Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1781: Nâng tay đánh lên mặt (2)
Phòng Quảng Thắng nhìn bàn làm việc rộng rãi của Diêu Trung Tắc, trong lòng lóe lên cảm giác đau thương, có lẽ tâm tình của bí thư Diêu lúc này là cực kỳ chán nản. Hắn nhớ rõ khi mua thiết bị văn phòng, hắn căn bản cực kỳ quan tâm đến bàn làm việc của bí thư Diêu, mà bí thư Diêu cũng cực kỳ thỏa mãn, khi đó còn điểm danh khen ngợi vị trưởng phòng sự vụ cơ quan tỉnh.
Hôm nay làm sao vậy? Phòng Quảng Thắng nghĩ đến đây mà khẽ xin chỉ thị: - Nếu không tôi đổi bàn làm việc khác cho ngài?
Diêu Trung Tắc nghe thấy Phòng Quảng Thắng nói như vậy thì tâm tình càng không xong. Chiêng trống nghe âm, lời người nghe nghĩa, rõ ràng đây là tờ báo tôi ném xuống đất, sao anh còn không hiểu? Còn nói tôi đổi bàn làm việc, hừ, anh đúng là không ra gì. Phòng Quảng Thắng ơi là Phòng Quảng Thắng, anh ngồi trên vị trí phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chỉ sợ đây là trạm dừng cuối cùng trong tương lai chính trị của anh.
- Không cần, cứ để lại dùng. Diêu Trung Tắc nói rồi phất phất tay mất kiên nhẫn, tỏ ý cho Phòng Quảng Thắng có thể rời đi.
Phòng Quảng Thắng sở dĩ đến kịp thời như vậy chính là vì sự việc xảy ra với bí thư Diêu, lúc này sự việc được xử lý thế nào? Hắn nhìn gương mặt bực mình của Diêu Trung Tắc, thế là hiểu ra vấn đề.
Phòng Quảng Thắng muốn an ủi Diêu Trung Tắc vài câu, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Hơn nữa Diêu Trung Tắc là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, căn bản cực kỳ có thể diện, chính mình mở miệng an ủi chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Sau khi xem xét lợi hại, Phòng Quảng Thắng căn bản chỉ có thể nuốt lời vào bụng.
Phòng Quảng Thắng rời đi, Diêu Trung Tắc chậm rãi ngồi xuống ghế. Dù vừa rồi Phòng Quảng Thắng lúng túng một lúc lâu không nói gì, thế nhưng biểu hiện của đối phương khá phức tạp, tất cả đều ánh vào trong mắt Diêu Trung Tắc.
Không thể ngờ hôm nay Diêu Trung Tắc mình lại luân lạc đến mức như vậy, để cho một vị phó thư ký trưởng đến mở lời an ủi, ngoài buồn cười rõ ràng chỉ còn lại bi thương. Diêu Trung Tắc ngồi trên mặt ghế, hắn bắt đầu suy nghĩ phương án đối phó. Trước đó hắn rõ ràng đào hố cho Vương Tử Quân nhảy xuống, nhưng không ngờ lại là hố chôn mình.
Diêu Trung Tắc nghĩ như vậy, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ khác. Chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu tán thành cho Lưu Thành Lâm tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng thì Vương Tử Quân đã nghĩ đến ngày này?
Nếu thật sự là như vậy thì người kia quá đáng sợ, mặc dù Diêu Trung Tắc biết rõ mình nghĩ như vậy là quá duy tâm, thế nhưng suy đoán này vẫn mọc rễ trong đầu hắn, hắn căn bản không thể nào xóa nó đi được.
Còn chính mình thì sao? Chỉ sợ quyền lên tiếng ở tỉnh ủy sẽ càng giảm sút, thậm chí còn sinh ra kết quả đáng sợ, bị cho ra rìa. Diêu Trung Tắc nghĩ đến những điều này mà không khỏi run rẩy.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này hắn không khỏi tiếp điện thoại mà có chút sợ hãi.
- Alo, tôi là Diêu Trung Tắc. Sau khi nghe Diêu Trung Tắc tự giới thiệu thì đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở: - Trung Tắc à, đã lâu ngày không gặp cậu, bây giờ giọng điệu của cậu xem ra càng thêm lo lắng đấy.
