Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1801: Rồng gặp nước cạn bị tôm đùa bỡn (2)
Nếu như vừa rồi bọn họ còn nghi ngờ thân phận của Vương Tử Quân, như vậy bây giờ Đỗ Do Công giới thiệu mới làm cho bọn họ tin tưởng đây là thật. Chính là vị trưởng phòng Vương Tử Quân được tuyên truyền rầm rộ trong Nam Giang ở thời gian gần đây.
Chính mình sao lại mắt mù mà đắc tộ với một vị đại thần như vậy, thế là bọn họ không khỏi nhìn về phía tên thanh niên kia. Tên khốn này rõ ràng là quá hồ đồ, nói nặng một chút thì rõ ràng là đầu đất. Nhóm người mình cùng ở một chỗ, Đỗ Do Công dù không đi theo nhưng ít nhất cũng không nói bậy, nhưng bây giờ bộ dạng của đối phương giống như muốn bắt đám người mình đi ngay.
Tên thanhnieen được xưng là nhị ca căn bản có chút chần chờ, sau đó mới tiến lên: - Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là trưởng phòng Vương hay không?
Vương Tử Quân nhìn thoáng người đàn ông trẻ tuổi kia sau đó nói: - Tôi là Vương Tử Quân, các anh là ai?
Tuy trong lòng đã có dự cảm sẵn nhưng khi nghe lời nói của Vương Tử Quân tên thanh niên cảm thấy những gì mình nghĩ là đúng, thế nên trán càng vã mồ hôi. Hắn dùng ánh mắt cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, tôi là Kim Lâm Dịch, bố tôi là Kim Hành Thuấn, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, tôi không biết có ngài ở đây.
Vương Tử Quân không ngờ tên kia là con trai của Kim Hành Thuấn. Hắn đưa mắt nhìn đám thanh niên chung quanh, thầm nghĩ hèn gì anh em Triệu ai cố gắng làm xong vì lực lượng của đám người này giống như là khá lớn.
Tình hình vừa rồi làm cho Vương Tử Quân không khỏi bực mình, thế nhưng hắn nghe thấy đó là con trai của Kim Hành Thuấn, hắn càng có ý nghĩ đả kích dáng vẻ kiêu ngạoi bệ vệ của đối phương. Hắn nhìn thoáng qua Kim Lâm Dịch, sau đó trực tiếp bấm số điện thoại của Kim Hành Thuấn: - Chủ tịch Kim, tôi là Vương Tử Quân, nếu ngài có rảnh thì đến khách sạn Xán Thiên một chuyến.
Vương Tử Quân gọi điện thoại đi làm cho hy vọng của Kim Lâm Dịch phá sản, hắn có thể xác định người này là Vương Tử Quân, là Vương Tử Quân có uy danh còn vượt xa bố hắn trong tỉnh ủy.
Kim Lâm Dịch cực kỳ hoảng sợ, hắn trầm ngâm giây lát rồi tiến lên trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, không...Là chú Vương, hôm nay chúng cháu có mắt không thấy núi Thái Sơn, điều này...Kính mong trưởng phòng cho chúng tôi một cơ hội, lần sau tuyệt đối không như vậy nữa.
Đám thanh niên cũng dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân, bọn họ căn bản cũng biết Vương Tử Quân là hạng người gì ở Nam Giang, nghĩ đến việc bọn họ định kêu người của mình đánh trưởng phòng Vương, thế là trong lòng thầm kêu may mắn không thôi. Thầm nghĩ may mà tên kia kịp nghĩ ra, nếu không nhóm người của mình chỉ sợ sẽ bị lột một lớp da.
Vương Tử Quân nhìn đám thanh niên lúc này như biến thành người khác, trong lòng thầm cười lạnh. Những tên này bây giờ nhìn có vẻ mềm nhũn, thế nhưng nếu mình cho bọn họ dễ dàng vượt qua, còn không biết bọn họ sẽ cho ra những chuyện gì.
Gần đây Vương Tử Quân không quan tâm đến đám công tử nhà quan này, nhưng bây giờ hắn có cơ hội, tất nhiên sẽ phải cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ biết có những việc mà mình không nên làm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía Kim Lâm Dịch nói: - Cậu để cho bọn họ gọi điện thoại cho trưởng bối trong nhà, tôi muốn hỏi bọn họ xem, rốt cuộc là bọn họ giáo dục các cậu như thế nào, sao lại để cho các cậu không thèm kiêng nể gì ai như vậy?
Kim Lâm Dịch thấy Vương Tử Quân đã thông báo cho bố mình, hắn thầm nghĩ mình không may. Không bằng để cho mọi người cùng lộ mặt, như vậy thì mình cũng ít chịu trừng phạt hơn.
