Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1927: Nhiều người cùng nhấc kiệu hoa, nhiều kèn trống vang khúc khải hoàn ca (hạ) (1)
Người gọi điện thoại đến chính là Trịnh Đông Phương, bây giờ lão đang là chủ tịch tỉnh, cũng là một trong những người cùng địa vị với Chử Vận Phong. Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, tuy hai người đất bắc trời nam nhưng quan hệ giữa hai bên không vì thế mà phai nhạt.
- Tử Quân, gần đây cậu có bận rộn gì không? Diệp Thừa Dân lúc này vẫn dùng giọng cực kỳ thân mật nói, giọng điệu giống như không thay đổi gì so với năm xưa.
Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ đáp: - Lãnh đạo, tôi bận rộn có thể so sánh với ngài sao? Chỉ cần ngài cho ra lời mời, dù tôi có bận rộn thế nào cũng phải nghiêm túc lắng nghe lời phân phó của ngài.
Trịnh Đông Phương ở đầu dây bên kia chợt cười ha hả, lão biết rõ Vương Tử Quân nói những lời này là làm cho mình vui, nhưng dù là như vậy thì lão vẫn rất hưởng thụ, vì người lên tiếng chính là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không còn là một thuộc hạ nhỏ như năm xưa, bây giờ hầu như là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy ngồi ngang hàng với lão. Hơn nữa với tuổi thọ của Vương Tử Quân vào lúc này thì tương lai tiến lên cao là rất lớn.
- Tử Quân, cậu đừng chụp mũ tôi, tôi nói cho cậu biết, những lời tâng bốc kiểu như vậy thì cậu nên giữ lại cho chính mình thì hay hơn, tôi cũng không ăn canh ngọt của cậu đâu. Trịnh Đông Phương dùng giọng thân mật nói về vài chuyện khi hai người còn công tác ở Sơn Nam, sau đó chợt nói: - Tử Quân, tôi nghe nói gần đây cậu có chút đau nhức gì thì phải?
Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn đã hiểu được ý nghĩ cuộc điện thoại của Trịnh Đông Phương, nhưng hắn vẫn cười nói: - Bí thư Trịnh, ai nói lời bịa đặt như vậy? Tôi có thể đảm bảo với ngài là thời gian qua tôi rất khỏe mạnh và tốt đẹp.
- Được rồi, hai người chúng ta cũng không nên đi vòng quanh, tôi biết rõ cậu có xuất phát điểm tốt, nhưng có một số việc nếu đi nhanh quá thì không đạt. Tôi thấy thế này, khi vào thời điểm thích hợp thì cậu nên lui bước một chút thì hay hơn, có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trịnh Đông Phương nói mang theo vài phần ý nghĩ khuyên bảo.
Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương có quan hệ không tầm thường, bây giờ Trịnh Đông Phương dùng giọng trịnh trọng nói như vậy, vấn đề này không thể không làm cho Vương Tử Quân coi trọng. Hắn hiểu Trịnh Đông Phương là hạng người gì, đối phương có thể nói như vậy, căn bản cũng không coi trọng sự kiên trì của mình vào lúc này.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân nói ra những lời giống như nói với Đậu Minh Đường, cuối cùng hắn còn dùng giọng động tình nói: - Bí thư Đông Phương, tuy chuyện này rất có thể sẽ bị người ta áp chế xuống, nhưng tôi còn phải kiên trì nguyên tắc của mình, cũng không vì cái gì khác, chỉ là muốn làm cho đám người kia một đòn cảnh cáo, cho bọn họ biết có nhiều khi không nên tùy ý làm bậy.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Trịnh Đông Phương mà không khỏi thở dài một hơi, trước kia khi Trịnh Đông Phương chưa gọi điện thoại đến thì hắn còn áp chế tâm tư trong bụng mình. Bây giờ Trịnh Đông Phương gọi đến, hắn căn bản giải thoát tất cả những thứ gì mình đặt nặng trong lòng.
Vương Tử Quân vốn không nghĩ rằng sẽ thắng, nếu không thắng thì căn bản là thua. Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân đứng lên, hắn tự pha cho mình một ly trà ngon, sau đó hưởng thụ hương vị của trà.
Vương Tử Quân chậm rãi hưởng thụ mùi hương, nhưng hắn cũng không có được cuộc sống nhàn nhã. Khi hắn đang pha trà, lúc này Chương Thu Mi đã đi đến địa giới của thành phố Lâm Hồ.
