Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2277: Kết quả chỉ hươu bảo ngựa (2)
Mang tiếng là nói chuyện thế nhưng vẫn là một luận điệu cũ rích xưa nay, đó là Triệu Tuyết Hoa hỏi và Mạc Tiểu Bắc đáp lời. Sau khi kết hôn cả chục năm thì Mạc Tiểu Bắc chậm rãi hòa tan vào gia đình này, thế cho nên bây giờ trả lời câu hỏi của mẹ chồng cực kỳ có bài bản.
- Ôi, mẹ, chúng con đã đi máy bay đường dài, đã đói lắm rồi, mẹ chuẩn bị món gì ngon vậy? Bây giờ dọn lên dùng luôn đi. Lúc này Vương Tử Quân không còn chút phong thái của một vị chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng phàn nàn giống như một đứa bé.
Triệu Tuyết Hoa vỗ vỗ đầu nói: - À, xem kìa, vui vẻ mà quên mất các con chưa ăn cơm. Chờ chút nữa, nửa giờ sau là chúng ta có thể dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong mắt có vài phần tình cảm dịu dàng. Vương Tử Quân cũng hiểu ý vợ, hắn khẽ cười.
Khi hai người dùng ánh mắt đưa tình nhìn nhau thì tiếng chuông cửa vang lên, nửa phút sau chị Trần là người phụ trách các công tác trong nhà đi vào nói với Triệu Tuyết Hoa: - Dì Triệu, có vài người nói là đến từ Vương Gia Câu, bọn họ muốn tìm thủ trưởng.
"Vương Gia Câu?" Triệu Tuyết Hoa có chút sững sốt, nhưng Vương Tử Quân lại biết Vương Gia Câu là ở nơi nào. Đó là quê nhà của lão Vương gia, năm xưa Vương lão gia tử lớn lên ở nơi này. Tuy Vương gia căn bản không còn thân thích gì ở nơi đây, thế nhưng dù thế nào thì đó vẫn là quê hương.
- Mẹ, quê của nhà ta là ở Vương Gia Câu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghi hoặc của mẹ thì cười nói.
- Con nói xem có nên gặp không? Triệu Tuyết Hoa căn bản không có ý nghĩ gì ở phương diện này, dù sao thì Vương Quang Vinh luôn yêu cầu bà ở nhà làm nội trợ cho tốt, những gì không quan tâm thì đừng nên quan tâm.
Vương Tử Quân cười nói: - Người dưới quê đến thì sao không gặp được?
Tuy Vương Tử Quân đã nhiều năm chưa về Vương Gia Câu, thế nhưng đó vẫn là quê hương mà Vương gia không thể vứt bỏ. Nếu không gặp mặt người dưới quê, chưa nói đến người trong thôn, chỉ sợ cả huyện cũng nói Vương gia coi thường người dưới quê.
- Mẹ, ngài không cần xen vào, con sẽ phụ trách tiếp đãi. Vương Tử Quân biết mẹ mình không thích tiếp xúc với người xa lạ, thế nên hắn chủ động ôm đồm sự việc lên người mình.
Vương Tử Quân đi ra phòng khách thì thấy có vài người đang đứng trong sân, tuy bọn họ đứng chung một chỗ với nhau thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn qua và phân biệt được nhiều thứ. Ba người đàn ông đứng bên trái căn bản là từ quê lên, tuy trang phục rất quy củ thế nhưng khí chất thuần phác trên người căn bản không thể che giấu được.
Có hai người đứng bên cạnh ba người đàn ông kia, nhìn cách ăn mặc thì thấy giống cán bộ địa phương. Nhưng cũng không quản bọn họ là ai và có thân phận thế nào, bây giờ vẻ mặt của bọn họ có chút quẫn bách.
Khi Vương Tử Quân đi ra thì ba người đàn ông lớn tuổi không nói gì, thế nhưng hai người giống như cán bộ địa phương lại chủ động mở miệng. Một người dáng vẻ hơi thấp tự xưng là bí thư huyện Nhâm Chính Thịnh, một người cao gầy còn lại là chủ tịch huyện, tên là Lộ Đính Hồ.
