Bí Thư Trùng Sinh
Chương 2011: Ẩn hiện vừa phải, tiến lùi tự nhiên, nhân tâm thu gọn
Chẳng những Lý Thừa Uyên cảm thấy lời nói của Chử Vận Phong là không công bằng, ngay cả Kim Hành Thuấn cũng sững sờ. Bọn họ lần này thất bại là vì thua trong tay Vương Tử Quân, vì sao chủ tịch Chử còn yêu cầu bọn họ nghe ý kiến của đối phương?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Lý Thừa Uyên dùng giọng có chút nghi ngờ nói: - Chủ tịch Chử, Vương Tử Quân chỉ sợ cùng chúng ta...
- Anh cảm thấy lần này mình trổ hết tài năng là kết quả đề cử của tôi sao? Chử Vận Phong nở nụ cười tự chế giễu nói: - Tôi nói cho anh biết, tôi mặc dù có lên tiếng về việc đẩy anh lên làm chủ tịch tỉnh, thế nhưng trên cơ bản không có tác dụng gì cả. Tôi cũng mới vừa biết rõ anh được bổ nhiệm lên làm chủ tịch tỉnh chủ yếu là vì bí thư Lâm nói giúp cho anh.
"Bí thư Lâm?" Lý Thừa Uyên chợt cảm thấy run rẩy, tuy hắn có cấp bậc không thấp thế nhưng vẫn cách bí thư Lâm quá xa. Hơn nữa hắn cũng không có quan hệ với bí thư Lâm, vì sao bí thư Lâm lại nói thay cho mình?
- Bí thư Lâm đề nghị ổn định đại cục Nam Giang, lấy đó để thuyết phục các vị lãnh đạo khác, thế nên anh mới được bổ nhiệm. Chỉ có một người trong Nam Giang có thể ảnh hưởng đến bí thư Lâm, đó chính là Vương Tử Quân. Chử Vận Phong nói đến đây thì ho khẽ một tiếng: - Tuyến trên vốn cố ý cho Kỷ Mẫn Cương đến Nam Giang, ba chúng ta đều phải rời đi.
Kim Hành Thuấn không nói gì, lúc này cũng không nhịn được phải nói: - Chủ tịch Chử, vì sao Vương Tử Quân lại nói giúp cho chủ tịch Lý?
Chử Vận Phong nhìn Lý Thừa Uyên, lại nhìn Kim Hành Thuấn, lão cũng không nói lời nào, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ uống trà. Lý Thừa Uyên trầm ngâm giây lát thì dùng giọng trịnh trọng nói với Chử Vận Phong: - Chủ tịch, tôi đã hiểu rồi.
- Hiểu là tốt. Chử Vận Phong nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp: - Sau này dù Nam Giang phát triển thế nào thì Vương Tử Quân cũng không còn ở lại quá lâu, chúng ta nên kết giao nhiều hơn với anh ta, như vậy càng có lợi mà vô hại.
Lý Thừa Uyên thầm suy nghĩ, mình thắng hay bị đào thải là quyết định bởi thái độ của Vương Tử Quân. Rõ ràng đối phương muốn dùng chiêu thức này để ám hiệu với thế lực của Chử Vận Phong: Tôi đã cho các anh tiến lên, cũng có thể cho các anh đi xuống vũng bùn, đi con đường nào là do các anh tự chọn.
Ngoài điều này ra thì còn gì khác nữa? Một hành động kia có phải là Vương Tử Quân đưa cành ô liu cho thế lực của Chử Vận Phong hay không? Nếu như nói Vương Tử Quân cho ra một đòn trời giáng làm anh ran rã, sau đó lại cho ra một hành động để nhóm anh tụ hội lại, phương thức này đủ nói rõ một đạo lý: Các anh đừng tự cho mình là thông minh, nếu như muốn tranh chấp, tôi không phải không có phần thắng, ngược lại các anh không phải là đối thủ của tôi. Nếu như mọi người đều lui một bước thì sao? Ai cũng là một phương chư hầu, cũng có thể đồng tâm hiệp lực với nhau.
Khi Chử Vận Phong đang nói đến chuyện của mình thì Vương Tử Quân đang trò chuyện với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường vừa tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, thế nên cũng không có ý nghĩ gì với vị trí chủ tịch tỉnh Nam Giang. Nhưng lúc này hắn thấy Lý Thừa Uyên nhảy lên vượt mặt mình, thế là không khỏi có chút hâm mộ và ghen ghét.
- Trưởng phòng, tuyến trên sắp xếp như vậy rõ ràng là không công bằng với anh. Vì lúc này không có ai ở bên cạnh thế nên giọng nói của Đậu Minh Đường cũng không phải quá nhỏ.
