Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1393: Đuôi phượng không bằng đầu gà(thượng)
Người này mở miệng nói đến bí thư Nhân Uy, giống như coi La Xương Hào là con nít, giống như chỉ có thể về nói với người lớn mà thôi.
"Tên họ Vương khốn nạn kia, màu lớn lối cái gì chứ? Không phải chỉ là một tên thường ủy tỉnh ủy thôi sao?"
La Xương Hào thầm mắng chửi vài câu, sau đó đi về phía xe của mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại của La Xương Hào chợt vang lên.
...
- Nghe thấy gì chưa? Trong tỉnh đang có biện pháp đả kích những người góp vốn phi pháp.
- Thật vậy sao? Không thể nào, tôi gửi tiền vào tập đoàn Xương Hạo, không có việc gì đấy chứ?
- Cũng không có gì, nhưng hôm nay tôi xem thời sự, thấy sự kiện góp tiền này gây ra huyên náo không nhỏ ở các tỉnh phía nam, nghe nói ông chủ ôm tiền bỏ đi, không tìm được người.
- Ôi, anh cũng đừng làm tôi sợ, tôi...Tôi còn có hơn một trăm ngàn ở nơi đó. Hừ, hôm nay không làm nữa, trước tiên đi lấy tiền về rồi nói sau.
- Chúng ta cùng đi.
Trong một đơn vị thành phố Sơn Viên, đám nhân viên mở miệng bàn tán với nhau, sau đó vài tên đàn ông nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Khi đám đàn ông kia bỏ đi, một tên cán bộ thanh niên trong cùng văn phòng nhận được điện thoại. Sau khi nghe máy thì hắn dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói:
- Mẹ, con nghe nói tập đoàn Xương Hạo có thể gặp chuyện không may, chúng ta có gửi tiền vào đó, bây giờ mau lấy ra.
- Cái gì? Mẹ đã đi rồi sao? Được? Mẹ mau chóng rút ra, con sẽ gọi điện thoại cho dì Hai, yêu cầu dì ấy nhanh chóng lấy tiền ra.
Khi tên đàn ông chuẩn bị gọi điện thoại thì có vài người đi vào phòng, người đi đầu nói:
- Tiểu Lý, cậu nhất định phải làm cho tốt, có tình huống nào thì gọi điện thoại cho tôi, tôi có chuyện cần phải ra ngoài một chút.
Hầu như chỉ sau vài phút thì đám người trong đơn vị đã bỏ đi sạch. Tiểu Lý nhìn cơ quan trống vắng mà không khỏi trở nên khó chịu. Hắn nhanh chóng gọi điện:
- Mẹ, đồng sự của con đã đi rút tiền, chúng ta dù không lấy được lợi tức cũng phải cầm lại tiền vốn của mình.
- Được rồi, cũng không cần phải lấy lợi tức, bây giờ lấy vốn cũng đủ mua nhà rồi.
..
Trong một khu dân cư yên ắng, mười ông lão đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Bọn họ đều là công nhân viên đơn vị về hưu, bây giờ lui ra tuy không có việc gì làm nhưng lại có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau, rất nhàn nhã.
- Em gái, tôi nghe nói nhà em vừa mua một cái tivi lớn, người trong tivi thậm chí gần bằng người bên ngoài phải không?
Một ông lão có mái tóc trắng khẽ hỏi bà lão ở bên cạnh.
Bà lão nghe thấy ông lão nói nhà mình có tivi lớn thì bĩu môi cười nói:
- À, cno trai mua, tôi thấy anh cũng nên mua một chiếc, nếu không thì chị nhà sợ rằng xem truyền hình cũng không thấy rõ.
- Giá mấy ngàn?
Một ông lão ở bên cạnh khẽ mở miệng góp vui.
- Mười hai ngàn.
Bà lão được hỏi dùng giọng có chút kiêu ngạo nói:
- Tiểu Huy nhà tôi nói đây là lợi tức từ tập đoàn Xương Hạo, dù sao trong nhà đã có nhiều thứ, thế nên mua chiếc tivi lớn cho thích mắt.
- Nhà chị cũng gửi tiền vào tập đoàn Xương Hạo sao? Tôi nghe nói đây là một doanh nghiệp lớn, rất có tiền. Giám đốc của doanh nghiệp này có vài chiếc xe, hơn nữa còn trẻ tuổi, đến bây giờ còn chưa lập gia đình.
- Ôi, nhà ai có được một cậu con rể như vậy thì rõ ràng phải đốt hương thơm cho mười tám đời tổ tông.
Bà lão mở miệng nói.
