Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1806: Thông qua không cần định giá (2)
Nhân tâm con người là một cái cân đòn, mặc dù rất nhiều người không dựa theo cán cân này để đong đếm lập trường của mình, thế nhưng bọn họ lại có rất nhiều người dùng nó để đánh giá người khác.
Trưởng phòng Vương Tử Quân có phải là vì ngồi quá vững ở Nam Giang mà ấm đầu lên không?
Nếu so sánh với Phòng Quảng Thắng thì thư ký Xà Tiểu Cường lúc này càng thêm cau mày thật chặt, trên bàn làm việc của hắn cũng có một phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn đã xem qua nội dung của phương án cải cách nhân sự, hắn cảm thấy khí huyết của mình sôi trào, thế nhưng lại cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Xà Tiểu Cường là cán bộ bản địa, Chử Vận Phong là chủ tịch có quyền uy lớn ở Nam Giang, thế nhưng cũng có nhiều phương diện lợi ích bị liên lụy. Mặc dù Chử Vận Phong xử lý những lợi ích này rất thành thạo, thế nhưng cũng có tồn tại nhiều vấn đề.
Nhân viên nhà nước có thể đi vào có thể đi ra, vào thì phải thi, muốn ra phải nhận lỗi từ chức, đủ mọi thuật ngữ làm cho Xà Tiểu Cường cảm thấy tê dại. Nếu như chế độ này được phổ biến, như vậy nhất định sẽ tăng cao hiệu suất công tác trong tỉnh Nam Giang, nhưng nó cũng làm thương tổn đến lợi ích của rất nhiều người.
Chưa nói đến những thứ gì khác, nói về phương diện nhân viên nhà nước, nếu như muốn vào làm phải thi cử, như vậy đội ngũ của nó cũng là một vấn đề. Vì có một vị lãnh đạo nào bỏ qua quyền lợi trong tay mình?
Chuyện này nên báo cáo với chủ tịch Chử như thế nào? Xà Tiểu Cường có chút trầm ngâm, sau đó trực tiếp đưa văn kiện này vào phòng Chử Vận Phong. Còn chủ tịch Chử tỏ thái độ gì thì cũng không là vấn đề với hắn.
Chử Vận Phong xem văn kiện của phòng tổ chức, cũng không lập tức tỏ thái độ, chỉ lật qua lật lại xem xét vài lần, sau đó khoanh một vòng tròn.
Điều này biểu đạt ý nghĩa gì thì chỉ sợ cũng chỉ có thể phán đoán sơ lược mà thôi, Xà Tiểu Cường đưa phần văn kiện được khoanh tròn trả lại cho phòng tổ chức.
Tuy nhóm người Chử Vận Phong tỏ thái độ mơ hồ nhưng Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy thì vẫn cho ra ý kiến với Vương Tử Quân. Đó là việc này nên làm từ từ thì hay hơn, lúc này có nhiều điểm dễ cho ra thành tích, Vương Tử Quân nên bỏ ngọn núi cao này thành thật chinh phục những ngọn núi thấp khác thì hơn.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cười khổ với lời khuyên của Đậu Minh Đường, vì Đậu Minh Đường khuyên như vậy cũng là xuất phát từ hảo tâm. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chưa nói Lâm Trạch Viễn muốn thông qua mình làm nơi thí điểm, bản thân hắn cũng tình nguyện thúc đẩy cải cách.
Một tuần sau mở hội nghị thường ủy, hầu như phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy được thông qua không chút gợn sóng, cũng thành lập tổ lãnh đạo nắm cải cách nhân sự, Diêu Trung Tắc khiêm nhường để cho Vương Tử Quân làm tổ trưởng tổ công tác.
Nội dung thảo luận này chỉ được tiến hành vài phút trong hội nghị thường ủy, nhưng vài phút này căn bản có thể được cho vào sử sách, dù sao nó cũng là vì làm tốt công tác cơ sở ở Nam Giang.
Nhưng thông qua đơn giản mà chứng thực được cũng không dễ dàng gì.
Trong phòng họp của tỉnh ủy Nam Giang có một hội nghị với sự tham gia của bí thư và trưởng phòng tổ chức các thành phố trong tỉnh. Hội nghị còn chưa bắt đầu thế nhưng đã vang lên rất nhiều lời nghị luận.
