Bí Thư Trùng Sinh
Chương 225: Hoa dại ven đường không dễ hái
- Liễu Yên Hồng là ai?
- Liễu Yên Hồng là người dẫn chương trình của đài truyền hình huyện Lô Bắc chúng ta, chồng của cô nàng này là một quân nhân.
Trương Tân Dương nhanh chóng trả lời, rõ ràng hắn biết rất rõ về chuyện này.
- Phá hoại hạnh phúc gia đình của quân nhân là một tội lớn, nhưng chuyện này chúng ta không nên nhúng tay vào.
Vương Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem xét văn kiện trên bàn, lại dùng giọng không đếm xỉa nói.
Trương Tân Dương ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn vừa muốn nói gì đó nhưng chỉ sau nháy mắt đã bừng tỉnh, hắn chợt cúi đầu như gà mổ thóc: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bí thư Vương nói rất đúng, chuyện hư hỏng thế này chúng ta cũng không nên dính vào.
Trương Tân Dương nói xong thì cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này, hắn chỉ nói vài câu cho vui với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương.
Sau khi Trương Tân Dương rời khỏi phòng, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn biết rõ Trương Tân Dương sẽ làm gì, chỉ là trong lòng có chút kháng cự, cảm thấy điều này có chút xấu xa.
Xem ra quan trường là một cái chảo nhuộm, dù anh có cố gắng bảo thủ, cố gắng giữ mình trong sạch thì vẫn không thực tế. Có những người âm thầm cống hiến cho tổ quốc, đi đến tận biên cương làm nhiệm vụ canh phòng, như vậy thì chính quyền xem như là hậu viện phải giữ gìn chút tôn nghiêm cho anh chứ?
Một giờ năm mươi, Vương Tử Quân đi đến phòng họp huyện ủy, hắn là một vị thường ủy xếp vị trí cuối cùng, dù bây giờ có chút thế lực nhưng vẫn không thể bằng những thường ủy thâm niên. Nhưng trên vấn đề quy củ thì Vương Tử Quân thật sự làm rất tốt, hắn tuân thủ đàng hoàng, chỉ cần là hội nghị thường ủy thì hắn là người đến đầu tiên.
Vương Tử Quân đến cửa phòng họp thì chợt sững sờ, vì lúc này không những có Tiếu Tử Đông ngồi sẵn, thậm chí trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc cũng đã ngồi trên vị trí của mình. Nhìn bộ dạng hai người trò chuyện vui vẻ, rõ ràng là bầu không khí rất tốt.
- Bí thư Vương đến rồi đấy à, mời anh ngồi.
Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân thì không tự chủ được phải đứng lên, hắn tươi cười lên tiếng.
Tân Quân Tắc cũng thấy Vương Tử Quân, hắn cười cười với Vương Tử Quân xem như chào hỏi, nhưng vẻ mập mờ trong nụ cười của hắn thì ai cũng có thể thấy được rõ ràng.
Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông ngồi xuống thì khẽ trò chuyện với nhau, nội dung tất nhiên sẽ liên quan đến hội nghị thường ủy hôm nay. Nhưng hai người cũng không nói quá rõ ràng, chỉ là vài lời bóng gió mà thôi.
Khi hai người Vương Tử Quân còn đang trò chuyện thì trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương đi đến, hắn thấy Vương Tử Quân đang ngồi cùng trò chuyện với Tiếu Tử Đông, vẻ mặt không khỏi có chút biến đổi, hắn nhanh chóng vào vị trí của mình.
Một giờ năm mươi tám phút, chủ tịch Lưu Thành Quân và bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông một trước một sau đi vào phòng họp. Hai người này đi vào phòng thì dù là Vũ Trạch Huy, Trần Lộ Dao đang khẽ nói chuyện với nhau hay Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông đang bàn luận cũng dừng ngay lại.
Hầu Thiên Đông ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân. Tuy sau khi quay về thì Vương Tử Quân nhanh chóng đến báo cáo với lão về sự việc đã qua, nhưng lúc này khi thấy mặt đối phương thì trong lòng lão vẫn giống như ăn phải ruồi bọ, cực kỳ không thoải mái.
Nhưng Hầu Thiên Đông là một vị bí thư huyện ủy, lão rất giỏi khống chế tâm tình của mình. Lão nở nụ cười chân thành với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành không kém nói:
- Những ngày nay có thể nói là huyện Lô Bắc liên tục có tin vui, cái này không rời xa sự cố gắng công tác của các đồng chí, đặc biệt là bí thư Vương Tử Quân càng có công lao lớn. Hành trình đến thành phố An Dịch lần này của bí thư Vương Tử Quân không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã nhận được lời khẳng định thông qua đàm phán xây dựng cầu đường với thành phố An Dịch, còn ký kết được hiệp nghị, ý nghĩa của nó là thế nào? Có nghĩ là con đường sẽ được xây dựng, huyện Lô Bắc chúng ta sẽ giảm đi một nửa áp lực. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để tỏ lòng cảm tạ những cố gắng không mệt mỏi của đồng chí bí thư Vương Tử Quân.
