Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1703: Ném đá qua sông
Cũng không phải chỉ có một người có phản ứng với lời nói giúp đỡ Vương Tử Quân của Diêu Trung Tắc, lúc này người bình tĩnh nhất chính là Vương Tử Quân. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Diêu Trung Tắc, hắn thầm cười lạnh. Kinh nghiệm kiếp trước đã nhận định hướng đi của loại xe gia đình giá rẻ căn bản là cực kỳ tốt đẹp, thành công lớn trên thị trường, chỉ cần Lưu Thành Lâm tiếp tục đi theo con đường này, căn bản sẽ không bao giờ thất bại.
Một cánh bướm nhỏ đưa đến khung cảnh đẹp cho đóa hoa tươi, đó thường là xut thế phát triển của lịch sử. Nhưng vào thời gian sắp tới, khi mà kinh tế phát triển ngày càng mạnh mẽ, hoa cũng không vì một cánh bướm mà kích động, vì có quá nhiều thành kiến đang diễn ra. Bây giờ tình thế kinh tế đã căn bản sắp đặt thành khung, cũng không còn là mảnh đất hứa cho thị trường xe gia đình, Diêu Trung Tắc ném cho Vương Tử Quân một lời nói tràn đầy bẫy rập, căn bản cũng không biết là ai thành toàn cho ai.
Vương Tử Quân có lòng tin, vì vậy hắn có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Nhưng Diệp Thừa Dân lại không nghĩ như vậy, lúc này lão cảm thấy tiếc cho Vương Tử Quân, đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ và khiếp sợ vì lời nói độc ác xảo quyệt của Diêu Trung Tắc.
Tương lai phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng liên quan đến đại cục của tỉnh Nam Giang, lúc này Diêu Trung Tắc còn không quên đào hầm hãm hại Vương Tử Quân. Diệp Thừa Dân vốn không có hảo cảm gì với Diêu Trung Tắc, lúc này càng có thêm vài phần chán ghét.
Nhưng Diêu Trung Tắc tỏ thái độ căn bản làm cho người ta không nhìn thấy có chút vấn đề, hơn nữa người này còn là thường ủy tỉnh ủy, căn bản có quyền lợi bày tỏ ý kiến của mình ở hội nghị thường ủy. Diệp Thừa Dân dù có ý nghĩ không hay với Diêu Trung Tắc, thế nhưng cũng chỉ tạm thời gác những bất mãn này vào trong lòng.
Diệp Thừa Dân hít vào một hơi thật sâu, sau đó chuẩn bị bác bỏ lời đề nghị của Vương Tử Quân. Chỉ khi lão bác bỏ ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy mới có thể giải trừ gông xiềng trên người Vương Tử Quân được.
Hơn nữa lúc này Diệp Thừa Dân cũng không muốn chờ lâu, khi lão chuẩn bị lên tiếng thì trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Chương Thu Mi nãy giờ không lên tiếng đã mở miệng: - Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Vương, tuy tôi căn bản không hiểu rõ về đồng chí Lưu Thành Lâm, thế nhưng tôi cảm thấy lời nói của trưởng phòng Vương là rất đúng, tôi tin tưởng vào năng lực khảo sát và ánh mắt của phòng tổ chức.
Chương Thu Mi là người làm việc có thiên hướng về phía Chử Vận Phong, nhưng nàng là một người phụ nữ thông minh, lúc này sao không nhìn thấy Diêu Trung Tắc đang đào hầm cho Vương Tử Quân? Nàng lại căn bản rất thích thú với điều này. Nàng căn bản không có cảm tình gì với Vương Tử Quân, cũng không có ân oán tư nhân, thế nhưng sau khi thấy Vương Tử Quân tiến lên mạnh mẽ thì tâm tính phụ nữ làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ghen ghét.
Lúc này là cơ hội tốt ngàn năm có một, Chương Thu Mi khó thể bỏ qua được.