Những người này phần lớn là chư hầu một phương, mặc dù hội nghị còn chưa được mở thế nhưng bọn họ đã thông qua những con đường của mình dể biết về nội dung lần này. Đám người bọn họ phần lớn là có thái độ phản đối với phương án cải cách của tỉnh ủy lần này.
Dù sao đối với bọn họ thì quyền lợi lớn nhất trong tay là nhân sự, bây giờ Vương Tử Quân thông qua cơ chế cải cách nhân sự quá trọng điểm, căn bản là hạn chế quyền lợi này của bọn họ. Đoạt quyền của người khác giống như thù giết cha, tuy sự việc này không quá sắc nhọn như vậy, thế nhưng bên trong vẫn có người không thoải mái.
- Hì hì, anh Trịnh, phòng tổ chức tỉnh ủy cho ra phương án như vậy, thời gian tới chúng ta căn bản không thể sống tốt được. Một người ngồi trên vị trí có ghi rõ là bí thư thị ủy Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ khẽ giơ văn kiện về nội dung hội nghị trên bàn lên nói.
Anh Trịnh chính là bí thư Trịnh Trường Quảng của thành phố Linh Hà ở vị trí bên cạnh Hậu Đại Hảo. Trịnh Trường Quảng hơn năm mươi tuổi, đầu có hơi ít tóc, lúc này hắn đang vuốt ve mái tóc Địa Trung Hải của mình rồi chậm rãi nói: - Thị ủy Linh Hà chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ quyết nghị của tỉnh ủy.
Hậu Đại Hảo nghe tiếng cười của Trịnh Trường Quảng, hắn cảm thấy có chút chói tai. Hắn và người này năm xưa từng cùng chung gánh công tác ở thành phố Ô Phổ, biết rõ người này là một con cá chạch, cực kỳ trơn tuột, nếu muốn móc vào người hắn thì căn bản là khó hơn lên trời.
Nhưng Hậu Đại Hảo thật sự không thoải mái với phương án cải cách này.
Hậu Đại Hảo sở dĩ nói với Trịnh Trường Quảng, vì hắn còn cho rằng Trịnh Trường Quảng là người dẫn đầu nhóm người phản đối, hắn muốn đạt được mục đích của mình mà cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Nhưng Trịnh Trường Quảng căn bản không mắc câu, làm cho kế sách của Hậu Đại Hảo căn bản là không được thực hiện. Những người khác tuy bàn luận rất hăng nhưng nhìn vào thì Hậu Đại Hảo thấy không thể trông cậy vào bọn họ nói lời phản đối được.
Nếu như là lãnh đạo bình thường phổ biến phương án này, phía dưới nhất định sẽ có không ít người đề xuất ý kiến phản đối. Tuy một vài ý kiến phản đối sẽ không được tỉnh ủy tiếp thu, thế nhưng sẽ làm trì hoãn việc áp dụng phương án cải cách.
Lusc này Vương Tử Quân là người phổ biến phương án cải cách nhân sự trong tỉnh nam giang, căn bản không ai dám cho ra đề xuất phản đối. Hậu Đại Hảo cảm thấy cũng không phải là phương án kia quá hay quá tốt không có lỗ hổng để phản đối, chẳng qua không người nào chịu đưa đầu ra tiếp nhận rủi ro từ Vương Tử Quân, cũng không dám phản ứng với địa vị của Vương Tử Quân trong tỉnh Nam Giang.
Hội nghị được tổ chức đúng giờ, bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân và phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc cùng trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân cùng nhau tham gia hội nghị lần này. Trong hội nghị Vương Tử Quân đọc tuyên bố của tỉnh ủy về phương án cải cách nhân sự, đặc biệt là phương diện về nhân viên nhà nước, và cho ra một số yêu cầu về các phương diện lựa chọn phân công cán bộ lãnh đạo.
Trong phương án này có một phương diện cực kỳ đáng coi trọng chính là chế độ nửa năm khảo hạch một lần, chủ yếu là khảo hạch đạo đức của cán bộ và tính công chính liêm minh, yêu cầu tiến hành chấm điểm thành tích, lấy đó làm căn cứ tham khảo đề đề bạt phân công cán bộ.
Sau khi Vương Tử Quân đọc phương án, Diêu Trung Tắc đưa ra yêu cầu áp dụng, còn Diệp Thừa Dân thì đứng trên độ cao toàn tỉnh cho ra những lời tha thiết hy vọng về phương án cải cách, kết thúc hội nghị căn bản chưa đến một giờ.
