Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1845: Mây đen áp thành, hai bên nhìn nhau tươi cười hớn hở (2)
Hơn nữa người đến tham gia hội nghị lần này có kẻ nào tâm tình bình thản?
- Không có việc gì, nhiều lắm cũng chỉ là phê bình một chút mà thôi, biết đâu sau vài ngày sẽ tốt hơn. Lưu Giang Đào vỗ vỗ vai của Lật Hiển Tinh, sau đó dùng giọng có chút mờ mịt nói.
Lật Hiển Tinh là người thông minh, hắn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Giang Đào. Sự kiện hôm qua gặp mặt người kia lại lóe lên trong đầu hắn, thế là hắn đốt điếu thuốc rồi cười cười nói: - Hy vọng là như thế.
Tuy hội nghị còn chưa bắt đầu thế nhưng nhân viên tới lui rất bận rộn, chẳng qua bầu không khí đè nén đã áp chế cả hội nghị.
- Lãnh đạo đến. Không biết ai nói một câu như vậy mà bầu không khí ồn ào nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Từng ánh mắt nhìn về phía đài chủ tịch, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi xuống vị trí chính giữa. Mặc dù gương mặt người kia treo nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng nụ cười này lại làm cho tâm tư nhiều người chợt lạnh lẽo.
Vương Tử Quân không gọi mình lên mắng đấy chư? Nếu thật sự bị điểm danh, như vậy sẽ là ảnh hưởng không tốt với mình. Dù sao thì chuyện này cũng không ra thể thống gì, mặc dù mọi người đều tham gia, thế nhưng mình bị gọi lên thì sẽ là kẻ bị tội thay, cực kỳ khó chịu.
Vì vậy lúc này kỷ luật hội nghị là cực kỳ tốt, đám người quyền cao chức trọng ngồi bên dưới không phát ra âm thanh nào giống hệt như học sinh tiểu học.
Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn vững vàng ngồi ở vị trí giữa đài chủ tịch, ánh mắt hắn rơi lên người đám cán bộ bên dưới. Khi nào ánh mắt hắn chuyển sang một người nào đó, người này sẽ nhanh chóng co rút người giống như gặp phải hung thần ác sát.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ đám trưởng phòng tổ chức này đang nghĩ gì, tuy hắn hiểu nhưng vẫn liên tục đảo mắt nhìn đám người bên dưới, liên tục đảo qua gương mặt từng người. Sau khi phó trưởng phòng Long Điền Hỉ tiến lên thông báo công tác khảo hạch cán bộ, lúc này phó phòng Triệu Kỳ Tường chủ tri hội nghị chợt trầm giọng nói: - Lúc này mời thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân phát biểu vài lời.
Đám trưởng phòng tổ chức thị ủy nơi đây căn bản luôn lo sợ Vương Tử Quân gọi tên mình, thế nên ai cũng tình nguyện làm con chuột chui vào hang, không muốn mình là người đầu tiên được gọi tên.
Vì có tâm lý như vậy nên khi đám người bên dưới vỗ tay dùng lực rất mạnh, chỉ sợ làm cho trưởng phòng Vương mất vui, cảm thấy mất mặt, thế là càng nổi giận dạy bảo kẻ không may, biết đâu lại là mình?
Lúc này Vương Tử Quân sẽ căn bản không cho bất kỳ người nào cơ hội nói lý lẽ.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên một phút, sau đó Vương Tử Quân nghe không lọt tai, hắn vung tay lên áp chế, cuối cùng mới dừng lại.
Vương Tử Quân gõ vào micro thử âm lượng, sau đó nụ cười trên mặt giống như thật sự sáng lạn vì tiếng vỗ tay của mọi người, hắn cười nói; - Tôi cảm thấy mọi người vỗ tay vì khảo hạch có được thành tích cao độ cũng không là vấn đề gì, thế nhưng chúng ta cũng không nên quá ồn ào ảnh hưởng đến người khác. Chúng ta cũng nên dừng lại, nếu không chủ tịch Kim đang tổ chức hội nghị ở bên cạnh sẽ chạy sang cho tôi biết tay mất.
Vương Tử Quân nói một câu chuyện cười nhưng không ai dám cười, thậm chí là bọn họ càng thêm lo lắng.