Khi Chương Thu Mi tỏ thái độ thì số người giúp đỡ Lưu Thành Lâm căn bản đã chiếm đa số, nhưng lại có người mở miệng: - Tôi cũng cho rằng lời nói của trưởng phòng Vương là rất đúng, tuy đồng chí Triệu Kỳ Tường có năng lực mạnh, thế nhưng căn bản chỉ là người bình thường trong ngành sản xuất xe hơi. Nếu như tùy tiện giao trách nhiệm cho người này, để cho anh ấy tìm kinh nghiệm vào giai đoạn hiện tại, chỉ sợ là ném đá qua sông, là không chịu trách nhiệm với công ty xe hơi Đông Hồng.
Vương Tử Quân đến Nam Giang chưa được bao lâu nhưng danh tiếng quá lớn, bây giờ là thời điểm chèn ép cho đối phương khó thở nổi, cơ hội rất tốt.
Vương Tử Quân nghe thấy những lời giúp đỡ mình như vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười, hắn mỉm cười với gương mặt bất động của bí thư thị ủy Ngân Bằng, sau đó đưa ánh mắt về phía khác.
Chử Vận Phong là người công tác ở tỉnh Nam Giang nhiều năm, căn bản nhìn rõ tình cảnh vào lúc này. Đây là hội nghị quyết định người lãnh đạo theo sau Triệu Hòa Duyệt ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng vì Diêu Trung Tắc nói vài câu mà đẩy lên độ cao chính trị khác hẳn, đó là chĩa vào Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong căn bản rất hâm mộ với một người trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi như Vương Tử Quân, lúc này thấy Vương Tử Quân có chút phiền toái thì căn bản trở nên trầm ngâm. Hơn nữa lão căn bản có khuynh hướng nhân tuyển về phía Triệu Kỳ Tường.
Chử Vận Phong khẽ ho một tiếng rồi trầm giọng nói: - Tôi cho rằng đồng chí Triệu Kỳ Tường phù hợp với vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng. Đồng chí này là người có năng lực mạnh, căn bản có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, nếu để cho anh ấy lãnh đạo công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản là lựa chọn thích hợp nhất với đại cục của kinh tế Nam Giang vào lúc này.
Chử Vận Phong vừa nói xong thì làm cho bầu không khí trong phòng yên tĩnh trở lại, dù sao thì những người vừa giúp đỡ Vương Tử Quân cũng là người thân cận của Chử Vận Phong. Lúc này Chử Vận Phong tuân thủ ý kiến của mình, làm cho bầu không khí của hội nghị thường ủy có chút khác thường.
Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy chưa lên tiếng, có hai ba người bên phía Đào Nhất Hành, nếu như bọn họ hoàn toàn ủng hộ Chử Vận Phong, như vậy cũng không thay đổi được đại cục. Hiện tại có người đã nhìn về phía bên này làm vẻ mặt của Đào Nhất Hành có thêm vài phần căng thẳng.
Nhưng Đào Nhất Hành là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, hắn ngồi yên trên vị trí của mình, khốn nổi bầu không khí nặng nề làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Đào Nhất Hành đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, hắn muốn tìm chỉ thị từ trong mắt bí thư Diệp. Nhưng đáng tiếc là lúc này Diệp Thừa Dân biểu hiện quá bình thường, làm cho người ta căn bản không thể nào đoán được bí thư đang nghĩ gì.
Đào Nhất Hành không mở miệng, thế nên ánh mắt của mọi người tập trung lên Diệp Thừa Dân. Lúc này đại cục đã định, Diệp Thừa Dân là lãnh đạo tỉnh ủy, cũng nên mở miệng kết thúc đề tài thảo luận. Lúc này Diệp Thừa Dân căn bản cảm thấy nổi giận, lão dù thế nào cũng không ngờ sự kiện lại biến thành thế này.
Dù cho Triệu Kỳ Tường đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, cũng không rơi vào tình huống bết bát thế này. Tuy Diệp Thừa Dân cố gắng khắc chế cơn giận của mình, thế nhưng lúc này trong lòng càng thêm tức giận về Diêu Trung Tắc.