Kim Lâm Dịch thầm hạ quyết tâm, hắn nhìn đám người đứng chung quanh rồi nói: - Đừng đứng ngây ra đó, mau gọi điện thoại đi.
Tuy đám người kia thường ngày hoành hành đã quen, thế nhưng đám người cũng không phải kẻ ngu, bọn họ biết rõ hậu quả khi để cho người nhà của mình xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, vì vậy cũng không ai chịu gọi điện thoại. Nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân ngồi vững vàng nơi đó, giống như không xử lý thì không thèm bỏ qua, thế là bọn họ đành phải gọi điện thoại đi.
Anh em Triệu Thái Sóc nhìn bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Tuy bọn họ biết rõ địa vị hiện tại của Vương Tử Quân ở Nam Giang, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân vừa đến Nam Giang lại có được uy thế lớn như vậy.
- Chú Triệu, để mọi người chê cười rồi. Vương Tử Quân không quan tâm đến đám người Kim Lâm Dịch, hắn nở nụ cười nói với hai anh em Triệu Thái Sóc.
Lúc này Triệu Thái Sóc cười như một đóa hoa: - Trưởng phòng Tử Quân, lúc này dẫn đến phiền toái cho cậu, nếu không cậu sẽ không rơi vào hoàn cảnh này...
Khi đám người Vương Tử Quân đang nói lời khách khí với nhau thì một người đàn ông trung niên mập mạp chạy vào. Khi vừa vào cửa thì nhìn vào phòng, hắn thấy rõ vị trí của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng chạy đến nói: - Trưởng phòng Vương, tôi kiểm điểm với ngài, là tôi không dạy con cho tốt, nên gây ra phiền toái cho ngài.
Người đàn ông trung niên vừa nói thì hét với một tên thanh niên đang đứng bên cạnh: - Đến đây, xem anh có được bản lĩnh gì.
Không chờ tên thanh niên tiến lên, người đàn ông trung niên đã cho hắn một tát thật mạnh. Tên thanh niên có hơi tránh đi, thế nên một tát cũng không trúng má, lại trúng đầu.
Khi người đàn ông trung niên định đánh tiếp thì Vương Tử Quân đã giữ lấy tay nói: - Trưởng phòng Lý, anh muốn dạy bảo con thì nên chờ về nhà đã, nhưng có một điều là con anh đã lớn, anh đánh con cũng không giải quyết được gì.
Người đàn ông trung niên bị Vương Tử Quân kéo tay, hắn dùng giọng kiểm điểm nói: - Trưởng phòng Vương, bình thường tôi bận rộn công tác, căn bản không đủ quan tâm đến con cái, sau này tôi nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm, tuyệt đối không cho nó làm xằng bậy bên ngoài.
Sau khi nghe Vương Tử Quân gọi người kia là trưởng phòng Lý, vẻ mặt Triệu Thái Sóc chợt biến đổi. Hắn biết rõ đối phương là phó phòng thường vụ phòng xây dựng tỉnh Nam Giang, sở dĩ công ty của Triệu Thái Thạch xuất hiện vấn đề cũng là vì đứa con của người này làm loạn.
Vì gặp mặt trưởng phòng Lý mà Triệu Thái Sóc đã mất nhiều thời gian nhưng không thành công, người ta nói trưởng phòng Lý đã đi công tác, nhưng Vương Tử Quân xuất hiện thì đối phương nhanh chóng chạy đến.
Khi anh em Triệu Thái Sóc đang cảm khái thì lại có người tiến vào. Người này hầu như có những hành động giống hệt như trưởng phòng Lý, vừa vào cửa đã cố gắng xin lỗi và khẳng định sẽ dạy bảo lại con cái cho tốt, căn bản bày ra tư thái không đánh cho con trai một trận là không được, là có lỗi rất lớn với Vương Tử Quân.
Mười phút mà có sáu người đến, bọn họ đều là trưởng bối của đám thanh niên bên kia. Vương Tử Quân nhìn đám người kia tụ tập lại một chỗ, hắn biết vì sao anh em Triệu Thái Sóc chơi không lại bọn họ.
Những người này căn bản đều nắm thực quyền, càng là tai to mặt lớn ở Nam Giang. Đám người kia tụ hội lại cùng một chỗ, hơn nữa còn có con trai của Kim Hành Thuấn, như vậy có rất ít người dám chống lại bọn họ.
Triệu Thái Sóc nhìn đám người vây quanh Vương Tử Quân như sao sáng quanh trăng mà không khỏi thở dài một hơi, trong lòng càng có thêm vài phần chờ mong, chờ đến lượt phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn.