Hầu Thiên Đông là người vỗ tay đầu tiên, Lưu Thành Quân là người nối tiếp, đám người Trần Lộ Dao tuy không cảm thấy vui vẻ gì nhưng cũng phải vỗ tay theo. Tuy đám thường ủy không dùng sức vỗ tay nhưng âm thanh vẫn rất vang dội.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn các đồng sự vỗ tay, hắn lại đứng lên liên tục nói lời không dám. Trong quan trường thường là như vậy, một trường hợp vỗ tay chúc mừng thực chất có quá nhiều giải dối, có lắm kẻ giả nhân giả nghĩa.
- Bí thư Hầu, có thể đạt thành hiệp nghị với thành phố An Dịch thì tôi cũng không muốn mua danh chuộc tiếng, đây không phải là công lao của tôi, mà là của cả huyện ủy chính quyền và nhân dân huyện Lô Bắc. Nói trắng ra thì tôi chỉ là một người chấp hành mà thôi. Nếu sau lưng tôi không có quyết sách, không có sự ủng hộ và giúp đỡ nhiệt tình của bí thư và chủ tịch, không có sách lược về chế định nhìn xa trông rộng của hai vị lãnh đạo, không có sự hậu thuẫn của huyện ủy chính quyền, người thành phố An Dịch thế nào lại biết Vương Tử Quân tôi là ai? Tôi sẽ không thể nào hoàn thành được công tác, nói ra thì đó là công lao của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu.
Tuy biết đây chỉ là những lời khiêm tốn của Vương Tử Quân, nhưng Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nghe thấy như vậy cũng sinh ra cảm giác hưởng thụ cực kỳ vui sướng. Ngay cả đám người Trần Lộ Dao thích xoi mói cũng tự mình hiểu lấy vấn đề, cũng biết rõ đạo lý tiến lui.
- Bí thư Tử Quân khiêm tốn rồi.
Hầu Thiên Đông vuốt mái tóc của mình, sau đó lão dừng lại một chút và tiếp tục lên tiếng:
- Sau khi đồng chí Quách Vạn Thần gặp chuyện không may thì khối tư pháp của huyện chúng ta luôn được bí thư Vương Tử Quân nắm chặt, công tác cực kỳ tốt đẹp, đặc biệt là cục công an, càng nhận được sự nhất trí khen ngợi của huyện ủy chính quyền về phương diện đả kích tội phạm. Hôm trước phó phòng Triệu của phòng tổ chức thị ủy đã gọi điện thoại cho tôi, nói là ban ngành chúng ta nên nhanh chóng đề xuất vị trí phó bí thư huyện ủy, tôi cảm thấy bí thư Vương là một cán bộ tố chất cao, năng lực công tác cực mạnh, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí cao nhất của công tác tư pháp, mọi người thấy thế nào?
Hầu Thiên Đông nói ra những lời này thật sự đã châm chước không biết bao nhiêu lần, lúc này mới phát ra khỏi miệng. Tuy tất cả đều hợp với lẽ thường nhưng trong lòng lão vẫn sinh ra cảm giác khó chịu. Khốn nổi dù thế nào thì lão cũng phải chấp hành, đây là kế hoạch của bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân, lão không dám không nghe.
Trước đó Hầu Thiên Đông đã có thông qua với Lưu Thành Quân, thế nên Lưu Thành Quân thấy Hầu Thiên Đông bắt đầu thì cũng lên tiếng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của bí thư, chúng ta cần phải dựng lên một phương hướng chính xác cho sự phát triển của các đồng chí, thành lập một trình tự đúng đắn, một cơ chế phù hợp. Tôi tin tưởng mọi người cũng thấy rõ những thành tích của khối tư pháp trong vài tháng qua, năng lực của bí thư Vương Tử Quân là quá rõ ràng, hoàn toàn có khả năng nhận trọng trách nặng nều của khối tư pháp huyện Lô Bắc.
Bí thư và chủ tịch đã can bản lên tiếng khẳng định một sự việc, Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm công tác tổ chức cũng chỉ có thể khẽ gõ bút, biết mình có phản đối cũng vô dụng. Hơn nữa trước đó Hầu Thiên Đông đã nói rõ với mình, chuyện này không cần hắn phải ôm thái độ phản đối.
- Tôi đồng ý.
Tuy chỉ có ba chữ nhưng Trần Lộ Dao cảm thấy mình mở miệng thật sự khổ sở, hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đến sau nhưng đi trước mình, trong lòng thật sự rất bức bối.
Trần Lộ Dao sau khi tỏ thái độ thì các vị thường ủy khác cũng lên tiếng đồng ý, thế là chuyện Vương Tử Quân được đề cử làm phó bí thư nắm khối tư pháp được thông qua một cách gọn gàng.
Sau khi tiếp tục nói vài lời về những chuyện cấp bách trong huyện, Hầu Thiên Đông lại lên tiếng:
- Giám đốc đài truyền hình Thường Chính Hữu đã đến tuổi về hưu, bản thân anh ấy cũng có ý muốn lui về nghỉ ngơi, bây giờ phòng tổ chức đã sắp xếp sẵn nhân tuyển cho vị trí giám đốc đài truyền hình, mời mọi người tham khảo.