Diệp Thừa Dân muốn phản đối ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ đại đa số các thường ủy đã đứng về phía Vương Tử Quân, rõ ràng là chiếm hết phần thắng. Dù lão có phản đối thì Lưu Thành Lâm trên cơ bản cũng được hội nghị thường ủy thông qua làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão có nhiều chuyện cần phải suy xét. Lúc này Chử Vận Phong đã phản đối, nếu bí thư tỉnh ủy lại phản đối ngay sau đó, nhưng kết quả cuối cùng là ý kiến của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy bị chối bỏ, chuyện này sẽ làm chấn động ban ngành Nam Giang, thậm chí lãnh đạo thượng cấp sẽ hoài nghi năng lực khống chế hội nghị thường ủy của lão.
Nếu như Diệp Thừa Dân vận dụng một đầu phiếu của mình để phủ quyết thì sao? Tuy nghe qua thì cảm thấy rất hay nhưng thực tế là thanh kiếm hai lưỡi, từ sau khi Diệp Thừa Dân đến Nam Giang thì chưa từng vận dụng qua quyền lợi này của mình. Dù sao thanh kiếm kia chĩa vào người khác, đồng thời còn làm bị thương chính mình.
Diệp Thừa Dân thầm cắn răng, lão nhanh chóng quyết đoán, sau đó nhìn thoáng qua Chử Vận Phong và Diêu Trung Tắc, cuối cùng trầm giọng nói: - Sự kiện của công ty xe hơi Đông Hồng là quá trọng đại, nếu các vị thường ủy tỉnh ủy đã tán thành cho đồng chí Lưu Thành Lâm tiếp nhận vị trí giám đốc, như vậy hãy để cho đồng chí Lưu Thành Lâm phụ trách công tác của công ty xe hơi Đông Hồng.
Tuy chỉ là vài câu ngắn gọn nhưng Diệp Thừa Dân cảm thấy nói ra rất khó khăn. Lão là một vị lãnh đạo trưởng thành đầy kinh nghiệm, lão biết rõ dù Vương Tử Quân là người chịu uất ức trong sự kiện lần này, chính mình cũng không nên vì nhỏ mất lớn, làm cho cả ban ngành Nam Giang rung chuyển. Nếu thật sự là như vậy, Diệp Thừa Dân là một vị lãnh đạo không chịu trách nhiệm với đại cục ở Nam Giang.
Bí Thư Trùng Sinh
Một cánh bướm nhỏ đưa đến khung cảnh đẹp cho đóa hoa tươi, đó thường là xut thế phát triển của lịch sử. Nhưng vào thời gian sắp tới, khi mà kinh tế phát triển ngày càng mạnh mẽ, hoa cũng không vì một cánh bướm mà kích động, vì có quá nhiều thành kiến đang diễn ra. Bây giờ tình thế kinh tế đã căn bản sắp đặt thành khung, cũng không còn là mảnh đất hứa cho thị trường xe gia đình, Diêu Trung Tắc ném cho Vương Tử Quân một lời nói tràn đầy bẫy rập, căn bản cũng không biết là ai thành toàn cho ai.
Vương Tử Quân có lòng tin, vì vậy hắn có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Nhưng Diệp Thừa Dân lại không nghĩ như vậy, lúc này lão cảm thấy tiếc cho Vương Tử Quân, đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ và khiếp sợ vì lời nói độc ác xảo quyệt của Diêu Trung Tắc.
Tương lai phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng liên quan đến đại cục của tỉnh Nam Giang, lúc này Diêu Trung Tắc còn không quên đào hầm hãm hại Vương Tử Quân. Diệp Thừa Dân vốn không có hảo cảm gì với Diêu Trung Tắc, lúc này càng có thêm vài phần chán ghét.
Nhưng Diêu Trung Tắc tỏ thái độ căn bản làm cho người ta không nhìn thấy có chút vấn đề, hơn nữa người này còn là thường ủy tỉnh ủy, căn bản có quyền lợi bày tỏ ý kiến của mình ở hội nghị thường ủy. Diệp Thừa Dân dù có ý nghĩ không hay với Diêu Trung Tắc, thế nhưng cũng chỉ tạm thời gác những bất mãn này vào trong lòng.