Nhóm người mình rõ ràng là làm cho Vương Tử Quân mất mặt, lúc này chỉ sợ sẽ khó vượt qua, bây giờ thì tốt quá, bọn họ lại vỗ tay giống như ăn mừng kết quả khảo hạch.
Người nào cũng biết kết quả khảo hạch lần này cực kỳ làm khó Vương Tử Quân, thậm chí có thể nói làm cho Vương Tử Quân cực kỳ khốn khổ. Khi mà tâm tình của người ta không được tốt thì cũng không làm ra những trò quá lố.
Đám người bên dưới cúi đầu rất thấp, bọn họ không muốn ngẩng đầu lên, vì sợ bị Vương Tử Quân điểm danh. Dù sao thì bọn họ vỗ tay xem như đủ châm chọc Vương Tử Quân, lúc này thật sự càng thêm mắc tội.
Cũng không ai tình nguyện đưa đầu ra cho người ta chém.
- Tôi có thể hiểu vì sao mọi người vui mừng vì kết quả khảo hạch lần này, nói thật thì tôi là thượng cấp của các anh, tôi cũng cực kỳ vui vẻ vì thành tích có được vào lúc này. Điều này nói rõ điều gì? Chính là bầu không khí của cán bộ trong tỉnh Nam Giang chúng ta căn bản là quá tốt, ai cũng có thể làm tốt công tác của mình, nói rõ ban ngành tổ chức của tỉnh Nam Giang là cực kỳ phấn chấn. Giọng nói khen ngợi của Vương Tử Quân cũng không cần áp chế, thế cho nên lọt vài tai mọi người cực kỳ rõ ràng, ai cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng vẻ mặt của đám người cũng cực kỳ cổ quái, vì bọn họ cảm thấy bí thư Vương giống như đang rót mật vào lòng người.
Để xem, lát nữa sẽ gọi người đứng lên mắng cho mà xem. Vì hội nghị hôm nay là một hội nghị mắng người, Lật Hiển Tinh là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn đã làm tốt công tác tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo, hắn biết rõ Mạnh Chí Đạo sẽ không nói lời hay cho mình trước mặt Vương Tử Quân.
- Sau khi nhận được kết quả khảo hạch nửa năm thì tôi căn bản là vui mừng ngủ không yên. Nếu tối hôm đó không vì không muốn quấy rầy lãnh đạo, tôi đã gọi điện thoại thông báo tin tức này cho chủ tịch Chử và bí thư Diệp rồi. Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến suy nghĩ của đám người trưởng phòng tổ chức thị ủy bên dưới, hắn thay đổi chủ đề rồi nói tiếp: - Nhưng tôi chặn xúc động này của mình lại, tôi biết rõ hai vị lãnh đạo nghỉ ngơi cũng không dễ dàng gì, cũng không nên quấy rầy, như vậy không phải là quá không hay sao?
Lưu Giang Đào cảm thấy có gì đó là lạ, hắn cảm thấy phản ứng của Vương Tử Quân cứ như bình thường, nhưng càng nghe càng không giống. Hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng nghĩ mãi mà không nói nên lời.
Nhưng Lưu Giang Đào chỉ biết cúi đầu ghi nhớ những lời nói của Vương Tử Quân, khi trong đầu hắn đang tìm ra vài manh mối, chợt nghe Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Có một thành tích khảo hạch vĩ đại như vậy, tôi cảm thấy nó không xa rời sự cố gắng của các vị đang ngồi nơi đây. Tôi căn bản chưa tới hiện trường, thế nhưng vì căn bản cảm thấy tỉnh Nam Giang phát triển không thể nào không chú trọng sự cống hiến của mọi người.
- Có công thì thưởng, đây chính là quy củ khó thể nào chối bỏ được. Lúc này thành tích của mọi người là cực kỳ tốt, nhưng nếu cứ ném bỏ đó cũng không hay. Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi lớn tiếng nói: - Dựa theo phương án cải cách nhân sự của phòng tổ chức tỉnh ủy, bây giờ tôi sẽ báo kết quả lên cho hội nghị thường ủy tỉnh ủy, sẽ xếp ba vị lãnh đạo đảng ủy của ba thành phố đứng đầu trong thành tích khảo hạch vào hàng ngũ cán bộ kế tục, sẽ tiến hành đề cử cho ban tổ chức trung ương. Những đồng chí này căn bản là có năng lực, có thành tích cao vời, nếu như không được đề bạt thì căn bản là sai lầm lớn.
