Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1812: Tôi là chính khách không mời mà đến

-...Thứ hai chính là các đồng chí có tư tưởng cá nhân quá nặng, chỉ lo lắng cho lợi ích của mình, không chú ý đến hình tượng của thành phố. Tôi căn bản cảm thấy rất đau lòng với những đồng chí không quan tâm đến đại cục, không để ý đến chỉnh thể như thế này. Bọn họ đều là cán bộ lão thành, năng lực công tác không tồi, vì thế tôi căn bản rất yêu quí những đồng chí thế này, nhưng cũng muốn cho bọn họ một lời cảnh tỉnh, đó là không chịu thay đổi tư duy ý nghĩ, như vậy không có con đường thứ hai để đi... Trần Gia Hòa nói từng câu từng chữ như dao đâm về phía Niên Chí Tân. Mặc dù Trần Gia Hòa không điểm danh người nào, thế nhưng Niên Chí Tân biết rõ toàn bộ quan trường Đông Hồng sẽ coi hắn như một phần tử phản diện. Sự việc này diễn ra, căn bản không còn ai dám đứng bên cạnh hắn.

- Kẹt! Cửa phòng bị đóng chặt được mở ra, có vài người đi vào trong.

Hội nghị như thế này căn bản khá buồn tẻ, nếu có người xuất hiện thì giống như gió lùa vào phòng trống, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Lúc này cửa phòng họp được mở ra, có người nghênh ngang đi vào, điều này căn bản là quá khác thường. Vô tình tất cả ánh mắt đều nhìn ra cửa.

- Bí thư Đậu sao lại đến đây? Trong mắt đám cán bộ thành phố Đông Hồng thì người xuất hiện đầu tiên là bí thư thị ủy Đậu Minh Đường. Lúc này bí thư Đậu Minh Đường đi đến phòng họp mà khối ủy ban nhân dân thành phố tự làm chủ, căn bản có chút khác thường, làm cho người ta liên tưởng đến nhiều vấn đề.


Nhưng khi đám cán bộ thành phố Đông Hồng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi bên cạnh Đậu Minh Đường thì gương mặt ai cũng cực kỳ ngưng trọng, đó là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân, sao cũng đi đến đây?

Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường sóng vai nhau đi đến bên dưới đài chủ tịch, Trần Gia Hòa thấy Đậu Minh Đường và Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng dừng lời, cũng vội vàng đi xuống nghênh đón. Tuy vẻ mặt của hắn vừa rồi căn bản là rất trầm thấp, nhưng bây giờ vừa đi xuống thì đã tươi cười như hoa.

- Trưởng phòng Vương, bí thư Đậu. Lời nói thân mật phát ra từ miệng Trần Gia Hòa căn bản làm cho người ta cảm thấy nhiệt tình như lửa.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trần Gia Hòa rồi cười cười nói: - Vừa rồi tôi nghe bí thư Đậu nói chủ tịch Trần mở hội nghị thị ủy về chỉnh đốn tác phong công tác, tôi muốn đến nghe một chút, chủ tịch Trần cũng không trách gì đấy chứ?

- Không trách được sao? Trần Gia Hòa thầm cảm thấy cực kỳ chán ghét với một vị khách không mời mà đến như Vương Tử Quân, thế nhưng đối mặt với gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân thì hắn cũng chỉ cười theo nói: - Trưởng phòng Vương đến chỉ đạo công tác của thành phố Đông Hồng căn bản là vinh hạnh khó có được, mời ngài ngồi.


Khi Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường đi đến thì nhân viên công tác đã sớm chuẩn bị sẵn hai cái ghế. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Đậu Minh Đường, sau đó không khách khí mà ngồi xuống một chiếc ghế.

Dù không có sẵn chỗ ngồi, thế nhưng lúc này vị trí của Vương Tử Quân lại là dễ thấy nhất, vì hắn ngồi giữa Đậu Minh Đường và Trần Gia Hòa, căn bản là vị trí khá bắt mắt.

Trần Gia Hòa lại tiếp tục lên tiếng, lời nói thay đổi, cũng không phải là phê bình, chỉ nói vài lời chú trọng triển khai mở rộng công tác trong thành phố. Những lời này căn bản khá rõ ràng, cũng không có chút yếu kém gì.

Niên Chí Tân nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra vài phần cảm kích, hắn biết rõ lần này Vương Tử Quân hầu như là đến nghe giảng với phong thái bá đạo chỉ là hộ giá cho mình. Trần Gia Hòa cũng là người thức thời, khi thấy Vương Tử Quân đến thì căn bản trở nên thành thật, không dám phê bình mình.

Lúc này những người vốn tránh xa lại nhìn về phía Niên Chí Tân với ánh mắt rất hòa ái. Tuy bọn họ không quay về chỗ cũ, thế nhưng rõ ràng cảm giác cô lập của Niên Chí Tân vừa rồi đã không còn.


