dùng cơm trưa, vừa ăn vừa nói.
Tôn Hạo đã quyết định chuyện này, trong lòng cảm thấy rất tức giận, nhưng lại có chút cảm giác vui sướng ngoài ý muốn. Tức giận chính là tên Vương Tử Quân kia dám ngáng chân mình, nếu đối phương đuổi Trương Nham Đống đi ra khỏi huyện Lô Bắc, như vậy không phải chút khí thế mà mình vừa kiếm được cũng bị phá hoại sao? Con bà nó mình bây giờ có cơ hội, trước tiên chỉ cần thuyết phục được Trương Nham Đống, sau đó lại thu phục Hầu Thiên Đông và Lý Thịnh, như vậy công lao hạng mục ở lại huyện Lô Bắc sẽ là của mình.
Nếu bàng quan thì không bằng lên thuyền vượt sóng.
Nếu có công lao như vậy thì cơ hội để Tôn Hạo trở thành trưởng phòng tuyên truyền sẽ tăng thêm vài phần, hơn nữa Vương Tử Quân làm cho cục diện trở nên rối rắm, chính mình lại làm nó cải tử hoàn sinh, không phải sẽ đả kích được dáng vẻ bệ vệ của đối phương sao? Xem ra hành động lần này của mình là một tên trúng hai chim.
Tôn Hạo càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, sau đó hắn đi xe đến nhà khách huyện ủy.
- Tiểu Mai, cậu em Nham Đống của tôi đâu?
Tôn Hạo đi vào phòng và không phát hiện ra Trương Nham Đống, hắn có chút mất hứng.
Tiểu Mai dùng ánh mắt tươi cười hớn hở nhìn Tôn Hạo, nàng cười hì hì rót cho chủ tịch Tôn một ly nước, sau đó mới nói:
- Giám đốc Trương còn đang hờn dỗi, tôi sẽ gọi điện thoại mời anh ấy đến.
Tôn Hạo nghe thấy Trương Nham Đống đang hờn dỗi thì càng vui mừng, hắn vung tay lên nói:
- Không cần, để tội tự mình đi gọi cậu ấy.
Tiểu Mai cũng không nói gì khách khí với Tôn Hạo, nàng chỉ đi trước dẫn đường, nhưng trong lòng Tôn Hạo chỉ nghĩ đến chuyện giữ chân Trương Nham Đống ở lại, căn bản không chú ý đến nụ cười đắc ý của Tiểu Mai.
Trong một gian phòng xa hoa của nhà khách huyện ủy, Trương Nham Đống nằm nghiêng xem tivi, vừa thấy Tôn Hạo tiến vào thì hắn xỏ dép lê ra chào đón:
- Anh Hạo, tôi vốn ra nghênh đón anh, nhưng lúc này lại không được may mắn, thế cho nên mới ngồi đây nghỉ ngơi một chút.
Trương Nham Đống vừa nói vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Mai:
- Tôi không phải nói với cô là anh họ đến thì gọi điện thoại cho tôi sao?
Tiểu Mai cúi đầu không nói lời nào, lúc này Tôn Hạo đứng ở bên cạnh lại cười nói:
- Nham Đống, chúng ta là thân thích, cũng không cần nói nhiều quy củ như vậy, điều này cũng không trách được Tiểu Mai, đây đều là do tôi tự chủ trương.
Trương Nham Đống nói một câu không biết quy củ, sau đó hắn sửa sang lại quần áo rồi nói:
- Ngày mai chúng ta đến thành phố Giang Thị, anh Tôn Hạo, chúng ta đi uống rượu, hôm nay say sưa một bữa, sau này cũng không biết có cơ hội gặp lại anh không.
Tôn Hạo thấy phòng khách trống trãi, hắn cảm thấy nơi này thật sự thích hợp nói chuyện, thế là kéo tay Trương Nham Đống nói:
- Nham Đống, cơm cứ chờ lát nữa sẽ ăn, bây giờ chúng ta trò chuyện một chút, cậu nói cho anh nghe xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Anh, cũng không cần nhắc đến chuyện đầu tư kia, tên họ Vương căn bản không có thành ý hợp tác, vừa đến đã muốn đuổi người đi. Tôi là thương nhân, không có lợi sẽ không làm, hắn ta biến đầu tư của em thành không lợi nhuận, như vậy em còn ích lợi gì nữa? Thôi thôi, nơi này không nên ở lại, không nên ở lại.