Nếu Kim Hành Thuấn đến thì sẽ có tình cảnh thế nào?
Bí Thư Trùng Sinh
Chính mình sao lại mắt mù mà đắc tộ với một vị đại thần như vậy, thế là bọn họ không khỏi nhìn về phía tên thanh niên kia. Tên khốn này rõ ràng là quá hồ đồ, nói nặng một chút thì rõ ràng là đầu đất. Nhóm người mình cùng ở một chỗ, Đỗ Do Công dù không đi theo nhưng ít nhất cũng không nói bậy, nhưng bây giờ bộ dạng của đối phương giống như muốn bắt đám người mình đi ngay.
Tên thanhnieen được xưng là nhị ca căn bản có chút chần chờ, sau đó mới tiến lên: - Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là trưởng phòng Vương hay không?
Vương Tử Quân nhìn thoáng người đàn ông trẻ tuổi kia sau đó nói: - Tôi là Vương Tử Quân, các anh là ai?
Tuy trong lòng đã có dự cảm sẵn nhưng khi nghe lời nói của Vương Tử Quân tên thanh niên cảm thấy những gì mình nghĩ là đúng, thế nên trán càng vã mồ hôi. Hắn dùng ánh mắt cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, tôi là Kim Lâm Dịch, bố tôi là Kim Hành Thuấn, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm, tôi không biết có ngài ở đây.
Vương Tử Quân không ngờ tên kia là con trai của Kim Hành Thuấn. Hắn đưa mắt nhìn đám thanh niên chung quanh, thầm nghĩ hèn gì anh em Triệu ai cố gắng làm xong vì lực lượng của đám người này giống như là khá lớn.
Tình hình vừa rồi làm cho Vương Tử Quân không khỏi bực mình, thế nhưng hắn nghe thấy đó là con trai của Kim Hành Thuấn, hắn càng có ý nghĩ đả kích dáng vẻ kiêu ngạoi bệ vệ của đối phương. Hắn nhìn thoáng qua Kim Lâm Dịch, sau đó trực tiếp bấm số điện thoại của Kim Hành Thuấn: - Chủ tịch Kim, tôi là Vương Tử Quân, nếu ngài có rảnh thì đến khách sạn Xán Thiên một chuyến.
Vương Tử Quân gọi điện thoại đi làm cho hy vọng của Kim Lâm Dịch phá sản, hắn có thể xác định người này là Vương Tử Quân, là Vương Tử Quân có uy danh còn vượt xa bố hắn trong tỉnh ủy.
Kim Lâm Dịch cực kỳ hoảng sợ, hắn trầm ngâm giây lát rồi tiến lên trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, không...Là chú Vương, hôm nay chúng cháu có mắt không thấy núi Thái Sơn, điều này...Kính mong trưởng phòng cho chúng tôi một cơ hội, lần sau tuyệt đối không như vậy nữa.
Đám thanh niên cũng dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân, bọn họ căn bản cũng biết Vương Tử Quân là hạng người gì ở Nam Giang, nghĩ đến việc bọn họ định kêu người của mình đánh trưởng phòng Vương, thế là trong lòng thầm kêu may mắn không thôi. Thầm nghĩ may mà tên kia kịp nghĩ ra, nếu không nhóm người của mình chỉ sợ sẽ bị lột một lớp da.
Vương Tử Quân nhìn đám thanh niên lúc này như biến thành người khác, trong lòng thầm cười lạnh. Những tên này bây giờ nhìn có vẻ mềm nhũn, thế nhưng nếu mình cho bọn họ dễ dàng vượt qua, còn không biết bọn họ sẽ cho ra những chuyện gì.
Gần đây Vương Tử Quân không quan tâm đến đám công tử nhà quan này, nhưng bây giờ hắn có cơ hội, tất nhiên sẽ phải cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ biết có những việc mà mình không nên làm.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nhìn về phía Kim Lâm Dịch nói: - Cậu để cho bọn họ gọi điện thoại cho trưởng bối trong nhà, tôi muốn hỏi bọn họ xem, rốt cuộc là bọn họ giáo dục các cậu như thế nào, sao lại để cho các cậu không thèm kiêng nể gì ai như vậy?
Kim Lâm Dịch thấy Vương Tử Quân đã thông báo cho bố mình, hắn thầm nghĩ mình không may. Không bằng để cho mọi người cùng lộ mặt, như vậy thì mình cũng ít chịu trừng phạt hơn.
Kim Lâm Dịch thầm hạ quyết tâm, hắn nhìn đám người đứng chung quanh rồi nói: - Đừng đứng ngây ra đó, mau gọi điện thoại đi.
