Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1575: Tư tưởng không buông, đội ngũ không tiêu tan (2)
Vì các vị trưởng phòng của phòng tổ chức đều là cán bộ từ đất khách đến nhận chức, thế cho nên vị trí của một vị phó phòng thường vụ như Trần Viễn Lũng là rất quan trọng. Hắn là người biết người biết mình, vì vậy luôn nhanh chóng nhận được sự tín nhiệm của lãnh đạo đơn vị.
Trưởng phòng tổ chức tiền nhiệm là Lục Trạch Lương cũng có quan hệ không tệ với Trần Viễn Lũng, tuy đối với những phương diện bổ nhiệm bí thư và chủ tịch các thành phố trong tỉnh thì hắn không có quyền quá lớn, thế nhưng ở phương diện bổ nhiệm cán bộ cấp cục, hắn lại có độ nặng khá lớn.
Cũng vì nguyên nhân này mà Trần Viễn Lũng được xem là đối tượng nịnh bợ của nhiều người, nhưng khi mà Lục Trạch Lương ảm đạm xuống đài, hắn chợt sinh ra một cảm giác nguy cơ rất lớn.
Vì mỗi hoàng đế sẽ có một nhóm thần nhân riêng, bây giờ trưởng phòng Vương tuy lúc nào cũng vui cười hớn hở, chưa từng can thiệp vào công tác của đám phó phòng bọn họ, thế nhưng Trần Viễn Lũng là người có quan hệ thân mật với Lục Trạch Lương, hắn cảm thấy thời gian mình ở lại phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không còn quá dài nữa.
Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo mới đến, đối phương từng đấu tranh với Lục Trạch Lương mới tiến lên vị trí hiện tại. Trần Viễn Lũng là trợ thủ của Lục Trạch Lương, hắn không thể nào đứng ngoài ở sự kiện điều chỉnh ban ngành phòng tổ chức. Đồng thời hắn là người thân cận của Lục Trạch Lương, thế cho nên khó thể nào tránh trời khỏi nắng.
Trần Viễn Lũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là một vị cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở có độ nặng lớn nhất trong đơn vị. Nếu hắn được điều động, như vậy tốt nhất là xuống thành phố tuyến dưới làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy.
Nhưng dễ dàng như vậy sao? Cho dù khi Lục Trạch Lương còn công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì cũng chỉ mở miệng nói sẽ nghĩ biện pháp cho Trần Viễn Lũng mà thôi. Lúc này người đến thay thế cho Lục Trạch Lương là Vương Tử Quân, đối phương sao có thể đề cử mình lên vị trí quan trọng cho được?
Trần Viễn Lũng tuy có chút do dự với lời hẹn ngày hôm nay, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chạy đến. Khi hắn gõ tay lên cửa phòng, trên gương mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười.
Nếu đã không cải biến được thì chỉ có thể chủ động đối mặt mà thôi.
Khi cửa phòng khẽ mở ra, phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy Lý Sâm Thăng lộ mặt, khi thấy Trần Viễn Lũng thì hắn nhanh chóng nở nụ cười nhiệt tình: - Trưởng phòng Trần, tôi đang chờ ngài, mời ngài vào trong.
Trần Viễn Lũng cười cười với Lý Sâm Thăng rồi cất bước đi vào trong phòng. Gian phòng này không quá lớn thế nhưng vật dụng rất tinh xảo, lúc này một người đàn ông đầu trọc chưa đến năm mươi ngồi ở một bên đã đứng lên nói: - Viễn Lũng, nếu lần này anh không đến, như vậy bình trà Phổ Nhị này một mình tôi cũng dùng không hết.
- Ha ha ha, thư ký trưởng anh là người nổi tiếng phẩm trà trong đơn vị, có trà ngon gì chỉ có thể rơi vào tay ngài mới là tốt. Còn tôi chỉ là nhân sĩ nghiệp dư, căn bản không so được với ngài. Trần Viễn Lũng vừa nói vừa chủ động vươn tay với người đàn ông đầu trọc bên kia.
Trong văn phòng cấp ủy và chính quyền tỉnh chỉ có hai người được gọi là thư ký trưởng, một người là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành, một người còn lại chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh mới nhận chức là Tào Thịnh Cương. Lúc này người ngồi đây không phải là Đào Nhất Hành, cũng không phải là Tào Thịnh Cương, chính là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng.
