Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1651: Cảnh cũ Lâm Hồ (1)
Kim Hành Thuấn đi vào thành phố Lâm Hồ có thể nói như cá gặp nước, hắn là người công tác ở thành phố Lâm Hồ nhiều năm, đã làm xong một nhiệm kỳ bí thư thị ủy, bây giờ tuy đến tỉnh ủy thế nhưng cán bộ thành phố Lâm Hồ vẫn quen thuộc gương mặt hắn.
Sau khi nghe xong những lời báo cáo cung kính, nhìn những gương mặt tươi cười chung quanh mình, Kim Hành Thuấn giống như quay về thời điểm còn nắm vị trí chủ chốt của thành phố Lâm Hồ. Lúc này bên cạnh hắn là các thành viên chủ chốt của thành phố Lâm Hồ, tuy hắn chỉ là phó chủ tịch thường ủy tỉnh Nam Giang thế nhưng từng là lãnh đạo Lâm Hồ cho nên người đến tiếp đãi có bí thư thị ủy Thích Phúc Lai, chủ tịch Kim Triển Hữu, các thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ cũng tập trung lại.
- Chủ tịch Kim, khu công nghiệp Hồ Đông chính là tài sản quý giá mà trước khi đi ngài để lại cho chúng tôi, bây giờ đã là một trong những sản nghiệp chống đỡ phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ. Năm ngoái nguồn lợi từ thuế thu được là ba tỷ, thật sự làm cho các thành phố khác phải cực kỳ hâm mộ. Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn khi còn nhập gánh công tác với nhau tuy có chút va chạm, nhưng bây giờ hắn đứng trước mặt Kim Hành Thuấn thì vẫn biểu hiện cực kỳ an phận, nụ cười sáng lạn vô cùng.
Kim Hành Thuấn căn bản cũng nở nụ cười với sự nhiệt tình của Thích Phúc Lai, hắn biết rõ Thích Phúc Lai cố ý đưa mình đến đây thăm quan chỉ là vì muốn lấy lòng. Khu công nghiệp này năm xưa khi còn công tác ở Lâm Hồ thì hắn là người cố gắng thúc đẩy, bây giờ hắn quay về chốn cũ, tất nhiên sinh ra những cảm nhận khác biệt.
- Nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Kim đến kiểm tra công tác của khu công nghiệp.
- Uống nước nhớ nguồn, phát triển không quên lãnh đạo.
...
Những dòng biểu ngữ ghi trên vải đỏ treo khắp bốn phía khu công nghiệp, nhìn qua làm cho người ta dễ dàng sinh ra cảm giác kích động. Lúc này có không ít người đang mỉm cười, cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc với Kim Hành Thuấn.
- Chào chủ tịch Kim. Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tiếp cận Kim Hành Thuấn rồi đi đến bên cạnh. Tuy người này mặc tây trang nhưng khi đi đến bên cạnh Kim Hành Thuấn thì lại thành thật chào theo kiểu quân đội.
Kim Hành Thuấn không xa lạ gì người đàn ông này, năm xưa người này rời khỏi quân ngũ và được Kim Hành Thuấn đánh giá rất cao, luôn xem là một thành viên có khả năng và chú trọng bồi dưỡng. Lúc này cây giống đã phát triển, cũng xem như có không gian để tiến lên.
- Chào chủ nhiệm Chấn Đông, vài năm không gặp, bây giờ tôi thấy anh vẫn giữ đúng tác phong, căn bản là rất tốt. Kim Hành Thuấn vươn tay bắt chặt tay người đàn ông trung niên kia, sau đó nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn.
- Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, tác phong quân nhân không thể vứt đi được, cũng không dám quên chỉ thị của lãnh đạo. Năm qua khu công nghiệp Hồ Đông dưới sự lãnh đạo của cấp ủy chính quyền đã liên tục phát triển, con đường thực tế chứng thực tinh thần chỉ thị của lão lãnh đạo với chúng tôi, sau khi đổi mới thì căn bản là hiệu suất cao, hiệu quả rõ rệt...
Người được Kim Hành Thuấn gọi là chủ nhiệm Chấn Đông mở miệng báo cáo cực kỳ khí thế, không những âm thanh vang dội, hơn nữa bộ dạng còn làm cho người ta không thể không phục.
Kim Hành Thuấn nghe báo cáo rất chân thành, khi đối phương liên tục báo cáo thì một loạt con số xuất hiện trong lòng hắn. Hắn cảm khái nghe xong báo cáo, sau đó mở lời khuyến khích vị chủ tịch quận trong vùng vài câu.