Bí Thư Trùng Sinh
- Không có việc gì, nhiều lắm cũng chỉ là phê bình một chút mà thôi, biết đâu sau vài ngày sẽ tốt hơn. Lưu Giang Đào vỗ vỗ vai của Lật Hiển Tinh, sau đó dùng giọng có chút mờ mịt nói.
Lật Hiển Tinh là người thông minh, hắn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Giang Đào. Sự kiện hôm qua gặp mặt người kia lại lóe lên trong đầu hắn, thế là hắn đốt điếu thuốc rồi cười cười nói: - Hy vọng là như thế.
Tuy hội nghị còn chưa bắt đầu thế nhưng nhân viên tới lui rất bận rộn, chẳng qua bầu không khí đè nén đã áp chế cả hội nghị.
- Lãnh đạo đến. Không biết ai nói một câu như vậy mà bầu không khí ồn ào nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Từng ánh mắt nhìn về phía đài chủ tịch, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi xuống vị trí chính giữa. Mặc dù gương mặt người kia treo nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng nụ cười này lại làm cho tâm tư nhiều người chợt lạnh lẽo.
Vương Tử Quân không gọi mình lên mắng đấy chư? Nếu thật sự bị điểm danh, như vậy sẽ là ảnh hưởng không tốt với mình. Dù sao thì chuyện này cũng không ra thể thống gì, mặc dù mọi người đều tham gia, thế nhưng mình bị gọi lên thì sẽ là kẻ bị tội thay, cực kỳ khó chịu.
Vì vậy lúc này kỷ luật hội nghị là cực kỳ tốt, đám người quyền cao chức trọng ngồi bên dưới không phát ra âm thanh nào giống hệt như học sinh tiểu học.
Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn vững vàng ngồi ở vị trí giữa đài chủ tịch, ánh mắt hắn rơi lên người đám cán bộ bên dưới. Khi nào ánh mắt hắn chuyển sang một người nào đó, người này sẽ nhanh chóng co rút người giống như gặp phải hung thần ác sát.
Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ đám trưởng phòng tổ chức này đang nghĩ gì, tuy hắn hiểu nhưng vẫn liên tục đảo mắt nhìn đám người bên dưới, liên tục đảo qua gương mặt từng người. Sau khi phó trưởng phòng Long Điền Hỉ tiến lên thông báo công tác khảo hạch cán bộ, lúc này phó phòng Triệu Kỳ Tường chủ tri hội nghị chợt trầm giọng nói: - Lúc này mời thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân phát biểu vài lời.
Đám trưởng phòng tổ chức thị ủy nơi đây căn bản luôn lo sợ Vương Tử Quân gọi tên mình, thế nên ai cũng tình nguyện làm con chuột chui vào hang, không muốn mình là người đầu tiên được gọi tên.
Vì có tâm lý như vậy nên khi đám người bên dưới vỗ tay dùng lực rất mạnh, chỉ sợ làm cho trưởng phòng Vương mất vui, cảm thấy mất mặt, thế là càng nổi giận dạy bảo kẻ không may, biết đâu lại là mình?
Lúc này Vương Tử Quân sẽ căn bản không cho bất kỳ người nào cơ hội nói lý lẽ.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên một phút, sau đó Vương Tử Quân nghe không lọt tai, hắn vung tay lên áp chế, cuối cùng mới dừng lại.
Vương Tử Quân gõ vào micro thử âm lượng, sau đó nụ cười trên mặt giống như thật sự sáng lạn vì tiếng vỗ tay của mọi người, hắn cười nói; - Tôi cảm thấy mọi người vỗ tay vì khảo hạch có được thành tích cao độ cũng không là vấn đề gì, thế nhưng chúng ta cũng không nên quá ồn ào ảnh hưởng đến người khác. Chúng ta cũng nên dừng lại, nếu không chủ tịch Kim đang tổ chức hội nghị ở bên cạnh sẽ chạy sang cho tôi biết tay mất.
Vương Tử Quân nói một câu chuyện cười nhưng không ai dám cười, thậm chí là bọn họ càng thêm lo lắng.
Nhóm người mình rõ ràng là làm cho Vương Tử Quân mất mặt, lúc này chỉ sợ sẽ khó vượt qua, bây giờ thì tốt quá, bọn họ lại vỗ tay giống như ăn mừng kết quả khảo hạch.