Phòng Quảng Thắng là một vị phó thư ký trưởng xếp hàng đầu tiên trong văn phòng tỉnh ủy, chịu trách nhiệm đảm bảo công tác văn phòng cho phó bí thư Diêu Trung Tắc, rất được bí thư Diêu tín nhiệm. Trong mắt nhiều người thì Phùng Thường Quốc căn bản là đại biểu cho bí thư Diêu.
Sau khi bắt tay theo thói quen thì ba người ngồi xuống ghế trong phòng, dưới sự khiêm nhường của Trần Viễn Lũng và Lý Sâm Thăng, Phòng Quảng Thắng chỉ có thể ngồi xuống vị trí chủ vị, lúc này Lý Sâm Thăng cũng nhiệt tình rót trà cho Trần Viễn Lũng.
Sau khi nói vài câu buôn chuyện thì Phòng Quảng Thắng chợt nói: - Anh Chung thật sự có chút đáng tiếc.
Trần Viễn Lũng tất nhiên biết rõ người trong câu nói cảm thán của Phòng Quảng Thắng là ai. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn tiếp xúc khá nhiều với trường đảng tỉnh ủy. Mặc dù biết Phòng Quảng Thắng nói có ý nghĩ là gì, thế nhưng hắn vẫn cảm khái nói: - Anh Chung công tác rất tốt, là người phúc hậu, thế nhưng sức khỏe lại không quá tốt.
Lý Sâm Thăng là người mời khách, hắn thấy hai người Trần Viễn Lũng nói lời cảm khái, hắn là người của trường đảng tỉnh ủy thì tất nhiên cũng không thể không nói. Vì không nên mang thù với người chết, mặc dù anh Chung còn chưa chết, thế nhưng hắn cũng không ngốc đến mức mở miệng mắng một kẻ phế nhân, dù sao thì những lời như vậy căn bản là không hay.
- Ôi, những năm qua anh Chung công tác ở trường đảng căn bản đã làm ra rất nhiều cống hiến, chúng tôi căn bản đều cực kỳ bội phục hiệu trưởng Chung, cũng không ngờ một người tốt như vậy lại ngã bệnh vào lúc này.
Ba người Lý Sâm Thăng nói vài câu thổn thức về tình hình sức khỏe của hiệu trưởng Chung, sau đó Phòng Quảng Thắng chợt thay đổi chủ đề: - Anh Lý, anh cũng đừng thương cảm như vậy, anh Chung tuy sức khỏe không tốt nhưng tính mạng sẽ được bảo vệ. Điều các anh cần làm bây giờ không phải là cứ mãi thương cảm anh Chung, mà cố gắng tiếp nhận và đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
Xem ra đây mới là mục đích muốn nói của Phòng Quảng Thắng, trong đầu Trần Viễn Lũng lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn dùng ánh mắt bất động nhìn hai người Phòng Quảng Thắng biểu diễn. Chợt nghe Lý Sâm Thăng nói: - Thư ký trưởng ngài cứ yên tâm, trường đảng chúng tôi nhất định sẽ biến đau thương thành lực lượng. Dưới sự chỉ thị của bí thư Diêu, thừa theo chí nguyện của hiệu trưởng Chung, chúng tôi sẽ đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
- Tốt, như vậy mới tốt, bí thư Diệp từng nói khó khăn không đáng sợ, vì tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ cần các anh không buông bỏ tư tưởng, độ ngũ không tan rã, tinh thần không suy sụp, mục tiêu không thay đổi, như vậy bất kỳ công tác gì cũng có tiến triển tốt đẹp. Phòng Quảng Thắng nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trần Viễn Lũng rồi nói: - Anh Trần, anh xem hiệu trưởng Lý có quyết tâm thế nào? Hôm nay bí thư Diêu tìm anh Lý trò chuyện, nói anh ấy cần phải chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận trọng trách, vào thời điểm mấu chốt nên dũng cảm tiến lên gánh vác.
Ánh mắt Lý Sâm Thăng cũng tập trung về phía Trần Viễn Lũng. Lần này vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản là bắt buộc với hắn, nếu như hắn muốn nắm chặt trong tay mình, như vậy phải làm tốt công tác với Trần Viễn Lũng.
Trần Viễn Lũng nhìn vẻ mặt hai người Phòng Quảng Thắng, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Hiệu trưởng Lý có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi tin tưởng trường đảng dưới sự lãnh đạo của anh sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.