Đường cao tốc từ thành phố Đông Hồng đến Lâm Hồ đã được xây dựng từ nhiều năm, thế cho nên Chương Thu Mi cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ sau mười phút xe đã chạy đến đường cao tốc nối liền thành phố Lâm Hồ.
Sau khi xe chạy ra khỏi đường cao tốc, bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ Thích Phúc Lai đưa theo phó bí thư chủ khảo công tác tuyên truyền và trưởng phòng tuyên truyền đã có mặt nghênh đón. Thích Phúc Lai có thể đi ra nghênh đón căn bản là đẩy cao quy cách tiếp đãi Chương Thu Mi, làm cho Chương Thu Mi cảm thấy cực kỳ có thể diện.
Tuy Chương Thu Mi là trưởng phòng tuyên truyền thế nhưng độ nặng trong lòng Chử Vận Phong căn bản không bằng Thích Phúc Lai. Trước kia Thích Phúc Lai cũng chỉ có chút biểu hiện tôn trọng Chương Thu Mi mà thôi, bây giờ Thích Phúc Lai đi ra nghênh đón không khỏi làm cho Chương Thu Mi có vài phần kích động.
Xem ra người này thật sự làm cho Vương Tử Quân tổn thất không nhẹ.
Lúc này liên tục có lãnh đạo từ bốn phương tám hướng đi tới, nhìn thì giống như trợ uy cho Thích Phúc Lai, thế nhưng lại làm cho uy vọng của Thích Phúc Lai ở thành phố Lâm Hồ đạt đến đỉnh phong. Nhưng sự kiên trì của Vương Tử Quân lại giống như một thanh kiếm sắc đặt trên đầu, thỉnh thoảng còn đâm vào trong lòng Thích Phúc Lai.
Vì vậy dù là lãnh đạo nào đến thành phố Lâm Hồ, mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, đều coi như cổ động cho Thích Phúc Lai, đều nhận được sự cảm kích cao độ của Thích Phúc Lai. Những người kia đến có thể nói là sự giúp đỡ to lớn với hắn, cũng chính vì sự giúp đỡ của những người này mà vị trí của hắn càng thêm ổn định...
- Hoan nghênh trưởng phòng Chương đến kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ. Khi hai bên bắt tay nhau thì Thích Phúc Lai dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói.
Khi bắt tay Thích Phúc Lai thì Chương Thu Mi cảm thấy sự uy nghiêm của một vị thường ủy tỉnh ủy như mình được biểu hiện quá rõ ràng, và nàng cũng rất thích cảm giác này. Vì thế khi bắt tay với Thích Phúc Lai nàng dùng giọng nhìn từ trên cao xuống nói: - Bí thư Thích, anh nhìn qua có vẻ tiều tụy hơn trước, anh nên nhớ công tác đặt ở vị trí đệ nhất, thế nhưng ngoài công tác thì nên nghỉ ngơi một chút.
Chương Thu Mi nói đến đây thì lại dùng giọng như lơ đãng nói: - Chưa đi đến mấu chốt thì chưa nên quyết định, chưa leo núi thì chưa thấy gian nan, anh nói xem có đúng không?
- Cám ơn trưởng phòng Chương đã giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của ngài. Nếu như trước kia Chương Thu Mi nói những lời này với Thích Phúc Lai, hắn căn bản sẽ ném ra sau đầu, thế nhưng bây giờ hắn cần người ta trợ giúp, thế nên cũng không quên chân thành đáp lại lời nói của đối phương.
Hai người tuy có nhiều lời cần trao đổi với nhau nhưng nơi đây không phải địa phương trò chuyện. Hai người nói thêm vài câu rồi tự mình lên xe. Khác biệt với các vị lãnh đạo nam, Chương Thu Mi trước nay căn bản chưa từng mời những vị lãnh đạo nam khác lên xe của mình.
Lần này Chương Thu Mi đến nghiên cứu công tác của thành phố Lâm Hồ, Thích Phúc Lai đi theo bên cạnh trong cả quá trình. Vì lần này tâm tư của Chương Thu Mi cũng không đặt trên phương diện kiểm tra công tác, hơn nữa phía thành phố Lâm Hồ cũng chuẩn bị rất tốt, thế cho nên chủ khách xem như đều vui vẻ.
Buổi trưa toàn thể thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ đến đông đủ để mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chương Thu Mi. Lần này Chương Thu Mi phá lệ uống chút rượu vang, thật sự làm cho bầu không khí buổi tiệc thêm vui vẻ và kéo dài.
