Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2107: Diễn đàn kêu gọi đầu tư (1)
Hai năm qua Lý Bạch Vũ luôn ghi trong lòng một câu danh ngôn: Anh càng nghe thấy những âm thanh ồn ào náo động thì càng không rõ đó là âm thanh gì. Sau một lần ngã đau chán nản thì tâm tình của hắn biến đổi tốt hơn rất nhiều.
Vì vậy khi đi theo Triệu Hiểu Bạch đến gặp lãnh đạo, hắn vừa nhìn thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy một cảm giác nghiêm trang và cực kỳ thần bí rất vô hình, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, tim đập rộn lên. Đồng thời hắn chợt sinh ra một dự cảm, biết đâu người đang ngồi nơi này sẽ có ơn tri ngộ với mình?
Tuy Vương Tử Quân đã nghe Trương Tề Bảo nói về bản lĩnh của Lý Bạch Vũ, thế nhưng tai nghe là giả mà mắt thấy mới là thật, rốt cuộc Lý Bạch Vũ có thật sự có bản lĩnh hay không thì phải gặp mặt mới biết được. Phải biết rằng phương diện kêu gọi đầu tư để xã hội hóa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao chính là một khâu quan trọng nhất của Vương Tử Quân, nếu như tìm được người có cá tính và năng lực thì mới tốt cho được.
Tuy vừa rồi có đối mặt với đám người Lý Bạch Vũ, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản còn chưa biết rõ Lý Bạch Vũ có bộ dạng thế nào. Sau khi Lý Bạch Vũ đi theo Triệu Hiểu Bạch vào cửa, Vương Tử Quân không khỏi đưa mắt đánh giá đối phương.
Nếu nói về phương diện tuổi tác thì Lý Bạch Vũ hơn Vương Tử Quân vài tuổi, gương mặt hơi gầy, nhìn qua có vẻ cực kỳ tràn đầy tinh thần. Nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, hắn cảm thấy Lý Bạch Vũ có chút căng thẳng.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến biểu hiện có chút căng thẳng của Lý Bạch Vũ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Trưởng phòng Lý, vừa rồi thư ký trưởng Trương nói anh có mặt ở bên phòng bên kia, thế nên tôi cho Hiểu Bạch đi mời anh sang tâm sự.
Những năm qua Lý Bạch Vũ đã trải qua tình huống lòng người thay đổi khó lường, thế nên tính nết kiêu ngạo bị đánh chết đi rất nhiều. Bây giờ hắn không hiểu bí thư Vương gọi mình sang làm gì, thế nhưng cũng biết dù sao đây cũng là cơ hội tiếp xúc gần với lãnh đạo, mình cần phải cố gắng tất cả khả năng để biểu hiện cho tốt. Thế là hắn lập tức cười nói: - Có thể được trò chuyện với lãnh đạo là niềm vinh hạnh lớn của tôi.
Sau khi Lý Bạch Vũ đi vào cửa, Trương Tề Bảo luôn chú ý đến hành vi của đối phương, khi thấy Lý Bạch Vũ không còn kiêu ngạo như năm xưa, thế là hắn thở dài một hơi.
Có một câu như thế này: Không có mưa gió sao xuất hiện cầu vồng, bây giờ xem ra Lý Bạch Vũ đã hiểu biết nhiều hơn. Nếu như Lý Bạch Vũ vẫn còn vênh váo kiêu ngạo như năm xưa, chính Trương Tề Bảo cũng cảm thấy mình đã đề cử sai người.
Vương Tử Quân nhìn Lý Bạch Vũ đứng phía bên kia, hắn cười rồi chỉ vào một chiếc ghế nói: - Bạch Vũ, chúng ta không phải đang ở trong đơn vị, trên bàn rượu cũng không có lãnh đạo gì cả, mời anh ngồi uống xuống vài ly.