Bí Thư Trùng Sinh
Trưởng phòng tổ chức tiền nhiệm là Lục Trạch Lương cũng có quan hệ không tệ với Trần Viễn Lũng, tuy đối với những phương diện bổ nhiệm bí thư và chủ tịch các thành phố trong tỉnh thì hắn không có quyền quá lớn, thế nhưng ở phương diện bổ nhiệm cán bộ cấp cục, hắn lại có độ nặng khá lớn.
Cũng vì nguyên nhân này mà Trần Viễn Lũng được xem là đối tượng nịnh bợ của nhiều người, nhưng khi mà Lục Trạch Lương ảm đạm xuống đài, hắn chợt sinh ra một cảm giác nguy cơ rất lớn.
Vì mỗi hoàng đế sẽ có một nhóm thần nhân riêng, bây giờ trưởng phòng Vương tuy lúc nào cũng vui cười hớn hở, chưa từng can thiệp vào công tác của đám phó phòng bọn họ, thế nhưng Trần Viễn Lũng là người có quan hệ thân mật với Lục Trạch Lương, hắn cảm thấy thời gian mình ở lại phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không còn quá dài nữa.
Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo mới đến, đối phương từng đấu tranh với Lục Trạch Lương mới tiến lên vị trí hiện tại. Trần Viễn Lũng là trợ thủ của Lục Trạch Lương, hắn không thể nào đứng ngoài ở sự kiện điều chỉnh ban ngành phòng tổ chức. Đồng thời hắn là người thân cận của Lục Trạch Lương, thế cho nên khó thể nào tránh trời khỏi nắng.
Trần Viễn Lũng là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là một vị cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở có độ nặng lớn nhất trong đơn vị. Nếu hắn được điều động, như vậy tốt nhất là xuống thành phố tuyến dưới làm lãnh đạo đứng đầu cấp ủy.
Nhưng dễ dàng như vậy sao? Cho dù khi Lục Trạch Lương còn công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì cũng chỉ mở miệng nói sẽ nghĩ biện pháp cho Trần Viễn Lũng mà thôi. Lúc này người đến thay thế cho Lục Trạch Lương là Vương Tử Quân, đối phương sao có thể đề cử mình lên vị trí quan trọng cho được?
Trần Viễn Lũng tuy có chút do dự với lời hẹn ngày hôm nay, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chạy đến. Khi hắn gõ tay lên cửa phòng, trên gương mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười.
Nếu đã không cải biến được thì chỉ có thể chủ động đối mặt mà thôi.
Khi cửa phòng khẽ mở ra, phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy Lý Sâm Thăng lộ mặt, khi thấy Trần Viễn Lũng thì hắn nhanh chóng nở nụ cười nhiệt tình: - Trưởng phòng Trần, tôi đang chờ ngài, mời ngài vào trong.
Trần Viễn Lũng cười cười với Lý Sâm Thăng rồi cất bước đi vào trong phòng. Gian phòng này không quá lớn thế nhưng vật dụng rất tinh xảo, lúc này một người đàn ông đầu trọc chưa đến năm mươi ngồi ở một bên đã đứng lên nói: - Viễn Lũng, nếu lần này anh không đến, như vậy bình trà Phổ Nhị này một mình tôi cũng dùng không hết.
- Ha ha ha, thư ký trưởng anh là người nổi tiếng phẩm trà trong đơn vị, có trà ngon gì chỉ có thể rơi vào tay ngài mới là tốt. Còn tôi chỉ là nhân sĩ nghiệp dư, căn bản không so được với ngài. Trần Viễn Lũng vừa nói vừa chủ động vươn tay với người đàn ông đầu trọc bên kia.
Trong văn phòng cấp ủy và chính quyền tỉnh chỉ có hai người được gọi là thư ký trưởng, một người là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành, một người còn lại chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh mới nhận chức là Tào Thịnh Cương. Lúc này người ngồi đây không phải là Đào Nhất Hành, cũng không phải là Tào Thịnh Cương, chính là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng.
Phòng Quảng Thắng là một vị phó thư ký trưởng xếp hàng đầu tiên trong văn phòng tỉnh ủy, chịu trách nhiệm đảm bảo công tác văn phòng cho phó bí thư Diêu Trung Tắc, rất được bí thư Diêu tín nhiệm. Trong mắt nhiều người thì Phùng Thường Quốc căn bản là đại biểu cho bí thư Diêu.
