Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1705: Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng (2)
- Trưởng phòng Tử Quân, cậu có cảm nhận gì với sự việc hôm nay? Sau khi đưa một ly trà sang cho Vương Tử Quân thì Diệp Thừa Dân chợt hỏi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư, ngài nói xem, tôi đây không phải là chính nghĩa được mọi người ủng hộ sao?
"Chính nghĩ được mọi người ủng hộ?" Đào Nhất Hành đang nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thiếu chút nữa thì phun nước ra khỏi miệng. Nếu như không phải hắn là người hiểu rõ về Vương Tử Quân, hắn sẽ thật sự hoài nghi đây có phải lời nói của một người điên hay không.
Diệp Thừa Dân có chút giật mình, lão cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ cho ra một đáp án như vậy. Lão trố mắt giây lát rồi chỉ vào Vương Tử Quân cười nói: - Tử Quân ơi là Tử Quân, tôi vốn cho là cậu có ý nghĩ quẩn trong lòng, cố ý mời cậu trà ngon, xem ra tôi đã đánh thấp cậu rồi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Diệp, sự việc tóm lại phải có hai mặt, bọn họ đào hố cho tôi, nhưng cũng là giúp tôi, đối với tôi thì đây là chuyện tốt. Triệu Kỳ Tường là nhân tài khó có được, nhưng người này căn bản không hiểu nhiều về công ty xe hơi Đông Hồng, nếu phái một người như vậy đến đảm nhận công tác, mặc dù xí nghiệp căn bản không sụp đổ phá sản, nhưng nếu muốn đưa xí nghiệp thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thì cực kỳ không dễ dàng.
- Nhưng Lưu Thành Lâm thì lại khác, tôi có thể đề cử anh ấy, nhất định đã điều tra rõ ràng, suy tính sâu xa, vì vậy mà tôi có lòng tin với anh ấy. Mặc kệ đám người kia xuất phát từ mục đích nào, tóm lại thì chuyện này cũng là rất tốt cho câu giảng dạy chú ý đại cục của bí thư ngài với chúng tôi.
Lời nói của Vương Tử Quân làm cho hai mắt Diệp Thừa Dân chợt sáng rực, không ngờ Vương Tử Quân lại tỉnh táo như thế. Vừa rồi hội nghị thường ủy vừa kết thúc thì tâm tình của lão căn bản là khó khống chế được, nhưng Vương Tử Quân thì hoàn toàn khác, điều này không khỏi làm cho lão phải cảm thán, đây mới là phong thái của một vị lãnh đạo.
Diệp Thừa Dân nhìn vương tử quân rồi trịnh trọng nói: - Cậu cảm thấy Lưu Thành Lâm có thể gánh vác trọng trách của công ty xe hơi Đông Hồng sao?
- Đúng vậy, tôi cảm thấy người này căn bản là khó thể tìm được. Vương Tử Quân nhìn vào mắt Diệp Thừa Dân rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Diệp Thừa Dân nói một câu còn có tôi căn bản là chứa nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, cũng không nói thêm điều gì.
Khi Vương Tử Quân đang uống trà với Diệp Thừa Dân, Diêu Trung Tắc đang ung dung uống trà trong phòng làm việc của mình. Bên cạnh Diêu Trung Tắc chính là Phòng Quảng Thắng đang cầm văn kiện báo cáo, gương mặt hắn cũng tràn đầy nụ cười.
- Bí thư Diêu, chỉ sợ sắp tới sẽ có người không chịu nổi, muốn nói chấn hưng công ty xe hơi Đông Hồng ở Nam Giang căn bản đơn giản như vậy sao? Nếu như Lưu Thành Lâm căn bản không làm tốt công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy cũng chỉ còn là một bình hoa bài trí mà thôi. Phòng Quảng Thắng cầm bình trà châm nước cho Diệp Thừa Dân rồi cười nói.
Diêu Trung Tắc cười cười mà không nói thêm điều gì. Hắn từng là người chủ quản công tác kinh tế, tất nhiên biết rõ đưa một xí nghiệp thoát khỏi trạng thái khốn khổ là như thế nào, hơn nữa đây còn là ngành sản xuất xe hơi.