Bí Thư Trùng Sinh
Trưởng phòng Vương Tử Quân có phải là vì ngồi quá vững ở Nam Giang mà ấm đầu lên không?
Nếu so sánh với Phòng Quảng Thắng thì thư ký Xà Tiểu Cường lúc này càng thêm cau mày thật chặt, trên bàn làm việc của hắn cũng có một phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn đã xem qua nội dung của phương án cải cách nhân sự, hắn cảm thấy khí huyết của mình sôi trào, thế nhưng lại cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.
Xà Tiểu Cường là cán bộ bản địa, Chử Vận Phong là chủ tịch có quyền uy lớn ở Nam Giang, thế nhưng cũng có nhiều phương diện lợi ích bị liên lụy. Mặc dù Chử Vận Phong xử lý những lợi ích này rất thành thạo, thế nhưng cũng có tồn tại nhiều vấn đề.
Nhân viên nhà nước có thể đi vào có thể đi ra, vào thì phải thi, muốn ra phải nhận lỗi từ chức, đủ mọi thuật ngữ làm cho Xà Tiểu Cường cảm thấy tê dại. Nếu như chế độ này được phổ biến, như vậy nhất định sẽ tăng cao hiệu suất công tác trong tỉnh Nam Giang, nhưng nó cũng làm thương tổn đến lợi ích của rất nhiều người.
Chưa nói đến những thứ gì khác, nói về phương diện nhân viên nhà nước, nếu như muốn vào làm phải thi cử, như vậy đội ngũ của nó cũng là một vấn đề. Vì có một vị lãnh đạo nào bỏ qua quyền lợi trong tay mình?
Chuyện này nên báo cáo với chủ tịch Chử như thế nào? Xà Tiểu Cường có chút trầm ngâm, sau đó trực tiếp đưa văn kiện này vào phòng Chử Vận Phong. Còn chủ tịch Chử tỏ thái độ gì thì cũng không là vấn đề với hắn.
Chử Vận Phong xem văn kiện của phòng tổ chức, cũng không lập tức tỏ thái độ, chỉ lật qua lật lại xem xét vài lần, sau đó khoanh một vòng tròn.
Điều này biểu đạt ý nghĩa gì thì chỉ sợ cũng chỉ có thể phán đoán sơ lược mà thôi, Xà Tiểu Cường đưa phần văn kiện được khoanh tròn trả lại cho phòng tổ chức.
Tuy nhóm người Chử Vận Phong tỏ thái độ mơ hồ nhưng Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy thì vẫn cho ra ý kiến với Vương Tử Quân. Đó là việc này nên làm từ từ thì hay hơn, lúc này có nhiều điểm dễ cho ra thành tích, Vương Tử Quân nên bỏ ngọn núi cao này thành thật chinh phục những ngọn núi thấp khác thì hơn.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cười khổ với lời khuyên của Đậu Minh Đường, vì Đậu Minh Đường khuyên như vậy cũng là xuất phát từ hảo tâm. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chưa nói Lâm Trạch Viễn muốn thông qua mình làm nơi thí điểm, bản thân hắn cũng tình nguyện thúc đẩy cải cách.
Một tuần sau mở hội nghị thường ủy, hầu như phương án của phòng tổ chức tỉnh ủy được thông qua không chút gợn sóng, cũng thành lập tổ lãnh đạo nắm cải cách nhân sự, Diêu Trung Tắc khiêm nhường để cho Vương Tử Quân làm tổ trưởng tổ công tác.
Nội dung thảo luận này chỉ được tiến hành vài phút trong hội nghị thường ủy, nhưng vài phút này căn bản có thể được cho vào sử sách, dù sao nó cũng là vì làm tốt công tác cơ sở ở Nam Giang.
Nhưng thông qua đơn giản mà chứng thực được cũng không dễ dàng gì.
Trong phòng họp của tỉnh ủy Nam Giang có một hội nghị với sự tham gia của bí thư và trưởng phòng tổ chức các thành phố trong tỉnh. Hội nghị còn chưa bắt đầu thế nhưng đã vang lên rất nhiều lời nghị luận.
Những người này phần lớn là chư hầu một phương, mặc dù hội nghị còn chưa được mở thế nhưng bọn họ đã thông qua những con đường của mình dể biết về nội dung lần này. Đám người bọn họ phần lớn là có thái độ phản đối với phương án cải cách của tỉnh ủy lần này.