Diêu Trung Tắc nghe được giọng nói quen thuộc thì càng thêm phấn chấn tinh thần, gương mặt tràn đầy nụ cười: - Chào anh Sầm, ngài vẫn khỏe đấy chứ? Nếu nói về phương diện khí thế tinh thần thì tôi còn phải học hỏi ngài nhiều hơn, vài ngày trước tôi có gọi điện thoại cho ngài, nghe chị Lưu nói anh đã đi bơi rồi.
- Tôi lui ra nhàn rỗi không có việc gì, thế cho nên tự tìm nguồn vui cho mình. Anh Sầm ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, sau đó mới nói: - Trung Tắc, cậu còn trẻ nhưng căn bản cũng không còn nhỏ, những gì nên chú ý thì chú ý, thế nhưng cũng đừng nên quá liều mạng như cán bộ thanh niên.
Lời nói tràn đầy quan tâm của lãnh đạo cũ làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn dùng giọng hầu như là đảm bảo nói: - Cảm ơn anh Sầm quan tâm, Trung Tắc đã nhớ kỹ, vài ngày nữa có cơ hội sẽ đên nhà ngài dùng trà.
Sau khi nói vài câu về thuật dưỡng sinh, Diêu Trung Tắc chợt nghe anh Sầm dùng giọng bừng bừng khí thế nói: - Trung Tắc, Nam Giang lần này làm không tệ, đặc biệt là xe Thẩm Tiềm Thiết, căn bản là quá tốt. Hai ngày trước các ông lão chúng tôi tụ hội, tôi nói sự kiện chiếc xe Tùng Thử cho đám bạn già, ai nghe cũng cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Diêu Trung Tắc không nghi ngờ mình có đầy đủ ý chí và độ lượng, có thể bỏ nhỏ vì lớn, căn bản cho ra hy sinh vì phát triển đại cục Nam Giang.
Diêu Trung Tắc có năng lực phán đoán rất tốt, vừa nghe thấy có liên quan đến xe Tùng Thử thì đầu đã nổ lớn, căn bản là xuất hiện khe nứt. Nhưng khi đối diện với lãnh đạo cũ, dù gì thì hắn cũng phải nói chuyện cực kỳ cung kính. Vì vậy sau khi nghe sự kiện xe Tùng Thử được đưa ra thị trường từ chính miệng anh Sầm, hắn tuy cực kỳ mất hứng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Năm xưa vị lãnh đạo này từng chủ trì công tác của công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản cảm thấy rất tức giận vì xe ngoại nhập chạy đầy đường, mãi luôn canh cánh trong lòng với sản phẩm xe trong nước, hèn gì bây giờ vui vẻ như vậy.
- Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng vừa mới rời khỏi giai đoạn khó khăn, tuy xe Tùng Thử có được thành tích cao, thế nhưng muốn chạy theo kịp xe nước ngoài thì căn bản còn khoảng cách khá xa. Nhưng lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi sẽ thừa thắng xông lên, sẽ cố gắng nhiều hơn. Diêu Trung Tắc trả lời cực kỳ khiêm tốn cẩn thận.
- À, Trung Tắc, điểm này là rất tốt, nói rõ anh cũng không choáng váng đầu óc vì thắng lợi. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng giống như một ngôi sao sáng hấp dẫn ánh mắt nhiều người, dù bây giờ có thể nói là đang phát triển khá tốt nhưng dù sao thì tỉnh ủy Nam Giang các anh cũng không được qua loa, nhất định phải làm tốt công tác hộ giá hộ tống.
Anh Sầm còn nói thêm vài lời đề nghị để xúc tiến công ty xe hơi Đông Hồng phát triển, sau đó mới thỏa mãn cúp điện thoại. Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống và cảm thấy đầu óc mình rối loạn, không ngờ chiếc xe kia lại làm cho anh Sầm chú ý như vậy.
Hôm nay anh Sầm đã về hưu, thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn thâm căn cố đế ở Nam Giang. Diêu Trung Tắc không có bối cảnh đặc thù ở Nam Giang, hắn sở dĩ có thể ngồi yên ở Nam Giang cũng là vì công lao của anh Sầm.
Lúc này anh Sầm có đánh giá khá cao cho xe Tùng Thử, nếu sự kiện Lưu Thành Lâm bị miễn chức rơi vào tai lãnh đạo, chỉ sợ mình sẽ khó thể chịu được. Diêu Trung Tắc căn bản hiểu rõ tính cách của anh Sầm, những chuyện lớn thường được lãnh đạo quan tâm đặc biệt.
