Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2493: Vào dòng nước xiết không tiến thì lùi (1)
- Tử Quân, đây là món cá nấu cay mà cháu thích ăn nhất, thím Hai biết cháu sẽ đến nhà dùng cơm, thế nên dùng cả buổi sáng tranh thủ nấu nướng đấy. Vương Giải Phóng chỉ vào món cá giữa bàn rồi cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đối mặt với sự tiếp đãi thịnh tình của Vương Giải Phóng mà có chút thất lạc. Hắn biết rõ dựa theo địa vị của mình hiện tại, trong mắt Nhị thúc thì một đứa cháu như mình căn bản là khách quý.
- Tử Quân, ông tuy mất sớm nhưng chú tin tưởng với địa vị của cháu ngày hôm nay, ông nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối. Vương Giải Phóng uống một ngụm rượu mà hai mắt có hơi lòe loẹt: - Bây giờ ở tỉnh Chiết Giang có nhiều người cho rằng cháu là người tương lai vô hạn.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn cúi đầu ăn, lúc này mới lên tiếng: - Hy vọng lớn nhất của ông nội chính là người nhà luôn được bình an.
- Đúng, bình an là hạnh phúc, cả nhà chúng ta cùng cạn ly. Vương Giải Phóng nâng ly rượu lên nói với mọi người trên bàn cơm.
Trình Di lúc này nâng ly mà gương mặt có hơi đỏ bừng. Lúc này nàng có chút kích động, người nhà dùng cơm như vậy căn bản rất ấm áp.
Tuy lúc này người lên tiếng chủ yếu trên bàn cơm chính là bác trai của Trình Di, thế nhưng lực chú ý của Trình Di chủ yếu đặt lên người đàn ông gần bốn mươi tuổi là Vương Tử Quân. Địa vị của người này quá cao, hơn nữa lại quá trẻ tuổi, điều này làm cho nàng cực kỳ giật mình, đối mặt với người này làm cho nàng sinh ra cảm giác tiến lùi mất tự nhiên.
Người này ăn nói rất nho nhã lễ độ, sau khi bác trai giới thiệu thì còn gật đầu cười, gọi mình là em. Giọng điệu và cách xưng hô của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trình Di cảm thấy đáy lòng mình mềm nhũn.
Trình Di rất muốn nói vài lời với người anh này, thế nhưng đáng tiếc chính mình bình thường là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác như lưỡi mọc kén, muốn nói gì cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ sợ người ta sẽ xem thường mình.
May mà người kia cũng không ngại cách ăn nói lắp bắp của mình, hơn nữa chỉ cần mình lên tiếng thì tỏ ra chú ý lắng nghe. Nếu như là người bình thường tỏ ra như vậy thì Trình Di nhất định sẽ cho rằng người ta có ý với mình, nhưng người đàn ông này lại làm cho nàng không dám sinh ra ý nghĩ lỗ mãng.
Trong cảm giác của Trình Di thì người đàn ông này căn bản là ánh trăng trên bầu trời, chính mình căn bản chỉ là một ngôi sao nhỏ xíu mà thôi.
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Giải Phóng cười nói với Vương Tử Quân; - Tử Quân, chú có được loại trà khá ngon, cháu là cao thủ thưởng thức trà, chú cũng muốn chiêu đãi cháu một chút.
Vương Tử Quân biết rõ Vương Giải Phóng mời mình uống trà là giả, chủ yếu là muốn nói chuyện. Chính mình cũng có chuyện cần nói với Vương Giải Phóng, thế là hắn thuận thế đứng lên nói: - Tốt quá, cháu cũng muốn thưởng thức trà ngon của chú.
Vương Tử Quân đã không ít lần đến phòng làm việc của Vương Giải Phóng, lần này hắn đến thì bên trong cũng không có sắp xếp gì khác, chỉ là trong phòng có thêm một bức tranh thư pháp. Vương Tử Quân cảm thấy đó cũng không phải là bút tích của nhà thư pháp danh tiếng, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho người ta không khỏi sinh ra nhiều cảm nghĩ, đó là bốn chữ: Long Bàng Hổ Cứ.
Bốn chữ kia cực kỳ cứng cáp có lực, tuy không phải là của danh gia thế nhưng cũng xem như có công lực.
- Tử Quân, đây là bức thư pháp mà anh Triệu cho chú, anh ấy biết chú là người thích thư pháp, hai ngày trước đã viết bộ chữ này cho chú. Chú thấy nó khá đẹp nên treo trong phòng. Vương Giải Phóng thấy Vương Tử Quân nhìn bức thư pháp trong phòng của mình, thế là không khỏi có vài phần toan tính.
Vương Giải Phóng nhìn bộ dạng kiên trì của Vương Tử Quân, lão cũng đành phải đưa dụng cụ pha trà cho hắn. Sau khi Vương Tử Quân pha trà xong, Vương Giải Phóng cũng không khỏi tìm chuyện nói: - Nghe Tử Hoa nói cháu đi đến thăm cô giáo của mình phải không? Chị ấy bị bệnh gì vậy?