Diệp Thừa Dân hít vào một hơi thật sâu, sau đó chuẩn bị bác bỏ lời đề nghị của Vương Tử Quân. Chỉ khi lão bác bỏ ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy mới có thể giải trừ gông xiềng trên người Vương Tử Quân được.
Hơn nữa lúc này Diệp Thừa Dân cũng không muốn chờ lâu, khi lão chuẩn bị lên tiếng thì trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy Chương Thu Mi nãy giờ không lên tiếng đã mở miệng: - Tôi đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Vương, tuy tôi căn bản không hiểu rõ về đồng chí Lưu Thành Lâm, thế nhưng tôi cảm thấy lời nói của trưởng phòng Vương là rất đúng, tôi tin tưởng vào năng lực khảo sát và ánh mắt của phòng tổ chức.
Chương Thu Mi là người làm việc có thiên hướng về phía Chử Vận Phong, nhưng nàng là một người phụ nữ thông minh, lúc này sao không nhìn thấy Diêu Trung Tắc đang đào hầm cho Vương Tử Quân? Nàng lại căn bản rất thích thú với điều này. Nàng căn bản không có cảm tình gì với Vương Tử Quân, cũng không có ân oán tư nhân, thế nhưng sau khi thấy Vương Tử Quân tiến lên mạnh mẽ thì tâm tính phụ nữ làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ghen ghét.
Lúc này là cơ hội tốt ngàn năm có một, Chương Thu Mi khó thể bỏ qua được.
Khi Chương Thu Mi tỏ thái độ thì số người giúp đỡ Lưu Thành Lâm căn bản đã chiếm đa số, nhưng lại có người mở miệng: - Tôi cũng cho rằng lời nói của trưởng phòng Vương là rất đúng, tuy đồng chí Triệu Kỳ Tường có năng lực mạnh, thế nhưng căn bản chỉ là người bình thường trong ngành sản xuất xe hơi. Nếu như tùy tiện giao trách nhiệm cho người này, để cho anh ấy tìm kinh nghiệm vào giai đoạn hiện tại, chỉ sợ là ném đá qua sông, là không chịu trách nhiệm với công ty xe hơi Đông Hồng.
Vương Tử Quân đến Nam Giang chưa được bao lâu nhưng danh tiếng quá lớn, bây giờ là thời điểm chèn ép cho đối phương khó thở nổi, cơ hội rất tốt.
Vương Tử Quân nghe thấy những lời giúp đỡ mình như vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười, hắn mỉm cười với gương mặt bất động của bí thư thị ủy Ngân Bằng, sau đó đưa ánh mắt về phía khác.
Chử Vận Phong là người công tác ở tỉnh Nam Giang nhiều năm, căn bản nhìn rõ tình cảnh vào lúc này. Đây là hội nghị quyết định người lãnh đạo theo sau Triệu Hòa Duyệt ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng vì Diêu Trung Tắc nói vài câu mà đẩy lên độ cao chính trị khác hẳn, đó là chĩa vào Vương Tử Quân.
Chử Vận Phong căn bản rất hâm mộ với một người trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi như Vương Tử Quân, lúc này thấy Vương Tử Quân có chút phiền toái thì căn bản trở nên trầm ngâm. Hơn nữa lão căn bản có khuynh hướng nhân tuyển về phía Triệu Kỳ Tường.
Chử Vận Phong khẽ ho một tiếng rồi trầm giọng nói: - Tôi cho rằng đồng chí Triệu Kỳ Tường phù hợp với vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng. Đồng chí này là người có năng lực mạnh, căn bản có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, nếu để cho anh ấy lãnh đạo công ty xe hơi Đông Hồng, căn bản là lựa chọn thích hợp nhất với đại cục của kinh tế Nam Giang vào lúc này.
Chử Vận Phong vừa nói xong thì làm cho bầu không khí trong phòng yên tĩnh trở lại, dù sao thì những người vừa giúp đỡ Vương Tử Quân cũng là người thân cận của Chử Vận Phong. Lúc này Chử Vận Phong tuân thủ ý kiến của mình, làm cho bầu không khí của hội nghị thường ủy có chút khác thường.
Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy chưa lên tiếng, có hai ba người bên phía Đào Nhất Hành, nếu như bọn họ hoàn toàn ủng hộ Chử Vận Phong, như vậy cũng không thay đổi được đại cục. Hiện tại có người đã nhìn về phía bên này làm vẻ mặt của Đào Nhất Hành có thêm vài phần căng thẳng.
Nhưng Đào Nhất Hành là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, hắn ngồi yên trên vị trí của mình, khốn nổi bầu không khí nặng nề làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Đào Nhất Hành đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, hắn muốn tìm chỉ thị từ trong mắt bí thư Diệp. Nhưng đáng tiếc là lúc này Diệp Thừa Dân biểu hiện quá bình thường, làm cho người ta căn bản không thể nào đoán được bí thư đang nghĩ gì.
Đào Nhất Hành không mở miệng, thế nên ánh mắt của mọi người tập trung lên Diệp Thừa Dân. Lúc này đại cục đã định, Diệp Thừa Dân là lãnh đạo tỉnh ủy, cũng nên mở miệng kết thúc đề tài thảo luận. Lúc này Diệp Thừa Dân căn bản cảm thấy nổi giận, lão dù thế nào cũng không ngờ sự kiện lại biến thành thế này.
Dù cho Triệu Kỳ Tường đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, cũng không rơi vào tình huống bết bát thế này. Tuy Diệp Thừa Dân cố gắng khắc chế cơn giận của mình, thế nhưng lúc này trong lòng càng thêm tức giận về Diêu Trung Tắc.
Diệp Thừa Dân muốn phản đối ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ đại đa số các thường ủy đã đứng về phía Vương Tử Quân, rõ ràng là chiếm hết phần thắng. Dù lão có phản đối thì Lưu Thành Lâm trên cơ bản cũng được hội nghị thường ủy thông qua làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão có nhiều chuyện cần phải suy xét. Lúc này Chử Vận Phong đã phản đối, nếu bí thư tỉnh ủy lại phản đối ngay sau đó, nhưng kết quả cuối cùng là ý kiến của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy bị chối bỏ, chuyện này sẽ làm chấn động ban ngành Nam Giang, thậm chí lãnh đạo thượng cấp sẽ hoài nghi năng lực khống chế hội nghị thường ủy của lão.
Nếu như Diệp Thừa Dân vận dụng một đầu phiếu của mình để phủ quyết thì sao? Tuy nghe qua thì cảm thấy rất hay nhưng thực tế là thanh kiếm hai lưỡi, từ sau khi Diệp Thừa Dân đến Nam Giang thì chưa từng vận dụng qua quyền lợi này của mình. Dù sao thanh kiếm kia chĩa vào người khác, đồng thời còn làm bị thương chính mình.
Diệp Thừa Dân thầm cắn răng, lão nhanh chóng quyết đoán, sau đó nhìn thoáng qua Chử Vận Phong và Diêu Trung Tắc, cuối cùng trầm giọng nói: - Sự kiện của công ty xe hơi Đông Hồng là quá trọng đại, nếu các vị thường ủy tỉnh ủy đã tán thành cho đồng chí Lưu Thành Lâm tiếp nhận vị trí giám đốc, như vậy hãy để cho đồng chí Lưu Thành Lâm phụ trách công tác của công ty xe hơi Đông Hồng.
Tuy chỉ là vài câu ngắn gọn nhưng Diệp Thừa Dân cảm thấy nói ra rất khó khăn. Lão là một vị lãnh đạo trưởng thành đầy kinh nghiệm, lão biết rõ dù Vương Tử Quân là người chịu uất ức trong sự kiện lần này, chính mình cũng không nên vì nhỏ mất lớn, làm cho cả ban ngành Nam Giang rung chuyển. Nếu thật sự là như vậy, Diệp Thừa Dân là một vị lãnh đạo không chịu trách nhiệm với đại cục ở Nam Giang.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1703: Ném đá qua sông
9.1/10 từ 48 lượt.