Hầu Thiên Đông nói xong thì quay sang nhìn Tôn Quốc Lương, mà Tôn Quốc Lương cũng đã sớm có chuẩn bị với phương diện này, thế cho nên hắn khẽ lơ đãng đưa mắt nhìn Vũ Trạch Huy, sau đó trầm giọng nói:
- Đồng chí Thường Chính Hữu công tác cần cù chăm chỉ, chịu nhiều mệt nhọc, đã làm ra cống hiến rất lớn cho công tác truyền thông của huyện Lô Bắc chúng ta, mà huyện ủy chính quyền cũng tỏ ra tán thành những thành tích của anh ấy. Ý kiến của bí thư Hầu là khi anh ấy về hưu sẽ tăng lên một cấp, để anh ấy được hưởng thụ đãi ngộ cấp chính khoa.
Đối với phương án sắp xếp cho một người sắp về hưu thì các vị thường ủy huyện ủy cũng không có hứng thú, đừng nói là hưởng thụ đãi ngộ cấp chính khoa, dfu anh có hưởng thụ đãi ngộ cấp nào cũng không liên quan đến mọi người. Chỉ cần anh không còn đứng trên vị trí của mình, như vậy củ cải đã nhổ ra thì vẫn để lại lỗ hổng, sẽ được đánh giá rất cao. Vì thế mà chuyện bổ nhiệm đồng chí Thường Chính Hữu lên một cấp được thông qua ngay lập tức.
Tôn Quốc Lương thấy mọi người không ai phản đối, mình có thể thuận lợi thông qua phương án đẩy Thường Chính Hữu lên một cấp, trong lòng cũng có chút thành tựu. Hắn đưa mắt nhìn các vị thường ủy đang ngồi đây, trong lòng thầm cầu nguyện, vì vấn đề bổ nhiệm sau đó mới thật sự đáng lo lắng, ngàn vạn lần đừng phát sinh ra con thiêu thân nào thì tốt.
- Nhân tuyển cho vị trí giám đốc đài truyền hình chính là đồng chí Liễu Yên Hồng, đồng chí Liễu Yên Hồng năm nay ba mươi tuổi, là nữ, người huyện Lô Bắc thành phố Hồng Ngọc, trước kia từng có kinh nghiệm công tác ở đài truyền hình thành phố, nhiều lần làm người dẫn chương trình thời sự, là chủ nhiệm phòng tin tức. Trên phương diện công tác thì đồng chí Liễu Yên Hồng có nghiệp vụ cao, cần cù chăm chỉ, chịu nhiều mệt mỏi, nhiều lần có công tác quan trọng thường nắm chắc toàn cục, phát huy đầy đủ phong thái của một vị đảng viên, đoàn kết đồng sự, có năng lực phối hợp mạnh, hòa mình cùng quần chúng...
Tôn Quốc Lương dù nói ra những lời cực kỳ máy móc nhưng dư quang khóe mắt vẫn không quên quét qua mặt các vị thường ủy, thấy có vị thường ủy nhíu mày, có vị nở nụ cười đùa cợt, thế là thầm cảm thấy không đủ lực.
Đến khi Tôn Quốc Lương nói xong thì đến lúc Hầu Thiên Đông trưng cầu ý kiến của mọi người, bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương là người lên tiếng đầu tiên:
- Chúng ta cần phải xem xét cho rõ ràng, gần đây có người phản ánh nữ đồng chí này có tác phong không tốt.
Vũ Trạch Huy tất nhiên biết rõ tác phong của Liễu Yên Hồng là không tốt, nhưng vừa nghe Tả Minh Phương nói như vậy thì thầm căm hận, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười nói:
- Bí thư Tả, chúng ta xem xét đồng chí không những cần phải nhìn vào việc có năng lực công tác hay không, còn phải xem xét toàn diện, mà các đồng chí ủy ban kỷ luật muốn phá án cũng cần có chứng cứ rõ ràng, đồng chí Liễu Yên Hồng có thành tích tốt không phải vì có vài ba tin đồn nhảm là xóa đi được, đây không phải là bóp chết tương lai của cán bộ trẻ tuổi sao?
Vì Liễu Yên Hồng mà Vũ Trạch Huy bây giờ phải không tiếc bất kỳ cái giá nào, vốn hắn cũng cảm thấy nguy cơ sau sự kiện của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ vì Liễu Yên Hồng mà không tự giác phải đưa mình vào thế đối lập với Tả Minh Phương.
Vũ Trạch Huy vừa nói xong thì Trần Lộ Dao đã lên tiếng:
- Trưởng phòng Trạch Huy nói đúng, tôi đồng ý với ý kiến của anh ấy. Chủ tịch Mao có dạy bảo chúng ta, chỉ cần đặt xuống địa phương sẽ có hai loại tin tức trái ngược nhau, tôi cảm thấy những đồng chí có năng lực vì công tác nhiều mặt nên cũng đắc tội nhiều người, dễ dàng làm cho người ta nói ra những lời bày đặt sinh sự. Thưa các đồng chí, là phụ nữ rất khó, làm một người phụ nữ nổi tiếng càng thêm khó, chúng ta không thể vì chút tin tức bên lề mà đả kích tính tích cực công tác của một đồng chí nữ, đây là một hành vi không chịu trách nhiệm với tổ chức.