Quả nhiên Diêu Trung Tắc khoát tay áo với Phòng Quảng Thắng: - Quảng Thắng, sau này anh cũng đừng nên nói điều này trước mặt tôi, anh phải nhớ kỹ một điều, là tôi hoàn hoàn tín nhiệm với trưởng phòng Vương.
Phòng Quảng Thắng nhìn gương mặt trịnh trọng của Diêu Trung Tắc, hắn nào không ý thức được ý nghĩ của lãnh đạo? Thế nên hắn nhanh chóng gật đầu nói: - Bí thư Diêu cứ yên tâm, tôi đây chỉ là tùy tiện nói như vậy mà thôi, trước mặt người ngoài thì tôi biết mình nên làm thế nào.
Diêu Trung Tắc gật gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì. Hắn tin chỉ cần mình không nói lời nào, căn bản người bên dưới không phải là không có ai tiếp tục lên tiếng. Đến cấp bậc của hắn thì chỉ có thể nắm xu thế lớn mà thôi, căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt khác.
Trước cổng bệnh viện tỉnh Nam Giang, Hùng Nghiêu Đống đang đi tới đi lui ở hàng lang, lúc này hắn còn tỏ ra bối rối hơn cả khi Triệu Hòa Duyệt bị xuất huyết não. Bộ dạng của lão ở bệnh viện tỉnh Nam Giang căn bản rất dễ dàng được người khác đồng tình: Có lẽ người này đang lo lắng vì một người thân nào đó đang chữa trị bên trong.
Hùng Nghiêu Đống biết rõ mình căn bản thua kém Triệu Hòa Duyệt rất nhiều ở phương diện kinh doanh quản lý, thế nhưng lão căn bản không thiếu phần trung thành với công ty so với Triệu Hòa Duyệt. Lão căn bản cảm thấy rất lo lắng vì trạng thái hiện tại của đơn vị mình. Dựa theo những gì hắn hiểu về công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ người có năng lực tiếp nhận vị trí giám đốc công ty chỉ có thể là Lưu Thành Lâm được Triệu Hòa Duyệt bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm qua.
Mặc dù Lưu Thành Lâm đã được xem là một nhân tuyển được báo cáo lên hội nghị thường ủy, thế nhưng theo tin đồn từ bên ngoài thì Hùng Nghiêu Đống biết rõ Lưu Thành Lâm lần này căn bản có ít kỳ vọng thắng. Chưa nói đến một Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách có điều kiện bản thân cao vời so với Lưu Thành Lâm, nhìn vào khuynh hướng của hội nghị thường ủy, Lưu Thành Lâm căn bản khó có cơ hội thắng được Triệu Kỳ Tường.
Trưởng phòng Vương tuy cố gắng giúp đỡ Lưu Thành Lâm tiến lên, thế nhưng trưởng phòng Vương sẽ ảnh hưởng đến cả hội nghị thường ủy tỉnh ủy sao? Hơn nữa Triệu Kỳ Tường căn bản là nhân tuyển của chủ tịch tỉnh, chỉ sợ Lưu Thành Lâm sẽ khó được như ước nguyện.
Hôm nay trong đầu Hùng Nghiêu Đống chỉ còn lại ý nghĩ này, dù là ở nhà hay ở công ty đều cảm thấy như ở trên đống lửa như ngồi đống than. Sau đó lão dứt khoát đến thăm Triệu Hòa Duyệt, dù bây giờ Triệu Hòa Duyệt không nói gì, thế nhưng hai người dù sao cũng có cùng một ý nghĩ, hai bên ở bên cạnh nhau cũng có chút an ủi về tâm lý.
Nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt thì Hùng Nghiêu Đống căn bản không muốn đi vào. Người bạn già của lão đã ngã xuống, lão cần gì phải chạy đến đây làm cho đối phương mất hứng? Triệu Hòa Duyệt không nói nhưng Hùng Nghiêu Đống căn bản là biết rõ, nhưng ngoài Triệu Hòa Duyệt ra thì Hùng Nghiêu Đống cảm thấy khó ai biết được ý nghĩ trong lòng mình.