Trương Nham Đống càng nói càng giận, Tôn Hạo cảm thấy mình thật sự nên xin lỗi Trương Nham Đống, chưa nói đến những thứ khác, mình với đối phương có quan hệ họ hàng, mình làm ra nhiều vấn đề để hạn chế đối phương, như vậy không phải gây khó cho nhau sao? Hắn nghĩ như vậy, thế là hận ý với Vương Tử Quân càng tăng lên. Vương Tử Quân này đuổi Trương Nham Đống, rõ ràng là muốn ngăn cản bước tiến của mình, tuy lai lịch của đối phương là không nhỏ, nhưng nếu mình tiếp tục chậm trễ lần này, chỉ sợ sẽ phải ôm vị trí phó chủ tịch thêm vài năm nữa.
Nếu Tôn Hạo phải về hưu ở vị trí phó chủ tịch huyện, hắn thật sự không cam lòng, hắn muốn phản kháng, hắn phải cho đối phương biết rõ, mình là người không dễ trêu vào.
- Cậu à, cậu cũng đừng nên nổi giận như vậy, anh họ nói cho cậu biết, tên họ Vương kia cố ý làm khó dễ cậu, không muốn cho anh có công lớn, cố ý tạo nên một cái bẫy cho cậu. Cậu đi thì sẽ trúng kế của hắn, cậu cứ yên tâm, trong huyện Lô Bắc này còn chưa đến mức hắn nắm lấy quyền quyết định tất cả, anh sẽ phản ánh chuyện này với bí thư Hầu và chủ tịch Lưu, hừ hừ, đến lúc đó sẽ cho tên họ Vương kia biết tay.
Tôn Hạo vừa cực lực trấn an Trương Nham Đống vừa nói ra biện pháp của mình. Trương Nham Đống nhìn Tôn Hạo, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Anh họ, tôi nên đi thôi, có câu nói có tiền cũng không đấu với quan, em thấy bí thư Vương kia cũng không phải loại người dễ dàng gì, em cũng không muốn sau này bị đối phương gây phiền.
Nghe Trương Nham Đống nói muốn đi thì Tôn Hạo càng thêm bối rối, nếu Trương Nham Đống đi mất, như vậy chiến tích của hắn để trở thành trưởng phòng tuyên truyền sẽ xong đời.
Tôn Hạo thật sự cảm thấy phát sốt, khoảnh khắc khi Trương Nham Đống xoay người thì hắn cũng bất chấp thân phận của mình mà giữ lấy cánh tay của đối phương, sau đó dùng giọng đau khổ cầu xin như cha chết:
- Cậu à, cậu cũng không phải xử lý chuyện của mình, còn có chuyện của anh nữa, người ta rõ ràng đang ép về phía anh, bây giờ anh và người ta đang tranh chấp vị trí trưởng phòng tuyên truyền, cậu nể anh một lần, để cho anh có uy vọng trước mặt lãnh đạo. Họ Vương kia vì muốn chèn ép anh, muốn làm anh mất đi ưu thế mới làm như vậy. Cũng không dối gạt cậu, vị trí kia rất quan trọng với anh, cậu cũng không nên bỏ mặc anh như vậy.
Trương Nham Đống nhìn vẻ mặt cực kỳ chân thành của Tôn Hạo, trong mắt giống như có chút đồng tình, hắn quay lại bắt tay Tôn Hạo rồi nói:
- Anh họ, không ngờ còn có chuyện như vậy, anh cứ yên tâm, những chuyện khác thì không nói, nhưng vì tương lai của anh, cho dù em có lỗ ở hạng mục này em cũng làm.
Tôn Hạo nhìn Trương Nham Đống đứng đó với hào khí ngất trời, hắn thầm cảm động, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nói với Hầu Thiên Đông, nhất định không cho Trương Nham Đống lỗ vốn.