Vẻ mặt Tả Minh Phương có hơi đỏ, hắn không ngờ mình vạch trần một sự thật mà lại bị người ta vây công mãnh liệt như vậy, mà vị thường ủy xếp trước mình là Trần Lộ Dao càng dùng giọng phê bình khá mạnh. Nếu tin tức về hội nghị thường ủy lần này lan truyền ra ngoài, sợ rằng uy tín của mình sẽ bị ảnh hưởng.
Tả Minh Phương nhìn Trần Lộ Dao đang chậm rãi lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn về phía Lưu Thành Quân, hy vọng tìm được sự trợ giúp của chủ tịch Lưu.
Lưu Thành Quân tất nhiên thấy rõ ánh mắt cầu cứu của Tả Minh Phương, lúc này Tả Minh Phương nghĩ gì thì hắn cũng hiểu rất rõ, nhưng đối mặt với đám người thường gây sự là Trần Lộ Dao thì hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn. Hắn là một vị chủ tịch huyện, nếu như tỏ thái độ quá rõ ràng, không phải sau này sẽ bất lợi trong công tác sao?
Nhưng nếu như mình im lặng không nói, chết sống không mở miệng, như vậy sợ rằng sẽ mất đi một vị chiến hữu lâu năm như Tả Minh Phương. Nếu là như vậy, sau này Lưu Thành Quân sẽ trở thành kẻ cô đơn trong hội nghị thường ủy, sau khi xem xét đủ đường lợi hại thì hắn chuẩn bị mở miệng.
- Bí thư Lộ Dao, công tác của đài truyền hình không nằm trong sự phân công quản lý của tôi, tôi cũng không biết về đồng chí Liễu Yên Hồng, nhưng phòng tổ chức cũng cần có nguyên tắc tổ chức. Đài truyền hình phải có các vị phó giám đốc chứ? Giám đốc Thường vừa lui xuống, lúc này các vị phó giám đốc đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, nếu như đặc biệt đề bạt một cán bộ khác, như vậy cũng ảnh hưởng đến tính tích cực của các vị cấp phó. Vì thế tôi thấy có thể xem xét một vài vị cán bộ khác cũng tích cực công tác hay không? Như vậy còn phải dựa theo nguyên tắc tổ chức.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên, hắn nghiêm trang nói trước khi Lưu Thành Quân lên tiếng.
Một vị bí thư ủy ban tư pháp mở miệng trước mặt các vị thường ủy nói về vấn đề nguyên tắc, đây thật sự là vỗ lên mặt Trần Lộ Dao. Nhưng lúc này Vương Tử Quân lên tiếng cực kỳ hợp tình hợp lý, dù Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm công tác tổ chức cũng không tìm ra được lời nói nào để phản bác.
Trần Lộ Dao trầm mặc chính là cơ hội cho Lưu Thành Quân phản kích, Vương Tử Quân đã lên tiếng định vị, Lưu Thành Quân nếu như không lên tiếng rèn sắt ngay khi còn nóng, sợ rằng sẽ bị người ta cho là không biết nắm thời cơ.
- Bí thư Hầu, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, theo tôi được biết thì đài truyền hình huyện Lô Bắc không phải không có phó giám đốc, hơn nữa không phải là một mà là ba vị, phòng tổ chức khảo sát đã bỏ qua ba đồng chí này, chẳng lẽ ba đồng chí này không hợp cách?
Lưu Thành Quân nói rất nặng, Tôn Quốc Lương bị tấn công mà chỉ có thể cúi đầu, có ba vị phó giám đốc mà tất cả đều không hợp cách, đây thật sự khó nói nên lời, không những đắc tội với người mà bàn chân còn không vững vàng.
- Tôi nghe nói các vị lãnh đạo ban ngành của đài truyền hình chiến đấu rất hăng hái.
Tiếu Tử Đông cũng không nhìn ai mà dùng giọng không đầu không đuôi nói.
Ý nghĩ của Tiếu Tử Đông là thế nào thì ai cũng hiểu, thế là Vũ Trạch Huy, Tôn Quốc Lương và Trần Lộ Dao đều cảm nhận được áp lực. Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương thì không có vấn đề, nếu lời đề nghị của phòng tổ chức không được thông qua thì khảo sát lại, nhưng Vũ Trạch Huy thì lại khác, mỹ nhân kia đang chờ hắn ôm chiến thắng quay về. Lúc này hắn mới chợt ý thức được vấn đề, hoa dại ven đường không dễ hái, muốn cũng phải trả một cái giá lớn.
Bí Thư Trùng Sinh
- Liễu Yên Hồng là người dẫn chương trình của đài truyền hình huyện Lô Bắc chúng ta, chồng của cô nàng này là một quân nhân.