Sau khi bắt tay theo thói quen thì ba người ngồi xuống ghế trong phòng, dưới sự khiêm nhường của Trần Viễn Lũng và Lý Sâm Thăng, Phòng Quảng Thắng chỉ có thể ngồi xuống vị trí chủ vị, lúc này Lý Sâm Thăng cũng nhiệt tình rót trà cho Trần Viễn Lũng.
Sau khi nói vài câu buôn chuyện thì Phòng Quảng Thắng chợt nói: - Anh Chung thật sự có chút đáng tiếc.
Trần Viễn Lũng tất nhiên biết rõ người trong câu nói cảm thán của Phòng Quảng Thắng là ai. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn tiếp xúc khá nhiều với trường đảng tỉnh ủy. Mặc dù biết Phòng Quảng Thắng nói có ý nghĩ là gì, thế nhưng hắn vẫn cảm khái nói: - Anh Chung công tác rất tốt, là người phúc hậu, thế nhưng sức khỏe lại không quá tốt.
Lý Sâm Thăng là người mời khách, hắn thấy hai người Trần Viễn Lũng nói lời cảm khái, hắn là người của trường đảng tỉnh ủy thì tất nhiên cũng không thể không nói. Vì không nên mang thù với người chết, mặc dù anh Chung còn chưa chết, thế nhưng hắn cũng không ngốc đến mức mở miệng mắng một kẻ phế nhân, dù sao thì những lời như vậy căn bản là không hay.
- Ôi, những năm qua anh Chung công tác ở trường đảng căn bản đã làm ra rất nhiều cống hiến, chúng tôi căn bản đều cực kỳ bội phục hiệu trưởng Chung, cũng không ngờ một người tốt như vậy lại ngã bệnh vào lúc này.
Ba người Lý Sâm Thăng nói vài câu thổn thức về tình hình sức khỏe của hiệu trưởng Chung, sau đó Phòng Quảng Thắng chợt thay đổi chủ đề: - Anh Lý, anh cũng đừng thương cảm như vậy, anh Chung tuy sức khỏe không tốt nhưng tính mạng sẽ được bảo vệ. Điều các anh cần làm bây giờ không phải là cứ mãi thương cảm anh Chung, mà cố gắng tiếp nhận và đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
Xem ra đây mới là mục đích muốn nói của Phòng Quảng Thắng, trong đầu Trần Viễn Lũng lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn dùng ánh mắt bất động nhìn hai người Phòng Quảng Thắng biểu diễn. Chợt nghe Lý Sâm Thăng nói: - Thư ký trưởng ngài cứ yên tâm, trường đảng chúng tôi nhất định sẽ biến đau thương thành lực lượng. Dưới sự chỉ thị của bí thư Diêu, thừa theo chí nguyện của hiệu trưởng Chung, chúng tôi sẽ đẩy công tác của trường đảng tiến lên giai đoạn mới.
- Tốt, như vậy mới tốt, bí thư Diệp từng nói khó khăn không đáng sợ, vì tất cả chỉ là tạm thời mà thôi. Chỉ cần các anh không buông bỏ tư tưởng, độ ngũ không tan rã, tinh thần không suy sụp, mục tiêu không thay đổi, như vậy bất kỳ công tác gì cũng có tiến triển tốt đẹp. Phòng Quảng Thắng nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trần Viễn Lũng rồi nói: - Anh Trần, anh xem hiệu trưởng Lý có quyết tâm thế nào? Hôm nay bí thư Diêu tìm anh Lý trò chuyện, nói anh ấy cần phải chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận trọng trách, vào thời điểm mấu chốt nên dũng cảm tiến lên gánh vác.
Ánh mắt Lý Sâm Thăng cũng tập trung về phía Trần Viễn Lũng. Lần này vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản là bắt buộc với hắn, nếu như hắn muốn nắm chặt trong tay mình, như vậy phải làm tốt công tác với Trần Viễn Lũng.
Trần Viễn Lũng nhìn vẻ mặt hai người Phòng Quảng Thắng, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Hiệu trưởng Lý có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi tin tưởng trường đảng dưới sự lãnh đạo của anh sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1575: Tư tưởng không buông, đội ngũ không tiêu tan (2)
9.1/10 từ 48 lượt.