Bí Thư Trùng Sinh

Chương 190: Mãnh thú dễ khuất phục, nhân tâm khó cúi đầu

Từ ngày Vương Tử Quân đến huyện Lô Bắc công tác thì luôn ở nhà khách, hầu như chuyện sắp xếp nhà đã bị lãng quên, không ngờ lúc này mới đầu năm mà trưởng khoa Triệu Ương Tùng quản lý sự vụ cơ quan đã đến tìm mình, hơn nữa đối phương còn cho mình một món quà lớn: Là một bộ chìa khóa.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt thân thiết của Triệu Ương Tùng, hắn trầm ngâm một chút rồi từ chối:

- Tôi là một người đàn ông độc thân, một người ăn no cả nhà không đói bụng, tôi ở nơi nào cũng được. Trưởng khoa Triệu, anh nên giữ căn nhà này lại cho các đồng chí cần sử dụng.

- Bí thư Vương, chúng tôi phân nhà cho anh cũng là theo quy định, đây là căn nhà phải phân cho anh ở. Nếu như anh không tiếp thu, như vậy chúng tôi sẽ không thể triển khai mở rộng công tác, mong lãnh đạo giúp đỡ cho công tác của chúng tôi.

Triệu Ương Tùng nói ra những lời này biểu hiện giống như mong muốn lãnh đạo ủng hộ công tác của mình, nhưng thực thế lại hạ một bậc thang cho Vương Tử Quân, hắn muốn Vương Tử Quân tiếp nhận chìa khóa một cách quang minh chính đại, cũng không kém gì câu nói vuốt mông ngựa theo kiểu yêu cầu lãnh đạo quan tâm đến sức khỏe và đừng quá cố gắng công tác.

Vào thời này chuyện phân phối nhà rất quan trọng, rất nhiều cán bộ thật sự trông mong có được một căn nhà đến đỏ mắt. Vương Tử Quân từ chối thì Triệu Ương Tùng xem là lãnh đạo khoan dung, nhưng mình là trưởng khoa sự vụ cơ quan, điều này tuyệt đối không thể để cho xảy ra. Nếu như anh xem đó là thật, lại lấy chìa khóa nhà khỏi tay lãnh đạo, vậy thì anh sai mười phần.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của Triệu Ương Tùng thì thầm gật đầu, thầm nghĩ tên Triệu Ương Tùng này còn trẻ mà ngồi lên vị trí trưởng khoa sự vụ cơ quan cấp bậc chính khoa, rõ ràng là phải có nhân tố sau lưng có cây đại thụ, bản thân cũng phải có tài năng.

Vương Tử Quân cũng không kháng cự tình huống sắp xếp nhà cho mình, ở nhà khách thì thứ gì cũng không cần quan tâm nhưng cũng không tiện, hắn càng muốn mình có một căn nhà riêng.

- À, xem như tôi phối hợp công tác với trưởng khoa Triệu.

Vương Tử Quân nói rồi bỏ chìa khóa nhà vào ngăn kéo.

Triệu Ương Tùng tuy tỏ ra rất bình thản nhưng trong lòng lại bất ổn, hắn sợ Vương Tử Quân sống chết cũng không nhận chìa khóa. Nói thật ra thì chuyện nhà cửa của khoa sự vụ cơ quan là rất căng, nhưng dù căng thế nào cũng không thể thiếu nhà cho lãnh đạo được.

Vương Tử Quân mới đến thì trưởng khoa Triệu có bối cảnh cao vời cũng không quá để ý, vì thế mà mãi lấy cớ không chịu cấp nhà. Nhưng khi Vương Tử Quân liên tục ra tay thể hiện thủ đoạn, Triệu Ương Tùng thật sự là đứng ngồi không yên. Cục trưởng cục công an Cơ Tòng Lương đã rơi đài càng làm cho hắn lo sợ bất an, sợ có người vì chuyện nhà cửa này mà nói ra nói vào.