Hai người kia nhìn Vương Tử Quân đang còn rất trẻ thì vẻ mặt đã khôi phục lại chút tự nhiên, thế nhưng dù là tự nhiên thì vẫn có vài phần kính sợ.
- Huynh đệ Quang Vinh của tôi có...Có ở nhà không? Một người đàn ông lớn tuổi nhất mang theo khẩu âm địa phương hỏi Vương Tử Quân. Một câu nói này căn bản kéo gần Vương Tử Quân và nhóm người này lại, Vương Quang Vinh là người có địa vị cao, chỉ sợ nhiều năm rồi chưa được người ta gọi thế này bao giờ?
Sau khi tự giới thiệu thì Vương Tử Quân mới biết ông lão này là một người bác của mình, tuy đã lớn tuổi thế nhưng nói về vai về lại ngang hàng với Vương Quang Vinh, tên là Vương Sinh Lĩnh.
Đời này Vương Tử Quân căn bản không nghiên cứu sâu về vai vế trong họ nhà mình, nhưng đời trước hắn phát triển thất ý cũng từng bỏ tâm tư nghiên cứu gia phả Vương gia, biết rõ các vai vế trong họ nhà mình.
Lộ Đính Hồ nghe Vương Sinh Lĩnh lên tiếng thì không khỏi có chút nhíu mày. Trước khi đến thì bọn họ đã bàn bạc với nhau rất rõ ràng, đã sớm chuẩn bị nên nói những gì, thế nhưng bây giờ sao Vương Sinh Lĩnh lại gọi tên riêng của lãnh đạo như vậy?
Nhưng lúc này đứng trước mặt người nhà Vương gia thì Lộ Đính Hồ căn bản không dám nói gì hơn, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thoáng qua Vương Sinh Lĩnh mà thôi.
- Bác Sinh Lĩnh, bố cháu hôm nay có chuyện, khả năng không về nhà được. Vương Tử Quân cười cười nói với vị trưởng bối nhà mình rồi khẽ nói.
Vương Quang Vinh không có ở nhà, điều này không khỏi làm cho Vương Sinh Lĩnh không biết làm sao cho phải. Dựa theo quy củ nông thôn, đến nhà không tìm được người thì phải rời đi. Nhưng lần này lão đi theo hai vị lãnh đạo huyện đến nơi này, theo lời của lãnh đạo huyện thì không làm xong sẽ không thể đi đâu được.
- Bác Sinh Lĩnh, chú Sinh Khuê, anh Giang Tử, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phòng ngồi một chút. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút xấu hổ của những người dưới quê, hắn tranh thủ thời gian cười mời khách.
Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ cũng không dám coi thường con trai của Vương Quang Vinh, dù sao thì vị trí của người ta cũng là quá cao. Tuy Vương Quang Vinh không có ở nhà, thế nhưng vào trong nhà lãnh đạo ngồi một chút cũng là chuyện đáng để khoe khoang.
Vì vậy hai người Nhâm Chính Thịnh dẫn đầu năm người đi vào trong nhà.
Nhóm người Vương Sinh Lĩnh ngồi xuống ghế sa lông, ba người họ hàng xa của Vương Quang Vinh căn bản cúi đầu không nói, bộ dạng cực kỳ chất phác. Nhâm Chính Thịnh cảm thấy ba người này đúng là không có chút lực, thế nhưng vẫn phải tự mình mở miệng nói ra những lời liên quan đến quê hương.
Vương Tử Quân căn bản khôngn xa lạ gì lời nói của Nhâm Chính Thịnh, thế nên ứng phó rất tự nhiên. Mặc dù hắn nhìn qua có vẻ trẻ tuổi hơn cả Nhâm Chính Thịnh, thế nhưng khí thế sau nhiều năm tu dưỡng được không khỏi làm cho Nhâm Chính Thịnh phải tỏ ra cung kính.
- Cậu...Cậu là con thứ hai nhà anh Quang Vinh sao? Tôi nghe nói anh của cậu đã là chủ tịch tỉnh rồi có phải không? Vương Sinh Lĩnh căn bản là người lớn tuổi nhất, sau khi bí thư Nhâm nói hết lời thì cũng không tìm được chủ đề, thế là tranh thủ thời gian hỏi một câu.