- Chị Triệu nói đúng, một con rể tốt như vậy thì tìm đâu ra được? Tôi nghe nói bố của viên tổng giám đốc kia là quan lớn, chỉ cần mở miệng nói một câu trong thành phố này cũng bằng người ta nói cả trăm câu.
- Chị Triệu, tập đoàn Xương Hạo thật sự có thể kiếm ra tiền sao?
Một bà lão dùng giọng do dự hỏi chị Triệu.
- Còn không phải sao? Tôi đã nói với em rồi, em cũng đừng nên giữ tiền trong tay. Em không nghe người ta nói gì sao? Bây giờ tiền gửi vào ngân hàng sẽ giảm giá trị, chỉ có đầu tư mới kiếm ra tiền. Tập đoàn Xương Hạo rất tốt, bọn họ là tập đoàn lớn, gửi tiền vào thì chỉ cần ăn lợi tức cũng đủ sống. Tôi nói cho em biết, năm ngoái nhà tôi không cần xài lương hưu, tất cả đều dùng tiền lợi tức mà ra.
- Chị Triệu, chị nói thật sao? Mỗi năm nhà chị xài không ít tiền, nghe nói cái giường lớn nhà chị mua với giá vài ngàn.
Chị Triệu vung tay lên thể hiện phong thái của cán bộ hội liên hiệp phụ nữ năm xưa
- Cái này thì nói làm gì, ông nhà tôi còn chuẩn bị mua xe cho con. Em nói đi, bây giờ giao thông thuận tiện nhưng không có xe của mình thì con trai nào có thể diện được?
Khi chị Triệu đang mở miệng khuyên người bạn già của mình nhanh chóng hành động, một chiếc taxi nhanh chóng trờ đến cổng khu dân cư, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy xuống, nàng nhanh chóng đi về phía các ông bà lão.
Khi thấy người phụ nữ trung niên kia thì vẻ mặt chị Triệu chợt biến đổi, bà có hơi run nói:
- Tiểu Phương, có chuyện gì mà con vội vàng như vậy...
- Mẹ, biên lai gửi tiền của chúng ta ở đâu? Mẹ mau lấy ra đi. Bây giờ tập đoàn Xương Hạo không giống như trước, các đồng sự của con đã chạy đi lấy tiền hết rồi.
Người phụ nữ lên tiếng dồn dập, nàng dù nói chuyện với mẹ mình, thế nhưng lại chạy về phía đầu hành lang như gió lốc.
Chị Triệu vừa rồi còn có tâm tư khuyên người ta gửi tiền vào tập đoàn Xương Hạo, bây giờ nghe thấy con nói như vậy thì ngây cả người. Những ông bà lão khác cũng khẽ nói với nhau, thế nhưng khi mọi người đang nghị luận xem có gì xảy ra thì có vài người xuất hiện ngoài cổng khu dân cư.
Đám người này thở hồng hộc như trâu, bộ dạng cực kỳ vội vàng. Sau khi chào hỏi các ông bà lão một cách sơ lược, bọn họ nhanh chóng chạy lên lầu.
Chỉ vài phút sau thì các ông bà lão đã tản đi, bà lão vừa mới động tâm đang chậm rãi đi về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Trong một khu trung tâm thành phố Sơn Viên, một tòa nhà mười tầng ở vị trí mà bốn phía chỉ có những kiến trúc bảy tám tầng, nhìn qua thật sự thấy hương vị hạc giữa bầy gà. Dưới ánh nắng mặt trời chói mắt, bốn chữ tập đoàn Xương Hạo màu vàng càng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tòa nhà này được người ta cực kỳ hâm mộ ở thành phố Sơn Viên, những người công tác trong tập đoàn Xương Hạo căn bản lại càng được người ta tự hào. Nhưng lúc này trong nhà đang rối loạn, những người phụ nữ có thói quen sống nhàn nhã căn bản biến thành chim sợ cành cong, tất cả đều rối loạn.
Dựa theo phương châm kinh doanh, nữ nhân viên trong công ty chính là một sắc thái phong cảnh. Vì vậy mà trong tập đoàn Xương Hạo có tám phần là nhân viên nữ, hơn nữa đều là những người phụ nữ xinh đẹp, thế cho nên chỗ này giống như một điểm thu hút ánh mắt người khác.
Công tác thoải mái, tiền lương đãi ngộ cao, đây chính là những phương diện làm cho những nữ nhân viên tập đoàn Xương Hạo cảm thấy vui sướng. Một vài phụ nữ xinh đẹp thì càng phát triển nhanh chóng như cá gặp nước, đi làm không bao lâu thì đã có xe riêng, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Bí Thư Trùng Sinh
"Tên họ Vương khốn nạn kia, màu lớn lối cái gì chứ? Không phải chỉ là một tên thường ủy tỉnh ủy thôi sao?"