Vương Tử Quân biết rõ Đậu Minh Đường nói như vậy là có ý gì, hắn cười cười nói: - Tôi ngồi lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy còn chưa ấm chỗ, anh nói xem tôi lại tiếp tục thoái vị được sao?
Đậu Minh Đường nhìn Vương Tử Quân, lúc này thấy Vương Tử Quân còn có thể nói đùa được thì tâm tình rất tốt. Hắn chợt cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu không tôi xin tuyến trên đi đến địa phương khác nhận chức hai năm?
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Đậu Minh Đường, bây giờ người tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh là thuộc về Chử Vận Phong, hắn cũng muốn nhường một chút.
- Bí thư Đậu, tôi hiểu rõ ý nghĩ của anh, anh em chúng ta không cần làm điều này, tôi không còn ở Nam Giang quá lâu được nữa. Vương Tử Quân nghĩ đến những lời nói của Lâm Trạch Viễn với mình, hắn không khỏi cười nói với Đậu Minh Đường.
Khi hai người trò chuyện với nhau, Chương Thu Mi từ một bên đi đến. Nàng đưa mắt nhìn Đậu Minh Đường trò chuyện cùng Vương Tử Quân, thế là chợt lộ ra nụ cười: - Trưởng phòng Tử Quân, thật không ngờ chủ tịch Lý lại tiến lên làm quyền chủ tịch tỉnh, tôi còn tưởng rằng người đó là anh chứ?
Chương Thu Mi nói một câu cực kỳ có ý nghĩa, hơn nữa lời nói cũng không nhỏ, ai cũng hiểu rõ vấn đề.
Đám người ngồi trong đại sảnh đều nhìn về phía này, không, phải nói là đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía những ánh mắt của đám người chung quanh, hắn cười cười nói: - Cám ơn trưởng phòng Chương đã tín nhiệm tôi, nhưng tôi biết độ nặng của mình, vị trí chủ tịch tỉnh quá nặng nề, tôi chỉ có một bờ vai nhỏ, khó thể nào làm gì được, thế nên chỉ sợ phụ lòng kỳ vọng của chị.
- Ôi, trưởng phòng Vương quá khiêm tốn rồi, ngài mất nhiều sức lực như vậy, không phải là vì tiến thêm một bước sao? Chương Thu Mi nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, nàng có chút không thoải mái, vì vậy lời nói lúc này càng thêm sắc bén.
Lời nói của Chương Thu Mi cực kỳ có ý nghĩa, giống như Vương Tử Quân chủ động nắm chặt đám người Chử Ngôn Huy đưa ra công lý là vì thèm thuồng vị trí của Chử Vận Phong. Bây giờ đã có kết quả, xem như Vương Tử Quân hao tổn nhiều tinh lực mà không được gì.
Gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ lạnh lẽo với lời trào phúng của Chương Thu Mi, Đậu Minh Đường đứng bên cạnh lại dùng giọng không khách khí nói với Chương Thu Mi: - Trưởng phòng Chương, tôi có chuyện cần thương lượng với trưởng phòng Vương, nếu như chị không có chuyện gì, đề nghị chị đi chỗ khác cho chúng tôi trò chuyện.
Trước đó Chương Thu Mi muốn đến nương tựa và bị Vương Tử Quân từ chối, nàng căn bản cực kỳ nhớ rõ điều này. Bây giờ sự việc có kết quả làm cho nàng cực kỳ sảng khoái, dù thế nào thì nàng cũng có cơ hội phục thù người kia.
Tuy Vương Tử Quân vẫn là một người cực kỳ có uy thế ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ Chương Thu Mi cũng không quá e ngại Vương Tử Quân. Dù sao bây giờ vị trí của hai bên vẫn là tương đối, Vương Tử Quân không tiến lên một bước, Lý Thừa Uyên có quan hệ không tệ với nàng lại là chủ tịch tỉnh, sau này nàng cũng không cần e ngại quá nhiều ở Nam Giang.
- Nếu bí thư Đậu và chủ tịch Vương có chuyện cần bàn, tôi sẽ không làm chậm trễ công tác của hai vị. Chương Thu Mi nói rồi lượn lờ đi về phía Trình Viên Lệ đang chờ bên cạnh.
- người phụ nữ này đúng là có hình dạng quá dơ bẩn. Đậu Minh Đường cũng không có nhiều hảo cảm với Chương Thu Mi, lúc này lên tiếng cũng không chút cố kỵ.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đậu Minh Đường rồi cười nói: - Không cần phải chấp nhất loại người như vậy.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Khuất Chấn Hưng từ bên trên đi xuống, hắn nhìn qua bốn phía, sau đó nói với giám đốc khách sạn đứng một bên: - Chủ tịch Lý, lãnh đạo thượng cấp mời anh.