- Chủ tịch Kim, lúc này Chấn Đông là bí thư hiệp hội quản lý khu công nghiệp, căn bản là viên hổ tướng do lão lãnh đạo lưu lại, thị ủy chúng tôi cảm thấy nên tiếp tục gia tăng trọng trách, những năm qua cũng liên tục tiếp nhận nhiều áp lực. Cũng may Chấn Đông không hỗ là người được lão lãnh đạo coi trọng, làm việc nắm chắc mạnh yếu, khu công nghiệp Hồ Đông có được ngày hôm nay cũng khó thể nào bỏ qua công lao của anh ấy. Thích Phúc Lai đứng bên cạnh Kim Hành Thuấn, hắn cảm thấy đây là thời cơ thích hợp nên mở miệng chen lời.
Sau khi nghe Thích Phúc Lai nói Chấn Đông đã là bí thư của hiệp hội quản lý khu công nghiệp thì Kim Hành Thuấn tuy không nói gì nhưng ánh mắt khẽ híp lại. Tục ngữ có một câu thế này, một triều vua một triều thần, tuy Kim Hành Thuấn đã tiến lên làm lãnh đạo tỉnh thế nhưng những người đi theo hắn vào thời điểm năm xưa căn bản sẽ bị đả kích, điều này là khẳng định.
Có mặt Kim Hành Thuấn thì Thích Phúc Lai không dám ra tay, thế nhưng khi đề bạt cán bộ thì căn bản sẽ cho những người kia ra rìa, bị ghẻ lạnh, chiêu này căn bản là quá bình thường. Năm xưa chủ nhiệm Chấn Đông vốn chuẩn bị được đề bạt làm bí thư hiệp hội quản lý khu công nghiệp, thế nhưng khi mà Kim Hành Thuấn được điều động thì xem như bị mắc cạn.
Vì chuyện này mà có nhiều bộ hạ cũ chạy đến nhà Kim Hành Thuấn báo cáo, nói là báo cáo nhưng thực tế lại là kêu khổ. Lúc này dưới tình huống Kim Hành Thuấn không biết, Thích Phúc Lai lại chủ động nói đến chuyện xưa, đã đẩy Chấn Đông lên vị trí bí thư hiệp hội quản lý, Kim Hành Thuấn hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì.
Kim Hành Thuấn căn bản hiểu rõ Thích Phúc Lai muốn làm gì, cũng vì hiểu rõ nên cái giá mà hắn phải trả là cao hơn.
Thích Phúc Lai chuẩn bị rất chu đáo, làm cho Kim Hành Thuấn sinh ra cảm giác như đang ở nhà. Khi gần đến mười hai giờ trưa thì đoàn người Kim Hành Thuấn đi về nhà khách, nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó Kim Hành Thuấn được toàn thể thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ mở tiệc chiêu đãi.
Nhưng giữa trưa Kim Hành Thuấn căn bản không muốn uống rượu, vì vậy bầu không khí của bữa tiệc có vẻ không quá sôi nổi. Sau khi dùng cơm xong thì Thích Phúc Lai đi vào trong phòng của Kim Hành Thuấn, hắn cười nói với Kim Hành Thuấn:
- Chủ tịch Kim, trước kia khi tôi cùng công tác với ngài thì cực kỳ thích cùng ngài đánh cờ tướng, từ khi ngài đi vào trong tỉnh thì tôi đây căn bản cũng không biết tìm ai để giải khuây.
- Ha ha, ông bạn già, chỉ anh là người hiểu rõ tâm ý của tôi. Nói thật nhé, tôi rời khỏi thành phố Lâm Hồ cảm thấy tiếc nuối nhất chính là bỏ đi thói quen đánh cờ ưa thích của mình. Kim Hành Thuấn nghe thấy Thích Phúc Lai nói như vậy thì hớn hở lên tiếng.
Khi Chử Vận Phong làm bí thư thị ủy Lâm Hồ thì Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn đều là phó chủ tịch thành phố, hai người làm việc với nhau, đánh cờ với nhau, căn bản đều là người giỏi đánh cờ.
Nhưng lại có sự khác biệt, Thích Phúc Lai giỏi cờ vây, Kim Hành Thuấn giỏi cờ tướng. Nếu hai người đánh cờ tướng thì Kim Hành Thuấn thắng, nhưng nếu đánh cờ vây thì Kim Hành Thuấn tìm tai vạ.
Hai bên đều có lĩnh vực am hiểu của riêng mình, thế cho nên khi hai người tranh luận về cờ, căn bản không phải là nên đi như thế nào, chủ yếu là đặt quân cờ nào xuống. Lúc này Thích Phúc Lai nói đến cờ tướng, rõ ràng là theo tâm ý của Kim Hành Thuấn.