- Anh họ, không phải em nói anh, nhưng anh làm phó chủ tịch huyện nhiều năm, thực tế là uy tín giảm sút. Em thấy anh cần gì phải đi theo con đường này, anh dứt khoát theo em đi kinh doanh, em đảm bảo chỉ sau vài tháng thì số tiền anh kiếm được còn nhiều hơn chức vụ phó chủ tịch huyện này nhiều.
Lời nói của Trương Nham Đống càng làm cho Tôn Hạo giống như ngồi trên lửa nóng, nhưng lúc này hắn gặp phải giai đoạn đề bạt cực kỳ quan trọng, thế cho nên trong miệng cũng không nói lời đối nghịch, chỉ có thể dùng giọng uyển chuyển nói:
- Cậu, anh cảm ơn ý tốt của cậu, anh đây đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm, cũng không muốn thay đổi vị trí.
- Anh họ, tuy anh nghĩ như vậy nhưng dù sao cũng phải nghĩ cho cháu gái trong nhà, chờ đến lúc anh lui ra, chẳng phải bọn họ sẽ dựa vào vài đồng lương của anh để sống qua ngày sao?
Trương Nham Đống nói lời thấm thía với vẻ mặt cực kỳ chân thành.
Tôn Hạo đứng đó thở dài mà không nói lời nào, hắn dù có chút động tâm nhưng biết một sự thật khó thể thay đổi, chính là thà làm chó trong quan trường còn hơn làm anh hùng trên phương diện kinh doanh.
- Ôi, anh họ, tư tưởng của anh rõ ràng là chưa giải phóng rồi. Nếu anh đã quyết định như vậy, em cũng không nói thêm điều gì nữa, cứ làm theo lời anh. Em nói một câu thật lòng với anh, hạng mục cầu đường An Lô này nhất định là lợi nhuận cao không chút bồi thường, anh chỉ cần bỏ ra chục ngàn, em sẽ cho anh vài phần trăm cổ phần. Tất nhiên em có tâm tư giúp anh nhưng cũng không thể làm tổn hại quy củ của tập đoàn, ít nhất không thể vượt quá mười phần trăm.
Trương Nham Đống nhấn điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn rồi dùng giọng trượng nghĩa nói.
Chục ngàn được mười phần trăm cổ phần, Tôn Hạo dù không hiểu rõ về cầu đường An Lô, thế nhưng giá trị của nó thì hắn vẫn hiểu. Hắn nghĩ đến tình huống sau khi xây dựng xong thì chục ngàn của mình sẽ biến thành vài triệu, lại nghĩ đến tình huống em trai mình kinh doanh phát tài, thế là trong lòng cũng không muốn thua chị kém em, trái tim kích động đập mạnh không ngừng.
Thăng quan phát tài, hai thứ này giống như kéo đến với Tôn Hạo cùng một lúc, hắn nhìn Trương Nham Đống đứng bên cạnh mình, giống như hắn thấy được ngôi sao phúc của mình vậy.
Tôn Hạo vỗ tay Trương Nham Đống cực kỳ thân mật, hắn dùng giọng cảm kích nói:
- Cậu, hôm nay có gì tôi cũng đã nói, anh họ đây xin cám ơn cậu. Tôi sẽ kêu chị dâu đưa tiền đến cho cậu, sau này ở huyện Lô Bắc này có anh đây sẽ không thiếu phần của cậu.
Tôn Hạo nói bằng giọng chém đinh chặt sắt, cực kỳ khí phách.
Tôn Hạo nói làm thì sẽ giữ lời, trước nay hắn chưa từng chùn bước trước những việc nghĩa khí như vậy. Hắn nóng lòng cùng dùng cơm với Trương Nham Đống, sau đó trực tiếp chạy xe đến nhà Trần Lộ Dao.
Những ngày qua Tôn Hạo đi rất gần với Trần Lộ Dao, dưới sự cố gắng nịnh nọt của Tôn Hạo, Trần Lộ Dao đồng ý sẽ lên tiếng nói tốt cho Tôn Hạo ở trên hội nghị thường ủy. Mà cũng vì muốn chơi mạnh tay với Vương Tử Quân, Tôn Hạo cảm thấy mình nên đến với một Trần Lộ Dao đi gần với Hầu Thiên Đông thì sẽ hay hơn.