Vì thế mà hôm nay vừa đi làm thì Triệu Ương Tùng đã nóng lòng chạy đến, hắn thừa dịp Vương Tử Quân còn chưa đến phát biểu nhận chức để vội vàng đưa một chiếc chìa khóa nhà.

- Bí thư Vương, anh nếu có bất kỳ yêu thích cá nhân nào có thể nói với tôi, tôi sẽ vì anh mà phục vụ, nếu anh có gì cần sai khiến thì cũng đưng quên nghĩ đến tôi.

Triệu Ương Tùng thầm thở dài một hơi, sau đó nở nụ cười tươi rói với Vương Tử Quân.

- Tôi cũng không có yêu cầu đặc thù gì về việc lắp đặt trang thiết bị, thế này đi, anh xem xét sơn lại tường trắng là được.

Vương Tử Quân khẽ vung tay rồi quyết định nhanh chóng.

Triệu Ương Tùng tuy rất muốn biểu hiện thêm một chút nữa, nhưng thấy Vương Tử Quân lên tiếng và vung tay, thế cho nên cũng không dám nói nhiều lời, bắt đầu quay sang nói về những chuyện tết nhất thăm hỏi sức khỏe. Hắn là người giỏi ăn nói, nói vài ba câu đã làm cho Vương Tử Quân vui vẻ thoải mái, liên tục nở nụ cười.


- Bí thư Vương, tối nay anh có bận gì không? Nếu anh cho tôi một cơ hội, sợ rằng trưa nay tôi sẽ khó thể nào mà ngủ được.

Sau khi đi một đường vòng khá xa, Triệu Ương Tùng cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của mình.

Ăn cơm xã giao chính là một phương pháp quan trọng để kéo quan hệ trong quan trường, Vương Tử Quân cũng không phản đối với những tình huống dùng cơm như vậy, nhưng Triệu Ương Tùng mời cơm, Vương Tử Quân cũng thấy không nên lãng phí thời gian.

- Cứ để sau này xem thế nào, vẫn còn nhiều cơ hội, hôm nay tôi có sắp xếp khác.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay rồi dùng giọng thản nhiên nói.

- Được rồi, bí thư Vương, anh cứ bận rộn công tác, có gì cứ cho vời một tiếng là được.

Triệu Ương Tùng cũng biết nắm chắc thời gian, hắn thấy mình đã ở lại khá lâu, thế nên đứng lên nói lời cáo từ.

Vương Tử Quân cũng đứng lên, hắn mỉm cười tiễn chân vị trưởng khoa sự vụ cơ quan ra ngoài. Nhưng khi vị trưởng khoa này bỏ đi, điện thoại của Vương Tử Quân bắt đầu vang lên như đường dây nóng.

Đầu tiên là Trương Thắng Lợi, sau đó là Phạm Hiểu Huy, cuối cùng là Ngụy Sinh Tân gọi điện thoại đến, mục đích chỉ có một, đó là muốn mời bí thư Vương đi dùng một bữa cơm đầu năm.

Vương Tử Quân cũng không kháng cự với những bữa cơm liên lạc cảm tình, nhưng hắn còn chưa hiểu vì về những người kia, thế cho nên bày lý do đã có sắp xếp mà từ chối.

Sau khi điện thoại vang lên như đường dây nóng thì cũng an tĩnh trở lại, rõ ràng thời điểm mời cơm trước giờ trưa đã qua.

Vương Tử Quân nhìn lại hai văn kiện trên bàn, lúc này Tôn Hạ Châu lại gõ cửa đi vào, đầu tiên hắn thay nước nóng trong phích, sau đó lại thay than trong lò.

- Bí thư Vương...

Tôn Hạ Châu thấy Vương Tử Quân vẫn còn xem xét văn kiện thì chợt bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Vương Tử Quân ít nhiều cũng có chút cảm tình với một Tôn Hạ Châu đi theo mình từ đầu đến giờ, hắn nhìn bộ dạng đầy cảm xúc bất an của đối phương, thầm nghĩ người này vẫn cần phải tôi luyện, nếu so với một kẻ xảo quyệt như Triệu Ương Tùng thì vẫn còn kém khá xa.