Vương Tử Quân buông ly trà rồi trầm giọng nói: - Cô của cháu bị ung thư.
- Ôi. Vương Giải Phóng thở dài rồi lập tức nói: - Chuyện chữa bệnh thì chúng ta không giúp được, thế nhưng có thể giúp được những chuyện nhỏ nhặt khác. Cô giáo của cháu ở bệnh viện nào, nếu như cháu không thích hợp chào hỏi, chú sẽ ra mặt cho.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng rồi nói: - Cám ơn chú, khi cháu đến đã bắt chuyện rồi.
- À, vậy thì tốt, khi nào chú có thời gian thì cũng đi qua xem. Vương Giải Phóng nói rồi nhận lấy ly trà từ trên tay Vương Tử Quân.'
Vương Tử Quân biết rõ bí thư Trình trong miệng Vương Giải Phóng chính là phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, hắn biết vị phó bí thư này sắp được điều động đến cương vị trọng yếu khác, thế là cười nói: - Điều này cháu biết rõ.
- Hai ngày trước hai vị lãnh đạo tỉnh ủy có đến tìm chú trò chuyện, hy vọng chú có thể tiếp nhận trọng trách của bí thư Trình. Vẻ mặt Vương Giải Phóng càng thêm thoải mái tự nhiên.
Lúc này tâm tư của Vương Tử Quân liên tục thay đổi, trước khi đến hắn còn nghĩ xem nên bàn với Vương Giải Phóng thế nào, bây giờ nghe lời nói của Vương Giải Phóng, rõ ràng là muốn tiến lên. Vương Tử Quân cũng không bất ngờ với suy nghĩ này của Vương Giải Phóng, dù sao thì trong quan trường cũng không có mấy người không có ý nghĩ tiến lên.
Vương Giải Phóng hầu như chiếm tất cả thiên thời địa lợi ở Chiết Giang, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thế nhưng mình lần này đến cũng là vì bàn về chuyện này.
Vương Tử Quân biết rõ Vương Giải Phóng nói hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy nói vài lời giúp đỡ, đây căn bản chỉ là một loại lý do, nếu như các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Chiết Giang thật sự giúp đỡ Vương Giải Phóng, như vậy tin đồn về phong cách công tác quá bá đạo của Vương Giải Phóng cũng không lan truyền rộng rãi như vậy.
Mặc dù Vương Tử Quân chỉ nghe qua một vài tin tức đánh giá về Vương Giải Phóng, thế nhưng dù sao đó cũng là tin tức lan truyền trên giới lãnh đạo cao tầng. Những tin tức kia chưa hẳn là thật, thế nhưng độ tin cậy của nó cũng là tương đối cao.
Bí Thư Trùng Sinh
Vương Tử Quân đối mặt với sự tiếp đãi thịnh tình của Vương Giải Phóng mà có chút thất lạc. Hắn biết rõ dựa theo địa vị của mình hiện tại, trong mắt Nhị thúc thì một đứa cháu như mình căn bản là khách quý.
- Tử Quân, ông tuy mất sớm nhưng chú tin tưởng với địa vị của cháu ngày hôm nay, ông nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối. Vương Giải Phóng uống một ngụm rượu mà hai mắt có hơi lòe loẹt: - Bây giờ ở tỉnh Chiết Giang có nhiều người cho rằng cháu là người tương lai vô hạn.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn cúi đầu ăn, lúc này mới lên tiếng: - Hy vọng lớn nhất của ông nội chính là người nhà luôn được bình an.
- Đúng, bình an là hạnh phúc, cả nhà chúng ta cùng cạn ly. Vương Giải Phóng nâng ly rượu lên nói với mọi người trên bàn cơm.
Trình Di lúc này nâng ly mà gương mặt có hơi đỏ bừng. Lúc này nàng có chút kích động, người nhà dùng cơm như vậy căn bản rất ấm áp.
Tuy lúc này người lên tiếng chủ yếu trên bàn cơm chính là bác trai của Trình Di, thế nhưng lực chú ý của Trình Di chủ yếu đặt lên người đàn ông gần bốn mươi tuổi là Vương Tử Quân. Địa vị của người này quá cao, hơn nữa lại quá trẻ tuổi, điều này làm cho nàng cực kỳ giật mình, đối mặt với người này làm cho nàng sinh ra cảm giác tiến lùi mất tự nhiên.
Người này ăn nói rất nho nhã lễ độ, sau khi bác trai giới thiệu thì còn gật đầu cười, gọi mình là em. Giọng điệu và cách xưng hô của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trình Di cảm thấy đáy lòng mình mềm nhũn.
Trình Di rất muốn nói vài lời với người anh này, thế nhưng đáng tiếc chính mình bình thường là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác như lưỡi mọc kén, muốn nói gì cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ sợ người ta sẽ xem thường mình.
May mà người kia cũng không ngại cách ăn nói lắp bắp của mình, hơn nữa chỉ cần mình lên tiếng thì tỏ ra chú ý lắng nghe. Nếu như là người bình thường tỏ ra như vậy thì Trình Di nhất định sẽ cho rằng người ta có ý với mình, nhưng người đàn ông này lại làm cho nàng không dám sinh ra ý nghĩ lỗ mãng.