Lý Bạch Vũ có chút do dự thế nhưng vẫn phải ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Lúc này hắn đã xác định được thân phận của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, cũng cảm thấy có chút ghen ghét. Với bản lĩnh và độ tuổi của hắn thì bây giờ cũng nên phát triển đến một vị trí tốt đẹp rồi, thế nhưng đến bây giờ vẫn là một người bị người ta coi thường, bây giờ đến gặp mặt một vị lãnh đạo còn nhỏ tuổi hơn cả mình, thế nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lý Bạch Vũ khiêm tốn cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, thật lòng thì hắn cũng không cho rằng bí thư Vương có gì hơn mình.
Vương Tử Quân cũng không rõ tâm tư của Lý Bạch Vũ, hắn nâng ly rượu nhìn thoáng qua đám người Lý Bạch Vũ, sau đó cười nói: - Mọi người cùng uống một ly.
Lời đề nghị của Vương Tử Quân căn bản làm cho đám người Trương Tề Bảo không có khả năng từ chối, sau khi uống một ly thì bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn. Vương Tử Quân ngay từ đầu cũng không nói đến phương diện kêu gọi đầu tư cho hạng mục đại hội thể dục thể thao, trước tiên hắn nói về các chuyện không mấy tương quan, hắn muốn xem phẩm tính của Lý Bạch Vũ là như thế nào.
Khi địa vị liên tục tăng tiến thì Vương Tử Quân cũng chú ý đến cách nhìn người, thế nhưng phương pháp của hắn căn bản không có bất kỳ một hệ thống nào, càng không phải là nhìn vào tướng mạo để xác định bản tính. Phương pháp nhìn người của hắn chủ yếu là sáu chữ: Nghe người nói, nhìn người đi.
Lúc đầu thì Lý Bạch Vũ có chút thận trọng, nhưng sau khi uống vai ly thì bản tính đã lộ ra. Nói một cách khách quan thì Lý Bạch Vũ là người có tài ăn nói khá tốt, có thể nắm bắt cơ hội, lên tiếng lưu loát, trật tự rõ ràng, mở miệng làm cho Vương Tử Quân liên tục gật đầu. Vương Tử Quân mẫn cảm ý thức được người này đã là một chiếc cành cây héo khô, chỉ cần cho đối phương cơ hội, chắc chắn sẽ đâm chồi nảy lộc rất mạnh.
Sau khi qua vài vòng rượu thì bầu không khí trên bàn cơm càng thêm phù hợp, Vương Tử Quân lúc này mới cười nói: - Trưởng phòng Lý, tôi nghe nói trước kia anh từng là một người chủ quản công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long có phải không?
Công tác kêu gọi đầu tư ở thành phố Linh Long chính là vết sẹo khó thể khép miệng với Lý Bạch Vũ, hắn dùng tất cả biện pháp và khổ sở xây dựng một cơ sở tốt đẹp, thế nhưng cuối cùng vì Miêu Dược Hổ nói một câu mà cuốn gói rời đi. Cơ sở mà hắn tạo dưng lên ở thành phố Linh Long được kẻ khác cướp lấy làm công cụ tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng vì không có phương án hiệu quả mà sụp đổ.
- Tôi cũng từng cho ra một cơ sở kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại sụp đổ vì những kẻ vô dụng, thật sự là thiệt thòi.
- Trưởng phòng Lý cảm thấy cái gì là quan trọng nhất trong phương diện kêu gọi đầu tư? Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến chút tâm tư kiêu ngạo của Lý Bạch Vũ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi dùng giọng nghiêm túc hỏi.
Lý Bạch Vũ giống như uống chút rượu thì cảm giác gò bó tan biến vài phần, bây giờ đã thả lỏng hơn, hắn ngẩng đầu lên buông đôi đũa trong tay ra rồi nói: - Cái gì là tư bản? Cái gì là kêu gọi đầu tư? Cái gì là diễn đàn kêu gọi đầu tư? Chỉ sợ rất nhiều người căn bản không hiểu rõ ràng những điều này. Tôi cho rằng địa phương muốn phát triển được phải đầu tư kinh doanh một cách có khoa học, phá vỡ quan niệm có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu, không vì thiếu tiền mà không dám làm việc lớn, mắc nợ thì sợ hãi, mãi lo lắng xảy ra vấn đề, bất lực vì không trả được nợ cũ, hơn nữa vay nợ quá dễ dàng cũng sinh ra nhiều vấn đề.