Vương Sinh Lĩnh căn bản rất hưng phấn với sự kiện đến nhà Vương Quang Vinh lần này, thế nhưng càng nhiều là không yên. Hai mươi năm trước Vương gia có về nhà một lần, thế nhưng mối liên lạc với Vương Gia Câu dần nhạt đi, bây giờ người Vương Gia Câu chỉ còn thế hệ bọn họ biết bên ngoài còn có một Vương gia thế lực mạnh mẽ như vậy.
Bây giờ đã qua năm đời, tuy vẫn xem như là thân thích, thế nhưng mối quan hệ đã nhạt hơn, hơn nữa Vương lão gia tử về hưu nhiều năm, cũng có ít người trong thôn nhắc đến Vương lão gia tử.
Ngay cả Vương Sinh Lĩnh cũng không ngờ có một ngày mình đi lên thủ đô. Với bản lĩnh của lão, sao có cơ hội chạy đến nhà của lãnh đạo trung ương như thế này? Vì vậy những ngày qua lão luôn cảm thấy giống như nằm mơ. Tối hôm trước lão còn đang trò chuyện với những người bạn già của mình dưới gốc cây hòe trong thôn, bây giờ đã đến nhà của Vương Quang Vinh, đúng là một bước cách biệt trời vực.
Trước khi đến thì bí thư Nhâm Chính Thịnh đã giới thiệu rõ ràng tình huống của gia đình Vương Quang Vinh, ví dụ như Vương Quang Vinh có chức vụ gì, con trai Vương Tử Quân của Vương Quang Vinh đang làm gì...
Những lời giới thiệu này làm cho Vương Sinh Lĩnh cảm thấy khó thể tưởng được. Thế nhưng sau khi cảm khái lại thấy rất vui sướng, nói ra thì thân thích nhà mình cũng có người làm quan lớn như vậy.
Sở dĩ Vương Sinh Lĩnh nghĩ Vương Tử Quân là con thứ hai của Vương Quang Vinh, vì lão biết rõ vị trí của Vương Tử Quân, biết rõ chủ tịch tỉnh đều là hạng người uy nghiêm. Vương Tử Quân bây giờ có bộ dạng cười tủm tỉm, căn bản cung kính với mình như đám thanh niên trong thôn, không phải là con trai khác của nhà Vương Quang Vinh sao?
Bí Thư Trùng Sinh
- Ôi, mẹ, chúng con đã đi máy bay đường dài, đã đói lắm rồi, mẹ chuẩn bị món gì ngon vậy? Bây giờ dọn lên dùng luôn đi. Lúc này Vương Tử Quân không còn chút phong thái của một vị chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng phàn nàn giống như một đứa bé.
Triệu Tuyết Hoa vỗ vỗ đầu nói: - À, xem kìa, vui vẻ mà quên mất các con chưa ăn cơm. Chờ chút nữa, nửa giờ sau là chúng ta có thể dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, trong mắt có vài phần tình cảm dịu dàng. Vương Tử Quân cũng hiểu ý vợ, hắn khẽ cười.
Khi hai người dùng ánh mắt đưa tình nhìn nhau thì tiếng chuông cửa vang lên, nửa phút sau chị Trần là người phụ trách các công tác trong nhà đi vào nói với Triệu Tuyết Hoa: - Dì Triệu, có vài người nói là đến từ Vương Gia Câu, bọn họ muốn tìm thủ trưởng.
"Vương Gia Câu?" Triệu Tuyết Hoa có chút sững sốt, nhưng Vương Tử Quân lại biết Vương Gia Câu là ở nơi nào. Đó là quê nhà của lão Vương gia, năm xưa Vương lão gia tử lớn lên ở nơi này. Tuy Vương gia căn bản không còn thân thích gì ở nơi đây, thế nhưng dù thế nào thì đó vẫn là quê hương.
- Mẹ, quê của nhà ta là ở Vương Gia Câu. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghi hoặc của mẹ thì cười nói.
- Con nói xem có nên gặp không? Triệu Tuyết Hoa căn bản không có ý nghĩ gì ở phương diện này, dù sao thì Vương Quang Vinh luôn yêu cầu bà ở nhà làm nội trợ cho tốt, những gì không quan tâm thì đừng nên quan tâm.
