Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2351: Tôi không ký điều ước bất đắc dĩ (1)
Sau khi chia tay Văn Thành Đồ ở khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân cũng không lập tức bỏ đi ngay. Sau những ngày Văn Thành Đồ đến Mật Đông, Vương Tử Quân luôn quan sát người này, hắn tuy không thích hành vi của Văn Thành Đồ, thế nhưng cũng không phải là đối địch.
Cũng không phải không thể hợp tác với Văn Thành Đồ, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn ký một hiệp ước bất đắc dĩ. Văn Thành Đồ tự cho rằng đã nhìn thấy nhược điểm của mình, cũng chuẩn bị chờ lúc mình yếu thế để tiến lên, tính toán này của Văn Thành Đồ thì sao Vương Tử Quân có thể để cho đối phương dễ dàng thực hiện được.
Làm người đôi khi cũng phải nhìn cho đủ.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi Vương Tử Quân đẩy cửa phòng, Sầm Vật Cương đang ngồi chờ bên trong, khi thấy hắn đi đến thì trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, thượng cấp rất xem trọng phương diện quỹ đất để đó không được sử dụng đúng mục đích, chúng ta cần phải dẫn đầu mở rộng và khai triển công tác truy cứu, cần phải điều tra thật nghiêm không nuông chiều những hành vi kia. Đồng thời tôi cũng đã nhìn qua báo cáo về phương diện chỉnh đốn khu quy hoạch của ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là rất tốt.
- Cứ dựa theo trình tự mà chấp hành. Sầm Vật Cương giống như tăng thêm độ nặng trong lời nói của mình.
Phương án chinh đốn đầu tiên của ủy ban nhân dân tỉnh chính là tự kiểm tra và truy cứu, giai đoạn này có thời gian hai mươi ngày, để cho các thành phố trong tỉnh có cơ hội sửa đổi.
Hai mươi ngày trôi qua rất nhanh, đến ngày cuối cùng đã có báo cáo của các thành phố trong tỉnh. Sáng sớm Triệu Hiểu Bạch đã thông báo cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thu đủ những tài liệu kia, sau đó đưa đến phòng làm việc của mình.
Nhưng khi Triệu Hiểu Bạch xem xong tư liệu thì lại hít vào một hơi thật sâu. Tuy trong báo cáo của các thành phố thì đều xảy ra không ít vấn đề, thế nhưng đây chỉ là vấn đề thông thường, rất khó tránh khỏi. Còn đối với các vấn đề chủ yếu của khu quy hoạch, hơn nữa còn có phương diện chỉnh đốn và sửa đổi như thế nào, căn bản không được đề cập đến phương diện thu hồi lại quỹ đất.
Nếu chỉ là một thành phố như vậy thì không có gì là kỳ quái, thế nhưng hầu như các địa phương đều là như vậy, điều này là một điềm báo không tốt. Điều này nói rõ một việc, đó là các thành phố trong tỉnh căn bản có tâm tình mâu thuẫn với công tác này.
Triệu Hiểu Bạch lúc này đã có thói quen tự suy xét vấn đề, đứng trên vị trí của các vị lãnh đạo thành phố, khu quy hoạchc ăn bản là trọng điểm công tác của bọn họ, cũng có thể là địa phương làm nổi bật thành tích của chính mình. Tất nhiên sự việc này diễn ra, bọn họ căn bản không muốn ngay lập tức ném đi thành tích của mình, thế nên đại đa số đều chỉ đứng nhìn mà thôi.
Nếu như tuyến trên thả lỏng một chút, như vậy bọn họ sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra.
Nhưng chủ tịch Vương căn bản phí nhiều tâm lực để thúc đẩy sự kiện này, bây giờ gặp phải cục diện như vậy, căn bản là trở ngại công tác của chủ tịch Vương. Nếu như có người mở miệng nói ra điều gì đó...
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Triệu Hiểu Bạch nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó cầm theo các tài liệu trên bàn đi ra ngoài. Dù thế nào thì cũng phải báo cáo cho chủ tịch Vương rồi nói sau.
Vương Tử Quân đang đọc văn kiện chợt thấy Triệu Hiểu Bạch đi vào, hắn cười nói: - Hiểu Bạch, lần trước cậu còn xin tôi được nghỉ một ngày để đi dạo cùng vợ, sao đã lâu như vậy còn chưa chịu xuất hành?