Người nào cũng biết kết quả khảo hạch lần này cực kỳ làm khó Vương Tử Quân, thậm chí có thể nói làm cho Vương Tử Quân cực kỳ khốn khổ. Khi mà tâm tình của người ta không được tốt thì cũng không làm ra những trò quá lố.
Đám người bên dưới cúi đầu rất thấp, bọn họ không muốn ngẩng đầu lên, vì sợ bị Vương Tử Quân điểm danh. Dù sao thì bọn họ vỗ tay xem như đủ châm chọc Vương Tử Quân, lúc này thật sự càng thêm mắc tội.
Cũng không ai tình nguyện đưa đầu ra cho người ta chém.
- Tôi có thể hiểu vì sao mọi người vui mừng vì kết quả khảo hạch lần này, nói thật thì tôi là thượng cấp của các anh, tôi cũng cực kỳ vui vẻ vì thành tích có được vào lúc này. Điều này nói rõ điều gì? Chính là bầu không khí của cán bộ trong tỉnh Nam Giang chúng ta căn bản là quá tốt, ai cũng có thể làm tốt công tác của mình, nói rõ ban ngành tổ chức của tỉnh Nam Giang là cực kỳ phấn chấn. Giọng nói khen ngợi của Vương Tử Quân cũng không cần áp chế, thế cho nên lọt vài tai mọi người cực kỳ rõ ràng, ai cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng vẻ mặt của đám người cũng cực kỳ cổ quái, vì bọn họ cảm thấy bí thư Vương giống như đang rót mật vào lòng người.
Để xem, lát nữa sẽ gọi người đứng lên mắng cho mà xem. Vì hội nghị hôm nay là một hội nghị mắng người, Lật Hiển Tinh là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn đã làm tốt công tác tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo, hắn biết rõ Mạnh Chí Đạo sẽ không nói lời hay cho mình trước mặt Vương Tử Quân.
- Sau khi nhận được kết quả khảo hạch nửa năm thì tôi căn bản là vui mừng ngủ không yên. Nếu tối hôm đó không vì không muốn quấy rầy lãnh đạo, tôi đã gọi điện thoại thông báo tin tức này cho chủ tịch Chử và bí thư Diệp rồi. Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến suy nghĩ của đám người trưởng phòng tổ chức thị ủy bên dưới, hắn thay đổi chủ đề rồi nói tiếp: - Nhưng tôi chặn xúc động này của mình lại, tôi biết rõ hai vị lãnh đạo nghỉ ngơi cũng không dễ dàng gì, cũng không nên quấy rầy, như vậy không phải là quá không hay sao?
Lưu Giang Đào cảm thấy có gì đó là lạ, hắn cảm thấy phản ứng của Vương Tử Quân cứ như bình thường, nhưng càng nghe càng không giống. Hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng nghĩ mãi mà không nói nên lời.
Nhưng Lưu Giang Đào chỉ biết cúi đầu ghi nhớ những lời nói của Vương Tử Quân, khi trong đầu hắn đang tìm ra vài manh mối, chợt nghe Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Có một thành tích khảo hạch vĩ đại như vậy, tôi cảm thấy nó không xa rời sự cố gắng của các vị đang ngồi nơi đây. Tôi căn bản chưa tới hiện trường, thế nhưng vì căn bản cảm thấy tỉnh Nam Giang phát triển không thể nào không chú trọng sự cống hiến của mọi người.
- Có công thì thưởng, đây chính là quy củ khó thể nào chối bỏ được. Lúc này thành tích của mọi người là cực kỳ tốt, nhưng nếu cứ ném bỏ đó cũng không hay. Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi lớn tiếng nói: - Dựa theo phương án cải cách nhân sự của phòng tổ chức tỉnh ủy, bây giờ tôi sẽ báo kết quả lên cho hội nghị thường ủy tỉnh ủy, sẽ xếp ba vị lãnh đạo đảng ủy của ba thành phố đứng đầu trong thành tích khảo hạch vào hàng ngũ cán bộ kế tục, sẽ tiến hành đề cử cho ban tổ chức trung ương. Những đồng chí này căn bản là có năng lực, có thành tích cao vời, nếu như không được đề bạt thì căn bản là sai lầm lớn.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1845: Mây đen áp thành, hai bên nhìn nhau tươi cười hớn hở (2)
9.1/10 từ 48 lượt.