Trong cảm giác của Trình Di thì người đàn ông này căn bản là ánh trăng trên bầu trời, chính mình căn bản chỉ là một ngôi sao nhỏ xíu mà thôi.
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Giải Phóng cười nói với Vương Tử Quân; - Tử Quân, chú có được loại trà khá ngon, cháu là cao thủ thưởng thức trà, chú cũng muốn chiêu đãi cháu một chút.
Vương Tử Quân biết rõ Vương Giải Phóng mời mình uống trà là giả, chủ yếu là muốn nói chuyện. Chính mình cũng có chuyện cần nói với Vương Giải Phóng, thế là hắn thuận thế đứng lên nói: - Tốt quá, cháu cũng muốn thưởng thức trà ngon của chú.
Vương Tử Quân đã không ít lần đến phòng làm việc của Vương Giải Phóng, lần này hắn đến thì bên trong cũng không có sắp xếp gì khác, chỉ là trong phòng có thêm một bức tranh thư pháp. Vương Tử Quân cảm thấy đó cũng không phải là bút tích của nhà thư pháp danh tiếng, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho người ta không khỏi sinh ra nhiều cảm nghĩ, đó là bốn chữ: Long Bàng Hổ Cứ.
Bốn chữ kia cực kỳ cứng cáp có lực, tuy không phải là của danh gia thế nhưng cũng xem như có công lực.
- Tử Quân, đây là bức thư pháp mà anh Triệu cho chú, anh ấy biết chú là người thích thư pháp, hai ngày trước đã viết bộ chữ này cho chú. Chú thấy nó khá đẹp nên treo trong phòng. Vương Giải Phóng thấy Vương Tử Quân nhìn bức thư pháp trong phòng của mình, thế là không khỏi có vài phần toan tính.
Vương Giải Phóng nhìn bộ dạng kiên trì của Vương Tử Quân, lão cũng đành phải đưa dụng cụ pha trà cho hắn. Sau khi Vương Tử Quân pha trà xong, Vương Giải Phóng cũng không khỏi tìm chuyện nói: - Nghe Tử Hoa nói cháu đi đến thăm cô giáo của mình phải không? Chị ấy bị bệnh gì vậy?
Vương Tử Quân buông ly trà rồi trầm giọng nói: - Cô của cháu bị ung thư.
- Ôi. Vương Giải Phóng thở dài rồi lập tức nói: - Chuyện chữa bệnh thì chúng ta không giúp được, thế nhưng có thể giúp được những chuyện nhỏ nhặt khác. Cô giáo của cháu ở bệnh viện nào, nếu như cháu không thích hợp chào hỏi, chú sẽ ra mặt cho.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng rồi nói: - Cám ơn chú, khi cháu đến đã bắt chuyện rồi.
- À, vậy thì tốt, khi nào chú có thời gian thì cũng đi qua xem. Vương Giải Phóng nói rồi nhận lấy ly trà từ trên tay Vương Tử Quân.'
Vương Tử Quân biết rõ bí thư Trình trong miệng Vương Giải Phóng chính là phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, hắn biết vị phó bí thư này sắp được điều động đến cương vị trọng yếu khác, thế là cười nói: - Điều này cháu biết rõ.
- Hai ngày trước hai vị lãnh đạo tỉnh ủy có đến tìm chú trò chuyện, hy vọng chú có thể tiếp nhận trọng trách của bí thư Trình. Vẻ mặt Vương Giải Phóng càng thêm thoải mái tự nhiên.
Lúc này tâm tư của Vương Tử Quân liên tục thay đổi, trước khi đến hắn còn nghĩ xem nên bàn với Vương Giải Phóng thế nào, bây giờ nghe lời nói của Vương Giải Phóng, rõ ràng là muốn tiến lên. Vương Tử Quân cũng không bất ngờ với suy nghĩ này của Vương Giải Phóng, dù sao thì trong quan trường cũng không có mấy người không có ý nghĩ tiến lên.
Vương Giải Phóng hầu như chiếm tất cả thiên thời địa lợi ở Chiết Giang, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thế nhưng mình lần này đến cũng là vì bàn về chuyện này.
Vương Tử Quân biết rõ Vương Giải Phóng nói hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy nói vài lời giúp đỡ, đây căn bản chỉ là một loại lý do, nếu như các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Chiết Giang thật sự giúp đỡ Vương Giải Phóng, như vậy tin đồn về phong cách công tác quá bá đạo của Vương Giải Phóng cũng không lan truyền rộng rãi như vậy.
Mặc dù Vương Tử Quân chỉ nghe qua một vài tin tức đánh giá về Vương Giải Phóng, thế nhưng dù sao đó cũng là tin tức lan truyền trên giới lãnh đạo cao tầng. Những tin tức kia chưa hẳn là thật, thế nhưng độ tin cậy của nó cũng là tương đối cao.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 2493: Vào dòng nước xiết không tiến thì lùi (1)
9.1/10 từ 48 lượt.