- Hy vọng các đồng chí không ngừng cố gắng, tích cực cống hiến vì sự phát triển của thành phố Đông Hồng. Trần Gia Hòa nói thêm hai mươi phút rồi mới xem như kết thúc lời phát biểu của mình. Tuy hắn chỉ nói đến phương diện đẩy mạnh công tác, thế nhưng lời nói đâu vào đấy, biểu hiện bản lĩnh rõ ràng.

- Lúc này mời trưởng phòng Vương và bí thư Đậu cho ra những lời chỉ thị với cán bộ thành phố Đông Hồng. Người chủ trì hội nghị chính là phó chủ tịch Ngô, hắn là người có ánh mắt tinh anh, tuy đã không còn chương trình nội dung hội nghị, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng lưu loát nói.

Đậu Minh Đường nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị lên tiếng. Nhưng Vương Tử Quân nãy giờ luôn nở nụ cười đã khẽ đập vào micro rồi nói: - Tôi đến cũng không có chỉ thị gì trọng yếu, cũng chỉ là muốn trao đổi với mọi người về vài phương diện công tác.

- Chúng ta làm công tác phải nghiêm, đặc biệt có một vài sự kiện liên quan đến ích lợi của quần chúng, chúng ta cần phải xử lý thận trọng... Tuy Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lại có một cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Trần Gia Hòa ngồi bên phải Vương Tử Quân, tuy hắn chủ yếu nhìn xuống bên dưới, thế nhưng thi thoảng cũng nhìn sang Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lúc này đến quá đột nhiên làm cho Trần Gia Hòa sinh ra cảm giác không kịp trở tay, hắn vừa cảm thấy khó thể chống đỡ vừa sinh ra cảm giác phẫn nộ với Vương Tử Quân. Hắn biết rõ mục đích của Vương Tử Quân là gì, rõ ràng làm chỗ dựa cho Niên Chí Tân. Tuy hắn không có thù hận với Niên Chí Tân, thế nhưng lúc này hắn tuyệt đối không thể cho Niên Chí Tân tùy ý nhảy nhót trước mặt mình.


Vương Tử Quân là người Trần Gia Hòa không thể trêu vào, nhưng Niên Chí Tân cũng đừng nên trêu vào hắn. Khi hắn đang nghĩ phải làm sao để điều chỉnh Niên Chí Tân, chợt nghe Vương Tử Quân thay đổi chủ đề: - Tác phong nghiêm túc không phải chỉ là biểu hiện khi công tác, còn ở trên phương diện xử lý vấn đề. Mọi người cũng đã thấy quá rõ ràng, lúc này báo chí đưa tin căn bản là rất rối, thứ gì cũng có, nhưng sự thật thì cục công an thành phố Lâm Hồ còn chưa cho ra kết luận gì cả, bây giờ căn bản chỉ là những tin đồn của bên ngoài, tôi cho rằng cục công an thành phố Đông Hồng đã làm rất tốt công tác của mình.

Vương Tử Quân nói giống như chỉ là vài lời sơ lược, thế nhưng lại có chen vào một sự kiện đang diễn ra, lời này vừa dứt đã làm cho Trần Gia Hòa cảm thấy mặt mũi mình nóng bỏng. Đó cũng không phải là một lời dùng cây kim so với sợi râu, là một tát lên mặt hắn.

Trần Gia Hòa không ngờ Vương Tử Quân đến tham dự hội nghị này và căn bản không nể mặt mình. Hắn vốn cho rằng Vương Tử Quân vội vàng chạy đến là làm chỗ dựa cho Niên Chí Tân, cũng không ngờ đối phương vừa lên tiếng đã đánh lên mặt mình.

Tuy cấp bậc của hắn tương đồng với Vương Tử Quân, thế nhưng lực ảnh hưởng thì kém quá xa. Hắn dù là chủ tịch thành phố Đông Hồng, thế nhưng Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, có đủ khí thế để ép chết hắn.

Vừa rồi Trần Gia Hòa mở miệng phê bình mà không sợ Niên Chí Tân nhảy dựng lên chính là vì mình đứng ở độ cao chính trị vượt bậc, mặt lớn miệng rộng hơn Niên Chí Tân. Lúc này Vương Tử Quân lại dùng chính phương thức của hắn, trực tiếp đánh trả lại hắn. Tuy hắn cực kỳ không phục nhưng Vương Tử Quân là người cường thế, hắn cũng chỉ có thể nhượng bộ mà thôi.

- Tôi cảm thấy cục công an thành phố Đông Hồng làm rất tốt ở phương diện này, nó có liên quan đến những lời nói chú trọng tác phong công tác của chủ tịch Trần. Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Trần Gia Hòa, sau đó tiếp tục diễn giải.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 1812: Tôi là chính khách không mời mà đến
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...