Trương Tân Dương nhanh chóng trả lời, rõ ràng hắn biết rất rõ về chuyện này.
- Phá hoại hạnh phúc gia đình của quân nhân là một tội lớn, nhưng chuyện này chúng ta không nên nhúng tay vào.
Vương Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem xét văn kiện trên bàn, lại dùng giọng không đếm xỉa nói.
Trương Tân Dương ngẩng đầu lên thật mạnh, hắn vừa muốn nói gì đó nhưng chỉ sau nháy mắt đã bừng tỉnh, hắn chợt cúi đầu như gà mổ thóc: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bí thư Vương nói rất đúng, chuyện hư hỏng thế này chúng ta cũng không nên dính vào.
Trương Tân Dương nói xong thì cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này, hắn chỉ nói vài câu cho vui với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của bí thư Vương.
Sau khi Trương Tân Dương rời khỏi phòng, khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn biết rõ Trương Tân Dương sẽ làm gì, chỉ là trong lòng có chút kháng cự, cảm thấy điều này có chút xấu xa.
Xem ra quan trường là một cái chảo nhuộm, dù anh có cố gắng bảo thủ, cố gắng giữ mình trong sạch thì vẫn không thực tế. Có những người âm thầm cống hiến cho tổ quốc, đi đến tận biên cương làm nhiệm vụ canh phòng, như vậy thì chính quyền xem như là hậu viện phải giữ gìn chút tôn nghiêm cho anh chứ?
Một giờ năm mươi, Vương Tử Quân đi đến phòng họp huyện ủy, hắn là một vị thường ủy xếp vị trí cuối cùng, dù bây giờ có chút thế lực nhưng vẫn không thể bằng những thường ủy thâm niên. Nhưng trên vấn đề quy củ thì Vương Tử Quân thật sự làm rất tốt, hắn tuân thủ đàng hoàng, chỉ cần là hội nghị thường ủy thì hắn là người đến đầu tiên.
Vương Tử Quân đến cửa phòng họp thì chợt sững sờ, vì lúc này không những có Tiếu Tử Đông ngồi sẵn, thậm chí trưởng phòng vũ trang Tân Quân Tắc cũng đã ngồi trên vị trí của mình. Nhìn bộ dạng hai người trò chuyện vui vẻ, rõ ràng là bầu không khí rất tốt.
- Bí thư Vương đến rồi đấy à, mời anh ngồi.
Tiếu Tử Đông thấy Vương Tử Quân thì không tự chủ được phải đứng lên, hắn tươi cười lên tiếng.
Tân Quân Tắc cũng thấy Vương Tử Quân, hắn cười cười với Vương Tử Quân xem như chào hỏi, nhưng vẻ mập mờ trong nụ cười của hắn thì ai cũng có thể thấy được rõ ràng.
Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông ngồi xuống thì khẽ trò chuyện với nhau, nội dung tất nhiên sẽ liên quan đến hội nghị thường ủy hôm nay. Nhưng hai người cũng không nói quá rõ ràng, chỉ là vài lời bóng gió mà thôi.
Khi hai người Vương Tử Quân còn đang trò chuyện thì trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương đi đến, hắn thấy Vương Tử Quân đang ngồi cùng trò chuyện với Tiếu Tử Đông, vẻ mặt không khỏi có chút biến đổi, hắn nhanh chóng vào vị trí của mình.
Một giờ năm mươi tám phút, chủ tịch Lưu Thành Quân và bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông một trước một sau đi vào phòng họp. Hai người này đi vào phòng thì dù là Vũ Trạch Huy, Trần Lộ Dao đang khẽ nói chuyện với nhau hay Vương Tử Quân và Tiếu Tử Đông đang bàn luận cũng dừng ngay lại.
Hầu Thiên Đông ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân. Tuy sau khi quay về thì Vương Tử Quân nhanh chóng đến báo cáo với lão về sự việc đã qua, nhưng lúc này khi thấy mặt đối phương thì trong lòng lão vẫn giống như ăn phải ruồi bọ, cực kỳ không thoải mái.
Nhưng Hầu Thiên Đông là một vị bí thư huyện ủy, lão rất giỏi khống chế tâm tình của mình. Lão nở nụ cười chân thành với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành không kém nói:
- Những ngày nay có thể nói là huyện Lô Bắc liên tục có tin vui, cái này không rời xa sự cố gắng công tác của các đồng chí, đặc biệt là bí thư Vương Tử Quân càng có công lao lớn. Hành trình đến thành phố An Dịch lần này của bí thư Vương Tử Quân không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã nhận được lời khẳng định thông qua đàm phán xây dựng cầu đường với thành phố An Dịch, còn ký kết được hiệp nghị, ý nghĩa của nó là thế nào? Có nghĩ là con đường sẽ được xây dựng, huyện Lô Bắc chúng ta sẽ giảm đi một nửa áp lực. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để tỏ lòng cảm tạ những cố gắng không mệt mỏi của đồng chí bí thư Vương Tử Quân.