Diêu Trung Tắc thầm cảm thán, hắn cầm điện thoại lên, cũng không phải làm gì khác, chính là muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng. Hắn nhanh chóng tìm được số điện thoại của Lưu Thành Lâm, sau đó tranh thủ thời gian gọi đi.
Bí Thư Trùng Sinh
Hôm nay làm sao vậy? Phòng Quảng Thắng nghĩ đến đây mà khẽ xin chỉ thị: - Nếu không tôi đổi bàn làm việc khác cho ngài?
Diêu Trung Tắc nghe thấy Phòng Quảng Thắng nói như vậy thì tâm tình càng không xong. Chiêng trống nghe âm, lời người nghe nghĩa, rõ ràng đây là tờ báo tôi ném xuống đất, sao anh còn không hiểu? Còn nói tôi đổi bàn làm việc, hừ, anh đúng là không ra gì. Phòng Quảng Thắng ơi là Phòng Quảng Thắng, anh ngồi trên vị trí phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chỉ sợ đây là trạm dừng cuối cùng trong tương lai chính trị của anh.
- Không cần, cứ để lại dùng. Diêu Trung Tắc nói rồi phất phất tay mất kiên nhẫn, tỏ ý cho Phòng Quảng Thắng có thể rời đi.
Phòng Quảng Thắng sở dĩ đến kịp thời như vậy chính là vì sự việc xảy ra với bí thư Diêu, lúc này sự việc được xử lý thế nào? Hắn nhìn gương mặt bực mình của Diêu Trung Tắc, thế là hiểu ra vấn đề.
Phòng Quảng Thắng muốn an ủi Diêu Trung Tắc vài câu, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Hơn nữa Diêu Trung Tắc là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, căn bản cực kỳ có thể diện, chính mình mở miệng an ủi chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Sau khi xem xét lợi hại, Phòng Quảng Thắng căn bản chỉ có thể nuốt lời vào bụng.
Phòng Quảng Thắng rời đi, Diêu Trung Tắc chậm rãi ngồi xuống ghế. Dù vừa rồi Phòng Quảng Thắng lúng túng một lúc lâu không nói gì, thế nhưng biểu hiện của đối phương khá phức tạp, tất cả đều ánh vào trong mắt Diêu Trung Tắc.
Không thể ngờ hôm nay Diêu Trung Tắc mình lại luân lạc đến mức như vậy, để cho một vị phó thư ký trưởng đến mở lời an ủi, ngoài buồn cười rõ ràng chỉ còn lại bi thương. Diêu Trung Tắc ngồi trên mặt ghế, hắn bắt đầu suy nghĩ phương án đối phó. Trước đó hắn rõ ràng đào hố cho Vương Tử Quân nhảy xuống, nhưng không ngờ lại là hố chôn mình.
Diêu Trung Tắc nghĩ như vậy, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ khác. Chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu tán thành cho Lưu Thành Lâm tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng thì Vương Tử Quân đã nghĩ đến ngày này?
Nếu thật sự là như vậy thì người kia quá đáng sợ, mặc dù Diêu Trung Tắc biết rõ mình nghĩ như vậy là quá duy tâm, thế nhưng suy đoán này vẫn mọc rễ trong đầu hắn, hắn căn bản không thể nào xóa nó đi được.
Còn chính mình thì sao? Chỉ sợ quyền lên tiếng ở tỉnh ủy sẽ càng giảm sút, thậm chí còn sinh ra kết quả đáng sợ, bị cho ra rìa. Diêu Trung Tắc nghĩ đến những điều này mà không khỏi run rẩy.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này hắn không khỏi tiếp điện thoại mà có chút sợ hãi.
- Alo, tôi là Diêu Trung Tắc. Sau khi nghe Diêu Trung Tắc tự giới thiệu thì đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cởi mở: - Trung Tắc à, đã lâu ngày không gặp cậu, bây giờ giọng điệu của cậu xem ra càng thêm lo lắng đấy.
Diêu Trung Tắc nghe được giọng nói quen thuộc thì càng thêm phấn chấn tinh thần, gương mặt tràn đầy nụ cười: - Chào anh Sầm, ngài vẫn khỏe đấy chứ? Nếu nói về phương diện khí thế tinh thần thì tôi còn phải học hỏi ngài nhiều hơn, vài ngày trước tôi có gọi điện thoại cho ngài, nghe chị Lưu nói anh đã đi bơi rồi.