Bí Thư Trùng Sinh
Vì vậy khi đi theo Triệu Hiểu Bạch đến gặp lãnh đạo, hắn vừa nhìn thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy một cảm giác nghiêm trang và cực kỳ thần bí rất vô hình, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, tim đập rộn lên. Đồng thời hắn chợt sinh ra một dự cảm, biết đâu người đang ngồi nơi này sẽ có ơn tri ngộ với mình?
Tuy Vương Tử Quân đã nghe Trương Tề Bảo nói về bản lĩnh của Lý Bạch Vũ, thế nhưng tai nghe là giả mà mắt thấy mới là thật, rốt cuộc Lý Bạch Vũ có thật sự có bản lĩnh hay không thì phải gặp mặt mới biết được. Phải biết rằng phương diện kêu gọi đầu tư để xã hội hóa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao chính là một khâu quan trọng nhất của Vương Tử Quân, nếu như tìm được người có cá tính và năng lực thì mới tốt cho được.
Tuy vừa rồi có đối mặt với đám người Lý Bạch Vũ, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản còn chưa biết rõ Lý Bạch Vũ có bộ dạng thế nào. Sau khi Lý Bạch Vũ đi theo Triệu Hiểu Bạch vào cửa, Vương Tử Quân không khỏi đưa mắt đánh giá đối phương.
Nếu nói về phương diện tuổi tác thì Lý Bạch Vũ hơn Vương Tử Quân vài tuổi, gương mặt hơi gầy, nhìn qua có vẻ cực kỳ tràn đầy tinh thần. Nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, hắn cảm thấy Lý Bạch Vũ có chút căng thẳng.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến biểu hiện có chút căng thẳng của Lý Bạch Vũ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Trưởng phòng Lý, vừa rồi thư ký trưởng Trương nói anh có mặt ở bên phòng bên kia, thế nên tôi cho Hiểu Bạch đi mời anh sang tâm sự.
Những năm qua Lý Bạch Vũ đã trải qua tình huống lòng người thay đổi khó lường, thế nên tính nết kiêu ngạo bị đánh chết đi rất nhiều. Bây giờ hắn không hiểu bí thư Vương gọi mình sang làm gì, thế nhưng cũng biết dù sao đây cũng là cơ hội tiếp xúc gần với lãnh đạo, mình cần phải cố gắng tất cả khả năng để biểu hiện cho tốt. Thế là hắn lập tức cười nói: - Có thể được trò chuyện với lãnh đạo là niềm vinh hạnh lớn của tôi.
Sau khi Lý Bạch Vũ đi vào cửa, Trương Tề Bảo luôn chú ý đến hành vi của đối phương, khi thấy Lý Bạch Vũ không còn kiêu ngạo như năm xưa, thế là hắn thở dài một hơi.
Có một câu như thế này: Không có mưa gió sao xuất hiện cầu vồng, bây giờ xem ra Lý Bạch Vũ đã hiểu biết nhiều hơn. Nếu như Lý Bạch Vũ vẫn còn vênh váo kiêu ngạo như năm xưa, chính Trương Tề Bảo cũng cảm thấy mình đã đề cử sai người.
Vương Tử Quân nhìn Lý Bạch Vũ đứng phía bên kia, hắn cười rồi chỉ vào một chiếc ghế nói: - Bạch Vũ, chúng ta không phải đang ở trong đơn vị, trên bàn rượu cũng không có lãnh đạo gì cả, mời anh ngồi uống xuống vài ly.
Lý Bạch Vũ có chút do dự thế nhưng vẫn phải ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Lúc này hắn đã xác định được thân phận của Vương Tử Quân, thế là trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, cũng cảm thấy có chút ghen ghét. Với bản lĩnh và độ tuổi của hắn thì bây giờ cũng nên phát triển đến một vị trí tốt đẹp rồi, thế nhưng đến bây giờ vẫn là một người bị người ta coi thường, bây giờ đến gặp mặt một vị lãnh đạo còn nhỏ tuổi hơn cả mình, thế nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lý Bạch Vũ khiêm tốn cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, thật lòng thì hắn cũng không cho rằng bí thư Vương có gì hơn mình.