Bí Thư Trùng Sinh
Sau khi nghe xong những lời báo cáo cung kính, nhìn những gương mặt tươi cười chung quanh mình, Kim Hành Thuấn giống như quay về thời điểm còn nắm vị trí chủ chốt của thành phố Lâm Hồ. Lúc này bên cạnh hắn là các thành viên chủ chốt của thành phố Lâm Hồ, tuy hắn chỉ là phó chủ tịch thường ủy tỉnh Nam Giang thế nhưng từng là lãnh đạo Lâm Hồ cho nên người đến tiếp đãi có bí thư thị ủy Thích Phúc Lai, chủ tịch Kim Triển Hữu, các thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ cũng tập trung lại.
- Chủ tịch Kim, khu công nghiệp Hồ Đông chính là tài sản quý giá mà trước khi đi ngài để lại cho chúng tôi, bây giờ đã là một trong những sản nghiệp chống đỡ phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ. Năm ngoái nguồn lợi từ thuế thu được là ba tỷ, thật sự làm cho các thành phố khác phải cực kỳ hâm mộ. Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn khi còn nhập gánh công tác với nhau tuy có chút va chạm, nhưng bây giờ hắn đứng trước mặt Kim Hành Thuấn thì vẫn biểu hiện cực kỳ an phận, nụ cười sáng lạn vô cùng.
Kim Hành Thuấn căn bản cũng nở nụ cười với sự nhiệt tình của Thích Phúc Lai, hắn biết rõ Thích Phúc Lai cố ý đưa mình đến đây thăm quan chỉ là vì muốn lấy lòng. Khu công nghiệp này năm xưa khi còn công tác ở Lâm Hồ thì hắn là người cố gắng thúc đẩy, bây giờ hắn quay về chốn cũ, tất nhiên sinh ra những cảm nhận khác biệt.
- Nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Kim đến kiểm tra công tác của khu công nghiệp.
- Uống nước nhớ nguồn, phát triển không quên lãnh đạo.
...
Những dòng biểu ngữ ghi trên vải đỏ treo khắp bốn phía khu công nghiệp, nhìn qua làm cho người ta dễ dàng sinh ra cảm giác kích động. Lúc này có không ít người đang mỉm cười, cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc với Kim Hành Thuấn.
- Chào chủ tịch Kim. Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tiếp cận Kim Hành Thuấn rồi đi đến bên cạnh. Tuy người này mặc tây trang nhưng khi đi đến bên cạnh Kim Hành Thuấn thì lại thành thật chào theo kiểu quân đội.
Kim Hành Thuấn không xa lạ gì người đàn ông này, năm xưa người này rời khỏi quân ngũ và được Kim Hành Thuấn đánh giá rất cao, luôn xem là một thành viên có khả năng và chú trọng bồi dưỡng. Lúc này cây giống đã phát triển, cũng xem như có không gian để tiến lên.
- Chào chủ nhiệm Chấn Đông, vài năm không gặp, bây giờ tôi thấy anh vẫn giữ đúng tác phong, căn bản là rất tốt. Kim Hành Thuấn vươn tay bắt chặt tay người đàn ông trung niên kia, sau đó nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn.
- Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, tác phong quân nhân không thể vứt đi được, cũng không dám quên chỉ thị của lãnh đạo. Năm qua khu công nghiệp Hồ Đông dưới sự lãnh đạo của cấp ủy chính quyền đã liên tục phát triển, con đường thực tế chứng thực tinh thần chỉ thị của lão lãnh đạo với chúng tôi, sau khi đổi mới thì căn bản là hiệu suất cao, hiệu quả rõ rệt...
Người được Kim Hành Thuấn gọi là chủ nhiệm Chấn Đông mở miệng báo cáo cực kỳ khí thế, không những âm thanh vang dội, hơn nữa bộ dạng còn làm cho người ta không thể không phục.
Kim Hành Thuấn nghe báo cáo rất chân thành, khi đối phương liên tục báo cáo thì một loạt con số xuất hiện trong lòng hắn. Hắn cảm khái nghe xong báo cáo, sau đó mở lời khuyến khích vị chủ tịch quận trong vùng vài câu.