- Có chuyện gì?

Vương Tử Quân phất tay cho Tôn Hạ Châu ngồi xuống rồi nói.

- Bí thư Vương, tôi muốn mời anh một bữa cơm.



- Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?

Vương Tử Quân cười cười với Tôn Hạ Châu rồi nhấp một ngụm trà nói.

- Điều này...À, không phải, còn có...Còn có anh rể của tôi.

Tôn Hạ Châu vốn nói không phải, nhưng dưới ánh mắt sáng ngời của Vương Tử Quân, hắn phải nói ra lời thật lòng.

- Anh rể của cậu, anh ta đang làm gì?

Vương Tử Quân dùng giọng hứng thú hỏi.

Khi thấy Vương Tử Quân không nổi giận thì Tôn Hạ Châu mới bình tĩnh trở lại, hắn vội vàng giải thích:

- Bí thư Vương, anh của tôi tên là Trương Tân Dương, là đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông huyện Lô Bắc.

" Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông? Rất có ý! "

Vương Tử Quân gật đầu nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Chờ một lát, chúng ta cùng đi.

Tôn Hạ Châu ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà thở dài một hơi, lúc này thời tiết vẫn còn lạnh lẽo nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu. Hắn thầm thề, sau này nếu bất kỳ người nào nhờ vả mình cũng sẽ không làm, thật sự là tra tấn con người.

Nhưng Tôn Hạ Châu thật sự không có lý do gì từ chối lời yêu cầu của anh rể Trương Tân Dương, vì hắn tốt nghiệp đại học vốn bị sắp xếp xuống nông thôn dạy học, nhưng anh rể đã cầu xin tứ phương, mất rất nhiều trắc trở mới đưa hắn vào trong khối chính quyền huyện mà ai ai cũng hâm mộ. Bây giờ anh rể của mình có việc, dù thế nào thì hắn cũng phải hoàn thành.

- Hạ Châu, thế nào rồi?

Khi Tôn Hạ Châu quay lại phòng làm việc thì một người đàn ông hơn bốn mươi có gương mặt ngăm đen đã dùng giọng không chờ đợi được nói.

Lần đầu tiên Tôn Hạ Châu gặp mặt anh rể của mình, hắn xem đó là hình tượng bình ổn bốn phương, dù là sự việc gì xảy ra thì biểu hiện vẫn như thường. Nhưgn bây giờ thấy anh rể tỏ ra bất an thì trong lòng thầm cảm thán, đúng là quan trường.

- Thành công, bí thư Vương nói lát nữa cùng đi.

Tôn Hạ Châu khẽ cười nói ra tin tức tốt lành.


- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, tôi nói mà, cậu là người có tương lai, sau này nên đi theo bí thư Vương, có việc gì tốt cũng đừng quên nói với anh đây.

Trương Tân Dương vừa nghe nói mời được bí thư Vương thì vẻ mặt chợt tỏ ra vui mừng khó kiềm chế, trong lòng còn có vài phần nịnh hót.

Tôn Hạ Châu thật sự sinh ra cảm giác hưởng thụ với những lời của anh rể mình, hắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Anh rể, lần này anh cần phải sắp xếp cho tốt, bí thư Vương đến đây nhiều ngày, rất ít khi cùng người nào ra ngoài dùng cơm. Đúng rồi, anh ấy không thích nơi náo nhiệt, anh cũng nên chú ý cho.

Trương Tân Dương gật đầu như gà mổ thóc mà ghi khắc từng chữ từng câu của Tôn Hạ Châu. Hắn cảm thấy đứa em rể của mình không còn là một thư ký được lãnh đạo tín nhiệm, mà thật sự biến thành thư ký chân chính. Bây giờ Tôn Hạ Châu có thể nói ra sở thích của bí thư Vương, rõ ràng là người được bí thư Vương sủng ái.