Hầu Thiên Đông là người vỗ tay đầu tiên, Lưu Thành Quân là người nối tiếp, đám người Trần Lộ Dao tuy không cảm thấy vui vẻ gì nhưng cũng phải vỗ tay theo. Tuy đám thường ủy không dùng sức vỗ tay nhưng âm thanh vẫn rất vang dội.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn các đồng sự vỗ tay, hắn lại đứng lên liên tục nói lời không dám. Trong quan trường thường là như vậy, một trường hợp vỗ tay chúc mừng thực chất có quá nhiều giải dối, có lắm kẻ giả nhân giả nghĩa.
- Bí thư Hầu, có thể đạt thành hiệp nghị với thành phố An Dịch thì tôi cũng không muốn mua danh chuộc tiếng, đây không phải là công lao của tôi, mà là của cả huyện ủy chính quyền và nhân dân huyện Lô Bắc. Nói trắng ra thì tôi chỉ là một người chấp hành mà thôi. Nếu sau lưng tôi không có quyết sách, không có sự ủng hộ và giúp đỡ nhiệt tình của bí thư và chủ tịch, không có sách lược về chế định nhìn xa trông rộng của hai vị lãnh đạo, không có sự hậu thuẫn của huyện ủy chính quyền, người thành phố An Dịch thế nào lại biết Vương Tử Quân tôi là ai? Tôi sẽ không thể nào hoàn thành được công tác, nói ra thì đó là công lao của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu.
Tuy biết đây chỉ là những lời khiêm tốn của Vương Tử Quân, nhưng Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nghe thấy như vậy cũng sinh ra cảm giác hưởng thụ cực kỳ vui sướng. Ngay cả đám người Trần Lộ Dao thích xoi mói cũng tự mình hiểu lấy vấn đề, cũng biết rõ đạo lý tiến lui.
- Bí thư Tử Quân khiêm tốn rồi.
Hầu Thiên Đông vuốt mái tóc của mình, sau đó lão dừng lại một chút và tiếp tục lên tiếng:
- Sau khi đồng chí Quách Vạn Thần gặp chuyện không may thì khối tư pháp của huyện chúng ta luôn được bí thư Vương Tử Quân nắm chặt, công tác cực kỳ tốt đẹp, đặc biệt là cục công an, càng nhận được sự nhất trí khen ngợi của huyện ủy chính quyền về phương diện đả kích tội phạm. Hôm trước phó phòng Triệu của phòng tổ chức thị ủy đã gọi điện thoại cho tôi, nói là ban ngành chúng ta nên nhanh chóng đề xuất vị trí phó bí thư huyện ủy, tôi cảm thấy bí thư Vương là một cán bộ tố chất cao, năng lực công tác cực mạnh, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí cao nhất của công tác tư pháp, mọi người thấy thế nào?
Hầu Thiên Đông nói ra những lời này thật sự đã châm chước không biết bao nhiêu lần, lúc này mới phát ra khỏi miệng. Tuy tất cả đều hợp với lẽ thường nhưng trong lòng lão vẫn sinh ra cảm giác khó chịu. Khốn nổi dù thế nào thì lão cũng phải chấp hành, đây là kế hoạch của bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân, lão không dám không nghe.
Trước đó Hầu Thiên Đông đã có thông qua với Lưu Thành Quân, thế nên Lưu Thành Quân thấy Hầu Thiên Đông bắt đầu thì cũng lên tiếng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của bí thư, chúng ta cần phải dựng lên một phương hướng chính xác cho sự phát triển của các đồng chí, thành lập một trình tự đúng đắn, một cơ chế phù hợp. Tôi tin tưởng mọi người cũng thấy rõ những thành tích của khối tư pháp trong vài tháng qua, năng lực của bí thư Vương Tử Quân là quá rõ ràng, hoàn toàn có khả năng nhận trọng trách nặng nều của khối tư pháp huyện Lô Bắc.
Bí thư và chủ tịch đã can bản lên tiếng khẳng định một sự việc, Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm công tác tổ chức cũng chỉ có thể khẽ gõ bút, biết mình có phản đối cũng vô dụng. Hơn nữa trước đó Hầu Thiên Đông đã nói rõ với mình, chuyện này không cần hắn phải ôm thái độ phản đối.
- Tôi đồng ý.
Tuy chỉ có ba chữ nhưng Trần Lộ Dao cảm thấy mình mở miệng thật sự khổ sở, hắn nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đến sau nhưng đi trước mình, trong lòng thật sự rất bức bối.
Trần Lộ Dao sau khi tỏ thái độ thì các vị thường ủy khác cũng lên tiếng đồng ý, thế là chuyện Vương Tử Quân được đề cử làm phó bí thư nắm khối tư pháp được thông qua một cách gọn gàng.
Sau khi tiếp tục nói vài lời về những chuyện cấp bách trong huyện, Hầu Thiên Đông lại lên tiếng:
- Giám đốc đài truyền hình Thường Chính Hữu đã đến tuổi về hưu, bản thân anh ấy cũng có ý muốn lui về nghỉ ngơi, bây giờ phòng tổ chức đã sắp xếp sẵn nhân tuyển cho vị trí giám đốc đài truyền hình, mời mọi người tham khảo.