- Chủ tịch Lý vừa mới đi đến phòng nghỉ ngơi, tôi sẽ đi mời anh ấy. Giám đốc khách sạn lên tiếng chuẩn bị đi mời Lý Thừa Uyên, nhưng hắn vừa xoay người thì lại hỏi Khuất Chấn Hưng: - Trưởng ban Khuất, nếu chủ tịch Lý hỏi có chuyện gì, tôi sẽ nói thế nào?
- Anh nói trưởng ban Dương muốn bàn luận với anh ấy và bí thư Diệp. Khuất Chấn Hưng tuy cũng tình nguyện đi mời Lý Thừa Uyên, thế nhưng hắn biết rõ Lý Thừa Uyên căn bản không tình nguyện cho mình mời đi, thế nên vẫn phải nhờ viên giám đốc khách sạn Nam Giang.
Nhưng Khuất Chấn Hưng vừa để lộ ra tin tức đã làm cho đám người nơi này cực kỳ quan tâm, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm quan trường, biết rõ Dương Độ Lục tìm hai người nói chuyện tất nhiên là có chuyện cực kỳ quan trọng. Dù sao thì bây giờ trở đi hai người bọn họ cũng là những nhân vật chủ đạo của tỉnh Nam Giang.
Khi có người đang suy đoán xem lãnh đạo sẽ nói gì, lúc này Khuất Chấn Hưng đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói: - Trưởng phòng Vương, trưởng ban Dương mời ngài cùng vào.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cùng đi với Khuất Chấn Hưng lên lầu. Lúc này vẻ mặt của đám người thường ủy và đại biểu hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc tỉnh đều cực kỳ khác thường.
- Trưởng ban Dương gặp mặt trưởng phòng tổ chức, có lẽ là quan tâm đến công tác tổ chức của Nam Giang. Chương Thu Mi đang trò chuyện với Trình Viên Lệ, nàng nghe Khuất Chấn Hưng nói vậy thì không khỏi kinh hoảng, sau đó miễn cưỡng cười nói.
Chương Thu Mi nói và không ai lên tiếng tiếp lời.
Bí Thư Trùng Sinh
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Lý Thừa Uyên dùng giọng có chút nghi ngờ nói: - Chủ tịch Chử, Vương Tử Quân chỉ sợ cùng chúng ta...
- Anh cảm thấy lần này mình trổ hết tài năng là kết quả đề cử của tôi sao? Chử Vận Phong nở nụ cười tự chế giễu nói: - Tôi nói cho anh biết, tôi mặc dù có lên tiếng về việc đẩy anh lên làm chủ tịch tỉnh, thế nhưng trên cơ bản không có tác dụng gì cả. Tôi cũng mới vừa biết rõ anh được bổ nhiệm lên làm chủ tịch tỉnh chủ yếu là vì bí thư Lâm nói giúp cho anh.
"Bí thư Lâm?" Lý Thừa Uyên chợt cảm thấy run rẩy, tuy hắn có cấp bậc không thấp thế nhưng vẫn cách bí thư Lâm quá xa. Hơn nữa hắn cũng không có quan hệ với bí thư Lâm, vì sao bí thư Lâm lại nói thay cho mình?
- Bí thư Lâm đề nghị ổn định đại cục Nam Giang, lấy đó để thuyết phục các vị lãnh đạo khác, thế nên anh mới được bổ nhiệm. Chỉ có một người trong Nam Giang có thể ảnh hưởng đến bí thư Lâm, đó chính là Vương Tử Quân. Chử Vận Phong nói đến đây thì ho khẽ một tiếng: - Tuyến trên vốn cố ý cho Kỷ Mẫn Cương đến Nam Giang, ba chúng ta đều phải rời đi.
Kim Hành Thuấn không nói gì, lúc này cũng không nhịn được phải nói: - Chủ tịch Chử, vì sao Vương Tử Quân lại nói giúp cho chủ tịch Lý?
Chử Vận Phong nhìn Lý Thừa Uyên, lại nhìn Kim Hành Thuấn, lão cũng không nói lời nào, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ uống trà. Lý Thừa Uyên trầm ngâm giây lát thì dùng giọng trịnh trọng nói với Chử Vận Phong: - Chủ tịch, tôi đã hiểu rồi.