Triệu Hiểu Bạch thật ra đã rất muốn xin nghỉ, thế nhưng vì Vương Tử Quân quá bận, thế nên hắn cũng không có ý xin nghỉ. Cũng vì chuyện này mà hắn căn bản bị vợ oán trách.
Nếu như là lúc khác thì Triệu Hiểu Bạch sẽ vui mừng như điên, thế nhưng bây giờ hắn nhìn những tài liệu trong tay rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi đã sớm chuẩn bị xong, nhưng dạo này đơn vị của vợ tôi có hơi bận.
- Chủ tịch Vương, đây là báo cáo tình huống của các thành phố. Triệu Hiểu Bạch nói rồi đưa tài liệu trong tay đến cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận tài liệu đặt lên mặt bàn, sau đó hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Cậu đã xem qua chưa?
- Tôi đã xem qua rồi. Vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch dần trở nên nghiêm túc.
- Có phải tất cả các tài liệu đều dài liên miên bất tận, nhìn qua giống như kiểm tra được không ít vấn đề, thế nhưng thực tế căn bản không có chuyện chỉnh hợp và xử lý các vấn đề gân cốt hay không? Vương Tử Quân chợt nở nụ cười lạnh.
Triệu Hiểu Bạch gật đầu nói: - Chủ tịch Vương, căn bản là những tài liệu kia đều là như vậy.
- Cậu cảm thấy vấn đề này như thế nào? Vương Tử Quân đã sớm có dự đoán về phương diện này, hắn nghe xong câu trả lờ của Triệu Hiểu Bạch, thế là muốn sinh ra ý nghĩ thăm dò thư ký của mình. Bây giờ Triệu Hiểu Bạch đã là đối tượng được hắn bồi dưỡng, rất nhiều chuyện cũng cần phải nhắc nhở một chút.
Khi Triệu Hiểu Bạch xem ra những tài liệu kia cũng có suy nghĩ về vấn đề này, vì vậy cũng không quá sợ hãi với câu hỏi của Vương Tử Quân. Hắn suy nghĩ giây lát rồi mới nói: - Chủ tịch Vương, phía dưới như vậy thì tôi cảm thấy bọn họ đan tự lo nghĩ cho chuyện của mình. Dù sao thì khu quy hoạch căn bản rất quan trọng đối với các thành phố, có liên quan trực tiếp đến thành tích của bọn họ, bọn họ cũng không muốn xóa bỏ. Tôi cảm thấy lúc này tuyến tỉnh cần làm chính là chứng thực công tác này, phải điều động tổ điều tra, căn bản tiến hành điều tra rõ ràng, dùng những căn cứ chính xác và thiết thực để tiến hành chỉnh đốn triệt để những vấn đề lớn đang tồn tại trong các khu quy hoạch.
- Nên điều tra như thế nào? Ai là người điều tra? Vương Tử Quân hỏi đến nước này thì Triệu Hiểu Bạch hiểu rõ lãnh đạo đang khảo nghiệm mình. Hắn do dự giây lát, sau đó mới nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy tổ điều tra phải là liên hợp giữa văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, mặt trận tổ quốc tỉnh, hội đồng nhân dân tỉnh, cùng nhau xuống địa phương kiểm tra xử lý. Chúng ta cần xâm nhập đến tất cả thành phố trong tỉnh, chỉ cần mục tiêu rõ ràng và có biện pháp đắc lực thì nhất định sẽ có hiệu quả.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Triệu Hiểu Bạch, thế là hắn khẽ cười, thế nhưng cũng không có lời bình về câu nói của Triệu Hiểu Bạch là đúng hay sai.
Triệu Hiểu Bạch đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rất nghi vấn, đó là những lời vừa rồi của mình có làm cho chủ tịch Vương thỏa mãn hay không?
Khi Vương Tử Quân đang xem báo cáo từ các thành phố gửi lên cho tuyến tỉnh, lúc này Sầm Vật Cương cũng nhận được báo cáo này từ trong tay Phương Anh Hồ. Sau khi xem xong hai trang giấy thì hai hàng chân mày của Sầm Vật Cương không khỏi cau lại.