Tuy đám người kia thường ngày hoành hành đã quen, thế nhưng đám người cũng không phải kẻ ngu, bọn họ biết rõ hậu quả khi để cho người nhà của mình xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, vì vậy cũng không ai chịu gọi điện thoại. Nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân ngồi vững vàng nơi đó, giống như không xử lý thì không thèm bỏ qua, thế là bọn họ đành phải gọi điện thoại đi.
Anh em Triệu Thái Sóc nhìn bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Tuy bọn họ biết rõ địa vị hiện tại của Vương Tử Quân ở Nam Giang, thế nhưng không ngờ Vương Tử Quân vừa đến Nam Giang lại có được uy thế lớn như vậy.
- Chú Triệu, để mọi người chê cười rồi. Vương Tử Quân không quan tâm đến đám người Kim Lâm Dịch, hắn nở nụ cười nói với hai anh em Triệu Thái Sóc.
Lúc này Triệu Thái Sóc cười như một đóa hoa: - Trưởng phòng Tử Quân, lúc này dẫn đến phiền toái cho cậu, nếu không cậu sẽ không rơi vào hoàn cảnh này...
Khi đám người Vương Tử Quân đang nói lời khách khí với nhau thì một người đàn ông trung niên mập mạp chạy vào. Khi vừa vào cửa thì nhìn vào phòng, hắn thấy rõ vị trí của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng chạy đến nói: - Trưởng phòng Vương, tôi kiểm điểm với ngài, là tôi không dạy con cho tốt, nên gây ra phiền toái cho ngài.
Người đàn ông trung niên vừa nói thì hét với một tên thanh niên đang đứng bên cạnh: - Đến đây, xem anh có được bản lĩnh gì.
Không chờ tên thanh niên tiến lên, người đàn ông trung niên đã cho hắn một tát thật mạnh. Tên thanh niên có hơi tránh đi, thế nên một tát cũng không trúng má, lại trúng đầu.
Khi người đàn ông trung niên định đánh tiếp thì Vương Tử Quân đã giữ lấy tay nói: - Trưởng phòng Lý, anh muốn dạy bảo con thì nên chờ về nhà đã, nhưng có một điều là con anh đã lớn, anh đánh con cũng không giải quyết được gì.
Người đàn ông trung niên bị Vương Tử Quân kéo tay, hắn dùng giọng kiểm điểm nói: - Trưởng phòng Vương, bình thường tôi bận rộn công tác, căn bản không đủ quan tâm đến con cái, sau này tôi nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm, tuyệt đối không cho nó làm xằng bậy bên ngoài.
Sau khi nghe Vương Tử Quân gọi người kia là trưởng phòng Lý, vẻ mặt Triệu Thái Sóc chợt biến đổi. Hắn biết rõ đối phương là phó phòng thường vụ phòng xây dựng tỉnh Nam Giang, sở dĩ công ty của Triệu Thái Thạch xuất hiện vấn đề cũng là vì đứa con của người này làm loạn.
Vì gặp mặt trưởng phòng Lý mà Triệu Thái Sóc đã mất nhiều thời gian nhưng không thành công, người ta nói trưởng phòng Lý đã đi công tác, nhưng Vương Tử Quân xuất hiện thì đối phương nhanh chóng chạy đến.
Khi anh em Triệu Thái Sóc đang cảm khái thì lại có người tiến vào. Người này hầu như có những hành động giống hệt như trưởng phòng Lý, vừa vào cửa đã cố gắng xin lỗi và khẳng định sẽ dạy bảo lại con cái cho tốt, căn bản bày ra tư thái không đánh cho con trai một trận là không được, là có lỗi rất lớn với Vương Tử Quân.
Mười phút mà có sáu người đến, bọn họ đều là trưởng bối của đám thanh niên bên kia. Vương Tử Quân nhìn đám người kia tụ tập lại một chỗ, hắn biết vì sao anh em Triệu Thái Sóc chơi không lại bọn họ.
Những người này căn bản đều nắm thực quyền, càng là tai to mặt lớn ở Nam Giang. Đám người kia tụ hội lại cùng một chỗ, hơn nữa còn có con trai của Kim Hành Thuấn, như vậy có rất ít người dám chống lại bọn họ.
Triệu Thái Sóc nhìn đám người vây quanh Vương Tử Quân như sao sáng quanh trăng mà không khỏi thở dài một hơi, trong lòng càng có thêm vài phần chờ mong, chờ đến lượt phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn.
Nếu Kim Hành Thuấn đến thì sẽ có tình cảnh thế nào?
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1801: Rồng gặp nước cạn bị tôm đùa bỡn (2)
9.1/10 từ 48 lượt.