Dù sao đối với bọn họ thì quyền lợi lớn nhất trong tay là nhân sự, bây giờ Vương Tử Quân thông qua cơ chế cải cách nhân sự quá trọng điểm, căn bản là hạn chế quyền lợi này của bọn họ. Đoạt quyền của người khác giống như thù giết cha, tuy sự việc này không quá sắc nhọn như vậy, thế nhưng bên trong vẫn có người không thoải mái.
- Hì hì, anh Trịnh, phòng tổ chức tỉnh ủy cho ra phương án như vậy, thời gian tới chúng ta căn bản không thể sống tốt được. Một người ngồi trên vị trí có ghi rõ là bí thư thị ủy Hậu Đại Hảo của thành phố Lộc Hồ khẽ giơ văn kiện về nội dung hội nghị trên bàn lên nói.
Anh Trịnh chính là bí thư Trịnh Trường Quảng của thành phố Linh Hà ở vị trí bên cạnh Hậu Đại Hảo. Trịnh Trường Quảng hơn năm mươi tuổi, đầu có hơi ít tóc, lúc này hắn đang vuốt ve mái tóc Địa Trung Hải của mình rồi chậm rãi nói: - Thị ủy Linh Hà chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ quyết nghị của tỉnh ủy.
Hậu Đại Hảo nghe tiếng cười của Trịnh Trường Quảng, hắn cảm thấy có chút chói tai. Hắn và người này năm xưa từng cùng chung gánh công tác ở thành phố Ô Phổ, biết rõ người này là một con cá chạch, cực kỳ trơn tuột, nếu muốn móc vào người hắn thì căn bản là khó hơn lên trời.
Nhưng Hậu Đại Hảo thật sự không thoải mái với phương án cải cách này.
Hậu Đại Hảo sở dĩ nói với Trịnh Trường Quảng, vì hắn còn cho rằng Trịnh Trường Quảng là người dẫn đầu nhóm người phản đối, hắn muốn đạt được mục đích của mình mà cũng không muốn làm chim đầu đàn.
Nhưng Trịnh Trường Quảng căn bản không mắc câu, làm cho kế sách của Hậu Đại Hảo căn bản là không được thực hiện. Những người khác tuy bàn luận rất hăng nhưng nhìn vào thì Hậu Đại Hảo thấy không thể trông cậy vào bọn họ nói lời phản đối được.
Nếu như là lãnh đạo bình thường phổ biến phương án này, phía dưới nhất định sẽ có không ít người đề xuất ý kiến phản đối. Tuy một vài ý kiến phản đối sẽ không được tỉnh ủy tiếp thu, thế nhưng sẽ làm trì hoãn việc áp dụng phương án cải cách.
Lusc này Vương Tử Quân là người phổ biến phương án cải cách nhân sự trong tỉnh nam giang, căn bản không ai dám cho ra đề xuất phản đối. Hậu Đại Hảo cảm thấy cũng không phải là phương án kia quá hay quá tốt không có lỗ hổng để phản đối, chẳng qua không người nào chịu đưa đầu ra tiếp nhận rủi ro từ Vương Tử Quân, cũng không dám phản ứng với địa vị của Vương Tử Quân trong tỉnh Nam Giang.
Hội nghị được tổ chức đúng giờ, bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân và phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc cùng trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân cùng nhau tham gia hội nghị lần này. Trong hội nghị Vương Tử Quân đọc tuyên bố của tỉnh ủy về phương án cải cách nhân sự, đặc biệt là phương diện về nhân viên nhà nước, và cho ra một số yêu cầu về các phương diện lựa chọn phân công cán bộ lãnh đạo.
Trong phương án này có một phương diện cực kỳ đáng coi trọng chính là chế độ nửa năm khảo hạch một lần, chủ yếu là khảo hạch đạo đức của cán bộ và tính công chính liêm minh, yêu cầu tiến hành chấm điểm thành tích, lấy đó làm căn cứ tham khảo đề đề bạt phân công cán bộ.
Sau khi Vương Tử Quân đọc phương án, Diêu Trung Tắc đưa ra yêu cầu áp dụng, còn Diệp Thừa Dân thì đứng trên độ cao toàn tỉnh cho ra những lời tha thiết hy vọng về phương án cải cách, kết thúc hội nghị căn bản chưa đến một giờ.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1806: Thông qua không cần định giá (2)
9.1/10 từ 48 lượt.