La Xương Hào thầm mắng chửi vài câu, sau đó đi về phía xe của mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại của La Xương Hào chợt vang lên.
...
- Nghe thấy gì chưa? Trong tỉnh đang có biện pháp đả kích những người góp vốn phi pháp.
- Thật vậy sao? Không thể nào, tôi gửi tiền vào tập đoàn Xương Hạo, không có việc gì đấy chứ?
- Cũng không có gì, nhưng hôm nay tôi xem thời sự, thấy sự kiện góp tiền này gây ra huyên náo không nhỏ ở các tỉnh phía nam, nghe nói ông chủ ôm tiền bỏ đi, không tìm được người.
- Ôi, anh cũng đừng làm tôi sợ, tôi...Tôi còn có hơn một trăm ngàn ở nơi đó. Hừ, hôm nay không làm nữa, trước tiên đi lấy tiền về rồi nói sau.
- Chúng ta cùng đi.
Trong một đơn vị thành phố Sơn Viên, đám nhân viên mở miệng bàn tán với nhau, sau đó vài tên đàn ông nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Khi đám đàn ông kia bỏ đi, một tên cán bộ thanh niên trong cùng văn phòng nhận được điện thoại. Sau khi nghe máy thì hắn dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói:
- Mẹ, con nghe nói tập đoàn Xương Hạo có thể gặp chuyện không may, chúng ta có gửi tiền vào đó, bây giờ mau lấy ra.
- Cái gì? Mẹ đã đi rồi sao? Được? Mẹ mau chóng rút ra, con sẽ gọi điện thoại cho dì Hai, yêu cầu dì ấy nhanh chóng lấy tiền ra.
Khi tên đàn ông chuẩn bị gọi điện thoại thì có vài người đi vào phòng, người đi đầu nói:
- Tiểu Lý, cậu nhất định phải làm cho tốt, có tình huống nào thì gọi điện thoại cho tôi, tôi có chuyện cần phải ra ngoài một chút.
Hầu như chỉ sau vài phút thì đám người trong đơn vị đã bỏ đi sạch. Tiểu Lý nhìn cơ quan trống vắng mà không khỏi trở nên khó chịu. Hắn nhanh chóng gọi điện:
- Mẹ, đồng sự của con đã đi rút tiền, chúng ta dù không lấy được lợi tức cũng phải cầm lại tiền vốn của mình.
- Được rồi, cũng không cần phải lấy lợi tức, bây giờ lấy vốn cũng đủ mua nhà rồi.
..
Trong một khu dân cư yên ắng, mười ông lão đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Bọn họ đều là công nhân viên đơn vị về hưu, bây giờ lui ra tuy không có việc gì làm nhưng lại có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau, rất nhàn nhã.
- Em gái, tôi nghe nói nhà em vừa mua một cái tivi lớn, người trong tivi thậm chí gần bằng người bên ngoài phải không?
Một ông lão có mái tóc trắng khẽ hỏi bà lão ở bên cạnh.
Bà lão nghe thấy ông lão nói nhà mình có tivi lớn thì bĩu môi cười nói:
- À, cno trai mua, tôi thấy anh cũng nên mua một chiếc, nếu không thì chị nhà sợ rằng xem truyền hình cũng không thấy rõ.
- Giá mấy ngàn?
Một ông lão ở bên cạnh khẽ mở miệng góp vui.
- Mười hai ngàn.
Bà lão được hỏi dùng giọng có chút kiêu ngạo nói:
- Tiểu Huy nhà tôi nói đây là lợi tức từ tập đoàn Xương Hạo, dù sao trong nhà đã có nhiều thứ, thế nên mua chiếc tivi lớn cho thích mắt.
- Nhà chị cũng gửi tiền vào tập đoàn Xương Hạo sao? Tôi nghe nói đây là một doanh nghiệp lớn, rất có tiền. Giám đốc của doanh nghiệp này có vài chiếc xe, hơn nữa còn trẻ tuổi, đến bây giờ còn chưa lập gia đình.
- Ôi, nhà ai có được một cậu con rể như vậy thì rõ ràng phải đốt hương thơm cho mười tám đời tổ tông.
Bà lão mở miệng nói.
- Chị Triệu nói đúng, một con rể tốt như vậy thì tìm đâu ra được? Tôi nghe nói bố của viên tổng giám đốc kia là quan lớn, chỉ cần mở miệng nói một câu trong thành phố này cũng bằng người ta nói cả trăm câu.