Khi sắc trời dần tối, Vương Tử Quân cùng Tôn Hạ Châu rời khỏi khu văn phòng khối chính quyền, Trương Tân Dương đã đặc biệt chờ bên dưới cầu thang, lúc này thấy Vương Tử Quân đi xuống thì nhanh chóng vươn hai tay ra.

- Bí thư Vương, chào anh.

Trương Tân Dương cúi người nở nụ cười sáng lạn rồi dùng giọng trịnh trọng nói.

- Chào đội trưởng Tân Dương, hôm nay tôi cung không biết nên đi đâu dùng cơm, xem ra lần này anh đã cứu tôi khỏi tình huống đói bụng.

Vương Tử Quân bắt tay với Trương Tân Dương rồi cười nói.

Trương Tân Dương tất nhiên sẽ không tin lời nói của Vương Tử Quân là thật, một vị cán bộ còn trẻ mà đã phát triển vượt bậc như vậy, đến tối không có xã giao sao? Đây là lời nói không khách khí của đối phương, mặc kệ anh có tin hay không, nhưng Trương Tân Dương sẽ không tin.

Trương Tân Dương biết rõ đây là bí thư Vương không muốn ra dáng với mình, bày ra tính tình hiền hòa. Bí thư Vương sở dĩ làm như vậy mới mình cũng không phải vì nguyên nhân có Tôn Hạ Châu sao? Hắn nghĩ như vậy mà thầm cảm thán ánh mắt chiến lược năm xưa của mình, cũng không uổng công đẩy Tôn Hạ Châu vào công tác ở khối chính quyền huyện Lô Bắc.

- Có thể mời bí thư Vương dùng cơm thật sự là vinh hạnh rất lớn với tôi, bí thư Vương, mời anh.

Trương Tân Dương nói rồi mở cửa chiếc xe Jetta rất mới ở bên cạnh.

Vương Tử Quân nhìn chiếc Jetta màu trắng mà không nói gì, huyện Lô Bắc tuy nghèo nhưng dù chùa nghèo cũng có phương trượng giàu, chiếc xe này tuy không phải là của Trương Tân Dương, nhưng là một vị đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông, muốn có xe đi thì đơn giản như không.

- Đây là xe mượn của bạn bè, bí thư Vương, nếu như anh có việc cần dùng xe, cứ cho Hạ Châu gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phục vụ anh.

Trương Tân Dương giống như hiểu tâm tư của Vương Tử Quân, hắn vừa lái xe vừa quay đầu lại nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì, hắn biết rõ mục đích Trương Tân Dương mời khách lần này, bây giờ tiếp xúc thì thấy đối phương cũng coi như có điểm sử dụng được.

Trong các quán cơm ở huyện Lô Bắc, nổi danh nhất và đắt tiền nhất chính là Giáp Ngư Thôn, bình thường đơn vị cấp dưới đến mời lãnh đạo huyện dùng cơm đều thích đến chỗ này. Trương Tân Dương vốn cũng muốn đặt bàn ở Giáp Ngư Thôn, nhưng nghe Tôn Hạ Châu nói bí thư Vương không thích náo nhiệt, thế cho nên đổi thành quán cơm Hâm Nhã.

Quán cơm Hâm Nhã này nói về thức ăn cũng không kém Giáp Ngư Thôn, nhưng phương diện hoàn cảnh và không khí lại không thể so với Giáp Ngư Thôn, mà kinh doanh cũng không nóng sốt như Giáp Ngư Thôn.

Trương Tân Dương rõ ràng rất quen thuộc quán ăn Hâm Nhã, hắn vừa vào thì ông chủ đã chạy ra đón chào. Nếu như là trước kia thì Trương Tân Dương sẽ vui vẻ thừa nhận, nhưng bây giờ có Vương Tử Quân ở bên cạnh, hắn thật sự có hơi khó chịu, ánh mắt nhìn ông chủ Bạch Lão Nhị cũng không còn thân mật như xưa.