Bí Thư Trùng Sinh
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư, ngài nói xem, tôi đây không phải là chính nghĩa được mọi người ủng hộ sao?
"Chính nghĩ được mọi người ủng hộ?" Đào Nhất Hành đang nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thiếu chút nữa thì phun nước ra khỏi miệng. Nếu như không phải hắn là người hiểu rõ về Vương Tử Quân, hắn sẽ thật sự hoài nghi đây có phải lời nói của một người điên hay không.
Diệp Thừa Dân có chút giật mình, lão cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ cho ra một đáp án như vậy. Lão trố mắt giây lát rồi chỉ vào Vương Tử Quân cười nói: - Tử Quân ơi là Tử Quân, tôi vốn cho là cậu có ý nghĩ quẩn trong lòng, cố ý mời cậu trà ngon, xem ra tôi đã đánh thấp cậu rồi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Diệp, sự việc tóm lại phải có hai mặt, bọn họ đào hố cho tôi, nhưng cũng là giúp tôi, đối với tôi thì đây là chuyện tốt. Triệu Kỳ Tường là nhân tài khó có được, nhưng người này căn bản không hiểu nhiều về công ty xe hơi Đông Hồng, nếu phái một người như vậy đến đảm nhận công tác, mặc dù xí nghiệp căn bản không sụp đổ phá sản, nhưng nếu muốn đưa xí nghiệp thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thì cực kỳ không dễ dàng.
- Nhưng Lưu Thành Lâm thì lại khác, tôi có thể đề cử anh ấy, nhất định đã điều tra rõ ràng, suy tính sâu xa, vì vậy mà tôi có lòng tin với anh ấy. Mặc kệ đám người kia xuất phát từ mục đích nào, tóm lại thì chuyện này cũng là rất tốt cho câu giảng dạy chú ý đại cục của bí thư ngài với chúng tôi.
Lời nói của Vương Tử Quân làm cho hai mắt Diệp Thừa Dân chợt sáng rực, không ngờ Vương Tử Quân lại tỉnh táo như thế. Vừa rồi hội nghị thường ủy vừa kết thúc thì tâm tình của lão căn bản là khó khống chế được, nhưng Vương Tử Quân thì hoàn toàn khác, điều này không khỏi làm cho lão phải cảm thán, đây mới là phong thái của một vị lãnh đạo.
Diệp Thừa Dân nhìn vương tử quân rồi trịnh trọng nói: - Cậu cảm thấy Lưu Thành Lâm có thể gánh vác trọng trách của công ty xe hơi Đông Hồng sao?
- Đúng vậy, tôi cảm thấy người này căn bản là khó thể tìm được. Vương Tử Quân nhìn vào mắt Diệp Thừa Dân rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Diệp Thừa Dân nói một câu còn có tôi căn bản là chứa nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, cũng không nói thêm điều gì.
Khi Vương Tử Quân đang uống trà với Diệp Thừa Dân, Diêu Trung Tắc đang ung dung uống trà trong phòng làm việc của mình. Bên cạnh Diêu Trung Tắc chính là Phòng Quảng Thắng đang cầm văn kiện báo cáo, gương mặt hắn cũng tràn đầy nụ cười.
- Bí thư Diêu, chỉ sợ sắp tới sẽ có người không chịu nổi, muốn nói chấn hưng công ty xe hơi Đông Hồng ở Nam Giang căn bản đơn giản như vậy sao? Nếu như Lưu Thành Lâm căn bản không làm tốt công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy cũng chỉ còn là một bình hoa bài trí mà thôi. Phòng Quảng Thắng cầm bình trà châm nước cho Diệp Thừa Dân rồi cười nói.
Diêu Trung Tắc cười cười mà không nói thêm điều gì. Hắn từng là người chủ quản công tác kinh tế, tất nhiên biết rõ đưa một xí nghiệp thoát khỏi trạng thái khốn khổ là như thế nào, hơn nữa đây còn là ngành sản xuất xe hơi.