Vương Tử Quân cười nói: - Người dưới quê đến thì sao không gặp được?
Tuy Vương Tử Quân đã nhiều năm chưa về Vương Gia Câu, thế nhưng đó vẫn là quê hương mà Vương gia không thể vứt bỏ. Nếu không gặp mặt người dưới quê, chưa nói đến người trong thôn, chỉ sợ cả huyện cũng nói Vương gia coi thường người dưới quê.
- Mẹ, ngài không cần xen vào, con sẽ phụ trách tiếp đãi. Vương Tử Quân biết mẹ mình không thích tiếp xúc với người xa lạ, thế nên hắn chủ động ôm đồm sự việc lên người mình.
Vương Tử Quân đi ra phòng khách thì thấy có vài người đang đứng trong sân, tuy bọn họ đứng chung một chỗ với nhau thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn qua và phân biệt được nhiều thứ. Ba người đàn ông đứng bên trái căn bản là từ quê lên, tuy trang phục rất quy củ thế nhưng khí chất thuần phác trên người căn bản không thể che giấu được.
Có hai người đứng bên cạnh ba người đàn ông kia, nhìn cách ăn mặc thì thấy giống cán bộ địa phương. Nhưng cũng không quản bọn họ là ai và có thân phận thế nào, bây giờ vẻ mặt của bọn họ có chút quẫn bách.
Khi Vương Tử Quân đi ra thì ba người đàn ông lớn tuổi không nói gì, thế nhưng hai người giống như cán bộ địa phương lại chủ động mở miệng. Một người dáng vẻ hơi thấp tự xưng là bí thư huyện Nhâm Chính Thịnh, một người cao gầy còn lại là chủ tịch huyện, tên là Lộ Đính Hồ.
Hai người kia nhìn Vương Tử Quân đang còn rất trẻ thì vẻ mặt đã khôi phục lại chút tự nhiên, thế nhưng dù là tự nhiên thì vẫn có vài phần kính sợ.
- Huynh đệ Quang Vinh của tôi có...Có ở nhà không? Một người đàn ông lớn tuổi nhất mang theo khẩu âm địa phương hỏi Vương Tử Quân. Một câu nói này căn bản kéo gần Vương Tử Quân và nhóm người này lại, Vương Quang Vinh là người có địa vị cao, chỉ sợ nhiều năm rồi chưa được người ta gọi thế này bao giờ?
Sau khi tự giới thiệu thì Vương Tử Quân mới biết ông lão này là một người bác của mình, tuy đã lớn tuổi thế nhưng nói về vai về lại ngang hàng với Vương Quang Vinh, tên là Vương Sinh Lĩnh.
Đời này Vương Tử Quân căn bản không nghiên cứu sâu về vai vế trong họ nhà mình, nhưng đời trước hắn phát triển thất ý cũng từng bỏ tâm tư nghiên cứu gia phả Vương gia, biết rõ các vai vế trong họ nhà mình.
Lộ Đính Hồ nghe Vương Sinh Lĩnh lên tiếng thì không khỏi có chút nhíu mày. Trước khi đến thì bọn họ đã bàn bạc với nhau rất rõ ràng, đã sớm chuẩn bị nên nói những gì, thế nhưng bây giờ sao Vương Sinh Lĩnh lại gọi tên riêng của lãnh đạo như vậy?
Nhưng lúc này đứng trước mặt người nhà Vương gia thì Lộ Đính Hồ căn bản không dám nói gì hơn, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thoáng qua Vương Sinh Lĩnh mà thôi.
- Bác Sinh Lĩnh, bố cháu hôm nay có chuyện, khả năng không về nhà được. Vương Tử Quân cười cười nói với vị trưởng bối nhà mình rồi khẽ nói.
Vương Quang Vinh không có ở nhà, điều này không khỏi làm cho Vương Sinh Lĩnh không biết làm sao cho phải. Dựa theo quy củ nông thôn, đến nhà không tìm được người thì phải rời đi. Nhưng lần này lão đi theo hai vị lãnh đạo huyện đến nơi này, theo lời của lãnh đạo huyện thì không làm xong sẽ không thể đi đâu được.
- Bác Sinh Lĩnh, chú Sinh Khuê, anh Giang Tử, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phòng ngồi một chút. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút xấu hổ của những người dưới quê, hắn tranh thủ thời gian cười mời khách.