Bí Thư Trùng Sinh
- Tử Quân, gần đây cậu có bận rộn gì không? Diệp Thừa Dân lúc này vẫn dùng giọng cực kỳ thân mật nói, giọng điệu giống như không thay đổi gì so với năm xưa.
Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ đáp: - Lãnh đạo, tôi bận rộn có thể so sánh với ngài sao? Chỉ cần ngài cho ra lời mời, dù tôi có bận rộn thế nào cũng phải nghiêm túc lắng nghe lời phân phó của ngài.
Trịnh Đông Phương ở đầu dây bên kia chợt cười ha hả, lão biết rõ Vương Tử Quân nói những lời này là làm cho mình vui, nhưng dù là như vậy thì lão vẫn rất hưởng thụ, vì người lên tiếng chính là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không còn là một thuộc hạ nhỏ như năm xưa, bây giờ hầu như là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy ngồi ngang hàng với lão. Hơn nữa với tuổi thọ của Vương Tử Quân vào lúc này thì tương lai tiến lên cao là rất lớn.
- Tử Quân, cậu đừng chụp mũ tôi, tôi nói cho cậu biết, những lời tâng bốc kiểu như vậy thì cậu nên giữ lại cho chính mình thì hay hơn, tôi cũng không ăn canh ngọt của cậu đâu. Trịnh Đông Phương dùng giọng thân mật nói về vài chuyện khi hai người còn công tác ở Sơn Nam, sau đó chợt nói: - Tử Quân, tôi nghe nói gần đây cậu có chút đau nhức gì thì phải?
Vương Tử Quân chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn đã hiểu được ý nghĩ cuộc điện thoại của Trịnh Đông Phương, nhưng hắn vẫn cười nói: - Bí thư Trịnh, ai nói lời bịa đặt như vậy? Tôi có thể đảm bảo với ngài là thời gian qua tôi rất khỏe mạnh và tốt đẹp.
- Được rồi, hai người chúng ta cũng không nên đi vòng quanh, tôi biết rõ cậu có xuất phát điểm tốt, nhưng có một số việc nếu đi nhanh quá thì không đạt. Tôi thấy thế này, khi vào thời điểm thích hợp thì cậu nên lui bước một chút thì hay hơn, có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trịnh Đông Phương nói mang theo vài phần ý nghĩ khuyên bảo.
Vương Tử Quân và Trịnh Đông Phương có quan hệ không tầm thường, bây giờ Trịnh Đông Phương dùng giọng trịnh trọng nói như vậy, vấn đề này không thể không làm cho Vương Tử Quân coi trọng. Hắn hiểu Trịnh Đông Phương là hạng người gì, đối phương có thể nói như vậy, căn bản cũng không coi trọng sự kiên trì của mình vào lúc này.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân nói ra những lời giống như nói với Đậu Minh Đường, cuối cùng hắn còn dùng giọng động tình nói: - Bí thư Đông Phương, tuy chuyện này rất có thể sẽ bị người ta áp chế xuống, nhưng tôi còn phải kiên trì nguyên tắc của mình, cũng không vì cái gì khác, chỉ là muốn làm cho đám người kia một đòn cảnh cáo, cho bọn họ biết có nhiều khi không nên tùy ý làm bậy.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Trịnh Đông Phương mà không khỏi thở dài một hơi, trước kia khi Trịnh Đông Phương chưa gọi điện thoại đến thì hắn còn áp chế tâm tư trong bụng mình. Bây giờ Trịnh Đông Phương gọi đến, hắn căn bản giải thoát tất cả những thứ gì mình đặt nặng trong lòng.
Vương Tử Quân vốn không nghĩ rằng sẽ thắng, nếu không thắng thì căn bản là thua. Một ý nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân đứng lên, hắn tự pha cho mình một ly trà ngon, sau đó hưởng thụ hương vị của trà.
Vương Tử Quân chậm rãi hưởng thụ mùi hương, nhưng hắn cũng không có được cuộc sống nhàn nhã. Khi hắn đang pha trà, lúc này Chương Thu Mi đã đi đến địa giới của thành phố Lâm Hồ.
Đường cao tốc từ thành phố Đông Hồng đến Lâm Hồ đã được xây dựng từ nhiều năm, thế cho nên Chương Thu Mi cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ sau mười phút xe đã chạy đến đường cao tốc nối liền thành phố Lâm Hồ.