- Tôi lui ra nhàn rỗi không có việc gì, thế cho nên tự tìm nguồn vui cho mình. Anh Sầm ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, sau đó mới nói: - Trung Tắc, cậu còn trẻ nhưng căn bản cũng không còn nhỏ, những gì nên chú ý thì chú ý, thế nhưng cũng đừng nên quá liều mạng như cán bộ thanh niên.
Lời nói tràn đầy quan tâm của lãnh đạo cũ làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn dùng giọng hầu như là đảm bảo nói: - Cảm ơn anh Sầm quan tâm, Trung Tắc đã nhớ kỹ, vài ngày nữa có cơ hội sẽ đên nhà ngài dùng trà.
Sau khi nói vài câu về thuật dưỡng sinh, Diêu Trung Tắc chợt nghe anh Sầm dùng giọng bừng bừng khí thế nói: - Trung Tắc, Nam Giang lần này làm không tệ, đặc biệt là xe Thẩm Tiềm Thiết, căn bản là quá tốt. Hai ngày trước các ông lão chúng tôi tụ hội, tôi nói sự kiện chiếc xe Tùng Thử cho đám bạn già, ai nghe cũng cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Diêu Trung Tắc không nghi ngờ mình có đầy đủ ý chí và độ lượng, có thể bỏ nhỏ vì lớn, căn bản cho ra hy sinh vì phát triển đại cục Nam Giang.
Diêu Trung Tắc có năng lực phán đoán rất tốt, vừa nghe thấy có liên quan đến xe Tùng Thử thì đầu đã nổ lớn, căn bản là xuất hiện khe nứt. Nhưng khi đối diện với lãnh đạo cũ, dù gì thì hắn cũng phải nói chuyện cực kỳ cung kính. Vì vậy sau khi nghe sự kiện xe Tùng Thử được đưa ra thị trường từ chính miệng anh Sầm, hắn tuy cực kỳ mất hứng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Năm xưa vị lãnh đạo này từng chủ trì công tác của công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản cảm thấy rất tức giận vì xe ngoại nhập chạy đầy đường, mãi luôn canh cánh trong lòng với sản phẩm xe trong nước, hèn gì bây giờ vui vẻ như vậy.
- Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng vừa mới rời khỏi giai đoạn khó khăn, tuy xe Tùng Thử có được thành tích cao, thế nhưng muốn chạy theo kịp xe nước ngoài thì căn bản còn khoảng cách khá xa. Nhưng lãnh đạo cứ yên tâm, chúng tôi sẽ thừa thắng xông lên, sẽ cố gắng nhiều hơn. Diêu Trung Tắc trả lời cực kỳ khiêm tốn cẩn thận.
- À, Trung Tắc, điểm này là rất tốt, nói rõ anh cũng không choáng váng đầu óc vì thắng lợi. Lúc này công ty xe hơi Đông Hồng giống như một ngôi sao sáng hấp dẫn ánh mắt nhiều người, dù bây giờ có thể nói là đang phát triển khá tốt nhưng dù sao thì tỉnh ủy Nam Giang các anh cũng không được qua loa, nhất định phải làm tốt công tác hộ giá hộ tống.
Anh Sầm còn nói thêm vài lời đề nghị để xúc tiến công ty xe hơi Đông Hồng phát triển, sau đó mới thỏa mãn cúp điện thoại. Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống và cảm thấy đầu óc mình rối loạn, không ngờ chiếc xe kia lại làm cho anh Sầm chú ý như vậy.
Hôm nay anh Sầm đã về hưu, thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn thâm căn cố đế ở Nam Giang. Diêu Trung Tắc không có bối cảnh đặc thù ở Nam Giang, hắn sở dĩ có thể ngồi yên ở Nam Giang cũng là vì công lao của anh Sầm.
Lúc này anh Sầm có đánh giá khá cao cho xe Tùng Thử, nếu sự kiện Lưu Thành Lâm bị miễn chức rơi vào tai lãnh đạo, chỉ sợ mình sẽ khó thể chịu được. Diêu Trung Tắc căn bản hiểu rõ tính cách của anh Sầm, những chuyện lớn thường được lãnh đạo quan tâm đặc biệt.
Diêu Trung Tắc thầm cảm thán, hắn cầm điện thoại lên, cũng không phải làm gì khác, chính là muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng. Hắn nhanh chóng tìm được số điện thoại của Lưu Thành Lâm, sau đó tranh thủ thời gian gọi đi.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1781: Nâng tay đánh lên mặt (2)
9.1/10 từ 48 lượt.