Nhâm Chính Thịnh và Lộ Đính Hồ cũng không dám coi thường con trai của Vương Quang Vinh, dù sao thì vị trí của người ta cũng là quá cao. Tuy Vương Quang Vinh không có ở nhà, thế nhưng vào trong nhà lãnh đạo ngồi một chút cũng là chuyện đáng để khoe khoang.
Vì vậy hai người Nhâm Chính Thịnh dẫn đầu năm người đi vào trong nhà.
Nhóm người Vương Sinh Lĩnh ngồi xuống ghế sa lông, ba người họ hàng xa của Vương Quang Vinh căn bản cúi đầu không nói, bộ dạng cực kỳ chất phác. Nhâm Chính Thịnh cảm thấy ba người này đúng là không có chút lực, thế nhưng vẫn phải tự mình mở miệng nói ra những lời liên quan đến quê hương.
Vương Tử Quân căn bản khôngn xa lạ gì lời nói của Nhâm Chính Thịnh, thế nên ứng phó rất tự nhiên. Mặc dù hắn nhìn qua có vẻ trẻ tuổi hơn cả Nhâm Chính Thịnh, thế nhưng khí thế sau nhiều năm tu dưỡng được không khỏi làm cho Nhâm Chính Thịnh phải tỏ ra cung kính.
- Cậu...Cậu là con thứ hai nhà anh Quang Vinh sao? Tôi nghe nói anh của cậu đã là chủ tịch tỉnh rồi có phải không? Vương Sinh Lĩnh căn bản là người lớn tuổi nhất, sau khi bí thư Nhâm nói hết lời thì cũng không tìm được chủ đề, thế là tranh thủ thời gian hỏi một câu.
Vương Sinh Lĩnh căn bản rất hưng phấn với sự kiện đến nhà Vương Quang Vinh lần này, thế nhưng càng nhiều là không yên. Hai mươi năm trước Vương gia có về nhà một lần, thế nhưng mối liên lạc với Vương Gia Câu dần nhạt đi, bây giờ người Vương Gia Câu chỉ còn thế hệ bọn họ biết bên ngoài còn có một Vương gia thế lực mạnh mẽ như vậy.
Bây giờ đã qua năm đời, tuy vẫn xem như là thân thích, thế nhưng mối quan hệ đã nhạt hơn, hơn nữa Vương lão gia tử về hưu nhiều năm, cũng có ít người trong thôn nhắc đến Vương lão gia tử.
Ngay cả Vương Sinh Lĩnh cũng không ngờ có một ngày mình đi lên thủ đô. Với bản lĩnh của lão, sao có cơ hội chạy đến nhà của lãnh đạo trung ương như thế này? Vì vậy những ngày qua lão luôn cảm thấy giống như nằm mơ. Tối hôm trước lão còn đang trò chuyện với những người bạn già của mình dưới gốc cây hòe trong thôn, bây giờ đã đến nhà của Vương Quang Vinh, đúng là một bước cách biệt trời vực.
Trước khi đến thì bí thư Nhâm Chính Thịnh đã giới thiệu rõ ràng tình huống của gia đình Vương Quang Vinh, ví dụ như Vương Quang Vinh có chức vụ gì, con trai Vương Tử Quân của Vương Quang Vinh đang làm gì...
Những lời giới thiệu này làm cho Vương Sinh Lĩnh cảm thấy khó thể tưởng được. Thế nhưng sau khi cảm khái lại thấy rất vui sướng, nói ra thì thân thích nhà mình cũng có người làm quan lớn như vậy.
Sở dĩ Vương Sinh Lĩnh nghĩ Vương Tử Quân là con thứ hai của Vương Quang Vinh, vì lão biết rõ vị trí của Vương Tử Quân, biết rõ chủ tịch tỉnh đều là hạng người uy nghiêm. Vương Tử Quân bây giờ có bộ dạng cười tủm tỉm, căn bản cung kính với mình như đám thanh niên trong thôn, không phải là con trai khác của nhà Vương Quang Vinh sao?
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 2277: Kết quả chỉ hươu bảo ngựa (2)
9.1/10 từ 48 lượt.