Sau khi xe chạy ra khỏi đường cao tốc, bí thư thị ủy thành phố Lâm Hồ Thích Phúc Lai đưa theo phó bí thư chủ khảo công tác tuyên truyền và trưởng phòng tuyên truyền đã có mặt nghênh đón. Thích Phúc Lai có thể đi ra nghênh đón căn bản là đẩy cao quy cách tiếp đãi Chương Thu Mi, làm cho Chương Thu Mi cảm thấy cực kỳ có thể diện.
Tuy Chương Thu Mi là trưởng phòng tuyên truyền thế nhưng độ nặng trong lòng Chử Vận Phong căn bản không bằng Thích Phúc Lai. Trước kia Thích Phúc Lai cũng chỉ có chút biểu hiện tôn trọng Chương Thu Mi mà thôi, bây giờ Thích Phúc Lai đi ra nghênh đón không khỏi làm cho Chương Thu Mi có vài phần kích động.
Xem ra người này thật sự làm cho Vương Tử Quân tổn thất không nhẹ.
Lúc này liên tục có lãnh đạo từ bốn phương tám hướng đi tới, nhìn thì giống như trợ uy cho Thích Phúc Lai, thế nhưng lại làm cho uy vọng của Thích Phúc Lai ở thành phố Lâm Hồ đạt đến đỉnh phong. Nhưng sự kiên trì của Vương Tử Quân lại giống như một thanh kiếm sắc đặt trên đầu, thỉnh thoảng còn đâm vào trong lòng Thích Phúc Lai.
Vì vậy dù là lãnh đạo nào đến thành phố Lâm Hồ, mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, đều coi như cổ động cho Thích Phúc Lai, đều nhận được sự cảm kích cao độ của Thích Phúc Lai. Những người kia đến có thể nói là sự giúp đỡ to lớn với hắn, cũng chính vì sự giúp đỡ của những người này mà vị trí của hắn càng thêm ổn định...
- Hoan nghênh trưởng phòng Chương đến kiểm tra công tác của thành phố Lâm Hồ. Khi hai bên bắt tay nhau thì Thích Phúc Lai dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nói.
Khi bắt tay Thích Phúc Lai thì Chương Thu Mi cảm thấy sự uy nghiêm của một vị thường ủy tỉnh ủy như mình được biểu hiện quá rõ ràng, và nàng cũng rất thích cảm giác này. Vì thế khi bắt tay với Thích Phúc Lai nàng dùng giọng nhìn từ trên cao xuống nói: - Bí thư Thích, anh nhìn qua có vẻ tiều tụy hơn trước, anh nên nhớ công tác đặt ở vị trí đệ nhất, thế nhưng ngoài công tác thì nên nghỉ ngơi một chút.
Chương Thu Mi nói đến đây thì lại dùng giọng như lơ đãng nói: - Chưa đi đến mấu chốt thì chưa nên quyết định, chưa leo núi thì chưa thấy gian nan, anh nói xem có đúng không?
- Cám ơn trưởng phòng Chương đã giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của ngài. Nếu như trước kia Chương Thu Mi nói những lời này với Thích Phúc Lai, hắn căn bản sẽ ném ra sau đầu, thế nhưng bây giờ hắn cần người ta trợ giúp, thế nên cũng không quên chân thành đáp lại lời nói của đối phương.
Hai người tuy có nhiều lời cần trao đổi với nhau nhưng nơi đây không phải địa phương trò chuyện. Hai người nói thêm vài câu rồi tự mình lên xe. Khác biệt với các vị lãnh đạo nam, Chương Thu Mi trước nay căn bản chưa từng mời những vị lãnh đạo nam khác lên xe của mình.
Lần này Chương Thu Mi đến nghiên cứu công tác của thành phố Lâm Hồ, Thích Phúc Lai đi theo bên cạnh trong cả quá trình. Vì lần này tâm tư của Chương Thu Mi cũng không đặt trên phương diện kiểm tra công tác, hơn nữa phía thành phố Lâm Hồ cũng chuẩn bị rất tốt, thế cho nên chủ khách xem như đều vui vẻ.
Buổi trưa toàn thể thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ đến đông đủ để mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chương Thu Mi. Lần này Chương Thu Mi phá lệ uống chút rượu vang, thật sự làm cho bầu không khí buổi tiệc thêm vui vẻ và kéo dài.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1927: Nhiều người cùng nhấc kiệu hoa, nhiều kèn trống vang khúc khải hoàn ca (hạ) (1)
9.1/10 từ 48 lượt.