- Hiểu là tốt. Chử Vận Phong nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp: - Sau này dù Nam Giang phát triển thế nào thì Vương Tử Quân cũng không còn ở lại quá lâu, chúng ta nên kết giao nhiều hơn với anh ta, như vậy càng có lợi mà vô hại.
Lý Thừa Uyên thầm suy nghĩ, mình thắng hay bị đào thải là quyết định bởi thái độ của Vương Tử Quân. Rõ ràng đối phương muốn dùng chiêu thức này để ám hiệu với thế lực của Chử Vận Phong: Tôi đã cho các anh tiến lên, cũng có thể cho các anh đi xuống vũng bùn, đi con đường nào là do các anh tự chọn.
Ngoài điều này ra thì còn gì khác nữa? Một hành động kia có phải là Vương Tử Quân đưa cành ô liu cho thế lực của Chử Vận Phong hay không? Nếu như nói Vương Tử Quân cho ra một đòn trời giáng làm anh ran rã, sau đó lại cho ra một hành động để nhóm anh tụ hội lại, phương thức này đủ nói rõ một đạo lý: Các anh đừng tự cho mình là thông minh, nếu như muốn tranh chấp, tôi không phải không có phần thắng, ngược lại các anh không phải là đối thủ của tôi. Nếu như mọi người đều lui một bước thì sao? Ai cũng là một phương chư hầu, cũng có thể đồng tâm hiệp lực với nhau.
Khi Chử Vận Phong đang nói đến chuyện của mình thì Vương Tử Quân đang trò chuyện với Đậu Minh Đường. Đậu Minh Đường vừa tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, thế nên cũng không có ý nghĩ gì với vị trí chủ tịch tỉnh Nam Giang. Nhưng lúc này hắn thấy Lý Thừa Uyên nhảy lên vượt mặt mình, thế là không khỏi có chút hâm mộ và ghen ghét.
- Trưởng phòng, tuyến trên sắp xếp như vậy rõ ràng là không công bằng với anh. Vì lúc này không có ai ở bên cạnh thế nên giọng nói của Đậu Minh Đường cũng không phải quá nhỏ.
Vương Tử Quân biết rõ Đậu Minh Đường nói như vậy là có ý gì, hắn cười cười nói: - Tôi ngồi lên vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy còn chưa ấm chỗ, anh nói xem tôi lại tiếp tục thoái vị được sao?
Đậu Minh Đường nhìn Vương Tử Quân, lúc này thấy Vương Tử Quân còn có thể nói đùa được thì tâm tình rất tốt. Hắn chợt cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu không tôi xin tuyến trên đi đến địa phương khác nhận chức hai năm?
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Đậu Minh Đường, bây giờ người tiến lên vị trí chủ tịch tỉnh là thuộc về Chử Vận Phong, hắn cũng muốn nhường một chút.
- Bí thư Đậu, tôi hiểu rõ ý nghĩ của anh, anh em chúng ta không cần làm điều này, tôi không còn ở Nam Giang quá lâu được nữa. Vương Tử Quân nghĩ đến những lời nói của Lâm Trạch Viễn với mình, hắn không khỏi cười nói với Đậu Minh Đường.
Khi hai người trò chuyện với nhau, Chương Thu Mi từ một bên đi đến. Nàng đưa mắt nhìn Đậu Minh Đường trò chuyện cùng Vương Tử Quân, thế là chợt lộ ra nụ cười: - Trưởng phòng Tử Quân, thật không ngờ chủ tịch Lý lại tiến lên làm quyền chủ tịch tỉnh, tôi còn tưởng rằng người đó là anh chứ?
Chương Thu Mi nói một câu cực kỳ có ý nghĩa, hơn nữa lời nói cũng không nhỏ, ai cũng hiểu rõ vấn đề.
Đám người ngồi trong đại sảnh đều nhìn về phía này, không, phải nói là đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn về phía những ánh mắt của đám người chung quanh, hắn cười cười nói: - Cám ơn trưởng phòng Chương đã tín nhiệm tôi, nhưng tôi biết độ nặng của mình, vị trí chủ tịch tỉnh quá nặng nề, tôi chỉ có một bờ vai nhỏ, khó thể nào làm gì được, thế nên chỉ sợ phụ lòng kỳ vọng của chị.
- Ôi, trưởng phòng Vương quá khiêm tốn rồi, ngài mất nhiều sức lực như vậy, không phải là vì tiến thêm một bước sao? Chương Thu Mi nhìn gương mặt bình thản của Vương Tử Quân, nàng có chút không thoải mái, vì vậy lời nói lúc này càng thêm sắc bén.