Tuy lúc này lực ảnh hưởng của Trần Lộ Dao hạ xuống rất thấp, thế nhưng hiện tại vẫn là khách quý đầy nhà. Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm khối nhân sự, càng vào những lúc điều động nhân sự thì trong nhà càng náo nhiệt. Vào đúng thời điểm quan trọng thì chạy đến liên hệ cảm tình với phó bí thư nắm khối tổ chức, đây chính là việc cần làm, sẽ sinh ra hiệu quả cực kỳ quan trọng.
Nhưng Trần Lộ Dao cũng rất nể tình Tôn Hạo, đám lãnh đạo xã thị trấn đều bị hắn nói vợ đẩy đi, mà hắn lại đưa Tôn Hạo đến phòng làm việc của mình.
Sau khi nghe Tôn Hạo dõng dạc nói lời công kích Vương Tử Quân, Trần Lộ Dao bóp điếu thuốc trong tay rồi nói:
- Cậu nói những lời này là thật?
- Rất thật, cậu em của tôi chính miệng nói ra, nào có phải là giả? Bí thư Trần, anh nói xem, cái này là gì? Tôi thông qua biết bao nhiêu quan hệ mới khổ sở đưa cậu em mình đến đầu tư xây dựng đường An Lô, còn không phải vì muốn tô son thiếp vàng cho huyện Lô Bắc chúng ta sao? Thế mà Vương Tử Quân lại dội vào gáo nước lạnh, như vậy tính là gì?
Tôn Hạo đứng bên cạnh uống nước rồi dùng giọng nổi giận đùng đùng nói.
Trần Lộ Dao khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngưng trọng:
- Tôn Hạo, tôi hiểu tâm tư của cậu, nhưng trong huyện chúng ta có kẻ đố kỵ người tài, lòng dạ hẹp hòi, không muốn người ta tạo ra thành tích, càng không muốn người ta phát triển. Cậu cứ yên tâm, huyện Lô Bắc chúng ta cũng không phải nhà của hắn, một hạng mục tốt như vậy mà hắn dám vung tay làm cho thất bại, dù không có tôi thì còn có bí thư Hầu, không thể để hắn tùy ý thích làm gì thì làm, cậu cứ yên tâm đi.
Trần Lộ Dao tỏ thái độ rõ ràng thật sự làm cho Tôn Hạo giống như ăn vào một viên thuốc an thần, hắn kích động bắt chặt tay của Trần Lộ Dao rồi nói:
- Bí thư Trần, trong ban ngành huyện Lô Bắc của chúng ta có anh, thật sự là tác dụng không thể nào thay thế được. Anh là phó bí thư có tư cách, hơn nữa lại có năng lực cá nhân xuất chúng, lại trọng tình nghĩ, nói về nghĩa khí, đi theo anh xem như tôi cũng yên tâm.
Tôn Hạo đứng lên nói lời trung thành và nịnh nọt với Trần Lộ Dao. Lúc này Trần Lộ Dao đối mặt với những lời nịnh nọt của Tôn Hạo chỉ gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó hắn dùng giọng nghiền ngẫm nói:
- Tôn Hạo, cậu là khối tài liệu tốt, có cơ hội tôi sẽ thay cậu nói chuyện.
Trần Lộ Dao nói bằng giọng rất thẳng thắn.
- Tôn Hạo, ngày mai tôi và cậu đến phòng làm việc của bí thư Hầu.
Trần Lộ Dao thản nhiên nói làm cho hai mắt Tôn Hạo chợt tỏa sáng.
Sau khi chính thức nhận được lời giúp đỡ của Trần Lộ Dao, Tôn Hạo về nhà mà lật qua lật lại, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Hắn chợt cảm thấy có chút hưng phấn, thế là đánh thức vợ dậy làm vài hoạt động thư giản, dù toàn thân đầm đìa mồ hôi nhưng cảm giác khống chế tất cả trong tay cũng làm cho hắn vui sướng từ tận đáy lòng.