- Thư ký trưởng, bọn họ thật sự rất biết cách báo cáo. Sầm Vật Cương đặt tài liệu lên mặt bàn rồi lạnh giọng nói.
Bí Thư Trùng Sinh
Cũng không phải không thể hợp tác với Văn Thành Đồ, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn ký một hiệp ước bất đắc dĩ. Văn Thành Đồ tự cho rằng đã nhìn thấy nhược điểm của mình, cũng chuẩn bị chờ lúc mình yếu thế để tiến lên, tính toán này của Văn Thành Đồ thì sao Vương Tử Quân có thể để cho đối phương dễ dàng thực hiện được.
Làm người đôi khi cũng phải nhìn cho đủ.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Khi Vương Tử Quân đẩy cửa phòng, Sầm Vật Cương đang ngồi chờ bên trong, khi thấy hắn đi đến thì trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, thượng cấp rất xem trọng phương diện quỹ đất để đó không được sử dụng đúng mục đích, chúng ta cần phải dẫn đầu mở rộng và khai triển công tác truy cứu, cần phải điều tra thật nghiêm không nuông chiều những hành vi kia. Đồng thời tôi cũng đã nhìn qua báo cáo về phương diện chỉnh đốn khu quy hoạch của ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản là rất tốt.
- Cứ dựa theo trình tự mà chấp hành. Sầm Vật Cương giống như tăng thêm độ nặng trong lời nói của mình.
Phương án chinh đốn đầu tiên của ủy ban nhân dân tỉnh chính là tự kiểm tra và truy cứu, giai đoạn này có thời gian hai mươi ngày, để cho các thành phố trong tỉnh có cơ hội sửa đổi.
Hai mươi ngày trôi qua rất nhanh, đến ngày cuối cùng đã có báo cáo của các thành phố trong tỉnh. Sáng sớm Triệu Hiểu Bạch đã thông báo cho văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thu đủ những tài liệu kia, sau đó đưa đến phòng làm việc của mình.
Nhưng khi Triệu Hiểu Bạch xem xong tư liệu thì lại hít vào một hơi thật sâu. Tuy trong báo cáo của các thành phố thì đều xảy ra không ít vấn đề, thế nhưng đây chỉ là vấn đề thông thường, rất khó tránh khỏi. Còn đối với các vấn đề chủ yếu của khu quy hoạch, hơn nữa còn có phương diện chỉnh đốn và sửa đổi như thế nào, căn bản không được đề cập đến phương diện thu hồi lại quỹ đất.
Nếu chỉ là một thành phố như vậy thì không có gì là kỳ quái, thế nhưng hầu như các địa phương đều là như vậy, điều này là một điềm báo không tốt. Điều này nói rõ một việc, đó là các thành phố trong tỉnh căn bản có tâm tình mâu thuẫn với công tác này.
Triệu Hiểu Bạch lúc này đã có thói quen tự suy xét vấn đề, đứng trên vị trí của các vị lãnh đạo thành phố, khu quy hoạchc ăn bản là trọng điểm công tác của bọn họ, cũng có thể là địa phương làm nổi bật thành tích của chính mình. Tất nhiên sự việc này diễn ra, bọn họ căn bản không muốn ngay lập tức ném đi thành tích của mình, thế nên đại đa số đều chỉ đứng nhìn mà thôi.
Nếu như tuyến trên thả lỏng một chút, như vậy bọn họ sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra.
Nhưng chủ tịch Vương căn bản phí nhiều tâm lực để thúc đẩy sự kiện này, bây giờ gặp phải cục diện như vậy, căn bản là trở ngại công tác của chủ tịch Vương. Nếu như có người mở miệng nói ra điều gì đó...
Trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, Triệu Hiểu Bạch nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó cầm theo các tài liệu trên bàn đi ra ngoài. Dù thế nào thì cũng phải báo cáo cho chủ tịch Vương rồi nói sau.
Vương Tử Quân đang đọc văn kiện chợt thấy Triệu Hiểu Bạch đi vào, hắn cười nói: - Hiểu Bạch, lần trước cậu còn xin tôi được nghỉ một ngày để đi dạo cùng vợ, sao đã lâu như vậy còn chưa chịu xuất hành?
Triệu Hiểu Bạch thật ra đã rất muốn xin nghỉ, thế nhưng vì Vương Tử Quân quá bận, thế nên hắn cũng không có ý xin nghỉ. Cũng vì chuyện này mà hắn căn bản bị vợ oán trách.