- Chủ tịch Kim, lúc này Chấn Đông là bí thư hiệp hội quản lý khu công nghiệp, căn bản là viên hổ tướng do lão lãnh đạo lưu lại, thị ủy chúng tôi cảm thấy nên tiếp tục gia tăng trọng trách, những năm qua cũng liên tục tiếp nhận nhiều áp lực. Cũng may Chấn Đông không hỗ là người được lão lãnh đạo coi trọng, làm việc nắm chắc mạnh yếu, khu công nghiệp Hồ Đông có được ngày hôm nay cũng khó thể nào bỏ qua công lao của anh ấy. Thích Phúc Lai đứng bên cạnh Kim Hành Thuấn, hắn cảm thấy đây là thời cơ thích hợp nên mở miệng chen lời.
Sau khi nghe Thích Phúc Lai nói Chấn Đông đã là bí thư của hiệp hội quản lý khu công nghiệp thì Kim Hành Thuấn tuy không nói gì nhưng ánh mắt khẽ híp lại. Tục ngữ có một câu thế này, một triều vua một triều thần, tuy Kim Hành Thuấn đã tiến lên làm lãnh đạo tỉnh thế nhưng những người đi theo hắn vào thời điểm năm xưa căn bản sẽ bị đả kích, điều này là khẳng định.
Có mặt Kim Hành Thuấn thì Thích Phúc Lai không dám ra tay, thế nhưng khi đề bạt cán bộ thì căn bản sẽ cho những người kia ra rìa, bị ghẻ lạnh, chiêu này căn bản là quá bình thường. Năm xưa chủ nhiệm Chấn Đông vốn chuẩn bị được đề bạt làm bí thư hiệp hội quản lý khu công nghiệp, thế nhưng khi mà Kim Hành Thuấn được điều động thì xem như bị mắc cạn.
Vì chuyện này mà có nhiều bộ hạ cũ chạy đến nhà Kim Hành Thuấn báo cáo, nói là báo cáo nhưng thực tế lại là kêu khổ. Lúc này dưới tình huống Kim Hành Thuấn không biết, Thích Phúc Lai lại chủ động nói đến chuyện xưa, đã đẩy Chấn Đông lên vị trí bí thư hiệp hội quản lý, Kim Hành Thuấn hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì.
Kim Hành Thuấn căn bản hiểu rõ Thích Phúc Lai muốn làm gì, cũng vì hiểu rõ nên cái giá mà hắn phải trả là cao hơn.
Thích Phúc Lai chuẩn bị rất chu đáo, làm cho Kim Hành Thuấn sinh ra cảm giác như đang ở nhà. Khi gần đến mười hai giờ trưa thì đoàn người Kim Hành Thuấn đi về nhà khách, nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó Kim Hành Thuấn được toàn thể thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ mở tiệc chiêu đãi.
Nhưng giữa trưa Kim Hành Thuấn căn bản không muốn uống rượu, vì vậy bầu không khí của bữa tiệc có vẻ không quá sôi nổi. Sau khi dùng cơm xong thì Thích Phúc Lai đi vào trong phòng của Kim Hành Thuấn, hắn cười nói với Kim Hành Thuấn:
- Chủ tịch Kim, trước kia khi tôi cùng công tác với ngài thì cực kỳ thích cùng ngài đánh cờ tướng, từ khi ngài đi vào trong tỉnh thì tôi đây căn bản cũng không biết tìm ai để giải khuây.
- Ha ha, ông bạn già, chỉ anh là người hiểu rõ tâm ý của tôi. Nói thật nhé, tôi rời khỏi thành phố Lâm Hồ cảm thấy tiếc nuối nhất chính là bỏ đi thói quen đánh cờ ưa thích của mình. Kim Hành Thuấn nghe thấy Thích Phúc Lai nói như vậy thì hớn hở lên tiếng.
Khi Chử Vận Phong làm bí thư thị ủy Lâm Hồ thì Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn đều là phó chủ tịch thành phố, hai người làm việc với nhau, đánh cờ với nhau, căn bản đều là người giỏi đánh cờ.
Nhưng lại có sự khác biệt, Thích Phúc Lai giỏi cờ vây, Kim Hành Thuấn giỏi cờ tướng. Nếu hai người đánh cờ tướng thì Kim Hành Thuấn thắng, nhưng nếu đánh cờ vây thì Kim Hành Thuấn tìm tai vạ.
Hai bên đều có lĩnh vực am hiểu của riêng mình, thế cho nên khi hai người tranh luận về cờ, căn bản không phải là nên đi như thế nào, chủ yếu là đặt quân cờ nào xuống. Lúc này Thích Phúc Lai nói đến cờ tướng, rõ ràng là theo tâm ý của Kim Hành Thuấn.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1651: Cảnh cũ Lâm Hồ (1)
9.1/10 từ 48 lượt.