Lời nói của Chương Thu Mi cực kỳ có ý nghĩa, giống như Vương Tử Quân chủ động nắm chặt đám người Chử Ngôn Huy đưa ra công lý là vì thèm thuồng vị trí của Chử Vận Phong. Bây giờ đã có kết quả, xem như Vương Tử Quân hao tổn nhiều tinh lực mà không được gì.
Gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ lạnh lẽo với lời trào phúng của Chương Thu Mi, Đậu Minh Đường đứng bên cạnh lại dùng giọng không khách khí nói với Chương Thu Mi: - Trưởng phòng Chương, tôi có chuyện cần thương lượng với trưởng phòng Vương, nếu như chị không có chuyện gì, đề nghị chị đi chỗ khác cho chúng tôi trò chuyện.
Trước đó Chương Thu Mi muốn đến nương tựa và bị Vương Tử Quân từ chối, nàng căn bản cực kỳ nhớ rõ điều này. Bây giờ sự việc có kết quả làm cho nàng cực kỳ sảng khoái, dù thế nào thì nàng cũng có cơ hội phục thù người kia.
Tuy Vương Tử Quân vẫn là một người cực kỳ có uy thế ở Nam Giang, thế nhưng bây giờ Chương Thu Mi cũng không quá e ngại Vương Tử Quân. Dù sao bây giờ vị trí của hai bên vẫn là tương đối, Vương Tử Quân không tiến lên một bước, Lý Thừa Uyên có quan hệ không tệ với nàng lại là chủ tịch tỉnh, sau này nàng cũng không cần e ngại quá nhiều ở Nam Giang.
- Nếu bí thư Đậu và chủ tịch Vương có chuyện cần bàn, tôi sẽ không làm chậm trễ công tác của hai vị. Chương Thu Mi nói rồi lượn lờ đi về phía Trình Viên Lệ đang chờ bên cạnh.
- người phụ nữ này đúng là có hình dạng quá dơ bẩn. Đậu Minh Đường cũng không có nhiều hảo cảm với Chương Thu Mi, lúc này lên tiếng cũng không chút cố kỵ.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đậu Minh Đường rồi cười nói: - Không cần phải chấp nhất loại người như vậy.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Khuất Chấn Hưng từ bên trên đi xuống, hắn nhìn qua bốn phía, sau đó nói với giám đốc khách sạn đứng một bên: - Chủ tịch Lý, lãnh đạo thượng cấp mời anh.
- Chủ tịch Lý vừa mới đi đến phòng nghỉ ngơi, tôi sẽ đi mời anh ấy. Giám đốc khách sạn lên tiếng chuẩn bị đi mời Lý Thừa Uyên, nhưng hắn vừa xoay người thì lại hỏi Khuất Chấn Hưng: - Trưởng ban Khuất, nếu chủ tịch Lý hỏi có chuyện gì, tôi sẽ nói thế nào?
- Anh nói trưởng ban Dương muốn bàn luận với anh ấy và bí thư Diệp. Khuất Chấn Hưng tuy cũng tình nguyện đi mời Lý Thừa Uyên, thế nhưng hắn biết rõ Lý Thừa Uyên căn bản không tình nguyện cho mình mời đi, thế nên vẫn phải nhờ viên giám đốc khách sạn Nam Giang.
Nhưng Khuất Chấn Hưng vừa để lộ ra tin tức đã làm cho đám người nơi này cực kỳ quan tâm, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm quan trường, biết rõ Dương Độ Lục tìm hai người nói chuyện tất nhiên là có chuyện cực kỳ quan trọng. Dù sao thì bây giờ trở đi hai người bọn họ cũng là những nhân vật chủ đạo của tỉnh Nam Giang.
Khi có người đang suy đoán xem lãnh đạo sẽ nói gì, lúc này Khuất Chấn Hưng đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói: - Trưởng phòng Vương, trưởng ban Dương mời ngài cùng vào.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cùng đi với Khuất Chấn Hưng lên lầu. Lúc này vẻ mặt của đám người thường ủy và đại biểu hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc tỉnh đều cực kỳ khác thường.
- Trưởng ban Dương gặp mặt trưởng phòng tổ chức, có lẽ là quan tâm đến công tác tổ chức của Nam Giang. Chương Thu Mi đang trò chuyện với Trình Viên Lệ, nàng nghe Khuất Chấn Hưng nói vậy thì không khỏi kinh hoảng, sau đó miễn cưỡng cười nói.
Chương Thu Mi nói và không ai lên tiếng tiếp lời.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 2011: Ẩn hiện vừa phải, tiến lùi tự nhiên, nhân tâm thu gọn
9.1/10 từ 48 lượt.