Nhưng nhìn bộ dạng không thỏa mãn của vợ, cuối cùng Tôn Hạo vẫn có chút ảm đạm, cuối cùng mình cũng đã già, nếu không gắng sức một chút, sợ rằng tuyến xe lần cuối cùng này sẽ bị bỏ lỡ.
- Đã đưa tiền đến chưa?
Tôn Hạo nhìn vợ mình rồi trầm giọng nói.
- Đã đưa rồi.
Vợ Tôn Hạo vừa nghe đến chuyện tiền bạc thì đặt mông ngồi dậy, nàng chụp lấy tay của chồng rồi dùng giọng chứng thực hỏi:
- Anh Tôn, anh nói xem việc này có đáng tin không? Chúng ta khổ sở lắm mới dành dụm được năm mươi ngàn, nếu vứt ra ngoài thì em đi tìm ai để lấy lại đây? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của mình.
- Ném ra ngoài? Em cũng không nhìn xem Nham Đống bây giờ là ai, người ta là ông chủ lớn, sẽ vì chút tiền của em mà sáng mắt sao? Nếu không phải người ta có quan hệ tốt với anh, lại xem xét đến tương lai của anh, anh sẽ ném tiền của mình ra sao? Hơn nữa anh đưa tiền cho hắn, còn muốn có được hạng mức cao nhất.
Tôn Hạo đứng lên dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn vợ mình, sau đó trừng mắt nói:
- Thế nào chỉ có năm chục ngàn? Quá ít, em đi tìm cách vay thêm năm chục ngàn nữa, gom sao cho được một trăm ngàn. Cầu đường An Lô là một con gà đẻ trứng vàng, đây là một cơ hội đầu tư một vốn bốn lời, sao em không có ánh mắt chiến lược như vậy nhỉ?
- Nhưng trong nhà chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy.
Dù là phó chủ tịch huyện nhưng Tôn Hạo cũng không phải được ném vào trong thùng gạo, thế cho nên tiền cũng không nhiều. Năm chục ngàn của hắn cũng đều là tiền bán những vật phẩm người ta đến chúc vào dịp tết mà thôi.
- Thì đi mượn, đến nhà chị em mà mượn, đến lúc đó nói cho bọn họ một tiếng là được, còn cái gì mạnh hơn đầu tư làm ăn luôn có lời?
Tôn Hạo trừng mắt nhìn vợ mình, thầm nghĩ mình một người phụ nữ ngốc nghếch không chút khôn khéo như vậy chứ?
Tôn Hạo chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, đồng thời hắn cũng nghĩ xem ngày mai đi theo Trần Lộ Dao đến gặp bí thư Hầu Thiên Đông và nên nói như thế nào cho hay, thế là sáng sớm khi thức dậy thì hai mắt thật sự như tím bầm.
Dù không ngủ ngon nhưng lúc này tinh thần của Tôn Hạo cực kỳ phấn chấn, hắn nghĩ đến chuyện bí thư Hầu Thiên Đông tán thành với ý kiến của mình, như vậy xem như tuyên thệ vị trí trưởng phòng tuyên truyền sẽ là của mình.
Tôn Hạo rửa mặt xong nhưng không ăn sáng, hắn đi làm ngay, mà vợ hắn cũng nhanh chóng đi tìm bạn bè vay mượn tiền bạc dưới sự chỉ bảo của chồng.
- Mau đi mượn tiền, mau lên, nếu Nham Đống đổi ý, như vậy chúng ta mất đi một cơ hội phát tài trăm năm có một.
Trước khi rời khỏi nhà thì Tôn Hạo cũng không quên lớn tiếng nói với vợ mình.
Tôn Hạo đi vào phòng làm việc của mình, hắn phát hiện mình đến sớm, không những cửa phòng làm việc của Hầu Thiên Đông đóng chặt, chính phòng làm việc của Trần Lộ Dao cũng không có ai, cả khu lầu chỉ có phòng làm việc của Hàn Minh Khải đang mở cửa.
"Hàn Minh Khải, hừ hừ!"