Vương Tử Quân cũng không rõ tâm tư của Lý Bạch Vũ, hắn nâng ly rượu nhìn thoáng qua đám người Lý Bạch Vũ, sau đó cười nói: - Mọi người cùng uống một ly.
Lời đề nghị của Vương Tử Quân căn bản làm cho đám người Trương Tề Bảo không có khả năng từ chối, sau khi uống một ly thì bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn. Vương Tử Quân ngay từ đầu cũng không nói đến phương diện kêu gọi đầu tư cho hạng mục đại hội thể dục thể thao, trước tiên hắn nói về các chuyện không mấy tương quan, hắn muốn xem phẩm tính của Lý Bạch Vũ là như thế nào.
Khi địa vị liên tục tăng tiến thì Vương Tử Quân cũng chú ý đến cách nhìn người, thế nhưng phương pháp của hắn căn bản không có bất kỳ một hệ thống nào, càng không phải là nhìn vào tướng mạo để xác định bản tính. Phương pháp nhìn người của hắn chủ yếu là sáu chữ: Nghe người nói, nhìn người đi.
Lúc đầu thì Lý Bạch Vũ có chút thận trọng, nhưng sau khi uống vai ly thì bản tính đã lộ ra. Nói một cách khách quan thì Lý Bạch Vũ là người có tài ăn nói khá tốt, có thể nắm bắt cơ hội, lên tiếng lưu loát, trật tự rõ ràng, mở miệng làm cho Vương Tử Quân liên tục gật đầu. Vương Tử Quân mẫn cảm ý thức được người này đã là một chiếc cành cây héo khô, chỉ cần cho đối phương cơ hội, chắc chắn sẽ đâm chồi nảy lộc rất mạnh.
Sau khi qua vài vòng rượu thì bầu không khí trên bàn cơm càng thêm phù hợp, Vương Tử Quân lúc này mới cười nói: - Trưởng phòng Lý, tôi nghe nói trước kia anh từng là một người chủ quản công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long có phải không?
Công tác kêu gọi đầu tư ở thành phố Linh Long chính là vết sẹo khó thể khép miệng với Lý Bạch Vũ, hắn dùng tất cả biện pháp và khổ sở xây dựng một cơ sở tốt đẹp, thế nhưng cuối cùng vì Miêu Dược Hổ nói một câu mà cuốn gói rời đi. Cơ sở mà hắn tạo dưng lên ở thành phố Linh Long được kẻ khác cướp lấy làm công cụ tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng vì không có phương án hiệu quả mà sụp đổ.
- Tôi cũng từng cho ra một cơ sở kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại sụp đổ vì những kẻ vô dụng, thật sự là thiệt thòi.
- Trưởng phòng Lý cảm thấy cái gì là quan trọng nhất trong phương diện kêu gọi đầu tư? Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến chút tâm tư kiêu ngạo của Lý Bạch Vũ, hắn nhìn Lý Bạch Vũ rồi dùng giọng nghiêm túc hỏi.
Lý Bạch Vũ giống như uống chút rượu thì cảm giác gò bó tan biến vài phần, bây giờ đã thả lỏng hơn, hắn ngẩng đầu lên buông đôi đũa trong tay ra rồi nói: - Cái gì là tư bản? Cái gì là kêu gọi đầu tư? Cái gì là diễn đàn kêu gọi đầu tư? Chỉ sợ rất nhiều người căn bản không hiểu rõ ràng những điều này. Tôi cho rằng địa phương muốn phát triển được phải đầu tư kinh doanh một cách có khoa học, phá vỡ quan niệm có bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu, không vì thiếu tiền mà không dám làm việc lớn, mắc nợ thì sợ hãi, mãi lo lắng xảy ra vấn đề, bất lực vì không trả được nợ cũ, hơn nữa vay nợ quá dễ dàng cũng sinh ra nhiều vấn đề.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 2107: Diễn đàn kêu gọi đầu tư (1)
9.1/10 từ 48 lượt.