Ông chủ Bạch Lão Nhị tất nhiên cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn thấy hai người thanh niên đi theo Trương Tân Dương dùng cơm, tưởng rằng thuộc hạ cảnh sát mời lãnh đạo Trương Tân Dương dùng cơm, thế nên cực kỳ nhiệt tình với Trương Tân Dương mà Vương Tử Quân và Tôn Hạ Châu lại bị xem thường.

- Anh đưa thức ăn lên là được, dừng dài dòng.

Trương Tân Dương nhìn bộ dạng vẫn mỉm cười vui vẻ của Vương Tử Quân nhưng trong lòng thật sự sợ hãi, hắn thấy Bạch Lão Nhị còn đang ton hót thì không khỏi dùng giọng mất kiên nhẫn quát.

Khi Bạch Lão Nhị đi xa thì Trương Tân Dương mới dùng giọng kính cẩn nói:

- Bí thư Vương, người này thật sự không có mắt tinh đời.

Vương Tử Quân chỉ cười cười, hắn hiểu nổi lo lắng của Trương Tân Dương, mà hắn đến bây giờ vẫn không thèm quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Bạch Lão Nhị tuy bị Trương Tân Dương đánh giá hơi kém nhưng tốc độ dâng thức ăn lại rất nhanh, chỉ sau chốc lát thì tám món đã được dọn ra.

- Bí thư Vương, tôi và Hạ Châu kính an một ly, chúc mừng năm mới.

Trương Tân Dương đứng lên cầm lấy ly rượu ngũ lương rồi dùng giọng vui vẻ nói.

- Được, chúc mừng năm mới.

Vương Tử Quân nói rồi cụng ly với Trương Tân Dương, hắn uống nửa ly rượu vào trong bụng.

Rượu nóng có thể trừ đi cái lạnh, hơn nữa quán ăn Hâm Nhã này giữ ấm rất tốt. Sau khi uống hai ly rượu thì Vương Tử Quân đã cảm thấy toàn thân ấm lên, hắn cởi bỏ áo khoác rồi nói:

- Tân Dương, bây giờ trong cục các anh như thế nào rồi?

Vương Tử Quân hỏi một câu như vô tình nhưng thật sự lại rất quan tâm, hắn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn chủ quản bốn bộ môm công an - kiểm soát - tư pháp - tòa án, mà cục công an sắp xếp ở vị trí đầu tiên càng là quan trọng nhất. Nếu một vị bí thư ủy ban tư pháp không thể nắm chặt cục công an trong tay, như vậy thì coi như mất đi nửa giang sơn.

Trước mắt cục công an như rắn mất đầu, sau khi Cơ Tòng Lương bị bắt đi thì các vị phó cục trưởng đều đưa mắt về vị trí cục trưởng, ai cũng đỏ mắt muốn tiếp nhận vị trí cao vời kia. Mãnh thú dễ hàng phục, nhân tâm khó cúi đầu; khe rãnh dễ lấp đầy, nhân tâm khó thể trọn vẹn. Phương diện bổ nhiệm cục trưởng cục công an cực kỳ quan trọng với Vương Tử Quân, hắn có tác dụng gì trong công tác phân công lần này sẽ quyết định địa vị của hắn ở khối tư pháp. Lần này sở dĩ hắn đồng ý đi dùng cơm với Trương Tân Dương cũng vì muốn thăm dò xem cục công an như thế nào.

Trương Tân Dương cũng không phải người tửu lượng cao, hơn nữa hôm nay đầy tâm sự, uống vài ly đã nóng ruột xót gan. Hắn đang gắp món ăn thì nghe thấy Vương Tử Quân hỏi như vậy, thế là đặt đũa xuống. Hắn biết mình có thể phát triển được hai không là nhờ vào những phút giây này.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 190: Mãnh thú dễ khuất phục, nhân tâm khó cúi đầu
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...