Nếu như là trước kia thì Hàn Minh Khải sẽ là một đối tượng để Tôn Hạo thổ lộ tâm tình, thế nhưng không hiểu vì sao lúc này Tôn Hạo chỉ cười lạnh, trong lòng đầy khinh thường. Vì vị trí trưởng phòng tuyên truyền mà Hàn Minh Khải đã làm những gì, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, mà mình làm gì cũng không tránh được đối phương.
Chờ đợi chính là một cảm giác cực kỳ khó chịu, nhưng may mà bí thư Trần Lộ Dao cũng không bắt Tôn Hạo chờ lâu, chỉ một lát sau thì Trần Lộ Dao đã gọi điện thoại đến cho hắn, sau khi đặt điện thoại xuống thì hắn cũng nhanh chóng chạy đến.
Trần Lộ Dao biết rõ ý nghĩ của Tôn Hạo, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Bí thư Hầu bên kia đã lên tiếng, bây giờ chúng ta đi qua.
Hai câu này của Trần Lộ Dao tuy không nhiều nhưng nghe vào tai của Tôn Hạo thật sự giống như âm thanh của tự nhiên. Hắn nhìn Trần Lộ Dao cầm ly trà đi ra ngoài, hắn chợt sinh ra xúc động, hận không thể tiến lên cướp lấy cái ly để chính mình mang đi dùm. Nhưng may mắn là trước đó hắn chợt nhớ mình đường đường là một vị phó chủ tịch huyện, nếu mình làm những việc chỉ dành cho thư ký, sau này sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tốt.
Trần Lộ Dao là người thành tinh, cớ sao không hiểu ý của Tôn Hạo? Lúc này hắn khẽ cười với Tôn Hạo, tỏ vẻ tán thưởng.
Phòng làm việc của Hầu Thiên Đông rõ ràng có mở cửa, thư ký Tiểu Chung thấy Trần Lộ Dao đi đến thì mỉm cười chào hỏi, cũng tự mình tiếp nhận ly nước, sau đó đưa hai người vào trong phòng của bí thư Hầu Thiên Đông.
- Lộ Dao đến rồi à, ngồi đi.
Hầu Thiên Đông đang luyện chữ trên bàn làm việc, tuy chào hỏi với Trần Lộ Dao nhưng tay vẫn không dừng lại.
- Bí thư Hầu, ngài cũng đừng phân tâm, nếu như chữ xấu thì sẽ không biết có bao nhiêu người thương tâm.
Trần Lộ Dao lúc này đã không còn vẻ ngạo nghễ thường thấy, hắn tươi cười đi đến nhìn bí thư Hầu Thiên Đông luyện chữ.
Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu với Trần Lộ Dao, cũng không nói thêm điều gì, nét chữ như rồng bay phượng múa, chỉ sau hai phút thì bốn chữ lớn đã xuất hiện trên giấy.
- Đại triển hồng đồ(Mở kế hoạch lớn), đẹp, bí thư Hầu, chữ của anh thật sự cứng cáp có lực, trách không được hiệp hội thư pháp của thành phố Hồng Ngọc chúng ta lại đặc biệt phát thư mời đến cho anh nhập hội.
Trần Lộ Dao biết rõ chỗ ngứa của Hầu Thiên Đông, thế là thức thời lên tiếng nịnh hót. Hầu Thiên Đông nghe xong tuy không lên tiếng nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ.
Hầu Thiên Đông khẽ cười, lão đặt bút xuống tiếp nhận khăn tay của Tiểu Chung, sau đó nói:
- Tôi chỉ là chút yêu thích cá nhân mà thôi, không thể nào so sánh được với những người chuyên nghiệp. Người ta đưa đến thiếp mời không phải vì nhìn trúng vị trí của tôi sao?
Hầu Thiên Đông tuy nói như vậy nhưng vẻ vui sướng trên mặt lại tăng tiến, lão chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, sau đó cười nói với Tôn Hạo:
- Tôn Hạo, những ngày nay công tác rất tốt, coi như giải quyết một vấn đề khó khăn cho huyện Lô Bắc chúng ta.