Hầu Thiên Đông nói xong thì quay sang nhìn Tôn Quốc Lương, mà Tôn Quốc Lương cũng đã sớm có chuẩn bị với phương diện này, thế cho nên hắn khẽ lơ đãng đưa mắt nhìn Vũ Trạch Huy, sau đó trầm giọng nói:
- Đồng chí Thường Chính Hữu công tác cần cù chăm chỉ, chịu nhiều mệt nhọc, đã làm ra cống hiến rất lớn cho công tác truyền thông của huyện Lô Bắc chúng ta, mà huyện ủy chính quyền cũng tỏ ra tán thành những thành tích của anh ấy. Ý kiến của bí thư Hầu là khi anh ấy về hưu sẽ tăng lên một cấp, để anh ấy được hưởng thụ đãi ngộ cấp chính khoa.
Đối với phương án sắp xếp cho một người sắp về hưu thì các vị thường ủy huyện ủy cũng không có hứng thú, đừng nói là hưởng thụ đãi ngộ cấp chính khoa, dfu anh có hưởng thụ đãi ngộ cấp nào cũng không liên quan đến mọi người. Chỉ cần anh không còn đứng trên vị trí của mình, như vậy củ cải đã nhổ ra thì vẫn để lại lỗ hổng, sẽ được đánh giá rất cao. Vì thế mà chuyện bổ nhiệm đồng chí Thường Chính Hữu lên một cấp được thông qua ngay lập tức.
Tôn Quốc Lương thấy mọi người không ai phản đối, mình có thể thuận lợi thông qua phương án đẩy Thường Chính Hữu lên một cấp, trong lòng cũng có chút thành tựu. Hắn đưa mắt nhìn các vị thường ủy đang ngồi đây, trong lòng thầm cầu nguyện, vì vấn đề bổ nhiệm sau đó mới thật sự đáng lo lắng, ngàn vạn lần đừng phát sinh ra con thiêu thân nào thì tốt.
- Nhân tuyển cho vị trí giám đốc đài truyền hình chính là đồng chí Liễu Yên Hồng, đồng chí Liễu Yên Hồng năm nay ba mươi tuổi, là nữ, người huyện Lô Bắc thành phố Hồng Ngọc, trước kia từng có kinh nghiệm công tác ở đài truyền hình thành phố, nhiều lần làm người dẫn chương trình thời sự, là chủ nhiệm phòng tin tức. Trên phương diện công tác thì đồng chí Liễu Yên Hồng có nghiệp vụ cao, cần cù chăm chỉ, chịu nhiều mệt mỏi, nhiều lần có công tác quan trọng thường nắm chắc toàn cục, phát huy đầy đủ phong thái của một vị đảng viên, đoàn kết đồng sự, có năng lực phối hợp mạnh, hòa mình cùng quần chúng...
Tôn Quốc Lương dù nói ra những lời cực kỳ máy móc nhưng dư quang khóe mắt vẫn không quên quét qua mặt các vị thường ủy, thấy có vị thường ủy nhíu mày, có vị nở nụ cười đùa cợt, thế là thầm cảm thấy không đủ lực.
Đến khi Tôn Quốc Lương nói xong thì đến lúc Hầu Thiên Đông trưng cầu ý kiến của mọi người, bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương là người lên tiếng đầu tiên:
- Chúng ta cần phải xem xét cho rõ ràng, gần đây có người phản ánh nữ đồng chí này có tác phong không tốt.
Vũ Trạch Huy tất nhiên biết rõ tác phong của Liễu Yên Hồng là không tốt, nhưng vừa nghe Tả Minh Phương nói như vậy thì thầm căm hận, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười nói:
- Bí thư Tả, chúng ta xem xét đồng chí không những cần phải nhìn vào việc có năng lực công tác hay không, còn phải xem xét toàn diện, mà các đồng chí ủy ban kỷ luật muốn phá án cũng cần có chứng cứ rõ ràng, đồng chí Liễu Yên Hồng có thành tích tốt không phải vì có vài ba tin đồn nhảm là xóa đi được, đây không phải là bóp chết tương lai của cán bộ trẻ tuổi sao?
Vì Liễu Yên Hồng mà Vũ Trạch Huy bây giờ phải không tiếc bất kỳ cái giá nào, vốn hắn cũng cảm thấy nguy cơ sau sự kiện của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ vì Liễu Yên Hồng mà không tự giác phải đưa mình vào thế đối lập với Tả Minh Phương.
Vũ Trạch Huy vừa nói xong thì Trần Lộ Dao đã lên tiếng:
- Trưởng phòng Trạch Huy nói đúng, tôi đồng ý với ý kiến của anh ấy. Chủ tịch Mao có dạy bảo chúng ta, chỉ cần đặt xuống địa phương sẽ có hai loại tin tức trái ngược nhau, tôi cảm thấy những đồng chí có năng lực vì công tác nhiều mặt nên cũng đắc tội nhiều người, dễ dàng làm cho người ta nói ra những lời bày đặt sinh sự. Thưa các đồng chí, là phụ nữ rất khó, làm một người phụ nữ nổi tiếng càng thêm khó, chúng ta không thể vì chút tin tức bên lề mà đả kích tính tích cực công tác của một đồng chí nữ, đây là một hành vi không chịu trách nhiệm với tổ chức.