- Chị Triệu, tập đoàn Xương Hạo thật sự có thể kiếm ra tiền sao?
Một bà lão dùng giọng do dự hỏi chị Triệu.
- Còn không phải sao? Tôi đã nói với em rồi, em cũng đừng nên giữ tiền trong tay. Em không nghe người ta nói gì sao? Bây giờ tiền gửi vào ngân hàng sẽ giảm giá trị, chỉ có đầu tư mới kiếm ra tiền. Tập đoàn Xương Hạo rất tốt, bọn họ là tập đoàn lớn, gửi tiền vào thì chỉ cần ăn lợi tức cũng đủ sống. Tôi nói cho em biết, năm ngoái nhà tôi không cần xài lương hưu, tất cả đều dùng tiền lợi tức mà ra.
- Chị Triệu, chị nói thật sao? Mỗi năm nhà chị xài không ít tiền, nghe nói cái giường lớn nhà chị mua với giá vài ngàn.
Chị Triệu vung tay lên thể hiện phong thái của cán bộ hội liên hiệp phụ nữ năm xưa
- Cái này thì nói làm gì, ông nhà tôi còn chuẩn bị mua xe cho con. Em nói đi, bây giờ giao thông thuận tiện nhưng không có xe của mình thì con trai nào có thể diện được?
Khi chị Triệu đang mở miệng khuyên người bạn già của mình nhanh chóng hành động, một chiếc taxi nhanh chóng trờ đến cổng khu dân cư, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy xuống, nàng nhanh chóng đi về phía các ông bà lão.
Khi thấy người phụ nữ trung niên kia thì vẻ mặt chị Triệu chợt biến đổi, bà có hơi run nói:
- Tiểu Phương, có chuyện gì mà con vội vàng như vậy...
- Mẹ, biên lai gửi tiền của chúng ta ở đâu? Mẹ mau lấy ra đi. Bây giờ tập đoàn Xương Hạo không giống như trước, các đồng sự của con đã chạy đi lấy tiền hết rồi.
Người phụ nữ lên tiếng dồn dập, nàng dù nói chuyện với mẹ mình, thế nhưng lại chạy về phía đầu hành lang như gió lốc.
Chị Triệu vừa rồi còn có tâm tư khuyên người ta gửi tiền vào tập đoàn Xương Hạo, bây giờ nghe thấy con nói như vậy thì ngây cả người. Những ông bà lão khác cũng khẽ nói với nhau, thế nhưng khi mọi người đang nghị luận xem có gì xảy ra thì có vài người xuất hiện ngoài cổng khu dân cư.
Đám người này thở hồng hộc như trâu, bộ dạng cực kỳ vội vàng. Sau khi chào hỏi các ông bà lão một cách sơ lược, bọn họ nhanh chóng chạy lên lầu.
Chỉ vài phút sau thì các ông bà lão đã tản đi, bà lão vừa mới động tâm đang chậm rãi đi về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Có chuyện gì xảy ra sao?
Trong một khu trung tâm thành phố Sơn Viên, một tòa nhà mười tầng ở vị trí mà bốn phía chỉ có những kiến trúc bảy tám tầng, nhìn qua thật sự thấy hương vị hạc giữa bầy gà. Dưới ánh nắng mặt trời chói mắt, bốn chữ tập đoàn Xương Hạo màu vàng càng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tòa nhà này được người ta cực kỳ hâm mộ ở thành phố Sơn Viên, những người công tác trong tập đoàn Xương Hạo căn bản lại càng được người ta tự hào. Nhưng lúc này trong nhà đang rối loạn, những người phụ nữ có thói quen sống nhàn nhã căn bản biến thành chim sợ cành cong, tất cả đều rối loạn.
Dựa theo phương châm kinh doanh, nữ nhân viên trong công ty chính là một sắc thái phong cảnh. Vì vậy mà trong tập đoàn Xương Hạo có tám phần là nhân viên nữ, hơn nữa đều là những người phụ nữ xinh đẹp, thế cho nên chỗ này giống như một điểm thu hút ánh mắt người khác.
Công tác thoải mái, tiền lương đãi ngộ cao, đây chính là những phương diện làm cho những nữ nhân viên tập đoàn Xương Hạo cảm thấy vui sướng. Một vài phụ nữ xinh đẹp thì càng phát triển nhanh chóng như cá gặp nước, đi làm không bao lâu thì đã có xe riêng, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1393: Đuôi phượng không bằng đầu gà(thượng)
9.1/10 từ 48 lượt.