Quả nhiên Diêu Trung Tắc khoát tay áo với Phòng Quảng Thắng: - Quảng Thắng, sau này anh cũng đừng nên nói điều này trước mặt tôi, anh phải nhớ kỹ một điều, là tôi hoàn hoàn tín nhiệm với trưởng phòng Vương.
Phòng Quảng Thắng nhìn gương mặt trịnh trọng của Diêu Trung Tắc, hắn nào không ý thức được ý nghĩ của lãnh đạo? Thế nên hắn nhanh chóng gật đầu nói: - Bí thư Diêu cứ yên tâm, tôi đây chỉ là tùy tiện nói như vậy mà thôi, trước mặt người ngoài thì tôi biết mình nên làm thế nào.
Diêu Trung Tắc gật gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì. Hắn tin chỉ cần mình không nói lời nào, căn bản người bên dưới không phải là không có ai tiếp tục lên tiếng. Đến cấp bậc của hắn thì chỉ có thể nắm xu thế lớn mà thôi, căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt khác.
Trước cổng bệnh viện tỉnh Nam Giang, Hùng Nghiêu Đống đang đi tới đi lui ở hàng lang, lúc này hắn còn tỏ ra bối rối hơn cả khi Triệu Hòa Duyệt bị xuất huyết não. Bộ dạng của lão ở bệnh viện tỉnh Nam Giang căn bản rất dễ dàng được người khác đồng tình: Có lẽ người này đang lo lắng vì một người thân nào đó đang chữa trị bên trong.
Hùng Nghiêu Đống biết rõ mình căn bản thua kém Triệu Hòa Duyệt rất nhiều ở phương diện kinh doanh quản lý, thế nhưng lão căn bản không thiếu phần trung thành với công ty so với Triệu Hòa Duyệt. Lão căn bản cảm thấy rất lo lắng vì trạng thái hiện tại của đơn vị mình. Dựa theo những gì hắn hiểu về công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ người có năng lực tiếp nhận vị trí giám đốc công ty chỉ có thể là Lưu Thành Lâm được Triệu Hòa Duyệt bồi dưỡng tỉ mỉ nhiều năm qua.
Mặc dù Lưu Thành Lâm đã được xem là một nhân tuyển được báo cáo lên hội nghị thường ủy, thế nhưng theo tin đồn từ bên ngoài thì Hùng Nghiêu Đống biết rõ Lưu Thành Lâm lần này căn bản có ít kỳ vọng thắng. Chưa nói đến một Triệu Kỳ Tường là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách có điều kiện bản thân cao vời so với Lưu Thành Lâm, nhìn vào khuynh hướng của hội nghị thường ủy, Lưu Thành Lâm căn bản khó có cơ hội thắng được Triệu Kỳ Tường.
Trưởng phòng Vương tuy cố gắng giúp đỡ Lưu Thành Lâm tiến lên, thế nhưng trưởng phòng Vương sẽ ảnh hưởng đến cả hội nghị thường ủy tỉnh ủy sao? Hơn nữa Triệu Kỳ Tường căn bản là nhân tuyển của chủ tịch tỉnh, chỉ sợ Lưu Thành Lâm sẽ khó được như ước nguyện.
Hôm nay trong đầu Hùng Nghiêu Đống chỉ còn lại ý nghĩ này, dù là ở nhà hay ở công ty đều cảm thấy như ở trên đống lửa như ngồi đống than. Sau đó lão dứt khoát đến thăm Triệu Hòa Duyệt, dù bây giờ Triệu Hòa Duyệt không nói gì, thế nhưng hai người dù sao cũng có cùng một ý nghĩ, hai bên ở bên cạnh nhau cũng có chút an ủi về tâm lý.
Nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt thì Hùng Nghiêu Đống căn bản không muốn đi vào. Người bạn già của lão đã ngã xuống, lão cần gì phải chạy đến đây làm cho đối phương mất hứng? Triệu Hòa Duyệt không nói nhưng Hùng Nghiêu Đống căn bản là biết rõ, nhưng ngoài Triệu Hòa Duyệt ra thì Hùng Nghiêu Đống cảm thấy khó ai biết được ý nghĩ trong lòng mình.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1705: Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng (2)
9.1/10 từ 48 lượt.