Vẻ mặt Tả Minh Phương có hơi đỏ, hắn không ngờ mình vạch trần một sự thật mà lại bị người ta vây công mãnh liệt như vậy, mà vị thường ủy xếp trước mình là Trần Lộ Dao càng dùng giọng phê bình khá mạnh. Nếu tin tức về hội nghị thường ủy lần này lan truyền ra ngoài, sợ rằng uy tín của mình sẽ bị ảnh hưởng.
Tả Minh Phương nhìn Trần Lộ Dao đang chậm rãi lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn về phía Lưu Thành Quân, hy vọng tìm được sự trợ giúp của chủ tịch Lưu.
Lưu Thành Quân tất nhiên thấy rõ ánh mắt cầu cứu của Tả Minh Phương, lúc này Tả Minh Phương nghĩ gì thì hắn cũng hiểu rất rõ, nhưng đối mặt với đám người thường gây sự là Trần Lộ Dao thì hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn. Hắn là một vị chủ tịch huyện, nếu như tỏ thái độ quá rõ ràng, không phải sau này sẽ bất lợi trong công tác sao?
Nhưng nếu như mình im lặng không nói, chết sống không mở miệng, như vậy sợ rằng sẽ mất đi một vị chiến hữu lâu năm như Tả Minh Phương. Nếu là như vậy, sau này Lưu Thành Quân sẽ trở thành kẻ cô đơn trong hội nghị thường ủy, sau khi xem xét đủ đường lợi hại thì hắn chuẩn bị mở miệng.
- Bí thư Lộ Dao, công tác của đài truyền hình không nằm trong sự phân công quản lý của tôi, tôi cũng không biết về đồng chí Liễu Yên Hồng, nhưng phòng tổ chức cũng cần có nguyên tắc tổ chức. Đài truyền hình phải có các vị phó giám đốc chứ? Giám đốc Thường vừa lui xuống, lúc này các vị phó giám đốc đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, nếu như đặc biệt đề bạt một cán bộ khác, như vậy cũng ảnh hưởng đến tính tích cực của các vị cấp phó. Vì thế tôi thấy có thể xem xét một vài vị cán bộ khác cũng tích cực công tác hay không? Như vậy còn phải dựa theo nguyên tắc tổ chức.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên, hắn nghiêm trang nói trước khi Lưu Thành Quân lên tiếng.
Một vị bí thư ủy ban tư pháp mở miệng trước mặt các vị thường ủy nói về vấn đề nguyên tắc, đây thật sự là vỗ lên mặt Trần Lộ Dao. Nhưng lúc này Vương Tử Quân lên tiếng cực kỳ hợp tình hợp lý, dù Trần Lộ Dao là phó bí thư nắm công tác tổ chức cũng không tìm ra được lời nói nào để phản bác.
Trần Lộ Dao trầm mặc chính là cơ hội cho Lưu Thành Quân phản kích, Vương Tử Quân đã lên tiếng định vị, Lưu Thành Quân nếu như không lên tiếng rèn sắt ngay khi còn nóng, sợ rằng sẽ bị người ta cho là không biết nắm thời cơ.
- Bí thư Hầu, tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Vương, theo tôi được biết thì đài truyền hình huyện Lô Bắc không phải không có phó giám đốc, hơn nữa không phải là một mà là ba vị, phòng tổ chức khảo sát đã bỏ qua ba đồng chí này, chẳng lẽ ba đồng chí này không hợp cách?
Lưu Thành Quân nói rất nặng, Tôn Quốc Lương bị tấn công mà chỉ có thể cúi đầu, có ba vị phó giám đốc mà tất cả đều không hợp cách, đây thật sự khó nói nên lời, không những đắc tội với người mà bàn chân còn không vững vàng.
- Tôi nghe nói các vị lãnh đạo ban ngành của đài truyền hình chiến đấu rất hăng hái.
Tiếu Tử Đông cũng không nhìn ai mà dùng giọng không đầu không đuôi nói.
Ý nghĩ của Tiếu Tử Đông là thế nào thì ai cũng hiểu, thế là Vũ Trạch Huy, Tôn Quốc Lương và Trần Lộ Dao đều cảm nhận được áp lực. Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương thì không có vấn đề, nếu lời đề nghị của phòng tổ chức không được thông qua thì khảo sát lại, nhưng Vũ Trạch Huy thì lại khác, mỹ nhân kia đang chờ hắn ôm chiến thắng quay về. Lúc này hắn mới chợt ý thức được vấn đề, hoa dại ven đường không dễ hái, muốn cũng phải trả một cái giá lớn.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 225: Hoa dại ven đường không dễ hái
9.1/10 từ 48 lượt.