Trần Lộ Dao cười hì hì nói:
- Tôn Hạo những ngày qua thật sự đã nghĩ hết biện pháp để xúc tiến huyện Lô Bắc phát triển, nhưng này bí thư Hầu, hình như có người không hài lòng với Tôn Hạo, cố ý ngáng chân ở hạng mục cầu đường An Lô, anh nói xem, đó có phải là bụng dạ hẹp hòi rồi không?
Hầu Thiên Đông vừa nghe thấy cầu đường An Lô thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lão biết rõ mối quan hệ bất hòa giữa Trần Lộ Dao và Vương Tử Quân, cũng rất cố ý đẩy hai người vào thế đối lập. Tuy lão bây giờ còn chưa thăm dò chi tiết về Vương Tử Quân, thế nhưng lão không muốn đắc tội với một cán bộ trẻ vừa có năng lực vừa có lai lịch phi phàm như vậy.
Nhưng Hầu Thiên Đông không muốn đắc tội cũng không cam tâm làm một con rối, Vương Tử Quân là cái gì, dám chống với bí thư huyện ủy như lão sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hầu Thiên Đông là người chấp chưởng một phương, lão cần khống chế quyền lực trong tay của mình. Vương Tử Quân có thể công tác nhưng phải được tiến hành dưới sự quản chế của mình, nếu đối phương đám khiêu chiến quyền uy của mình, muốn làm mình mất đi quyền lực, thế thì dù hắn có hậu trường vững thế nào, cũng không thể tùy ý thích làm gì thì làm. Hầu Thiên Đông có thể trở thành bí thư huyện ủy Lô Bắc, sau lưng lão cũng không phải không có cây lớn chống đỡ.
- Sao vậy?
Hầu Thiên Đông trầm ngâm một chút, lão không hỏi Tôn Hạo mà nhìn sang Trần Lộ Dao.
Trần Lộ Dao ho khan một tiếng, hắn đưa mắt nhìn Tôn Hạo ở sau lưng rồi nói:
- Bí thư Hầu, chuyện này chủ tịch Tôn Hạo biết rõ ràng nhất, tôi chỉ đưa chủ tịch Tôn đến báo cáo với anh mà thôi.
Tôn Hạo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trần Lộ Dao, sau đó lập tức nói ra những lời mình đã suy nghĩ thật kỹ vào tối qua. Đặc biệt khi nói về chuyện em mình muốn rút lui, hắn càng giống như nhập cả thể xác và tinh thần vào lời nói của mình:
- Bí thư Hầu, em của tôi rất kích động, vì vậy tôi ra mặt trấn an cậu ấy, nhưng tôi nói thật, em tôi đầu tư ở đâu thì cũng có ý nghĩ cho quê hương, cậu ấy không phải muốn cầu đường An Lô nhanh chóng thông xe sao? Thương nhân tất nhiên phải suy nghĩ về mình một chút, nhưng bí thư Vương quá hà khắc, thật sự không muốn hợp tác chân thành.
Hầu Thiên Đông cau mày, lão tuy cảm thấy Vương Tử Quân sẽ không thể làm vậy vô duyên vô cớ, nhưng chuyện này cũng là rất lớn, Vương Tử Quân đã có chút lỗ mãng. Lão làm bí thư huyện ủy Lô Bắc đã vài năm, căn bản không có vài người đến đầu tư, bây giờ vất vả lắm mới có một người đi đến, anh ép người ta như vậy sao? Hơn nữa lão đang muốn tổ chức hội nghị tư pháp và khởi công đường An Lô vào cùng một ngày, nếu như trễ nãi thì thật sự là chiến tích của lão sao có thể rơi vào trong mắt bí thư Lưu Canh cho được?
Hầu Thiên Đông có sách lược vừa kéo vừa đánh với Vương Tử Quân, bây giơ thấy Vương Tử Quân từ chối một hạng mục lớn như vậy mà không nói với mình, trong lòng lão có chút tức giận. Đối phương đúng là quá mức, cũng đến lúc gõ đầu Vương Tử Quân được rồi.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 257: Thà làm chó trong quan trường còn hơn làm anh hùng trên thương trường
9.1/10 từ 48 lượt.