Nếu như là lúc khác thì Triệu Hiểu Bạch sẽ vui mừng như điên, thế nhưng bây giờ hắn nhìn những tài liệu trong tay rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, tôi đã sớm chuẩn bị xong, nhưng dạo này đơn vị của vợ tôi có hơi bận.
- Chủ tịch Vương, đây là báo cáo tình huống của các thành phố. Triệu Hiểu Bạch nói rồi đưa tài liệu trong tay đến cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận tài liệu đặt lên mặt bàn, sau đó hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Cậu đã xem qua chưa?
- Tôi đã xem qua rồi. Vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch dần trở nên nghiêm túc.
- Có phải tất cả các tài liệu đều dài liên miên bất tận, nhìn qua giống như kiểm tra được không ít vấn đề, thế nhưng thực tế căn bản không có chuyện chỉnh hợp và xử lý các vấn đề gân cốt hay không? Vương Tử Quân chợt nở nụ cười lạnh.
Triệu Hiểu Bạch gật đầu nói: - Chủ tịch Vương, căn bản là những tài liệu kia đều là như vậy.
- Cậu cảm thấy vấn đề này như thế nào? Vương Tử Quân đã sớm có dự đoán về phương diện này, hắn nghe xong câu trả lờ của Triệu Hiểu Bạch, thế là muốn sinh ra ý nghĩ thăm dò thư ký của mình. Bây giờ Triệu Hiểu Bạch đã là đối tượng được hắn bồi dưỡng, rất nhiều chuyện cũng cần phải nhắc nhở một chút.
Khi Triệu Hiểu Bạch xem ra những tài liệu kia cũng có suy nghĩ về vấn đề này, vì vậy cũng không quá sợ hãi với câu hỏi của Vương Tử Quân. Hắn suy nghĩ giây lát rồi mới nói: - Chủ tịch Vương, phía dưới như vậy thì tôi cảm thấy bọn họ đan tự lo nghĩ cho chuyện của mình. Dù sao thì khu quy hoạch căn bản rất quan trọng đối với các thành phố, có liên quan trực tiếp đến thành tích của bọn họ, bọn họ cũng không muốn xóa bỏ. Tôi cảm thấy lúc này tuyến tỉnh cần làm chính là chứng thực công tác này, phải điều động tổ điều tra, căn bản tiến hành điều tra rõ ràng, dùng những căn cứ chính xác và thiết thực để tiến hành chỉnh đốn triệt để những vấn đề lớn đang tồn tại trong các khu quy hoạch.
- Nên điều tra như thế nào? Ai là người điều tra? Vương Tử Quân hỏi đến nước này thì Triệu Hiểu Bạch hiểu rõ lãnh đạo đang khảo nghiệm mình. Hắn do dự giây lát, sau đó mới nói: - Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy tổ điều tra phải là liên hợp giữa văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, mặt trận tổ quốc tỉnh, hội đồng nhân dân tỉnh, cùng nhau xuống địa phương kiểm tra xử lý. Chúng ta cần xâm nhập đến tất cả thành phố trong tỉnh, chỉ cần mục tiêu rõ ràng và có biện pháp đắc lực thì nhất định sẽ có hiệu quả.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Triệu Hiểu Bạch, thế là hắn khẽ cười, thế nhưng cũng không có lời bình về câu nói của Triệu Hiểu Bạch là đúng hay sai.
Triệu Hiểu Bạch đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rất nghi vấn, đó là những lời vừa rồi của mình có làm cho chủ tịch Vương thỏa mãn hay không?
Khi Vương Tử Quân đang xem báo cáo từ các thành phố gửi lên cho tuyến tỉnh, lúc này Sầm Vật Cương cũng nhận được báo cáo này từ trong tay Phương Anh Hồ. Sau khi xem xong hai trang giấy thì hai hàng chân mày của Sầm Vật Cương không khỏi cau lại.
- Thư ký trưởng, bọn họ thật sự rất biết cách báo cáo. Sầm Vật Cương đặt tài liệu lên mặt bàn rồi lạnh giọng nói.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 2351: Tôi không ký điều ước bất đắc dĩ (1)
9.1/10 từ 48 lượt.